Chương 47
Lũ trẻ đang chơi đùa trên quảng trường trước nhà. Cậu bé khoảng mười hai tuổi, tóc màu vàng nhạt, hai má đỏ hồng và chân tay mới bắt đầu dài ngoằng ra trước tuổi dậy thì. Cô bé nhỏ hơn khoảng bốn đến năm tuổi và vẫn còn rất trẻ con, với con búp bê yêu thích đã sờn cũ mà cô bé kẹp chặt dưới nách trong lúc chạy nhảy, đang cười đùa với anh trai.
Sebastian đứng lại và ngắm nhìn hai đứa bé một lúc, rồi quay người bước lên bậc thềm dẫn vào ngôi nhà của Felix Atkinson tại Portland Palace.
Anh thấy Atkinson vẫn đang ở nhà, đang uống gần xong tách cà phê trong phòng ăn sáng. Ông ta trông rất kinh ngạc và đôi chút bực mình khi cầm trên tay tấm danh thiếp Sebastian đưa.
“Xin mời ngồi, ngài Devlin,” ông ta nói cụt lủn. “Dù tôi phải cánh báo ngài rằng tôi không có nhiều thời gian. Tôi có thể làm gì cho ngài?”
Sebastian ngồi vào một trong những chiếc ghế gần lò sưởi giá lạnh và nói bằng giọng dễ chịu. “Tôi biết ông là một hành khách trong hành trình trở về từ Ấn Độ trên tàu Harmony khoảng năm năm trước.”
Atkinson đặt tách cà phê sang một bên bằng bàn tay run rẩy. “Vâng, đúng vậy.” Đó là một người đàn ông dáng vẻ nghiêm nghị, tầm vóc trung bình và cân đối, khoảng tầm ngoài ba mươi tuổi, có thể nhiều hơn một chút. Ông ta đội tóc giả màu nâu nhạt, được vén sang một bên trong nỗ lực vô ích nhằm che đi vầng trán đang hói dần. Atkinson có thói quen đưa một tay lên chạm vào mái tóc, như thể để chắc chắn rằng nó vẫn còn nằm đúng chỗ.
“Ông hẳn cũng để ý rồi, tôi cho là vậy,” Sebastian tiếp, “rằng kẻ nào đó có vẻ đang ra tay sát hại con trai của những hành khách cùng chuyến với ông?”
Bàn tay Atkinson lại đưa lên sờ vào tóc, rồi buông ngay xuống. “À. Ngài đang nói thẳng vào vấn đề, phải không? Để trả lời câu hỏi của ngài: Đúng, tôi có để ý. Có thể ngài đã thấy trên đường vào nhà tôi, có ít nhất hai thám tử Phố Bow đang trông chừng con tôi mọi lúc mọi nơi.” Ông ta đứng lên. “Tôi đánh giá cao mối quan ngại của ngài dành cho sự an nguy của gia đình tôi ngay cả khi tôi không thể hiểu nổi từ lúc nào chuyện này lại trở thành chuyện của ngài. Tuy nhiên, tôi là người bận rộn, thưa ngài Devlin, vì vậy, tôi thực sự phải xin ngài thứ lỗi…”
“Ngồi xuống,” Sebastian lên tiếng, giọng nói của anh không còn vẻ hiền hòa, dễ chịu nữa.
Atkinson ngồi sụp xuống rìa chiếc ghế.
“Chắc hẳn đó là một trải nghiệm vô cùng kinh khiếp trên con tàu ấy sau khi thủy thủ đoàn bỏ đi, mang theo phần lớn lương thực và nước uống.” Sebastian nhoài người ra trước. “Tôi có thể hình dung ông đã nghĩ mình không bao giờ còn gặp lại gia đình được nữa.”
Atkinson hắng giọng rồi nhìn đi chỗ khác. “Chuyện đó rất khó khăn, đúng là như vậy. Nhưng chúng tôi đều là những bậc trượng phu Anh Quốc… cả phụ nữ nữa, ơn Chúa.”
“Tôi có thể đoán rằng nước hết trước đồ ăn.”
