Khi Ta Còn Trẻ
Văn phòng Cảnh sát Tư pháp nằm trên một con phố nhánh ở trung tâm Austin, cửa sổ nhìn ra các tòa nhà khác, nhòm xuống nhà đậu xe bên kia đường. Đa số các tòa nhà ấy lúc này đã tối om và đóng cửa vào buổi tối. Bãi đậu xe gần như trống không. Nhưng phòng làm việc của Brady và các phòng khác của đồng nghiệp anh ta vẫn sáng trưng và hối hả như thường.
“Cùng xem xét lại mọi thứ nào,” Grady nói.
Anh ta ngồi ghé vào cạnh bàn, còn tôi đi đi lại lại trong phòng. Tôi biết anh ta đang trách mình, nhưng anh ta không cần phải thế. Không ai trách tôi nhiều hơn chính bản thân tôi. Bailey đang mất tích. Con bé đang mất tích. Nó đang ở ngoài kia, một mình.
“Làm thế thì có ích gì cho việc tìm kiếm Bailey?” tôi nói. “Trừ phi anh bắt giữ tôi, còn không tôi sẽ ra đường tìm nó.”
Tôi dợm bước ra khỏi phòng, nhưng Grady nhảy xuống chắn đường.
“Tôi đã cử mười tám đặc vụ đi tìm con bé rồi,” anh ta nói. “Việc cô cần làm lúc này là kể lại cho tôi nghe mọi chuyện. Nếu cô muốn chúng tôi tìm được nó thì đó là việc duy nhất cô cần làm.”
Tôi cũng nhìn trừng trừng lại anh ta nhưng bớt gay gắt hơn, vì biết anh ta nói đúng.
Tôi lại gần cửa sổ nhìn ra ngoài, như thể tôi có thể làm được điều gì đó - như thể tôi sẽ phát hiện Bailey đâu đó dưới đường. Tôi không biết mình đang nhìn ai - vô số khách bộ hành dạo bộ dưới trời đêm Austin. Mảnh trăng là nguồn sáng duy nhất, càng khiến tôi thêm phần hoảng sợ khi nghĩ đến việc Bailey đang lang thang giữa đám người kia.
“Nếu ông ta bắt nó đi thì sao?” tôi nói.
“Nicholas?” anh ta nói.
Tôi gật đầu, óc bắt đầu quay mòng mòng. Tôi nhẩm đi nhẩm lại mọi thứ mình vừa tìm hiểu được về ông ta - ông ta nguy hiểm ra sao và những gì Owen phải vượt qua để tránh xa ông ta. Để con gái anh tránh xa khỏi thế giới của Nicholas. Và tôi đã mang con bé trở lại chính nơi ấy.
Bảo vệ nó.
“Sẽ không có chuyện đó,” Grady nói.
“Nhưng không phải là không thể?”
“Không gì là không thể, vì giờ cô đã đưa nó trở lại Austin.”
Tôi đang cố an ủi mình, rõ ràng Grady không màng tới điều này. “Ông ta không thể lần ra chúng tôi nhanh thế được...” tôi nói.
“Không, chắc là không.”
“Nhưng sao anh tìm được chúng tôi?” tôi hỏi.
“Thế này, cuộc gọi điện của cô sáng nay thì không ích gì. Rồi luật sư của cô, anh chàng Jake Anderson nào đó từ thành phố New York gọi cho tôi. Anh ta nói cô đang ở Austin, nói không liên lạc được với cô. Rằng cô đột ngột cắt đứt liên lạc khiến anh ta lo lắng. Nên tôi lần theo cô. Rõ là đã muộn...”
Tôi quay lại nhìn anh ta.
“Sao tự dưng cô lại mò đến Austin?” anh ta hỏi.
“Thứ nhất là vì anh đến nhà tôi,” tôi nói. “Khiến tôi nghi lắm.”
“Owen chưa bao giờ nói cô là thám tử.”
“Owen chưa bao giờ nói tôi biết những chuyện này. Hoàn toàn chưa bao giờ.”
Xem chừng không được khôn ngoan cho lắm khi cứ lải nhải về việc có lẽ tôi sẽ không có mặt ở đây thế này nếu từ đầu Grady nói tôi biết mọi chuyện hoặc ai đó cho tôi biết sự thực về Owen và quá khứ của anh ấy. Grady đang quá bực mình nên sẽ không buồn quan tâm. Biết thế nhưng tôi vẫn không nhịn được. Nếu chúng tôi đang buộc tội nhau thì tôi không nên là kẻ bị buộc tội.
“Trong vòng bảy mươi hai tiếng đồng hồ vừa qua, tôi phát hiện ra chồng mình không phải là người mà tôi nghĩ. Theo anh thì tôi phải làm gì?”
“Làm những gì tôi bảo cô làm,” anh ta nói. “Ngồi yên một chỗ, tìm luật sư. Để tôi làm công việc của mình.”
“Và chính xác thì công việc của anh là gì?”
“Hơn mười năm trước, Owen đã quyết định sẽ đưa con gái thoát khỏi cuộc sống mà anh ấy không thể bảo vệ được nó nếu không làm thế. Cho nó một khởi đầu mới hoàn toàn. Tôi đã giúp anh ấy làm việc đó.”
