Chương 3
Mamiya Kota nhả khói thuốc vào khoảng không lạnh giá. Hút được nửa điếu, cảm giác trấn tĩnh hơn, anh bỏ phần còn lại vào gạt tàn cầm tay, tiến đến ngôi nhà trước mặt. Đó là một ngôi nhà kiểu Nhật xa hoa. Kota nhìn kĩ bảng tên và bấm chuông.
Bên trong lặng ngắt. Đi vắng rồi sao?
“Nếu anh tìm chị Tomita Eiko thì chắc là chị ấy không có nhà đâu.” Có giọng nói cất lên đằng sau. Hai nữ sinh trung học dắt xe đạp ngang qua đang nhìn về phía này. Hẳn là họ biết tình hình ngôi nhà.
“Đúng là đi vắng nhỉ?”
“Ừ.”
Hai nữ sinh trung học xác nhận lại với nhau.
“Cô ấy đi đâu?”
“Mấy hôm trước chị Eiko được đưa đi cấp cứu. Mẹ em trông thấy.”
“Cấp cứu? Tại sao?”
“Cái đó... Em không rõ nữa...”
Hai nữ sinh trung học cúi đầu chào rồi rời đi.
Kota đang điều tra về cái chết của Kato Kana và Suzuki Kazuto. Anh muốn hỏi chuyện Eiko vì cô có liên hệ với cả hai. Anh không hẹn trước và cũng chuẩn bị tinh thần bị từ chối, chỉ không ngờ cô lại đi cấp cứu.
Kota quyết định rời khỏi đây và tìm hiểu xem Eiko được đưa đến đâu. Từ địa chỉ ngôi nhà, anh khoanh vùng các bệnh viện gần nhất và gọi điện hỏi thăm, tự xưng là người thân của Eiko.
Chiều hôm đó, Kota xuống một ga thuộc tuyến tàu điện ngầm Chuo rồi đổi xe buýt chạy về phía Nam để đến một bệnh viện lớn. Khi anh hỏi thăm xem Eiko ở phòng nào, mặt cô lễ tân hơi cứng lại.
“Xin lỗi... Anh có quan hệ thế nào với cô Tomita Eiko?”
“Tôi là người quen của cô ấy. Đến thăm.”
“Thế à...”
Cô lễ tân gọi đi đâu đó với vẻ buồn bã. Sao lạ thế, Kota chỉ muốn biết số phòng bệnh thôi mà. Một y tá xuất hiện ngay lập tức. Khi nghe cô lễ tân truyền đạt lại, y tá nhìn về phía Kota, vẻ mặt u ám hẳn đi. Cô dẫn anh đến một góc của phòng chờ.
“Cô ấy mất đêm qua rồi.”
Sững người mất một lúc, Kota mới tiêu hóa được thông tin. Kato Kana, Suzuki Kazuto, và giờ là Tomita Eiko. Chuỗi tử vong đáng ngờ vẫn tiếp diễn.
“Xin hỏi, nguyên nhân cái chết là...?”
“Chưa rõ ạ.”
“Mắt cô ấy... có sao không?”
Nghe Kota hỏi, cô y tá nín thở.
Quả nhiên! Eiko cũng chết vì nổ nhãn cầu.
Sau một hồi bối rối, y tá trả lời rằng, vì lý do riêng tư, bệnh viện chỉ có thể cung cấp thông tin chi tiết cho thân nhân. Nhưng không sao, Kota đã hình dung được qua biểu hiện của cô.
Trao đổi xong, y tá quay lưng bước đi.
Kota gãi đầu, lấy sổ tay ra. Anh lật tới trang liệt kê nhiều cái tên. Đây là danh sách gia đình, bạn bè và những người có tương tác trên mạng xã hội của Kana và Kazuto mà anh thu thập được từ các cuộc phỏng vấn những ngày qua. Anh đã cố gắng hỏi thăm bằng email hoặc điện thoại, nhưng nhiều người không liên lạc được. Anh cũng gửi tin nhắn Facebook cho cô bạn đã chứng kiến cái chết của Kana, nhưng không thấy hồi âm.
Eiko là đối tượng phỏng vấn đầu tiên. Kota đánh dấu X cạnh tên cô. Chuyện quái gì đang diễn ra? Lý do nào làm họ chết? Hiện tượng này không thể coi là trùng hợp. Chỉ trong mười ngày ngắn ngủi, những người quen biết nhau lần lượt chết đi.
Kota nghi ngờ là do mầm bệnh. Phải chăng ba người này đã nhiễm một loại virus khủng khiếp ở đâu đấy? Điểm chung của họ là đều làm việc bán thời gian ở cùng một hiệu sách. Nhưng chưa một đồng nghiệp hay khách hàng nào khác nổ nhãn cầu mà chết. Virus chưa lan đến hiệu sách chăng?
Kota cho rằng nguồn lây nhiễm là khu suối nước nóng Sogen. Cả ba đến đấy nghỉ ngơi, khi trở về thì những cái chết bắt đầu. Không làm gì có chuyện trùng hợp.
Ngày hôm sau, Kota chuẩn bị cho chuyến đi điều tra. Anh liên hệ với Tấu Thọ Quán để đặt phòng. Đó là nơi ba người quá cố từng lưu trú. Anh xác định được là nhờ bảng hiệu quán trọ xuất hiện trong ảnh đăng trên mạng xã hội của họ.
“Hay nhỉ, em cũng muốn đi!” Fuyumi không thể đồng hành cùng chồng vì sắp đến hạn trả kịch bản phim giờ khuya.
“Em không nên đi. Có khả năng mắc bệnh truyền nhiễm.” Kota nhét vào hành lý cả đống khẩu trang, găng tay vinyl, dung dịch sát khuẩn, nước súc miệng... mua ở hiệu thuốc.
“Vâng, đi sao được. Em lo lắng thôi. Anh cẩn thận nhé.”
“Anh sẽ liên lạc với em nếu có bất cứ điều gì xảy ra. Chẳng may mà là virus thật thì lớn chuyện đấy. Trong trường hợp đó, nhờ em tham khảo ý kiến của các cơ quan nghiên cứu.”
Chuẩn bị xong xuôi, Kota thu vén nốt những việc linh tinh cần xử lý gấp trước khi rời Tokyo, gồm một bài báo viết cho tạp chí địa phương mà anh cộng tác và gửi email cho một biên tập viên quen biết.
Hôm sau, Kota chất hành lý lên xe và khởi hành đến thành phố Y tỉnh F. Anh theo cao tốc chạy lên hướng Bắc. Rời khỏi Tokyo, nhà cửa thưa thớt dần, cuối cùng chỉ còn rừng núi trải rộng xung quanh.
“Bố ơi, mấy tiếng nữa mới đến?”
Đang lái xe, Kota nghe Mao hỏi vọng lên từ băng ghế sau. Anh ngó qua gương chiếu hậu nhưng không thấy con đâu. Có lẽ đó là câu nói vọng về từ kí ức mấy năm trước, vào một hôm cả nhà cùng về thăm quê Fuyumi. Bấy giờ họ cũng đi trên tuyến đường này, ngoài cửa kính xe cũng là khung cảnh kia. Khu suối nước nóng Sogen là một nơi đáng nhớ với Kota, khá gần nhà mẹ vợ anh, hai vợ chồng đã dẫn Mao sang tắm.
“Vẫn còn xa lắm. Con nên nhắm mắt lại ngủ đi. Trong lúc con đang mơ thì chúng ta đã đến nơi rồi.” Kota vừa lái xe vừa nói chuyện với ghế trống đằng sau.
Eiko chết hôm trước thì hôm sau Haruo biết tin. Chính bệnh viện thông báo cho cậu. Hôm đưa cô đi cấp cứu vì tự sát không thành, cậu đã yêu cầu họ liên lạc nếu chẳng may có bất trắc gì. Haruo và Mizuki hẹn gặp rồi cùng đến bệnh viện. Y tá giải thích với họ, nguyên nhân tử vong là suy tim, hình như còn bị thương ở mắt nữa. Nhưng cụ thể là bị thương thế nào thì người ta không nói.
Chắc chắn câu chuyện kinh dị kia là nguyên nhân cái chết. Haruo đã đoán được, tử trạng của Eiko có lẽ cũng giống Kana và Kazuto.
“Tôi muốn đi đến khu suối nước nóng Sogen.”
Hôm sau, Mizuki gọi cho Haruo.
Cô mới nhận được một phong thư. Là thư Eiko gửi trước khi chết, kể rõ lý do và cảm xúc dẫn đến hành vi treo cổ tự tử, và đề nghị Mizuki chia sẻ cách đối phó với lời nguyền nếu tìm ra, bên cạnh đó, Eiko cũng tỏ ra lo ngại về người đàn ông kể cho họ nghe câu chuyện ma quái nọ.
