← Quay lại trang sách

Lần Theo Tiền

Phải đến hơn hai giờ sáng Jules mới về.

Cô ấy nói sẽ ngủ lại nếu tôi muốn. Lẽ ra tôi nên đồng ý, bởi tôi gần như không chợp mắt.

Tôi nằm gần trắng đêm trên sofa phòng khách, không đủ khả năng đối diện với phòng ngủ không có Owen. Tôi cuốn mình trong chiếc chăn cũ chờ đêm qua, nghĩ đi nghĩ lại những gì Jules nói trước khi về.

Chúng tôi đứng ở cửa ra vào. Jules ghé lại ôm tôi.

“Có điều này,” cô nói. “Cậu có tài khoản ngân hàng riêng không?”

“Có,” tôi nói.

“Thế thì tốt,” cô nói. “Quan trọng đấy.”

Thấy cô ấy mỉm cười tán đồng, tôi không nói thêm rằng mình làm vậy là do Owen khăng khăng yêu cầu. Owen là người muốn chúng tôi giữ chút tiền riêng, vì một lý do nào đó anh chưa bao giờ giải thích cặn kẽ. Tôi thì đoán chắc có liên quan đến Bailey. Nhưng có lẽ tôi nhầm. Có lẽ là để không ai động đến tiền của riêng tôi.

“Tớ hỏi thế vì chắc họ sẽ phong tỏa tài sản của anh ấy,” Jules nói. “Sẽ là việc đầu tiên họ làm khi tìm anh ấy. Xem anh ấy biết gì. Lúc nào họ cũng lần theo tiền.”

Lần theo tiền.

Giờ tôi vẫn nôn nao trong người khi nghĩ đến túi thể thao nhét dưới gầm bồn rửa bát, chiếc túi đầy tiền mà chắc Owen biết không ai có thể lần ra dấu vết. Tôi không nói Jules nghe về túi tiền bởi tôi biết một người đầu óc sáng suốt sẽ nghĩ gì. Tôi cũng biết mình nghĩ gì. Nó khiến Owen có vẻ như có tội. Jules đã nghĩ sẵn vậy rồi, túi tiền bí hiểm chỉ giúp khẳng định thêm suy nghĩ ấy. Sao không chứ? Cô ấy quý Owen như một người anh trai, nhưng đây không phải chuyện tình cảm. Việc Owen chạy trốn cùng thái độ đáng ngờ trên điện thoại cho thấy sự dính líu của anh vào vụ lùm xùm này. Mọi thứ đều chứng tỏ điều đó.

Trừ một điều. Trừ điều tôi biết.

Owen không chạy trốn vì có tội. Anh không chạy trốn để tự cứu bản thân mình. Anh không chạy trốn để khỏi vào tù hay để tránh không phải nhìn vào mắt tôi khi thừa nhận điều mình đã làm. Anh không bao giờ bỏ Bailey. Anh không bao giờ bỏ Bailey trừ phi bắt buộc phải thế. Vì sao tôi biết chắc? Vì sao tôi tin tưởng bản thân mình đến độ tin chắc đến thế, trong khi thừa biết mình rất thiên vị khi nhìn nhận mọi thứ?

Một phần vì cả đời tôi luôn phải nhìn nhận mọi thứ. Cả đời tôi luôn chú ý đến từng chi tiết. Tôi đã không nhận thấy gì trước khi mẹ bỏ đi vĩnh viễn. Tôi đã không nhận ra. Tôi đã không nhận ra hành động cuối cùng ấy. Lẽ ra đã không thế. Đã bao lần mẹ vội vã bỏ đi trước lần ra đi cuối cùng ấy, đã bao đêm mẹ lẻn khỏi nhà, bỏ tôi lại với ông hầu như không một lời chào tạm biệt. Đã bao lần mấy ngày liền hay mấy tuần liền mẹ không về, chỉ thỉnh thoảng gọi điện hay thỉnh thoảng tạt qua.

Khi cuối cùng mẹ cũng bỏ đi vĩnh viễn, mẹ không nói mình sẽ không trở lại. Mẹ ghé ngồi xuống giường tôi, gạt tóc trên mặt tôi, nói phải đi châu Âu - rằng cha tôi cần có mẹ bên cạnh. Nhưng mẹ nói rồi mẹ sẽ sớm gặp lại tôi. Tôi đã tưởng điều đó có nghĩa mẹ sẽ sớm trở lại - lúc nào mẹ cũng hết về lại đi. Nhưng tôi đã không nhận ra. Cách mẹ nói. “Sớm gặp lại” có nghĩa mẹ sẽ không bao giờ trở lại với tư cách là một phần cuộc đời tôi. Có nghĩa rồi tôi sẽ được ở bên mẹ một buổi chiều hay một buổi tối hai lần mỗi năm (không bao giờ qua đêm).

