← Quay lại trang sách

Chương 50

Kat đang ngồi uống trà trên hàng hiên phía sau nhà, nơi nhìn ra khu vườn rợp bóng cây thì cô hầu gái vội vã băng qua vỉa hè chạy lại.

“Tôi bảo bà ấy đợi trong phòng khách lúc tôi đi báo với cô,” Elspeth siết chặt đôi tay chai sần vì làm lụng vào chiếc tạp dề. “Thực sự thì tôi đã nói vậy, nhưng bà ấy bảo…”

Kat cắt lời. “Ai vậy, Elspeth?”

Giọng phụ nữ vang lên, trầm và nghiêm nghị. “Chào buổi sáng, cháu gái.”

Kat nhìn qua khu đất lốm đốm những vạt nắng, về phía một mệnh phụ gầy gò đứng bên lối cửa ra vào mở toang. Đã hơn mười năm kể từ khi Kat chạy trốn khỏi ngôi nhà của người phụ nữ này - khi vẫn còn là một đứa trẻ đầy sợ hãi và tuyệt vọng, sẵn sàng đối mặt với những bất ổn của cuộc sống trên đường phố hơn là tiếp tục chịu đựng đòn roi độc ác của bà ta vào ban ngày và những thứ xúc phạm đê hèn, biến thái xuất hiện trong bóng tối kinh hoàng vào ban đêm.

Tên bà ta là Emma Stone, trợ lý thân cận của “Holly Hannah” More, William Wilberforce và một nhóm đang rất lớn mạnh gồm các tín đồ cải cách đạo đức được biết đến với tên gọi Tin lành. Emma Stone đã biến hoạt động xã hội của nhóm Tin lành, Áp chế Thói xấu và Phi đạo đức thành dự án đặc biệt của riêng mình, có thể được xem như là một dạng chuộc lỗi với cộng đồng cho nỗi hổ thẹn có em gái vô đạo đức và tai tiếng như mẹ Kat.

Họ đến London cùng nhau, Emma và Arabella Noland, hai chị em người Ireland, xinh đẹp nhưng gần như chẳng có của cải gì. Người chị, Emma, đã cưới một trạng sư tên Maurice Stone. Arabella, người trẻ hơn và xinh đẹp hơn, đã chọn một con đường khác, trở thành tình nhân của những quý ông giàu có.

“Bà không được chào đón trong nhà tôi đâu,” Kat nói, cố giữ giọng điềm đạm.

“Tin ta đi, chỉ vì cảm giác trách nhiệm của ta với người mẹ đã chết của cháu và luật lệ của Đấng tối cao yêu dấu, ta mới tới đây.”

Kat dành cho bà bác một nụ cười mỉm lạnh lẽo. “Sự hi sinh cho luật lệ của Đấng tối cao của bà có vẻ đã được tính toán chọn lọc kỹ càng.” Cô đưa mắt thong thả ngắm nhìn bộ tang phục bằng vải dệt thoi màu đen chẳng có gì thay đổi của bà Emma. “Vậy ra lão ấy mất rồi sao?”

“Ông Stone đã rời bỏ ta được ba năm rồi.”

“Và bà vẫn còn mặc tang phục để tưởng nhớ ông ta? Bà thật là…” Kat ngừng lại, để lựa chọn từ ngữ chuẩn xác, “đạo đức giả quá!”

Hai quầng đỏ ửng xuất hiện trên gò má bà ta. “Ta không tin lời nói dối cháu đã nói mười năm trước. Giờ ta cũng không định tin chúng.”

“Không. Tất nhiên là không rồi.” Kat khoanh tay trước ngực. “Tôi cho rằng bà tới đây vì có lý do. Làm ơn hãy nói thẳng ra rồi đi đi.”

Vệt màu trên má Emma Stone trở nên đậm hơn. “Lẽ ra ta nên đoán trước sẽ được tiếp đón như vậy. Không có nhiều phụ nữ ở địa vị ta sẽ tiếp nhận cháu như ta đã làm - đứa con bất hợp pháp của một ả điếm với gã đàn ông đã bao nuôi cô ta. Và cháu đã đền đáp ta thế nào đây? Bằng cách trốn chạy khỏi sự che chở của ta mà không một lời báo trước hoặc cảm ơn.”

