← Quay lại trang sách

Phần II - Chương 18

Sebastian đang trong phòng thay quần áo, và bắt đầu khoác lên người chiếc áo choàng buổi tối màu đen với sự giúp đỡ vụng về của người hầu tên Andrew thì Tom xuất hiện để thông báo về việc được giao.“Có phát hiện điều gì thú vị không?” Sebastian hỏi, gật đầu cho phép người hầu kia lui ra.

“Quail dành phần lớn thời gian buổi chiều ở St. James, trong câu lạc bộ của ông ta. Sau đó, ông ta về nhà.”

“Với vợ hắn sao? Thật bất thường. Em có nghĩ hắn biết em đang theo dõi mình không?”

“Em không nghĩ vậy, không phải vậy đâu. Có cần em theo dõi ông ta ngày mai nữa không?”

Sebastian vuốt lại vạt áo cho thẳng thớm. “Có đấy. Ta không cần em giúp vào buổi sáng mai. Ta sẽ có cuộc phỏng vấn một người hầu, một người có vẻ rất hứa hẹn.”

Tom dúi mũi chân xuống tấm thảm trải nền và cố diễn tả vẻ mặt ngây thơ.

Mỉm cười với chính mình, Sebastian với lấy khẩu súng lục nhỏ rồi thảy vào túi áo. Chính xác thì súng lục không phải phụ kiện đi kèm với trang phục buổi tối nhưng đôi giày gót thấp chuyên dụng cho các buổi vũ hội đồng nghĩa với việc anh không thể giấu một con dao trong bốt.

Đôi mắt Tom mở to. “Ngài đề phòng rắc rối sao?”

“Nói tới án mạng, thì ta luôn phải đề phòng rắc rối.” Henrietta, Công tước Quả phụ Claiborne, đứng ở đầu bậc tam cấp đồ sộ của ngôi biệt thự trên phố Park, hai nắm tay chống nạnh. Bà đã đón phần lớn khách của mình, chỉ còn lác đác vài người tới muộn và Henrietta buộc phải thừa nhận rằng cậu cháu trai trẻ tuổi, điển trai nhưng ương ngạnh, Tử tước Devlin, sẽ không tới. Quay người bước đi, bà thở hắt ra một hơi bực bội, chán nản, khác hẳn với phong cách quý tộc thường thấy.

Đứng cạnh bà, cậu con trai, hiện là Công tước Claiborne, rơi rướn người về phía mẹ rồi lên tiếng. “Mẹ không thực sự hi vọng cậu ấy sẽ xuất hiện, bây giờ, phải không thưa mẹ?”

“Tất nhiên là không rồi. Nhưng mẹ vẫn cảm thấy bực với nó lắm.”

Ở tuổi bảy mươi, cựu Phu nhân Henrietta St. Cyr vẫn là một trong những quý bà đình đám nhất giới thượng lưu. Bà chưa từng xinh đẹp nhưng bà lại luôn là một biểu tượng thời trang. Và vô cùng sắc sảo.

Bà đã phạm sai lầm, bà biết chứ, khi giới thiệu cả cháu gái Bisley và con gái nhà Fenton cho Devlin; một người thì quá phù phiếm, người kia lại quá khắt khe. Nhưng bà hi vọng rất lớn vào lần mai mối mới nhất này, con gái nhà Dillingham. Tiểu thư Julia đáng yêu đến mức khiến người đối diện phải nghẹn lời và thông minh đến mức khiến người ta phải gật gù tán thưởng, nhưng lại không hề nhàm chán chút nào. Và Devlin có thể tự mình khám phá điều đó nếu anh chỉ đơn giản là hạ cố đi gặp mặt cô gái tội nghiệp.

Từ bỏ vị trí đón khách trên đầu bậc tam cấp, Henrietta di chuyển vào phía trong, ngang qua các vị khách với dáng điệu thư thái của một nữ chủ nhân lịch thiệp, đã quá quen với việc tổ chức dạ hội. Bà rẽ lối giữa một rừng các quý ông đang túm năm tụm ba để hướng về phía một cô gái trẻ đầy vẻ thẹn thùng, trong bộ váy lụa dáng ôm màu ngà thì bỗng thấy xung quanh xôn xao hẳn lên, như thể tiếng vỗ cánh xáo xác của bầy gà mái khi con cáo già đe dọa cả chuồng.

