← Quay lại trang sách

Chương 51

Một khi tôi báo cáo thông tin này lên Phố Bow,” Ngài Henry Lovejoy lên tiếng, “Tôi đồ rằng họ sẽ lập tức bắt giữ Forbes.” Ánh mắt ông tập trung vào Devlin. “Ngài có nghĩ ông ta có tội không?”

Hai người ngồi trong phòng khách đơn sơ trong ngôi nhà của Henry ở Quảng trường Russell. Dấu vết còn lại của một buổi tiệc trà trải ra trên chiếc bàn đặt trước mặt họ. Nhấc mình lên trong chiếc ghế, Tử tước duỗi chân ra rồi bắt chéo chúng lại ở phần mắt cá. “Forbes có vẻ như là nghi phạm số một, rõ ràng là như thế. Nhưng ông ta có tội không ư? Tôi thực lòng không nghĩ thế. Các mảnh ghép của câu đố đều gần như khớp với nhau, nhưng bức tra- nh chúng tạo nên, ở khía cạnh nào đó, có vẻ vẫn chưa hoàn chỉnh. Tôi không thể lý giải tại sao.”

“Ông ta là người duy nhất có động cơ mà tôi có thể nhìn thấy rõ.”

“Không nghi ngờ gì, đó là một động cơ rất mạnh,” Devlin tán thành. “Biết con trai mình bị giết và bị ăn thịt bởi một nhóm đàn ông và phụ nữ đang chết đói trên tàu.”

“Họ có giết cậu bé không, ngài nghĩ sao? Cậu bé ấy có thể đơn giản là chết như vậy. Sau cùng thì nguyên nhân chính vẫn là do bị thương quá nặng. Không có lương thực hay nước uống đầy đủ…”

“Cậu bé ấy có thể đã chết vì vết thương của mình. Nhưng vẫn có những bằng chứng cho thấy mấy người đàn ông và phụ nữ Anh đói khát đó đã rơi vào tình cảnh phải ăn thịt đồng loại đã chết của mình - hoặc là phải rút thăm. Thực tế việc nhóm người này quyết giữ im lặng về việc họ đã làm lại cho thấy cậu bé đơn giản là đã bị giết không chút do dự.” Anh thở hắt ra một hơi dài. “Tôi nghi ngờ rằng chúng ta sẽ khó lòng biết được sự thật.”

“Không, có thể ngài đúng.” Henry thở dài. “Tôi sẽ báo cáo chuyện này với Ngài James ở Phố Bow vào tối nay.”

Devlin chiếu tướng Ngài Henry bằng ánh mắt màu vàng dữ dội ẩn chứa sự bực bội. “Tôi cho rằng ông phải làm thế, nhưng…” Anh ngừng lại.

Henry nhướn một bên mày. “Ngài nghĩ có điều gì đó ngài đã bỏ qua?”

“Tôi không biết nữa. Tôi ước sao mình hiểu rõ hơn vai trò mà con trai Jarvis đã nắm giữ trong toàn bộ chuyện này.”

“Không có bằng chứng nào cho thấy em trai của Matt Parker đã nói sự thật. Ai lại dựa trên lời nói của một thủy thủ bị treo cổ để chống lại lời chứng của những nhân vật như Ngài Humphrey Carrmichael hay Nam tước Stanton chứ?”

Tử tước đặt tách trà sang một bên rồi đứng dậy. “Trong trường hợp này ư? Tôi có thể đấy.”

Sebastian trở về nhà mình trên phố Brook. Ông quản gia đã đợi sẵn ở hành lang.

“Có một phụ nữ đã tới đây để gặp ngài, thưa ngài. Một phụ nữ ngoại quốc và một đứa trẻ. Họ nhất quyết ngồi đợi, vì vậy, tôi đã đưa họ vào phòng khách.”

“Bà Bellamy sao?” Sebastian vội hỏi.

“Đó là tên mà bà ấy giới thiệu. Vâng, thưa ngài.”

Sebastian quay người về phía cầu thang. “Mang lên một ít trà và bánh ngọt, Morey, rồi nói với họ tôi sẽ có mặt trong giây lát nữa.”

Anh thấy bà Bellamy ngồi trong chiếc ghế mặt sau đan bằng mây bên cạnh khung cửa sổ hình vòm. Khi thấy anh, miệng người phụ nữ hơi há ra vẻ ngạc nhiên, rồi bà đánh rơi cả chiếc khăn viền đen mà mình vẫn nắm chặt trong tay. Cô bé Francesca ngồi vắt vẻo ở mép ghế sofa gần lò sưởi trống không, một cuốn sổ bọc da cháy sém được áp chặt vào lồng ngực mỏng manh của cô bé, đôi mắt to tròn lộ vẻ xanh xao, thất thần.

