← Quay lại trang sách

Chương 8

Cưỡi trên lưng con ngựa Ả Rập nhỏ màu đen gọn ghẽ của mình, Sebastian hướng về phía Nam trên con đường từ London đến Merton Abbey, ngược lại với chặng đường mà Dominic Stanton đã đi đêm hôm trước.

Buổi chiều thật nóng nực, mặt trời bừng cháy rực rỡ ánh huy hoàng cuối hạ. Cho tới lúc này, dấu vết của cơn mưa tối qua chỉ còn lại vài vũng bùn nhỏ rải rác trên đường và đang khô đi rất nhanh dưới nắng gắt. Xung quanh tiếng côn trùng rền rĩ, những cánh đồng lúa mỳ và lúa mạch đen chưa thu hoạch lặng đi bất động, chẳng có lấy một làn gió nhẹ mà rung rinh. Khi một rừng sồi và dẻ gần chân đồi bao lấy anh, Sebastian vui mừng đón chào bóng râm dịu mát.

Con đường xem ra có rất ít người qua lại. Sebastian nghi ngờ rằng, bất chấp sự kiện trận đấu quyền anh hôm qua, trước lúc Dom- inic Stanton rời quán Thầy Tu Trắng ở vùng ngoại ô Merton Abbey, thì số khán giả trên đường trở về London cũng không lấy gì làm nhiều nhặn. Sebastian có thể cảm thấy thích thú với bóng râm mát rượi của rừng cây này, nhưng đối với một chàng trai trẻ cưỡi ngựa trong buổi chiều tà, một mình và sợ hãi bởi một mối đe dọa chưa nhìn thấy, vạt rừng nhỏ này có thể là bất cứ thứ gì, ngoại trừ sự thoải mái.

Sebastian ghìm cương để ngựa chuyển sang đi nước kiệu.

Nền đất ở đây đổ dốc về hướng Đông, thụt sâu xuống một thung lũng nhỏ, nơi cây cối mọc sát nhau, chằng chịt ken giữa là những cây thân leo. Khi Sebastian xem xét hai bên đường, anh để ý thấy đôi tai con ngựa của mình liên tục vẫy về phía trước rồi lại ra sau. Lắc lắc cái đầu, con ngựa hí lên khe khẽ. Sebastian ghìm cương lại và lắng nghe. Từ phía sâu thẳm của thung lũng vang lên một tiếng hí đáp lại cũng rất nhẹ.

Anh tìm thấy con ngựa xám ở sâu dưới thung lũng, dây cương bị kéo lê và vướng chặt vào một bụi cây. Xuống ngựa, anh tiến về phía nó, thì thầm những lời khẽ khàng. “Ngoan nào, cô bé. Ngoan nào.”

Con ngựa rùng mình một chút, hai mắt mở to rồi gục đầu xuống. Anh vuốt ve cổ nó, để nó dụi dụi đầu vào ngực mình. Một cách chậm rãi, để tìm kiếm vết máu, anh đưa tay vuốt lên bộ yên ngựa bằng da. Bàn tay anh vẫn sạch trơn.

“Chuyện gì đã xảy ra thế, cô bé? Nào? Mày có biết không?”

Anh kiểm tra khuỷu chân sau và móng guốc con ngựa nhưng xem ra nó vẫn ổn. Rồi khi lướt ngón tay dọc theo đai yên ngựa, anh tìm thấy nơi một vết dao sắc đã chém xuyên qua sợi dây. Không đủ để cắt đứt sợi dây hoàn toàn, nhưng đủ để cái đai bắt đầu lỏng dần và người cưỡi sẽ dần cảm thấy yên ngựa tụt xuống.

Dẫn đường cho con ngựa xám, Sebastian trở lại đoạn dốc, nơi có những cành gãy và đám lá nát vụn dẫn lên con đường phía trên. Cơn mưa đêm qua cùng với những lượt người qua lại trên đường đã xóa mờ mọi dấu vết có thể còn sót lại của vụ việc. Nhưng ở rìa đường, bên dưới mấy tán cây, anh tìm thấy nơi con ngựa xám đã dậm dậm chân lên nền đất với những nhịp móng rụt rè, bồn chồn và phía bên kia là dấu vết còn lại của một chiếc xe ngựa hoặc cỗ xe hai bánh trượt lên quá chỗ mép đường dễ sụt. Những dấu vết này là của đêm qua hay của một thời điểm nào đó, quả thực Sebstian không cách gì biết chắc được.

Anh dành mười lăm phút tiếp theo đi bộ xung quanh khu vực này, tìm kiếm bất cứ chỉ dẫn nào có thể tiết lộ về chuyện xảy ra tối qua. Lúc chuẩn bị bỏ cuộc thì một vệt trắng lóe lên khiến anh chú ý. Cúi người đi vào một bụi cỏ thân dài mọc um tùm, anh tìm thấy một chiếc lọ nhỏ bằng sứ được trang trí họa tiết bông hoa màu trắng và xanh nước biển.

Anh đã từng nhìn thấy kiểu lọ này trước đây. Chúng được nhập khẩu với số lượng hàng ngàn chiếc từ Trung Quốc và vùng Viễn Đông. Anh đưa chiếc lọ lên gần mũi để ngửi.

Và anh bắt gặp mùi ngai ngái, nồng nồng quen thuộc của thuốc phiện.