“Không thể để câu chuyện lan truyền thêm nữa. Tôi sẽ đi và điều tra một chút.”
“Tôi có thể đi cùng không?” Nghe chừng Mizuki định đi một mình đến thành phố Y tỉnh F, Haruo hỏi. Cậu cũng tò mò về người kể truyện. Anh ta nghe được từ đâu? Chưa biết chừng việc truy tìm nguồn gốc câu chuyện sẽ làm sáng tỏ nguyên nhân cái chết của em trai cậu.
Sáng hôm sau, họ xuất phát ở ga Tokyo bằng tàu điện quốc doanh, đến tỉnh F thì chuyển sang tuyến tàu tư nhân. Trong quá trình di chuyển, Mizuki không mặn mà trò chuyện, phần lớn thời gian cô cúi đầu nhìn xuống với vẻ mặt u ám. Haruo không biết phải nói gì với cô. Eiko mới qua đời nên họ cũng khó mà sôi nổi được, nhất là khi nỗi đau mất Kana và Kazuto còn chưa nguôi ngoai.
Bên ngoài cửa sổ là những ngọn núi mang màu sắc hiu quạnh. Không gian tối tăm lạnh lẽo, có lẽ là tại bầu trời nhiều mây. Mệt mỏi vì cảnh vật, Haruo nhìn chằm chằm vào đồng hồ đeo tay đang phát sáng bàng bạc. Đây là chiếc đồng hồ kim cậu tìm thấy ở nhà em trai, món quà cậu tặng Kazuto vào lễ trưởng thành, giờ thì đồng hồ đã mất chủ nên Haruo quyết định trưng dụng. Mang chiếc đồng hồ trên người, cậu cảm thấy như có em ở bên.
Khoảng giữa trưa, hai người xuống nhà ga gần khu Sogen nhất. Ga tương đối mới, có lẽ được duy tu thường xuyên nhờ tài nguyên du lịch là suối nước nóng. Họ đi qua cửa soát vé, xách theo túi hành lý đựng mỗi quần áo để thay. Có một chòi nghỉ với bồn ngâm chân ở ngay quảng trường trước ga, hơi nước bốc nghi ngút. Một nhóm nữ sinh tầm tuổi cấp ba đang ngâm chân, trò chuyện rôm rả với nụ cười xinh đẹp. Trông không giống khách du lịch lắm. Gần chòi dựng vài chiếc xe đạp, có lẽ là của các cô.
Đi bộ một quãng sẽ đến Tấu Thọ Quán. Hai người vừa đi vừa nhìn các tiệm bán đồ lưu niệm. Một dòng sông nhỏ chảy như luồn lách giữa những tòa nhà cũ. Đường lát đá cuội với hàng dãy đèn lồng lúc lỉu. Mizuki dừng chân giữa khung cảnh ấy.
“Tôi đã thấy địa điểm này trên Facebook của Kana.”
Cô nói, tay phải áp lên miếng băng ở cổ tay trái.
“Họ đã tới nơi này.”
“Ừ.”
Không chỉ Kana mà cả Eiko và Kazuto hẳn đều đã dừng chân ở đây ngắm cảnh. Họ nói chuyện gì nhỉ? Sự việc trôi qua chưa lâu, chỉ mới khoảng hai tuần trước. Nếu hỏi những người bán hàng lưu niệm, may ra ai đấy vẫn còn ấn tượng.
“Họ không bao giờ nghĩ rằng mình sẽ chết đâu nhỉ.”
Mizuki không đáp lại nhận xét này. Haruo nhìn sang, thấy cô cắn môi, trông như thể đang cố kìm nén để khỏi bật khóc.
Giữa hàng loạt biển hiệu quán trọ san sát, cuối cùng hai người cũng tìm thấy biển Tấu Thọ Quán. Họ đặt phòng ở chính quán trọ nhóm Kazuto từng ở, để tiện điều tra.
Đây là một quán trọ kiểu cũ, tiền sảnh rộng rãi trải thảm đỏ thẫm. Chính giữa kê bộ sofa, ngoài cửa sổ là vườn trúc. Haruo báo tên mình ở quầy lễ tân, được xác nhận đặt phòng và ghi sổ lưu trú.
Ngoài họ ra, có một người đàn ông cũng giống khách phương xa. Anh ta đang xem bản đồ thị trấn suối nước nóng dán trên tường tiền sảnh. Thân hình gầy gò trong bộ đồ vest, mặt đeo khẩu trang màu trắng, có lẽ là để phòng hờ dị ứng phấn hoa.
“Chúng tôi đi chuẩn bị phòng, xin quý khách chờ ở đây một lát.”
Một cô phục vụ xem sổ lưu trú và lui ra phía sau. Haruo đặt hai phòng, mỗi người một phòng. Cậu không biết sẽ mất bao lâu để điều tra lời nguyền, nên cứ đặt tạm ba ngày hai đêm.
Mizuki ngồi trên sofa, lơ đãng ngước nhìn đèn chùm trên trần. Liếc thấy tấm biển nhà vệ sinh ở góc sảnh, Haruo đi đến đó.
Vệ sinh và rửa tay xong, Haruo trở ra thì thấy có người bắt chuyện với Mizuki. Tán tỉnh à? Cô gái bối rối co rúm, người nọ thì vươn cổ ra, cố dòm vào mặt cô. Chính là người đàn ông đeo khẩu trang xem bản đồ trên tường ban nãy.
“Có chuyện gì vậy?”
“Anh Suzuki...” Mizuki cất tiếng cầu cứu.
Nghe vậy, người đàn ông giật mình.
“Suzuki? Cậu có liên quan đến Suzuki Kazuto?”
Hoàn toàn bất ngờ. Vì vướng khẩu trang nên Haruo không chắc lắm, nhưng cậu cho rằng mình không quen người này. Tại sao anh ta lại nhắc đến Kazuto? Cậu thận trọng gật đầu, “Kazuto là em trai tôi.”
“Chà, quả nhiên! Nhưng tại sao lại ở đây thế?” Người đàn ông liếc Mizuki rồi lại nhìn Haruo. Anh ta lấy hộp đựng danh thiếp màu bạc trong túi áo vest, rút ra hai tấm đưa cho họ. Danh thiếp in tên một tạp chí mà Haruo có biết. Bên cạnh chức danh “Phóng viên” là cái tên Mamiya Kota.
“Anh là người nhắn tin qua Facebook cho tôi mấy hôm trước.” Mizuki đã nhận ra cái tên.
“Tôi có nhắn cho cả cậu đây, đề nghị phỏng vấn.”
“Xin lỗi. Tôi không thường lên Facebook.”
Haruo quyết định nói chuyện luôn ở sofa. Kota tháo khẩu trang ra, có lẽ là để hai người bớt cảnh giác. Khuôn mặt anh ta không khỏe khoắn lắm, đôi má gầy hóp tua tủa râu.
“Hôm trước tôi nghe vợ kể, có khách hàng chết một cách rất kì lạ ở quán cà phê. Tôi bèn tìm hiểu, hi vọng thu thập được tư liệu viết báo.”
Ngón tay Kota quả có đeo nhẫn cưới. Anh ta cho biết, sau khi xác định được khách hàng tử vong ở quán cà phê là một sinh viên đại học tên Kato Kana, và người chứng kiến thời điểm cô qua đời là người bạn tên Yamamura Mizuki, anh ta đã cố gắng liên lạc để tìm hiểu sự việc nhưng không nhận được phản hồi. Hôm nay cất công đến tận khu suối nước nóng để điều tra thì rất ngạc nhiên khi bắt gặp Mizuki ở sảnh quán trọ. Vì đã thấy ảnh cô trên Facebook nên anh ta nhận ra ngay.
Trong lúc giải thích, rõ ràng Kota vẫn chú ý quan sát xem hai người này đã nắm thông tin đến đâu.
“Tôi được biết em trai cậu đã mất. Cả cô Eiko nữa.” Kota tỏ ra buồn bã, nhưng mắt vẫn không ngớt đảo qua đảo lại giữa Haruo và Mizuki.
Haruo bèn hỏi, “Anh có gặp Eiko không?”
“Không gặp được. Khi tôi đến thăm nhà thì cô ấy đã... Cậu nghĩ sao về cái chết của ba người họ? Kết luận đều là suy tim. Cậu có tin không?”
Haruo nhìn sang Mizuki. Cô đang lắng nghe, mắt cụp xuống để khỏi phải chạm mắt Kota.
Có lẽ Kota vẫn chưa hay biết về câu chuyện ma. Anh ta cất công đến tận nơi điều tra chỉ vì ba con người qua đời một cách bí hiểm đã từng tới đây mà thôi. Mizuki khuyên, “Tôi nghĩ anh không nên đi sâu vào vấn đề này nữa.”
