Chương 20
Thứ ba, ngày 17 tháng chín năm 1811
Sáng sớm hôm sau, Sebastian có một cuộc viếng thăm không mong đợi từ một người đàn ông nhỏ thó, dáng điệu rón rén, nước da sạm màu vì cháy nắng và cách phát âm có thể chuyển đổi từ thổ ngữ vùng Tyneside tới London hoặc từ tiếng Pháp sang tiếng Tây Ban Nha, sang tiếng Ý rồi trở lại như cũ trong tích tắc. Tên anh ta là Emmanuel Jones và anh ta từng làm việc cho Sebastian trong quân ngũ. Giờ anh ta lại làm việc cho Sebastian nhưng trong một lĩnh vực hoàn toàn khác. Anh ta đang tìm kiếm mẹ của Sebastian.“Đó là con tàu mà ngài đã hỏi,” Jones nói. “Tàu San Remo? Ngài đã đúng. Nó không hề bị chìm cách đây mười bảy năm. Nó đã neo lại thành phố Hague, rồi dong buồm ra khơi dọc bờ biển theo từng chặng ngắn, qua eo biển Gibraltar, quanh miền Nam Italy, rồi tới Venice.”
Sebastian chống khuỷu tay lên mặt chiếc bàn rộng đặt trong thư viện của mình và xem xét những đường nét khó hiểu của người đàn ông đang đứng trước mặt anh. “Còn người phụ nữ Anh có mặt trên tàu?”
“Giờ thì bà ấy tự nhận là Phu nhân Sophia Sedlow.”
Sebastian gật đầu. Sedlow là tên thời con gái của mẹ anh. “Và gì nữa?”
“Bà ấy sống một thời gian ở Venice, cùng với một nhà thơ. Sau đó ông ấy qua đời. Chín năm trước.”
“Giờ bà ấy đang ở đâu?”
“Bà ấy rời Italy cùng một người Pháp, khoảng đâu năm 1803. Một trong các tướng lĩnh của Napoleon.”
“Là người nào?”
“Becnel.”
Sebastian rời khỏi ghế, đứng dậy rồi đi về phía cái giá kê gần lò sưởi, lấy tay mân mê chiếc hộp Morocco đặt trong kệ. Đó là một khoảnh khắc trước khi anh tin vào điều mình sắp thốt lên. “Vậy giờ bà ấy đang ở Pháp?”
“Vâng. Nhưng tôi không biết chính xác chỗ nào.”
Sebastian quay lại, nhìn vào Jones. “Vậy tại sao anh lại ở đây?” Có thứ gì đó rung động thoáng qua trên khuôn mặt vốn dĩ rất dửng dưng của anh ta. “Tôi không muốn gặp rắc rối với Becnel.”
Trở lại bàn làm việc, Sebastian mở ngăn kéo và rút ra một chiếc phong bì và nhẩm đếm một số tiền. “Nếu nói chuyện này cho bất cứ ai,” anh lên tiếng khi ném xấp tiền lên bàn, “tôi sẽ giết anh. Đơn giản vậy thôi.”
Jones cất vội xấp tiền đi cùng với một tiếng khịt mũi. “Tôi biết cách giữ mồm giữ miệng mà.”
Sau khi Jones đi khỏi, Sebastian lại đứng bên cái lò sưởi trống. Ánh mắt anh nhìn xa xôi trên tấm vỉ lò trống không, lạnh lẽo. Anh sẽ cần tìm một người khác, ai đó vừa đáng tin cậy vừa không sợ mạo hiểm đi vào trái tim nước Pháp của Napoleon.
Sẽ không hề dễ dàng. Nhưng vẫn có thể làm được.
Phần còn lại của buổi sáng hôm đó, Sebastian dành cho việc phỏng vấn mấy người xin làm hầu phòng cho anh.
“Chúng tôi được đánh giá rất tốt,” một trong số các ứng viên, một người đàn ông thân hình khá tròn trịa tên Flint, khá ấn tượng với bộ ria đen mỏng và luôn đệm cho câu chữ của mình bằng động tác huơ nhẹ bàn tay trắng trẻo được cắt móng hoàn hảo. “Thực sự được đánh giá rất tốt.”
