← Quay lại trang sách

Họ Không Phải Là Bạn

Tôi quay về nhà chỉ để lấy laptop của Owen.

Tôi sẽ không ngồi yên nghĩ về những gì Grady vừa nói. Những gì anh ta không nhắc đến mới là điều khiến tôi khó chịu hơn cả. Sao anh ta biết nhiều về Owen đến thế? Có thể Avett không phải là người duy nhất họ theo dõi chặt chẽ suốt năm qua. Có lẽ Grady giả vờ làm người tốt - giúp tôi giành quyền giám hộ Bailey và đưa ra lời khuyên - là vì anh ta hy vọng tôi sẽ lỡ lời nói điều gì đó Owen không muốn anh ta biết.

Tôi đã lỡ lời chưa? Tôi không nghĩ vậy, kể cả khi nhẩm lại cuộc nói chuyện. Nhưng tôi sẽ không mạo hiểm với việc rồi chẳng may có lúc lỡ lời với Grady hay với bất kỳ ai. Trước hết, tôi sẽ tìm hiểu xem chuyện gì xảy ra với Owen đã.

Tôi rẽ trái khi ra khỏi bến tàu, nhằm hướng phố Litho và xưởng làm việc của mình.

Nhưng tôi cần tạt qua nhà một người bạn của Owen cái đã. Tôi không đặc biệt thích phải ghé qua đó, nhưng nếu có người hiểu Owen nghĩ gì và biết tôi đang bỏ sót điều gì, thì đó chính là Carl.

Carl Conrad: bạn thân của Owen ở Sausalito. Cũng là một trong vài người tôi và Owen không đồng tình với nhau. Owen nghĩ tôi không công bằng với Carl, có thể anh ấy đúng. Carl vui tính, thông minh và thực lòng yêu quý tôi ngay từ khi tôi mới đặt chân đến Sausalito. Nhưng anh ta thường xuyên lừa dối vợ là Patricia và tôi không thích chút nào khi biết điều đó. Owen cũng không thích, nhưng nói anh đủ khả năng gạt chuyện ấy sang bên bởi Carl trước giờ luôn là một người bạn tốt.

Owen là thế. Anh quý trọng người bạn đầu tiên ở Sausalito đến độ không muốn phán xét gì. Tôi biết chồng mình là thế. Nhưng có thể anh không phán xét Carl vì nhiều lý do khác. Có thể Owen không phán xét Carl vì Carl cũng đáp lễ bằng việc không phán xét một bí mật Owen thổ lộ với anh ta vì tin tưởng sẽ được an toàn.

Kể cả nếu giả thuyết ấy sai lầm thì tôi vẫn muốn nói chuyện với Carl.

Bởi Carl là luật sư duy nhất trong thị trấn tôi biết.

Tôi gõ cửa trước nhưng không thấy ai trả lời. Carl không, Patty cũng không.

Lạ thật, bởi Carl làm việc ở nhà. Anh ta thích ở nhà với hai đứa nhỏ, giờ này là giờ ngủ trưa của chúng. Carl và Patty thực hiện nghiêm ngặt lịch sinh hoạt của hai đứa. Patty làm một bài thuyết trình cho tôi nghe vào buổi tối đầu tiên gặp mặt. Patty vừa kỷ niệm sinh nhật lần thứ hai mươi tám, điều đó khiến bài thuyết trình càng thêm phần thú vị. Nếu tôi vẫn có khả năng sinh con - nguyên văn lời cô ấy - thì tôi sẽ phải cẩn thận không để con cái đè đầu cưỡi cổ. Tôi phải cho chúng biết ai là người quyết định trong nhà. Điều đó nghĩa là có lịch sinh hoạt. Điều đó có nghĩa, trong trường hợp của Patty, ngày nào cũng phải ngủ trưa lúc 12:30 chiều.

Lúc này là 12:45 chiều. Nếu Carl không ở nhà thì sao Patty cũng đi vắng?