Có nghĩa mẹ đã không còn bên tôi nữa.

Đó là phần tôi không nhận ra: Mẹ không đủ quan tâm để muốn ở bên tôi.

Đó là phần tôi đã tự thề với bản thân sẽ không bao giờ bỏ lỡ nữa.

Tôi không biết Owen có tội hay không. Và tôi giận lắm vì anh bỏ tôi lại một mình trước chuyện này. Nhưng tôi biết anh quan tâm. Tôi biết anh yêu tôi. Và hơn thế, tôi biết anh yêu Bailey.

Anh sẽ chỉ bỏ đi vì nó. Nhất định là thế. Anh bỏ đi như thế vì muốn cứu Bailey. Khỏi điều gì đó hoặc khỏi ai đó.

Tất cả đều chỉ vì Bailey.

Phần còn lại chỉ là một câu chuyện. Phần còn lại chỉ là một câu chuyện.

o

Ánh nắng rọi qua cửa sổ phòng khách không rèm, dìu dịu ánh vàng đổ xuống bến tàu.

Tôi nhìn ra ngoài. Tôi không bật ti vi, cũng không mở laptop xem tin tức mới. Tôi biết điều quan trọng nhất. Owen vẫn mất tích.

Tôi lên gác tắm, thấy cửa phòng Bailey mở khác hẳn mọi ngày. Bailey đang ngồi trên giường.

“Chào cháu,” tôi nói.

“Chào,” nó nói.

Nó co đầu gối lên ngực. Nét mặt sợ hãi, nhưng cố gắng che giấu nỗi sợ trong mình.

“Cô vào một chút được không?” tôi nói.

“Được chứ,” nó nói. “Chắc vậy.”

Tôi vào phòng, ghé ngồi cạnh giường - như thể tôi biết phải làm thế, như thể tôi đã từng làm thế.

“Cháu có ngủ được không?” tôi nói.

“Không nhiều lắm,” nó nói.

Tôi thấy ngón chân nó qua lớp chăn. Nó quắp ngón chân siết lại như nắm đấm. Tôi định đưa tay ôm chân nó rồi lại nghĩ tốt hơn là không nên. Tôi đan hai tay vào nhau, đưa mắt nhìn quanh phòng. Tủ đầu giường đầy sách về nhà hát và kịch. Con lợn tiết kiệm màu xanh dương nằm phía trên - con lợn Owen thắng tại một hội chợ ở trường học khi hai bố con mới chuyển đến Sausalito. Một con lợn cái, có má hồng và nơ trên đỉnh đầu.

“Cháu cứ nghĩ mãi,” nó nói. “Ý cháu là... bố cháu không thích phức tạp hóa mọi chuyện. Ít nhất là với cháu. Nên cô hãy giải thích cháu nghe ý bố cháu là gì trong tin nhắn gửi cho cháu với.”

“Cháu nói thế là sao?”

“ Con biết điều quan trọng về bố ... thế nghĩa là gì?”

“Cô nghĩ bố muốn nói cháu biết bố yêu cháu nhường nào,” tôi nói. “Và rằng bố cháu là người tốt, dù mọi người nói gì đi chăng nữa.”

“Không, không phải thế,” nó nói. “Bố cháu có ý khác. Cháu hiểu bố cháu. Cháu biết bố có ý khác.”

“Được thôi..” Tôi hít một hơi sâu. “Ý gì?”

Nhưng nó lắc đầu. Nó đã kịp nghĩ sang chuyện khác.

“Cháu phải làm gì với số tiền đó? Số tiền bố để lại cho cháu?” nó nói. “Chỉ khi không định quay lại nữa thì người ta mới để lại nhiều tiền như thế.”

Tôi dừng phắt lại. Người lạnh toát. “Bố cháu sẽ quay về,” tôi nói.

Mặt nó đầy vẻ nghi ngờ. “Sao cô biết?”

Tôi cố nghĩ ra một câu trả lời an ủi. May sao, sự thực đúng là thế. “Vì cháu ở đây.”

“Thế thì sao bố vẫn chưa về?” nó nói. “Sao bố lại bỏ đi như thế?”

