Chương 5
"Chính vết thương rạch ngang họng đã giết chết cậu ta.” Paul Gibson vừa nói vừa buộc lại chiếc tạp dề như cách người bán thịt vẫn buộc ngang hông.
Họ là bạn bè cũ của nhau, Sebastian và bác sĩ phẫu thuật người Ireland chỉ còn một chân nhưng mang trí tuệ uyên bác của một học giả- cái chạm tay của một chuyên gia chữa lành và nỗi khao khát bỏng cháy bí mật về tinh chất xoa dịu ngọt ngào được phát hiện trong loài hoa anh túc. Họ từng gặp nhau trên những chiến trường châu Âu. Tình bạn của họ là tình bạn của những người đàn ông cùng nhau đối diện cái chết, cùng hiểu rõ điểm mạnh nhất của nhau và cả những xấu xa thầm kín trong tâm hồn nhau. Không ai trên khắp nước Anh có thể phân tích, mổ xẻ tử thi giỏi như Paul Gibson. Sebastian biết điều đó và anh cũng biết lý do tại sao. Cơ thể người chính là kinh thánh với Gibson. Anh chăm lo cho những bệnh tật, những vết thương của nó; anh nghiên cứu và dạy về nó, và vào những đêm mịt mùng, khi một số người cầm theo đèn lồng leo lắt, quanh quẩn ở nghĩa địa thành phố London, Paul Gibson lại sẵn sàng đề xuất điểm tiêu thụ cho những gì mà họ phải bán.
Hai người ở trong một ngôi nhà bằng đá nhỏ phía sau phòng khám của Gibson gần tháp Đồng hồ. Đây là nơi anh tiến hành các vụ khám nghiệm tử thi và những cuộc giải phẫu. Lớp sương mù đã tan từ lâu, để lộ bầu trời buổi sáng xanh trong vời vợi. Qua cánh cửa mở rộng, Sebastian có thể nhìn thấy ánh nắng vàng óng, tươi rói của một ngày tháng Chín ấm áp, nghe thấy bản nhạc ngọt ngào của một chú chim chiền chiện và tiếng vo ve lả lướt của vài con ong quanh mấy gốc hoa hồng nở rộ trong khoảng sân nối giữa ngôi nhà phía ngoài và phòng khám. Nhưng ở trong này, không khí ngột ngạt, ẩm mốc và nặng mùi tử khí.
Sebastian nhìn chăm chú vào xác chết trần truồng, nham nhở của Dominic Stanton trên phiến đá granite dày trước mặt họ. Gibson vẫn chưa tiếp tục khám nghiệm tử thi sau những chẩn đoán sơ bộ ban đầu. Nhưng thậm chí trước đôi mắt không có kinh nghiệm của Sebastian, vết khứa ngang qua cổ họng chàng trai xấu số trông thật gọn ghẽ và chính xác - đối lập hoàn toàn với những gì mà tên sát nhân đã làm với phần chân Dominic.
“Tôi hi vọng, vì chính cậu ta, vết cắt đầu tiên đã đủ khiến cậu ta yên giấc.”
“Trông có vẻ là như vậy.” Di chuyển một cách vụng về trên cái chân lành lặn, Paul Gibson khập khiễng đi sang phía bên kia bàn. Anh mất phần bắp chân trái trên một chiến trường châu Âu. “Vết cứa chạy từ trái qua phải. Có thể là từ phía sau.”
Sebastian nhìn lên khuôn mặt đen sạm, gầy guộc của bạn. “Nhưng gần như không có máu bắn vào cà vạt.”
“Tôi nghi ngờ rằng nó đã được cởi ra cùng với áo khoác, áo gi lê và áo sơ mi trước khi cổ họng cậu ta bị cắt lìa. Thi thể sau đó đã được rút cạn hết máu rồi được mặc trang phục trở lại.”
“Chúa ơi. Giống trường hợp Barclay Carmichael.”
Gibson nhíu mày. “Ý cậu là chàng trai bị giết vào hồi tháng sáu?”
“Tôi e là như vậy.” Sebastian xem xét thi thể đang nằm cứng đờ và bất động trước mặt họ. Kinh nghiệm trận mạc đã dạy Sebastian nhiều hơn những thứ mà anh biết về sự thay đổi mà những giờ phút hấp hối để lại trên phần còn lại của xác chết. “Cậu có thể dự đoán Stanton bị giết khoảng thời gian nào? Tầm nửa đêm chăng?” Xác chàng trai có vẻ như trong tình trạng co cứng tử thi hoàn toàn.
“Có thể. Thêm hoặc bớt vài tiếng đồng hồ.”
“Có dấu hiệu của sự vật lộn, chống trả không?”
“Một cuộc vật lộn ư? Không đâu. Nhưng điều này rất thú vị nhé.” Gibson nhấc một cánh tay của chàng trai lên. “Có những vết trầy da ở cổ tay. Cậu thấy không? Và một số dấu hiệu cho thấy có kích thích trên hai khóe miệng.”
“Cậu ta đã bị trói và bị nhét giẻ vào miệng.”
“Chính vì vậy mà có những vết này.”
Sebastian xem xét thêm phần vai săn chắc và thân hình to lớn của Dominic. Tuổi đời còn rất trẻ nhưng Dominic đã là một chàng trai cao to, mạnh mẽ. Sẽ không hề dễ dàng nếu ai đó muốn chế ngự cậu ta. “Có dấu hiệu nào cho thấy chấn thương ở đầu không?”
“Không.”
Sebastian buộc mình phải nhìn vào phần còn lại ở vị trí vốn là chân chàng trai. “Tôi không có ấn tượng rằng việc này được thực hiện một cách đặc biệt chuyên nghiệp,” Sebastian nói sau một lúc quan sát.
“Không hề. Thực tế thì còn khá là vụng về nữa. Được thực hiện với một loại dao rựa. Tôi có thể nói như vậy. Qua khám nghiệm tử thi.”
“Cậu có biết một bác sĩ tên Martin ở St. Thomas không? Theo lời Lovejoy thì anh ta thực hiện khám nghiệm tử thi trong vụ Barclay Carmichael hồi tháng sáu.”
Khuôn miệng người đàn ông Ireland giãn ra thành hình một nụ cười nhạt. “Đó là một con lừa khoa trương, rỗng tuếch chết tiệt, nhưng tôi sẽ thử nói chuyện với anh ta. Xem anh ta có để ý thấy điều gì đó mà quên ghi vào biên bản báo cáo không.”
Mùi hôi thối của tử thi trong căn phòng bắt đầu tác động tới Sebastian. Anh tới đứng bên cánh cửa mở và hít thật sâu vào lồng ngực luồng không khí ngày mới tươi tắn, trong lành.
Từ phía sau anh, Gibson lên tiếng. “Ngài Henry Lovejoy nói với tôi rằng ông ta nhờ cậy sự giúp đỡ của cậu. Và cả lý do tại sao nữa. Nhưng ông ấy nói cậu vẫn chưa đồng ý.”
“Đúng vậy.” Sebastian nheo mắt lại trước ánh nắng mặt trời sáng chói. “Chàng trai này rõ ràng đã được đưa tới Old Palace Yard sau khi bị giết và cắt cụt chân ở một nơi nào đó. Cậu có nghĩ đó là nơi nào không?”
Gibson quay người đi để lấy con dao mổ. “Hỏi lại tôi câu này vào ngày mai nhé.”