Chương 13
Ở tuổi hai mươi bảy, Barclay Carmichael chỉ kém Sebastian một tuổi. Đó là một người đàn ông vóc dáng mảnh dẻ với mái tóc màu nâu nhạt và cá tính cũng như đường nét khuôn mặt đều khá hiền hòa. Sebastian chỉ biết sơ qua về Carmichael vì trong khi Sebastian được gửi tới học ở Eton và Oxford thì Carmichael được giáo dục tại Harrow và Cambridge. Tuy nhiên, anh ta vẫn là gương mặt quen thuộc tại các câu lạc bộ ở St. James, ở Ascot và Menton, Tiệm Crib và Angelo. Sebastian không biết gì về tai tiếng của người đàn ông này và cuộc điều tra tai tiếng trong một buổi sáng cũng chẳng tạo ra bất cứ điều gì có thể phá hỏng hình ảnh ấy.
Hình ảnh về một người đàn ông lịch thiệp, hòa nhã, vui tính, nổi tiếng cả về lòng dũng cảm, sự tinh thông trong các cuộc đi săn và tấm lòng hào hiệp sẵn lòng giúp đỡ bạn bè. Điều tồi tệ nhất mà một người có thể nói về Carmichael chính là việc anh luôn thanh toán hóa đơn cho những người may trang phục cho mình đúng hẹn.
Ngày càng rối trí, Sebastian quay bước, đi về phía tòa nhà bằng đá uy nghiêm của Ngân hàng Anh Quốc.
Ngân hàng là một thể chế thuộc sở hữu tư nhân, được kiểm soát bởi một số người giàu nhất nước Anh. Mối quan hệ của họ với chính phủ thể hiện ở cả hai mặt: đồng cảm và tự lực cánh sinh. Và Sebastian nghi ngờ rằng trong ban giám đốc hai mươi tư người của Ngân hàng, có một người không phải là thành viên trung thành của Đảng Bảo thủ. Cuộc chiến không bao giờ có hồi kết với nước Pháp có vẻ đem lại nhiều lợi ích cho công việc kinh doanh - hay ít nhất, tốt cho công việc kinh doanh của những người đàn ông này. Sebastian được biết, hồi năm 1790, Ngân hàng chỉ thuê hai trăm nhân viên, còn bây giờ con số đó đã là hơn mười một ngàn người.
Anh tìm thấy Ngài Humphrey Carmichael đang sải bước rất nhanh qua nhà tròn hướng về một trong những văn phòng của ngân hàng. “Ngài Humphrey,” Sebastian cất tiếng gọi. “Liệu tôi có thể nói chuyện với ngài một chút không?”
Ngài Humphrey quay lại, biểu hiện giận dữ bị thứ gì đó che mờ trên khuôn mặt ông ta. Khoảng tầm tuổi cuối năm mươi, đầu sáu mươi, đó là một người đàn ông cằm chảy với đôi mắt sụp mí, nhợt nhạt và môi trên dài một cách khác thường. Ông ta thoáng liếm môi, hai mi mắt vốn đầy bí ẩn lại càng sụp xuống hơn, như thể đang cố che giấu suy nghĩ. Rồi ông ta mím môi lại, buông giọng cộc cằn, “Chỉ một chút thôi,” và dẫn đường đưa Sebastian đến một văn phòng với thảm nhung xanh lá bắt mắt và gỗ gụ bóng loáng, hướng ra phố Threadneedle.
“Tôi biết ông là người chuyên đi tìm hiểu xem liệu có ai hứng thú với việc đầu tư không,” Sebastian nói, từ chối lời mời ngồi của ông chủ nhà băng.
“Đúng vậy. Nhưng tôi không nghĩ anh ở đây để bàn chuyện đầu tư, có phải không, thưa Ngài?”
Sebastian bắt gặp ánh nhìn khó chịu từ người đàn ông lớn tuổi. Đôi mắt ông ta màu xám nhạt và cực kỳ khó đoán. Đây là người đàn ông đầy quyền lực và có tầm ảnh hưởng, Sebastian nghĩ. Với khoảng thời gian gần ba mươi năm, Carmichael đã vươn lên từ chỗ là con trai một thợ dệt trở thành một trong những người giàu nhất London, với vợ là con gái một hầu tước. Đó là một hành trình không ai có thể hoàn tất nếu không thực sự xuất sắc, không đầy mưu mô, tính toán và cả sự tàn nhẫn vô độ. Câu chuyện của Bá tước Hendon về một người đàn ông xây nhà và phục vụ cơm trưa miễn phí cho công nhân đã phác họa chân dung của một người nhân đức, nhưng bức chân dung đó xem ra rất khó hòa hợp với người đàn ông đang ngồi trước mặt Sebastian lúc này.
