← Quay lại trang sách

Chương 66

Thứ hai, ngày 23 tháng 9 năm 1811

Kat đang trong phòng thay đồ, giám sát việc gói ghém đồ đạc của mình. Khi cô ngước lên, đã thấy Devlin đứng ở lối cửa ra vào.“Em nghe nói anh bị thương,” cô lên tiếng, ánh mắt lo lắng tập trung vào những vết cứa, những chỗ thâm tím khiến khuôn mặt anh sạm lại, cánh tay treo cứng đờ và vụng về trong một cái băng đỡ bên người.

“Chẳng là gì cả.” Anh quay đầu sang nhìn chỗ đồ đạc đã được đóng gói một nửa và những bộ váy vẫn còn rải rác khắp phòng. “Vậy là đúng sao, những điều người ta nói? Em sẽ làm đám cưới?”

Cô gật đầu, gần như chẳng chút tự tin nào vào bản thân khi thốt lên: “Vâng.”

Anh ngắm nhìn khuôn mặt cô. “Tại sao lại là Yates?”

“Anh ấy có thể bảo vệ em. Anh ấy có bằng chứng có thể phá hủy Jarvis, một khi nó được công khai.”

“Nhưng, Kat, cuộc hôn nhân này sẽ là kiểu gì đây, với người đàn ông mà…” Anh bỏ dở phần còn lại của câu nói.

Giọng cô run run khi trả lời anh. “Là kiểu duy nhất mà em muốn.” Cô hắng giọng, cố gắng làm dịu bớt cảm giác nghẹn ngào, đang siết lại như thể nó sẽ khiến cô ngạt thở. “Em đã thông báo rộng rãi rằng tờ Bưu điện là nơi đăng tin về cuộc hôn nhân sắp tới của em. Chắc chắn sẽ có vài điều tiếng này kia, nhưng nó sẽ sớm bị dập tắt thôi.”

Anh nhún một bên vai, không nói thêm gì. Cô biết việc đó chẳng có nghĩa lý gì đối với anh, những điều tiếng, thêu dệt và đồn đoán của thiên hạ.

Cảm giác thôi thúc quen thuộc muốn được tới gần anh vẫn còn đó - cảm giác thôi thúc được đón lấy anh trong vòng tay cô, được ôm gọn anh trong sự dịu dàng của vòng tay cô. Sức mạnh của mong muốn ấy - bất chấp mọi điều mà cô biết, bất chấp nỗi ngượng ngùng giờ đây gắn liền với những điều mà họ đã trao cho nhau - khiến cô choáng váng và hoảng sợ. Cô siết chặt nắm tay vào chiếc váy. “Anh đã nói chuyện với Bá tước Hendon rồi chứ?”

Khuôn mặt anh thẫn thờ một cách lạ thường, như thể đã cạn kiệt toàn bộ cảm xúc. “Anh chẳng có gì để nói thêm với ông ấy.”

“Đó không phải lỗi của ông ấy, những chuyện đã xảy ra giữa chúng ta. Có Chúa biết ông ấy đã cố gắng để ngăn chuyện đó.”

“Ông ấy đã có mẹ em làm tình nhân.”

“Còn anh thì có em.”

“Anh định sẽ biến em trở thành vợ anh.”

“Vâng. Chà… ít nhất chúng ta cũng miễn cho điều đó.”

Anh ngắm nhìn khuôn mặt cô, đôi mắt vàng nghiêm lại, rồi cất tiếng hỏi: “Còn em thì sao? Em có tha thứ cho ông ấy không?”

Kat trút ra một tiếng thở dài khiến ngực cô rung lên. “Vì mẹ em thì không. Ông ấy đã định cướp đứa con khỏi bà ấy. Tuy nhiên, ông ấy vẫn muốn những điều tốt đẹp nhất cho em, không phải vậy sao?”

“Hoặc là điều tốt nhất cho chính bản thân ông ấy. Ông ấy có định chính thức công nhận em không?”

