← Quay lại trang sách

Chương 65

Ngài Henry Lovejoy so hai vai lại để chống trả thời tiết mưa gió khi ông quan sát mấy viên cảnh sát áp giải tên bác sĩ hạt Kent ra khỏi chuồng ngựa.“Tôi nghĩ đây không phải vụ thuộc phận sự của ông chứ?” Devlin nói khi bước tới đứng cạnh ông.

“Không phải,” Henry đáp, quay đầu lại để nhìn vào mắt Tử tước. Anh đứng đó ngoài trời mưa, đầu không mũ, áo choàng, áo gi lê, quần ống túm từng rất đẹp đẽ giờ rách tơi tả và lấm lem bùn, máu, thêm cả những cọng rơm và lá cây. “Chúa ơi. Chúng ta cần đưa ngài tới bác sĩ ngay.”

“Sẽ ổn thôi.” Devlin vuốt một bàn tay ngang mặt, gạt nước mưa khỏi mắt. “Thằng bé thế nào?”

“Đó là một thằng bé ngoan. Nó cũng sẽ ổn thôi. Nhờ có bột thuốc phiện, tôi không nghĩ thằng bé nhớ được gì nhiều. Nhưng tôi không hề nghi ngờ việc làm chứng của thằng bé - cùng với bất cứ bằng chứng nào mà cuộc lục soát điền trang này gặt hái được - sẽ thừa đủ để khiến tên bác sĩ tốt bụng kia phải lên giá treo cổ.”

Đường nét trên khuôn mặt Devlin vẫn bất động khi anh đưa mắt nhìn qua bên kia thung lũng mờ sương. “Có vài cái xác trong khu rừng đoạn vừa qua trạm thu phí thứ hai tính từ London. Ông có thể cần cử hai cảnh sát tới để xử lý.”

“Xác chết ư?”

“Nam tước Stanton và mấy gã tay sai của ông ta. Bọn họ cố giết tôi.”

“Vậy nên ngài đã giết bọn chúng?”

“Lúc đó tôi đang rất vội.”

Henry thở dài. “Ngài Henry.”

Henry quay lại thì thấy viên cảnh sát Higgins đang đi về phía họ từ bên kia khoảng sân, đôi má căng đầy của anh ta đỏ ửng lên vì gắng sức, một tay nắm chặt một vật nhỏ, màu trắng. “Chuyện gì thế?”

“Tôi nghĩ ông muốn xem vật này,” Higgins nói, đưa ra một bức tượng nhỏ bằng sứ. “Chúng tôi tìm thấy nó trong một cái túi bên dưới chỗ ngồi của Newman trên xe ngựa.”

“Đó là cái gì vậy?” Henry hỏi.

Tử tước tiến đến để cầm lấy bức tượng được chạm khắc tinh xảo lên tay. “Một nàng tiên cá. Đó là bức tượng nàng tiên cá.”

Henry vội rút chiếc khăn tay ra. “Ôi Chúa ơi.”

“Chuyện gì sẽ xảy ra với họ?” Devlin hỏi lúc nhìn xuống bức tượng nhỏ. “Ý tôi là Atkinson và Carmichael cũng như ông bà Dun- lop hiện đang vắng mặt?”

“Không gì cả, tôi nghi là thế. Tôi chưa từng biết tới việc Hoàng gia sẽ truy tố các trường hợp ăn thịt người trên biển.”

“Thực sự mà nói, tôi đang nghĩ về những gì họ làm với David Jarvis?”

Henry nhún vai: “Chúng tôi không có cách gì biết chắc được ai là kẻ đã thực hiện cú đâm chết người đó.”

“Thủy thủ đoàn đã bị treo cổ vì cái chết của cậu ấy.”

“Thủy thủ đoàn bị treo cổ vì tội nổi loạn.”

Devlin trề môi ra thành hình một nụ cười nhạo báng. “Tất nhiên là vậy rồi.”

