Chương 12
THỤ QUẢ LÀ TAY ĐÁO ĐỂ. Vừa có địa chỉ của Thái Hòa, mấy hôm sau chàng đã vù về Sàigòn tìm đến nhà nàng. Nhưng đã gặp chị người làm. Anh chàng trổ tài mọn hỏi khéo là biết được Thái Hòa đến ăn cơm nhà Quốc. Xoay được địa chỉ nhà Quốc, Thụ cả gan đến tìm.
Người Thụ gặp là Quốc. Thụ tỉnh bơ:
- Thưa anh, em xin gặp Hòa.
Quốc hơi ngỡ ngàng:
- Vâng, mời cậu vào.
Trong nhà đang vang rộn tiếng cười nói vui vẻ. Một bữa tiệc gia đình sắp bắt đầu, trên bàn đầy thức ăn uống. Mọi người ngồi rải rác khắp chỗ.
Thấy Thụ, Thái Hòa vội bước ra:
- Sao anh biết tôi ở đây?
- Ở nhà cho địa chỉ.
- Ai vậy?
- Hình như chị giúp việc.
Thái Hòa nhăn nhăn:
- Tôi… tôi đang bận.
Thụ cười nịnh:
- Tôi thấy. Rất tiếc đã làm rộn Hòa không đúng lúc. Tại tôi vù về, ít thì giờ quá.
Câu nói có vẻ than thở. Thái Hòa bối rối. Quốc xen vào:
- Cô Hòa, hay là tiện dịp mời cậu ở lại chung vui luôn?
Thái Hòa ấp úng:
- Vâng. Mời…
Quốc vui vẻ:
- Cậu không bận chứ? Hôm nay ở nhà ăn khao cô Hòa thi đậu đấy.
Thụ vội vã:
- Nếu vậy em xin nhận lời. Ăn khao Hòa thì hân hạnh quá còn gì.
Thái Hòa đành nói xuôi theo:
- Anh tiếp anh Thụ hộ em. Em vào phụ với chị.
Rồi cười nhẹ với Thụ, nàng quay vào trong.
Thụ hỏi:
- Thưa anh, Hòa thi gì đấy ạ?
- Cô ấy ra nha sĩ.
Thụ tỏ vẻ thán phục:
- Hòa giỏi quá.
Trong bữa ăn Thụ ngồi im như thóc. Tưởng Thụ là bạn thân của Hòa, vài người bạn Duyên khen nhỏ với Hòa là anh chàng có vẻ hiền. Thái Hòa đành cười trừ, không cải chính.
Tiệc tàn, Thụ xin phép Quốc đưa Thái Hòa về nhà. Và làm như đã quen nhau từ lâu, Thụ pha trò:
- Xin anh yên tâm, em sẽ đưa vào gặp hai cụ cẩn thận.
Ra tới đường Thái Hòa cằn nhằn:
- Anh… quá xá.
- Tôi có làm gì đâu.
- Anh làm như quen tôi từ lâu rồi vậy.
- Cũng lâu chứ. Từ hôm ấy đến nay đã hơn một tuần.
- Nhưng tôi chỉ gặp anh mỗi một lần.
- Tính tôi nhớ lâu và rất cẩn thận. Quen ai là quý người đó, thăm viếng đàng hoàng để khỏi mang tiếng vô tình.
Thái Hòa định kêu lên:
- Anh đừng nham nhở. Tôi ghét cái mặt anh.
Nhưng nàng lại cười mỉm, không nói.
Thụ tán Thái Hòa sát sàn sạt trên quãng đường về. Không mời được Thái Hòa đi uống nước, không được đưa nàng đi nghe nhạc tối, nhưng Thụ đã thuyết phục Hòa cho đến nhà chơi vào chiều hôm sau.
Khi Thụ về rồi, Thái Hòa bực dọc với chính mình. Nhất định không chịu thua hắn. Hắn là cái “thá” gì, Thụ không thể chinh phục được nàng, vì nàng đã có Phương. Và chỉ cần có Phương thôi.
Trở vào phòng Thái Hòa nhìn thấy trên bàn học có tờ giấy màu xanh. Cầm lên Thái Hòa vui mừng nhận ra là tin tức của Phương.
Hai hôm nữa chàng sẽ về tới.
Bức điện tín đề ngày hôm qua.
Niềm vui ào ạt, Thái Hòa bỗng cảm yêu đời, yêu người. Thụ cũng không còn bị ghét nữa. Cứ tưởng tượng ra nét mặt Thụ khi thấy nàng ngồi thân mật cạnh Phương, Thái Hòa cũng đủ vui.
- Nhất định không chịu thua Thụ được.