“Tôi là sinh vật kỳ dị nhất,” Kat nói bằng giọng đanh thép. “Tôi đã quyết định nếu tôi bị buộc phải thỏa mãn dục vọng của một gã đàn ông, thì tôi cũng phải được trả công xứng đáng vì việc đó.”

Thân hình gầy gò của Emma Stone rung lên vì một cơn thịnh nộ khủng khiếp. Kat đã hi vọng bà ta sẽ lải nhải bài ca bảo vệ ông chồng đã chết của mình một cách đầy kích động, hoặc đơn giản là bỏ đi. Thay vào đó, bà ta nghiến răng mạnh tới nỗi, thực sự đã phì nhổ ra những lời này: “Ta tới đây vì thông báo về hôn lễ sắp được cử hành của cháu trên tờ Bưu điện Buổi sáng.”

“Thật sao, thưa bà? Bà khiến tôi sốc đấy. Tôi không hề biết bà lại quan tâm tới chuyện của giới thượng lưu.”

“Ta không quan tâm. Đó là lý do tại sao ta vẫn không biết gì về mối quan hệ của cháu với Devlin cho tới tận khi được người bạn thân thiết của ta, bà Barnes, thông báo về hôn lễ sắp tới. Cháu vẫn nhớ bà Barnes chứ?”

Kat bất động. Eunice Barnes vừa là hàng xóm gần gũi vừa là đồng đội thân thiết của bác cô trong Hội Áp chế Thói xấu.

“Bà ấy là người quen duy nhất của ta nhận ra cô ả gian xảo, vô liêm sỉ tự gọi mình là Kat Boleyn, phô trương bản thân trên những biển hiệu của nhà hát Covent Garden không ai khác chính là cháu gái mà ta đã từng cưu mang.”

“Và bà ta lại giữ câu chuyện ngồi lê đôi mách béo bở đó cho mình sao? Tôi thấy ấn tượng đấy.”

Bà Stone đón nhận câu nói đầy châm chọc đó bằng một cái trề môi. “Nếu ta biết được bản chất mối quan hệ của cháu với Tử tước Devlin, thì tất nhiên ta đã vượt qua cảm giác ghê tởm và tìm gặp cháu sớm hơn.”

“Sự ghê tởm của bà. Vâng, tôi cho rằng nó chắc hẳn phải là một bài tập để rèn luyện tinh thần đối với một phụ nữ thánh thiện như bà khi phải mạo hiểm dấn thân vào nơi đầy rẫy tội lỗi và trụy lạc này. Tốt nhất bà nên nói điều muốn nói và ra về thật nhanh trước khi bà trở nên ô uế.”

Bà Stone mở dây rút chiếc túi xách của mình để lấy ra hai bức hình nhỏ in trên một bản sứ hình oval, đặt trong một món đồ trang sức bằng vàng. “Mẹ cháu có ở cùng ta một thời gian ngắn trước khi đến London. Cháu biết chứ?”

Kat kìm nén sự ngạc nhiên của mình, mặc dù thực tế là cô không hề biết. Liệu gã chồng đốn mạt của Emma Stone cũng tán tỉnh mẹ cô bằng những lời bỉ ổi? Kat tự hỏi. Liệu ông ta có nhận thấy một phụ nữ trưởng thành - dù là một người có gánh nặng với đứa con thơ - vẫn đủ sức bảo vệ mình hơn một cô bé mười ba tuổi?

“Con người khốn khổ vô ơn đó đã chạy khỏi nhà ta như cách cháu đã làm, chỉ để lại một tờ giấy cụt lủn ghi lời cảm ơn và hai bức hình nhỏ này rồi năn nỉ ta nhận lấy như món tiền thanh toán chi phí ăn ở.”

