Cẩn Thận Với Điều Ước Của Mình
Chúng tôi đi thật nhanh dọc đại lộ Congress.
Tôi cố quay lại khách sạn ở bên kia cầu. Tôi cần tìm cho mình và Bailey một nơi kín đáo, để chúng tôi có thể bình tĩnh lại và tôi có thể tìm cách rời khỏi Austin nhanh nhất.
“Có chuyện gì trong ấy?” Bailey nói. “Người đó định tấn công cô à?”
“Cô không biết,” tôi nói. “Nhưng chắc là không.”
Tôi đặt tay lên eo lưng Bailey, dẫn nó luồn lách qua đám đông giờ tan tầm - các cặp đôi, các nhóm sinh viên đại học, một người trông chó đang dẫn cả tá chó đi dạo. Tôi đi ngang, hy vọng làm thế sẽ khiến Charlie khó đuổi theo hơn - nếu anh ta đang cố đuổi theo - người đàn ông này đã tức giận đến mất kiểm soát khi trông thấy ảnh Owen.
“Nhanh nữa lên Bailey.”
“Cháu đi nhanh hết cỡ rồi,” nó nói. “Cô muốn cháu làm gì nữa đây? Toàn người với người thế này.”
Nó nói không sai. Dòng người không thưa bớt chút nào, càng đến gần cầu càng đông hơn, ai cũng chen chúc cố len chân lên phần cầu dành cho người di bộ.
Tôi quay lại nhìn để biết chắc Charlie không bám đuôi. Đó là lúc tôi phát hiện anh ta còn cách vài khối nhà. Charlie. Anh ta đi thoăn thoắt nhưng vẫn chưa thấy chúng tôi. Vừa đi anh ta vừa nhìn sang hai bên.
Cầu Congress Avenue đã ở ngay trước mặt. Tôi túm khuỷu tay Bailey nhằm hướng phần cầu dành cho người đi bộ. Nhưng dòng người đi bộ vẫn di chuyển một cách chậm chạp, nếu như gọi là có di chuyển, toàn bộ lối đi chật cứng người. Được cái giúp chúng tôi dễ lẫn vào đám đông, nhưng hình như ai cũng đã dừng cả lại.
Hầu như ai trên cầu cũng đứng nguyên tại chỗ. Rất nhiều người nhìn xuống mặt hồ bên dưới.
“Mấy người này quên cả đi à?” Bailey nói.
Một người đàn ông mặc sơ mi Hawaii cầm chiếc máy ảnh lớn - chắc là khách du lịch - quay lại mỉm cười nhìn chúng tôi. Chắc anh ta nghĩ Bailey nói đến mình.
“Đang chờ lũ dơi,” anh ta nói.
“Là sao?” Bailey nói.
“Lũ dơi chứ sao. Đến giờ chúng đi kiếm ăn rồi.”
Đúng lúc ấy, chúng tôi nghe tiếng reo, “ĐẾN RỒI!”
Và từ dưới gầm cầu ùa ra hàng trăm con dơi bay vù lên trời. Đám đông reo hò trước đàn dơi bay theo đội hình gần như một dải ruy băng - sự phối hợp tuyệt vời của cả một đàn dơi khổng lồ.
Tôi không thấy Charlie nữa, không biết anh ta có còn đuổi theo không. Hoàn toàn không thấy đâu nữa. Hoặc chính chúng tôi đã mất hút - biến thành hai người tham gia cuộc vui, ngắm nhìn đàn dơi vù lên cao trong một buổi tối đẹp trời Austin.
Tôi ngẩng lên nhìn bầu trời, phủ kín bằng đàn dơi bay như đang trong một điệu nhảy. Ai cũng vỗ tay nhìn chúng hòa lẫn vào màn đêm.
Người đàn ông mặc sơ mi Hawaii chĩa máy ảnh lên trời chụp ảnh lũ dơi cất cánh.
Tôi lách qua chỗ anh ta đứng, ra hiệu cho Bailey theo sau. “Đi thôi,” tôi nói. “Trước khi mắc kẹt lại đây.”