Sebastian mỉm cười. “Tốt thôi. Chúng ta hãy đi thẳng vào vấn đề. Ngài Henry Lovejoy đề nghị tôi giúp điều tra vụ án mạng Dominic Stanton và tôi băn khoăn không biết ông có biết gì về mối liên hệ nào đó có thể giữa thiếu gia Stanton với con trai ông, Barclay.”
Ngài Humphrey Carmichael đứng dậy, đi về phía bên kia chiếc bàn làm việc lớn, sáng bóng của mình, hai tay chắp sau lưng, đường nét trên gương mặt ông ta toát lên vẻ vô cùng điềm tĩnh. Họ lẽ ra đã có thể bàn luận về giá cả vải bông hay những thử thách mới nhất trên đất Mỹ mà uy thế về hải quân của Anh phải đối mặt hơn là về vụ giết người tàn bạo và thi thể chẳng còn lành lặn của người con trai cả mới chỉ ba tháng trước đây. Chỉ có ánh nhìn đớn đau lóe lên trong đôi mắt ông chủ nhà băng, nhưng đã nhanh chóng được che giấu kỹ bởi hàng mi sụp nặng nề, tiết lộ về nỗi thống khổ chưa hề suy giảm trong sự mất mát mà người cha bất hạnh phải gánh chịu.
“Ngoài cách thức con trai tôi và chàng trai đó bị giết,” Carmichael chậm rãi nói, “Không. Tôi không biết có mối liên hệ nào giữa họ cả.”
Sebastian đưa mắt quan sát khắp văn phòng. Đó là một không gian rất trang nhã, bốn bức tường được trang trí bởi các bức sơn dầu sắc nét, mô tả những con tuấn mã thanh mảnh và những con chó đua. Những bức tranh được đặt xen giữa các giá sách khổng lồ chất đầy sách và những tác phẩm nghệ thuật lạ lẫm chỉ có thể có được từ một cuộc đời đã bôn ba đây đó nhiều năm. “Giữa ngài và Lãnh chúa Stanton có mối liên hệ nào không?”
“Tôi phải tiếp xúc với phần lớn những người giàu có và có ảnh hưởng lớn ở thành phố này. Lãnh chúa Stanton cũng không phải ngoại lệ.”
Đây rõ ràng không phải là câu trả lời chính xác cho câu hỏi của anh, Sebastian nhận thấy thế.
“Tôi được biết ngài là người tiếp nối Robert Owen và những nhà cải cách khác.”
Carmichael lẩm nhẩm trong miệng. “Không phải tôi. Mà là vợ tôi.”
Sebastian thoáng thấy bất ngờ. Vậy ra đó chính là con gái hầu tước chứ không phải con trai người thợ dệt đã tỏ rõ thiện tâm của mình đối với nhu cầu của người lao động nghèo khổ. Chính bà là người xây nhà, thuê bác sĩ và phục vụ món súp miễn phí cho công nhân. Việc này nói lên đôi điều về mối quan hệ khó mà ngờ tới giữa ông chủ nhà băng và bà vợ quý tộc, rằng ông ta đã cho phép bà theo đuổi mối quan tâm dành cho công nhân của mình ngay cả khi bản thân ông ta không chia sẻ điều đó.
“Tuy vậy, ông vẫn khuyến khích bà ấy,” Sebastian nói.
“Những việc bà ấy làm đã chứng tỏ chúng đem lại lợi ích bất ngờ cho công việc kinh doanh. Tôi khuyến khích bất cứ việc gì có lợi cho công việc kinh doanh.”
“Còn Barclay? Anh ấy có hứng thú với những việc làm của mẹ mình không?”
“Ở tuổi hai mươi bảy sao? Khó lắm.”
