CHƯƠNG KẾT
Charles, Lãnh chúa Jarvis cầm một nhúm thuốc lá lên mũi, hít vài hơi. Đó là một người đàn ông cao to, mập mạp, với những ham muốn vô tận và quyền lực không một kẻ nào ở nước Anh có thể sánh kịp.
Mặc dù có mối quan hệ họ hàng xa với Nhà vua, Jarvis có được địa vị quyền thế hiện tại không phải do xuất thân mà chủ yếu là nhờ sự trí tuệ siêu việt xuất chúng, sự lọc lõi trong việc điều khiển người khác và những cống hiến sôi sục, mãnh liệt đối với Nhà vua và đất nước mà không ai có thể nghi ngờ. Nếu không vì Jarvis, nhà Hanover có lẽ đã mất đi địa vị mong manh trên ngai vàng Anh quốc từ lâu rồi, và cả Hoàng thân Nhiếp chính lẫn vị Vua già đều biết điều đó. Hay ít nhất, Nhà vua biết điều rõ điều đó, nếu tâm trí ngài được tỉnh táo và sáng suốt - thực ra là thứ rất hiếm khi xảy ra vào những ngày này.
Jarvis có văn phòng ở cả Cung điện St. James và Dinh thự Calton nhưng ông ta dành phần lớn thời gian tại Dinh thự Calton kể từ thời điểm Hoàng thân Nhiếp chính ra bản tuyên cáo khoảng bảy tháng trước. Nhà riêng ở Quảng trường Berkeley, Jarvis hiếm khi trở về. Nơi đó tràn ngập phụ nữ, là giống loài mà Jarvis có rất ít kiên nhẫn, sự dịu dàng thậm chí còn ít hơn. Mẹ ông là một bà già cáu kỉnh, tham lam vô độ, vợ ông là một mụ ngốc, còn con gái ông, Hero… Jarvis cảm thấy ngực nóng rát, vội đứng lên tự rót cho mình một ly rượu mạnh. Ở tuổi hai mươi lăm, Hero rất bướng bỉnh, cứng đầu, vĩnh viễn dính líu tới những công việc từ thiện đáng ghê tởm và có vẻ như chẳng hề có ý định kết hôn.
Có thời Jarvis từng có một đứa con trai tên là David, hay đau ốm, dặt dẹo. Nhưng David đã qua đời và kết cục là ông ta chỉ còn lại mỗi mình Hero. Nếu con bé sinh ra là con trai, Jarvis hẳn phải vô cùng tự hào về nó - ngoại trừ những tư tưởng cấp tiến của Hero, tất nhiên rồi. Như bản chất vốn thế, Hero chính là sự thử thách khiến ông ta vô cùng nhức nhối.
Jarvis nhấp một ngụm rượu. Người phụ nữ mà ông ta ra lệnh đưa đến gặp hôm nay thuộc kiểu Jarvis hiểu rất rõ. Là một ả điếm, cô ta sử dụng nhan sắc và sự mê hoặc ẩn giấu giữa cặp chân dài để dụ dỗ và gài bẫy bọn đàn ông. Việc cô ta phục vụ nước Pháp vì niềm tin hay vì lòng tham không đáng phải bận tâm. Cô ta sẽ phải nói cho Jarvis biết điều mà ông muốn biết và sẽ phải tuân phục Jarvis, nếu không, ông sẽ nghiền nát cô ta. Cô ta và cả Devlin nữa, nếu điều đó là cần thiết.
Tiếng gõ cửa dè dặt vang lên, đưa tâm trí ông trở lại thực tế. Jarvis quan sát Kat Boleyn nhẹ nhàng bước vào văn phòng của mình với dáng điệu vô cùng quý phái mà chắc hẳn Công nương Caroline4* cùng với cô con gái Charlotte mặt ngựa sẽ phải rất vất vả mới cạnh tranh nổi. Cô ngẩng cao đầu và vờ như mình không hề sợ hãi, dù cô biết mình đang cực kỳ lo sợ. Chỉ có kẻ ngốc mới không run sợ và nữ diễn viên bé nhỏ này không phải kẻ ngốc.
* Caroline xứ Brunswick (1768 - 1821) là vợ của Hoàng tử George, là Công nương xứ Wales (1795 - 1820) và sau này là Hoàng hậu của Vương quốc Liên hiệp Anh và Ireland và Vương quốc Hannover sau khi chồng bà đăng quang làm Vua George IV.
Cô là một phụ nữ xinh đẹp, mặc dù không thuộc tuýp người lý tưởng của Jarvis. Mẫu phụ nữ mà ông ta ưa thích là những cô tóc nâu vàng, dáng thanh mảnh, trong khi Kate Boleyn lại thuộc dạng cao với mái tóc đen. Cô nhìn thẳng vào Jarvis bằng đôi mắt màu xanh dương dữ dội, và nói. “Tôi được biết là ngài muốn gặp tôi.”
“Thật đáng ngưỡng mộ!” Ông ta lên tiếng và nhìn thấy cặp lông mày của cô nhướng lên với vẻ ngạc nhiên, tò mò. “Nhưng không cần phải thế đâu. Cả hai ta đều biết tại sao cô lại có mặt ở đây. Tôi tin rằng cô sẽ không lãng phí thời gian của cả cô và tôi với kiểu cách như thể cam đoan là mình vô tội ấy.”
“Thật khó để cam đoan tôi vô tội khi mà tôi chẳng biết mình bị buộc tội gì.” Khi thốt lên những tiếng ấy, cô thấy giọng nói của mình hoàn toàn trong tầm kiểm soát.
