Chương 14
"Một cuộc trò chuyện lạ lùng,” Paul Gibson lên tiếng khi gặp Sebastian cuối ngày hôm đó.
Hai người cùng uống bia và dùng bữa tối với một khoanh thịt nguội trên chiếc bàn cũ kỹ, mòn vẹt nhìn ra khoảng vườn phía sau ít được ngó ngàng tới của Paul. “Nó nhắc tôi nhớ tới cuộc gặp với Lãnh chúa Stanton sáng hôm qua.” Sebastian nói. “Nhiều hơn cả sự ngạo mạn, hơn cả những nghi ngờ hay giận dữ về sự tham gia của tôi trong vụ án này. Phản ứng của họ, đơn giản là… không tự nhiên.”
“Nỗi thống khổ có thể đẩy người ta tới những cách hành xử lạ lùng.”
Sebastian nuốt ngụm bia cuối cùng rồi đặt cốc của mình sang một bên. “Có thể lắm.”
Gibson đứng lên một cách vụng về. “Đến xem tôi đã tìm ra gì nào… mặc dù tôi e là cũng không nhiều lắm đâu.”
Sebastian theo sau Gibson xuyên qua khu vườn cỏ dại mọc đầy tới căn nhà bằng đá nhỏ phía sau phòng giải phẫu. Mùi máu và xác thịt đang thối rữa xộc vào mũi họ khi mới bước qua nửa khoảng sân. Sebastian phải thở bằng miệng.
Phần thi thể còn lại của Dominic Stanton nằm trên một chiếc bàn giống như ban thờ, được phủ kín khăn. Sebastian nhìn chằm chằm vào hình hài dài đuỗn và im lìm đó rồi nói: “Thành thực mà nói, tôi cho rằng, bất cứ ai cũng vậy, khi một điều khủng khiếp đến thế xảy ra với con trai mình, thì việc thực sự hiểu nó xảy ra như thế nào là điều không thể.”
“Có thể.” Gibson lật tấm khăn phủ trên cái xác lên. “Thật không may, tôi không thể nói cho cậu nhiều điều về cái chết của chàng trai này. Tôi vẫn tin rằng chính vết cứa ngang họng đã giết chết cậu ta… và theo tôi đó cũng là một cách tương đối nhẹ nhàng để ra đi lập tức, nếu xem xét những thứ kinh hoàng mà kẻ thủ ác làm sau đó.”
“Đó là cách cậu giết một con cừu,” Sebastian nói, ánh mắt anh không rời gương mặt chàng trai xấu số. Những đường nét trên gương mặt Dominic Stanton đã trở nên mềm dịu hơn sau khi từ giã cõi đời, trông cậu ta như thể đang say ngủ.
“Trừ việc đây không phải một con cừu mà là một chàng trai trẻ, cao to, vạm vỡ. Tôi nghĩ chắc phải có nhiều hơn một kẻ tấn công mới có thể khống chế cậu ta.” Gibson cuộn tấm khăn lên rồi gạt sang một bên bằng một động tác dứt khoát. “Mặc dù khó có thể hình dung một người lại gây ra hành động dã man như vậy, nói gì tới hai người.”
Thọc một tay vào túi quần, Sebastian rút ra cái lọ nhỏ bằng sứ Trung Quốc hai màu trắng xanh mà anh nhặt được từ bờ vực rậm cỏ trên con đường tới Merton Abbey. “Tôi tìm thấy thứ này ở nơi tôi nghĩ chàng trai trẻ bị tấn công.”
Cầm lấy cái lọ, Gibson đưa lên mũi ngửi. Anh nhìn bạn, một bên lông mày nhướng cao. “Thuốc phiện sao?”
Sebastian quan sát Gibson siết chặt bàn tay quanh chiếc lọ, rồi thả lỏng ra. Câu chuyện tình đen tối của Gibson với thuốc phiện có từ ba năm trước hoặc lâu hơn thế, trong một căn lều đẫm máu của vị bác sĩ giải phẫu này ở Bồ Đào Nha, nơi anh đã mất đi một phần của bắp chân do đạn súng thần công của Pháp.
“Có cách nào để biết liệu Stanton có dùng thuốc phiện trước khi chết không?” Sebastian hỏi.
Gibson thở dài rồi trả lại chiếc lọ cho Sebastian. “Thật không may là chẳng có cách nào. Cậu nghĩ Stanton bị nghiện sao?”
“Tôi cho rằng hoàn toàn có khả năng đó, mặc dù tôi không tìm thấy thứ gì nói lên điều đó. Tôi đang nghĩ có thể thuốc phiện được sử dụng để làm cho việc kiểm soát cậu ta trở nên dễ dàng hơn.”
“Có thể như vậy lắm. Đặc biệt nếu chàng trai đó chưa từng biết gì về tác dụng của nó. Nhưng việc ép cậu ta phải nuốt loại thuốc phiện này sẽ không dễ dàng đâu nếu cậu ta kháng cự.”