Tôi có cảm giác Bailey không thực sự tìm kiếm câu trả lời. Nó chỉ muốn gây hấn vì câu trả lời của tôi không phải điều nó muốn nghe. Tôi giận Owen ghê gớm vì đã đẩy tôi vào tình thế này, cho dù vì bất cứ lý do gì. Tôi có thể tự nhủ mình hiểu rõ ý định của Owen - rằng dù anh đang ở đâu thì cũng chỉ vì muốn bảo vệ Bailey. Nhưng tôi mới là người phải ngồi lại đây mà không có anh. Nói thế có khiến tôi quá đáng hệt như mẹ tôi không? Có khiến tôi thành ra giống bà không? Cả hai chúng tôi cùng đặt niềm tin vào một người hơn hẳn mọi thứ khác - và gọi đó là tình yêu. Tình yêu tốt đẹp gì nếu dẫn ta đến kết cục này?

“Nghe này,” tôi nói. “Chúng ta sẽ bàn thêm sau, giờ cháu nên chuẩn bị đi học.”

“Chuẩn bị đi học?” nó nói. “Cô nói thật đấy à?”

Nó không sai. Nói thế tệ quá. Nhưng tôi biết nói điều mình muốn nói thế nào đây? Rằng tôi đã gọi bố nó cả trăm lần, rằng tôi không biết anh đang ở đâu. Và tôi hoàn toàn không biết bao giờ anh sẽ về với chúng tôi.

Bailey xuống khỏi giường sang nhà tắm và ngày dài khủng khiếp đang chờ nó trước mắt, đang chờ cả hai chúng tôi trước mắt. Tôi suýt ngăn nó lại, bảo nó quay lại giường. Nhưng tôi mới là người cần điều ấy. Ra khỏi nhà thì tốt cho nó chứ sao? Đến trường? Quên chuyện về bố nó vài phút?

Bảo vệ nó.

“Cô sẽ đưa cháu đến trường,” tôi nói. “Cô không muốn cháu đi bộ một mình đến trường hôm nay.”

“Sao cũng được,” nó nói.

Nó đã quá mệt không muốn cự cãi nữa. Tôi được tạm thời nghỉ ngơi.

“Cô biết thế nào ta cũng sớm được nghe tin từ bố cháu,” tôi nói. “Và rồi mọi thứ sẽ dần sáng tỏ hơn.”

“Ừ, cô biết chắc lắm nhỉ?” nó nói. “Trời, nhẹ hết cả người.”

Giọng điệu mỉa mai cũng không che giấu được rằng: nó quá mệt mỏi, quá cô đơn. Nó khiến tôi nhớ đến ông. Ông sẽ biết phải làm gì để an ủi Bailey. Ông biết phải làm sao để trao cho Bailey điều nó cần, cho dù đó là gì, để nó biết nó được yêu thương vào chính phút giây này. Để biết nó có thể tin yêu. Đúng như những gì ông từng làm cho tôi. Ông đã thấy tôi trong phòng trên gác tìm cách viết thư cho mẹ để hỏi vì sao bỏ rơi tôi. Bao nhiêu tháng sau khi bà bỏ đi ấy nhỉ?

Tôi lúc ấy đang khóc, giận và sợ hãi. Và tôi sẽ không bao giờ quên việc ông làm. Ông đang mặc bộ áo liền quần và đôi găng làm việc dày màu tím ấy. Đôi găng ông mới mua. Ông đặt làm đôi găng tím vì đó là màu tôi thích nhất. Ông tháo găng, ngồi xuống sàn nhà cạnh tôi, giúp tôi viết nốt thư đúng như những gì tôi muốn viết. Không nhận xét, không đánh giá. Ông giúp tôi đánh vần từ nào tôi gặp khó. Ông chờ đến khi tôi nghĩ ra mình muốn kết thúc thư thế nào. Rồi ông đọc to toàn bộ lá thư cho tôi nghe, hơi dừng lại khi đến câu tôi hỏi mẹ vì sao bỏ tôi ra đi. Có lẽ mình không nên chỉ hỏi có thế, ông nói. Có lẽ cũng nên nghĩ xem mình có muốn mọi chuyện khác đi không. Có thể nghĩ xem có phải mẹ cháu làm thế là đã giúp mình theo cách riêng hay không... Tôi nhìn ông và bắt đầu hiểu ông đang định nói gì. Dù sao đi chăng nữa, mẹ cháu làm vậy là đã... trao cháu cho ông.

Ông mới rộng lượng làm sao khi nói thế. Điều dễ chịu nhất và rộng lượng nhất đời. Ông sẽ nói gì với Bailey lúc này? Bao giờ tôi sẽ biết phải nói gì với con bé?

“Nghe này, cô đang cố gắng, Bailey,” tôi nói. “Cô xin lỗi. Cô biết mình luôn không biết nói thế nào cho đúng.”

“Không sao,” nó vừa nói vừa đóng cửa nhà tắm, “cô hiểu được thế là tốt.”