Henry biết một cảm giác bức bối, khó chịu từ sâu thẳm trong lòng. “Ngài đang lên kế hoạch việc gì đó. Là gì vậy?”

Một tia vui thích lóe lên trong đôi mắt màu vàng đầy ám ảnh của Tử tước. “Tôi không nghĩ là ông muốn biết đâu.”

“Tôi nghĩ, mình đã phải băng bó vết thương cho cậu trong chín tháng vừa qua nhiều hơn cả hồi còn chiến trận,” Paul Gibson nói trong lúc quấn một cuộn băng thương lớn quanh bắp tay Sebastian. “Đây. Đặt ngón tay cậu lên đó.”

Hai người đang trong thư viện của Sebastian và anh ngồi bên cạnh bàn, để mình trần. Sebastian mỉm cười rồi giữ lấy đoạn cuối dải băng đúng chỗ trong khi bác sĩ lục tìm cây kéo trong chiếc túi của mình. “Chiến tranh là gì, rốt cuộc chính là một hình thức có tổ chức và được ủng hộ của một cuộc tàn sát diện rộng mà thôi.”

Gibson cắt tấm gạc theo chiều dọc rồi buộc chặt lại, toàn bộ sự tập trung của anh có vẻ như đều dồn vào công việc đang làm. “Tôi không cho rằng cậu đã nghe tin đồn mới nhất?”

“Tin gì vậy?”

“Về Russell Yates và Kat Boleyn. Họ vừa mới kết hôn theo một giấy phép đặc biệt.”

“Cái gì?”

Gibson thoát ra một tiếng thở dài. “Tôi đã sợ rằng cậu chẳng biết gì về chuyện đó.”

“Không,” Sebastian đáp. “Tôi không biết gì.” Anh đưa ánh mắt thẫn thờ, nhìn mà như không nhìn vào bát nước hòa lẫn máu bên cạnh họ trong lúc Gibson tiếp tục băng vết thương do dao cứa trên cổ tay Sebastian. Kể từ lúc giao nộp Aaron Newman cho Ngài Henry tại Điền trang Oak Hollow, Sebastian đã cố gắng xác định xem, làm cách nào, khi mà hôn nhân là việc không thể, có thể bảo vệ Kat an toàn khỏi Jarvis. Nhưng có vẻ như Kat đã tìm ra cách tự bảo vệ mình.

Giờ đây, khi đã hoàn toàn được giải phóng khỏi cuộc chạy đua khốc liệt để tóm cổ tên sát nhân và việc sắp đặt vài cách để che chở cho Kat khỏi dã tâm của Jarvis, Sebastian bỗng thấy chẳng còn gì có thể khiến anh xao nhãng khỏi thực tế tàn bạo về một tương lai không có Kat làm tình yêu của mình, không có Kat trong đời mình. Anh cảm nhận một vực thẳm trống rỗng ghê gớm ẩn sâu trong con người mình, và trong một khoảnh khắc đớn đau tới mờ mắt, nỗi thống khổ của vực thẳm ấy thực tới nỗi nó khiến anh nghẹn thở.

“Sebastian…,” Gibson cắt ngang dòng suy nghĩ của anh khi nghe tiếng bước chân chạy và tiếng giật cửa chớp nhoáng báo hiệu sự xuất hiện của Tom.

“Em đã tìm được một người,” Tom nói, hơi thở hổn hển và gò má đỏ bừng lên. “Em đã tìm cho ngài một người hầu. Anh ta làm việc này hơn hai mươi năm rồi. Anh ta biết mọi thứ về sở thích của ngài đối với các vụ án và những trang phục được bán ở đường Rosemary mà ngài thi thoảng vẫn mặc, và chuyện đó không gây phiền hà gì cho anh ấy cả. Thực tế thì anh ta sẽ là cánh tay phải nếu lần tới chúng ta lại vướng vào cuộc điều tra án mạng, bởi vì anh ta biết gần như mọi khu ổ chuột, mọi gã trộm cắp và mọi tên gian lận bài bạc, cá cược trong thành phố.”