Xoay người lại, bà nhìn thấy một dáng hình đơn độc đang bước lên những bậc tam cấp bằng đá hoa cương. Devlin.

Anh diện lễ phục tối chuẩn dành cho nam giới với quần ống túm bằng lụa màu đen, áo khoác ngoài cùng tông và gi lê cũng làm từ lụa đen, toát lên vẻ thư thái rất duyên, và bằng cách nào đó chứa đựng đồng thời cả sự hờ hững, lơ đễnh, cả sự tinh tế, tỉ mỉ tuyệt vời. Bước tới bậc trên cùng, anh dừng lại, ánh mắt lướt qua một lượt căn phòng đông đúc. Anh thừa hưởng vẻ ngoài cao ráo, đường nét thanh mảnh, quyến rũ, mái tóc sậm và cặp mắt ánh vàng lạ lùng nhất mà Henrietta từng biết. Đôi mắt sáng lên cùng với một nụ cười khi anh tiến về phía bà.

“Chào bác,” anh lên tiếng khi cúi mình xuống thấp để hôn lên bàn tay bà.

Bà đánh mạnh vào tay anh bằng chiếc quạt của mình. “Đừng nghĩ sẽ khiến ta rung động bằng kiểu ngọt ngào đó. Ta ngạc nhiên là cuối cùng cháu lại xuất hiện cơ đấy, vào lúc muộn thế này.”

Devlin nhe răng cười. “Cháu không định tới đây, nhưng cháu có vài câu hỏi muốn hỏi bác.”

Hoàn toàn không còn chút bực tức nào, Henrietta đột nhiên thấy tò mò. “Câu hỏi ư? Về chuyện gì thế?”

Quàng qua tay bà, Sebastian rẽ đám đông, hướng về một căn phòng nhỏ vốn được dùng làm chỗ nghỉ. “Không phải ở đây.”

“Ta còn có khách mà,” bà phản đối.

Miệng Sebastian mở rộng hơn, khiến nụ cười trở nên ranh mãnh. “Cháu có thể trở lại vào sáng ngày mai. Lúc sáng sớm.”

Henrietta thở dài. Ai cũng biết bà không bao giờ rời khỏi phòng mình trước một giờ. “Chàng trai trẻ khác thường này. Ta không biết cháu đang tự đẩy mình vào vụ lộn xộn kinh khủng nào vào lúc này, nhưng ta từ chối nói cho cháu biết bất cứ điều gì cho tới khi cháu ít nhất phải nhảy điệu quadrille với Tiểu thư Julia.”

“Ai cơ ạ?”

“Tiểu thư Julia Dillingham.”

Bà nghĩ cháu trai mình có thể sẽ hét toáng lên, nhưng anh chỉ cười lớn và nói. “Một sự trao đổi công bằng. Điệu quadrille đã quyết. Giờ thì bác nói cho cháu bác biết những gì về nhà Stanton và nhà Carmichael đi.”

Henrietta cảm thấy nụ cười trên gương mặt mình rớt xuống. “Cháu thì liên quan gì đến vụ việc đáng sợ đó?”

“Một người bạn nhờ cháu giúp.” Sebastian đóng cánh cửa phía sau lưng lại rồi đứng dựa vào nó. “Cháu biết Ngài Humphrey Carmi- chael đã kết hôn với con gái Hầu tước Lethaby. Lethaby liệu có bất cứ liên hệ nào với nhà Stanton không ạ?”

“Chỉ là rất xa thôi.” Bà buông mình xuống chiếc ghế nhung vành cong, màu cánh gián, thở dài. “Đó là một chàng trai trẻ thực sự rất hấp dẫn, Barclay Carmichael. Mọi cô gái ở độ tuổi gả chồng tại London này đều mong muốn giành được cậu ta. Thật đáng tiếc.”

