Tập 2
− Trấn ơi là Trấn ơi! Trấn ơi là Trấn ơi!
Vỹ ngoài cửa đi vào văn phòng, nơi Trấn đang ngồi hí hoáy viết viết những chuyện gì đó... Miệng Vỹ ca "Trấn ơi là Trấn ơi! Trấn ơi là Trấn ơi!", Vỹ còn huýt sáo miệng 1 điệu nhạc vui nữa.
Trấn buông cây bút trên trang sổ, thì ra hắn đang làm quyết toán 1 công trình sau khi chuyển xuất hàng vật liệu xây dựng để đi đối chiếu với chủ thầu và báo thu số conlài sau quyết toán, công ty của ông Thạnh Trị cha Trấn luôn nuôi nhà thầu như vậy cho nên công việc làm ăn hưng thịnh bởi đông khách hàng, nhưng ông Thạnh Trị khôn ngoan chỉ đầu tư cho khách hàng nào có uy tín làm ăn lâu năm với ông thôi. Lâu nay Trấn đâu có quan tâm nhiều đến chuyện làm ăn của cha, vậy mà nay tự dưng hắn lại chịu khó ngồi giúp việc cho ông, bởi 1 lẽ dễ hiểu: hắn muốn khẳng định tầm quan trọng của mình với mọi người, nhất là với Xuân Nương của hắn.
− Sao hôm qua mày không đến, làm cho anh Trấn mày chờ đợi đến nỗi bị người yêu giận hờn.
− Xuân Nương giận mày, vì tao?
Trấn nghinh mặt, hất hàm:
− Chứ sao, Xuân Nương hẹn tao, chờ mãi không được nên cổ giận, bây giờ tao còn khổ cái màn năn nỉ người yêu đây.
− Sao mày không nói cho tao biết là mày có hẹn?
− Quân tử nhất ngôn mà Vỹ, tao đã hứa với mày là hứa với mày, sao lại vì đàn bà con gái mà nuốt lời cho được chứ, Xuân Nương của tao cũng dễ dỗ mày ạ, chỉ cần vài câu năn nỉ, cao lắm là 1 nụ hôn là nàng huề với tao ngay.
Trấn nói dối ơi là dối, Vỹ đời nào tin lời hắn, Vỹ hỏi:
− Mày hôn Xuân Nương mấy lần rồi?
Trấn đưa 3 ngón tay:
− Mỗi lần đi chơi với nàng, tao hôn nàng ít nhất là 3 nụ hôn.
− Có sạo không đó?
− Không sạo chút nào, chẳng tin mày cứ tìm Xuân Nương mà hỏi.
− Tào lao, ai vô duyên đến thế?
− Trở lại chuyện của mày đi, chuyện tao êm đẹp còn chỉ buồn cho mày chưa được gặp Hạnh Trang, vả lại cũng chưa biết Hạnh Trang có yêu mày hay là cổ có người yêu rồi thì mày lại trở thành 1 kẻ hết sức đáng thương đấy Vỹ ạ. Sao hôm qua mày không đến, có gì trục trặc không? hay là mày sợ cái khoản phải bao tao món tôm hùm xối mỡ?
Vỹ cười với vẻ đắc thắng:
− Tao đã trồng xong cây si ngay ngõ nhà Hạnh Trang rồi, không có cần tới mày đâu, 2 đứa tao hữu duyên mà.
− Nhìn mặt mày tao biết mày nói xạo, chiều hôm qua Xuân Nương và Hạnh Trang đến chờ tao cả 1 buổi, đến gần 5 giờ chiều mới chịu ra về, còn giận hờn nữa là, Vỹ ơi, đến anh Trấn mà mày gạt được sao Vỹ?
− Mày nói sạo hay tao nói sạo? Tao dám cá là mày chưa có được Xuân Nương đáp lại. Mày chỉ yêu đơn phương thôi, mày vẽ chuyện để lòe tao, mày ngỡ tao không bao giờ có thể tự mình tìm được người tao yêu, mày cho tao suốt đời là 1 con thỏ. Nhưng mà Trấn ơi, chính tao lại cảm thấy tội nghiệp mày và cần giúp đỡ mày, nếu mày cứ mãi dối lòng như vậy, con gái nó chẳng có thích đâu, con gái chỉ có cảm tình với loại con trai chân chính, không làm màu, có sao nói vậy, mày tin tao đi. Nếu mày còn tiếp tục tự đề cao mày, sẽ chẳng bao giờ Xuân Nương yêu mày đâu.
− Mày hù tao đó hả Vỹ, tao biết địa chỉ Hạnh Trang thật mà, sao lại bảo tao nói dối?
− Tao tin chỉ 1 chuyện đó thôi, nhưng tự tao dùng bản lĩnh đàn ông đi tìm tình yêu, chứ không phải như mày, Hạnh Trang và tao ngồi bên nhau suốt buổi chiều hôm qua, 2 đứa tao đã tỏ tình với nhau, nhưng tao trân trọng Hạnh Trang bằng cách giữ với cổ 1 tình yêu trong sáng, Trấn ạ, tao khuyên mày hãy chân thật với Xuân Nương như tao đối với Hạnh Trang đi, Xuân Nương sẽ yêu mày ngay, tao biết tính mày rất tốt, chỉ có mỗi chuyện mày hay vẽ vời thêm cho sự thật nhiều màu sắc lấp lánh thôi, con gái nói không thích đâu.
− Mày bắt bí tao đó hả Vỹ, đùa hoài, mày gặp Hạnh Trang lúc nào?
− Để tao chứng minh cho mày tin, đưa phôn đây!
Trấn đưa cho Vỹ chiếc phôn tay, nhìn Vỹ bấm bấm gọi gọi, hắn bán tín bán nghi. Làm sao Vỹ có bản lĩnh tìm ra Hạnh Trang chứ hả, nếu là chuyện có thật như Vỹ nói thì Vỹ đã hơn Trấn, vì Vỹ được trò chuyện lẫn tỏ tình với Hạnh Trang, còn Xuân Nương với Trấn chỉ như chó với mèo vậy!
Vỹ áp phôn vào tai Trấn:
− Mày nói chuyện với Hạnh Trang đi!
Quả thật là giọng nói nũng nịu của Hạnh Trang trong máy, cô bảo:
− Trấn ơi! Nghe Xuân Nương nói công ty Trấn có quan hệ mua bán với công ty của ba Hạnh Trang phải không, quả là trái đất này tròn ghê đi há? Hôm nào Trấn với Vỹ sang nhà Hạnh Trang chơi nha, bảo đảm là Trấn sẽ gặp Xuân Nương thôi, Trấn ơi, Xuân Nương cũng có thả thuyền cầu nguyện cho Trấn đấy, Trấn muốn biết cổ cầu điều gì không?
− Hạnh Trang nói đi!
− Thôi, Hạnh Trang không nói đâu, Trấn gặp Xuân Nương mà hỏi. Những lời cầu xin thả thuyền giấy rất linh nghiệm, lời cầu nguyện của Hạnh Trang đã được đáp ứng bằng cách cho Vỹ với Hạnh Trang gặp nhau chiều hôm qua, Xuân Nương còn giận Trấn đó, bảo Vỹ, Hạnh Trang cúp máy, bye!
Hạnh Trang cúp máy, Trấn im lặng, hình như hắn suy nghĩ đến lời của Hạnh Trang, mặt hắn rạng rỡ hẳn lên: quả là Xuân Nương có nghĩ đến Trấn, tại sao Trấn chẳng bắt được chiếc thuyền nào kìa? Tại sao Xuân Nương nghĩ đến Trấn mà khi gặp mặt Trấn cô lại tỏ ra đối đầu với hắn, phải chăng con gái nói có là không, nói không là có nhỉ? Hay là do hắn không có được cái lối mềm mỏng dịu dàng như tên Vỹ để chiêu dụ con gái...
Vỹ bảo:
− Mày tin tao chưa?
− Tin, nhưng cũng có gì ghê gớm lắm đâu.
− Vậy thì đừng có lòe tao nữa nha, muốn tao giúp đỡ không, nói thật đi?
− Đúng là tao vẽ chuyện cho đỡ nhớ Xuân Nương thôi, thật ra Xuân Nương với tao có gặp lại nhau, trước lúc mày gặp Hạnh Trang, tụi tao gặp nhau 2 lần, nhưng 2 lần cổ đều tỏ ra muốn gây chiến với tao cả. Tao thua mày thật rồi Vỹ ạ, nhưng Hạnh Trang bảo Xuân Nương có cầu nguyện cho tao, nếu không có tình cảm với tao, cổ cầu nguyện cho tao làm gì, nhất định tao phải làm cho Xuân Nương nói ra chuyện cổ cầu xin gì cho tao.
− Có cần vác cây si đi theo tao không?
− Mày đừng móc họng tao chứ Vỹ! Mày vui vẻ rồi đừng có cười cợt tao, mai này tao chinh phục được này, dĩ nhiên là tao phải hơn mày.
− OK, tao chờ mày, 2 đứa mình đi chung 1 thuyền, vui buồn cùng chia xẻ, mày không được nói dối tao nữa nghe?
− OK! Nhất định nhưng mày không cần bảo Hạnh Trang nói giúp, để mặc tao.