Trừ một điều. Qua mành cửa sổ phòng khách, tôi thấy rõ Carl đang ở nhà. Tôi thấy anh ta đứng trong phòng, trốn sau mành, chờ tôi bỏ đi.

Tôi lại gõ cửa, ấn chuông rõ mạnh. Tôi sẽ ấn chuông cả chiều tới khi nào Carl cho tôi vào mới thôi. Bọn trẻ ngủ trưa thì cũng mặc xác.

Carl mở tung cửa ra vào, tay cầm lon bia, tóc chải gọn gàng. Đây là dấu hiệu đầu tiên chứng tỏ có chuyện lạ. Anh ta thường không chải đầu vì nghĩ thế mới gợi cảm. Ánh mắt trông cũng rất khác nữa - sự pha trộn lạ lùng giữa lo âu, sợ hãi và một cảm xúc gì nữa tôi không thể định nghĩa, có lẽ vì tôi đang quá choáng váng trước việc anh ta tìm cách trốn mình.

“Chuyện quái quỷ gì vậy Carl?” tôi nói.

“Hannah, cô phải đi ngay,” Carl nói.

Anh ta đang rất bực tức. Tại sao anh ta bực?

“Tôi chỉ cần một phút thôi mà,” tôi nói.

“Không phải lúc này. Tôi không thể nói chuyện lúc này,” anh ta nói.

Carl dịch người một chút định đóng cửa, nhưng tôi giơ tay đẩy. Tôi khỏe đến mức cả hai phải ngạc nhiên. Cửa tuột khỏi tay Carl, mở rộng thêm.

Nên tôi thấy Patty. Cô ấy đang đứng ở cửa ra vào phòng khách, tay bế con gái Sarah, cả hai cùng mặc váy hoa đồng bộ - tóc sẫm màu cùng tết sau lưng. Đồng phục và kiểu tóc giống hệt nhau như thế chỉ càng nhấn mạnh thêm điều Patty muốn mọi người thấy khi nhìn Sarah: bản thể nhỏ hơn nhưng không kém phần chỉn chu của chính mình.

Sau họ - đầy trong phòng khách - là khoảng một tá phụ huynh và trẻ con đang xem một chú hề thổi bóng hình con vật. Băng rôn CHÚC MỪNG SINH NHẬT SARAH treo trên cao.

Là tiệc sinh nhật mừng con gái họ lên hai. Tôi đã quên biến. Owen với tôi lẽ ra phải đến dự. Giờ thì Carl thậm chí còn không mở cửa.

Patty vẫy tay không hiểu có ý gì. “Chào...” cô nói.

Tôi vẫy lại. “Xin chào.”

Carl quay lại nhìn tôi, giọng run run nhưng cương quyết. “Nói chuyện sau,” anh ta nói.

“Tôi quên, Carl, tôi xin lỗi.” Tôi lắc đầu. “Tôi không định xuất hiện giữa buổi tiệc.”

“Quên nó đi. Cô về đi.”

“Tôi sẽ về, nhưng... anh ra ngoài nói chuyện với tôi vài phút được không? Nếu không phải chuyện gấp thì tôi đã không làm phiền anh rồi. Tôi nghĩ mình cần luật sư. Có chuyện xảy ra ở The Shop.”

“Cô nghĩ tôi không biết sao?” Carl nói.

“Thế thì sao anh không muốn nói chuyện với tôi?”

Trước khi Carl kịp trả lời, Patty đã lại gần trao Sarah cho chồng. Rồi cô hôn má Carl. Diễn quá. Cho anh ta. Cho tôi. Cho khách dự tiệc.

“Xin chào,” cô nói và hôn cả má tôi nữa. “Rất vui vì chị đã đến.”

Tôi cố nói nhỏ. “Patty, tôi xin lỗi vì làm gián đoạn buổi tiệc, nhưng có chuyện xảy đến với Owen.”

“Carl,” Patty nói. “Đưa mọi người ra sân sau nhà giúp em được không? Đến lúc ăn kem rồi.”

Cô quay nhìn khách dự tiệc, nở nụ cười với họ.

