Chương 13
BUỔI TRƯA QUA ĐI TRONG NÔN NÓNG, ĐỢI CHỜ. Thái Hòa nằm dí trên giường, chờ đợi mãi. Buổi chiều chầm chậm đến, oi ả và buồn bã. Chị người làm vào kiếm nàng:
- Có ông Thụ kiếm cô.
Thái Hòa gắt:
- Nói tôi đau, mời ông ấy hôm khác lại.
Chị người làm chưa kịp quay ra Thái Hòa gọi giật lại:
- Thôi, chị rót nước mời khách ngồi chơi. Tôi ra bây giờ.
Thái Hòa ngồi dậy, biếng nhác chải đầu. Sao thế nhỉ, sao Phương về muộn thế. Chàng thường nói các phi vụ đi đâu cũng hay vào sáng sớm, ít khi có buổi trưa mà. Đã bốn giờ chiều. Có thể là chuyến bay bị hủy bỏ vì lý do thời tiết? Dám lắm, mấy hôm nay trời lại lạnh và u ám, như có bão rớt ở đâu. Buổi sáng đầy sương, Thái Hòa hay dậy sớm nhìn sương mù giăng trên cây cối và tưởng nhớ Phương.
Thái Hòa trở ra phòng khách. Thụ ngồi đó với bó hoa hồng, với nụ cười tươi nở. Thái Hòa nghĩ thầm:
- Như dân Tây con.
Thụ mở máy tán. Thái Hòa cười nói bằng phản ứng tự nhiên. Không biết, không nhớ mình đã nói gì. Thụ tỏ vẻ ngạc nhiên:
- Hòa bị mệt?
Thái Hòa gật đầu:
- Vâng. Hơi bứt rứt.
- Có chuyện gì thế?
- Một người bạn không đúng hẹn.
Thụ nhìn nàng, soi mói:
- Bạn trai?
Thái Hòa thản nhiên gật đầu. Thụ nhìn Thái Hòa chăm chú. Cô bé này “đặc biệt” đấy chứ. Mình quen chậm mất rồi. Thụ đứng lên, lòng nguội lạnh:
- Hòa mệt, tôi xin phép về.
- Vâng, lúc nào rảnh mời anh đến chơi.
Thụ gật đầu, nhưng trong lòng lại nghĩ chắc sẽ không đến nữa. Thái Hòa khác hơn những người con gái mà Thụ đã gặp. Nàng có vẻ cứng rắn, cương quyết. Và khi có người yêu, khó hy vọng gì cướp được nàng trong tay kẻ ấy.
Thụ về rồi Thái Hòa lại thấy nôn nóng. Nàng trở vào trang điểm. Mẹ hỏi:
- Đi đâu thế con?
- Con đến anh chị Quốc chơi.
Bà cụ vui vẻ:
- Ừ. Đi chơi cho thoải mái, ở nhà buồn chết. Nhớ về sớm nghe con.
Thái Hòa dạ khẽ, xách ví ra đường.
Gia đình Quốc đang sảa soạn bữa cơm chiều. Thái Hòa nói:
- Cho em ăn với.
Duyên bảo:
- Ngồi đây. Hôm nay có món mắm tép chưng ngon lắm.
Trong bữa ăn, Duyên nhắc:
- Sao Phương lâu không thấy lại chơi?
- Anh ấy vẫn chưa về chị ạ.
Và cơn nôn nóng lại hành hạ Thái Hòa.
- Ông Phương gửi điện tín nói ở Đà Nẵng về đến Sàigòn trưa nay bằng máy bay quân sự, mà giờ này vẫn biệt tăm biệt tích. Giận ghê.
Duyên kêu lên một tiếng thảng thốt. Thái Hòa nhìn lên, thấy chị ngó anh rể bằng cặp mắt sợ hãi. Và Quốc ngồi lặng trên ghế mây.
Thái Hòa tròn mắt hỏi:
- Cái gì thế Duyên? Chuyện gì vậy?
Hỏi hai ba lần Duyên mới ngập ngừng:
- Radio vừa loan tin một chiếc máy bay quân sự mất tích trên đường từ Đà Nẵng về Sàigòn trưa nay. Có lẽ bị rớt vì thời tiết xấu.
Thái Hòa ngồi chết trân. Trời đất vùng quay. Trước mắt nàng cảnh vật mờ đi. Thốt nhiên Thái Hòa thấy mình như buồn ngủ, người bỗng lâng lâng lướt đi trên đầu ngọn cỏ úa vàng trong buổi chiều mù sương mờ mịt.
DUNG (Sàigòn) – VÕ HÀ ANH
(1974)