CHƯƠNG XXVI
THỜI ĐÓ, TÔI GẶP MỘT CÔ GÁI THỤY ĐIỂN dễ thương như mọi người khắp nơi vẫn hằng mơ tưởng từ khi thế giới hiến tặng Thụy Điển cho con người. Cô ấy tươi vui, xinh đẹp, thông minh và đặc biệt có giọng nói rất quyến rũ - tôi luôn nhạy cảm với giọng nói. Tôi không có khả năng thẩm âm nên giữa tôi và âm nhạc luôn tồn tại một điều hiểu lầm đáng buồn và cam phận. Nhưng tôi lại đặc biệt nhạy cảm với giọng nói của phụ nữ. Tôi không biết là do đâu. Có thể trong tai tôi có cái gì đó đặc biệt, một dây thần kinh nhầm chỗ cũng nên: thậm chí có lần tôi còn đến bác sĩ chuyên khoa xin khám màng nhĩ để xem có bệnh không nhưng ông bác sĩ này chẳng tìm thấy gì. Tóm lại là Brigitte có giọng, còn tôi thì có tai, và chúng tôi sinh ra là để hiểu nhau. Quả thế, chúng tôi rất hợp nhau. Nghe giọng cô là tôi cảm thấy hạnh phúc. Dù có vẻ đã già và hiểu biết, tôi vẫn ngây thơ cho rằng không gì có thể đạt đến sự hòa hợp hoàn hảo như thế. Chúng tôi tạo thành một điển hình về hạnh phúc đến nỗi mà láng giềng của chúng tôi, sinh viên từ khắp nơi và đủ mọi màu da, luôn mỉm cười khi gặp chúng tôi ở cầu thang mỗi sáng. Rồi tôi thấy Brigitte trở nên mơ mộng. Cô thường đi thăm một bà già người Thụy Điển sống ở Khách sạn Danh Nhân trên quảng trường Panthéon. Thỉnh thoảng cô ở lại rất muộn, cho đến một, hai giờ sáng.
Brigitte về nhà trong trạng thái mệt nhoài, thỉnh thoảng xoa má tôi rồi buồn bã thở dài.
Một mối nghi ngờ âm ỉ len lỏi vào lòng tôi: tôi cảm giác người ta giấu mình cái gì đó. Nhờ sớm sáng suốt nên không cần nhiều điều mới kích thích được mối nghi ngờ trong tôi: tôi tự hỏi phải chăng bà già Thụy Điển kia lâm bệnh và đang chết dần chết mòn trong phòng khách sạn. Phải chăng bà ấy chính là mẹ của bạn gái tôi, bà đến Paris để được các bác sĩ chuyên khoa nổi tiếng người Pháp chữa trị? Tâm hồn Brigitte cao cả lắm, cô rất yêu tôi, biết cách giấu tôi nỗi sầu muộn của chính mình, để những nhạy cảm nghệ thuật nơi tôi được yên ổn và tránh làm xáo trộn những cảm hứng văn chương trong tôi. Một hôm, vào khoảng một giờ sáng, nghĩ là Brigitte đang khóc bên giường của kẻ hấp hối nên tôi không thể chịu đựng nổi bèn đến trước Khách sạn Danh Nhân. Lúc ấy trời mưa. Khách sạn đóng cửa. Tôi ngồi phía dưới cổng Đại học Luật rồi lo âu nhìn mặt tiền khách sạn. Bỗng nhiên một cửa sổ ở tầng bốn sáng đèn rồi Brigitte xuất hiện ở ban công, đầu tóc rũ rượi. Cô mặc chiếc áo choàng đàn ông, đứng yên một lúc, mặt phơi ra mưa. Tôi hơi ngạc nhiên. Tôi không hiểu cô ấy đang làm gì ở đó, trong bộ áo choàng đàn ông và đầu tóc rũ rượi. Có thể cô ấy đã mắc mưa và chồng của bà già Thụy Điển cho cô mượn áo trong khi chờ quần áo của cô khô. Một thanh niên vận pyjama bỗng xuất hiện ở ban công rồi đứng chống khuỷu tay bên cạnh Brigitte. Lần này thì tôi thực sự bất ngờ. Tôi không biết là bà già Thụy Điển có con trai. Chính khi đó mặt đất như sụp dưới chân tôi, cả trường Luật như đổ ụp lên người tôi, địa ngục và những điều ghê tởm giằng xé trái tim tôi: gã trai ôm eo Brigitte, và niềm hy vọng cuối cùng của tôi - có thể cô sang phòng bên cạnh xin mực - cũng bỗng chốc tan thành mây khói. Kẻ vô lại ghì lấy Brigitte rồi hôn lên môi cô. Sau đó, hắn kéo cô vào trong, phòng bỗng tối hơn nhưng đèn chưa tắt hẳn: tên tội phạm muốn vừa làm vừa nhìn. Tôi gào lên một tiếng kinh hoàng rồi lao về phía cửa khách sạn hòng ngăn chặn một tội ác. Còn bốn tầng phải leo thế mà tôi nghĩ rằng mình có thể đến kịp, nếu thằng lưu manh không hoàn toàn là một tên súc vật và nếu hắn ta còn biết đến phép lịch sự. Khốn nỗi cửa khách sạn lại đóng nên tôi phải đập mạnh, nhấn chuông, la hét rồi vùng vẫy đủ cách, như thể làm mất bao thời gian quý báu, thời gian càng quý báu hơn khi mà ở trên