“Mọi người theo Carl ra sân đi. Cả Chú Ngốc đây nữa,” cô nói với chú hề. “Ăn kem thôi!”

Xong xuôi - và chỉ khi đã xong xuôi - cô mới quay lại với tôi. “Ra ngoài nói chuyện nhỉ?” cô nói.

Tôi định nói người tôi thực sự cần nói chuyện là Carl, là Carl đang bế Sarah bỏ đi kia cơ, nhưng Patty ẩy tôi ra hiên trước nhà. Cô đóng cánh cửa dày sơn đỏ và vậy là một lần nữa tôi lại đứng nhầm bên.

Trong sự riêng tư có được ở hiên nhà, Patty quay ra nhìn tôi, ánh mắt rực lửa. Nụ cười biến mất.

“Sao chị dám đến đây,” cô nói.

“Chị quên hôm nay có tiệc.”

“Quên tiệc đi,” cô nói. “Owen làm tan nát trái tim Carl.”

“Làm tan nát trái tim... Sao lại thế?” tôi nói.

“Ừ nhỉ, ai biết được vì sao. Hay là vì Owen lấy trộm bằng sạch tiền bạc của bọn em?”

“Em nói gì chị không hiểu?” tôi nói.

“Owen không nói chị biết anh ấy đã thuyết phục bọn em mua cổ phiếu khi The Shop lần đầu phát hành ra công chúng à? Anh ấy thuyết phục Carl, nói phần mềm rất có tiềm năng, nói rồi sẽ lãi khủng. Nhưng lại quên không nói phần mềm có lỗi.”

“Patty, nghe này...”

“Thế là toàn bộ tiền bạc bọn em giờ mắc kẹt trong cổ phiếu của The Shop. Nói cho đúng thì những gì còn lại trong toàn bộ tiền bạc của bọn em đang mắc kẹt trong cổ phiếu của The Shop, lần cuối cùng em kiểm tra thì giá trị đã giảm xuống còn cả thảy ba mươi xu.”

“Tiền của bọn chị cũng ở đó mà. Nếu Owen biết thì sao anh ấy làm vậy?”

“Có lẽ anh ấy nghĩ sẽ không bị phát hiện. Hay vì anh ấy là thằng khùng, em không biết,” cô nói. “Nhưng em hứa với chị điều này. Chị mà không đi khỏi đây ngay bây giờ thì em sẽ gọi cảnh sát. Em không đùa đâu. Ở đây không ai đón chào chị hết.”

“Chị hiểu vì sao em giận Owen. Chị hiểu. Nhưng biết đâu Carl biết cách giúp chị tìm được anh ấy. Đó sẽ là cách cắt nghĩa chuyện này nhanh nhất.”

“Trừ phi chị đến đây để trả tiền học phí đại học cho con em, bằng không bọn em không muốn nói gì với chị hết.”

Tôi không biết nói gì, nhưng biết chắc phải nói gì đó trước khi cô bỏ vào nhà. Sau khi đã gặp Carl, sau khi đã thấy ánh mắt Carl, tôi không thể gạt đi cảm giác có lẽ Carl biết gì đó.

“Patty, em chờ chút được không?” tôi nói. “Chị cũng không biết gì. Chị cũng như em.”

“Em không biết có nên tin không khi chồng chị tham gia vụ lừa đảo nửa tỷ đô la,” cô nói. “Nhưng nếu đúng thế, thì chị là kẻ ngu ngốc nhất đời khi không thấy nổi con người thực của chồng mình.”

Không phải là lúc thích hợp để nói Patty nghe cô ấy cũng chẳng khôn gì hơn tôi. Kể từ khi Patty mang bầu đứa con đang được Chú Ngốc chọc cười ngoài sân sau, chồng cô vẫn lâu lâu lại ngủ với đồng nghiệp một lần. Có lẽ không thế này thì thế khác, chúng ta ai cũng ngốc cả bởi không bao giờ hiểu trọn vẹn những người yêu thương ta - những người ta tìm cách yêu thương.