Cô cảm thấy một nụ cười gượng gạo nở trên khóe môi. “Như thế là đòi hỏi quá nhiều, không phải thế ư? Để Bá tước Hendon công nhận một nữ diễn viên làm con gái mình - một nữ diễn viên mà mọi người đều biết là người tình của con trai ông ấy?”

“Kat…” Anh rướn người tới như thể muốn chạm vào cô, nhưng cô bước lùi lại.

“Không. Anh không được làm thế.”

Cô nhìn cánh tay anh buông thõng trở lại bên người. Cô nhận ra mình không còn khả năng hiểu được những suy nghĩ của anh, ý nghĩa chính xác những cảm xúc của anh. Cô hiểu Devlin rõ hơn bất cứ ai cô từng biết trong đời, nhưng cô hiểu anh như một người tình. Làm cách nào cô lại chưa từng học để hiểu anh như một anh trai?

“Anh nhìn em,” Sebastian lên tiếng, giọng anh là một lời thầm thì tan nát. “Anh nhìn em và anh thấy ánh mắt của cha đang nhìn lại anh. Và thẳm sâu trong tim, anh vẫn không thể chấp nhận chuyện đó. Chắc chắn nếu em là em gái anh, anh phải biết điều đó chứ?”

Họ ngắm nhìn nhau qua khoảng không rạn nứt đã chia cách họ. Cô nói: “Làm thế nào chúng ta lại chưa từng mường tượng tới một chuyện như vậy nhỉ?”

Sebastian lắc đầu. “Anh đang cố gắng. Nhưng anh không biết làm cách nào để khiến tình yêu của mình đơn giản là biến mất.”

Cô nhìn thấy nỗi đau trong mắt anh và biết mình chẳng thể nói gì, chẳng thể làm gì để xoa dịu nỗi đau ấy. Cô muốn nói. ‘‘Em yêu anh. Em sẽ luôn yêu anh.’’

Nhưng rốt cuộc, cô chỉ thốt lên. “Chúng ta phải cố thôi.”

Bá tước Hendon tìm thấy con gái cả của mình, Amanda, đang ngồi bên khung thêu trong phòng ăn sáng.

“Cha đến để cho con biết cha còn có một đứa con gái khác,” ông lên tiếng khi đứng giữa tấm thảm trải nhà trong lúc Amanda tiếp tục những mũi khâu đều đặn trên tấm phủ ghế mà cô ta đang làm. “Một đứa con gái bất hợp pháp.”

Amanda bật ra một tràng cười, mũi kim của cô ta không ngừng đưa ra đưa vào tấm vải. “Lạy Chúa. Cha đang trở nên bi lụy ở cái tuổi già nua thế sao? Con nhỏ quý báu nào đã gắng thuyết phục cha rằng cô ta là đứa con lâu ngày mất tích của cha vậy?”

“Kat Boleyn.”

Mọi dấu hiệu của sự thích thú, đùa cợt biến mất khỏi khuôn mặt Amanda. Bà ta đặt khung thêu sang một bên. “Cha đâu cần nghiêm trọng đến vậy.”

“Nhưng đúng là vậy.”

Amanda nhướng một bên mày. “Cha mới khôn ngoan làm sao. Vậy ra đó là lý do mà đám cưới bị hủy. Cha đã cố thuyết phục cô ta bằng cách nào vậy?”

Bá tước Hendon lại đẩy hàm qua lại. “Con nghĩ gì vậy? Rằng cha bịa ra chuyện này để chia rẽ cô ấy và Devlin sao? Cha không khôn ngoan tới mức đó đâu. Con bé là con gái cha. Về chuyện đó, không phải nghi ngờ gì cả.”

Ông nhìn nụ cười khó chịu chậm rãi lướt ngang khuôn mặt Amanda. “Vậy là bây giờ hai đứa nó tin rằng đã mắc vào tội loạn luân suốt những năm qua? Và tất nhiên cha chẳng nói một lời nào để làm hai đứa tỉnh ngộ vì suy nghĩ đó?”

Bá tước Hendon nghiến chặt răng.

“Thằng bé sẽ phát hiện ra sự thật, cha biết đấy. Một ngày nào đó. Và lúc ấy, đây sẽ chỉ là thêm một lời nói dối cha từng nói với nó, thêm một lời nói dối mà nó sẽ không bao giờ tha thứ cho cha.”