“Tại sao?”
“Đôi khi không biết thì tốt hơn.” Mizuki vẫn cúi đầu nhưng giọng nói rất kiên quyết.
“Phải đấy.” Haruo tán thành.
Một khi biết đến sự tồn tại của người phụ nữ có đôi mắt to dị thường, thì không thể giữ mình khỏi liên lụy được nữa.
“Khó nhỉ...” Kota gãi đầu.
Cô phục vụ ban nãy quay lại, “Phòng đã sẵn sàng, mời quý khách đi theo tôi.”
Haruo và Mizuki xách túi đứng dậy, chuẩn bị rời khỏi tiền sảnh để về phòng. Cuộc nói chuyện kết thúc. Kota lại đeo chiếc khẩu trang đã tháo lên.
“... Nó không phải là bệnh truyền nhiễm gì đâu.”
Mizuki nói. Kota nhìn cô.
“Ban nãy anh bỏ khẩu trang, nhưng tôi không thấy bất cứ triệu chứng nào của bệnh dị ứng phấn hoa hay cảm lạnh. Nên tôi đoán anh đang ngờ rằng nguyên nhân là bệnh truyền nhiễm hoặc đại loại thế...”
Kota máy môi, chưa kịp cất lời thì Mizuki đã bước đi.
Mizuki được dẫn đến một phòng kiểu Nhật rộng khoảng 16 m². Nội thất khá hài hòa, có tranh trục treo trong hốc tường và giá gương gỗ kiểu cổ.
Mizuki thả hành lý xuống, kiểm tra thiết bị trong phòng và nhìn ngắm quang cảnh ngoài cửa sổ. Dưới bầu trời đầy mây, những dãy núi trập trùng tiếp nối nhau bao quanh khu suối nước nóng.
Kana cũng từng thấy cảnh này nhỉ? Từ lúc đặt chân đến thị trấn suối nước nóng, cứ lát lát Mizuki lại nghĩ như thế. Kèm theo ý nghĩ, vết cào trên cổ tay trái cũng đau dội lên.
Eiko đã qua đời. Mizuki sợ rằng mình có thể là người tiếp theo. Tuy nhiên, giờ không phải lúc đứng yên và ngừng suy nghĩ. Cô cảm thấy điều tra nguyên nhân cái chết của Kana sẽ là một sự đền bù cho bạn. Đền bù chứ không phải thương tiếc. Kana đã siết chặt tay cô như khẩn cầu. Mizuki hối hận vì đã rảy bàn tay đó ra.
Cô nghỉ ngơi chừng nửa tiếng rồi ra ngoài đợi gặp Haruo. Cậu ở căn phòng hơi chếch phía đối diện. Mizuki đứng ở hành lang một lúc thì cửa mở và Haruo xuất hiện. Về cơ bản Mizuki không nhìn thẳng ra trước mà toàn nhìn xuống chân, vì vậy cô nhận thấy có những hạt màu trắng dính trên giày cậu.
“Gì thế này?”
“À, muối đấy.”
“Muối là sao?”
Haruo phủi muối trên giày, “Tôi rải muối trên bệ cửa sổ và cửa ra vào. Nghe nói muối có tác dụng xua đuổi tà khí. Trên mạng viết thế. Muối sẽ tạo kết giới và bảo vệ ta khỏi những lời nguyền. Cô có dùng không? Tôi còn nhiều lắm.”
“Tạm thời không cần, nhưng tôi rất tò mò về mối quan hệ nhân quả giữa muối và lời nguyền. Có thông tin gì hữu ích thì cho tôi biết nhé.”
Giả như trước đây, chắc Mizuki đã cho rằng hành vi dị đoan của Haruo là ngớ ngẩn. Giờ đã biết lời nguyền có thật và đủ mạnh để can thiệp vào thế giới này, cô sẽ không ngạc nhiên nếu quả thật giữa muối và lời nguyền tồn tại một lực đẩy, khiến chúng xa nhau ra.
“Thông tin à? Cô mê tín rồi đấy nhỉ, Mizuki.”
“Nghe một người rắc muối tán loạn nhận xét như vậy quả là buồn cười...”
Họ vào thang máy và xuống tầng một, cảnh giác ngó nghiêng tiền sảnh. Người đàn ông tên Mamiya Kota vẫn ở đó. Có lẽ anh ta đang đợi họ.
“Làm sao bây giờ?”
Kota chưa phát hiện ra họ.
“Hình như có cửa hậu. Dùng lối đó đi.” Haruo quay về hướng ngược với tiền sảnh. Mizuki đi theo.
Trên mạng đang xôn xao bàn tán về những ca suy tim kì lạ gây vỡ nhãn cầu. Mizuki đã lo là chẳng mấy chốc nó sẽ bị đưa lên báo chí và các chương trình tạp kĩ, xem chừng nỗi lo sắp trở thành hiện thực.
Họ bước qua cánh cửa hậu đơn sơ, đi dọc con hẻm phía sau khu suối nước nóng. Sắp có tuyết rơi thì phải. Đầu tiên, họ quyết định ăn bữa trưa muộn, tiện thể bàn bạc các bước tiếp theo. Họ vén rèm cửa một quán ăn suất gần đó, đi vào ngồi đối diện nhau và gọi món.
Trong khi chờ đợi, Mizuki nói, “Mình đi mà chưa kịp hỏi han mọi người ở quán trọ.”
Cô đã định hỏi nhân viên Tấu Thọ Quán về cửa hàng bán buôn rượu. Cô cũng phải mang theo chiếc chìa gắn móc khóa nặng trịch vì không tiện gửi nó ở quầy lễ tân.
Suất sashimi của Mizuki và suất đồ rán của Haruo được mang đến. Tiện thể, Haruo hỏi phục vụ.
“Xin lỗi, tôi muốn hỏi thăm một chút.”
Cậu hỏi về cửa hàng bán buôn rượu cho các quán trọ quanh đây. Phục vụ nghi hoặc trước nhu cầu tìm biết này, nhưng vẫn trả lời. Thị trấn có hai cửa hàng rượu, bao thầu nguồn cung cho hầu hết các quán trọ ở Sogen.
Phục vụ đi rồi, Mizuki tra địa chỉ trên điện thoại và thấy cả hai cửa hàng đều nằm trong khoảng cách có thể đi bộ. Họ quyết định ăn xong sẽ tới xem thử.
Cửa hàng rượu thứ hai họ ghé vào đúng là nơi cần tìm. Nó tọa lạc ở mặt đường lớn, xe tải nhẹ giao hàng đang đậu ở bãi đỗ. Cửa hàng treo bóng tuyết tùng [12] , sake đóng chai xếp thành hàng. Nhiều khách du lịch cao tuổi đang xúm quanh bàn nếm thử bằng cốc nhỏ và so sánh các loại rượu với nhau.
Haruo giữ một nhân viên lại, trước tiên xác nhận đúng là cửa hàng này đang bán buôn rượu cho Tấu Thọ Quán, sau đó đề nghị được gặp người chuyển giao rượu sang đấy, nếu người đó đang ở cửa hàng.
“Khu vực ấy chính tôi phụ trách, có chuyện gì vậy?”
Nhân viên này gần ba mươi tuổi, bộ dạng bất cần, tóc nhuộm vàng chóe, đeo tạp dề in logo rượu địa phương.
Mizuki không khỏi căng thẳng. Nếu đây đúng là người chuyển giao rượu cho Tấu Thọ Quán, rất có thể chính anh ta đã kể truyện ma Shiraisan với nhóm Kana.
“Anh đang giao rượu cho Tấu Thọ Quán à? Không nhầm chứ?” Haruo xác nhận.
Nhân viên trả lời với thái độ cộc cằn, “Đúng. Giờ là tôi.”
“Giờ là sao?”
“Tháng trước là người khác phụ trách, chẳng qua có chuyện không may...” Vẻ mặt nhân viên hơi u ám đi.
“Chuyện không may? Là gì?”
“Mấy người là cảnh sát à?”
“Không, không phải.”
“Sao cũng được.”
Họ theo nhân viên tóc vàng vào một cái bàn ở sâu bên trong. Đây chắc là chỗ để viết hóa đơn cho khách mua hàng.
“Đến tận tháng trước, người phụ trách khu vực có Tấu Thọ Quán vẫn là Hideaki. Nhưng cậu ta chết hôm nọ rồi, vì suy tim...” Nhân viên vừa nói vừa đặt vài cốc nhỏ lên bàn, rót rượu từ một cái chai. “Sake địa phương đấy. Rất ngon. Cô cậu nếm thử đi. Thích thì mua.”