Bailey rảo bước theo tôi. Và chúng tôi đã sang được bên kia cầu, cả hai gần như chạy. Chúng tôi không dừng lại cho tới khi ngoặt vào lối cho xe ô tô vào khách sạn. Chúng tôi không dừng lại cho tới khi đến cửa, người bảo vệ giữ cửa cho chúng tôi vào.
“Chờ chút,” Bailey nói. “Dừng lại một chút đã.”
Nó đặt cả hai tay lên hai đầu gối thở hổn hển. Tôi không muốn dừng lại. Chỉ chút nữa thôi là chúng tôi sẽ ở bên phía an toàn của cánh cửa khách sạn, chút nữa thôi là chúng tôi đã được ở trong căn phòng khách sạn nhỏ riêng tư của mình.
“Nếu cháu nói cháu nhớ người đàn ông ấy thì cô thấy sao?” Bailey nói.
Tôi nhìn hai người gác cửa đang mải nói chuyện với nhau. Tôi cố thu hút sự chú ý của họ, muốn họ để ý đến mình như thể họ sẽ giữ an toàn cho chúng tôi vậy.
“Cháu mà nói cháu biết bác ấy, Charlie Smith ấy, thì cô nghĩ sao?”
“Thật à?”
“Cháu nhớ từng được gọi bằng cái tên ấy,” nó nói. “Kristin. Nhớ bác ấy từng gọi cháu thế, tự nhiên cháu nhớ ra. Làm sao suốt bao lâu qua cháu lại quên như thế? Sao có thể như thế?”
“Chúng ta quên rất nhiều điều khi không ai giúp ta nhớ lại,” tôi nói.
Bailey không nói gì. Lặng thinh. Rồi nó nói ra điều cả hai chúng tôi trước giờ vẫn cố tránh không nói lên thành lời.
“Cô nghĩ người phụ nữ tên Kate ấy là mẹ cháu đúng không?”
Nó ngập ngừng trước khi nói mẹ , như thể có lửa cháy trong đó.
“Ừ. Có thể cô nhầm, nhưng đúng thế.”
“Tại sao bố cháu nói dối về việc mẹ cháu là ai?”
Nó nhìn thẳng vào mắt tôi. Tôi không cố trả lời nó. Tôi không có câu trả lời nào cho nó.
“Cháu không biết nên tin ai nữa,” nó nói.
“Tin cô,” tôi nói. “Chỉ tin cô thôi.”
Nó cắn môi như thể nó tin tôi hoặc ít nhất là bắt đầu tin tôi - vậy là đã hơn rất nhiều so với những gì tôi mong đợi vào lúc này rồi. Bởi chúng ta không thể bảo ai đó tin tưởng mình. Ta phải chứng tỏ để họ biết có thể tin ta. Trong khi tôi chưa có đủ thời gian làm việc ấy.
Hai người gác cửa đang nhìn chúng tôi. Không biết họ có nghe chúng tôi không, nhưng nhìn thì chắc. Và tôi thấy rõ điều ấy. Tôi thấy rõ cần đưa Bailey đi khỏi nơi này. Đi khỏi Austin. Ngay lập tức.
“Theo cô,” tôi nói.
Nó không cự lại. Chúng tôi đi qua hai người gác cửa, bước vào sảnh trước khách sạn, tiến thẳng về phía thang máy.
Nhưng một người đàn ông cũng theo chân chúng tôi chờ thang máy - anh ta còn trẻ, nhìn Bailey bằng vẻ mặt tôi cho là rất lạ lùng. Anh ta mặc áo gi lê len màu xám, tai đeo đầy hoa tai. Tôi biết chỉ có khùng mới nghĩ anh ta đang đi theo chúng tôi. Tôi biết chứ. Anh ta nhìn Bailey chỉ vì nó xinh mà thôi.
Nhưng tôi không thích mạo hiểm, vì vậy tôi kéo Bailey theo mình, đi về hướng cầu thang phía sau, tim đập thình thịch.
Tôi mở cửa chỉ tay lên cầu thang. “Lên lối này,” tôi nói.
“Chúng ta đi đâu?” nó nói. “Lên tận tầng tám á?”
“Hãy mừng là chúng ta không lên tầng hai mươi đi.”