Bá tước săm soi khuôn mặt kênh kiệu, ngạo mạn của con gái cả, trên đó có sự kết hợp thất bại của những đường nét thô kệch từ cha với vẻ đẹp góc cạnh từ mẹ. Ông muốn phủ nhận nó. Thay vào đó, ông quay người đi và để bà ta ở đó với chiếc khung thêu bên cạnh lò sưởi lạnh giá. Ông gần chạm tới ngưỡng cửa ra vào thì nghe thấy tiếng Amanda phá lên cười.

Ông vẫn cứ thế bước ra.

Charles, Lãnh chúa Jarvis đứng bên cạnh cửa sổ phòng thư viện trông ra khu vườn phía sau nhà ở Quảng trường Berkeley. Ông ta đang rất điềm tĩnh. Giận dữ chỉ khiến đàn ông làm những điều ngu xuẩn và Jarvis thì không bao giờ như vậy. Ông ta đã phải gánh chịu rất nhiều thất bại - rất nhiều thất bại - và vẫn còn vài việc phải giải quyết. Nhưng Jarvis không vội gì vì ông ta đã bắt đầu nhìn thấy cục diện sẽ xoay chuyển theo chiều hướng có lợi cho mình.

Quản gia của Jarvis dè dặt gõ lên cánh cửa phòng thư viện. “Lãnh chúa Devlin muốn gặp ngài, thưa ngài.”

Jarics vẫn đứng quay lưng về phía cửa, ánh mắt không rời khu vườn bên dưới. “Ta không có nhà.”

“Vâng, thưa…”

“Tôi đã nghi ngài sẽ từ chối tôi mà,” Tử tước lên tiếng bằng giọng ôn tồn. “Vì vậy, tôi cứ đến dù thế nào.”

Jarvis quay ngoắt lại, mắt ông ta nheo nheo. Cánh tay trái của Tử tước được treo lên băng đỡ và một tấm băng cứu thương dán trên trán. Jarvis lầm bầm. “Kẻ nào gây ra thiệt hại thế kia? Nam tước Stanton hay tên bác sĩ hạt Kent mà ta vừa nghe nói?”

“Cả hai.”

Jarvis với tay lấy hộp đựng thuốc hít. “Nói điều cậu định nói rồi ra khỏi nhà ta.”

Devlin mỉm cười. Anh cầm theo một cuốn sổ bìa da kẹp bên dưới một cánh tay, một cuốn sổ khổ lớn với phần bìa đã cháy đen và đặt nó lên góc bàn của Jarvis. “Tôi mang thứ này cho ngài.”

Jarvis cau mày. “Cái gì đây?”

“Cuốn nhật ký hải trình của tàu Harmony. Tôi nghĩ ngài sẽ thấy thú vị khi đọc nó.”

Jarvis vẫn đứng nguyên tại chỗ.

Devlin quay người đi về phía cánh cửa, nhưng dừng lại với một bàn tay đặt trên tay nắm cửa, rồi quay lại và nói: “Tôi rất vui nếu như được biết con trai ngài. Ngài có rất nhiều thứ để tự hào. Chúc một ngày tốt lành, thưa Ngài.”

Khi Devlin đi khuất, Jarvis nhìn chằm chằm vào cuốn sổ bìa đã cháy đen trên bàn làm việc. Một lúc sau, Jarvis mới đi vòng qua bàn để cầm cuốn sổ lên.

Jarivs ngồi bên cạnh khung cửa sổ, đọc cuốn sổ. Khi kết thúc, ông ta gấp cuốn sổ lại một cách khẽ khàng. Mặt trời đã xuống thấp phía sau những mái nhà lân cận, đổ bóng dài trong thư viện.

Và Jarvis vẫn ngồi đó, cho tới khi tia sáng cuối cùng trong ngày mờ dần phía chân trời và người thắp đèn trong khu nhà quanh đó đang đốt lên ngọn lửa lung linh cho những chiếc đèn đầu trên quảng trường.

HẾT