Mizuki nhìn cái cốc đặt trước mặt mình, chất rượu rất trong và đẹp.
“Anh kể về anh Hideaki cho chúng tôi biết đi?”
Haruo thúc giục, nhân viên tóc vàng bắt đầu kể.
Người giao rượu cũ tên là Watanabe Hideaki, lúc chết mới 28 tuổi. Anh ta mất liên lạc từ sau giờ làm ngày 21 tháng Giêng. Tới 30 tháng Giêng thì người ta phát hiện ra thi thể trong căn hộ.
“Cậu ta thường xuyên vắng mặt mà không báo trước. Nhưng cậu ta không phải người xấu.”
“Có gì khác lạ trên di thể anh Hideaki không?”
“Hình như mặt bị chuột cắn xé. Khi phát hiện thì đã muộn... Tình trạng rất khủng khiếp...”
Hideaki sống một mình. Thời gian tử vong ước tính là đêm 21 tháng Giêng. Khoảng một tuần sau khi chết, người ta phát hiện thi thể do mùi hôi thối bốc ra từ căn hộ. Nhà anh ta ở thành phố Y, tỉnh F, bố mẹ đã qua đời nên anh trai đứng ra lo tang ma.
“Trong số những người làm việc tại cửa hàng này, có ai khác cũng chết rồi không?” Mizuki hỏi dò. Chẳng lẽ Hideaki không kể cho đồng nghiệp nghe câu chuyện ma quái kia sao?
“Chết mà cứ dồn dập như thế thì tôi cũng sắp tèo đây.”
Hình như không còn ai khác.
“Anh ta có kể gì lạ lùng trước khi chết không? Truyện kinh dị chẳng hạn.”
“Truyện kinh dị á...?”
“Kiểu, một phụ nữ cứ nhằng nhẵng đuổi theo...”
Nhân viên tóc vàng đăm chiêu lục tìm trí nhớ. Cuối cùng, anh ta vỗ tay đánh bốp và hét lên, “A, nói vậy thì không lâu trước khi chết, cậu ta đã tìm thấy thứ gì đó ở nhà bố mẹ. Đúng rồi, một cuốn nhật kí cũ.”
“Nhật kí ư?” Mizuki và Haruo đồng thanh.
Giờ giải lao, nhân viên tóc vàng này và Hideaki thường ra sau cửa hàng hút thuốc với nhau. Nghe nói vào tầm trưa ngày cuối cùng Hideaki đi làm, lúc hút thuốc, họ đã nhắc đến một câu chuyện kinh dị.
Hôm qua, lúc dọn dẹp nhà cửa cho bố mẹ, tôi tìm thấy cuốn nhật kí hồi tiểu học, và nhớ ra một câu chuyện đáng sợ, kể về một phụ nữ có đôi mắt to dị thường đuổi theo người khác.
Hả? Truyện ma à?
Ờ, đúng thế. Gần nhà tôi có một học giả uyên bác. Hồi bé, tôi hay sang chơi với ông ấy, vui lắm. Một ngày nọ, ông hỏi tôi, “Bác có một câu chuyện kinh dị chưa ai biết đây. Muốn nghe không?...” Tôi chép lại nội dung vào nhật kí của mình, về sau quên bẵng đi...
Một tốp khách bước vào cửa hàng, nhân viên tóc vàng đứng dậy ra tiếp đón. Ở bàn chỉ còn lại Mizuki, Haruo và mấy cốc rượu nếm thử.
Haruo lặp lại thông tin như để nghiền ngẫm, “Tầm ngày 20 tháng trước, Hideaki tìm thấy cuốn nhật kí cũ tại nhà bố mẹ và nhớ ra câu chuyện kinh dị nọ. Anh ta đem kể cho đám Kazuto ở quán trọ mà không biết rằng đó là một câu chuyện chứa lời nguyền. Học giả kể truyện cho Hideaki hồi nhỏ là ai?”
Vậy là đã tìm ra đối tượng tiếp theo cần điều tra. Phải xác định được học giả đã kể câu chuyện cho Hideaki. Mizuki muốn biết ông ta nghe từ nguồn nào. Chuỗi tử vong liên quan đến Shiraisan bắt đầu từ đâu?
Ai là người đầu tiên kể truyện ma Shiraisan? Có phải người đó tạo ra lời nguyền? Các khán giả theo dõi câu chuyện đều lần lượt chết đi. Kẻ tạo ra lời nguyền thù hận con người đến mức ấy ư?
Mizuki cầm cốc đưa lên miệng, nếm thử chất lỏng trong vắt đó. Hương vị cực kì sảng khoái.
Nhân tiện thì đây là lần thứ hai trong đời cô uống rượu. Lần đầu tiên là ở một nhà hàng Kana dẫn đến. Cô nhấp một ngụm nhỏ cocktail ngọt ngào, và chẳng nhớ gì nữa. Từ hôm ấy trở đi, Kana tuyệt đối không mời rượu Mizuki. Mỗi khi cô định thử đồ có cồn, Kana đều ngăn cản, “Cậu thôi ngay cho tớ.”
“Mizuki!? Này, cô có sao không’?”
Nghe tiếng Haruo gọi. Mizuki nhận ra mình đã gục xuống bàn tự lúc nào. Tuy nhiên, toàn thân cô vô cùng sảng khoái, không sao đứng dậy được.
Kota đợi Mizuki và Haruo ở tiền sảnh, mãi mà không thấy họ xuất hiện. Mizuki là bạn của Kana, còn là người ở bên cô ấy vào thời điểm từ giã cõi đời. Haruo là anh trai của Kazuto. Kota đã biết đến sự tồn tại của họ từ trước, nhưng hoàn toàn bất ngờ khi gặp họ ở khu suối nước nóng Sogen này.
Anh đoán rằng họ đến đây với lý do giống mình. Sau khi mất bạn thân và người thân, có lẽ họ đang tự điều tra về chứng suy tim kéo theo vỡ nhãn cầu. Vì nhận thấy ba nạn nhân từng ghé thăm khu suối nước nóng nên họ mới đến đây.
Kota muốn hỏi cặn kẽ, anh cảm thấy hai người đó nắm được những thông tin mà mình không biết. Mấy câu Mizuki nói trước khi lên tầng cho thấy cô biết nguyên nhân khiến ba người kia mất mạng. Không phải là bệnh tật, cho nên khẩu trang không để làm gì.
Kota vứt bỏ khẩu trang. Hiểu là Mizuki và Haruo sẽ không xuất hiện, anh quyết định rời khỏi tiền sảnh. Anh ra ngoài bằng cửa trước. Hơi nước trắng mờ bốc lên từ rãnh thoát dưới chân, gặp gió lạnh mùa đông thì tan loãng vào không khí. Kota bắt đầu bước đi.
Đầu tiên, anh định đến chỗ ba người quá cố đã dừng chân trong lúc tản bộ. Ảnh chuyến đi có đăng trên mạng xã hội của họ, giúp anh xác định được vị trí.
Kết quả là, Kota không thu hoạch được gì. Từ tấm ảnh chụp khăn tay mà Eiko đăng trên Instagram, Kota tìm ra cửa hàng bán khăn tay. Chủ hàng không nhớ cả ba. Từ Tấu Thọ Quán đi một đoạn về phía núi có một ngôi đền, Kana đã đăng ảnh ngôi đền trên Facebook. Vu nữ [13] bán bùa ở đền cũng không có ấn tượng về ba cô cậu.
Kota cuốc bộ chừng hai tiếng rồi quay lại Tấu Thọ Quán. Đằng sau quán trọ có chỗ hút thuốc, anh bèn ra thư giãn một lúc. Có sẵn gạt tàn và ghế dài, anh vừa hút vừa ngắm nhìn vườn trúc.
Trong khi châm lửa, Kota thơ thẩn nghĩ, thật không tin được là mình đã từng cai thuốc. Thói quen hút thuốc hình thành từ thời sinh viên, anh thôi hút, dù chỉ tạm thời, là vì con gái chào đời. Anh tự giác bỏ thuốc lá để bảo vệ sức khỏe con. Khoảng thời gian đã qua ấy cứ như chuyện trong mơ.
Bất chợt, Kota chú ý đến cô gái đang dọn vệ sinh phía sau quán trọ. Cô ta mập lùn, đeo kính và tóc ngắn chấm vai.
“Cô ơi, tôi nhờ chút.” Kota gọi.
Cô gái ngừng dọn dẹp, “Vâng. Có chuyện gì ạ?”
Kota đã thăm dò một vài người làm ở Tấu Thọ Quán. Sau khi cho xe vào bãi đỗ và hoàn tất thủ tục ở quầy lễ tân, gặp ai anh cũng chìa ảnh ba nạn nhân và hỏi thăm tin tức. Nhưng hình như anh chưa gặp cô phục vụ tóc ngắn này lần nào.