kia, tình địch của tôi có lẽ không khó khăn vất vả như tôi. Trong cơn hoảng loạn, độ xui xẻo của tôi còn đạt đết đỉnh điểm khi tôi xác định sai cửa sổ, và khi ông gác cổng mở cửa cho tôi, tôi bay như con chim đại bàng từ tầng này lên tầng khác, tôi nhầm cửa phòng, và khi cánh cửa tôi vừa gõ mở ra, tôi nhảy xổ vào một anh thanh niên người nhỏ thó, anh ta kinh hãi đến nỗi suýt ngất xỉu trong tay tôi. Tôi chỉ cần liếc mắt một cái là hiểu ra đó không phải kiểu thanh niên chuyên đón tiếp phụ nữ trong phòng, mà ngược lại. Anh ta nhìn tôi bằng đôi mắt van lơn, nhưng tôi đâu giúp gì được anh ta, vì quá vội. Tôi lại chạy ra cầu thang tối tăm, mất thời gian quý báu cho việc mò mẫm công tắc đèn. Khi ấy tôi tin chắc là đã muộn mất rồi. Thằng sát nhân của tôi không phải leo bốn tầng gác, không phải xô cửa gì cả mà ở ngay đó đến giờ này thì chắc hắn đã xoa tay rồi. Bỗng nhiên, tôi buông xuôi bất lực. Cảm giác thất vọng ê chề xâm chiếm lấy tôi. Tôi ngồi bệt xuống cầu thang rồi lau mồ hôi và nước mưa trên trán. Tôi nghe tiếng lộp bộp dè dặt và một tráng niên duyên dáng ngồi xuống cạnh tôi rồi cầm lấy tay tôi. Tôi không còn sức lực nào rút tay lại. Anh ta bắt đầu an ủi tôi: theo những gì tôi còn nhớ thì anh ta dâng tặng tình bạn của mình cho tôi. Anh ta vỗ vỗ tay tôi và trấn an rằng người như tôi sẽ không khó khăn gì trong việc tìm ra một bóng hồng xứng đáng. Tôi nhìn anh ta vẻ không quan tâm lắm: nhưng không, trước nay tôi đâu nghĩ đến chuyện đó. Phụ nữ là những con đĩ ghê tởm, nhưng mình còn ai khác để hướng về nữa đâu. Phụ nữ thường giữ thế độc quyền. Bỗng nhiên tôi tự thương mình. Không những tôi vừa phải chịu đựng điều lăng nhục ác độc nhất, mà cả thế giới này chỉ có mỗi một thằng đồng tính luyến ái đến an ủi rồi cầm tay tôi. Tôi nhìn anh ta bằng ánh mắt tối sầm rồi rời Khách sạn Danh Nhân về nhà. Tôi leo lên giường, lòng quyết tâm đăng lính lê dương vào ngày hôm sau.
Brigitte về vào khoảng hai giờ sáng khi tôi bắt đầu cảm thấy lo lắng: hay cô ta bị chuyện gì? Cô ta rụt rè gõ nhẹ vào cửa, tôi cao giọng nói rõ ràng, ngắn gọn cho cô ta biết tôi nghĩ về cô ta như thế nào. Trong khoảng nửa tiếng đồng hồ, cô ta cố làm tôi rủ lòng thương qua cánh cửa đóng. Sau đó là hồi lâu im lặng. Sợ cô ta quay lại Khách sạn Danh Nhân, tôi nhảy xuống giường rồi mở cửa. Tôi tát cho cô ta vài cái khá đau - ý tôi nói là làm cho tôi khá đau: trong đời, đánh phụ nữ là việc khó khăn nhất đối với tôi. Chắc tôi thiếu nam tính. Sau đó, tôi hỏi cô ta một câu, câu hỏi mà đến bây giờ tôi vẫn thấy ngu xuẩn nhất trong cuộc đời quán quân của mình, sau hai mươi lăm năm kiểm nghiệm:
– Sao em lại làm thế?
Câu trả lời của Brigitte thật hay ho. Thậm chí có thể nói là cảm động. Cô ta thực sự chứng tỏ sức mạnh nhân cách của tôi. Cô ta ngước đôi mắt đẫm lệ nhìn tôi, lắc lắc những lọn tóc vàng rồi nói bằng nỗ lực chân thành và thống thiết:
– Anh ấy mới giống anh làm sao!
Tôi vẫn chưa hoàn hồn. Tôi đã chết đâu, chúng tôi đang ở chung với nhau, cô ta vẫn còn đầu ấp tay gối với tôi, thế mà tối nào cô ta cũng phải đi bộ dưới mưa một cây số để gặp một người, chỉ vì gã ta giống tôi. Cái này người ta gọi là có khả năng cuốn hút, hoặc cũng có thể là tôi không am hiểu lắm. Giờ tôi cảm thấy thoải mái hơn. Tôi đã phải cố gắng giữ mình khiêm tốn, không vỗ ngực ra oai. Ai muốn nói gì thì nói, nhưng dù sao tôi cũng đã tạo được ấn tượng rất mạnh đối với phụ nữ.
Từ đó, tôi đã suy nghĩ rất nhiều về câu trả lời của Brigitte, và những kết luận hoàn toàn vô bổ mà tôi đưa ra dù sao cũng giúp tôi nhiều trong quan hệ với phụ nữ - và với những người đàn ông giống tôi.
Từ đó, tôi không bị phụ nữ lừa dối nữa - à mà tôi muốn nói là tôi đã không bao giờ đợi chờ dưới mưa nữa.