Bạn Không Muốn Nhớ Gì?
Tôn trọng Bailey cùng lời đề nghị được ở một mình của con bé nên tôi bỏ vào nhà. Tôi hoàn toàn không muốn ép nó. Tôi không muốn bắt nó vào nhà. Nó đang bối rối và giận dữ, đang băn khoăn không biết cha nó có đúng là người như nó nghĩ - đang băn khoăn không biết nó vẫn có thể tin tưởng cha là con người trước giờ nó từng biết hay không. Người cha trầm ổn, hào phóng, và là của nó. Nó đang giận dữ vì phải băn khoăn về điều ấy - giận Owen và giận bản thân. Tôi rất hiểu cảm giác ấy.
Bảo vệ nó.
Nhưng trước cái gì mới được chứ? Trước những gì liên quan đến Owen ở công ty The Shop? Trước những gì anh để cho xảy ra ở đó? Hay Owen muốn bảo vệ Bailey trước điều gì khác? Điều gì đó hiện giờ tôi chưa hiểu? Điều gì đó hiện tại tôi chưa muốn hiểu?
Tôi đi đi lại lại trong phòng ngủ. Tôi không muốn cưỡng lại yêu cầu của Bailey, nhưng tôi nôn nóng muốn lần theo từng manh mối mình có thể bới tìm. Tôi không còn nghĩ đến gì khác ngoài việc cần cân nhắc lại (đề nghị Bailey suy nghĩ) về những ký ức mơ hồ êm đềm với Owen. Rồi đặt chúng cạnh mọi chuyện xảy ra trong hai mươi tư giờ qua. Chúng trùng nhau ở điểm nào?
Và đột nhiên, một điểm trùng hợp lóe sáng. Austin. Tôi cũng biết thêm một điều nữa về Owen và Austin. Có người ở Austin muốn thuê tôi làm việc ngay trước khi tôi chuyển đến Sausalito. Một ngôi sao điện ảnh sống ở đó có ý định cải tạo lại ngôi nhà nông trại trên đường Westlake chạy quanh hồ Austin.
Cô ấy muốn bỏ hết hơi hướm của chồng cũ, một người thích hiện đại, ghét phong cách mộc mạc. Người thiết kế nội thất của cô ấy gợi ý dùng các sản phẩm của tôi. Nhưng cô ấy muốn hơn thế nữa, có nghĩa là tôi cần đến Austin hai tuần cùng cô ấy lựa chọn mọi thứ.
Tôi đề nghị Owen đi cùng nhưng anh từ chối thẳng thừng. Anh rất buồn vì nếu tôi nhận, công việc ấy sẽ trì hoãn việc tôi chuyển đến Sausalito - trì hoãn việc chúng tôi cùng thực sự bắt đầu cuộc đời mới như đã chờ đợi từ lâu.
Tôi cũng nóng lòng muốn đến California và không khoái lắm khi nghĩ đến cảnh phải làm việc một kèm một bên cạnh một nữ diễn viên không ngừng đòi hỏi. Thế là tôi đã từ chối. Nhưng tôi không quên thái độ kỳ quặc của Owen. Đòi hỏi và kiểm soát người khác như thế không giống anh chút nào. Khi tôi nêu vấn đề, anh xin lỗi vì dã cư xử quá dở. Anh nói thay đổi khiến anh căng thẳng. Anh căng thẳng vì không biết Bailey sẽ ra sao khi tôi chuyển tới ở cùng. Với Owen thì lúc nào cũng là Bailey. Mọi thay đổi làm đảo lộn cuộc sống của Bailey cũng làm đảo lộn cuộc sống của Owen. Tôi hiểu vì sao anh căng thẳng. Nên tôi bỏ qua.
Nhưng tôi nghĩ đến báo động đỏ thứ hai về Austin. Khi nghe tôi rủ đi cùng đến Austin dự hội thảo chuyên đề về nghề tiện gỗ, anh bỗng trở nên rất khó hiểu. Anh không phản đối lời đề nghị ấy, nhưng đầy vẻ mông lung. Đúng là mông lung. Vậy rất có thể không chỉ vì Bailey. Rất có thể vì điều gì đó liên quan tới chính Austin. Điều anh không muốn tôi thấy khi tới đó. Điều mà anh trốn chạy.
Tôi với điện thoại gọi Jake, một gã fan cuồng bóng bầu dục: trường đại học, liên đoàn NFL, các trận bóng kinh điển trên YouTube vào tám giờ sáng.
“Bên anh muộn lắm rồi nhé,” anh nói thay vì xin chào.
“Anh biết gì về sân bóng bầu dục Austin?” tôi nói.
