← Quay lại trang sách

Chương 9, 10

Dẫn theo con ngựa xám của Dominic Stanton, Sebastian đến quán Thầy Tu Trắng ở Merton Abbey thì thấy mấy viên cảnh sát của Ngài Henry Lovejoy đã làm được một công việc rất đáng khen ngợi là tất hợp tất cả mọi nhân viên phục vụ phòng và người trông ngựa ở nhà trọ lại.

Tọa lạc ở vùng ngoại ô Merton Abbey, quán Thầy Tu Trắng là một quán trọ nông thôn khá lộn xộn với một nửa làm bằng gỗ, sân lát sỏi kiểu cổ và những chuồng ngựa đông đúc. “Chúng tôi có tới hàng trăm, thậm chí nhiều hơn thế, xe ngựa, xe hai bánh vào ra nơi này sau trận đấu đêm qua,” trưởng nhóm trông ngựa vừa nhìn Sebastian bằng cái nhìn đầy ác ý, vừa nói. “Ngài muốn hỏi về chiếc xe nào?”

Sebastian thảy đồng nửa cu-ron trong lòng bàn tay. “Chiếc mà người đánh xe cư xử khá lạ thường.”

Gã trông ngựa nhìn đồng xu với vẻ thèm muốn không hề giấu diếm. Đó là một gã đàn ông gầy gò, giọng nói lanh lảnh, tầm ngoài năm mươi, với bộ râu màu xám lòa xòa phủ cả lên hai gò má và cục yết hầu nổi bật nảy lên nảy xuống khi gã nuốt. “Không thấy cái nào như vậy cả.”

Sebastian thảy đồng xu vào không trung rồi tóm lấy. “Ngươi có nhớ người trông ngựa nào chịu trách nhiệm chăm sóc con ngựa xám này không?”

“À. Đó chính là tôi.”

“Thật sao? Ngươi có để ý thấy có gì đó bất thường với cái yên ngựa không?”

“Tất nhiên là không rồi. Tại sao ngài lại hỏi vậy?”

“Vậy giờ hãy nhìn nó đi.”

Gã trông ngựa nhìn Sebastian với ánh mắt dò hỏi, rồi đưa bàn tay chuyên nghiệp của mình lên bộ yên ngựa. Gã lập tức đông cứng lại khi nhìn thấy cái đai. Lướt ngón tay lên phần rìa bị cắt rất ngọt, tấm lưng to bản của gã căng lên, sau đó, gã từ từ quay lại, đứng đối diện với Sebastian.

“Ngài nghĩ tôi làm chuyện này sao?”

“Không. Ta nghĩ ngươi muốn đồng nửa cu-ron này. Ai thực sự đã trông con ngựa này?”

Gã trông ngựa tỏ ra lưỡng lự, ngực gã phồng lên với luồng hơi thở nặng nhọc. Cuối cùng, gã cất tiếng. “Đó chính là tôi. Nhưng tôi thề với ngài, không có gì bất ổn với cái đai khi tôi trao con ngựa này cho quý ông trẻ tuổi ấy cả.”

“Vào lúc anh Stanton gọi ngươi lấy ngựa cho mình, trong sân có đông người chứ?”

“Vâng. Cũng có khá nhiều người. Tại sao?”

“Ngươi có nghĩ một trong số họ có thể đã cắt cái đai?”

Gã trông ngựa liếc nhìn ra khoảng sân rải sỏi tới chỗ một đôi ngỗng đang bơi từ chiếc ao nhỏ giữ nước lên bờ. Ánh sáng đủ sắc độ của mặt trời lúc chập tối biến những đôi cánh trắng sải rộng của chúng thành màu vàng lấp lánh. “Tôi nghĩ điều đó cũng có thể. Nhưng tôi không trông thấy gì cả.”

“Ngươi có để ý chính xác ai đang ở trong sân lúc đó không?”

“Không.” Gã trông ngựa lắc đầu với vẻ tiếc nuối thực sự. “Tôi không nhớ được.”

Tiếng kêu ai oán của đôi ngỗng lấp đầy bầu không khí. “Ngươi đã giúp ta rất nhiều,” Sebastian nói rồi ấn đồng xu vào lòng bàn tay gã trông ngựa. “Cảm ơn.”

Sau đó, Sebastian dành thời gian nhâm nhi hai cốc rượu mạnh ở phòng khách chính của quán Thầy Tu Trắng. Tối nay, các vị khách đều là dân địa phương. Nhưng trận đấu hôm qua đã mang tới một đám đông những người trẻ tuổi như Dominic Stanton và bạn bè của cậu ta. Sebastian đã nói chuyện với một bác nông dân có hai gò má hồng hào và một cái mũi lớn, nhớ rất rõ về ba quý ông trẻ tuổi.

