← Quay lại trang sách

Chương 48

Aiden O’Connell lang thang khắp những chốn ăn chơi thường lui tới của giới thượng lưu, tìm kiếm một người đàn ông cao lớn với mái tóc dài màu đen và chiếc khuyên tai vàng của cướp biển ở một bên tai.

Anh tìm thấy Russell Yates ở võ đài Quý ông Jackson trên phố Bond. Aiden đứng bên ngoài một lúc, theo dõi trận đấu quyền anh giữa cựu cướp biển với nhà vô địch.

Yates là một quý ông bẩm sinh, đầy bí ẩn với khối tài sản thừa sống thoải mái tới cuối đời, người tự mua vui cho mình bằng cách buôn rượu lậu và là tay gián điệp lập dị cho nước Pháp ngay dưới mũi của Hải quân Hoàng gia Anh. Một số kẻ làm việc đó vì tiền, số khác làm để thoát khỏi một lời kết tội khủng khiếp nào đó. Còn Yates làm việc đó để vui.

Aiden chờ để gặp Yates mãi tới lúc anh ta rời khỏi sàn đấu, với chiếc khăn tắm quàng quanh cổ. “Tôi cần nói chuyện với anh,” Aiden nói khẽ.

Yates lấy khăn lau khuôn mặt đầm đìa mồ hôi, đôi mắt lộ vẻ cảnh giác và lấp lánh tia vui thích. “Chuyện gì thế?”

Aiden ghé sát người vào Yates rồi hạ giọng. “Một người quen biết của cả hai ta cần đi xa.”

Kat đang sắp xếp lại giấy tờ trên bàn làm việc thì Russell Yates gửi danh thiếp của mình tới. Để đảm bảo cho cuộc điều tra của Sebastian, cô phải kiểm tra người tiếp cận đầu tiên với mình, và như thế đồng nghĩa với việc người chủ tàu được báo rằng cô không có nhà.

“Việc này nằm ngoài dự kiến, thưa anh Yates,” cô nói lúc đứng lên chào khách sau khi cô hầu gái Elspheth dẫn Yates vào. “Xin mời anh ngồi. Anh đã nhớ được điều gì liên quan tới con tàu Harmony rồi chăng?”

Yates ngồi thoải mái trong một chiếc ghế đặt cạnh lò sưởi. Đó là một người đàn ông to lớn, có thân hình cân đối một cách mạnh mẽ, toát lên vẻ cường tráng, và tỏa ra bầu không khí đầy ngang tàng và nguy hiểm. “Thực sự thì tôi tới đây vì một cuộc trò chuyện thú vị với Aiden O’Connell sáng nay. Anh ta nói với tôi rằng, cô vừa quyết định ra nước ngoài. Mãi mãi.”

Kat nhướng một bên mày. “Giờ thì tại sao anh ấy lại nói với anh một chuyện như vậy.”

“O’Connell và tôi đã có những sắp xếp kiểu này trước đây.”

“Tôi hiểu.” Kat đi tới ngồi xuống chiếc ghế đối diện với Yates. “Và anh có thể sắp xếp chứ? Trước tối ngày mai?”

“Tôi cho rằng cô muốn đi Pháp hơn là đi Mỹ? Người Mỹ rất đáng sợ, chà, có thể nói là kiểu thực dân. Vẫn luôn như vậy. Thứ gì đó về mặt tư duy, tôi cho là vậy.”

“Nước Pháp là được rồi,” Kat nói bằng giọng cương quyết. Cô biết nên quan tâm tới nơi mà cô đến, nhưng bằng cách nào đó, nó lại chẳng có nghĩa lý gì. Cô nhận thấy ý nghĩ sống mà không có Devlin - dù ở bất cứ nơi nào - là quá sức chịu đựng, nên không thể suy tính đủ lâu mà vạch ra một kế hoạch chi tiết để loại cô ra khỏi nỗi khao khát được nói lời đồng ý với mọi điều mà anh thúc giục.

“Tôi có một chiếc thuyền nhỏ sẽ rời Dover cùng con triều lên ngày mai. Nó có thể đưa cô tới Calais trong vòng bốn tiếng đồng hồ.”

Kat cảm thấy nỗi đau nhói lên trong lồng ngực. Đi đến quyết định rời bỏ là một chuyện, nhưng thực sự sắp xếp để chuyện đó xảy ra là một chuyện khác. “Tốt,” cô nói nhanh trong lúc đẩy ghế đứng lên rồi với quả chuông nhỏ để gọi Elspeth. “Giờ ông có thể thứ lỗi cho tôi. Tôi có rất nhiều thứ phải chuẩn bị…”

“O’Connell cũng nói với tôi vài điều về lý do cô phải ra đi,” Yates lên tiếng.

Cô từ từ xoay người lại, đối mặt với anh ta lần nữa.