− Tao biết tính mày mà Trấn, mày luôn là 1 gã đàn ông tự cao tự đại.
− Nhưng tao thích chiều chuộng 1 mình Xuân Nương thôi.
− Vậy thì mày lo tìm kiếm lời cầu nguyện của nàng đi.
− OK, tao nhất định phải tìm cho ra lời cầu nguyện đó, chắc chắn là 1 câu có chất lượng hơn câu Hạnh Trang dành cho mày.
− Thì 4 đứa sẽ có 1 mùa hè vui vẻ hơn vào năm sau.
2 gã chập tay vào tay nhau rồi cười. Tình yêu luôn là hy vọng của tuổi trẻ, bởi họ cần tình yêu như cần 1 nhu cầu để sống, chẳng ai có thể sống thiếu tình yêu cả, họ luôn đi tìm kiếm, tìm kiếm... nhất là tên Trấn!
Gom gom xấp hồ sơ bỏ vào cặp táp, Trấn xuống cầu thang, thò đầu vào phòng giám đốc:
− Ba ơi, con đi đối chiếu công việc.
Ông bố ngẩng lên nhìn con trai, không giấu vẻ xúc động, con trai của ông đã chịu chủ động trong công việc kinh doanh của công ty. Hắn có chiều hướng thay đổi tốt rồi đấy, gật gù ông bảo:
− OK, con cứ đi, có chuẩn bị xong số liệu sổ sách rồi đó hả? Con định đến công ty nào vậy?
− Dạ hôm nay đi công ty Kim Sơn.
− Được rồi, được rồi, con đi nhá.
Nhìn theo lưng hắn, ông cất giấu nụ cười vì sợ hắn bất chợt quay lại bắt gặp nụ cười của ông, bởi công ty Kim Sơn có 1 cô bé có thể làm cho trái tim hắn rung rinh đến nỗi lao đầu vào công việc như thế này. Chẳng biết cô bé ấy như thế nào, có giống mẹ của cô ta lúc còn trẻ không. Nếu giống, gã con trai của ông sẽ phải điêu đứng đấy, kinh nghiệm này ông hiểu quá rõ rồi mà...
Trấn cho xe chạy 1 mách đến công ty Kim Sơn, buổi sáng thường có Xuân Nương ở đấy, trực tiếp lo khâu cung ứng vật tư cho các công trình đang thi công, nếu nói đúng ra chức năng của Xuân Nương trong công ty đồng với chức trưởng phòng cung ứng vật tư, Xuân Nương còn giỏi cả công việc kế toán, cô hạch toán không sót 1 chi tiết nhỏ để đối chiếu phần thanh toán nợ nần cho bên bán, ông dượng làm ăn theo kiểu lớn thuyền lớn sóng, nhưng chỉ kinh doanh độc lập, không phát vốn cổ phần, chỉ dựa vào các cơ sở sản xuất và các công ty cung ứng vật tư xây dựng, chẳng hạn như công ty của ông Thạnh Trị, bởi số mạnh của ông Kim Sơn luôn có quới nhân phù trợ mà.
Phần công nợ được đối chiếu thanh toán sau mỗi khi có 1 công trình hoàn tất, hôm qua, xây dựng và bàn giao xong công ty may gia công xuất nhập khẩu Toàn Tiến, tổng số vốn trên 2 tỉ đồng, trong đó bên đặt thầu sẽ thanh toán nốt 30% phần còn lại sau khi nghiệm thu bàn giao hoàn tất, hôm nay công ty Thạnh Trị gọi điện thoại tới đề nghị quyết toán vật tư để thanh toán vật tư cho họ, hồ sơ công trình này do Xuân Nương làm, vậy thì cô cũng phải chuẩn bị số liệu để đối chiếu với công ty cung ứng vật liệu xây dựng Thạnh Trị do anh Sáng theo dõi phụ trách, có bao giờ cô thấy mặt Trấn đâu mà biết hắn là con trai ông Thạnh Trị, chẳng hiểu sao hắn tầm ra được cô? Có lẽ cô với hắn là oan gia nên trời xui đất khiến trên công việc làm ăn cô phải gặp hắn để... đấu khẩu và có lẽ còn phải đấu khẩu với hắn dài dài!
Tim Xuân Nương giật thót 1 cái thật đau, cái gã oan gia ấy vừa mới nhắc đã đến, hắn vào trong phòng với chiếc cặp táp nâu đen trên tay, trông hắn cũng có vẻ là 1 giám đốc đấy chứ?
Xuân Nương giả vờ không thèm nhìn hắn, nhưng cô lại cảm thấy mình mất tự nhiên làm sao ấy, tự nhiên mấy ngón tay cô run rẩy nhè nhẹ đến luống cuống trên xấp hồ sơ đang giở, hắn đã đứng trước mặt cô:
− Hi! (Chào)
Thấy Xuân Nương không đếm xỉa đến mình Trấn gọi:
− Xuân Nương!
− Ngươi đó hả?
Trấn tự ngồi vào ghế đối diện, nói nhỏ:
− Em kỳ ghê đi, cứ gọi anh là người hoài, Xuân Nương phải nhỏ hơn anh 2 tuổi, gọi anh là anh đúng hơn.
Xuân Nương nghinh mặt:
− Không muốn gọi thì sao?
− Thì anh vẫn là anh, có sao đâu.
− Vậy mà cũng nói!
Xuân Nương liếc hắn, cặp mắt bồ câu như có ngàn cuộn sóng nhận chìm hắn vào trong ấy, hắn bảo:
− Anh với em làm việc há! Mình đối chiếu xuất nhập để thanh toán công nợ.
Làm như hắn chẳng cần trò chuyện tiếp với cô khiến cô ấm ức:
− Được.
Xuân Nương đáp với giọng lạnh như... nước đá. Trấn nhìn Xuân Nương, nhưng cô không thèm nhìn ánh mắt nồng nàn lẫn pha vẻ giễu cợt:
− Xuân Nương, đừng có lạnh lùng với anh mà.
− Ngươi có cần đối chiếu công nợ không?
− OK, cần chứ, nhưng mà còn chuyện khác mình có thể nói với nhau nữa.
− Ta không có chuyện gì để nói với ngươi, muốn nói thì về quê tìm cô Thắm của ngươi nói cho đã đi.
Hiện tượng ghen!
Trấn mừng rỡ kêu thầm, đúng là đàn bàn con gái, không bao giờ giấu diếm được cái tật ghen cố hữu của phái nữ, vậy cho nên mới nói bọn đàn ông khổ vì có cô bồ hoặc cô vợ ghen chiếm tỉ lệ gần 90% dân số thế giới đàn ông!
− Xuân Nương đừng có nhắc đến Thắm, nhắc mất công anh nhớ....
Đôi mắt bồ câu chớp nhanh, hít mạnh không khí vào lồng ngực để đè nén cơn tức, Xuân Nương bảo:
− OK, nhớ thì nhớ mặc ngươi, mắc mớ gì đến Xuân Nương này. Mở sổ sách ra đi!
Hắn dai nhách:
− Nhưng mà Xuân Nương biết anh nhớ gì không? Chẳng phải anh nhớ cô Thắm đâu, mà là anh nhớ hôm đó ai té xuống sông đứt chân, anh dìu vào nhà rồi băng bó, cho nên người ta cũng không nỡ quên anh, dù ngoài mặt có lạnh lùng với anh, chứ trong lòng người ta luôn cầu nguyện cho anh.
− Ai thèm cầu nguyện cho ngươi.
− Hôm đó ai thả thuyền giấy cầu nguyện cho anh vậy hả? Xuân Nương, mình huề đi mà, anh chỉ muốn làm bạn với 1 mình Xuân Nương thôi.
Môi Xuân Nương mím lại, mặt đỏ ửng vì xúc động, quả là hắn đang tấn công cô vào thành trì tình cảm của cô đây, nếu cô để rơi vỏ bọc bên ngoài của mình, cô sẽ hoàn toàn để cho hắn nhận thấy cô thuộc về hắn, cô không thể đầu hàng dễ dàng và vô điều kiện như vậy được, bởi hắn luôn bảo hắn hơn cô nhưng hắn chưa chứng tỏ cho cô thấy hắn thực sự là 1 người đàn ông với bản lĩnh như thế nào, với Xuân Nương, chỉ yêu người đàn ông nào hơn cô thôi.
Thấy Xuân Nương im lặng, ngỡ cô cảm động đến lặng người vì lời tỏ tình của hắn, Trấn nói tiếp:
− Hãy nói cho anh biết em cầu gì cho anh lúc thả thuyền giấy đi Xuân Nương, có phải là em cũng mong gặp lại anh như Hạnh Trang mong mỏi gặp lại Vỹ không? Anh biết có người đã khen anh... đẹp trai?
Thật lòng là cô có nhớ Trấn, gã con trai này làm cho người ta nhớ ghê đi, nhất là ánh mắt nồng nàn tình tứ và giọng lưỡi ngọt ngào của hắn. Nhưng con trai như vậy ít ai chung thủy thật lòng, họ có thể nói thương thương nhớ nhớ nhiều người, Xuân Nương còn phải dò xem trái tim hắn có chứa bao nhiêu hình bóng và cô nào là bóng hình thứ mấy, hắn giữ cô ở ngăn tim nào, nếu bây giờ Xuân Nương bộc lộ tình cảm của mình, hắn sẽ cười thầm cho cô là 1 cô gái nhẹ dạ, và hắn sẽ tự hào vì nét đẹp trai muôn thuở bách chiến bách thắng của hắn.