“Tôi cũng có con trai tầm tuổi mấy cậu đó,” bác nông dân vừa nói vừa lấy mu bàn tay chùi bọt bia dính lên môi trên. “Chắc chắn họ đều đang rất cao hứng. Nhưng không có gì xấu cả. Một người đàn ông cũng chỉ trẻ có một lần trong đời, tôi luôn nói như vậy.”

“Họ không cãi cọ với ai chứ?” Sebastian hỏi. “Tôi không trông thấy.”

Cả tiếng đồng hồ sau đó, Sebastian mua đồ uống, mời và trò chuyện với vô số khách trong quán trọ. Nhưng họ đều kể cho anh nghe cùng một câu chuyện.

Gọi người lấy ngựa cho mình, Sebastian kiểm tra đai rồi cưỡi ngựa trở về London. Con ngựa xám bé nhỏ xinh đẹp của Dominic Stanton hài lòng đi phía sau anh.

Sebastian thuê rất nhiều người hầu, cả ở nhà anh tại London và ở dinh thự nhỏ gần Winchester mà một bà dì không chồng để lại cho anh. Rất nhiều người trong số đó là tùy tùng lâu năm của gia đình, phần lớn đều đáng tin cậy và đáng kính trọng. Chỉ duy nhất một người mà Sebastian đã thuê làm tiểu đồng cho mình - thằng nhóc từng là trẻ bụi đời đường phố tên Tom, mười hai tuổi, không hề giống như vậy.

Trở lại khu trại nuôi ngựa phía sau ngôi nhà ở phố Brook, Se- bastian trao con ngựa Ả Rập đen cho một trong số mã phu chăm sóc. Nhưng anh tin tưởng trao con ngựa của Dominic Stanton cho Tom.

“Ta cho rằng lúc này em đã biết mọi chuyện về thi thể được tìm thấy ở Old Palace Yard sáng nay,” Sebastian nói.

“Vâng.” Tom đưa tay vuốt dọc hông con ngựa ở gần phía mình rồi cúi xuống để xem xét một vết rạch mà Sebastian thậm chí còn chưa để ý tới.

“Bị giết như một miếng thịt bò, từ những gì em nghe được. Họ gọi kẻ đã làm chuyện đó là “Tên đồ tể vùng West End”.”

“Hừ. Ngài Henry sẽ không thích điều đó đâu.”

Đôi mắt màu xám gần như không có lông mi của Tom sáng lên vẻ mong chờ. “Ông ấy nhờ ngài giúp phá án, không phải vậy?”

“Phải vậy không chứ?” Sebastian chữa lỗi sai của cậu nhóc bằng giọng lơ đãng. “Làm sao em biết việc đó?”

“Em biết chứ.”

Sebastian nhìn thằng nhỏ tóc nâu, gương mặt sắc nét đứng cạnh mình. “Trên phố người ta có đồn đoán gì về kẻ có thể đứng sau toàn bộ chuyện này không?”

“Ồ, có nhiều đồn-đoán lắm,” Tom nói, cố gắng phát âm một cách cẩn thận. “Người ta nói đủ mọi thứ, từ những gã sùng bái quỷ thần người Pháp tới những tên phù thủy. Nhưng không ai thực sự biết chuyện gì đã xảy ra.” Cậu nhóc vỗ vỗ nhẹ vào cổ con ngựa xám. “Đây là con ngựa đó à?”

Sebastian gật đầu. “Ta tìm thấy nó ngay dưới con đường tới Merton Abbey.”

Tom mân mê ngón tay trên rìa đai ngựa bị cắt rồi huýt sáo khe khẽ. “Nhìn đây này.”

“Nhìn vào đó, đúng là vậy đấy.” Sebastian xoay người về phía ngôi nhà. “Ta muốn em đưa con ngựa này tới cho Ngài Henry ở Queen Square. Nói với ông ấy rằng ta có một vài giả thuyết cần theo đuổi.”

“Vậy chúng ta sẽ điều tra những vụ giết người này, phải không?” Tom nói với niềm hân hoan rõ rệt.

Sebastian quay người lại. “Chúng ta?” Nhưng Tom chỉ cười vang.

* CHƯƠNG 10

Một giờ sau, Sebastian bước hai bậc thang một trên lối dẫn vào nhà hát Covent Garden. Mặt tiền chính của nhà hát, với cổng vòm dựng trên các thân cột lớn và những hình chạm khắc nổi mang phong cách cổ điển, hướng ra phố Bow. Nhưng lối vào đó vẫn còn khóa chặt bởi nhà hát chưa chính thức mở cửa những suất diễn mùa thu cho tới tận tối thứ Hai. Buổi trình diễn tối nay chỉ là diễn tập trang phục.