“Tôi muốn hỏi thăm một chút. Dạo trước có ba người lưu trú ở quán mình, họ đây...” Kota chìa ảnh ba người do anh in từ ảnh đăng trên mạng xã hội. Ở rìa trắng, anh viết tên Kato Kana, Suzuki Kazuto và Tomita Eiko.
Cô phục vụ ngó tấm ảnh trên tay Kota và tỏ ra sợ hãi.
“Cô biết điều gì sao?”
“Một đồng nghiệp của tôi rất băn khoăn về những vị khách này.”
“Băn khoăn là thế nào?”
“Cậu ấy chụp trang danh sách khách trọ và hỏi tôi có nhớ họ không. Đâu như chính là mấy cái tên này...”
“Bây giờ cậu ta có đi làm không? Tôi muốn hỏi trực tiếp.”
Cô phục vụ lắc đầu với vẻ u ám, “Cậu ấy đã nghỉ một thời gian.”
“Đang nghỉ à?”
“Vâng, tôi nghĩ là cậu ấy ở nhà...”
Cô phục vụ kể cho Kota nghe về người đó. Cậu ta tên là Morikawa Toshiyuki, 19 tuổi. Sau khi tốt nghiệp cấp ba, cậu ta không học đại học mà vào làm việc luôn ở đây. Cô phục vụ cho biết, vì tuổi sàn sàn nên họ hay nói chuyện với nhau.
Từ khu suối nước nóng, lái xe một quãng là tới khu dân cư với nhà cửa chạy dài. Đường rộng và xe cộ thưa thớt nên Kota dừng ngay ngoài đường rồi xuống xe. Nhà của Toshiyuki là một ngôi nhà bình thường, trước cửa có những chậu hoa xếp ngay ngắn. Ở sân có xe hơi loại nhỏ [14] và xe đạp kiểu thể thao đúng sở thích các cậu trai trẻ. Kota bấm chuông, một giọng nữ vọng ra qua máy liên lạc nội bộ. Có lẽ là mẹ Toshiyuki.
“Vâng.”
“Đây có phải là nhà cậu Morikawa Toshiyuki?”
“Đúng rồi.”
“Cậu ấy có nhà không ạ?”
“Xin hỏi ai đấy?”
“Tôi là phóng viên tạp chí ở Tokyo.”
“Ở Tokyo?... Vui lòng đợi một chút.”
Cửa mở, một phụ nữ lớn tuổi xuất hiện. Kota cúi đầu chào và đưa danh thiếp ghi tên tạp chí, nhẹ cả người vì không bị đuổi về. Thấy người phụ nữ có vẻ cảnh giác, Kota mau chóng giải thích mục đích của chuyến viếng thăm. Anh nói mình đến Tấu Thọ Quán sau khi tìm hiểu hàng loạt cái chết đáng ngờ ở Tokyo. Anh không nói dối, chỉ nói quá lên một chút rằng vụ này có thể sẽ bùng ra thành vấn đề xã hội.
“Tôi muốn hỏi xem cậu Toshiyuki có từng tiếp xúc với ba người quá cố ở Tấu Thọ Quán hay không.”
“Hỏi con tôi ư?”
“Tôi sẽ rất biết ơn nếu được chị chia sẻ thêm chút thông tin.”
“Mấy ngày nay, con tôi bỗng nhiên suy sụp tinh thần. Liệu có liên quan gì đến chuyện này không?”
Bà kể rằng đêm 30 tháng Giêng, hết giờ làm đã lâu mà chưa thấy Toshiyuki đâu. Bà đang lo lắng gọi báo cảnh sát thì thấy con dắt xe đạp về, mặt mũi tái nhợt hoảng loạn. Bà cố gạn hỏi có chuyện gì nhưng con cứ ngậm miệng không đáp.
Kota không đoán ra tình hình Toshiyuki gặp phải đêm đó, cũng không quả quyết được cậu ta có liên quan đến những cái chết đáng ngờ hay không. Anh thành thật giải thích như thế và đề nghị được nói chuyện với Toshiyuki. Người phụ nữ hơi do dự, buông một câu “Đợi nhé” rồi lui vào.
Khi quay ra, bà mang theo cả dép đi trong nhà, “Con trai tôi đồng ý nói chuyện với cậu.”
Kota cảm ơn và vào nhà. Người phụ nữ chỉ lên cầu thang, bảo rằng phòng của Toshiyuki ở cuối hành lang tầng hai. Kota đề nghị mẹ Toshiyuki đợi ở tầng một, vì anh muốn trao đổi riêng với cậu con trước đã. Người phụ nữ chấp thuận.
Đến cửa phòng Toshiyuki, Kota gõ cửa.
“Xin mời.”
Có tiếng trả lời yếu ớt. Kota mở cửa nhìn vào.
“Chào cậu.”
Đó là một căn phòng gọn gàng. Giá sách xếp truyện tranh và tạp chí xe máy, trên bàn học dựng một cây đàn ghi ta. Giường kê sát tường, cậu thanh niên vẫn còn nét trẻ con đang ngồi bó gối ở đấy. Cậu đưa mắt nhìn Kota như quan sát. Kota cúi đầu chào rồi bước vào phòng.
“Tôi muốn hỏi thăm về mấy vị khách từng trọ ở Tấu Thọ Quán, có được không?”
Anh lấy danh thiếp đưa cho Toshiyuki. Cậu im lặng nhận lấy. Kota phân vân không biết nói gì tiếp, anh liếc mắt qua phòng và chú ý đến đầu đĩa CD một ổ giờ đã lỗi thời, bên cạnh có đĩa CD nhạc cổ điển.
“Cậu nghe nhạc cổ điển à?”
“Bố tôi sưu tầm.”
“Chắc cậu giờ vẫn thân thiết với bố nhỉ.”
“Bố mất hồi tôi học tiểu học.”
“... Xin lỗi vì đã hỏi han thiếu tế nhị.”
“Không sao.”
Kota mượn một chiếc ghế bên bàn học và ngồi xuống, kiểm tra lại để chắc chắn rằng máy ghi âm trong túi áo khoác đang ở trạng thái ghi.
“Cả ba người từng trọ ở quán đều chết rồi sao? Mẹ tôi vừa kể. Tôi biết họ...” Toshiyuki liếc nhìn danh thiếp đang kẹp giữa các ngón tay.
“Ừ, họ chết rồi.”
Toshiyuki có vẻ sốc, “Suốt mấy ngày qua ở trong phòng, tôi cứ lên mạng tìm kiếm suốt. Tôi có tra ra Facebook của cô Kana và anh Kazuto nên đã biết họ qua đời, còn nghe đồn là khi chết, mắt họ nổ tung. Không ngờ là ngay cả cô Eiko cũng...”
“Cô ấy mới chết gần đây thôi. Tại sao cậu lại quan tâm đến ba người đó?”
“Anh hỏi Hanako phải không?”
Hanako chắc là cô phục vụ vừa cho anh biết thông tin về Toshiyuki.
“Chà, đây là điều quan trọng. Cậu đã biết trước rằng ba khách trọ sẽ chết phải không? Cho nên mới quan tâm đến họ?”
Khuôn mặt cúi gằm nãy giờ của Toshiyuki ngẩng phắt lên, “Tôi không biết họ sẽ chết, chỉ có linh tính chẳng lành thôi. Bởi vì tất cả chúng tôi đều nghe câu chuyện đó...”
“Câu chuyện đó ư?”
Toshiyuki tiếp tục nói với vẻ kích động, “Tôi tình cờ đứng ở quầy nên nghe thấy. Tôi đã chạy thoát còn ba người họ chắc là không. Nhưng tôi đã phát hiện ra. Nếu nhìn đi chỗ khác, nó sẽ áp sát. Nếu nhìn chằm chằm, nó sẽ đứng yên. Nhờ thế mà tôi thoát thân. Cuối cùng, tầm tiếng rưỡi hoặc hai tiếng, nó biến mất...”
“Khoan đã. Cậu đang nói cái gì vậy?”
“Lời nguyền ấy.”
“Lời nguyền?”
Một từ ngoài dự đoán. Tức là Toshiyuki cho rằng có một lời nguyền gây ra cái chết của ba người kia...
“Anh Hideaki đã kể một truyện kinh dị ở tiền sảnh. Ai nghe phải thì sẽ bị ếm nguyền. Ba người đó đều dính, còn tôi...”
Kota mở sổ tay, ghi lại cái tên Hideaki. Người này đã kể cho ba vị khách nghe một câu chuyện kinh dị tại tiền sảnh quán trọ. Những người nghe phải đều dính lời nguyền và mất mạng. Sao mà khó tin thế?
“Là lời nguyền ư? Có chuyện này thật á?”