Jarvis nhấp thêm một ngụm rượu nữa. Ông không mời cô rượu, cũng chẳng thèm mời cô ngồi. “Tôi biết cô có liên hệ với người Pháp. Thực sự thì đã biết cách đây khá lâu rồi.”
“Thật vậy sao? Nếu đây là một chuyến câu cá, tôi sẽ không cắn câu đâu.” Nói rồi cô quay người về phía cánh cửa ra vào. “Tôi có thể đi bây giờ được chứ?”
Ông ta đi về phía chiếc ghế bành bên cạnh lò sưởi trống không và ngồi xuống, hai chân bắt chéo trước mặt. “Không được.”
Cô do dự một chút, rồi chầm chậm quay người lại, đối mặt với Jarvis lần nữa.
“Chúng tôi nhận được bản báo cáo do hai điệp viên tổng hợp lại từ mùa đông năm ngoái. Bản sao của tài liệu đó đang ở trên mặt bàn này.” Ngài gật đầu về phía cuốn sổ màu đen nằm trên chiếc bàn nhỏ bằng gỗ mun cạnh đó. “Hãy ngó qua một chút. Tôi tin chắc rằng cô sẽ thấy nó rất đáng để đọc đấy.”
Cô cầm cuốn sách lên bằng đôi tay không hề run rẩy rồi lật giở qua từng trang. Một hay đôi lần cô dừng lại, đôi môi hé mở để hít vội vào một hơi thở sâu. Khi kết thúc, cô đặt cuốn sổ sang bên cạnh và ngước nhìn ông ta, đôi mắt màu xanh dương nổi bật của cô mở to trên gương mặt xanh xao.
“Tôi phủ nhận tất cả chuyện này.”
“Không quan trọng. Tôi không đưa cô tới đây để thảo luận về nội dung của cuốn sổ bé nhỏ, thú vị hạng nhất đó.”
“Vậy tại sao tôi lại phải có mặt ở đây?”
Jarvis gập hai bàn tay lại rồi đặt trước khung ngực to bản. “Chắc chắn cô đã biết, chúng tôi nắm rõ hoạt động của Quý ông Pierrepont tới tư cách đại diện cho Paris. Chúng tôi để yên cho ông ta bởi vì nó phù hợp với mục đích của chúng tôi. Nhưng sự ra đi vội vã của ông ta vào tháng hai năm ngoái đã phá hỏng một tình thế đẹp đẽ, gọn gàng. Các đặc vụ của chúng tôi cho biết, Napoleon đã có một trưởng nhóm gián điệp mới tại London. Chúng tôi muốn tên của hắn ta. Cô sẽ cho chúng tôi cái tên đó.”
Cô định nói điều gì đó thì Jarvis giơ tay lên, ngăn cô lại. “Giờ cô có biết tên hắn hay không cũng không quan trọng. Nhưng nếu cô không biết, tôi gợi ý rằng cô nên học đi là vừa. Và nhanh lên. Cô có thời gian từ giờ tới thứ sáu.”
Cô nhìn thẳng vào mặt Jarvis, đầu vẫn ngẩng cao, dáng điệu đầy thách thức. Ông ta biết cô đang nghĩ gì. Ông ta mỉm cười.
“Cô đang nghĩ tôi trao cho cô một thứ gần như là lệnh ân xá. Và để cô muốn làm gì thì làm cho tới tận thứ sáu, rồi cô đơn giản là sẽ được thoát khỏi đất nước này để đến với nước Pháp. Việc đó chẳng khôn ngoan chút nào. Cô đang bị theo dõi. Nếu có có bất cứ ý định bỏ trốn nào - hay cảnh báo quý ông mà tôi đang tìm kiếm tên tuổi hắn ta - cô sẽ bị bắt.” Jarvis rời khỏi ghế và đi lại phía cô. “Tôi có một đội ngũ tay chân luôn thích thú khi gây đau đớn cho kẻ khác và chúng thực sự rất giỏi những việc đó. Sẽ không mất nhiều thời gian để chúng lần ra bất cứ thông tin nào mà cô đang nắm giữ. Chỉ có điều, tôi e rằng chúng sẽ không dừng lại ở đó. Trước khi xong việc với cô, chúng sẽ làm cô chẳng còn chút xinh đẹp nào. Thậm chí là toàn bộ con người cô. Cô sẽ phải van xin chúng giết chết cô đi và chúng sẽ chấp thuận. Kết cục là như vậy đấy.”
Vươn người ra phía trước, ông ta chạm tay vào má cô. Trước khi kịp ngăn mình lại, cô đã thấy mình co rúm người.
“Và nếu như vậy vẫn là chưa đủ để thuyết phục cô về sự khôn ngoan khi đồng ý hợp tác với chúng tôi, tôi khuyên cô nên suy nghĩ một chút về những hậu quả có thể xảy ra cho Tử tước Devlin, một khi anh ta biết được tình nhân xinh đẹp của mình làm gián điệp cho Pháp. Cô nghĩ rằng cô sẽ không để anh ta liên lụy, nhưng tin tôi đi, trước khi đám tay chân của tôi xong việc với cô, anh ta đã bị kéo vào vụ này rồi.”
Cô nhìn ông ta chằm chằm với ánh mắt lạnh lẽo chất chứa cơn giận dữ đầy sát khí, khiến Jarvis gần như ngưng bặt. Ông ta rút bàn tay đặt trên má cô nhưng vẫn cảnh giác không quay lưng về phía cô. “Cô có thời gian từ giờ tới thứ sáu.”