“Bác có biết bất cứ mối liên hệ nào giữa nhà Stanton và Carmichael không?”

“Giữa hai người cha hay hai người con trai?”

“Ai cũng được ạ.”

Henrietta gõ gõ nhẹ một ngón tay lên môi, vẻ đăm chiêu. “Ta hình như có nhớ rằng cả hai bọn họ đều có liên quan tới chuyện gì đó vài năm trước, nhưng giờ ta không thể nhớ chính xác đó là chuyện gì.”

“Một vụ ầm ĩ?”

“Không. Ta không tin là vậy. Nếu ta nhớ chính xác, Russell Yates cũng có liên quan ở mức độ nào đó.”

Devlin nhướng mày. “Russell Yates? Giờ thì mọi chuyện thú vị rồi đây.”

Russell Yates là một trong những nhân vật thú vị hơn nhiều so với phần còn lại của xã hội thượng lưu. Sinh ra với địa vị quý tộc, Yates đã thành danh nhờ làm chủ đoàn tàu lùng, chuyên đi bắt tàu buôn của địch. Lúc nào cũng có không ít đàm tiếu về Yates, về quá khứ giết chóc của ông ta và mối liên hệ mà ông ta vẫn còn duy trì với những tên buôn lậu, những thương lái tự do. Nhưng gần đây xuất hiện một số tin đồn kiểu khác, ám chỉ những xấu xa trong một số hoạt động nhất định, có vẻ như trái ngược hẳn với vẻ đại trượng phu của Yates và không bao giờ được đem ra bình luận giữa các đám đông ô hợp. Mọi chuyện đều chỉ lan truyền qua tin đồn, tất nhiên rồi, vì vào thời buổi mà những thói hư tật xấu, những tội ác đã trở thành chuyện thường ngày, thì vẫn còn đó những điều cấm kỵ, những sự ngăn cản, và việc vi phạm chúng có thể dẫn tới không chỉ là hành động tẩy chay đơn thuần mà hơn thế, chính là bản án tử.

Henrietta quan sát gương mặt cậu cháu trai nhưng ở đó không lộ ra bất cứ điều gì. “Cháu có từng nghe những điều tiếng về ông ta không?”

“Cháu có.”

“Cháu có tin có chuyện gì đó trong số những đồn đại đó không?”

“Cháu không biết nữa. Nhưng nó thực sự gợi ý một khía cạnh mới của cuộc điều tra.”

“Cháu không cần nghiêm trọng như vậy. Bác không biết gì về con trai nhà Stanton nhưng chưa có ai từng đặt câu hỏi nghi ngờ về sở thích dành cho phái nữ của Barclay Carmichael.”

Devlin nhún vai.

Bà Henrietta cắn chặt hai môi, tạo nên một âm thanh bực bội sâu trong cổ họng. “Hendon nói với ta rằng cháu đang tự đẩy mình dính dáng vào mấy vụ án mạng gần đây. Cháu không nghĩ nó hơi, xem nào, là chuyện bình thường vẫn hay xảy ra hả Devlin?”

Cặp lông mày Sebastian hơi nhíu lại nhưng cái cau mày ấy lập tức biến mất. “Bình thường sao? Thật đáng sợ là nó đúng như vậy. Trên thực tế, nếu bác có chút lo lắng, dù là ít nhất, cho danh tiếng của Tiểu thư Julia này, thì chắc chắn lời khuyên tốt nhất bác có thể dành cho cô ấy là không nhảy điệu quadrille với cháu.”

Bà Henrietta bật dậy khỏi ghế, buông tiếng càu nhàu. “Ta e rằng để đáp trả lại cháu thì những hứng thú bất thường với các vụ án mạng là chưa đủ, mà ta sẽ chọn không gì khác ngoài một sự ghép đôi tương xứng, cháu yêu của ta ạ". Nói rồi, bà khoác lấy tay anh. “Giờ thì đưa ta trở lại vũ hội, chàng trai trẻ rắc rối kia. Ta tin rằng điệu quadrille chuẩn bị diễn ra đấy.”