“Chắc chắn là không dễ rồi. Nhưng nếu ai đó lăm lăm khẩu súng chĩa vào cậu ta và buộc Dominic phải lựa chọn giữa một bên là thuốc phiện, một bên là cái chết tức thì, cậu ta sẽ uống.”
Cũng tệ như ngày hôm qua, khi căn phòng bốc mùi kinh khủng, thậm chí hôm nay còn tệ hơn tới mức không thể diễn tả thành lời, Sebastian đi về phía cánh cửa mở và lại hít một hơi đầy lồng ngực. “Theo bạn bè của Stanton, mấy tuần vừa qua, cậu ta tỏ ra rất căng thẳng vì tin rằng có ai đó đang theo dõi mình. Bất cứ kẻ nào giết Dominic chắc chắn đã theo dõi cậu ta. Chờ đợi cơ hội để tóm được cậu ta khi chỉ có một mình. Bạn bè Dominic nghĩ cậu ta đã tưởng tượng ra chuyện đó. Họ thậm chí còn cười nhạo cậu ta vì tỏ ra sợ hãi đến vậy.”
“Đúng thế. Đó là một chàng trai tội nghiệp, đang run sợ. Cậu ta vã cả mồ hôi ở một thời điểm nào đó trước khi chết.”
“Không phải đúng lúc chết sao?”
“Không. Là khi cậu ta vẫn còn mặc áo sơ mi.”
Sebastian quay sang nhìn lên những lọn tóc sáng màu và hai gò má khá đầy đặn của khuôn mặt tĩnh lặng trên chiếc bàn đá granite của Paul Gibson. Dominic Stanton có thể đã nghĩ mình là một tay khôn ngoan, sành sỏi. Thực tế thì trái ngược, cậu ta chỉ là một đứa trẻ mới lớn mà thôi. Một đứa trẻ đang sợ hãi. “Chúa ơi!”
Ánh mắt Sebastian chạm tới chiếc chậu tráng men nằm trên chiếc bàn gần đó, nơi có thứ gì đó dính máu và trông có vẻ quen thuộc nằm đó. “Thứ mà cậu ta ngậm trong miệng, đó là gì vậy?”
Gibson nhìn theo hướng Sebastian dõi mắt đến. “Móng guốc của một con dê. Nó có thể đến từ gian hàng của một người bán thịt. Bất cứ ai xẻ thịt con dê đó cũng thành thạo với con dao thái hơn nhiều so với gã đàn ông đã chặt chân Stanton. Cậu có ý kiến gì về ý nghĩa của nó không?”
Sebastian lắc đầu. “Không. Theo Lovejoy, Barclay Carmichael ngậm một trang trong cuốn nhật ký hải trình của con tàu.”
Gibson gật đầu. “Tôi đã nói chuyện với Martin, bác sĩ giải phẫu thi thể cậu Carmichael đó.” Môi anh rung lên với vẻ khinh thường. “Đó là một tên ngu ngốc chết tiệt. Tôi hỏi hắn ta liệu thi thể Carmi- chael có cho thấy dấu hiệu nào của việc bị trói và nhét vật thể lạ vào miệng trước khi chết không, và hắn trả lời chưa bao giờ để ý tới điều đó. Nhưng cậu đã đúng: Họng của Carmichael bị cắt lìa và cơ thể sũng máu. Thịt bị xẻo khỏi cánh tay cậu ta.”
“Chứ không phải là chân à?”
“Không. Chỉ có tay thôi.”
Sebastian đi lại quanh căn phòng nhỏ. Anh buộc mình phải nhìn, thực sự nhìn vào thi thể không còn nguyên vẹn của chàng trai. “Xác Barclay Carmichael được tìm thấy vào lúc bình minh ở Công viên St. James,” anh nói. “Trong tình trạng treo ngược lên một cây dâu tằm. Xác Dominic Stanton thì được phát hiện ở Old Palace Yard, lại lần nữa cũng vào lúc bình minh. Cả hai đều là địa điểm công cộng. Cả hai chàng trai trẻ đều được nhìn thấy lần cuối là vào đêm trước khi chết sau khi chia tay nhóm bạn bè của mình. Một lúc nào đó, ở giữa thời điểm họ được trông thấy lần cuối và khi thi thể họ được phát hiện vào lúc bình minh, cả hai đều bị ít nhất một kẻ, có thể là nhiều hơn, tấn công. Rồi kẻ sát nhân - hoặc những kẻ sát nhân - xẻo thịt khỏi tay Carmichael và chân Stanton trước khi vứt xác họ ở nơi mà chúng dễ dàng được tìm thấy vào sáng hôm sau.” Sebastian ngước mắt lên, bắt gặp Gibson đang nhìn mình. “Nghe có vẻ hợp lý không?”
“Tôi cũng nghĩ là vậy.”
Sebastian chậm rãi thở ra một hơi dài. “Không có gì để xác định xem Stanton có thể bị giết ở đâu sao?”
“Chỉ có những thứ này thôi.” Gibson tiến lại gần bàn rồi nhặt lên thứ gì đó trông như sợi rơm rồi đưa ra trước mặt. “Tôi tìm thấy một sợi trong tóc cậu ta. Những sợi khác dính vào áo sơ mi và áo khoác.”