Trấn ngọt ngào:
− Nói đi Xuân Nương?
Xuân Nương mím đôi môi hồng, khẽ liếc nhìn hắn rồi bảo:
− Ừ, ta công nhận là có lần đã thả thuyền giấy cầu nguyện cho ngươi....
− Em cầu gì cho anh?
Trấn đưa tay qua bàn chạm nhẹ tay vào tay cô, bàn tay bút tháp mềm mại có 1 lần làm cho hắn bối rối... Thiếu chút nữa Xuân Nương xiêu lòng vì hắn, cô giật tay lại, la lên:
− Cầu cho ngươi chết sớm. Ta đã nói 1 lần, ngươi quên rồi sao?
Thắm tấp xuồng vào đám ô rô, Thắm lại khóc 1 lúc rồi quệt nước mắt, chắc là Trấn với Vỹ đã về bên nhà rồi, dù giận hờn, nhưng Thắm vẫn không nỡ đánh mất vật kỷ niệm của Trấn đã trao tặng cô. Những món quà kỷ niệm dù nhỏ dù lớn, giá trị nhiều hay đơn sơ ít ỏi, của bất cứ người bạn nào tặng Thắm cũng giữ trong nhiều năm, ngày còn đi học cấp 2, có 1 người bạn trai học chung lớp, chung xóm, chung đường, vậy mà hắn tặng cho thắm 1 cây kẹp tóc bằng đồi mồi, tuy không xinh xắn bằng cây kẹp Trấn tặng, vậy mà Thắm vẫn còn kẹp đến bây giờ. Sau lớp 9, Thắm nghỉ học, Hùng học tiếp đến lớp 12 nhưng rớt đại học, Hùng nghỉ ở nhà phụ cha mẹ làm nông cùng công tác bên xã, Thắm thì ở nhà chăm sóc cha mẹ, rảnh thì cô phụ cha bán trái cây hằng ngày ngoài chợ huyện chờ ngày lớn lên để... có chồng. Hùng cũng vậy, sống cuộc sống mộc mạc chân chất của người con trai miền sông nước, làm vườn làm ruộng để chờ ngày... cưới vợ, cuộc sống êm đềm nếu không có Trấn đột nhiên xuất hiện để khuấy động khiến cho Thắm phải xôn xao trái tim con gái vừa chớm vào ngưỡng cửa yêu đương. Ôi, hình bóng hào hoa đẹp trai kiểu thành thị của Trấn làm Thắm mê say, đến nỗi quên cả người bạn trai thanh mai trúc mã của mình, với Thắm hiện tại chỉ có Trấn thôi, lúc nào Thắm cũng mơ đến Trấn, nếu không có tình ý với cô, tại sao Trấn lại tặng cho cô 1 chiếc kẹp xinh như thế này chứ?
Thắm quay xuồng trở lại, cột dây xuồng vào nhánh rễ cây, sau đó leo lên bờ đến nơi lúc nãy xảy ra trận chiến giữa Trấn, Vỹ, Thắm và Xuân Nương, Hạnh Trang. Nhặt cây kẹp tóc còn nằm chơ vơ trên lá vàng, nhớ đến Hạnh Trang và Xuân Nương xinh đẹp trong 2 bộ áo đầm lúc nãy, Thắm ngồi bệt trên lá và khóc thút thít, Thắm mơ có ông bụt nào đó bất chợt hiện ra và ban cho Thắm 1 bộ áo đầm để Thắm làm con gái thành thị đỏng đảnh và xí xọn làm cho anh Trấn vì chúng mà lơ là với Thắm. Ôi, Thắm nghe ghét Xuân Nương và Hạnh Trang lạ!
Thắm trở xuồng xuống, cô bơi đi vòng vòng bờ sông, hái đám hoa dại bỏ vào khoang xuồng, cô ngầm so sánh mình với Hạnh Trang, con nhỏ Hạnh Trang đó điệu đàng nhõng nhẽo như... cơm nếp dẻo, mình cũng biết đi hái hoa như nó chứ đâu phải mình chỉ suốt tháng suốt năm cắm đầu cắm cổ đổ mồ hôi trên mảnh vườn bòn bon chôm chôm 1 mẫu này đâu nhỉ? Ba má mình đến mùa thu hoạch và trở nên triệu phú trong chốc lát, còn bản thân mình cũng giàu sụ, mỗi ngày chỉ cần chở đám trái cây lẻ tẻ ra chợ huyện, mình dư tiền sắp quần áo vàng vòng, vậy mà tại sao mình không có được vẻ quý phái tự nhiên của dân thành thị nhỉ?
Thắm cảm thấy buồn bực trong lòng, nhất định cô phải ra chợ huyện mua thêm 1 số vải may quần áo, phải may ở 1 tiệm may thời trang lớn, sắm thêm 1 số dép, giày cao gót như Hạnh Trang, Xuân Nương, và sau mùa thu hoạch chôm chôm này, xin ba mẹ 1 số tiền sắm vòng vàng như của Hạnh Trang vậy, bộ vòng vàng đó, ở Cai Lậy này không thấy chung kiểu, Thắm sẽ lên Sài Gòn, nhờ anh Trấn đi mua, nhất định Thắm phải lột xác để không còn là 1 con Thắm quê mùa nữa.
Thắm nghĩ xong. Cô quay xuồng trở lại nhà, nhất định chiều nay cô phải đi chợ huyệt sắm quần áo, bảo họ may nhanh, 3 ngày nữa Thắm sẽ đẹp như mấy cô gái thành thị với quần áo đúng model, lúc đó, bảo đảm anh Trấn sẽ nhìn cô với ánh mắt khác, nhưng dù sao Thắm vẫn chưa cảm thấy vui, bởi có bao giờ Thắm dám mơ đến chuyện mặc vào người bộ váy đầm đâu, ở đây là 1 vùng quê, mặc váy đầm người ta sẽ cho Thắm là bị chạm dây thần kinh, càng nghĩ Thắm càng nghe khao khát muốn điên lên được vì chuyện làm thế nào để chưng diện giống như 2 cô tiểu thơ thành phố ấy!
Đang thơ thẩn suy nghĩ, Thắm chợt nghe tiếng ai trên bờ kênh gọi tên mình:
− Thắm ơi, Thắm!
Ngẩng cổ lên nhìn, thì ra chẳng ai khác hơn là Hùng, Hùng đang vác cây cuốc trên vai, đầu Hùng đội nón lá, Hùng mặc 1 chiếc quần tây màu xanh lá cây, cái áo chemise hồng bên trong áo chemise trắng bên ngoài, nhìn Thắm tươi cười, dáng Hùng cao lớn lạ:
− Thắm đi chợ về hả, bòn bon có giá không?
Thắm dấm dẳng:
− Ai bảo với Hùng tui đi chợ hồi nào à nghe!
− Ủa, sao hôm nay Thắm xưng tui với Hùng?
Thắm dẩu môi:
− Hổng lẽ xưng em, hổng dám đâu!
Hùng quẳng cây cuốc trên vai xuống, hắn chống cuốc nhìn Thắm:
− Ai cha! Ăn trúng cái gì mà trả treo với người ta dữ vậy hỏng biết nữa. Cho anh quá giang về nhà với Thắm?
Thắm sừng sộ:
− Tui đâu có ở không làm mọi mấy người, mấy người đi làm ruộng bên sông sao không đem theo xuồng?
− Ba anh lấy xuồng đi đám cưới rồi tới giờ này ổng vẫn chưa về ghé rước anh, chắc ổng xỉn phải ngủ lại trong đám rồi cũng nên!
− Thì ở đó mà chờ ổng!
− Sẵn xuồng sao không cho người ta quá giang, hôm nay ích kỷ dữ vậy Thắm?
− Ích kỷ mặc tui, mắc mớ gì tới ông, vô duyên!
Thắm nói xong, khua mái dầm bơi đi, Hùng kêu lên:
− Thắm, Thắm, nói giỡn chút xíu, Thắm giận anh thiệt hả?
− Ai thèm giận người dưng làm gì cho mệt!
Hùng nhìn theo bóng Thắm đi xa hút trên dòng kênh nước hững hờ trôi, nghe lòng bâng khuâng lạ, không hiểu tại sao thời gian gần đây Thắm có vẻ lạnh nhạt và hay dấm dẳng với Hùng. Cô không còn thích đứng lại trò chuyện mỗi khi gặp Hùng nữa. Lúc trước, 2 đứa có chuyện gì vui buồn hay tìm nhau để kể cho nhau nghe, nhiều lúc có mấy củ khoai luộc, Thắm cũng bơi xuồng qua ruộng tìm Hùng để chia nhau ăn và nói chuyện, dù là chuyện bâng quơ trên trời dưới đất, Hùng đã 19 tuổi, Hùng đã biết thầm yêu trộm nhớ Thắm, đã có dự định cho tương lai, bao giờ đủ tuổi lập gia đình theo luật của Nhà nước là Hùng xin cha mẹ đem trầu cau qua dạm hỏi Thắm ngay, ở xóm ấp nhày, Thắm nổi tiếng giỏi dắn, nết na, xinh đẹp và khôn ngoan, có nhiều gã con trai cũng ngấp nghé Thắm như Hùng. Nhưng mà so với bọn đó, Hùng thấy mình có điều kiện đoạt giải hơn vì Hùng với Thắm thân nhau từ hồi họ còn 15 tuổi kia mà Tại sao bây giờ đột nhiên Thắm lại quay mặt với Hùng, hay là Hùng có làm điều gì khiến Thắm phải buồn lòng mà Hùng không biết chăng?
