← Quay lại trang sách

Chương 6

Sebastian đang băng qua Tòa nhà chính phủ Whitehall, tiến về phía Công viên St. James và địa điểm nơi thi thể nạn nhân đầu tiên được tìm thấy, thì nghe có tiếng gọi gấp gáp, “Devlin.”

Quay người lại, anh thấy Nam tước Alfred Stanton đang rảo bước về phía mình. Một người đàn ông đã ngoài bốn mươi tuổi, toát lên vẻ ngạo nghễ, Stanton có bờ vai rộng và chiều cao ấn tượng như con trai. Nhưng khi Sebastian nhìn vào đôi mắt nâu của Nam tước và những đường nét sậm màu, xương xẩu trên gương mặt ông ta, anh thấy mình đang nghĩ, chàng trai đó hẳn thừa hưởng màu tóc sáng và gò má đầy đặn từ mẹ.

“Tôi biết cậu là người chịu trách nhiệm về việc thi hài con trai tôi đang nằm trong tay của một gã bác sĩ phẫu thuật người Ireland tầm thường nào đó.”

Sebastian đứng lại và để Nam tước đi bộ về phía mình. “Việc này nằm trong quyền hạn của ngài chánh thẩm khi quyết định thực hiện khám nghiệm tử thi với thi thể của nạn nhân vụ giết người.”

“Chết tiệt. Chúng ta đang nói về con trai tôi. Con trai của tôi. Đâu phải một thứ điếm đàng nào đó mà giao cho một gã Ireland vô danh tiểu tốt.”

Sebastian nhìn chằm chằm về phía gần công viên, qua đám lính canh và cố gắng cảm thông với nỗi giận dữ của một người cha vừa mất đi con trai theo một trong những cách thức tồi tệ nhất có thể tưởng tượng. Mặc dù qua những lời lẽ vừa rồi, không phải bản thân cuộc khám nghiệm tử thi mà chính địa vị xã hội của người thực hiện nó khiến Nam tước Stanton phản đối dữ dội như vậy.

“Paul Gibson là sinh viên giỏi nhất khoa giải phẫu và khám nghiệm tử thi ở London. Nếu ai đó có thể giúp tìm ra kẻ đã giết con trai ngài, thì chính là anh ấy.”

Stanton há hốc miệng. “Vậy chuyện kẻ nào giết con trai tôi cũng là việc của các người chắc?”

Có những người, Sebastian biết, vẫn còn tin rằng anh là thủ phạm gây ra những vụ cưỡng hiếp và sát hại dã man khiến cả London khiếp sợ mùa đông năm ngoái. Luôn có khả năng Nam tước Stanton là một trong số đó mặc dù Sebastian khá nghi ngờ.

“Ngài có biết liệu con trai ngài có kẻ thù nào không?” anh hỏi, chủ yếu muốn xem phản ứng của người đàn ông này ra sao. “Kẻ nào đó có ý định làm hại con trai ngài?”

Cơn giận dữ khiến khuôn mặt Stanton tối sầm lại. Sebastian có thể nhận thấy nỗi đau đớn của một người cha hiện lên từ những đường gân thớ thịt chảy nhão ra trên gương mặt và đôi mắt thâm quầng. Nhưng còn có một thứ gì đó khác. Một thứ gì đó rất giống nỗi khiếp sợ.

Stanton giơ một ngón tay múp míp, như muốn chọc thủng bầu không khí giữa hai người. “Hãy tránh xa chuyện này, cậu nghe rồi chứ? Đó không phải việc của cậu. Không gì cả!”

Sebastian dõi theo người đàn ông to cao quay gót đi về phía Privy Gardens, ánh mặt trời vàng rực tháng chín ôm gọn bờ vai to bản của ông ta.

“Chà, chuyện này thú vị rồi đây,” Sebastian tự nhủ.

Anh đi theo dòng kênh nhỏ trong Công viên St. James, để tới một gò đất hơi nhô cao, nơi một cây dâu tằm đen đơn độc đứng đó, cũng là nơi vào một sáng mùa hè ấm áp cách đây ba tháng, ánh mặt trời đang lên đã soi rọi xác một chàng trai trẻ bị chặt đứt chi.

Barclay Carmichael được phát hiện với hai mắt cá chân bị buộc chặt vào nhau bằng một sợi dây rất bền vắt qua một cành cong của cây dâu tằm. Bị treo ngược lên cao, cánh tay đã bị chặt đứt của anh lủng lẳng trên đám cỏ. Anh cũng được tìm thấy vào lúc bình minh. Giống Dominic Stanton.

