← Quay lại trang sách

Hai Mươi Tư Giờ Trước

Tôi với Owen ngồi trên cầu tàu, ăn đồ Thái trực tiếp từ hộp đựng mang về. Uống bia lạnh.

Anh mặc áo nỉ, quần bò, đi chân đất. Trên trời là mảnh trăng mỏng dính, đêm Bắc Cali lạnh giá và ẩm ướt, nhưng Owen không hề thấy lạnh. Ngược lại, tôi đang khoác chăn, đi hai đôi tất cùng bốt len bông.

Bọn tôi đang ăn chung món nộm đu đủ và cà ri chanh cay. Owen nước mắt giàn giụa, ớt cay xộc thẳng lên mắt.

Tôi cố nén cười. “Nếu anh ăn không nổi thì lần sau mình gọi cà ri cay vừa thôi,” tôi nói.

“Anh ăn được chứ,” anh nói. “Nếu em ăn được thì anh cũng ăn được...”

Anh nhồi một miếng khác vào miệng, mặt đỏ lự khi cố nuốt, vớ lấy chai bia uống ừng ực.

“Thấy chưa?” anh nói.

“Thấy rồi,” tôi nói.

Rồi tôi ngả người hôn anh.

Khi tôi ngồi thẳng dậy, anh mỉm cười nhìn tôi, đưa tay chạm lên má tôi.

“Em nghĩ gì đấy? Cho anh quàng chăn chung được không?” anh hỏi.

“Được chứ.”

Tôi dịch lại, quàng chăn qua vai anh, cảm nhận hơi nóng từ người anh. Đi chân đất mà người anh ấm hơn tôi đến mười độ chứ chẳng chơi.

“Kể anh nghe chuyện gì hay nhất hôm nay đi,” anh nói.

Thỉnh thoảng chúng tôi vẫn làm thế vào những hôm về muộn - khi quá mệt mỏi không muốn nói chuyện gì to tát. Mỗi người kể một chuyện trong ngày cho người kia nghe. Một chuyện hay trong cuộc sống riêng mỗi người.

“Em nghĩ ra một ý tưởng rất hay làm quà cho Bailey,” tôi nói. “Em sẽ thử làm lại món mì xốt bơ nâu cho bữa tối ngày mai. Cái món nó ăn hôm sinh nhật ở nhà hàng Poggio ấy? Anh có nghĩ nó sẽ thích không?”

Vòng tay anh siết chặt hơn quanh eo tôi, anh nói khẽ. “Em đang hỏi anh nó có thích món đấy không à? Hay là làm thế liệu có làm nó thích em không?”

“Ê. Anh tệ lắm.”

“Anh đang cố tử tế mà,” anh nói. “Bailey may mắn lắm mới có em đấy. Rồi nó sẽ thay đổi. Có mì hay không cũng thế.”

“Sao anh biết?”

Anh nhún vai. “Anh biết chứ.”

Tôi không nói gì nhưng cũng không thực sự tin tưởng anh. Tôi muốn anh cố gắng hơn nữa giúp tôi lấp đầy khoảng cách giữa mình với Bailey, kể cả khi bản thân tôi cũng không biết là anh cần phải làm gì. Nếu không làm được điều ấy, ít ra tôi muốn anh nói tôi nghe mình đang cố hết sức rồi.

Như đọc được suy nghĩ của tôi, anh vén tóc trên mặt tôi rồi hôn lên cổ tôi.

“Nhưng đúng là nó thích món mì ấy lắm,” anh nói. “Em làm thế thì tuyệt lắm.”

“Ý em là thế mà!”

Anh mỉm cười. “Chắc mai anh trốn về sớm được đấy. Nếu em cần phụ bếp?”

“Có chứ,” tôi nói.

“Thế thì coi như xong,” anh nói. “Anh là của em.”

Tôi tựa đầu vào vai anh. “Cảm ơn anh,” tôi nói. “Rồi. Giờ đến lượt anh.”

“Phần hay nhất trong ngày hả?” anh nói.

“Ừ,” tôi nói. “Đừng có thoái thác và nói là chính lúc này đấy nhé.”

Anh cười lớn. “Em hiểu anh quá,” anh nói. “Nhưng anh có định nói là ngay bây giờ đâu.”

“Thật sao?”

“Thật,” anh nói.

“Thế anh định nói gì?”

“Sáu mươi giây trước,” anh nói. “Ngồi ngoài chăn lạnh chết.”