“Chị thực sự nghĩ em sẽ tin chị không biết gì về chuyện xảy ra hả?” cô nói.

“Nếu không thì tại sao chị lại đến đây tìm câu trả lời?” tôi nói.

Cô nghiêng đầu ngẫm nghĩ. Có lẽ cô hiểu ra, cũng có lẽ cô ấy không quan tâm. Nhưng nét mặt cô dịu lại.

“Chị về nhà với Bailey đi,” cô nói. “Đi đi. Nó sẽ cần chị.”

Rồi Patty quay vào nhà. Nhưng lại quay lại.

“À, bao giờ nói chuyện với Owen, nhớ bảo anh ấy chết giẫm ở đâu thì chết đi nhé.”

Rồi cô đóng cửa.

o

Trên quãng đường đi bộ tới xưởng, tôi bước thật nhanh.

Tôi không ngẩng lên nhìn lúc rẽ vào phố Pearl qua nhà bà LeAnn Sullivan. Vào giờ này, hẳn bà ấy đang cùng chồng ngồi ngoài hiên trước nhà nhấm nháp ly chanh đá mỗi chiều. Nhưng tôi giả vờ bận bịu với điện thoại. Tôi không dừng lại chào họ như thường lệ. Thường là để cùng uống nước chanh.

Xưởng của tôi là căn nhà kế bên nhà họ, diện tích hai trăm sáu mươi mét vuông, sân sau rộng mênh mông - diện tích ấy hồi còn ở New York có mơ cũng chẳng thấy. Điều tôi thường ước ao mỗi lần phải lên tàu điện ngầm đến kho hàng của một người bạn ở Bronx khi có sản phẩm quá lớn và xưởng ở đường Greene không đủ chỗ.

Vừa bước qua cổng trước rồi khép nó lại sau lưng là tôi thấy nhẹ nhõm cả người. Thay vì vào thẳng trong xưởng, tôi vòng qua hông nhà ra sân sau, tôi thích làm công việc sổ sách dưới mái hiên nhỏ ở đây. Tôi gạt Grady Bradford khỏi suy nghĩ, ngồi xuống bên chiếc bàn nhỏ, mở laptop của Owen. Tôi cố quên cơn phẫn nộ của Patty và lờ tịt việc Carl còn không chịu nhìn mình, nói chi đến chuyện cho tôi biết thông tin gì. Biết rằng sẽ phải tự giải quyết chuyện này khiến tôi phần nào tập trung hơn. Lại nữa, ngồi giữa môi trường quen thuộc của xưởng giúp tôi bình tĩnh. Đây là nơi ưa thích nhất của tôi ở Sausalito. Đột nhập vào máy tính riêng của chồng ở đây, tôi gần như thấy chỉ là một việc rất bình thường.

Màn hình laptop của Owen sáng lên, tôi gõ mật khẩu đầu tiên của anh. Mọi thứ hiện lên không có gì bất thường. Tôi mở thư mục ẢNH, mà về bản chất toàn là ảnh của Bailey. Có hằng trăm bức ảnh của con bé từ hồi còn ở trường tiểu học tới tận trung học, ảnh sinh nhật hằng năm, bắt đầu từ khi con bé lên năm ở Sausalito. Tôi đã xem nhiều lần. Owen thích giải thích cho tôi nghe phần đời hai bố con trước khi tôi xuất hiện: Bailey Bé Bỏng tham gia trận đá bóng đầu tiên, nó chơi dở ẹc; Bailey Bé Bỏng diễn kịch lần đầu hồi lớp hai (Vở Chuyện gì cũng qua ), nó diễn hay ghê gớm.

Tôi không thấy nhiều ảnh hai cha con hồi Bailey còn nhỏ xíu khi họ vẫn sống ở Seattle, ít nhất là trong thư mục chính này.

Vì thế, tôi nhấp chuột vào thư mục con có tên O.M.

Đây là thư mục dành cho Olivia Michaels. Vợ đầu của Owen. Mẹ của Bailey.