Kota không khỏi cụt hứng, giọng đã ít nhiều xem thường. Đúng là Toshiyuki khá nhạy bén khi để ý đến ba vị khách. Tuy nhiên, cậu ta lại mù quáng đến mức đi lý giải một cách dễ dãi rằng cái chết của ba người kia đều là tại lời nguyền, một khái niệm không có chút cơ sở khoa học nào.
“Tôi không dám nói với mẹ, bởi vì tôi mà kể chi tiết, mẹ sẽ là người tiếp theo bị ếm.”
“Mẹ cậu đang lo cho cậu đấy. Cậu nên giải thích rõ với mẹ thay vì che giấu.”
“Anh không tin lời nguyền nên mới nói thế.”
“Tôi cho rằng có một lý do khác gây ra cái chết của ba người kia. Ví như, quần áo Hideaki có mầm bệnh, làm lây nhiễm sang họ.”
“Thế thì đồng nghiệp ở cửa hàng anh ấy làm và nhiều người khác hẳn đã toi mạng rồi. Lời nguyền là có thật. Dính phải nó đi, anh sẽ thấm thía thôi. Nếu bị lôi vào cuộc, anh sẽ biết ba người kia chết thế nào.”
Ánh mắt cậu ta đầy khiêu khích, làm Kota gần như phát hoảng. Nhưng suy đến cùng anh chẳng bao giờ tin dị đoan, nên mau chóng chấp nhận thách thức.
“Đúng nhỉ! Biết lý do khiến họ chết là gọn chuyện. Vậy làm thế nào để bị ếm?”
“Tôi kể luôn đây. Đó là một truyện ma rất ngắn. Nghe đến hết, anh sẽ bị ếm.”
Toshiyuki đứng dậy, mở cửa phòng xem xét. Sau khi chắc chắn là không có ai ngoài hành lang, cậu mới quay vào ngồi xuống giường, im lặng một thoáng thì bắt đầu câu chuyện gây phát tán lời nguyền.
Tiếp theo là ngươi.
Câu chuyện về người phụ nữ có đôi mắt to dị thường tự xưng là Shiraisan đã đến phần cao trào. Ngón trỏ của bàn tay phải, dùng để minh họa người phụ nữ, bỗng quay phắt về phía Kota, làm anh giật nảy mình vì bất ngờ, như thể nhân vật trong câu chuyện đang ngoái lại nhìn. Nhưng chẳng mấy chốc anh cười phá lên. Toshiyuki hạ ngón tay xuống và cười theo, được một lúc bỗng bật khóc nức nở.
Rời khỏi nhà Morikawa, Kota quay ra lấy chiếc ô tô đậu ngoài đường để quay lại Tấu Thọ Quán. Mặt trời lặn cũng là lúc biển hiệu các quán rượu lên đèn. Kota về phòng, cởi áo khoác, vào buồng vệ sinh rửa mặt rồi nằm dài ra chiếu. Anh nhìn lên trần, cố gắng tóm lược các suy nghĩ của mình, nhưng cứ phân tâm vì nhớ đến khuôn mặt đầm đìa nước mắt của Toshiyuki.
Anh bật máy ghi âm và nghe lại câu chuyện cậu kể lúc ở phòng cậu ta, có vài điểm anh không hiểu nên cứ lướt qua.
“Nhưng tôi đã phát hiện ra. Nếu nhìn đi chỗ khác, nó sẽ áp sát. Nếu nhìn chằm chằm, nó sẽ đứng yên. Nhờ thế mà tôi thoát thân. Cuối cùng, tầm tiếng rưỡi hoặc hai tiếng, nó biến mất...”
Cái quái gì áp sát mới được chứ? Cậu ta tin rằng Kana, Kazuto và Eiko mất mạng là do không thể thoát khỏi nó. Nó là người phụ nữ có đôi mắt to dị thường xuất hiện cùng tiếng chuông? Tên cô ta là...
Shiraisan, phải không nhỉ?
Đúng lúc này, ở góc phòng khẽ lép bép, nghe như thể có người vừa giẫm vào đấy, sức nặng làm chiếu lún xuống nên phát ra âm thanh. Không khí trào lên hơi ẩm có mùi tanh tưởi.
Ở góc phòng có dựng một chiếc gương kiểu cổ. Mặt gương phản chiếu vùng tối ở phần sâu căn phòng, cho thấy một phụ nữ tóc đen dài đứng đó với khuôn mặt cúi gằm, tóc xõa xuống che khuất diện mạo.
Kota vội vàng nhìn kĩ vùng tối để kiểm tra hình ảnh phản chiếu. Không có phụ nữ tóc đen nào cả. Chắc là nhìn nhầm thôi. Có thể vùng tối ở góc phòng trông na ná một phụ nữ đang đứng. Tuy nhiên, cơn bồn chồn không chịu lắng xuống. Anh vừa lau mồ hôi vừa tự hỏi, có thật là mình nhìn nhầm không? Nếu không thì sao?
Đột nhiên, điện thoại trên bàn đổ chuông. Màn hình hiển thị cho thấy là vợ gọi.
Kota nhận điện, “Fuyumi à? Sao em?”
“Sao đâu. Ổn cả. Anh đang làm gì?”
Kota vừa lắng nghe giọng vợ vừa nhìn quanh phòng, nơm nớp lo rằng người phụ nữ ban nãy sẽ lại nhô ra ở đâu đó. Tuy nhiên, cuộc đàm thoại với vợ mau chóng làm anh bình tĩnh lại. Fuyumi kể là hôm nay đã hoàn tất kịch bản phim theo đặt hàng, sẽ nộp vào buổi họp ngày mai, tốt quá đi mất.
“Anh tắm suối nước nóng chưa?”
“Chưa.”
“Khẩu trang thì sao? Có tác dụng không?”
“Không, hình như không phải là bệnh truyền nhiễm đâu.”
“Thế thì tốt.”
Kota vứt khẩu trang vì Mizuki đã phủ nhận khả năng bệnh truyền nhiễm. Tuy nhiên, anh không chấp nhận được chuyện lời nguyền. Anh chưa biết tại sao ba người kia chết, nhưng dứt khoát phải có lý do thực tế hơn.
“Này, Fuyumi, em có biết Shiraisan không?”
Fuyumi sinh ra ở thành phố Y tỉnh F. Khu suối nước nóng Sogen là quê hương của cô. Nếu câu chuyện ma do Toshiyuki kể dựa trên một tích cũ dân gian lưu truyền ở vùng này, có thể Fuyumi đã từng nghe. Tuy nhiên, đáp lại Kota chỉ là giọng nói nghi hoặc, “Shiraisan á? Nó là cái gì?”
“Anh nghe được trong chuyến viếng thăm ban nãy. Đó là một câu chuyện kinh dị.”
“Một câu chuyện kinh dị?”
“Ừ, em có muốn nghe không?”
“Vâng. Anh kể đi.”
Kota đến bên cửa sổ, vừa hút thuốc vừa kể lại câu chuyện ma vừa nghe ở chỗ Toshiyuki. Ngoài trời, bóng tối đang lan rộng, nhưng nhìn kĩ sẽ thấy ánh đèn thị trấn. Làn khói thở ra lơ lửng trước mặt Kota một lúc.
Ở thị trấn suối nước nóng có con sông nhỏ rộng khoảng năm mét. Dọc theo bờ sông là đường lát đá cuội điểm xuyết đèn lồng treo thành dãy. Khi mặt trời khuất bóng, ánh đèn rọi xuống mặt nước tạo thành khung cảnh huyền ảo. Haruo ngồi trên ghế băng ngắm nhìn cảnh tượng ấy. Mizuki ngồi cạnh cậu, vẫn chưa tỉnh rượu, mắt nhắm nghiền không rõ đang ngủ hay thức. Mỗi khi cô nghiêng người chực ngã khỏi ghế, Haruo phải giữ tay và kéo cô ngồi thẳng lại.
Sau khi nếm thử sake địa phương, Mizuki đã gục xuống và ngủ luôn ở bàn. Haruo lay vai cô cũng không tỉnh, vì vậy cậu đành để cô nghỉ ngơi ở cửa hàng một lúc. Khi cô đã lắc lư đứng dậy được, Haruo dìu cô gái nửa tỉnh nửa mê đi về Tấu Thọ Quán. Sắp đến nơi thì dừng chân nghỉ.
“... Ngủ... Tôi buồn ngủ.”
Thỉnh thoảng, âm thanh rỉ ra từ miệng cô.
“Cô ngủ đi.”
“Cảm ơn anh...”
Nghe giọng Haruo, Mizuki yên tâm và bắt đầu thở đều, đi vào giấc ngủ. Trời lạnh nhưng không đến mức chết cóng. Haruo định ở đây thêm một lúc cho đến khi cô tỉnh hẳn. Mizuki ngồi dựa vào cậu, người cô thơm thơm.
