← Quay lại trang sách

Phần I - Chương 1 & 2

Thứ bảy, ngày 14 tháng 9 năm 1811 trên con đường nối giữa Merton Abbey và London.

Nỗi sợ hãi quặn thắt trong lòng Dominic Stanton, bóp nghẹt ngực anh cho tới khi hơi thở trở nên gấp gáp và đứt quãng.Dominic tự nhủ mình đúng là một tên ngốc, một tên ngốc và một gã hèn hạ. Anh là người mang họ Stanton, vì Chúa. Trong vòng chưa đầy hai tháng nữa, anh sẽ 19 tuổi. Đàn ông ở tuổi ấy - thậm chí còn trẻ hơn, trẻ hơn rất nhiều - đều đã xông pha chiến trận. Vậy mà ở đây, anh chỉ cách London vài dặm đường và đang hành xử như một cô thôn nữ ngốc nghếch, suýt tè cả ra quần vì quá sợ hãi mỗi lần sấm chớp rền vang hay cơn gió mạnh ào ào cuốn tung đám lá sồi bay loạn trên đầu.

Một đám lá sồi và dẻ xoay tròn gần Dominic. Anh thúc đầu gối, ghìm ngựa chạy nước kiệu. Hoàng hôn mới chỉ bắt đầu buông xuống nhưng đám mây trĩu nặng phủ trên đầu và tán cây rừng rậm rạp đã tự tạo ra không khí liêu trai trong ánh chiều chạng vạng. Trong tiếng gió ầm ào, anh có thể nghe thấy thoảng nhẹ tiếng vó ngựa lộc cộc vang lên đâu đó sau lưng mình. Không phải là Dominic đang tưởng tượng ra âm thanh đó chứ? Anh ngoái lại nhìn về phía con đường vắng vẻ uốn lượn hút xa tầm mắt. “Chúa ơi!” Dominic thì thầm.

Đó là lỗi của mẹ anh, Dominic chắc chắn như vậy. Bà là người đã nằng nặc đòi anh phải về nhà đúng giờ diễn ra bữa tiệc tối ngớ ngẩn đó. Nếu không phải vì mẹ, anh đã trở lại quán rượu với Charlie và Burlington cùng những người còn lại, gọi thêm một chầu nữa và trò chuyện rôm rả về từng cú đánh và những trận quyền anh nảy lửa mà tất cả bọn họ đã phi ngựa tới tận Merton Abbey để xem. Thay vào đó, Dominic đang cưỡi ngựa trở về London, một mình giữa hoàng hôn mờ mịt cùng với một cơn bão đang sẵn sàng trút sấm sét, gió mưa.

Tự nhủ rằng phải nhanh lên không thì sẽ muộn mất, Dominic thúc ngựa tăng tốc… và anh cảm giác như yên ngựa đang bắt đầu lỏng dần ra.

Khỉ thật. Tên coi ngựa ngốc nghếch ở quán rượu đã quên không thắt chặt đai yên. Dominic ghìm cương ngựa, khuôn mặt anh đổ mồ hôi lạnh lẽo. Liếc nhìn quanh một lần nữa, anh nhảy khỏi yên ngựa. Những ngón tay trở nên run rẩy, vụng về. Trong lúc nhấc đoạn dây da treo bàn đạp vào yên ngựa lên để quờ quạng tìm chỗ móc khóa, Dominic nghe thấy tiếng lạch cạch khô khốc của bộ yên cương và cả tiếng bánh xe lộc cộc đang tới từ phía sau.

Dominic nhìn quanh, con ngựa của anh lúc lắc đầu rồi dợm bước lùi ra xa với vẻ căng thẳng thấy rõ. Một con ngựa và chiếc xe kéo dần hiện ra từ trong ráng chiều chập choạng. “Lạy Chúa tôi!” Dominic khẽ kêu lên khi nhìn thấy người đánh xe lao đến.