Olivia Michaels trước đây là Olivia Nelson: giáo viên dạy sinh học ở trường trung học, vận động viên bơi nghệ thuật, bạn học của Owen ở trường Princeton. Không có nhiều ảnh - Owen nói Olivia ghét chụp ảnh. Nhưng cô rất xinh trong tất cả các bức ảnh này, có lẽ vì cô thực sự xinh đẹp. Cao ráo, mảnh mai, tóc đỏ dài đến giữa lưng, lúm đồng tiền sâu khiến cô như vĩnh viễn tuổi mười sáu.

Tôi với cô không hoàn toàn giống nhau - thứ nhất là vì cô xinh hơn và trông hấp dẫn hơn. Nhưng nếu bỏ qua vài chi tiết thì quả là giữa hai chúng tôi có nhiều nét tương đồng. Chiều cao, tóc dài (tôi tóc vàng, cô tóc đỏ), thậm chí có gì đó ở cách chúng tôi cười nữa. Lần đầu tiên được Owen cho xem ảnh, tôi đã nhận xét về sự tương đồng này. Nhưng Owen nói anh không thấy thế. Anh không phật ý, chỉ nói nếu tôi thực sự gặp cô ngoài đời, tôi sẽ không nghĩ hai chúng tôi có gì giống nhau.

Tôi tự hỏi không biết những bức ảnh kia cũng có phải là nguyên nhân khiến người ta nhầm tưởng Bailey không giống Olivia mấy hay chăng - ngoại trừ tấm ảnh của Olivia mà tôi thích nhất. Đó là tấm ảnh chụp cô mặc quần bò và áo sơ mi cài cúc ngồi trên trụ cầu. Một tay ôm má, đầu ngả về sau khi cười. Màu sắc thì khác, nhưng có gì đó ở nụ cười kia trong cách Bailey cười - khiến tôi nghi rất giống Bailey. Nhờ sự tương đồng ấy mà Olivia trở thành mảnh ghép cần có, kết nối Bailey với một người khác nữa ngoài Owen.

Tôi đưa tay chạm vào màn hình. Tôi muốn hỏi Olivia còn gì tôi chưa biết về con gái cô và chồng của chúng tôi. Hẳn cô hiểu hơn tôi - điều đó thì tôi biết chắc, lòng tôi nhói đau vì sự thực ấy.

Tôi hít một hơi sâu rồi nhấp chuột vào thư mục có tên THE SHOP. Trong đó có năm mươi lăm tài liệu chuyên về các chương trình mã hóa và HTML. Nếu có một mật mã nào đó nằm ẩn trong các mã số kia thì không đời nào tôi tìm ra nổi. Tôi ghi chú là phải tìm ai đó giúp mình.

Lạ lùng là có một tài liệu trong thư mục THE SHOP mang tên DI CHÚC MỚI NHẤT. Tôi không thích thấy nó ở đó, đặc biệt trong hoàn cảnh hiện tại, nhưng rồi nhẹ người khi mở ra. Di chúc được lập không lâu sau khi chúng tôi kết hôn và Owen đã từng cho tôi xem. Không thay đổi gì. Hầu như không thay đổi gì. Tôi thấy có ghi chú nhỏ bên trên chữ ký của Owen ở trang cuối. Có phải hồi trước đã có nhưng tôi không để ý? Ghi chú về người bảo hộ tài sản cho Owen, cái tên tôi chưa từng nghe tới. L. Paul. Không địa chỉ. Không số điện thoại.

L. Paul. Là ai - tôi đã nghe tên anh ta hay cô ta ở đâu?

Tôi đang ghi vào sổ thì nghe có tiếng phụ nữ sau lưng.

“Tìm được gì hay không?”

