← Quay lại trang sách

Chương 12

Quán cà phê khá vắng vẻ, nhạc mở rất nhỏ, hầu như nghe không rõ. Bạch Bích đúng 7 giờ có mặt, đã thấy Diệp Tiêu ngồi đó đợi cô rồi. Cô thong thả đi đến ngồi xuống trước mặt Diệp Tiêu, nhưng mắt lại nhìn ra con đường ngoài cửa sổ.

- Em sao thế, trông như người mất hồn ấy? - Diệp Tiêu nhẹ nhàng hỏi cô.

- Mẹ em mất rồi!

Diệp Tiêu giật mình, anh hạ giọng nói:

- Xin lỗi, có lẽ lúc này anh hẹn em đến đây là không đúng lúc.

- Không sao, thực ra, đối với mẹ em đó cũng là một sự giải thoát. - Bạch Bích bình tĩnh nói:

- Mẹ em uống thuốc ngủ tự sát đã mấy ngày rồi. Trước hôm mẹ em mất một ngày, có một cô gái trẻ đã đến gặp mẹ em.

- Là ai? - Diệp Tiêu bỗng thấy hồi hộp.

Bạch Bích gật đầu, cô thong thả uống một ngụm, sau đó nhìn thẳng vào mắt Diệp Tiêu, Diệp Tiêu có vẻ lúng túng, anh hỏi:

- Em có thể khẳng định không?

- Theo lời kể của bà bạn bệnh nhân của mẹ em thì có thể khẳng định. - Giọng Bạch Bích rất kiên định.

- Xin lỗi, bạn bệnh nhân của mẹ em? Chẳng phải là một bệnh nhân thần kinh sao?

- Anh đang nghi ngờ à? Nhưng em lại tin lời cô ấy.

Diệp Tiêu lắc đầu:

- Không, anh không nghi ngờ gì, Lam Nguyệt, không, phải gọi là Nhiếp Tiểu Thanh đã đến thăm mẹ em. Đó là một việc hết sức bình thường.

- Vì sao?

- Bởi vì... anh đã xác minh hồ sơ ở Trại mồ côi, lúc đó chính bố mẹ em đã đưa cô ta đến đó, sau đó gia đình họ Nhiếp nhận về nuôi.

Bạch Bích bỗng rùng mình, cô không biết nên trả lời thế nào. Cô lặng đi một lúc rồi nói:

- Diệp Tiêu, thực ra...

- Thực ra làm sao?

Bạch Bích lắc mạnh đầu:

- Không, không có gì!

Diệp Tiêu nhìn ánh mắt mơ hồ bất định của Bạch Bích, cảm thấy có gì đó hơi lạ:

- Bạch Bích, em sao vậy? Chẳng lẽ em không thấy bất ngờ sao? Nhiếp Tiểu Thanh là do bố mẹ em đưa đến Trại mồ côi, điều đó không còn nghi ngờ gì nữa, tất nhiên em không thể biết được. Bố mẹ em nhất định có điều gì đó quan trọng giấu em, họ nhất định có liên quan mật thiết đến cuộc đời của Nhiếp Tiểu Thanh.

- Thôi, em xin anh đừng nói nữa! - Bạch Bích cảm thấy rất đau khổ.

- Anh xin lỗi, anh biết rằng em thật khó mà thừa nhận sự thật này.

Bạch Bích bỗng ngẩng phắt đầu lên, nhìn Diệp Tiêu bằng ánh mắt rất lạ, nói:

- Diệp Tiêu, anh nhất định phải tìm thấy cô ấy à?

- Tất nhiên rồi, bởi vì tất cả đều do cô ta làm. Bây giờ anh đã làm rõ tất cả. Cô ta đã lấy và phục chế vi rút từ trong xác người cổ, rồi dùng vi rút đó giết chết Giang Hà, Tiêu Sắt, cả La Chu nữa, tính đến nay tổng cộng đã là bảy người rồi.

- Nhưng vì sao cô ấy phải làm thế?

Diệp Tiêu lắc đầu:

- Đến giờ anh cũng không biết!

Bạch Bích không tranh luận với anh nữa, cô nhìn đồng hồ, sau đó nhẹ nhàng nói:

- Xin lỗi anh, em không muốn tiếp tục ngồi ở đây nữa.

Bạch Bích và Diệp Tiêu đi ra ngoài phố, mặc dù lúc này gió rét vẫn từng cơn, từng cơn, nhưng ánh đèn xanh đỏ trên phố lớn vẫn làm vui vẻ những người cần vui vẻ, chẳng ai chú ý đến hai con người đầu óc đang rối bời. Bạch Bích đờ đẫn nhìn dòng xe đang vội vã trôi đi, ánh mắt mông lung.

- Bây giờ vẫn còn sớm, em định đi đâu? - Diệp Tiêu hỏi Bạch Bích.

Bạch Bích mù mờ trả lời:

- Em không biết!

- Đến nhà anh đi, gần đây thôi mà. - Diệp Tiêu nói nhỏ.

Dưới ánh đèn neon, ánh mắt Bạch Bích loé lên một cái gì đó thật đặc biệt. Cô nhìn Diệp Tiêu chằm chằm, khiến anh thấy hơi ngượng, vội nhìn lên trời. Sau đó Bạch Bích gật đầu, nói:

- Vâng!

Chẳng mấy chốc, họ đã đến nhà Diệp Tiêu.