Sebastian cầm lấy những sợi rơm mỏng manh giữa những ngón tay rồi hít ngửi nó. “Đó là cỏ khô.”
“Tôi đã hỏi Martin liệu Barclay Carmichael có cỏ khô trên tóc và quần áo hay không. Hắn ta nói có - mặc dù không thể tưởng tượng được tại sao nó lại có thể có ý nghĩa gì đó.” Với lấy tấm khăn, Gibson trải nó lên thi thể, động tác của anh nhẹ nhàng tới không tưởng khi anh vuốt phẳng phần khăn che bàn chân bị cắt rời của chàng trai. Anh đứng lặng trong giây lát, ánh mắt tập trung vào hình hài phủ khăn liệm câm lặng nằm trước mặt. Khi anh cất tiếng, giọng nói gần như thì thầm. “Loại người nào có thể làm điều kinh khủng như thế này? Cắt xẻo một cơ thể người như thể một lát thịt?”
“Cậu cũng vẫn làm vậy mà.”
Gibson ngước mắt lên, đôi môi anh cắn mạnh vào nhau tới nỗi tạo thành hai đường trắng trên miệng. “Tôi giải phẫu tử thi vì hiểu biết, để cứu giúp những mạng người và tôi tôn trọng, tôi trân quý mỗi thi thể được chuyển đến cho tôi. Bất cứ kẻ nào giết hai chàng trai trẻ này đều hành động với lòng thù hận sôi sục chứ không phải theo đuổi mục tiêu khoa học gì. Hắn ta hành hạ, báng bổ thi thể họ theo cái cách vi phạm mọi tiêu chuẩn lễ nghi, mọi giáo lý văn minh mà chúng ta vẫn biết.”
“Dù vậy, cả hai chúng ta đều đã từng thấy những kẻ làm những việc tàn bạo như vậy - và còn tệ hơn. Những kẻ giàu sang, trâm anh thế phiệt.”
Có một khoảng lặng im khi suy nghĩ của hai người đàn ông đều trôi dạt về một nơi khác, một thời điểm khác và về một đồng đội từng cảm thấy vui sướng trong cơn đau và thương tích dành cho quân thù.
“Đó là chiến tranh,” Gibson nói. “Đây không phải cuộc chiến. Ngoài ra, anh ta không ở đây.”
“Không, đây không phải cuộc chiến. Nhưng anh ta đang ở đây, ở London.”
“Quail sao?” Gibson nói.
Sebastian gật đầu. “Chính là Đại úy Peter.”
Đại úy Peter Quail không phải một người đồng đội mà người ta có thể dễ dàng lãng quên. Con trai một luật sư, vóc dáng cao gầy, đến từ Devon, với đôi mắt xanh thanh cúc, mái tóc vàng thẳng đuột và một nụ cười thường trực luôn sẵn sàng bộc phát rất to và rất thường xuyên. Anh ta từng phục vụ tại chiến trường Bồ Đào Nha cùng Gib- son và Sebastian. Anh ta là giấc mơ của mọi trung đoàn, với cây vợt cricket và thơ ca luôn đồng hành trên lưng ngựa. Và anh ta còn tìm thấy niềm vui sướng tàn bạo một cách ngông cuồng trong việc tùng xẻo những tên chỉ điểm - hoặc những người mà anh ta nghi ngờ là chỉ điểm. Anh ta thường vứt thi thể đã bị cắt xẻo của những nạn nhân ngay trước cửa gia đình họ. Thời gian trôi qua, anh ta còn nảy sinh kiểu hành động mà anh ta gọi là danh thiếp của mình - rất nhiều bộ phận trên thi thể nạn nhân bị cắt ra và nhét vào miệng họ.
“Tôi nghe nói anh ta bị mất một cánh tay ở Ciudad Rodrigo.”
“Đúng vậy. Nhưng anh ta vẫn có thể sử dụng khoản thừa kế từ gia đình vợ để mua lệnh thuyên chuyển về Đội Cận vệ Kỵ binh.” Mức phí để vào được Đội Cận vệ Kỵ binh thuộc loại đắt nhất Quân đội Anh.
Gibson nhìn chằm chằm vào thi hài câm lặng trước mặt họ. “Anh ta phải làm thế vì lý do gì nhỉ?”
“Tôi không biết nữa,” Sebastian đáp. “Có thể anh ta chỉ đơn giản là muốn trải nghiệm công việc đó như thế nào thôi.”
“Ta muốn em tìm một người cho ta,” Sebastian nói với cậu tiểu đồng của mình, Tom, khi cậu nhóc đưa chiếc xe song mã tới trước cửa phòng giải phẫu cho Sebastian.
Tom trao dây cương cỗ xe cho chủ nhân rồi lùi lại chỗ ngồi của mình. “Ai vậy?”
“Một viên đại úy trong Đội Cận vệ Kỵ binh vệ tên là Quail. Peter Quail.”