Hùng ngồi bệt trên bờ kênh, 2 tay bắt vào nhau trước gối, suy nghĩ... suy nghĩ mãi...
Thắm bơi xuồng đến bờ sông vườn ông Tư Bạch, neo xuồng cô leo lên bờ, vườn cây êm ắng lạ, dù là mùa trái cây đang chín rộ, cũng chẳng ai thèm thăm giữ. Ở đây, ai cũng có từ năm công vườn chôm chôm trở lên, riêng ông Tư Bạch có đến 3 mẫu trồng chôm chôm, long nhãn, sầu riêng v.v... làm sao ông thèm canh bắt mấy tên ăn trộm vặt cho mệt thân chứ? Thắm đạp lên xác lá vàng kêu xào xạc, tiếng kêu thường ngày Thắm cho là vui tai sao hôm nay Thắm nghe nó khô khốc, buồn thiu... Sáng nay anh Trấn anh Vỹ đã về Sài Gòn, chẳng còn ai để Thắm khoe quần áo mới đúng model cả, thật là buồn, giờ Thắm chỉ còn biết sang bên vườn ông Tư Bạch, đến dưới mấy gốc chôm chôm, gốc dâu anh Trấn thường ngồi để hình dung anh Trấn còn đâu đây cho đỡ nhớ, ôi, Thắm nghe thầm thương trộm nhớ anh Trấn mất rồi, nhớ những lời ngọt ngào như mật rót bên tai, nhớ dáng vóc cao lớn hùng dũng và hào hoa, nhớ gương mặt xinh trai, trong lòng Thắm, hình ảnh anh Trấn sáng như 1 hào quang, ôi, Thắm phải làm thế nào để gặp lại anh Trấn đây?
Tháng 6, tháng 7 âm lịch, thường có những cơn mưa bất chợt từ phía Tây Nam kéo đến, nhanh đến độ vừa thấy mây đen đã đổ cơn giông và mưa nặng hạt, trời bây giờ cũng đang có 1 đám mây đen che chắn cả 1 chân trời...
Thắm áp má vào gốc đâu, chỗ này anh Trấn hay ngồi, cô bé nhắm mắt lại, hình dung anh Trấn đang cười với Thắm, hình dung rồi mơ tưởng, cô bé mơ anh Trấn đang âu yếm cài lên tóc cô bé 1 cành hoa, sau đó anh nựng vào má cô bé.... Tiếng mưa rơi đều trên lá làm Thắm tỉnh mộng, nhưng Thắm vẫn ngồi yên, ở đây có 1 mình, chẳng có ai nhìn thấy cô làm gì để cười cợt trêu chọc cô, cô tự do sống với giấc mơ đẹp của mình, dù cho mưa có rơi nặng hạt, Thắm vẫn không muốn vào nhà, nhớ anh Trấn quay quắt, đau nhói cả tim, đau thắt cả dạ, quay quắt cả lòng... Anh Trấn ơi! Anh có nhớ Thắm không? Thắm biết là anh có nghĩ đến Thắm, nếu không nghĩ đến Thắm, sao anh ngọt ngào với Thắm, còn mua 1 chiếc kẹp tóc thật xinh tặng cho Thắm nữa? Trái tim nhớ anh, Thắm đâu có bắt nó nhớ mà sao nó vẫn quay quắt nhớ anh như vậy không biết nữa?
Mưa nặng hạt hơn, mưa rơi ướt áo, ướt tóc Thắm, nước mưa chảy ròng trên mặt Thắm, vậy mà Thắm vẫn không chịu về, dù mưa thì mưa, Thắm muốn dầm mình hết cơn mưa này để 1 mình nhớ đến anh Trấn, ước gì bây giờ có anh Trấn ở đây, Thắm sẽ dựa vào lòng anh tìm hơi ấm, Thắm mơ mộng quên cả cơn mưa hết từ bao giờ, chỉ còn những hạt sót lại tí tách trên lá, Thắm để cho quần áo bị gió thổi khô đi rồi mới chịu về nhà.
Đêm buông xuống trên vạn vật ướt át, lũ cóc nhái, ễnh ương, nhái nhèn rên vang ngoài bờ ao tạo nên 1 khúc nhạc đồng quên muôn thuở, vậy mà hôm nay Thắm thấy buồn làm sao, nghe đầu nóng, mắt hoa và cổ họng đau ran, ba tắt đèn đi ngủ rồi mà Thắm cứ trở dậy tìm nước uống mãi khiến chú Tư để ý, ông hỏi:
− Con làm gì lục đục hoài vậy Thắm, sao không ngủ đi con?
− Ba ơi, nóng quá!
− Hồi chiều mày dầm mưa ở đâu? Chắc là trúng mưa bệnh rồi chứ gì?
− Con đâu có dầm mưa.
− Còn giấu ba, cả cơn mưa gần 1 giờ đồng hồ ba chẳng thấy mặt con, thằng Hùng ghé cho mấy con tôm càng, nó bảo cũng không có gặp con.
− Thật mà ba.
Chú Tư sờ vào trán Thắm, chú hoảng hốt la lên:
− Trời, sao con nóng như lửa đốt, ba biết làm sao đây?
− Con uống vài viên thuốc là hết bệnh ngay ba ơi, có gì đâu mà ba lo.
− Ngày mai ba phải nhắn má mày về.
− Con không có sao đâu, để cho má yên tâm buôn bán.
− Chết đến nơi còn bảo là không sao. Con uống viên thuốc cảm này đi, xem có hạ nhiệt không?
Thắm cho viên thuốc vào miệng, miệng đắng ngắt, và hơi thở thì nóng như hơi từ 1 cái bếp lò tỏa ra, vậy mà Thắm vẫn nhớ anh Trấn, vì anh Trấn Thắm bị trúng mưa như thế này, Thắm cũng đâu có buồn, nhưng làm sao cho anh Trấn biết Thắm vì ảnh đến nỗi như vậy chứ?
Thắm suy nghĩ mãi... chỉ còn 1 cách thôi...
Dù không muốn mình hết bệnh, Thắm vẫn bị sốt cao thật, bởi Thắm bị cảm mưa nặng lắm, sốt đến 39 độ khiến chú Tư lo sốt vó, ở trạm y tế xã về, Thắm giả vờ uống thuốc nhưng thật ra Thắm đâu có chịu uống, vì vậy bệnh của Thắm nặng thêm, cô thầm cầu nguyện cho cơn bệnh đến bác sĩ chê để ba đưa Thắm lên Sài Gòn chữa trị, Thắm nghe người ta nói bệnh viện Chợ Rẫy, bệnh viện Bình Dân dù bệnh nặng đến đâu vào đó cũng khỏi, như ông Ba Chơn, năm trước bị bệnh thập tử nhất sinh, đưa lên Sài Gòn trị 1 tuần đã mạnh khỏe như thường, vì vậy Thắm không hề sợ chết vì bệnh, chỉ mong sao được gặp anh Trấn, thổ lộ tâm tình cho anh Trấn biết vì sao Thắm ra nông nỗi này.
Bác sĩ trạm y tế chạy Thắm thật sự, bởi Thắm có uống thuốc đâu mà hết bệnh, chú Tư cấp tốc nhắn thím Tư đang buôn bán trái cây ở Mộc Hóa về gấp để chú chở Thắm đi bệnh viện, trên đường đi, Thắm giả vờ ôm bụng rên thảm thiết, lúc cha còn đang lúng túng vì không biết Thắm bệnh gì, cô bảo:
− Ba ơi, chở con đi thẳng Sài Gòn đi ba ơi, nếu ba còn ghé mấy cái bệnh viện huyện thì con chết cho ba xem!
Cưng con như trứng mỏng, lại sẵn của nhiều tiền cộng vào sự nóng lòng, chú Tư chơThắm lên thẳng bệnh viện ở Sài Gòn, lúc vào khám bệnh, Thắm thở từng chặp từng chặp nặng nề, lại ôm bụng rên rỉ khiến các bác sĩ chẩn đoán Thắm viêm ruột thừa, vì cô ở xa nên họ đồng ý cho cô nhập viện theo dõi chờ phẫu thuật nếu đúng là bệnh viêm ruột thừa. Vậy là mưu đồ đen tối của Thắm đã thành công, Thắm chưa nghĩ đến sự cực nhọc lo toan của cha, chỉ vì nhớ Trấn, muốn gặp mặt Trấn mà cô phải dùng kế như vậy thôi, Thắm đâu có biết rằng làm như vậy chẳng những không có lợi cho cô, lại gây hại cho Trấn, hắn đâu có mong chờ ở Thắm những chuyện rắc rối như vậy chứ, quả Thắm cũng là 1 cô gái bướng bỉnh và gan góc!