“Và bà đã không bán chúng?” Dù Emma Stone có huyên thiên thế nào về Vương quốc Thiên đường đi chăng nữa, Kat biết người phụ nữ đó vẫn duy trì niềm yêu thích lành mạnh với những thoải mái vật chất của thế giới này.

Đầu bà Stone ngửa ra sau với điệu bộ sỉ nhục quá lố. “Cháu nghĩ ta sẽ tính tiền ăn ở với em gái của chính mình trong lúc nó gặp khó khăn sao? Sách thánh hiền đã dạy, ‘Đức Jesus, Chúa chúng ta đã trao cho con người mọi thứ để dẫn truyền vào cuộc sống và đức tin, qua hiểu biết của Ngài đã dẫn dắt chúng ta tới vinh quang và đức hạnh, và tới lòng tốt mang tình anh em, và tới hành động thiện nguyện vì lòng tốt đó’.”

Kat không rời mắt khỏi khuôn mặt nhăn nheo của bác cô. Hành trình thời gian rõ ràng chẳng mấy rộng lượng với Emma Stone, đã làm nhăn nhúm vùng da quanh miệng bà và khiến cho biểu cảm bất đồng, hàm ý chê bai đã thành thói quen của bà càng trở nên sâu đậm. “Tôi cho rằng có một điểm chính trong toàn bộ chuyện này, phải không?”

Emma Stone đưa ra bức hình nhỏ đầu tiên. “Đây là hình mẹ cháu. Ta cho rằng cháu nhận ra bà ấy.”

Kat nâng niu bản sứ hình oval trong hai bàn tay, bức vẽ khắc họa chân thực tới nỗi nó khiến cô nghẹn thở. Đó là khuôn mặt Kat không nhìn thấy hơn mười năm qua, đôi mắt màu xanh lá cây to tròn, hơi xếch lên một chút ở đuôi mắt giống như loài linh miêu, hai gò má cao, nổi bật, cái mũi gần giống như mũi trẻ con và bên dưới là cặp môi dày gợi cảm. Kat có thể thấy một số đường nét ấy trên chính khuôn mặt cô, trộn lẫn với những đường nét mà cô nghĩ là của riêng mình thôi, mặc dù cô biết chúng chắc chắn phải đến từ một quý ông giấu mặt chính là cha cô.

Cô lướt nhẹ ngón tay lên mặt bản sứ trơn nhẵn, như thể đang chạm vào bức chân dung được vẽ nên, mà bằng cách nào đó, cô như đang chạm vào người mẹ đang cười, đang thở, vốn xưa kia yêu thương cô rất mực. Một bầu cảm xúc dâng trào làm nghẹn cổ họng cô. Nó chỉ diễn ra trong khoảnh khắc trước khi cô có thể ngước mắt lên và nói: “Còn bức hình kia?”

Emma Stone mím chặt hai môi vào nhau, tạo thành một biểu hiện khiển trách dữ dằn. “Bức hình kia là lý do ta tới đây. Đó là của người đàn ông cuối cùng bao nuôi em gái ta. Cha của cháu.”

Với bàn tay hơi run rẩy, Kat đưa ra, cầm lấy bức hình nhỏ được bà Emma trao cho cô. Bằng cách nào đó, thậm chí trước khi cô cầm trọn bức hình trong tay, cô đã biết mình sẽ nhìn thấy gì.

Người đàn ông đó trẻ hơn, tất nhiên rồi, ít nhất phải trẻ hơn hai mươi tư tuổi vào thời điểm đó. Mái tóc được chải rẽ một cách khéo léo vẫn đen bóng, những đường nét cứng rắn nhưng vẫn không hề thay đổi. Cô có cái cằm của cha, Kat nhận ra; cô cho rằng việc mình chưa từng để ý đến đặc điểm đó trước đây hoàn toàn có thể hiểu được. Nhưng cô lẽ ra nên nhận thấy đôi mắt, cô nghĩ thầm. Làm sao cô lại có thể không nhận ra đôi mắt màu xanh biếc tràn sức sống nhìn chằm chằm vào cô từ hình bóng phản chiếu trong gương chính là đôi mắt của Alistar St. Cyr, Bá tước Hendon?