Sebastian xem qua hồ sơ lấp lánh của Flint và cảm thấy một niềm lạc quan đầy thận trọng trỗi dậy trong lòng. Trong lĩnh vực nghề nghiệp được xác định không gì khác hơn là làm công việc tầm thường của kẻ hầu người hạ, người đàn ông này quả thật trông đầy hứa hẹn. “Tôi thấy rồi. Tôi hiểu là anh có vẻ rất tự hào về công việc của mình.”
“Chúng tôi coi việc mình làm còn hơn một công việc,” Flint đáp, ngồi thẳng đơ một cách khổ sở trong chiếc ghế đối diện với bàn làm việc của Sebastian. “Với chúng tôi, chăm chút cho các chủ nhân cũng gần như một nghề. Không có biện pháp nào là quá mức để đạt được sự phô bày hoàn hảo nhất. Nếu một quý ngài có bắp chân hơi nhỏ, chúng tôi sẽ lót thêm miếng đệm vào đôi tất dài. Nếu quý ngài có trở nên hơi đẫy đà so với tuổi, chúng tôi sẽ lẳng lặng hợp tác trong việc thận trọng sử dụng áo nịt ngực. Còn đối với xu hướng mọc lông trên mu ngón tay mà một số quý ngài không may mắc phải, chúng tôi đều rất thành thạo và tinh tế trong nghệ thuật tẩy lông bằng nhiệt.”
Có thứ gì đó trong phản ứng của Sebastian đối với bài thuyết trình chắc hẳn đã thể hiện rõ trên gương mặt anh, khiến Flint vội vàng bổ sung. “Tất nhiên chúng tôi sẽ không làm nếu quý ngài không yêu cầu bất cứ biện pháp nào trong số những biện pháp triệt để kia.”
“Tạ ơn Chúa vì điều đó.”
Anh chàng người hầu hơi nghiêng đầu, chinh phục Sebastian bằng sự kĩ lưỡng, tỉ mẩn cực độ khiến anh ta trông như thể một con ngựa đang được rao bán tại nhà đấu giá Tattersall. “Chúng tôi, tất nhiên, sẽ luôn chú trọng và đảm bảo thêm một chút chuẩn xác nữa trong diện mạo của quý ông. Những quý ông yêu thích thể thao đôi khi có thể là một cậu nhóc khờ dại vì quá bất cẩn trong cách ăn mặc, nếu ngài biết điều chúng tôi muốn hàm ý? Thêm vài tiếng đồng hồ trong nhà tắm mỗi sáng có thể tạo nên sự khác biệt đích thực.”
“Thêm một vài tiếng?”
Flint gật đầu. “Không nhiều hơn hai hay ba tiếng đồng hồ.” Sebastian dựa lưng vào ghế rồi gõ hai đầu ngón tay vào nhau. “Tôi e rằng tôi là một sinh vật khá dị biệt. Có những lúc tôi thấy rất cần thiết mặc loại trang phục mà người ta thường gặp bán giảm giá tại những nơi như ngõ Rosemary. Tôi tin rằng anh không gặp khó khăn gì với chuyện đó chứ?”
Flint nhe răng cười một cách khá căng thẳng. “Thưa ngài, quả thực đó là điều kỳ khôi nhất tôi từng nghe.”
“Ngược lại, tôi hoàn toàn nghiêm túc về chuyện đó.”
Nụ cười đau khổ của anh hầu phụt tắt, đúng lúc Tom lao như tên bắn vào phòng, mang theo mình hương vị của những con phố đắm mình trong ánh mặt trời, của những kẻ buôn thuốc phiện và cái mùi trần tục, vướng vất, lan tỏa khắp không gian của những con ngựa.
“Cháu có tin báo khẩn từ Ngài Enry,” cậu tiểu đồng vừa thở dốc vừa cất tiếng. “Ngài ấy đã phát hiện ra một vụ án mạng khác và nghĩ rằng nó có thể liên quan tới hai quý ông trẻ tuổi thiệt mạng ở London. Có vẻ như họ đã tìm thấy một cái xác trong sân một nhà thờ tại hạt Kent, đâu như khoảng tháng tư vừa rồi. Bị moi hết ruột gan như một con cá đang chảy máu, và rồi…”
“Ôi trời đất ơi!” Flint lên tiếng, áp chiếc khăn tay màu tuyết lên môi.
“… Ngài Henry,” Tom tiếp tục, liếc nhìn anh hầu mới với cái nhìn tò mò, “ông ấy muốn biết liệu ngài có thấy hứng thú với việc đánh xe tới đó với ông ấy vào sáng nay không.”