“Tôi đã đọc thông báo của Devlin trên tờ Bưu điện sáng nay. Không có nhiều nữ diễn viên định từ bỏ mọi thứ họ biết - nhà cửa, sự nghiệp, bạn bè - để cứu lấy người đàn ông mà họ yêu khỏi hủy hoại bản thân anh ta. Cô là một phụ nữ đáng nể.”

“Tôi không cho là như vậy.”

“Không. Tôi không cho là cô nghĩ vậy.” Yates tựa khuỷu tay lên thành ghế được chạm khắc tinh xảo, những ngón tay chắp trước mặt. “Ngay bây giờ, cô tin rằng mình chỉ có ba lựa chọn. Cô có thể chớp lấy cơ hội với Jarvis - nhưng đây chưa bao giờ là một ý tưởng khôn ngoan. Cô có thể hủy hoại Tử tước Devlin bằng cách kết hôn với cậu ta. Hoặc cô có thể rời bỏ đất nước này. Nhưng vẫn còn lựa chọn thứ tư.”

Cô bật lên một tiếng cười khẽ, chẳng có gì vui mừng. “Có lựa chọn thứ tư sao?”

“Chúng ta có thể giúp đỡ lẫn nhau.”

Cô ngẩng đầu. “Tôi có thể giúp anh bằng cách nào?”

“Cô đã nghe những lời thì thầm bàn tán về tôi, đúng không nào?” Yates mỉm cười khi thấy cô tỏ ra do dự. “Đừng ngại. Những tin đồn đó lan truyền từ nhiều năm nay rồi. Chuyện tôi lợi dụng kiếm bộn tiền trên biển khiến họ thua thiệt trong một thời gian, nhưng tin đồn ấy chỉ tồn tại trong một thời gian thôi. Gần đây, tin đồn trở nên ác ý hơn và gây rắc rối hơn. Người ta đang theo dõi tôi. Tôi sợ bầu không khí đạo đức của thời đại chúng ta sẽ trở nên thù địch hơn. Cô nhận thấy điều đó chứ?”

“Xu hướng mà anh nhắc tới chưa bao giờ được tha thứ. Không phải trong nền văn hóa của chúng ta.”

“Điều đó thật đúng. Một người có thể đánh bạc rồi thua cả gia tài, uống say tới chết, công khai cặp kè với cả tá bồ nhí hay thường xuyên hãm hiếp những trinh nữ trẻ tuổi mới chân ướt chân ráo từ vùng thôn quê ra và không ai trong giới thượng lưu thèm để tâm tới chúng. Nhưng dành tình yêu của cô cho một người có giới tính lệch lạc và sự trừng phạt không chỉ là sự tẩy chay của cả xã hội mà còn là cái chết. Một cái chết xấu xí và chẳng hề dễ chịu như thứ mà Jarvis đã hứa hẹn với cô.”

Kat quan sát kỹ khuôn mặt cằm vuông, sạm nắng của người đàn ông ấy. “Anh có những kẻ thù luôn mong muốn nhìn thấy anh bị hủy hoại?”

“Một thôi. Một kẻ thù vô cùng quyền lực. Hắn ta không dám trực tiếp chống lại tôi, nhưng không quá khó để điều khiển các tin đồn và ý kiến công chúng.”

Kat đi tới chiếc ghế đối diện Yates và ngồi xuống. “Đó là Jarvis, đúng không?”

“Thực tế thì đúng là vậy.”

“Tôi không hiểu. Tại sao Jarvis lại không dám trực tiếp đối đầu với anh?”

“Bởi vì tôi tình cờ biết được Jarvis đang che giấu một bí mật nguy hiểm. Một bí mật, mà nếu nó bị tiết lộ, sẽ hủy hoại ảnh hưởng của ông ta tại cung điện và rất có thể sẽ dẫn tới cái chết cho chính ông ta.”

“Anh có bằng chứng chứ?”

“Nếu tôi không có, tôi đã chết chắc rồi. Jarvis biết rằng cái chết của tôi sẽ dẫn tới việc công khai điều mà hắn ta khao khát được giấu kín nhất. Đó là sự đề phòng của hắn.”

“Tôi nghĩ một mối đe dọa lớn như vậy từ anh có thể đủ tác động khiến ông ta tìm cách dẹp tan bất cứ tin đồn nào về anh, chứ không phải tiếp tay cho chúng lan rộng.”

“Cô có thể nghĩ vậy. Nhưng có một lỗ hổng trong lập luận logic đó. Nếu tôi định ra tay lật đổ Jarvis, ông ta sẽ trả thù bằng cách buộc tôi phải chết. Chúng tôi sẽ dễ dàng hủy hoại nhau.”

“Vậy những chuyện này thì có liên quan gì tới tôi?”

“Tôi bỗng phát hiện ra rằng đối với tôi, cách nhanh nhất và dễ nhất để đập tan những tin đồn kiểu đó là lấy vợ. Một người vợ nổi tiếng vì nhan sắc, khả năng chăn gối và đầy sức hút.”

