Chương 12 (2)
Xe của Diệp Tiêu dừng lại trước toà nhà Bạch Bích ở, họ xuống xe. Diệp Tiêu nói:
- Muộn quá rồi, anh đưa em lên nhà nhé!
Bạch Bích hơi do dự, ánh mắt cô chớp chớp trong đêm, cuối cùng cô gật đầu.
Bước vào hành lang tối om, tiếng bước chân của họ vang lên trong khoảng không trống vắng, hình như có thể truyền đến những nơi thật xa. Trên đường đi họ không nói với nhau câu nào, cứ im lặng bên nhau cho đến khi đi hết những bậc thang, đến trước cửa nhà của Bạch Bích ở tầng trên cùng. Ở đây có một ngọn đèn điện lờ nhờ bật suốt đêm.
- Cảm ơn anh, Diệp Tiêu, anh mau về đi! - Bạch Bích quay người đi, nói.
Diệp Tiêu biết rằng mình nên làm gì và không nên làm gì. Anh không thể bước vào nhà, anh gật đầu nói:
- Ừ, nhưng em phải hết sức cẩn thận, gần đây xảy ra nhiều việc quá, anh rất lo cho em.
- Anh lo em chết à? - Mặt Bạch Bích lúc ẩn lúc hiện dưới ánh đèn tối om.
- Mong rằng điều ấy đừng xảy ra. Nhưng em vẫn phải cẩn thận, có việc gì gọi điện thoại cho anh ngay! - Giọng Diệp Tiêu rất nghiêm túc.
- Cảm ơn anh!
- Thôi, anh về đây!
Diệp Tiêu quay người đi xuống cầu thang, tiếng bước chân anh lại một lần nữa vang lên trong hành lang cũ kỹ. Bạch Bích lặng lẽ đứng nhìn cho đến khi bóng anh khuất hẳn ở cuối hành lang. Sau đó cô thở một hơi dài, hồi tưởng lại cuộc nói chuyện với Diệp Tiêu khi nãy, cô bỗng cảm thấy mủi lòng. Nhưng lúc này cô không muốn nghĩ nhiều, cô lấy chìa khoá, mở cửa phòng.
Cửa vừa mở, một cơn gió lạnh ùa vào mặt Bạch Bích, khiến cô rùng mình một cái. Cô không nhớ lúc đi ra khỏi phòng mình có đóng cửa sổ không. Nhưng trong cơn gió lạnh thổi từ bên ngoài cửa sổ, cô như ngửi thấy có mùi gì là lạ. Cái mùi đó như xuyên vào người, khiến cô cảm thấy hơi sợ. Trước mặt là màn đêm đen, không nhìn thấy gì trong phòng, nhưng hình như trong đêm tối lờ mờ, ở phòng khách có một cái bóng đang động đậy. Tim cô đập rộn lên, cô đưa tay ra tìm công tắc trên tường và bật điện.
Ánh sáng của đèn điện rọi sáng căn phòng, ở giữa phòng có một người con gái đang đứng, Bạch Bích nhìn rõ mặt cô ta...
Lam Nguyệt hay còn gọi là Nhiếp Tiểu Thanh.
Bạch Bích lập tức lùi lại, cô lùi đến sát tường, chân tay luống cuống. Chính vào lúc Bạch Bích đang do dự, Lam Nguyệt (Nhiếp Tiểu Thanh) cất tiếng nói:
- Cuối cùng cô cũng đã về, tôi đã đợi ở đây rất lâu rồi!
Diệp Tiêu đi xuống dưới toà nhà, anh ngẩng đầu nhìn lên cửa sổ. Anh loanh quanh trước đầu xe hồi lâu, sau đó chui vào xe. Anh không cho xe chạy mà ngồi ở trên ghế, chẳng làm gì, cứ ngồi ngây ra.
- Đây là nhà tôi, chị làm thế nào vào được đây? - Bạch Bích hỏi.
- Cô cho rằng việc đó quan trọng đến thế sao? - Mắt Lam Nguyệt nhìn chằm chằm vào Bạch Bích, ánh mắt ấy như nhìn xuyên thấu qua người Bạch Bích.
Bạch Bích nhìn vào mắt đối phương, cuối cùng cô chịu thua.
Cô cúi đầu xuống, không dám nhìn vào mắt Lam Nguyệt nữa. Lại một cơn gió lạnh thổi tới, cô thấy ớn lạnh, ôm lấy hai vai, nói:
- Tôi xin lỗi, phiền chị đóng hộ cửa sổ vào!
Lam Nguyệt hơi mỉm cười nói:
- Cô sợ lạnh thế cơ à? Cô xem, gió này thổi từ Tây bắc, thực ra nó cũng mang theo rất nhiều cát bụi từ phương xa tới.
Cô ta bước đến trước cửa sổ, đưa tay ra, giống như đang nắm bắt cái gì trong không trung, sau đó lại mở lòng bàn tay ra, rồi thổi nhẹ. Nhưng rồi cô cũng tiện tay đóng cửa lại.
Trong phòng yên lặng trở lại. Họ nhìn nhau, Lam Nguyệt tiến dần lại phía Bạch Bích.
- Nhiếp Tiểu Thanh! - Bạch Bích bỗng cao giọng gọi ra cái tên ấy.
Lam Nguyệt gật đầu:
- Hoá ra cô cũng đã biết rồi!
- Vì sao chị lại phải hại chết họ? Giang Hà, Tiêu Sắt và rất nhiều người khác?
Lam Nguyệt im lặng, không trả lời.
Bạch Bích tiếp tục hỏi:
- Chị đã đến gặp mẹ tôi đúng không? Bây giờ mẹ tôi đã chết rồi.
- Tôi xin lỗi, tôi không cố ý! - Lam Nguyệt khẽ nói:
- Thực ra, bà ấy có thể gặp được tôi, cũng coi như đã hoàn thành một tâm nguyện.
- Chị đã nói những gì với mẹ tôi?
- Không nói gì, mẹ cô nói xin lỗi tôi. Bà nói bây giờ nhìn thấy tôi còn sống, bà có thể yên tâm đi gặp bố cô rồi. - Lam Nguyệt khẽ thở dài:
- Thực ra mẹ cô là một người tốt, bà ấy lẽ ra nên sống lâu hơn nữa mới phải, vì bà ấy quá yêu bố cô. Nhưng, bà ấy có thực sự là mẹ đẻ của cô không?
- Tôi không biết chị đang nói những gì? - Bạch Bích cố gắng khống chế sự hoang mang của mình.
Lam Nguyệt không quan tâm đến điều đó, cô tiếp tục nói:
- Bây giờ bà ấy đã đi rồi, cô chắc là cũng đã biết tất cả mọi chuyện.
Bạch Bích lùi lại một bước, một lần nữa lại dựa sát vào tường, cô nhìn thấy khuôn mặt và đôi mắt của Lam Nguyệt, dường như không thể nào khống chế được bản thân, những giọt nước mắt ầng ậc trong khoang mắt. Cô không phải là kẻ ngu ngốc, đến lúc này, cô đã biết người đang đứng trước mặt cô đây rốt cuộc là ai. Cô nhắm mắt lại, cố gắng không để cho những giọt nước mắt yếu mềm chảy xuống má mình.
Nhưng Lam Nguyệt đã đứng đối diện với cô, khuôn mặt của họ gần nhau trong gang tấc, Bạch Bích thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở nhẹ nhàng của đối phương. Lam Nguyệt chợt gọi cô:
- Bạch Bích, Bạch Bích, em mau mở mắt ra!