← Quay lại trang sách

Mười Tám Tháng Trước

“Còn điều gì em nên biết nữa không?” tôi hỏi. “Trước khi máy bay cất cánh?”

“Em hỏi thật hay hỏi bóng gió đấy? Kiểu như cơ chế hoạt động của máy bay ấy hả? Bởi đúng là hồi mới chuyển đến Seattle, anh có làm một thời gian ngắn cho Boeing.” Chúng tôi đang trên chuyến bay từ New York đến San Francisco, vé một chiều cho tôi. The Shop đã đề nghị mua vé hạng nhất cho cả hai bởi Owen đến New York làm việc, chuẩn bị cho việc đưa cổ phiếu của The Shop lên sàn chứng khoán. Xong việc, anh ở lại vì lý do ban đầu mà anh đã lên kế hoạch ở New York vào đúng tuần lễ ấy - giúp tôi chuyển nhà.

Chúng tôi bận bịu đóng gói đồ đạc ở căn hộ và ở xưởng của tôi suốt mấy ngày qua. Khi máy bay hạ cánh, tôi sẽ chuyển đến sống ở nhà anh. Nhà anh và nhà Bailey. Cũng sẽ là nhà tôi nữa. Và tôi sẽ sớm làm vợ anh.

“Em hỏi anh còn quên gì không. Về anh ấy.”

“Trong lúc em vẫn có thể xuống máy bay nhỉ? Chúng ta còn chưa cất cánh. Chắc vẫn còn đủ thời gian...”

Anh siết tay tôi, cố làm cho mọi việc nhẹ nhàng đi. Nhưng tôi vẫn thấy bồn chồn. Không hiểu sao đột nhiên tôi thấy rất bồn chồn.

“Em muốn biết gì?” anh nói.

“Kể em nghe về Olivia,” tôi nói.

“Anh kể nhiều về Olivia rồi mà,” anh nói.

“Không hẳn. Em có cảm giác mới chỉ biết vài điều cơ bản. Người yêu cùng học đại học, giáo viên. Sinh ra và lớn lên ở Georgia.”

Tôi không nói nốt phần còn lại... rằng anh mất vợ cũ trong một vụ tai nạn giao thông. Và rằng kể từ đó tới giờ, anh không có quan hệ thực sự với ai.

“Giờ em đã sắp trở thành một phần trong cuộc đời Bailey, một phần thực sự ấy, em muốn hiểu thêm về mẹ con bé.”

Anh nghiêng đầu như đang ngẫm nghĩ không biết nên bắt đầu từ đâu.

“Từ hồi Bailey còn nhỏ? Bọn anh đã đến Los Angeles một chuyến. Đúng dịp cuối tuần ấy, một con hổ đã sổng ra ở Vườn thú Los Angeles. Đấy là một con hổ non, mới đến vườn thú được khoảng một năm. Không chỉ sổng khỏi chuồng, nó đã chạy hẳn ra ngoài vườn thú. Và cuối cùng đến tận sân sau một gia đình ở Los Feliz. Khi đến đó, nó không hề gây thương tích cho ai. Nó cuộn tròn nằm ngủ dưới gốc cây. Olivia mê mệt câu chuyện ấy, có thể vì thế mà cô ấy tìm được phần tiếp theo.”

Tôi mỉm cười. “Tiếp theo thế nào?”

“Gia đình nơi con hổ đến ngủ ở sân sau vừa đến thăm vườn thú vài tuần trước. Một trong hai cậu con trai của họ mê mệt con hổ này. Thằng bé khóc ầm ĩ khi không được đứng lại xem tiếp ở chuồng hổ, nó không hiểu sao không được mang hổ về nhà. Vậy em giải thích sao về việc con hổ tìm được đến nhà thằng bé? Chỉ là trùng hợp? Các nhà động vật học đã kết luận thế. Gia đình đó sống khá gần vườn thú. Nhưng Olivia lại coi đó là bằng chứng cho thấy đôi khi, chúng ta tìm cách đến nơi mong có ta nhất.”

“Em rất thích câu chuyện này.”

“Thế thì chắc em sẽ rất thích cô ấy,” anh nói. Rồi anh mỉm cười nhìn ra ngoài cửa sổ máy bay. “Không thể... không yêu quý cô ấy.”

Tôi siết vai anh. “Cảm ơn anh.”

Anh quay lại nhìn tôi. “Em thấy dễ chịu hơn chưa?”

“Chưa hẳn,” tôi nói.

Anh cười lớn. “Vậy em còn muốn biết gì nữa?”

Tôi cố nghĩ xem thực sự mình muốn biết gì - không hẳn là về Olivia. Cũng không hẳn là về Bailey. Không hẳn thế, ít nhất là vậy.

“Em nghĩ... em nghĩ là em muốn anh nói thành lời,” tôi nói.

“Nói gì?”

“Rằng việc chúng ta đang làm là đúng.”

Tôi chỉ nói được đên thế thôi - chỉ nói được đến thế để diễn đạt những lo lắng trong lòng. Kể từ khi ông qua đời, tôi không hề có kinh nghiệm chia sẻ cuộc sống gia đình. Mà hồi ông còn sống, cuộc sống của tôi cũng không hẳn mang nghĩa gia đình. Chỉ là hai người, ông và tôi, cùng lặn lội trên đời mà thôi. Lần cuối cùng tôi gặp mẹ là trong đám tang ông. Những cuộc điện thoại bà gọi vào sinh nhật tôi (hoặc khoảng thời gian gần sinh nhật tôi) là phương thức liên lạc duy nhất của tôi với mẹ hồi ấy.

Chuyện này sẽ khác. Đây sẽ là lần đầu tiên tôi làm thành viên của một gia đình thực sự. Tôi hoàn toàn không biết phải làm gì cho phù hợp, phải làm sao để tin cậy Owen và làm sao để Bailey biết nó có thể tin cậy tôi.

“Việc ta đang làm là đúng,” Owen nói. “Chúng ta đang làm việc duy nhất nên làm. Anh thề với em, bằng mọi thứ có ý nghĩa nhất đời anh, rằng anh thực sự cảm thấy thế.”

Tôi gật đầu và dịu lại. Bởi tôi tin anh. Và bởi tôi không thực sự thấy lo lắng, ít nhất là về anh. Tôi biết mình muốn có anh đến mức nào - muốn ở bên anh đến mức nào. Kể cả khi tôi chưa hiểu hoàn toàn về anh, tôi vẫn biết anh là người tốt. Tôi chỉ lo lắng về một điều khác.

Anh nghiêng người về phía tôi, đặt một nụ hôn lên trán tôi. “Anh sẽ không làm một gã vô lại, bảo em đến một lúc nào đó trong đời phải biết tin ai đó.”

“Anh chỉ làm gã vô lại nói điều đó mà không thực sự nói điều đó ư?”

Máy bay bắt đầu lùi, khẽ giật trước khi quay đầu chậm tiến về phía đường băng.

“Có vẻ thế,” anh nói.

“Em biết em có thể tin tưởng ở anh,” tôi nói. “Em biết chứ. Em tin anh hơn bất kỳ ai khác.”

Anh lồng tay qua ngón tay tôi.

“Thật sự hay tu từ đấy?” anh nói.

Tôi nhìn xuống mười ngón tay chúng tôi lồng nhau đúng lúc chuẩn bị cất cánh. Tôi cứ nhìn mãi bởi hình ảnh ấy mới dễ chịu làm sao.

“Hy vọng là cả hai,” tôi nói.