Tôi quay lại thấy một phụ nữ đứng tuổi bên rào chắn sân sau cạnh một người đàn ông. Bà ta mặc một bộ vét công sở màu xanh dương gọn ghẽ, mái tóc đã điểm bạc buộc gọn. Người đàn ông thì luộm thuộm hơn, mí mắt nặng trĩu, áo phông Hawaii nhàu nhĩ, râu ria xồm xoàm khiến anh ta trông già hơn cả bà kia, mặc dù tôi đoán chắc chỉ chạc tuổi tôi.

“Hai người làm gì ở đây?” tôi nói.

“Chúng tôi đã bấm chuông cửa trước,” người đàn ông nói. “Cô là Hannah Hal đúng không?”

“Trước khi trả lời, tôi muốn một câu trả lời khác rõ ràng hơn cho câu hỏi vì sao hai người xâm phạm tài sản riêng của tôi thế này,” tôi nói.

“Tôi là đặc vụ Jeremy O’Mackey từ Cục Điều tra Liên bang, còn đồng nghiệp của tôi đây là đặc vụ Naomi Wu,” anh ta nói.

“Cứ gọi tôi là Naomi. Chúng tôi mong được nói chuyện với cô?”

Bản năng bảo tôi đóng laptop lại. “Nói thực thì lúc này không thích hợp lắm,” tôi nói.

Bà ta nở nụ cười ngọt như mía lùi. “Chỉ vài phút thôi mà,” bà ta nói. “Rồi chúng tôi sẽ biến ngay.”

Họ đã kịp lên mấy bậc thềm dẫn lên hiên rồi ngồi xuống ghế đối diện tôi cạnh chiếc bàn nhỏ.

Naomi đẩy thẻ cảnh sát qua mặt bàn, đặc vụ O’Mackey làm theo.

“Hy vọng chúng tôi không làm gián đoạn việc gì quan trọng,” Naomi nói.

“Hy vọng hai người không theo chân tôi đến đây, tôi hy vọng thế,” tôi nói.

Naomi nhìn tôi đầy dánh giá, nét mặt hơi bất ngờ trước giọng điệu của tôi. Tôi quá bực nên không quan tâm. Tôi bực bội và hơi lo lắng, sợ họ đòi lấy laptop của Owen trước khi tôi kịp kiếm được thông tin gì.

Còn việc này nữa. Tôi nghĩ đến lời cảnh cáo của Grady Bradford: Đừng trả lời bất cứ câu hỏi nào cô nghĩ mình không nên trả lời. Tôi gắng hết sức nghe lời anh ta.

Jeremy O’Mackey thò tay lấy lại thẻ cảnh sát.

“Tôi tin là cô biết chúng tôi đang tham gia điều tra công ty công nghệ nơi chồng cô làm việc?” anh ta nói. “Chúng tôi hy vọng cô có thể cho chúng tôi biết hiện giờ chồng mình ở đâu?”

Tôi bảo vệ laptop, đặt nó lên đùi.

“Tôi cũng muốn cho hai người biết lắm, nhưng tôi không biết anh ấy đang ở đâu. Tôi không gặp anh ấy từ hôm qua.”

“Không gặp thế cô có thấy kỳ lạ không?” Naomi nói như vừa chợt nghĩ ra.

Tôi nhìn bà ta. “Có chứ, rất kỳ lạ.”

“Tôi cho cô biết điều này, không biết cô có ngạc nhiên không. Từ hôm qua tới giờ, chồng cô không hề dùng điện thoại di động, cũng không dùng bất cứ thẻ tín dụng nào. Không để lại vết tích giấy tờ gì,” Naomi nói.

Tôi không trả lời.

“Cô có biết tại sao không?” O’Mackey nói.

Tôi không thích kiểu nhìn của họ, như thể họ đã kết luận sẵn rằng tôi đang giấu giếm điều gì. Họ khiến tôi lại ước giá sự thực là thế thì tốt biết bao.

Naomi lôi sổ ghi chép ra khỏi túi rồi lật đến một trang.

“Chúng tôi được biết cô có quan hệ mua bán với Avett và Belle Thompson?” bà ta nói. “Trong năm năm qua, họ đã đặt mua các sản phẩm của cô với tổng giá trị là một trăm năm mươi lăm ngàn đô la?”