“Bà Bellamy, Francesca. Xin thứ lỗi vì đã bắt hai người phải đợi. Lẽ ra bà không nên tự làm phiền mình bằng hành trình tới tận London để gặp tôi. Tôi sẽ cảm thấy vui hơn nhiều nếu được đợi bà tiếp ở Greenwich. Lẽ ra bà chỉ gần gửi tin nhắn cho tôi thôi.”

Người góa phụ của Thuyền trưởng liếc vội sang con gái bằng ánh nhìn khó hiểu. “Ôi, thưa ngài! Tôi không hề có ý định làm phiền ngài chút nào. Tôi nghĩ ông Taylor chắc hẳn đã vô tình để lại danh thiếp của ngài ở chỗ tôi, và tôi tới chỉ với hi vọng rằng ngài có thể chỉ cho tôi tới chỗ ông ấy. Francesca cứ nằng nặc đòi ở lại đây đợi ngài.”

Sebastian đi về phía chiếc bàn, nơi ấm trà đứng chỏng chơ ở đó, rồi rót trà. “Xin hãy chấp nhận lời xin lỗi của tôi cho sự dối gạt mà tôi đã làm với bà ở Greenwich. Tôi sợ rằng nếu tôi tiếp cận Thuyền trưởng Bellamy bằng tên thật của mình, ông ấy có thể từ chối gặp tôi.”

Lông mày bà Bellamy nhíu lại vì bối rối. “Vậy tại sao lại thế, thưa ngài?”

“Tôi nghi ngờ Thuyền trưởng đã được cảnh báo không tiết lộ gì cho tôi hết.” Anh đưa tách trà ra. “Mời bà dùng trà.”

Người phụ nữ đón lấy tách trà một cách máy móc, nhưng không uống.

Anh quay sang Francesca. “Còn cháu, Tiểu thư Bellamy? Cháu có muốn uống trà và ăn bánh không?”

“Không, cảm ơn chú,” cô bé trả lời với giọng điệu nghiêm túc một cách đau khổ rồi chìa ra cuốn sổ bọc da. “Hai mẹ con cháu mang cái này tới cho chú.”

“Là gì thế?” Sebastian hỏi, không định đưa tay ra cầm lấy cuốn sổ.

Bà Bellamy lên tiếng trả lời. “Nhật ký hải trình. Của tàu Harmony. Buổi tối ông ấy… ông ấy ngã xuống sông, Thuyền trưởng Bellamy đã ngồi rất lâu bên bàn sau bữa ăn, đọc cuốn nhật ký này và uống rượu. Trước khi ông ấy đi ra ngoài, ông ấy ném nó vào lò sưởi rồi châm lửa. Nhưng ngọn lửa không bén hết và Francesca đã kịp lôi nó ra.”

Sebastian nhìn cô bé đang xoa một tay lên bìa cuốn sổ đã cháy thành than. “Bà đã đọc nó chưa?” anh hỏi, liếc nhìn sang người góa phụ.

Bà Bellmay đỏ ửng mặt rồi lắc đầu. Quá muộn, Sebastian nhớ lại điều Tom đã nói với anh ở Greenwich, rằng người vợ trẻ đến từ Brazil của Thuyền trưởng không biết đọc. “Không,” bà nói. “Nhưng Francesca thì có.”

Ánh mắt Sebastian bắt gặp ánh mắt cô bé, rồi anh nhìn thấy trong đó sự xác nhận kinh hoàng về mọi điều mà anh nghi ngờ và còn hơn thế nữa. “Cháu đã đọc về những chuyện xảy ra sau cuộc nổi dậy chứ?”, anh nhẹ nhàng hỏi.

“Cháu đã đọc tất cả rồi.”

Lạy Chúa tôi, Sebastian nghĩ. Rồi anh nói to lên, “Và cháu vẫn mang nó tới cho chú?”

Cô bé gật đầu, cơ hàm cô bé đanh lại. “Đó là lý do tại sao Adri- an chết, phải không chú? Đó cũng là lý do tất cả bọn họ phải chết. Bởi vì việc mà cha cháu và bố mẹ của các anh ấy đã làm trên con tàu đó.”

Không thể nói dối một đứa trẻ. Tất cả những gì Sebastian có thể nói là. “Chú nghĩ vậy.”

“Chú biết ai làm chuyện đó không?”

“Vẫn chưa biết cháu ạ.”

Cô bé đặt cuốn nhật ký hải trình lên bàn trà rồi đẩy nó về phía anh. “Có thể thứ này giúp được chú.”