− Ba ơi, con muốn gặp anh Trấn!
− Hả? Con nói lại xem?
− Con muốn gặp anh Trấn.
− Sao con lại muốn gặp thằng Trấn?
− Là vì con muốn gặp ảnh.
− Con nói vậy ba biết làm sao?
− Thì ba tới nhà gọi ảnh tới đây cho con gặp.
− Người ta có quan hệ gì với con đâu mà phải làm phiền người ta vậy chớ, chờ bác sĩ khám bệnh xem con bệnh gì rồi mới tính.
− Ba ơi, gọi ảnh giùm con đi mà, con có chuyện cần nói với ảnh.
− Con cầm cái gì trong tay vậy?
− Dạ, quà anh Trấn tặng con trước lúc ảnh về Sài Gòn. Ba ơi, con... con muốn gặp ảnh... trả lại vật kỷ niệm này... cho đỡ tức.
− Là sao?
− Anh Trấn... thương con, còn thương cháu ngoại ông Chín Sang.
Chú Tư trợn tròn mắt:
− Ủa, sao ba không biết chuyện đó kìa?
Thắm giãy lên:
− Làm sao ba biết được, ảnh hứa trở về thăm con, vậy mà ảnh bỏ con tới nay, con bệnh là phải.
− Hả? Con giả bệnh để lên đây gặp thằng Trấn? Sao con không nói cho ba biết, con làm như vậy coi sao được?
Thắm nhõng nhẽo:
− Con có bệnh thật mà ba, chỉ cần gặp anh Trấn thôi, con sẽ hết bệnh, ngày mai con với ba về quê nha ba?
Chú Tư lắc đầu:
− Hết biết con rồi, con với thằng Trấn làm sao thành vợ thành chồng được, con thua nó 6, 7 tuổi, ba nghĩ nó cho con cái kẹp tóc là coi con như em nó thôi Thắm ơi! Đâu phải cho đồ là thương đâu!
− Ba... con hỏng biết... Con hỏng biết, phải gọi anh Trấn cho con liền bây giờ hà!
− Thôi, thôi, dù sao cũng lỡ rồi, để ba đi gọi nó, con ở nhà ngủ đi, sáng mai bác sĩ khám xong rồi về, thật là!
Chú Tư lẩm bẩm:
− Ông bà xưa nói cũng phải: sinh con gái như mang 1 trái bom nổ chậm bên mình, may mà chuyện chưa có gì, nếu có xảy ra chuyện đáng tiếc, mình còn mặt mũi nào nói chuyện với cha Hai Hương nữa chứ!
Chẳng là như thế này: trong lúc trà dư tửu hậu, chú Tư đã vui miệng kết làm thông gia với ba của Hùng, nhưng chú không nói cho Thắm biết, bởi chú thấy 2 đứa nhỏ luôn thân mật khắng khít với nhau. Ai học được chữ ngờ để bây giờ con Thắm của chú đem lòng yêu 1 chàng trai thành phố bởi vì chàng ta có vóc dáng hào hoa công tử, thật là khổ! Lạy trời cho Trấn đừng có yêu con gái chú, chú sẽ lựa lời khuyên can con, nhưng phải hỏi Trấn thế nào cho Trấn với chú đừng ngượng đây?
Chú Tư gọi xích lô chở thẳng đến nhà ông Thạnh Trị, với chú, ông Thạnh Trị là bạn bè thời còn để chỏm, có dịp gặp nhau, nhất định ông Thạnh Trị rất vui, nhưng gặp nhau, vui ngoài mặt mà trong bụng chú ngại ngùng như thế này, chú cũng cảm thấy ngầm mất mặt, nhưng cha mẹ nào không thương con, nếu chiều ý con, sau đó lựa lời từ từ khuyên giải nó, chú Tư sợ Thắm thất tình làm bậy mất mạng như chơi, nếu không mất mạng cũng phải mang tiếng xấu cả đời, làm sao thằng Hùng không vì sĩ diện mà bỏ con Thắm chứ? Chú Tư nghĩ phải ém nhẹm chuyện này mới xong, nhưng muốn cho êm xuôi, phải có sự hợp tác của Trấn, tự dưng đi làm phiền người ta, xấu hổ thật, chỉ tại vì mình quá nuông chìu con nên nó mới sinh ra hư thân, mũi dại lái chịu đòn mà, chú Tư nhủ thầm.
o O o
Xuân Nương áp mặt vào chiếc gối êm ái, lại hình bóng gã con trai đó hiện về choáng cả tâm trí cô, đã bảo rằng cô không yêu hắn, vậy mà không hiểu tại sao hắn cứ như 1 con ma ám ảnh cô. Hắn làm cho cô phải đau nhói cả tim mỗi khi nhớ đến hắn, biết đâu hắn chẳng khiến cho cô phải sinh ra bệnh đau tim mà chết! Đúng là oan gia mà!
Xuân Nương nghĩ miên man đến hắn, quả là hắn nhất định theo ám cô, bàn tay hắn chạm vào tay cô, vẫn còn giữ cảm giác ấm nóng, ánh mắt hắn nhìn cô, bây giờ nghĩ đến cô còn nghe da mặt mình như có lửa, lời nói dụ dỗ của hắn còn rót bên tai cô như chính cô đang nghe hắn nói, cô có nhớ hắn và nghĩ về hắn như Hạnh Trang đã nghĩ về Vỹ không? Cô thả thuyền giấy cầu gì cho hắn? Ôi, may mắn cho cô là chẳng có chiếc thuyền nào vô tình ở lại trong hốc dứa nước hay trong những lùm ô rô cho hắn bắt gặp, nếu mà hắn bắt được chiếc thuyền nào của cô, hắn sẽ dám xem cô là sở hữu của hắn lắm đó!
Xuân Nương ơi là Xuân Nương, mi có yêu hắn không? Sao mi dám viết lên thuyền giấy những lời dại dột như vậy chứ?
Xuân Nương ngồi bật dậy, vuốt tóc trong chiếc gương phản chiếu đặt ngay đầu giường là cô đó sao. 1 cô gái mắt bồ câu xinh xắn, môi hồng mọng như 1 chùm nho đáng thèm và chiếc mũi nhỏ xinh thẳng đặt giữa gương mặt thanh tú, cô chợt giận dỗi, vậy mà hắn vừa muốn cất giữ trái tim cô, vừa muốn cất giữ bao nhiêu trái tim kẻ khác, quả là hắn tham lam, tham lam vô cùng, cô không thể nào chịu được khi có 1 gã đàn ông con trai vừa tỏ ý thương cô vừa tỏ ý yêu người khác, nhưng tại sao hắn như vậy mà cô không quên được hắn chứ? Hắn là oan gia kiếp trước của cô sao?
Trái tim Xuân Nương đang trộn lẫn thương và ghét, ghét và thương. Ôi, cô phải làm sao để hắn chỉ là của 1 mình cô, cô ghen ư? Có phải mi đó không Xuân Nương? Mi đã để rơi chiếc vỏ bướng bỉnh của mình rồi sao hả: quả là mi đang nhớ hắn và đang tức tối vì hắn dám nghĩ đến nhiều người con gái khác ngoài mi mà, phải không? Phải không?
Tiếng chuông cửa reo. 6 giờ tối rồi mà vẫn có người đến làm khách quấy rầy, ông Thạnh Trị buông tờ báo trên mặt bàn uống trà, khẽ nhăn mặt:
− Trấn, con ra xem khách nào, nếu không phải là khách làm ăn hẹn họ ngày mai dùm ba, ba muốn nghỉ ngơi 1 chút.
− Dạ.
Trấn ra mở cửa, chợt hắn mừng rỡ reo lên:
− A! Chú Tư, mới lên hả? Nội con khỏe không?
Chú Tư cười, vẻ ngượng ngùng hiện lên nét mặt làm Trấn chú ý:
− Cậu Trấn, nội cậu vẫn khóe, mục đích tôi đến đây là tìm cậu có chút việc riêng...
− Gặp ba cháu trò chuyện không?
− Hỏi thăm ảnh 1 chút chứ, bạn bè lâu ngày không gặp mà cậu.
− Mời chú vào trong phòng khách uống trà tối với ba cháu rồi hãy nói chú cần cháu chuyện gì há?
− Được, cám ơn.
Chú Tư nhủ thầm: "Hắn đâu có câu nào thăm hỏi nhắc nhở đến con Thắm nhà mình, đích thực là do con gái mình hiểu lầm tình cảm của hắn rồi, hắn lớn hơn con Thắm những 7 tuổi, đời nào hắn thèm để ý 1 con nhóc như vậy chứ, hơn nữa con gái ở Sài Gòn đẹp chán vạn ra đó, rõ là mình phải ngại ngùng với hắn đây!"
Sau 1 lúc trò chuyên thăm hỏi nhau với ông Thạnh Trị, chú Tư xin phép gặp riêng Trấn, chú nhập đề:
− Trấn ơi, con Thắm bệnh nằm bệnh viện từ sáng đến giờ, chú sang cho cháu hay.
− Ủa, Thắm bệnh gì chú Tư? Thường ngày cổ mạnh khỏe lắm mà?
− Cậu đừng giận tôi mới nói?