“Anh có thể nói với em là người ta không gọi nó như thế,” anh nói.
“Anh có biết gì về đội bóng của họ không?”
“Đội Longhorns? Em muốn biết gì?”
“Màu cờ sắc áo?”
“Tại sao?”
Tôi chờ.
Anh thở dài. “Cam và trắng,” anh nói.
“Anh chắc chứ?”
“Chắc, vàng cam và trắng. Đồng phục, linh vật. Cột gôn. Vùng cấm địa. Toàn bộ sân vận động. Nửa đêm rồi. Quá nửa đêm rồi. Anh đang ngủ. Em hỏi làm gì?”
Tôi không thể nói thật với Jake bởi nghe mới điên rồ làm sao. Cảnh sát tư pháp đến gõ cửa nhà tôi làm việc ở đó. Bailey nhớ đã từng đến đó. Hình như thế. Và hai lần thái độ của Owen rất lạ lùng trước ý tưởng chúng tôi đến đó chơi. Tôi nhớ rõ là hai lần.
Tôi không muốn nói với Jake rằng Austin là tất cả những gì tôi có.
Tôi nghĩ đến ông. Nếu ông còn sống và nếu ông đang ngồi đây với tôi, tôi có thể kể hết cho ông. Ông sẽ không nghĩ rằng tôi khùng. Ông sẽ chỉ ngồi đây, lắng nghe đến khi tôi tự hiểu ra mình cần phải làm gì. Ông làm tốt trách nhiệm của mình - giúp tôi hiểu việc tôi cần làm. Ông dạy tôi bài học đầu tiên, rằng ta không chỉ tạo hình một khúc gỗ theo ý muốn. Ta còn nhìn vào bên trong, quan sát gỗ, tìm hiểu trước đây nó đã từng là gì. Bước đầu tiên trong việc sáng tạo cái đẹp phải là như thế. Bước đầu tiên trong việc tạo ra gì đó từ số không.
Owen cũng sẽ hiểu nếu anh ở đây. Tôi có thể kể với anh. Anh sẽ nhìn tôi rồi nhún vai. Có gì để mất đâu? Anh sẽ nhìn tôi và thấy rõ điều tôi đã quyết sẽ làm.
Bảo vệ nó.
“Jake? Em sẽ gọi lại cho anh sau,” tôi nói.
“Ngày mai!” anh nói. “Mai gọi cho anh.”
Tôi ngắt điện thoại rồi quay ra ngoài. Bailey vẫn ngồi nguyên chỗ cũ, nhìn ra bến cảng, nhấm nháp ly rượu của tôi, như thể đấy là rượu của nó.
“Cháu làm gì vậy?” tôi nói.
Ly rượu vốn còn đầy lúc tôi bỏ vào nhà giờ đã gần cạn. Giờ đã gần cạn. Rượu ướt môi Bailey, hai bên mép nó đỏ.
“Cô thôi đi được không?” nó nói. “Cháu mới uống một chút.”
“Cô không nói đến rượu.”
“Thế thì sao cô nhìn cháu như thế?” nó nói.
“Cháu vào xếp va li đi,” tôi nói.
“Để làm gì?” nó nói.
“Cô nghĩ mãi về những gì cháu nói, chuyện đám cưới ấy. Về Austin. Cô nghĩ ta nên đi,” tôi nói.
“Đi Austin á?”
Tôi gật đầu.
Nó bối rối nhìn tôi. “Khùng quá. Đi Austin thì giải quyết được việc gì?” nó nói.
Tôi muốn thành thực với nó. Nếu tôi nhắc lại lời ông, nói với nó việc này cũng giống như tìm hiểu xem trước đây khúc gỗ là gì, liệu nó có hiểu? Và nếu tôi nói nó nghe những gì tôi đã phác thảo trong đầu - đến người lạc quan nhất cũng thấy chỉ là một kế hoạch yếu rớt - thì nó sẽ cự lại và từ chối không chịu lên đường.
Thế là tôi nói nó nghe phần sự thật nó muốn nghe. Điều Owen chắc sẽ nói.
“Còn hơn ngồi đây,” tôi nói.
“Còn đi học thì sao?” nó nói. “Cứ bỏ thế thôi à?”
“Đằng nào cháu cũng đã quyềt sẽ không đi học ngày mai cơ mà,” tôi nói. “Cháu vừa nói thế còn gì?”
“Đúng,” nó nói. “Cháu đoán là vậy.”
Tôi đã kịp quay vào nhà. Tôi đã sẵn sàng.
“Thế thì vào lấy quần áo đi.”