* CHƯƠNG 2

6:45 sáng chủ nhật, ngày 15 tháng 9 năm 1811, westminster

Ngài Henry Lovejoy, Chánh thẩm Queen Square, Westminster, đứng lặng bên rìa khu Old Palace Yard. Thọc sâu hai tay vào túi chiếc áo khoác lớn, ông buộc mình phải nhìn vào thân thể đã chẳng còn lành lặn nằm sóng soài trước mắt ông.Dominic Stanton nằm ngửa, hai cánh tay dang rộng ra hai bên, đôi mắt mở to nhìn lên bầu trời dày đặc sương mù trên cao. Từng cuộn sương phủ đầy lên mái tóc xoăn mềm mảnh. Sự ẩm ướt sau cơn mưa đêm qua len lỏi vào lớp vải đẹp trên chiếc áo khoác màu xanh da trời, làm nó xỉn màu dần cho tới khi trông như thể đã hóa thành sắc đen tuyền. Từ phần hông trở lên, cơ thể Dominic có vẻ không bị xây xước gì, ngoại trừ vài vết máu trên cà vạt và một thứ gì đó lạ lùng bị nhét vào miệng anh.

Những gì người ta đã làm với đôi chân của anh thật không có lời nào diễn tả nổi.

“Vì Chúa, hãy che người anh ta lại.” Ngài Lovejoy lên tiếng, cảm thấy nôn nao trong lòng.

“Tuân lệnh.” Viên cảnh sát khẽ khều tấm bạt phủ lại lên cơ thể Dominic.

Làn sương sớm cuộn đầy lên từ dòng sông gần đó phả hơi lạnh ẩm ướt vào khuôn mặt Ngài Lovejoy. Ngước mắt lên, ông nhìn chằm chằm vào những bức tường ám muội cổ xưa của tòa nhà Thượng viện ngay cạnh họ.

“Ngài có cho rằng vẫn là kẻ giết người lần trước không?”

Mới chỉ ba tháng trôi qua kể từ khi cảnh sát tìm thấy một chàng trai trẻ khác, là con trai ông chủ ngân hàng Barclay Carmichael ở Công viên St. James. Cơ thể anh ta cũng bị chặt chém theo cách khủng khiếp tương tự. Ngài Lovejoy lướt nhìn viên cảnh sát có khuôn mặt to bè, nước da hồng hào, rắn rỏi. “Anh không định gợi ý một cách nghiêm túc rằng London đang có tới hai kẻ giết người ghê rợn hoành hành, ngay vào lúc này, đấy chứ?”

Viên cảnh sát tên Higgins đổi giọng một cách miễn cưỡng. “Không, thưa ngài. Dĩ nhiên là không.”

Ngài Henry Lovejoy đưa mắt nhìn quanh Old Palace Yard. Cảnh sát đã chăng dây quanh khu vực này để ngăn đám đông tò mò đang bắt đầu tập trung lại. Khoảng nửa tá cảnh sát chậm rãi di chuyển theo một hàng thẳng, đầu cúi xuống, mắt chăm chú rà soát trên mặt đất. Ngài Lovejoy không trông mong họ sẽ tìm thấy bất cứ thứ gì. Trước đó, trong vụ con trai của Carmichael, họ cũng chẳng thu được gì tại hiện trường.

“Anh chắc chắn chàng trai này là Dominic Stanton chứ?” Ngài Lovejoy hỏi.

“Đúng vậy, thưa ngài. Có một chiếc đồng hồ được chạm trổ trong túi áo cậu ấy và người phát hiện ra cậu ta cũng xác nhận như vậy. Nhân chứng đó nói rằng, hồi còn nhỏ, cậu ta vẫn thường tới đây chơi cùng với cha.”

