← Quay lại trang sách

Chương 11 (2)

Bạch Bích cẩn thận đút những lá thư trở lại phong bì, sau đó bỏ vào ngăn kéo đầu giường. Lúc này đây, trong đầu óc cô tràn ngập hình ảnh của bố, thì ra, mẹ đẻ của mình là một người con lai giữa người La Bố và người Hán, vậy trong huyết quản của mình, cũng ẩn chứa một phần tư huyết thống của người La Bố. Trong nhật ký của bố có viết, người La Bố là người đời sau của người Lâu Lan cổ, vậy thì cũng có nghĩa là, Bạch Bích cũng là một phần từ người Lâu Lan cổ.

Cô nhẹ nhàng lau những giọt nước mắt trên mặt mình, rồi lại đi đến trước cửa sổ, nhìn cơn mưa đêm bên ngoài cửa sổ. Cô sờ tay lên cửa kính, cảm giác lạnh giá, ánh đèn trong phòng chiếu vào cửa kính, hiện lên khuôn mặt cô. Bất chợt, Bạch Bích cảm thấy khuôn mặt hiện lên trong cửa kính không phải là khuôn mặt của cô, mà chính là khuôn mặt người phụ nữ vẫn thường xuất hiện trong giấc mơ của cô: Mã Nhã.

Mẹ ơi, mẹ đến tìm con phải không?

Bạch Bích khẽ lên tiếng gọi.

Đêm mưa mênh mang.

- Diệp Tiêu!

Diệp Tiêu đang ngồi trước màn hình vi tính giật thót người, anh quay đầu lại, hoá ra là nữ đồng nghiệp. Anh lắc đầu, nói:

- Anh xin em lần sau đừng có bất ngờ gọi tên anh từ đằng sau như thế nhé, được không? Thôi được, có việc gì?

Nữ đồng nghiệp cười cười:

- Xin lỗi anh, vừa nãy Trại mồ côi gọi điện đến.

- Trại mồ côi á? - Diệu Tiêu cảm thấy hơi mơ hồ.

- Anh quên rồi à? Mấy hôm trước anh nhờ em tìm hiểu những ghi chép về cô Nhiếp Tiểu Thanh ở Trại mồ côi 20 năm trước đấy thôi.

Diệp Tiêu lúc này mới nhớ ra:

- Ồ, đúng rồi, anh quên mất, xem cái đầu anh đấy, mấy hôm nay mệt quá đấy mà.

Anh lắc đầu, đứng dậy khỏi ghế vận động mấy cái.

- Trại mồ côi đã tìm ra những ghi chép về Nhiếp Tiểu Thanh năm ấy, đó là tháng 9 năm 1980, do hai vợ chồng Bạch Chính Thu và Vu Phấn đưa đến.

Diệp Tiêu giật mình: - Gì cơ?

Nữ đồng nghiệp lại nhìn vào tờ giấy:

- Ghi chép lúc bấy giờ viết như vậy, đơn vị công tác của họ là ở Viện Nghiên cứu Khảo cổ.

Diệp Tiêu thẫn thờ.