Sebastian trượt khỏi cạnh bàn. “Và chính xác thì làm thế nào anh ta lại có được những thông tin này?”

“Mẹ anh ấy là chủ quán Mỏ Neo Xanh.”

“Bà ấy là gì cơ?” Mỏ Neo Xanh là nhà chứa tai tiếng nhất trong thành phố, nơi ghé thăm thường xuyên của những thành phần tồi tệ nhất trong số mấy gã Marocco, bọn ẻo lả và lừa tình.

Tom nuốt nước bọt. “Em biết ngài đang nghĩ gì, nhưng ngài nhầm rồi. Mẹ của Calhoun đã quyết tâm giáo dục con trai mình không lớn lên theo hướng trở thành kẻ ăn không ngồi rồi hay một gã bảnh chọe, và đúng là anh ta không như vậy.” Tom tỏ ra hơi do dự. “Trừ một thời gian ngắn anh ta phải ngồi tù ở Newgate, nhưng đó không phải lỗi của anh ta.”

Gibson nghẹn lời và phải quay mặt sang hướng khác để che giấu niềm thích thú của mình.

“Em vừa nói tên của người đàn ông mẫu mực này là gì nhỉ?” Sebastian hỏi.

“Jules Calhoun. Anh ta nói có thể đến xin phỏng vấn vào tối mai nếu ngài có hứng.” Tom đưa ánh mắt lo lắng sang nhìn Gib- son, người giờ đây đang phá lên cười sảng khoái. “Ngài có hứng thú không ạ?”

“Sau bằng đấy tuần phải xử lý chuyện người hầu phòng sao? Tất nhiên là ta có hứng thú rồi.” Sebastian chỉ một ngón tay hàm ý cảnh báo về phía cậu nhóc. “Nhưng nếu chỉ cần một sợi dây giày biến mất trong ngôi nhà này, em sẽ phải chịu trách nhiệm đấy.”

Mặt Tom sáng ngời. “Anh ta là người chuẩn đấy. Rồi ngài sẽ thấy.”

Tom lao vụt ra khỏi phòng, trong lúc Gibson đang thu dọn đồ nghề của mình và nhét chúng trở lại chiếc túi. Một lúc sau, anh hỏi: “Cậu đã gặp cô ấy chưa?” Không cần thiết phải làm rõ “cô ấy” được anh nhắc tới ở đây là ai. Tên của Kat vẫn còn lơ lửng trong bầu không khí giữa hai người.

Sebastian đi về phía bên kia căn phòng để rót rượu vào hai chiếc ly. “Chưa. Vẫn chưa.”

Gibson ngẩng lên nhìn. “Cậu sẽ phải tìm ra cách nào đó để bỏ lại mọi chuyện này sau lưng, Sebastian. Kat. Chiến tranh. Những thứ cậu đã thấy, những việc cậu đã làm.” Cả khao khát mãnh liệt tới vô vọng tìm mẹ nữa. Một lần nữa, những từ ấy lại lơ lửng trong không trung, không được thốt lên nhưng vẫn luôn ở đó.

Sebastian đi lại chỗ Gibson, đưa cho bạn ly rượu. “Vậy thì cậu có bỏ lại tất cả sau lưng không Paul? Chiến tranh? Cái chân bị mất?” Cơn thèm khát chất giải tỏa ngọt ngào được tìm thấy trong dịch chiết từ cây anh túc?

Chỗ da nơi đuôi mắt Gibson nheo lại trong niềm kinh ngạc khi anh nâng ly rượu của mình tỏ ý cạn ly trong im lặng. “Không. Nhưng bác sĩ bọn tôi luôn giỏi đưa ra lời khuyên hơn là thực hiện chúng.”