Ngài Lovejoy bặm chặt môi. Thượng nghị sĩ Alfred Stanton là một thành viên tích cực của Thượng viện và là người thân cận của Hoàng thân Nhiếp chính1*. Nếu như vụ sát hại chàng trai trẻ Barclay Carmichael tháng sáu vừa qua đã là tệ lắm rồi thì vụ này còn nghiêm trọng hơn nhiều.

* George Augustus Frederick (1762 - 1830) là Hoàng tử xứ Wales và giữ chức Hoàng thân Nhiếp chính trong giai đoạn 1811-1820 sau khi cha mình, George III, bị bệnh tâm thần. Ông trở thành Vua George IV của Vương quốc Liên hiệp Anh và Ireland và Vương quốc Hannover từ năm 1821 đến khi qua đời năm 1830.

Tiếng còi báo hiệu tàu bè đi lại trong sương cất lên thê lương, mang theo đám sương mù trôi nổi từ dòng sông. Ngài Lovejoy thoáng rùng mình. Mới chỉ là tháng chín nhưng buổi sáng sớm đã âm thầm chất chứa cái giá lạnh của mùa đông đang tới.

“Lãnh chúa2* Devlin đã đến, thưa ngài.”

*Danh hiệu gọi chung các quý tộc có tước vị thấp hơn Công tước, bao gồm Hầu tước, Bá tước, Tử tước và Nam tước.

Ngài Lovejoy xoay người lại. Một quý ông cao lớn, vóc dáng toát lên phong thái quý tộc, đang băng qua khu Yard để tiến về phía họ. Chiếc quần ống túm của anh được làm từ loại da hoẵng tuyệt hảo nhất, chiếc áo khoác được cắt may độc đáo, còn áo gi-lê bằng lụa trắng thanh thoát. Nhưng một ngày không cạo râu đã làm giảm bớt những đường nét mạnh mẽ, rắn rỏi trên khuôn mặt điển trai ấy, và Ngài Lovejoy thoáng thấy chút lo âu. Từ vẻ ngoài cho thấy Devlin vẫn chưa hề hay biết sự việc và Ngài Lovejoy không dám chắc vị tử tước trẻ tuổi kia sẽ phản ứng thế nào khi nghe thấy những điều chánh thẩm sắp đề đạt.

“Cảm ơn ngài đã đến,” Lovejoy cất tiếng khi Devlin tới trước mặt họ. “Tôi xin lỗi vì đã mạo muội phiền ngài vào lúc sáng sớm thế này.”

Người thừa kế và con trai duy nhất còn sống của Bá tước Hendon, Sebastian St. Cyr, Tử tước Devlin, nhìn xuống tử thi đã được che bạt nằm dưới chân họ, rồi ngước mắt lên. “Chính xác thì tại sao tôi phải có mặt ở đây?” Anh lên tiếng hỏi trong lúc mắt nheo lại, dõi theo những viên cảnh sát đang đi kiểm tra hiện trường.

Người đàn ông có đôi mắt màu hổ phách vẫn có khả năng khiến Lovejoy cảm thấy bất an ngay cả khi họ đã quen nhau được tám tháng trời. Ông hắng giọng. “Chúng ta có một chàng trai nữa vừa bị sát hại, thưa ngài. Và bị cắt xẻo một phần cơ thể. Giống trường hợp Barclay Carmichael.”

Tử tước cau mày. “Để tôi xem nào.”

“Tôi e rằng đó là một cảnh tượng khá kinh hoàng, thưa ngài.” Phớt lờ lời cảnh báo của Lovejoy, Devlin ngồi xổm xuống bên cạnh tử thi rồi lật tấm bạt che lên.

Một cơn rùng mình nhẹ vì ghê rợn thoáng qua trên gương mặt Tử tước trẻ tuổi, nhưng tất cả chỉ có thế. Quan sát anh, Lovejoy cho rằng, hẳn Tử tước đã nhìn thấy quá nhiều cảnh tượng như vậy - thậm chí còn đáng sợ hơn - trong suốt những năm tháng chiến chinh.