“Tôi không nhớ chính xác tổng số tiền. Nhưng đúng, họ là khách hàng của tôi.”

“Từ hôm qua đến giờ cô đã nói chuyện với Belle chưa, sau khi Avett bị bắt ấy?” bà ta nói.

Tôi nhớ đến các tin nhắn thoại của mình trong hộp thư thoại của Belle. Sáu tin. Tin nhắn không được hồi âm. Tôi lắc đầu nói chưa.

“Cô ấy cũng không gọi cho cô?” anh ta nói.

“Không,” tôi nói.

Bà ta nghiêng đầu ngẫm nghĩ. “Cô chắc chứ?”

“Chắc, tôi biết chắc mình nói chuyện với ai và không nói chuyện với ai.”

Naomi ngả về phía tôi như một người bạn. “Chúng tôi chỉ muốn đảm bảo cô cho chúng tôi biết hết mọi chuyện. Không như cô bạn Belle của cô.”

“Cô nói vậy là sao?”

“Chỉ cần biết việc cô ấy mua bốn vé máy bay đi Sydney từ các sân bay khác nhau ở Bắc California để tìm cách trốn khỏi Mỹ mà không bị phát hiện là đủ cho thấy không nên tin vào lời tuyên bố vô tội của cô ấy rồi. Chẳng giống Tôi không biết gì hết chút nào nhỉ?”

Tôi thận trọng không phản ứng. Làm sao có thể như thế được? Làm sao mà Avett thì ngồi tù, Belle thì tìm cách lủi về nước, còn Owen thì không ai biết đang ở đâu? Owen, người thông minh có thừa, người thường luôn thấy rõ toàn cục. Tôi có thực sự tin anh đã không thấy toàn cục này?

“Belle có bao giờ bàn về The Shop với cô không?” Naomi hỏi.

“Cô ấy không bao giờ nhắc đến công việc của Avett với tôi,” tôi nói. “Belle không quan tâm.”

“Cô ấy cũng nói với chúng tôi như thế.”

“Cô ấy đang ở đâu?”

“Ở nhà tại St. Helena, hộ chiếu đang được luật sư của cô ấy giữ. Cô ấy vẫn giữ nguyên lập trường, nói hoàn toàn sửng sốt khi nghĩ đến việc chồng mình gây ra việc sai trái này,” anh ta nói. Rồi dừng lại. “Nhưng kinh nghiệm cho thấy các bà vợ thường biết rất rõ.’”

“Vợ này thì không,” tôi nói.

Naomi xen vào như tôi chưa hề nói gì. “Như cô đã biết,” bà ta nói. “Phải có người lo cho con gái của Owen.”

“Tôi lo.”

“Tốt,” bà ta nói. “Tốt.”

Nghe đầy dọa dẫm. Và tôi hiểu điều bà ta vờ không muốn nói. Tôi hiểu ý bà ta muốn nói bà ta hoàn toàn có thể đưa Bailey đi. Có phải Grady đã đảm bảo với tôi họ sẽ không làm thế?

“Chúng tôi cũng sẽ phải nói chuyện với cả Bailey nữa,” O’Mackey nói. “Hôm nay, khi nó đi học về.”

“Không ai nói chuyện với nó hết,” tôi nói. “Nó không biết cha nó đang ở đâu. Để nó yên.”

O’Mackey cũng lên giọng cho xứng. “E rằng cô không có quyền quyết định,” anh ta nói. “Ta có thể hẹn giờ cụ thể, hoặc tối nay chúng tôi sẽ đến gõ cửa nhà cô.”

“Chúng tôi có luật sư,” tôi nói. “Nếu muốn nói chuyện với nó, hai người phải liên lạc với luật sư của chúng tôi trước đã.”

“Ai là luật sư của cô?” Naomi nói.

Tôi bật ra trước cả khi nghĩ đến hậu quả. “Jake Anderson. Văn phòng ở New York.”

“Được. Bảo luật sư của cô liên lạc với chúng tôi,” bà ta nói.