Đưa một đồng xu cho nhân viên phục vụ, Sebastian vội vã băng qua sảnh chờ dẫn tới các lô rạp được trang trí hoa mỹ. Trước cả khi anh lách mình qua dãy những hàng ghế trống, anh đã có thể nghe thấy tiếng Petruchio đanh thép vang lên từ sân khấu. “Thực sự cô đã nói dối, vì người ta gọi cô là một Kate ngay thẳng, một Kate duyên dáng và đôi khi là Kate đáng nguyền rủa. Nhưng Kate, Kate xinh đẹp nhất ở Christendom…”

Thả mình vào một chiếc ghế, Sebastian quan sát người phụ nữ đứng ở sân khấu phía dưới, đang chống nạnh và ngoảnh đầu lại. “Những con lừa được tạo ra để thồ nặng,” cô nói với nhân tình trong vở diễn của mình, kèm theo cái cong môi đầy khinh miệt, “và anh cũng thế thôi.” Rồi, trong một chớp mắt rất nhanh, ánh mắt cô hướng về phía những hàng ghế. Cô mỉm cười. Cô biết Sebastian đang ở đó.

Tên cô là Kat Boleyn và ở tuổi hai mươi ba, cô đã là nữ diễn viên được tôn sùng nhất trên sân khấu London, nổi tiếng không chỉ vì nhan sắc kiều diễm bí ẩn và đôi mắt xanh biếc tràn sức sống mà còn bởi tài năng tuyệt vời trên sàn diễn. Có lần, từ cách đây rất lâu rồi, Sebastian đã ngỏ lời hỏi cưới cô. Rất nhiều chuyện đã xảy ra kể từ thời điểm đó, mặc dù tình yêu cô dành cho anh vẫn vẹn nguyên, không hề suy suyển. Điều đó, Sebastian hiểu rất rõ. Sau tất cả, sức mạnh vô tư của tình yêu cô trao cho anh đã khiến Kat quyết tâm sẽ không bao giờ trở thành vợ anh. Cô đã nảy ra ý tưởng đó trong đầu, rằng kết hôn với Sebastian, cô sẽ chỉ hủy hoại đời anh và Sebastian thì chẳng thể nói hay làm bất cứ điều gì để thay đổi suy nghĩ ấy.

Khi buổi diễn tập trang phục kết thúc, Sebastian đi vào cánh gà. Anh thấy Kat đang ngồi bên bàn trang điểm, bận rộn với công việc tẩy trang. Cô ngước mắt lên, ánh mắt cô bắt gặp anh trong gương. Cô mỉm cười. “Em đã nghĩ có thể chàng không có ý định giữ lời hứa đưa em đi ăn tối nay chứ.”

Anh đặt một nụ hôn lên gáy cô, nơi nó cong lên một cách duyên dáng bên dưới những lọn tóc vàng nâu rực rỡ được vấn cao lên của cô. “Ta vừa tới Merton Abbey,” Sebastian nói trong lúc ngồi ghé lên mép bàn trang điểm.

“Merton Abbey?” Cô nhíu mày. “Để làm gì thế?”

“Đó là nơi cuối cùng có người nhìn thấy một chàng trai trẻ tên Dominic Stanton khi cậu ta còn sống. Ai đó đã vứt thi thể bị tùng xẻo của cậu ấy ở Old Palace Yard tối qua và Ngài Henry đề nghị ta giúp phá án.”

“Và chàng đồng ý?” Sebastian nhận thấy nỗi lo lắng trong giọng nói của Kat, trong cách mà cô chăm chú ngắm nhìn khuôn mặt anh. Trong số tất cả những người trong thế giới của Sebastian, chỉ có Kat - và có thể cả bác sĩ phẫu thuật Paul Gibson - hiểu rằng sự tham gia của anh trong vụ án mạng này có thể khiến anh phải trả giá. “Tại sao chứ?”

Sebastian mỉm cười gượng gạo. “Ta muốn nghĩ rằng mình đồng ý đơn giản vì Ngài Henry đã đề nghị ta như vậy. Nhưng ta nghi ngờ rằng cũng bởi cha chàng trai đó đã cảnh báo ta đây không phải việc của ta.”

Kat lại cau mày. “Tại sao ông ta làm như vậy?”

“Chủ yếu có lẽ vì ông ta - hoặc con trai ông ta - đang giấu diếm điều gì đó.”