Ánh mắt Sebastian dừng lại trên một bức tượng gỗ sậm màu được bày một cách trang trọng trên chiếc bàn gần cửa sổ. Cao khoảng 35cm, nó mô tả một dáng hình mà anh nghĩ chắc hẳn là của một phụ nữ, mặc dù người đó được bao bọc trong chiếc áo choàng kiểu phương Đông, khiến cho việc xác định trở nên khó khăn. Cưỡi trên lưng một con sư tử, người phụ nữ ấy đang vẫy thứ gì đó tựa như tám hay mười cánh tay trong không trung. “Một tác phẩm thú vị,” Sebastian vừa nói vừa dợm bước lại gần để xem xét bức tượng kỹ hơn.
“Nó có nguồn gốc từ Sri Lanka,” Carmichael thè lưỡi ra liếm môi trong một động tác rất mau lẹ. Và Sebastian nghĩ, ông ta đang lo lắng, căng thẳng. Tại sao ông ta lại thế?
“Tôi đang quan tâm một công ty nhập khẩu trà,” Carmichael tiếp lời. Ông ta cũng tiến lại gần chiếc bàn để nhấc bức tượng lên trên đôi tay to bản của mình. Hai bàn tay được rửa lau sạch sẽ tới nỗi chúng hồng ửng lên. Móng tay cũng được chăm sóc rất cẩn thận. Nhưng đó vẫn không phải bàn tay của một quý ông; những ngón tay và lòng bàn tay vẫn còn đầy chai sạn - dấu vết của những năm tháng lao động khổ cực thời trẻ. “Đó là tượng nữ thần Hindu, Shakti.”
“Ngài đã từng tới Ấn Độ?”
“Rất nhiều lần.”
Sebastian nghĩ về trang giấy bị xé ra từ một cuốn nhật ký hải trình mà tên sát nhân đã nhét vào miệng Barclay Carmichael. “Con trai ngài thì sao? Cậu ấy đã từng đi du lịch cùng ngài chưa?”
“Tôi toàn đi vì công chuyện. Còn con trai tôi là một quý ông,” Carmichael vội ngắt lời. Hóa ra là thế, sau tất cả, lý do khiến Ngài Humphrey Carmichael phải bỏ ra cả đống tiền khổng lồ mua lấy đặc ân được kết hôn với con gái một hầu tước, chỉ để con trai ông ta có thể tự gọi mình là một quý ông. Sự giàu sang, của cải của một quý ông đến từ đất đai, hoặc những vụ đầu tư, hoặc những khoản thừa kế; anh ta chưa bao giờ thực sự phải trực tiếp nhúng tay vào những thương vụ tầm thường để kiếm được tiền.
“Con trai ngài là một người đàn ông được rất nhiều người yêu quý,” Sebastian nói. “Ngài có biết bất cứ ai có mong muốn làm hại cậu ấy không?”
“Không.” Carmichael nheo mắt. “Nhưng nếu tôi có biết, cậu thực sự nghĩ tôi sẽ nói cho cậu hay sao?” Lời ấy được thốt ra mà không hề chứa đựng sự nóng nảy, chỉ là một chút thoáng qua của điều gì đó, hữu hình trong khoảnh khắc dưới đôi mắt sụp mí kia, rồi tắt lịm.
Sebastian nhìn chăm chú vào khuôn mặt bự, đầy buồn thương của ông chủ nhà băng. “Nó có thể giúp khám phá ra chuyện gì đang diễn ra ở thành phố này.”
“Ngay cả lúc đó thì cũng có liên quan gì tới tôi cơ chứ?”
“Để đảm bảo rằng những chuyện kinh khủng như vậy sẽ không xảy ra lần nữa chăng?” Sebastian gợi ý.
“Con trai tôi đã chết. Cậu nghĩ tôi sẽ quan tâm nếu chuyện đó xảy ra với con trai một kẻ khác sao?” Carmichael vung một bàn tay to bản, chai sạn vào không khí trong một động tác tùy tiện chớp nhoáng. “Ồ, không đâu.”
Những ngón tay của Sebastian siết chặt trên vành mũ. “Nếu ngài thay đổi ý kiến, ngài biết phải tìm tôi ở đâu rồi đấy. Chúc ngài một ngày tốt lành!” Anh nói rồi bước nhanh ra khỏi phòng.
Phía sau anh, Humphrey Carmichael cũng siết chặt bàn tay trên đầu bước tượng Nữ thần Shakti. Buột ra một tiếng chửi thề, ông ta xoay người, giật mạnh cánh tay, ném thẳng bức tượng vào góc tường đối diện.