Bạch Bích cùng Diệp Tiêu bước vào nhà, cô đảo mắt một vòng, thấy căn nhà không lớn lắm, vừa đủ cho một người sống độc thân.

- Anh ở một mình à?

- Ừ, bố mẹ anh đều ở Tân Cương.

Bạch Bích lại nhìn sự bày biện đơn sơ của căn phòng nói:

- Người thân ở xa cả, ở một mình anh không thấy cô đơn à?

- Thế em thì sao? - Diệp Tiêu hỏi ngược lại.

Bạch Bích không biết trả lời thế nào, đành gật đầu.

Diệp Tiêu thở dài một cái, nói:

- Bạch Bích, thực ra anh còn sướng hơn em nhiều. Anh từ bé đã sống ở đây, hàng năm đến kỳ nghỉ phép lại về với bố mẹ, bây giờ hàng tuần đều nói chuyện với họ qua điện thoại. Còn em ư? Hết bố em mất lại đến Giang Hà mất. Nói thật, anh rất khâm phục em, em đúng là một người con gái kiên cường.

- Em kiên cường á? - Bạch Bích lắc đầu. Cô bỗng ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt giống Giang Hà như đúc, trong lòng lờ mờ linh cảm thấy điều gì.

Bạch Bích không nói nữa, ánh mắt cô lục lọi căn phòng của Diệp Tiêu. Trên bàn viết, cô nhìn thấy có một cái khung ảnh, bên trong có một bức ảnh. Đó là ảnh một cô gái trẻ. Cô gái trong ảnh không xinh lắm, nhưng trông rất dịu dàng. Bạch Bích nhìn bức ảnh hỏi nhỏ:

- Cô ấy là ai?

- Cô ấy? - Diệp Tiêu nhìn bức ảnh, vẻ mặt hơi biến sắc, anh nói rất nhỏ:

- Cô ấy là bạn gái cũ của anh.

- Hai người chia tay rồi à?

- Không, cô ấy chết rồi! - Diệp Tiêu khẽ nói.

- Em xin lỗi!

Diệp Tiêu nhẹ nhàng nói:

- Không sao, đều là chuyện quá khứ rồi. Cô ấy tên là Tuyết Nhi, là bạn học cùng trường Cảnh sát với anh, lại cùng một khoa. Về sau, khi đi thực tập, bọn anh nhận lệnh truy bắt bọn buôn bán ma tuý. Lúc đó xảy ra sự cố, cô ấy bị bọn buôn bán ma tuý bắt giữ. Chúng tiêm chích cho cô ấy rất nhiều heroin, cuối cùng cô chết trong đau khổ. Về sau anh...

Diệp Tiêu không nói tiếp được nữa, trong giọng nói cứng rắn của anh đã thấy có âm mũi, anh ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, cố gắng kiềm chế tình cảm của mình.

- Em hiểu rồi! - Bạch Bích gật đầu:

- Diệp Tiêu, anh không cần nói nữa, em hiểu nỗi lòng của anh.

- Bạch Bích, chẳng giấu gì em, anh không phải là người cứng rắn. - Anh cười đau khổ:

- Từ khi Tuyết nhi chết, anh luôn luôn thấy sợ hãi, cho đến tận bây giờ.

Bạch Bích lặng lẽ nghe anh tâm sự, không nói một lời.

Diệp Tiêu mở đĩa CD, trong căn phòng bỗng vang lên một lời ca...

Gió mưa mang bóng đêm đi, cỏ xanh nhỏ nước, mọi người cùng nhau ngợi ca, cuộc sống tươi đẹp biết bao, cuộc sống và hy vọng của tôi luôn... Tôi và em là hai bờ của một con sông, mãi cùng chung một dòng chảy...

Hai người chìm trong tiếng nhạc, lắng nghe tiếng hát. Diệp Tiêu như hoà vào trong lời ca đau thương ấy, anh từ từ gục đầu vào khuỷu tay.

Cuối cùng tiếng nhạc cũng tắt.

Bạch Bích bỗng đưa tay ra xoa xoa đầu Diệp Tiêu, vừa xoa vừa nói:

- Sao anh giống anh ấy thế.

- Không, anh không phải là Giang Hà, anh là anh, anh và em là hai bờ, luôn cách nhau một dòng sông.

Bạch Bích trầm mặc.

Cô tiếp tục xoa đầu Diệp Tiêu, một lúc sau, mới nói nhỏ:

- Anh nói xem đây có phải định mệnh không? Em luôn có ảo giác, coi anh thành anh ấy. Em thường tự hỏi mình: “Vì sao không chấp nhận đã sai rồi thì cho sai luôn đi? Thực ra, đời người được tạo thành từ vô số các sai lầm.”

Diệp Tiêu ngồi lặng lẽ, mặc cho Bạch Bích muốn làm gì thì làm, anh muốn thời gian dừng lại ở đây.

Song Bạch Bích quay người sang, nói:

- Đã muộn rồi, em về đây!

Diệp Tiêu đứng lên nhìn vào mắt Bạch Bích, anh lặng đi một lúc, suýt nữa thì anh nói ra câu cấm kỵ, nhưng lý trí vẫn chinh phục được anh, anh cất tiếng thở dài:

- Ừ, muộn rồi, anh đưa em về nhé.

Họ không nói gì nữa, dường như họ đã ngầm hiểu ý nhau, lặng lẽ đi ra.