“Vậy nên chúng tôi rất sợ hãi. Thủy thủ đoàn chỉ để lại cho chúng tôi một thùng nước, ngài biết đấy. Nhưng một trong số các quý ông trên tàu - Ngài Humphrey, chính xác là vậy - đã chế tạo một thiết bị chưng cất sử dụng ấm trà và nòng súng. Nó không cho nhiều nước nhưng đủ để giúp chúng tôi còn sống. Đó là khi việc thiếu thực phẩm trở thành vấn đề chính. Phần lớn kho trên tàu đều bị thiệt hại trong cơn bão và thủy thủ đoàn thì đem đi những gì còn lại.”
“Kể cho tôi biết về cậu giúp việc,” Sebastian nói, ánh mắt không rời khuôn mặt người đàn ông.
Một cái giật nhẹ xuất hiện nơi khóe miệng Atkinson. “Cậu giúp việc?”
“Tên cậu bé là gì? Gideon phải không?”
“Tôi nghĩ vậy. Vâng, đúng rồi.”
“Anh có tình cờ nhớ được họ của cậu bé ấy không?”
Khóe miệng giật nhanh hơn, làm méo mó phần dưới khuôn mặt Atkinson. “Tôi không biết tôi có từng nghe nhắc đến không nữa. Tại sao vậy?”
“Cậu bé bị thương phải không? Trong cơn bão.”
“Vâng.”
Sebastian lại nhoài người ra trước. “Tôi tự hỏi, bao lâu sau khi thủy thủ đoàn rời đi thì cậu bé ấy mất?”
Atkinson bật dậy từ chỗ ngồi của mình rồi bắt đầu đi đi lại lại trong phòng. “Tôi không biết. Tôi không thể nhớ được. Đó là khoảng thời gian rất khó khăn.”
Sebastian quan sát người đàn ông đang đi tới đi lui. “Tôi cho rằng anh đã nghe về những tin đồn?”
Atkinson đứng lặng người, toàn bộ khuôn mặt của ông ta giờ đây biến dạng vì đau đớn. “Tin đồn? Tin đồn nào?”
“Điều đó là không thể tránh khỏi, tôi nghĩ vậy, nếu dựa trên việc thi thể các nạn nhân bị tùng xẻo. Ý tôi là, một con tàu với những hành khách đang chết dần vì đói và một cậu bé sắp chết…” Sebastian nhún vai. “Anh có thể hình dung kết luận mà mọi người rút ra.”
“Họ nói dối.” Atkinson đột ngột rít lên một cách chói tai. “Tất cả đều nói dối. Chuyện đó chưa từng xảy ra.” Ông ta rút chiếc khăn tay áp vào môi. “Ngài có nghe tôi nói không? Chuyện đó chưa từng xảy ra.”
Sebatsian duỗi chân ra. “Thật không may, có kẻ nào đó ngoài kia rõ ràng tin rằng chuyện đó đã xảy ra. Và trừ khi anh giúp chúng tôi tóm hắn ta, nếu không, con trai anh đang chơi ngoài quảng trường kia vẫn sẽ tiếp tục gặp nguy hiểm.”
“Làm cách nào tôi có thể giúp ngài bắt được tên sát nhân này khi tôi không biết hắn là ai? Ngài nghĩ, nếu tôi biết, tôi lại không nói cho ngài hay sao?”
Sebastian đưa mắt nhìn về khung cửa sổ trông ra quảng trường. Trong sự im lặng bất ngờ, tiếng cười của lũ trẻ vọng tới chỗ họ, êm dịu và ngọt ngào. “Nếu có một điều mà những ngày vừa qua đã dạy cho tôi biết,” Sebastian lên tiếng, “thì đó chính là, có những người sẵn sàng làm bất cứ điều gì, hi sinh bất cứ điều gì và bất cứ ai, để cứu lấy mạng sống của chính họ.”
Anh quay người đi về phía cửa. “Chúc một ngày tốt lành, ông Atkinson. Gửi những lời chúc tốt đẹp nhất của tôi tới gia đình ông.”