Mặt nước phản chiếu ánh sáng lung linh tuyệt đẹp. Hơi nước nóng theo gió từ đâu bay tới nhuộm trắng mờ cảnh vật. Ánh đèn xanh đỏ của các cửa hàng lưu niệm và quán ăn nhòe ra thành tranh màu nước. Người qua lại ở bờ bên kia có lẽ đều là khách du lịch. Haruo chợt nhận ra trong số họ có một người đang đứng nhìn chằm chằm sang đây.
Người quen à? Đường nét quả là đã từng gặp. Haruo căng mắt nhìn vào phần mặt.
Khi hơi nước mờ dần, cậu nhận ra trên khuôn mặt đó, nhãn cầu đã rời bỏ vị trí, để lại hốc trống đen kịt hai bên sống mũi.
“Kazuto!?” Haruo kêu lên.
Người đang đứng ở bờ bên kia nhìn sang chính là em trai cậu. Kiểu tóc, chiều cao, quần áo, mọi thứ đều giống Kazuto.
Anh... Kazuto cất tiếng, giọng run rẩy như sắp bật khóc. Anh ghét em, phải không... Em chết đi, anh thoải mái rồi nhỉ...
Haruo cảm thấy như có bàn tay băng giá bóp chặt tim mình. Máu chảy ra từ hai hốc mắt em trai, nhuộm đỏ đôi má. Dòng sông nhỏ bốc lên mùi tanh như cá thối.
Mẹ đã chết vì sinh ra em... Em đã, cướp mất mẹ của anh... Vì thế, anh, em...
Hồi tiểu học, hai anh em từng có một cuộc cãi vã. Haruo không nhớ nguyên nhân, nhưng chắc là nhỏ nhặt thôi. Chẳng qua muốn làm tổn thương em trai, cậu đã cố ý nhiếc móc, “Không có mày thì mẹ vẫn còn sống.” Dáng vẻ sững sờ với khuôn mặt đanh lại của Kazuto giờ vẫn in hằn trong tâm trí cậu.
“Anh xin lỗi, Kazuto! Anh xin lỗi! Đó là lời nói dối! Anh không nghĩ thế đâu!”
Haruo hét lên với cậu em ở bờ bên kia. Kazuto không phản ứng, khuôn mặt mất nhãn cầu không mảy may biểu cảm. Chẳng có dấu hiệu gì cho thấy Haruo đã được tha thứ.
“Anh xin lỗi, Kazuto! Làm sao để em hiểu cho anh đây?” Haruo muốn chứng minh rằng sự tồn tại của Kazuto vô cùng quan trọng đối với cậu.
Lời nói thường đọng lại trong lòng người suốt nhiều năm. Lời tốt đẹp có tác dụng tích cực, lời xấu xa sẽ tiếp tục gây ảnh hưởng xấu xa. Lời tốt là chúc phúc, lời xấu thành nguyền rủa.
Những lời Haruo ném ra đã biến thành lời nguyền đối với Kazuto, trói buộc cuộc đời Kazuto. Thảng hoặc cậu sẽ nhớ tới, và mỗi lần như vậy, trái tim cậu lại héo mòn.
“Kazuto!”
Người qua lại đều không nghe thấy giọng Haruo thì phải, vì không ai dừng chân hay ngoái nhìn. Họ thản nhiên đi ngang qua mà không hề nhận ra Kazuto với hai hốc mắt rỗng vẫn chảy máu ròng ròng.
Gió thổi và hơi nước từ đâu bay tới lại nhuộm trắng tầm nhìn của Haruo. Khi hơi nước loãng dần và tan đi, không thấy bóng dáng Kazuto đâu nữa.
Ánh đèn lồng rọi xuống lòng sông lóng lánh, mùi tanh tưởi như cá ươn cũng biến mất. Một tốp du khách trẻ vừa nô đùa vừa chụp ảnh tự sướng. Hiện thực đã trở lại. Haruo vừa mơ chăng.
Mizuki đổ nghiêng sang, gục vào cậu.
“Dậy đi, Mizuki!”
Nghe gọi, Mizuki hé đôi mắt đẹp nhìn quanh. Nhận ra mình đang rúc vào người Haruo, cô bật dậy với dáng vẻ vẫn còn mơ màng.
“Giờ ta đi thôi. Cô còn buồn ngủ không?”
“Xin lỗi, tôi ổn rồi.” Mizuki loạng choạng đứng dậy, bộ dạng khó mà gọi là ổn. Không trông chừng cẩn thận thì có khi cô nhoài qua rào chắn rơi xuống sông mất.
“Em trai anh thì sao?” Mizuki vừa nói vừa nén ngáp. “À, anh có nói chuyện với Kazuto ở bên kia sông không? Hay là tôi mơ thấy nhỉ?”
“Có thể mơ, cũng có thể không.”
“Là sao?”
Chính Haruo cũng không xác định được. Cậu cùng Mizuki đi về Tấu Thọ Quán. Trong lúc bước trên con đường lát đá với dãy đèn lồng trải dài, cậu ngoái đầu nhìn vị trí mà Kazuto chỉ đứng một lần, tự hỏi không biết hai anh em còn dịp gặp lại nhau không.
Toshiyuki ru rú trong nhà đã gần một tuần, hầu hết là ở phòng riêng, trừ lúc ăn, đi vệ sinh và lúc tắm. Mẹ lo lắng bảo đi bệnh viện nhưng cậu kháng cự, chỉ sợ ra ngoài thì người phụ nữ kia lại xuất hiện.
Đêm 30 tháng Giêng, Toshiyuki chạm trán cô ta dọc đường từ Tấu Thọ Quán về nhà. Thấp thoáng qua khe hở của làn tóc xõa là đôi mắt to dị thường.
Không phải con người. Vừa nhìn thấy nó ở cách mình vài mét, Toshiyuki đã hét lên, không phải hoảng sợ vì lâm nguy, mà vì hãi hùng trước hơi hướm kì dị đó. Nó ngập đầy bi thương u ám và bóng tối sâu thẳm. Nó mang đường nét con người nhưng thực tế lại giống cái hố toang hoác. Nó là một khối trống rỗng mà chỉ nhìn đã khiến linh hồn người ta nguội lạnh và cứng đờ.
Toshiyuki đang định bưng mặt òa khóc thì sực nhớ một kinh nghiệm cha dạy hồi tiểu học, đó là cách đối phó khi gặp gấu trên núi.
“Thế này nhé, Toshiyuki. Lên núi chẳng may gặp phải gấu, con hãy từ từ giật lùi trong lúc nhìn chằm chằm vào nó. Nếu con quay lưng lại và cố gắng bỏ chạy, con gấu sẽ đuổi theo và hạ gục con. Vì thế tuyệt đối đừng rời mắt khỏi nó, và nới khoảng cách từng chút một sao cho không làm nó khó chịu.”
Đối với Toshiyuki, mọi điều trao đổi giữa cậu và người cha mất sớm đều quan trọng. Thỉnh thoảng cậu lại hồi tưởng những cuộc trò chuyện với ông để thời gian họ ở bên nhau khỏi phai mờ, giống như lấy một viên ngọc quý giá ra ngắm nghía.
Bởi thế, cậu đã vô thức thực hành cách đối phó với gấu. Toshiyuki từ từ giật lùi nhưng không rời ánh nhìn khỏi người phụ nữ mắt to dị thường. Trong tư thế mông chạm đất, cậu chống tay xuống mặt đường lạnh toát, cứ nhích dần ra sau.
Người phụ nữ không đuổi theo. Toshiyuki không biết nó có đặc tính bắt mồi chạy trốn giống gấu hay không, chỉ biết nó vẫn đứng yên khi hai bên mặt đối mặt.
Thế là, Toshiyuki tiếp tục duy trì trạng thái rê mông giật lùi, kéo khoảng cách ra xa đến mức người phụ nữ chỉ còn bằng móng tay út. Cậu không thể liên lạc với ai vì hình như điện thoại đã rơi mất khi ngã xe. Chừng tiếng rưỡi đến hai tiếng sau, cậu mới nguôi sợ, và nhận ra người phụ nữ không còn ở đó nữa. Cứ tưởng mình chỉ mất dấu nó thôi, cậu bèn nhìn ngó khắp xung quanh, nhưng cũng không thấy.
Mẹ rất sửng sốt khi con trai về đến nhà với bộ dạng kiệt quệ, tuy nhiên Toshiyuki không hề hé răng về tình huống mình vừa rơi vào, bởi vì muốn giải thích ngọn ngành, dứt khoát phải kể ra câu chuyện ma của Hideaki và sự tồn tại của người phụ nữ tên Shiraisan, mà như thế thì mẹ sẽ bị ếm giống cậu mất.