Hai chàng trai trẻ giàu có, Sebastian nghĩ, một người mới mười tám và người kia hai mươi bảy. Một là con trai của ông chủ nhà băng đầy quyền lực và người kia là người thừa kế của một trong những gia tộc lâu đời nhất nước Anh. Cả hai đều bị cắt lìa bộ phận trên cơ thể và bị bỏ lại như thể mang mục đích trưng bày ở những nơi đông người lại qua.

Đứng trên gò đất, Sebastian chầm chậm xoay người một vòng tròn. Từ đây, anh có thể nhìn thấy Cung điện St. James và Tòa nhà Quốc hội, Tòa nhà Hải quân cũ và quảng trường Horse Guards Parade.

Tại sao lại là ở đây? Sebastian tự hỏi. Và rồi anh nghĩ: Vậy tiếp theo sẽ là đâu?

Sebastian tìm thấy Ngài Henry Lovejoy đang bước xuống bậc tam cấp của Văn phòng Hành chính công tại Queen Square. Nhìn thấy Sebastian, vị chánh thẩm dừng bước rồi hơi xoay người. “Thưa ngài, xin mời vào.”

“Ồ không. Tôi sẽ không phiền ông lâu,” Sebastian nói. “Chỉ là tôi có vài câu hỏi muốn hỏi ông. Tôi cho rằng ông đã có dịp trò chuyện với Nam tước Stanton?”

Một cơn rùng mình không thể lý giải thoáng qua trên những đường nét khuôn mặt vốn dĩ điềm đạm, ôn tồn của Ngài Henry. “Đúng vậy. Thật không may. Nam tước tỏ ra khá thất vọng trước lựa chọn bác sĩ giải phẫu thực hiện khám nghiệm tử thi cho con trai ngài ấy.”

“Cũng như việc tôi có thể tham gia trong cuộc điều tra liên quan tới cái chết của con trai ông ta, tôi đoán vậy có đúng không?”

Ngài Henry chớp mắt. “Trên thực tế thì đúng là vậy. Làm sao ngài biết?”

Nhưng Sebastian chỉ lắc đầu. “Ngài Nam tước có nói tối qua con trai ông ấy ở đâu không?”

“Có vẻ như chàng trai trẻ đã tổ chức một bữa tiệc cho bạn bè cùng phi ngựa đến Merton Abbey để xem trận quyền anh tối qua.”

Thi đấu quyền anh mà không dùng găng là bất hợp pháp và có thể, về mặt lý thuyết, có thể bị các vị chánh thẩm buộc phải dừng lại. Đó cũng chính là lý do các trận đầu thường được tổ chức cách London vài giờ đi ngựa. Nhưng trận thi đấu giữa Nhà đương kim vô địch và đối thủ người Scotland, McGregor, vốn đã là đề tài của rất nhiều đồn đoán, căng thẳng, không thể có chuyện chánh thẩm trong vùng lại không hề hay biết.

“Họ khởi hành theo nhóm từ London đến Merton Abbey, ngay trước 11 giờ trưa qua,” Ngài Henry nói.

“Vậy chuyện gì đã xảy ra?”

“Người ta mong đợi Stanton sẽ về nhà tham dự bữa tiệc tối do mẹ cậu ta tổ chức. Nhưng cậu ta đã không bao giờ đến được.” Ngài Henry ngừng lại một lúc. “Phu nhân Stanton hiện đang rất hoảng loạn.”

Tiếng chuông của Tu viện Westminster bắt đầu ngân vang báo giờ. Những thanh âm sống động trôi bồng bềnh, lan tỏa khắp thành phố. “Ông có tên của những người bạn này không?”

“Có. Lãnh chúa Burlington trẻ tuổi, con trai của Ngài Miles Jefferies tên Davis và một thanh niên tên Charlie McDermott. Họ đã cùng tụ tập ở quán rượu trên phố Fleet. Tôi đang trên đường tới đó để thẩm vấn họ đây.”

Sebastian nheo mắt trước ánh nắng rực rỡ của tháng chín. “Hãy để tôi tiếp cận họ trước.”

Anh biết Henry đang chăm chú nhìn mình. “Tôi không nghĩ ngài hứng thú với vụ này, thưa ngài.”

Sebastian nở một nụ cười bí hiểm rồi quay người đi. “Tôi đã thay đổi ý kiến rồi.”