Sebastian đẩy chiếc ghế ra sau rồi quay sang anh hầu. “Nếu anh không phiền, anh Flint…”
Nhưng anh chàng bé nhỏ với bộ ria đen tỉa tót gọn gàng và đôi bàn tay trắng trẻo mềm mại đã đi ra khỏi phòng từ lúc nào.
“Tên chàng trai đó là Thornton,” Ngài Henry Lovejoy nói trong khi lấy một tay giữ chặt hơn chiếc mũ tròn đội trên vầng trán hói của mình, tay kia nắm chắc thành chiếc ghế bên cạnh ông. “Nicholas Thornton.”
Lovejoy bắt đầu cảm thấy hối tiếc về quyết định thực hiện chuyến đi xuống thị trấn Avery, hạt Kent trên chiếc xe ngựa của Sebastian, cùng với kẻ móc túi không thể cải tạo nổi, Tom, đang ngồi gọn lỏn ở vị trí dành cho tiểu đồng ở phía sau. Lovejoy chẳng thích thú gì với xe ngựa và cũng chẳng có chút đồng cảm nào với niềm háo hức hiện rõ trên gương mặt Sebastian khi chiếc xe lao nhanh trên đường. Lúc Devlin quặt xe để vào một đoạn rẽ, móng guốc sáng loáng của con ngựa chồm lên với tốc độ khủng khiếp. Lovejoy chỉ còn nước nhắm chặt hai mắt.
“Cậu ta bao nhiêu tuổi?” Tử tước cất tiếng hỏi.
Lovejoy buộc mình phải mở mắt ra. Không thể phủ nhận Tử tước có vẻ đã kiểm soát con ngựa một cách hoàn hảo. Lovejoy thả lỏng cái nắm tay trên ghế và hít vào một hơi thật sâu. “Mới mười chín tuổi. Cậu ta là sinh viên khoa thần học ở Đại học Cambridge. Học để sau đi tu, giống như cha cậu ta.”
“Đi tu sao?” Devlin ngạc nhiên hỏi lại.
Lovejoy gật đầu. “Cha cậu ấy là một mục sư ở Nhà thờ St. Andrews. Đức cha William Thornton.”
“Điều gì khiến ông nghĩ rằng cái chết của cậu sinh viên đó và những vụ án mạng tại London có liên quan với nhau?”
Bản thân Lovejoy nhận thấy những điểm tương đồng trong cả ba vụ án thật khó hiểu. Một mục sư, ngoài việc xuất sắc và được tôn kính hơn hẳn so với một cha sở hay cha phó đơn thuần, thuộc về tầng lớp xã hội khác xa so với địa vị của Stanton hay Carmichael.
“Theo như tôi hiểu, thi thể cậu bé đó bị xẻ banh ra và toàn bộ nội tạng không còn nữa. Tôi chỉ biết chút ít vậy thôi. Tôi e rằng vụ giết hại cậu Thornton không gây được nhiều chú ý như hai vụ án mạng gần đây ở London. Avery, rốt cuộc, là khá xa so với thành phố.”
“Và cha cậu ta cũng chỉ là một mục sư,” Tử tước tiếp lời.
Gương mặt Lovejoy vẫn không biểu lộ cảm xúc gì. “Đúng là chỉ có vậy.”
Cánh cổng trắng của một trạm thu phí xuất hiện phía trước mặt. Tom rút còi ra thổi một hơi khi Devlin ghìm cương ngựa và chờ người gác cổng đi bộ ra khỏi nhà.
“Ông nói chàng trai đó bị giết vào tháng tư vừa rồi?” Devlin hỏi, sau khi đã vượt qua cánh cổng trạm.
“Khi cậu ta về nhà trong kỳ nghỉ Lễ Phục sinh. Lấy một cái cần rồi đi câu cá vào lúc chiều muộn.”
“Một mình sao?”
“Có vẻ là như vậy. Sau đó, người ta tìm thấy cần câu của Thorn- ton bên cạnh một dòng suối chảy sau nhà xứ.”
“Còn xác cậu ta?”
“Người ta không tìm thấy thi thể cậu ấy cho tới tận sáng hôm sau, vào lúc bình minh. Tên sát nhân để cậu ta lại trong chính khu nghĩa trang của mục sư, trên một trong số các ngôi mộ.”