Toshiyuki nơm nớp lo sợ rằng ngay lúc này đây Shiraisan vẫn đang lởn vởn ngoài nhà. Mặt khác cậu cũng nhẹ lòng vì mình đã chạy thoát. Đêm đó nó đã bỏ qua cậu nên chắc không sao nữa đâu, nó sẽ thôi rình rập, cậu mong như vậy.
“Ăn tối nào!”
Nghe giọng mẹ vọng lên từ dưới cầu thang, Toshiyuki bò ra khỏi giường. Danh thiếp Mamiya Kota đưa cho rơi trên sàn, cậu nhặt lên ném vào thùng rác. Ngoài cửa sổ, trời đã tối hẳn. Toshiyuki xuống tầng một, vào phòng vệ sinh rửa sạch mặt mũi để mẹ không nhận ra cậu vừa khóc.
Khi cậu vào bếp, trên bàn đã bày đầy những món mẹ nấu, toàn là món khoái khẩu của Toshiyuki, chẳng hạn gà rán và bánh khoai tây.
“Mời mẹ ăn cơm.”
Toshiyuki bắt đầu ăn, biết rằng mẹ thấp thỏm vì trạng thái lặng lẽ u uất của mình. Có lẽ mẹ mong đợi việc tiếp xúc với người thứ ba sẽ đem lại kết quả tích cực hơn.
“Hôm nay cậu kia tới, các con nói chuyện gì vậy?” Mẹ vừa uống canh miso vừa hỏi.
“Không có gì to tát... Hình như mấy người khách trọ quán con dạo trước đã chết hết ở Tokyo. Anh ta chỉ hỏi thăm vài câu về vụ đó thôi.”
Và cậu đi kể truyện ma Shiraisan cho Kota nghe dù biết rõ rằng anh ta sẽ bị ếm.
“Là lời nguyền ư? Có chuyện này thật á?”
Toshiyuki sôi máu vì giọng điệu cợt nhả của Kota. Thật vô lý khi chỉ mình cậu chết. Phải kéo theo anh ta. Ác ý manh nha và khi nhận ra thì cậu đã kể mất rồi. Kể xong cậu bật khóc vì sự máu lạnh, mặc kệ người khác sống chết của mình.
Bây giờ cậu lại bồn chồn. Nếu Kota kể cho ai đấy nghe về Shiraisan, họ có thể lại kể cho một người nào khác. Lời nguyền thành ra lây nhiễm như cúm và lan rộng khắp thế giới, biết đâu một ngày kia lại lan đến chỗ mẹ cậu.
“Sao thế?”
Mẹ chợt hỏi. Hóa ra Toshiyuki đã vô thức nhìn chằm chằm vào mẹ một lúc. Cậu lắc đầu, đưa miếng gà rán lên miệng.
“Ngon lắm ạ.”
“Thế thì tốt.”
Cậu ngấu nghiến ăn để kìm nước mắt.
Sau bữa tối, Toshiyuki quyết định về phòng nghe nhạc. Cậu bật đĩa nhạc cổ điển cha thích rồi ngồi xuống sàn, dựa lưng vào giường. Khi giai điệu vang ra từ loa, cậu nhắm mắt, nỗi lo âu và căng thẳng gần đây bỗng giảm bớt. Tiếng dương cầm đẹp đẽ làm cậu nhớ đến cha.
Cha mất do ung thư. Toshiyuki nhớ rất rõ lần mẹ dắt vào viện thăm. Đó là một ngày hè nóng nực, ve kêu râm ran. Nếu chết đi, liệu cậu có gặp được cha không? Thế giới bên kia tồn tại thật chứ? Toshiyuki vừa nhắm mắt nghe nhạc vừa miên man suy nghĩ.
Từ trước đến nay, con người vẫn nghĩ rằng nếu ngừng các hoạt động sống, chúng ta sẽ biến mất. Chỉ có thân thể bất động lưu lại chốn này cho đến khi được hỏa táng, còn ý thức hay tinh thần... đều sẽ tan biến.
Tuy nhiên, việc nhìn thấy một thực thể siêu nhiên khiến cậu thay đổi nhận thức. Có lẽ thế giới này mờ mịt chứ không rõ ràng như cậu hằng tưởng. Thứ mà cậu cho là “thực tế” hóa ra mong manh đến độ vỡ nứt ngay được chỉ vì chút va chạm nhẹ. Và đằng sau các vết nứt ấy, bóng tối hun hút đang loang ra.
Qua mí mắt, Toshiyuki nhìn vào bóng tối. Nhưng nhắm mắt không có nghĩa là thấy tối hẳn. Bên ngoài lớp da của mí mắt, ánh đèn huỳnh quang trên trần mơ hồ nhuốm sắc đỏ. Có lẽ là tại nhìn xuyên qua da thịt nên tầm nhìn mới thành màu này.
Bất chợt, ánh đèn huỳnh quang tối đi chốc lát trên mí mắt. Đèn cũ quá lại tậm tạch đây. Mà cũng có thể là tại cái gì đó vừa lướt qua trên đầu cậu, làm gián đoạn dòng sáng.
Toshiyuki mở bừng mắt, dáo dác kiểm tra xung quanh. Đèn không hề nhấp nháy. Chỉ có mình cậu trong căn phòng tràn ngập tiếng dương cầm. Xen giữa tiếng nhạc là tiếng chuông lắc...
Leng keng!
Khi tiếng chuông lọt vào tai, Toshiyuki sợ tái người. Cậu hiểu ý nghĩa của âm thanh này, đây là âm thanh cậu đã nghe một tuần trước. Mồ hôi túa ra, Toshiyuki cố gắng nhỏm dậy nhưng không đủ sức, tứ chi run bắn. Không khí trong phòng trở nên ẩm ướt nặng nề, dường như vô số bàn tay vô hình đang quấn lấy cậu.
Leng keng!
Âm thanh vọng vào từ cừa sổ. Thâm tâm Toshiyuki không muốn nhìn, cậu sợ phải xác nhận, đồng thời cũng không chịu đựng nổi việc không nhìn.
Khi cậu liếc mắt ra, cửa sổ vẫn buông rèm, nhưng qua kẽ rèm vẫn thấy kính cửa sổ. Người phụ nữ đứng ngay bên ngoài, đôi mắt to dị thường nhìn chòng chọc vào Toshiyuki. Đôi mắt tối hơn cả màn đêm, đôi mắt đen vô đáy.
Toshiyuki không kìm được tiếng hét. Ngoài cửa sổ không có ban công, cũng không có chỗ nào đặt chân. Thế mà cô ta vẫn đứng đấy.
Không được nhìn đi chỗ khác. Nếu rời mắt, nó sẽ đến gần.
Toshiyuki tự nhủ, song lại bỏ cuộc giữa chừng. Có hiệu nghiệm thì cũng chỉ là tạm thời. Lần trước giết hụt nên lần này tái xuất hiện đấy thôi. Nó sẽ tìm đến, hết phen này tới phen khác, hoài hủy dai dẳng trong suốt quãng đời còn lại, cướp đi mọi thời gian thảnh thơi của cậu. Nó sẽ xuất hiện mọi lúc, mọi nơi. Cậu sẽ vĩnh viễn sống trong hãi hùng, suy sụp tinh thần và gồng mình đối diện với đôi mắt làm đóng băng linh hồn mình. Quá tuyệt vọng! Chết đi cho nhẹ nợ!
Giọng mẹ dưới nhà vọng lên, “Toshiyuki!? Có chuyện gì đấy!? Toshiyuki!?”
Hình như mẹ sắp lên cầu thang. Toshiyuki bất giác đảo mắt ra cửa. Đúng một giây. Cậu chưa biết phải làm sao nếu mẹ mở cửa. Bấy giờ không chỉ cậu, mà có khi cả mẹ cũng bị Shiraisan tấn công.
Chuông khua leng keng, trong phòng bốc lên mùi kinh tởm như mùi cá ươn.
Khi Toshiyuki nhìn lại, người phụ nữ đã đứng trong phòng. Cửa sổ không mở, rèm buông như cũ. Người phụ nữ bất động ở tư thế như vừa di chuyển. Hai tay chắp lại với mu bàn tay hiện rõ lỗ thủng xâu sợi dây đỏ treo chuông. Chiếc chuông chầm chậm đung đưa như con lắc, như thể đang kéo dài thời gian.
Qua kẽ hở của làn tóc đen xõa xượi, thấp thoáng khuôn mặt tái xanh như xác chết, vùng quanh miệng có vô số vết bầm tím tái như bị đánh. Toshiyuki sợ đờ người, không sao cử động được.
C?