Devlin quan sát kỹ càng từ chiếc áo khoác đẫm sương tới vị trí mà chàng trai xấu số bị cắt lìa phần thân dưới. Những gì còn lại trên đôi chân của Stanton trông giống thứ mà người ta thường thấy ở các quầy thịt, khi miếng thịt tươi bị xẻo ra, lộ cả sắc trắng rợn người của các khớp xương, được treo lủng lẳng lên cao để bán.

“Thi thể Carmichael cũng bị cắt xẻo như thế này sao?”

Lovejoy rút ra chiếc khăn tay để lau mặt. “Đúng vậy. Chỉ có điều, ở vụ Carmichael, đó là cánh tay. Chứ không phải chân.”

Devlin tiếp tục nhìn kỹ khuôn mặt với làn da mịn màng, được tôn lên bởi những lọn tóc vàng mềm mại của chàng trai xấu số. “Đây là ai?”

“Một chàng trai trẻ tên Dominic Stanton. Con trai cả của Thượng nghị sĩ Alfred Staton. Mới chỉ mười tám tuổi.”

Devlin gật đầu. “Tôi vẫn chưa hiểu tại sao tôi phải có mặt ở đây.”

Lovejoy so vai trong giá lạnh ẩm hơi sương. Ông không nghĩ có thể đề cập chuyện này một cách dễ dàng. “Tôi hi vọng có thể ngài sẽ nhận lời giúp chúng tôi tìm hiểu xem chuyện gì đang diễn ra.”

Devlin giữ nguyên ánh nhìn kiên định. “Tại sao lại là tôi?”

“Những chàng trai trẻ này thuộc về thế giới của ngài, thưa ngài.”

“Và ông nghĩ rằng tên sát nhân có thể cũng thuộc thế giới của tôi? Có phải đó là điều ông muốn nói?”

“Chúng tôi không biết nữa, thưa ngài. Chàng trai này rõ ràng đã bị sát hại ở một nơi khác rồi mới bị đưa tới đây.”

“Vậy còn phần thi thể bị mất?”

“Vẫn chưa tìm thấy, thưa ngài.”

Devlin đưa mắt bao quát cả khu Yard, tới khu tụng niệm của Tu viện Westminster thấp thoáng hiện ra trong màn sương mờ. Phía bên kia, chỉ có thể nhận ra công trình đồ sộ cổ xưa của Sảnh Westminster. “Tại sao kẻ sát nhân lại để thi thể ở đây, ông có giả thuyết gì không?”

“Đây là một địa điểm công cộng,” Lovejoy đáp. “Tên sát nhân rõ ràng muốn mọi người nhìn thấy cái xác. Và quả thực nó đã nhanh chóng được phát hiện.”

“Có thể. Hoặc có khả năng hắn ta đang cố gửi đi một thông điệp nào đó.”

Lovejoy cố ngăn lại một cơn rùng mình nữa. “Một thông điệp ư? Cho ai cơ chứ?”

Từ dòng sông phủ đầy sương mù cách đó khoảng trăm dặm, lại vang lên một hồi còi khác. Tiếp theo là tràng cười rộn rã của những người đàn ông không thấy mặt trên chiếc sà lan đi ngang qua. Devlin đứng dậy. “Ngài Staton nói con trai ông ấy đã ở đâu đêm qua?”

“Chúng tôi vẫn chưa nói chuyện với ngài ấy.”

Devlin gật đầu, trán anh nhăn lại khi xem xét khuôn mặt biến dạng của thi thể đang nằm trước mặt họ. “Có gì trong miệng chàng trai thế?”

Lovejoy, một lần nữa, phải quay mặt đi và nuốt khan vài lần trước khi có thể trả lời. “Chúng tôi vẫn chưa chắc chắn, nhưng có vẻ như nó là móng guốc của một con dê đã bị cắt rời ra.”