← Quay lại trang sách

Chương 3

Rời khu Yard, Sebastian rẽ ngang vào lối đi phía sau những bức tường đá khổng lồ của Thượng viện để đến nơi có một dãy bậc thang dẫn xuống bờ sông Thames. Sương mờ đã bắt đầu tan dần với ánh nắng mặt trời ngày càng soi rạng; trong ánh sáng trong trẻo của buổi sớm, làn nước khoe vẻ phẳng lặng, lấp lánh ánh bạc.

Anh không hề muốn chuyện này lại xảy ra, Sebastian nghĩ, trong lúc dừng lại ở đầu bậc thang để phóng tầm mắt qua bên kia sông, đến nơi có người lái đò đang chầm chậm khua mái chèo theo một nhịp đều đặn. Không hề muốn thấy mình ở nơi đây một lần nữa, bị nuốt chửng vào đám hỗn độn của những thứ cảm xúc bị hành hạ, làm cho cuộc sống con người tả tơi, bầm dập. Một vụ án mạng luôn có vẻ như sẽ dẫn tới nhiều án mạng hơn và Sebastian thì đã quá mệt mỏi với việc giết chóc rồi. Quá mệt mỏi với cái chết.

Đêm qua, anh đã ở trong vòng tay người đàn bà mà anh sẽ lấy làm vợ nếu như cô để anh làm vậy. Nhưng cô không cho phép anh, và vì thế, anh phải rời khỏi chiếc giường của cô trước khi mặt trời lên. Viên cảnh sát của Lovejoy đã tìm thấy anh khi anh đang trên đường về nhà mình ở phố Brook. Sebastian xoa xoa bàn tay lên gương mặt lởm chởm râu ria chưa cạo và ước sao anh vẫn đang ấm áp nằm trên giường của Kat.

Anh nghe thấy tiếng Ngài chánh thẩm Henry từ phía sau lưng. “Hãy nói cho tôi biết về người kia, cái cậu Barclay Carmichael ấy,” Sebastian nói, vẫn không rời mắt khỏi dòng sông.

“Thi thể cậu ta cũng được tìm thấy vào buổi sáng sớm,” Ngài Henry đáp. “Nó bị treo ngược lên một cái cây trong Công viên St. James. Nhưng rõ ràng là cậu ta không bị giết ở đó.”

“Ông nói cậu ta cũng bị tùng xẻo?”

“Đúng thế. Hai cánh tay.” Ngài Henry dừng lại ở chỗ cách mép nước một đoạn khá xa. “Tối hôm trước, anh ta vừa tụ tập với bạn bè. Sau khi mọi người ở lại quán White, anh ta nói mình phải đi bộ về nhà. Theo lời mấy người bạn, Carmichael có hơi men trong người nhưng không quá nhiều.”

Sebastian liếc nhìn vị chánh thẩm. “Chuyện đó xảy ra gần ba tháng trước. Ông đã phát hiện được những gì rồi?”

“Rất ít. Không ai nhớ đã nhìn thấy anh ta sau khi anh ta rời khỏi quán White.” Ngài Henry dựng cổ áo khoác lên để ngăn cơn gió lạnh thổi từ sông vào. “Khi chúng tôi tìm thấy xác Carmichael, cổ họng anh ta bị cắt lìa và thi thể đã hoàn toàn khô máu. Phần thịt từ cánh tay cũng biến mất.”

“Ai chịu trách nhiệm khám nghiệm cái xác?”

“Một bác sĩ tên Martin, đến từ Bệnh viện St. Thomas. Tôi e rằng anh ta cũng chẳng giúp chúng ta biết được nhiều hơn những thứ đã quá rõ ràng.”

“Ngài sẽ yêu cầu một cuộc khám nghiệm tử thi với Stanton chứ?”

“Tất nhiên rồi.”

“Tốt hơn hết ngài nên gửi xác cậu ta tới Paul Gibson ở đồi Tower. Nếu thi thể Dominic Stanton có bất cứ bí mật nào muốn tiết lộ, Paul Gibson chắc chắn sẽ tìm ra chúng.”

Ngài Henry gật đầu.

Sebastian nhìn xuống dòng nước sông Thames đang ì oạp vỗ vào những bậc đá rêu phong phủ đầy dưới chân họ. Ở vị trí này, mùi của dòng sông thật đậm, thật nồng, đó là mùi hôi thối của những con cá chết trộn lẫn với mùi của các xưởng thuộc da nằm trên bờ sông.

“Ông nói Stanton mười tám tuổi. Vậy còn Carmichael thì sao? Anh ta hai mươi sáu à?”

“Giữa họ.”

“Cách nhau chín năm. Tôi ngờ rằng ông sẽ nhận ra không có nhiều điểm chung giữa họ”.

“Không có nhiều điểm chung sao? Nhưng… Cả hai đều là những quý tộc trẻ giàu có đến từ West End.”

“Ông nghĩ đó là lý do họ bị giết ư?”

“Tôi sợ rằng đó là những gì mọi người sẽ bàn tán.”

Sebastian hướng mắt ra phía xa xa của dòng sông, nơi những đường nét to lớn, cồng kềnh của khu Nhà Thuyền mới chỉ bắt đầu lộ ra sau lớp sương mù. Cơ ngơi của cả hai gia đình thực sự là rất lớn nhưng vẫn có những khác biệt nhỏ. Trong khi Stanton là một trong những gia tộc lâu đời nhất nước Anh thì Ngài Humphrey Carmichael chỉ đơn giản là con trai một thợ dệt.

Ngài Henry hắng giọng. Âm thanh thoát ra từ cổ họng của ông nghe như nghẹn ứ, đầy lo lắng. “Liệu tôi có thể trông cậy vào sự giúp đỡ của ngài không, thưa ngài?”

Sebastian liếc nhìn viên chánh thẩm. Đó là một người đàn ông dáng người nhỏ thó, trông khá khôi hài với cái đầu hói bóng loáng, những đường nét tạo cảm giác gò bó và không mấy tươi tỉnh cùng một giọng kim nghe rất buồn cười. Luôn chú ý giữ gìn phẩm hạnh, ngay thẳng, tỉ mỉ và cẩn trọng, đó là một trong những người đàn ông chân thành và tận tụy nhất mà Sebastian từng biết.

Sự thôi thúc nói lời “không” thật mạnh mẽ. Nhưng ký ức về hơi sương ẩm thấm ướt những lọn tóc sáng màu của chàng trai trẻ xấu số ám ảnh anh. Và món nợ với vị chánh thẩm nhỏ người, nhiệt tình và đứng đắn này có thể sẽ không bao giờ Sebastian thực sự trả hết được.

“Tôi sẽ suy nghĩ về chuyện này,” Sebastian lên tiếng.

Ngài Henry gật đầu rồi quay mình bước về phía khu Yard. Giọng nói của Sebastian lại cất lên, ngăn bước vị chánh thẩm.

“Khi ông tìm thấy xác Barclay Carmichael, có gì trong miệng anh ta không?”

Vị chánh thẩm xoay người lại, yết hầu ông lên xuống khi ông nuốt khan. “Trên thực tế thì có. Mặc dù chúng tôi có thể không bao giờ hiểu được tầm quan trọng của nó.”

“Đó là gì vậy?”

Cơn gió lộng thổi từ ngoài sông làm tung bay vạt áo khoác của vị chánh thẩm. “Một trang giấy trắng bị xé ra từ cuốn nhật ký hải trình. Có ghi ngày 25 tháng 3.”