− Chú rào trước đón sau hoài làm gì, dù sao chú với cháu cũng là láng giềng quen thân mà, ngại gì chứ, chú cứ nói đi, xem cháu có giúp gì được cho chú không?
− Cậu đừng nghĩ là tôi muốn nói chuyện tiền bạc nghe!
Trấn cười:
− Tỷ phú miệt vườn như chú, ai mà dám nghĩ như vậy chứ.
− Cậu này nói chơi hoài, tôi mà tỷ phú gì, lai rai bán trái cây sống qua ngày thôi... Hà... Hà...
Chú Tư cười hềnh hệch, Trấn cười theo:
− Chú muốn gì thì nói đi.
− Cậu Trấn này, đáng lẽ ra tôi không nên làm phiền cậu, nhưng vì kẹt 1 nỗi...
− Chuyện gì?
− Làm phiền cậu như vầy tôi ngại quá.
− Đừng có ngại.
− Nói ra thì sợ cậu giận.
− Ai dám giận chú Tư.
− Cậu hứa đừng giận tôi mới nói.
Quả là chú Tư cứ vòng vo tam quốc hoài làm Trấn đâm sốt ruột, hắn gãi đầu, mặt nhăn nhăn cười cười:
− Thì chú cứ nói đại là chuyện gì đi?
− Như vầy cậu Trấn... Con Thắm nó muốn gặp cậu.
− Gặp tôi?
− Ừ, gặp cậu.
− Cổ bệnh nặng lắm không?
− Nhẹ hều à!
Trấn cười, nhẹ hều thì cần gì trăn trối chứ? Nhưng mà Thắm gặp hắn để làm gì, chuyện chiếc kẹp hôm đó Thắm đã mắng mỏ hắn tơi tả rồi, còn ấm ức gì nữa chứ? Thôi thì sẵn dịp Thắm bệnh, Trấn đến thăm cổ, kẻo năm sau về quê nghỉ hè, cổ không cho quá giang đi chợ thì khốn! Trấn nghĩ thầm rồi cười 1 mình, Thắm cũng dễ thương đó chứ, con gái cứ biết hờn dỗi đều dễ thương như nhau cả!
Trấn gật đầu:
− Được rồi! Chú chờ tôi 1 chút, để tôi lấy xe chở chú đi.
Chú Tư còn lo lắng trong bụng, chưa nói cho Trấn biết được mục đích chính của câu chuyện, nhưng nếu nói thì phải nói bằng cách nào... Ngại ngùng vô cùng khi tự dưng thố lộ với 1 gã con trai rằng đứa con gái rượu của mình thầm thương trộm nhớ hắn trong lúc hắn chẳng hề nghĩ đến chuyện đó bao giờ!
Chú Tư kêu khổ trong bụng, ngồi im sau yên xe của Trấn, chú tính toán nát óc xem phải mở đầu thế nào cho được lịch sự này:
− Chú Tư ơi!
− Ơi!
− Thắm bệnh sao vậy?
− Ơ... Nó bị sốt dữ lắm, bác sĩ nghi viêm ruột thừa chờ theo dõi để mổ.
− Viêm ruột thừa cần gì đi lên bệnh viện lớn ở Sài Gòn cho mệt, bệnh viện huyện cũng có bác sĩ giải phẫu viêm ruột thừa mà?
− Tạ... con Thắm nó đòi đi Sài Gòn...
Có lời mở đầu rồi đây!
− Bệnh mà còn biết đòi đi bệnh viện này bệnh viện nọ, cũng chọn mơ gởi vàng ghê đi chứ?
− Nó có mục đích riêng của nó. Trấn à....
− Bệnh mà cũng có mục đích nữa, kể cũng lạ thật!
− Trấn à!
− Gì chú Tư?
− Nếu có 1 đứa con gái 18 tuổi thương cậu, cậu nghĩ sao?
Trấn giật thót tim, chú Tư nói gì kỳ vậy kìa? 1 đứa con gái 18 tuổi, chẳng lẽ Thắm đã nói với chú Tư chuyện mình tặng cho cổ 1 chiếc kẹp, cổ hiểu lầm mình để ý yêu cổ, rồi bệnh... tương tư?
− Chú có ý gì khi hỏi câu đó?
− Thì Trấn cứ trả lời chú trước đi.
− Thì yêu lại, nhưng phải có điều kiện: đẹp mới yêu chứ xấu thì bái biệt.
−...
− Sao imlặng vậy chú Tư?
− Cậu nói thiệt hay nói chơi vậy cậu Trấn?
− Sao chú có vẻ khấn trương vậy, bộ chú có chuyện gì khó xử lắm hả? Hay là cô Thắm cãi với chú, đem lòng thương 1 thằng cha già dịch nào đến nỗi phải tự tử mà chú giấu tôi?
− Cậu thấy con Thắm có đẹp không?
− Tất nhiên là đẹp rồi, con gái chú mà chê, chú đâu có tha.
− Tôi nói thật mà cậu cứ nói chơi hoài, cậu Trấn!
− Nói thật nha chú Tư: Thắm của chú đẹp nhưng mà đẹp mộc mạc như 1 cánh hoa đồng nội.
− Cậu có thích không?
Trấn kêu thầm: Ai cha! Tự dưng hỏi mình có thích con gái của ổng không? Hay là ổng định chọn mình làm rể đông sàng để viết di chúc mấy mẫu vườn cây ăn trái ở Ngũ Hiệp đó nhỉ? Hắn cười 1 mình vì ý nghĩ vui vui đó.
− Thích trên phương diện gì?
− Là như cậu nói lúc nãy đó.
− Chú Tư à, Thắm chỉ là 1 đứa em chòm xóm láng giềng thôi, với tôi Thắm không có gợi lên được cảm xúc gì cả, khó có ý kiến lắm.
− Vậy thì tôi phải làm sao?
− Làm sao là làm sao? Định gả con gái cho tôi hả? Kỳ lắm đó nha, thiên hạ sẽ cho tôi là trâu già đòi ăn cỏ non!
− Cậu Trấn, cậu không thích con gái tôi thật hả?
− Không! Sao chú lại nghĩ như vậy?
− Đừng giận tôi nha cậu Trấn, khổ cái, con Thắm lại... mê cậu mới chết chứ.
− Hả?
Trấn hoảng quá, hắn phanh xe kêu rít trên mặt đường, quay lại nhìn chú Tư:
− Chú nói gì lạ vậy?
Chú Tư thở hắt ra 1 cái, rốt cuộc chú cũng nói được câu khó nói nhất với Trấn, bây giờ thì không còn gì để ấp úng ngượng nghịu nữa rồi, cứ nói tới bến luôn:
− Cậu Trấn, cậu tại hạ lỗi cho tôi nha: con Thắm bảo cậu tặng cho nó chiếc kẹp tóc là cậu thương nó, vậy mà cậu còn thương cháu ngoại ông Chín Sang, nó giả bệnh, hành tôi chở lên Sài Gòn để có cơ hội gặp cậu cho... đỡ nhớ.
Trấn giơ 2 tay lên trời:
− Oan, oan vô lương mà!
− Tôi biết cậu là người lớn mà, vì vậy tôi mới mạo muội nói với cậu chuyện này. Xin cậu giúp tôi làm cho con Thắm tỉnh ngộ, nhưng mà trước mắt cậu đừng có làm cho nó thật vọng.
− Tôi sẽ cố gắng.
− Cám ơn cậu, đừng giận tôi nghe cậu Trấn, nói thật nếu cậu... yêu con gái tôi, tôi cũng thích gả nó cho cậu lắm đó, cậu đẹp trai, tôi nhìn còn mê nữa là con gái!
− Đừng có nói nữa chú Tư ơi, chú nói 1 chút tôi đổi ý bây giờ!
2 người cùng cười, chú Tư thở phào, ông nghe nhẹ nhõm, Trấn đã chịu hiểu tình trạng khó xử của chú, hắn đã hợp tác với chú để cho Thắm tỉnh ngộ, nếu Thắm chịu suy nghĩ lại, kỳ này trở về quê, chú Tư gặp ba của Hùng bàn chuyện cưới hỏi ngay.
Trấn gởi xe, theo chú Tư đến giường bệnh của Thắm, chung quanh Thắm có mấy bệnh nhân và người thăm nuôi, nhưng vừa thấy Trấn, Thắm đã nhỏm dậy chạy đến bá cổ Trấn, la lên:
− Anh Trấn!
Thắm ôm chặt quá khiến Trấn thở không được, hắn nhẹ nhàng gỡ tay Thắm:
− Thắm bệnh ra sao?
Thắm bẽn lẽn:
− Em bị sốt.
− Sốt gì?
− Dạ... trúng mưa.
− Sao lại trúng mưa?
− Em ra gốc dâu chỗ anh Trấn ngồi.
− Để làm gì vậy? Ghét anh rồi định đốn gốc nó hả?
− Dạ... để... nhớ anh Trấn, trời mưa cái... em bệnh.
− Trời đất, Thắm điên sao vậy?
− Em vì anh Trấn, em bị bệnh mà anh Trấn nỡ lòng nào nói em điên. Thắm về dầm mưa lần này đến chết mới thôi.
− Trời đất, điên thật rồi, mắc chứng gì đòi chết?
− Em hỏng biết, ai bảo anh Trấn tặng kẹp tóc cho em làm chi?