Sau đó, khi đang xì xụp món súp tôm ở nhà hàng Steven trên phố Bond, Sebastian kể cho Kat về những sự kiện xảy ra trong ngày. Cô im lặng lắng nghe anh, ánh mắt tinh anh của cô lộ vẻ tư lự. Khi anh kết thúc, cô nói. “Vậy chàng đang suy đoán điều gì? Rằng kẻ nào đó đã cắt đai ngựa của Dominic Stanton trong lúc cậu ta uống với bạn bè ở quán Thầy Tu Trắng, rồi theo sau cậu ta trong một chiếc xe ngựa cho tới khi yên ngựa của Dominic bắt đầu tuột ra?”

Sebastian với lấy ly rượu. “Không có cách nào biết chắc được dấu bánh xe ta tìm thấy trên mép đường từ London đến Merton Ab- bey xuất hiện từ tối qua. Nhưng nếu ta lập kế hoạch di chuyển một cái xác, thì chắc chắn sẽ đem theo một chiếc xe ngựa.”

“Liệu cậu ta có phải bị giết ở đó, bên vệ đường?”

“Ta nghi ngờ điều đó. Dấu vết Gibson tìm thấy trên cổ tay cậu ấy gợi ý rằng Dominic bị trói lại và mang đi đâu đó. Cậu ấy chắc chắn không bị tùng xẻo ở đó.”

Kat gạt đĩa thức ăn sang một bên. Sebastian mỉm cười vẻ hối lỗi. “Xin lỗi em. Đây chính xác không phải một cuộc trò chuyện bên bàn ăn muộn.”

Vươn người ra trước, cô đặt bàn tay mình lên bàn tay anh đang để trên bàn. “Chàng nghĩ gì về mối liên hệ giữa Stanton và Carmichael?

Ngoài thực tế cả hai chàng trai đó đều là những quý ông trẻ tuổi đến từ những gia đình giàu có, em không cho rằng họ có nhiều điểm chung.”

“Ta cũng thế. Dominic Stanton là một thanh niên còn non nớt, mới xuất hiện ở thành phố. Còn Barclay Carmichael là một tay Corinth cự phách, nhiều người quen mặt biết tiếng rồi. Theo bạn bè của Stanton, cậu ấy rất ngưỡng mộ Carmichael nhưng tất cả chỉ có thế.”

“Thật kinh khủng khi nghĩ kẻ nào đó đơn giản là chọn họ một cách ngẫu nhiên.” Cô ngừng lời. “Mặc dù em phải thừa nhận, em không thể nói tại sao điều đó nghe lại có vẻ đáng sợ hơn cả việc tên sát nhân biết rõ họ.”

“Có lẽ vì sự ngẫu nhiên đó khiến tất cả chúng ta đều có thể trở thành nạn nhân bất cứ lúc nào.”

Một ánh tinh nghịch lóe lên trong đôi mắt xanh biếc sâu thẳm của cô. “Có thể là như vậy lắm.” Ánh tinh nghịch đó nhanh chóng tắt ngấm. “Chàng nói Nam tước Stanton có vẻ như lo sợ về sự tham gia của chàng trong vụ điều tra. Chàng có nghĩ ông ta đang làm gì đó mà không muốn bị bất cứ ai phát hiện ra?”

Sebastian nhấc chai rượu lên để rót vào ly của cô. “Hoặc ông ta biết con trai mình liên quan tới thứ gì đó - thứ có thể bôi nhọ danh tiếng gia đình một khi nó được hé lộ.” Sebastian rót nốt chỗ rượu còn lại vào ly của mình, rồi ngồi lặng im một lúc, ngắm ánh nến lung linh hắt sáng trên lớp rượu vang đỏ sậm. “Ta cho rằng có thể Dominic Stanton vô tình thu hút sự chú ý của tên sát thủ tại quán Thầy Tu Trắng. Mặc dù theo những gì bạn bè cậu ấy nói, ta nghĩ có nhiều khả năng tên sát thủ đã theo dõi Stanton từ trước. Rồi bám theo cậu ấy, chờ đợi cơ hội chộp lấy cậu ấy khi chỉ có một mình. Tối qua, hắn ta đã có cơ hội đó.”

Anh cảm nhận được ánh mắt chăm chú của Kat hướng vào mình. Cô biết anh không giống bất cứ ai, biết những giấc mơ tăm tối ám ảnh mỗi đêm của anh, những việc làm xấu xa ám ảnh quá khứ của anh. “Chàng có nghĩ mọi chuyện vẫn chưa kết thúc không?”

Sebastian dốc cạn ly rượu rồi đặt nó sang một bên. “Không đâu. Vẫn chưa kết thúc đâu em.”