Tôi vừa gật đầu vừa cố nghĩ cách xoa dịu tình hình, không biết sáng nay Grady đã hứa sẽ làm gì về việc Bailey sẽ được ở nguyên tại chỗ nhưng tôi không muốn phá hỏng chuyện ấy. Quan trọng nhất là chuyện ấy.

“Nghe này, tôi biết hai người chỉ làm nhiệm vụ,” tôi nói. “Nhưng tôi mệt mỏi lắm rồi và như tôi đã nói với cảnh sát tư pháp sáng nay, tôi không biết gì nhiều để trả lời hai người.”

“Ấy... ấy. Cái gì?” O’Mackey nói.

Tôi nhìn anh ta rồi nhìn Naomi lúc ấy đã tắt ngấm nụ cười.

“Cảnh sát tư pháp đến gặp tôi sáng nay,” tôi nói. “Chúng tôi cũng nói những câu chuyện y hệt thế này rồi.”

Họ nhìn nhau. “Tên anh ta là gì?” O’Mackey hỏi.

“Tên người cảnh sát tư pháp ấy hả?”

Naomi mím môi nhìn tôi, như thể sân chơi đã thay đổi theo chiều hướng bất lợi cho cô ta. Đó là lý do vì sao tôi quyết định sẽ không nói thật.

“Tôi không nhớ,” tôi nói.

“Cô không nhớ tên anh ta?”

Tôi không nói gì nữa.

“Cô không nhớ tên cảnh sát tư pháp đến gõ cửa nhà cô sáng nay. Ý cô là thế đấy hả?”

“Đêm qua tôi mất ngủ nên mọi chuyện khá mơ hồ.”

“Cô có nhớ viên cảnh sát tư pháp ấy cho cô xem thẻ ngành không?” O’Mackey nói.

“Có.”

“Cô có biết thẻ ngành cảnh sát tư pháp trông thế nào không?” Naomi nói.

“Tôi phải biết à?” tôi nói. “Giờ bà nói vậy, tôi mới nghĩ ra mình cũng không biết thẻ FBI trông thế nào nữa. Có lẽ tôi nên xác nhận xem hai người có đúng như những gì hai người nói không cái đã. Rồi ta sẽ tiếp tục nói chuyện.”

“Chúng tôi chỉ hơi ngạc nhiên bởi vụ án này không thuộc phạm vi xét xử của văn phòng cảnh sát tư pháp,” cô ta nói. “Vì vậy, chúng tôi cần xác định chính xác ai đã nói chuyện với cô sáng nay. Họ không được đến đây mà không có sự đồng thuận của chúng tôi. Họ có dọa dẫm Owen gì không? Bởi cô nên biết rằng nếu Owen không dính dáng nhiều tới việc này thì anh ấy có thể tự giúp mình bằng việc ra làm chứng chống lại Avett.”

“Đúng thế,” O’Mackey nói. “Anh ấy vẫn chưa bị coi là nghi phạm.”

“Vẫn chưa?” tôi nói.

“O’Mackey không có ý ấy,” Naomi nói.

“Tôi không có ý ấy,” O’Mackey nói. “Ý tôi là không có lý do gì cô phải nói chuyện với cảnh sát tư pháp.”

“Đặc vụ O’Mackey ạ, buồn cười làm sao khi anh ấy cũng nói hệt như vậy về hai người.”

“Thật hả?”

Naomi bình tĩnh lại và mỉm cười. “Bắt đầu lại từ đầu, được không?” bà ta nói. “Chúng ta là người cùng phe. Nhưng trong tương lai, cô nên yêu cầu có sự hiện diện của luật sư trước khi nói chuyện với bất cứ ai xuất hiện trước cửa nhà.”

Tôi cũng nở nụ cười tương tự. “Hay lắm, Naomi. Tôi sẽ bắt đầu ngay bây giờ,” tôi nói.

Rồi tôi giơ tay chỉ ra cổng và chờ đến khi họ ra hẳn ngoài đường.