− Đã bảo là anh cho Thắm chứ không phải tặng, anh xem Thắm như em gái hiểu không?
− Không. Thắm không muốn anh Trấn coi Thắm như em gái.
Thắm lại ôm vào cổ Trấn, đúng là cô nàng không biết xấu hổ là gì, trước mặt mọi người mà cô lại tự nhiên ôm vào cổ Trấn, Trấn gỡ tay Thắm, hắn sợ quá, lùi lại xa xa, biết đâu Thắm chẳng vì tương tư hắn quá đến nỗi sinh ra bệnh tâm thần thì sao?
Chú Tư rầy con:
− Thắm, con nhìn lại con đi, tự dưng ôm cổ anh Trấn, mọi người xung quanh nhìn con, con gái phải giữ ý tứ chứ con, Trấn xem con như em út, ảnh không thương nhưng mà con phải cảm thấy làm như vậy là kỳ chứ?
− Con không biết, con không biết, ba cho con ở Sài Gòn luôn đi, con lên đây học may, ở gần anh Trấn vui lắm!
Trấn méo mặt:
− Em vui nhưng anh thì héo ruột, bởi vì anh sợ em quá rồi đó nha!
− Sợ Thắm sao tặng quà cho Thắm!
− Thắm ơi, Thắm chậm tiêu quá, vậy mà thiên hạ bảo Thắm thông minh lắm, thông minh là chưa nói đã hiểu, đàng này nói với Thắm 10 lần Thắm vẫn chưa chịu hiểu!
− Nhưng mà Thắm thương anh Trấn. Thắm không muốn hiểu!
Thắm òa khóc, Trấn biết chuyện nghiêm trọng chứ không phải tầm thường rồi, nghĩa là cô gái này đã nhất định yêu hắn, cô ta 18 tuổi chứ đâu phải là 1 đứa bé 3 tuổi, Trấn đã đánh giá lầm cô ta, Trấn tự trách mình làm cho mình mang họa, cũng tại cái miệng hay nói đùa hại hắn, nếu hắn xấu trai, nói đùa thế nào cũng chẳng ai thèm để ý, còn đằng này hắn đẹp trai lại hào hoa, con gái nào chẳng mê, vậy mà hắn lại quen tật nói đùa làm cho Thắm hiểu lầm, bây giờ cô ta nhất định đeo hắn, hắn phải làm sao đây?
Chú Tư khều Trấn, bảo:
− Nó bướng bỉnh lắm Trấn ơi, muốn gan trời cũng phải được gan trời, từ từ khuyên nhủ nó nha, đừng có làm cho nó thất vọng, tai hại lắm đó!
Trấn năn nỉ:
− Thắm, làm ơn hiểu dùm anh 1 chút đi, anh có người yêu rồi.
Câu nói của Trấn có tác dụng ngược lại. Thắm nhào vào lòng Trấn, nũng nịu:
− Không, anh Trấn nói dối, anh Trấn chưa có người yêu.
Phản xạ tự nhiên nên Trấn phải giơ 2 cánh tay ra đỡ Thắm để cho sức nặng của Thắm đừng làm cho hắn bật ngửa, tự dưng hắn nghe tiếng gót giày nện côm cốp sau lưng, quay lại, hắn buông Thắm, lần này hắn té thật, té đau vì chuyện hữu duyên thiêng lý năng tương ngộ này: Xuân Nương đang nện mạnh gót giày sau lưng hắn với vẻ mặt... lạnh như 1 tảng băng. Trấn chạy vội theo sau như 1 mũi tên, hắn gọi:
− Xuân Nương, Xuân Nương, em đi đâu vậy, sao lại vào đây?
− Đi đâu mặc ta, ngươi hỏi làm gì?
− Thật ra là tại cô ta bệnh, ba cô ta là đồng hương với ba của anh, anh vị tình vào thăm, tự dưng cổ đột ngột nhào vào lòng anh, Xuân Nương, anh chẳng có nghĩ gì đến cô ta cả, tin anh đi mà Xuân Nương?
− Chuyện đó có liên quan gì đến ta, phân trần, giải thích để làm gì vậy hả?
Nghinh nghinh mắt về phía hắn.
− Trời ạ! Em thề là em không để ý gì đến anh đi Xuân Nương! Em thề là lúc nãy em không có giận anh đi, em cứ dối lòng để hành hạ anh mãi như thế này, anh chịu hết nỗi rồi Xuân Nương!
Kéo tay Xuân Nương lại, hắn van vỉ:
− Anh van Xuân Nương, hãy nói với anh là em có nghĩ đến anh, cho anh được giải thích, được năn nỉ em, đừng có lạnh lùng với anh mà Xuân Nương, anh yêu em mà!
Xuân Nương giật tay ra khỏi tay hắn, nếu không làm như vậy thì trong tích tắc nữa cô sẽ thua hắn. Cô không chịu nổi thật sự, òa khóc, cô đã thua hắn, tiếng yêu ngọt ngào của hắn như 1 cú nốc ao hạ gục cô, cô bỏ rơi cái vỏ bọc bên ngoài của mình, hoàn toàn hiện nguyên hình là 1 cô gái với bản chất con gái cố hữu là yếu đuối!
Xuân Nương quệt nước mắt:
− Ở dưới quê chưa đủ sao, còn đưa nhau lên đây quấn quít âu yếm. Nhưng mà đâu có ăn thua gì đến ta, mặc xác mấy người đi, đâu có phải ta khóc mà là vì bụi vào mắt ta bị cay thôi.
Trấn cười, rõ ràng là 1 cô gái bướng bỉnh, khóc như mưa bấc vì ghen còn bảo là không khóc, Xuân Nương không yêu hắn tại sao lại khóc, hắn đã hiểu được cô nghĩ gì, chẳng phải hắn biết điều này từ lâu rồi sao, lúc hắn với Vỹ núp trên cây dừa nhà ngoại của Xuân Nương chẳng phải Xuân Nương và Hạnh Trang đã vô tình nói lên ý nghĩ của cô về hắn?
Ông trời lúc nào cũng trớ trêu, tại sao lúc nào Xuân Nương cũng có mặt cùng 1 chỗ với hắn để cho Xuân Nương bắt gặp cảnh Thắm nhào vào lòng hắn mà nũng nịu như vậy. Quả là Thắm đã hại hắan chết không có đất chôn thây rồi, thiếu gì người cho Thắm yêu, sao Thắm chẳng yêu, lại đi yêu hắn?!
Xuân Nương nghinh mặt về phía Trấn, đôi môi hồng chu ra thách thức:
− Tôi không có yêu anh!
− Hả? Em vừa gọi anh bằng anh phải không? Anh hiểu rồi Xuân Nương ơi: Con gái nói có là không, nói không là có mà!
− Ta nói không có yêu ngươi là không có yêu ngươi, chẳng có nghĩa bóng nghĩa gió gì cả, ngươi đi vào với cô Thắm của ngươi đi, đừng có làm cản trở ta đi về.
Trấn đứng chắn ngang lối đi của Xuân Nương:
− Anh oan thật mà, nếu Xuân Nương không tin anh, anh dẫn Nương vào gặp ba của Thắm hỏi cho rõ.
− Hỏi để làm gì?
− Để đừng có hiểu lầm anh.
− Hiểu lầm thì sao mà không hiểu lầm thì sao? Liên can gì đến ta, tránh đường cho ta đi.
− Anh không tránh nếu chuyện của chúng mình giải quyết chưa xong.
Xuân Nương quay lại, cô trở lên lầu, dùng thang máy đi xuống đất, vừa bước ra khỏi thang máy, đã gặp Trấn, tức ơi là tức!
− Xuân Nương, đừng có về mà.
− Ta la lên bây giờ.
− Anh dám cá là em không có dám làm như vậy. Xuân Nương, anh yêu chỉ 1 mình em thôi, Thắm là 1 đứa con nít, làm sao anh yêu nó cho được?
− Nói nhiều ghê đi, mấy người nói nhiều chẳng bao giờ chung thủy cả.
Không yêu mà lại sợ người ta chẳng chung thủy!
− Không phải, anh chung thủy lắm, từ trước đến nay mới chỉ yêu có 1 mình Xuân Nương thôi, anh thề rằng anh chưa yêu ai khác ngoài Xuân Nương.
− Thôi đi, những kẻ hay thề là những kẻ giả dối.
Không yêu mà lại sợ người ta giả dối!
− Anh nói thật mà.
− Vậy thì danh sách mùi vinhững nụ hôn ngươi lấy đâu mà ghi được vậy hả? Bảo Trân thích ăn khô bò, nụ hôn có mùi khô bò - Trà Mi thích ăn yaourt, nụ hôn có mùi chua chua - Kim Thủy thích ăn cóc ổi, nụ hôn có vị muối ớt cay cay - Thu Sương thích ăn hột vịt lộn, thơm thơm mùi rau răm... Ngươi là 1 tên chuyên nói dối!