Kat bật cười. “Anh không cần phải nghiêm trọng thế.”

“Tôi cực kỳ nghiêm túc đấy. Đó sẽ là một thỏa thuận mang lại lợi ích cho cả hai: Tôi sẽ bảo vệ cô khỏi Jarvis, còn cô sẽ cho tôi thứ mà tôi cho rằng người ta có thể gọi là một kiểu ngụy trang. Với Kat Boleyn làm vợ tôi, bất cứ ai nghi ngờ về chất nam tính hoặc giới tính của tôi sẽ bị cười nhạo.”

“Tại sao lại là tôi? Tại sao không chọn một cô dâu từ những lựa chọn sẵn có ở câu lạc bộ Almack?".

Yates mỉm cười. ‘‘Đó không phải kiểu thỏa thuận mà tôi phải bận tâm đi giải thích cho một tiểu thư ngây thơ, trong sáng, vừa mới rời ghế nhà trường. Cô không cần phải lo lắng gì cả, rằng tôi sẽ gây áp lực để cô phải chăm chút, làm cho cuộc hôn nhân này trọn vẹn. Tôi sẽ mang tới cho cô sự đồng hành, những cuộc chuyện trò hóm hỉnh bên bàn ăn bữa phụ, nhưng những cuộc phiêu lưu tình ái của chúng ta, hiển nhiên rồi, sẽ có thể hướng tới một nơi khác. Tất cả những gì tôi yêu cầu là cô theo đuổi chúng với sự cẩn trọng và suy xét khôn ngoan. Tôi cũng sẽ làm như thế.’’

Kat đẩy ghế đứng lên rồi đi lại quanh phòng. Cô lẽ ra nên từ chối ngay lập tức lời đề nghị ấy. Thay vào đó, cô lại nói. ‘‘Devlin sẽ không bao giờ tha thứ cho tôi nếu tôi dựa vào một cuộc hôn nhân như vậy.’’

“Thế cô nghĩ cậu ta sẽ tha thứ cho cô nếu cô chạy trốn sang Pháp sao?’’

Thấy Kat không nói gì, Yates tiếp lời. “Tôi có thể thảo một hợp đồng hôn nhân dựa trên điều kiện đảm bảo quyền kiểm soát của cô đối với bất cứ tài sản nào cô mang theo mình khi đồng ý kết hôn với tôi cũng như những khoản thu nhập sau đó.”

“Không. Việc này là không thể.”

“Đừng vội gạt bỏ ý tưởng đó một cách quá vội vàng. Hãy dành thời gian suy nghĩ về nó.”

Cô đưa một tay lên xoa xoa thái dương một cách vô thức. “Bằng chứng mà anh khẳng định là đang nắm trong tay và có thể chống lại Jarvis. Làm cách nào tôi biết nó có tồn tại?”

Yates lại mỉm cười. “Tôi đã đoán cô sẽ tỏ ra nghi ngờ.” Cho tay vào trong áo khoác, Yates rút ra một chiếc hộp bằng da màu nâu mềm mại có buộc một sợi dây da. “Vậy nên tôi mang nó tới đây.”

Tài liệu trong chiếc hộp đó vô cùng chi tiết, khủng khiếp và chính xác đến mức không thể bác bỏ. “Lạy Chúa,” Kat thì thầm khi cô đọc xong tập tài liệu.

“Chính xác.” Yates nhét chỗ tài liệu trở lại chiếc hộp rồi đứng lên, đưa mắt nhìn một lượt quanh căn phòng được bài trí trang nhã với những rèm treo bằng lụa màu hồng đào và những đồ lưu niệm của nhà hát. “Cô không cần phải từ bỏ tất cả những thứ này.”

“Điều mà ông đề nghị quả thực độc ác.”

Yates nhún vai. “Hãy suy nghĩ về lời đề nghị của tôi.”

Kat vẫn đứng nguyên chỗ cũ, hai bàn tay siết chặt vào nhau.

Ở ngưỡng cửa, Yates dừng lại để nhìn về phía cô, chiếc khuyên tai cướp biển lấp lánh trong ánh nắng mặt trời đang rọi xuyên qua khung cửa sổ trước. “Ôi. Tôi suýt nữa thì quên mất. Tên cậu giúp việc trên tàu Harmony mà cô đã hỏi tôi ấy. Đó là Forbes. Gideon Forbes.”

Sau khi Yates rời đi, Kat trả một si-linh cho một cậu bé để mang tờ giấy nhắn nhỏ tới phố Brook, thông báo cho Sebastian biết tên họ cậu bé đã chết. Rồi cô suy nghĩ về việc đưa Elspeth lên tầng áp mái để lấy vali xuống.

Nhưng cô lại đứng bên cửa sổ, nhìn xuống phố Harwich với những mái nhà, những ống khói, những chóp tháp hằn in vệt bồ hóng, lô xô, chen chúc nhau của thành phố mà cô đã gọi là nhà từ hơn mười năm nay.