Trấn đứng như bị trời trồng, tại sao Xuân Nương kẻ được vanh vách chuyện Traấn bịa đặt để lên mặt với Vỹ như vậy chứ, Trấn nhớ lúc đó hắn và Vỹ ngồi với nhau trong vườn cây im vắng, tại sao Xuân Nương lại biết được chuyện Trấn đặt dóc để cà khịa với Vỹ, hay là cô nấp ở đâu đó nghe trộm mà hắn không hay nhỉ? Nếu Xuân Nương có mặt hôm đó, tại sao Trấn không hay biết? Đích thực là con thỏ Vỹ đã bép xép kể lại với Hạnh Trang và Hạnh Trang kể lại với Xuân Nương, Vỹ đúng là 1 tên trọng sắc khinh bạn, có người yêu là hắn bỏ Trấn ngay, vậy mà Vỹ dám nói là hắn sẽ giúp Trấn!
Ông Thạnh Trị và ông Kim Sơn quyết định hợp tác với nhau để thành lập 1 công ty liên doanh, có nghĩa là Tổng công ty cung cấp vật liệu xây dựng, nhận thầu xây dựng và trang trí nội thất, bầu ra 1 ban quản trị gồm giám đốc, kế toán trưởng 2 công ty, Trấn, Xuân Nương là 2 phụ tá giám đốc, 1 vài kỹ sư chủ chốt, sau đó phát cổ phiếu để bán cổ phần, công ty làm ăn với quy mô lớn.
Hôm nay, 2 bên cử người đi xem xét việc kiểm kê tài sản của các bên bỏ vào, bên ông Kim Sơn cử Xuân Nương, bên ông Thạnh Trị cử Trấn làm kiểm soát viên, 2 ông chẳng ai biết rằng 2 cô cậu đang có chuyện lục đục.
Xuân Nương ngồi quay lưng ra cửa văn phòng, gác chéo chân nhịp nhịp, cô phải tạo trước tư thế nghiêm chỉnh để khiêu khích hắn, chắc chắn là hắn sẽ đến đây để tìm cô, bởi hắn rảnh rang hơn cô, hắn chỉ có mỗi việc làm trong công ty, cô thì còn phải đi học, vậy mà hắn chờ cho mãi đến 8 giờ mới chịu tới.
Đặt tập hồ sơ lên bàn, Trấn nhìn Xuân Nương:
− Đi ăn sáng với anh.
− Biết mấy giờ rồi chưa?
Hắn đưa tay xem đồng hồ, đáp tỉnh queo:
− 8 giờ.
− Có ai ăn sáng vào lúc 8 giờ không?
− Có anh với em.
Thật là tức, rõ ràng là hắn không chịu nhường nhịn Xuân Nương 1 chút nào cả, Xuân Nương đứng lên, với lấy tập hồ sơ, nện gót giày đi ra cửa:
− Nếu ngươi thấy không cần làm việc thì thôi.
− Ê! Ê! Xuân Nương, chờ anh với, không ăn sáng thì thôi, làm gì dữ vậy?
Xuân Nương đi ra tới cổng, hắn cũng đem xe theo tới, cô định ghé chỗ bảo vệ lấy xe, hắn bảo:
− Anh chở em đi cho tiện, đến điểm kho hàng của ba anh mà, em không biết đường mất công chỉ vòng vo lắm.
− Không cần.
− Xuân Nương, làm tài xế không công mà anh phải năn nỉ hết hơi, thấy anh có lòng thành chưa?
− Ai cần lòng thành của ngươi chứ!
− Anh cần, là anh muốn tự mình tỏ cho em thấy anh vì em như vậy xem em có cảm động chút nào không?
− Không bao giờ!
− Trái tim em làm bằng chất gì mà cứng quá vậy?
− Bằng đá.
− OK, anh đi học điêu khắc ngay.
− Để làm gì?
− Để biến trái tim em thành 1 con thỏ cho đúng nghĩa.
− Ngươi lầm rồi.
− Anh chẳng lầm chút nào cả, em làm hùm làm hổ với anh chứ thực ra em chỉ là 1 con thỏ, đi chung với anh, em không dám, lại làm bộ tỏ ra ta đấy với anh để che giấu sự sợ sệt trong lòng.
Trấn khích tướng, hắn đã thành công. Xuân Nương nổi xung thiên:
− Tại sao lại không dám? Ta sợ gì ngươi mà không dám?
− Nếu không sợ thì thử lên xe anh đi xem!
− Đi thì đi, sợ gì ngươi chứ?
Xuân Nương ngồi lên xe, trúng kế của hắn, hắn bảo:
− Anh chạy nhanh lắm đó, thắng cũng gấp, ngồi sát vào và có thể... ôm hông anh kẻo ngã!
Nói xong hắn cho xe chạy ngay, và hắn làm thật khiến Xuân Nương phản xạ tự nhiên phải nắm lấy lưng áo hắn cho khỏi ngã, cô bướng bỉnh không chịu vịn vào người hắn, tức quá, cô bảo:
− Ngươi gạt được ta 1 lần thôi, không có lần thứ 2 đâu!
− Nếu anh không làm như vậy thì sao em cịhu đi chung với anh, Xuân Nương đừng có làm khó anh mà.
Trấn giảm ga, đưa bàn tay ra sau lưng tìm bàn tay Xuân Nương:
− Cho anh mượn bàn tay 1 chút đi.
− Không!
Cô buông lưng áo hắn, nghe cảm giác xôn xao lần yêu thương dấy lên trong trái tim khi chợt bắt gặp bờ lưng hiên ngang của hắn, nếu không giận hắn, cô cũng ao ước gì được ngã đầu áp má vào bờ lưng rộng ấy để nghe cảm giác bồng bềnh... bồng bềnh đến dễ thương. Trấn tìm được bàn tay mềm như nắm bông của Xuân Nương giấu sau lưng hắn, nắm lấy, bàn tay hắn ấm quá khiến cô mất sức phản kháng, hắn hỏi:
− Sao im lặng vậy?
−...
− Dựa vào lưng anh nè, cho đỡ nắng bé ạ!
Nắng sớm mai vừa lên lung linh thật đẹp thật ấm, vậy mà hắn cũng nói được!
Trấn kéo tay Xuân Nương ra phía trước, đưa lên môi hôn, nụ hôn của hắn làm cô hoàn toàn tan rã ý chí, cho xe chạy thật chậm, hắn quay lại thủ thỉ:
− Đừng có bướng với anh nữa mà, anh thương Xuân Nương, thấy không, lúc nào anh cũng muốn chiều ý Xuân Nương cả.
Cô phụng phịu:
− Trả bàn tay lại cho người ta mau lên!
− Không trả!
− Ai cho phép nắm tay người ta?
− Anh cho phép, bàn tay này là của anh.
− Độc tài!
− Với 1 mình em thôi.
− Không cho!
Xuân Nương rút bàn tay lại, Trấn cười, tăng ga khiến Xuân Nương áp má vào người hắn, hắn đúng là siêu quậy. Xuân Nương giận hắn, cô ngồi thật xa hắn nhưng đã đến kho vật liệu xây dựng số 2 của công ty Thạnh Trị, Trấn dừng xe cho Xuân Nương xuống rồi đi cất xe, khi trở ra, hắn đưa cho Xuân Nương 1 gói nhỏ, bảo:
− Sau nhà kho có 1 chỗ mát lắm, có ghế đá dưới gốc me già, mình ăn chút gì rồi hãy làm việc, há?
− Ăn đi, không đói, ai cần mời chứ?
Trấn nắm tay Xuân Nương, lôi nhẹ cô đi, buộc lòng cô phải đi theo Trấn, hắn mở gói xôi gà trao cho cô rồi nói:
− Ăn đi Xuân Nương, đừng có chê mấy món tầm thường này nha, ngon lắm. Lúc nhỏ đi học, ngày nào anh cũng ăn xôi gà, ăn đến ghiền luôn.
Xuân Nương tức cười quá, cô bụm miệng cười khúc khích, đúng Trấn là 1 anh chàng dễ mến và có tính hồn nhiên, nếu loại trù ở hắn tính hay trêu Xuân Nương, có lẽ Xuân Nương khó ghét hắn lắm.
Xuân Nương hất mặt về phía hắn sau khi ăn 1 chút xôi:
− Không phải ăn là thích đâu nha, mà ăn là sợ người nào đó quê độ tội nghiệp thôi.
Câu nói đã mất đi chữ ta và ngươi, Trấn cười:
− Em không ăn anh buồn chứ đâu có làm gì phải quê độ. Nhưng em đã ăn rồi là mắc nợ anh đó nha, nợ này trả hoài không có hết!
Câu tỏ tình thật dễ thương, Xuân Nương im lặng, cô giả vờ không nghe, ngước mặt nhìn lên đám mây trắng bồng bềnh trên cao, cô với hắn chắc cũng như mây với nắng, nắng với mây cùng nhau đi lang thang suốt ngày, lúc giận hờn nắng trốn mây cho mây bay 1 mình rồi nhớ nhớ lại đi tìm mây để bay chung. Cô nghe trái tim chao nghiêng về phía hắn, đôi má cô chợt đỏ ửng khiến hắn chú ý nhưng hắn không trêu cô mà chỉ lặng người nhìn ngắm cô thôi. Cô với hắn chẳng biết có nợ gì tiền kiếp mà sao suốt ngày suốt tháng hắn cứ theo bên cô như bóng với hình thế này? Nhưng Xuân Nương sẽ không bao giờ quên Trấn là 1 gã đa tình, trái tim hắn có thể chứa hàng ch?