“Nhưng Jake nói... Tôi tưởng Owen không tham gia chương trình bảo vệ.”
“Nếu Jake nói bảo vệ nhân chứng thì đúng. Không hẳn thế.”
Tôi bối rối nhìn anh ta. “Thế là ra sao?”
“Owen đã được lên kế hoạch gia nhập WITSEC sau khi anh ấy đồng ý ra làm chứng, nhưng anh ấy chưa bao giờ thấy an toàn. Anh ấy cho rằng có quá nhiều lỗ hổng, quá nhiều người mà anh ấy buộc phải tin. Lại bị rò rỉ chút thông tin trong thời gian diễn ra phiên tòa nữa.”
“Anh nói rò rỉ chút thông tin là sao?”
“Có người ở văn phòng bên New York để lộ hai danh tính mới chúng tôi chuẩn bị cho Owen và Bailey,” anh ta nói. “Sau vụ đó, Owen không muốn liên quan gì tới chính phủ liên bang nữa.”
“Sốc thật đấy,” tôi mỉa.
“Rất hiếm khi xảy ra chuyện như vậy, nhưng tôi hiểu vì sao anh ấy muốn chọn đường khác. Vì sao anh ấy biến mất cùng Bailey. Không ai biết họ đi đâu. Không ai bên Cảnh sát Tư pháp biết. Chúng tôi đã làm mọi việc để đảm bảo không cách nào lần được anh ấy.”
Grady đã bay qua nửa nước Mỹ để kiểm tra Owen - để kiểm tra gia đình anh, để giúp Owen thoát khỏi vụ lộn xộn này.
“Ý anh là trừ anh,” tôi nói.
“Anh ấy tin tôi,” anh ta nói. “Có lẽ vì hồi ấy tôi còn là lính mới. Cũng có lẽ vì tôi giành được niềm tin ấy. Điều đó thì cô phải hỏi anh ấy.”
“Lúc này thì hỏi bằng mắt,” tôi nói.
Grady lại gần mấy ô cửa sổ rồi tựa lưng vào tường. Tôi thấy ánh mắt anh ta có gì đó như sự đồng cảm, không hiểu có phải vì đó là điều tôi đương tìm kiếm hay không.
“Owen với tôi không liên lạc nhiều,” anh ta nói. “Anh ấy cứ sống cuộc đời của mình thôi. Tôi nghĩ lần cuối anh ấy liên lạc với tôi là lúc thông báo chuẩn bị kết hôn với cô.”
“Anh ấy nói gì?”
“Nói cô đã khiến anh ấy thay đổi,” anh ta nói. “Nói chưa bao giờ yêu ai như thế.”
Tôi nhắm mắt cảm nhận điều ấy, xúc cảm dạt dào trong lòng, bởi tôi cũng chưa bao giờ yêu ai nhiều như thế.
“Sự thực là tôi đã cố thuyết phục anh ấy đừng theo đuổi cô,” Grady nói. “Tôi nói tình cảm rồi sẽ trôi qua.”
“Cảm ơn vì lời khuyên.”
“Anh ấy không chịu nghe tôi,” anh ta nói. “Nhưng quả đã nghe lời khuyên của tôi rằng không được nói cho cô biết chuyện quá khứ. Rằng sẽ quá nguy hiểm cho cô. Rằng nếu muốn ở bên cô, anh ấy phải gạt quá khứ sang bên.”
Tôi nghĩ đến lúc chúng tôi nằm trên giường và Owen khổ sở khi không thể nói thật với tôi - khi anh muốn nói tôi nghe toàn bộ sự thật về quá khứ của mình. Có lẽ lời cảnh cáo của Grady đã ngăn anh lại. Có lẽ lời cảnh cáo của Grady là điều đã khiến tôi và Owen không thể cùng nhau giải quyết hiện trạng này.
“Có phải anh nói thế này là để tôi đổ lỗi cho anh chứ không phải anh ấy?” tôi nói. “Bởi tôi rất vui nếu được làm thế.”
“Tôi chỉ muốn nói chúng ta ai cũng có những bí mật không chia sẻ cùng ai,” anh ta nói. “Như anh bạn luật sư Jake của cô chẳng hạn? Anh ta nói hồi xưa đã từng đính hôn với cô.”
“Chuyện ấy không có gì bí mật,” tôi nói. “Owen biết hết về Jake.”
“Và cô nghĩ anh ấy sẽ nghĩ gì khi biết cô kéo anh ta vào vụ này?” anh ta nói.
Tôi còn lựa chọn nào khác nữa, tôi muốn nói thế. Nhưng tôi biết cãi vặt với anh ta là ngốc nghếch. Grady muốn đẩy tôi vào trạng thái phòng vệ, hình như có vậy mới dễ dàng moi thông tin từ tôi hơn - không hẳn là moi một bí mật nào đó. Mà anh ta muốn nắm được mong muốn của tôi. Mong muốn làm bất cứ điều gì của tôi trừ việc lắng nghe suy nghĩ của anh ta về việc chúng tôi cần làm gì lúc này.
“Grady, tại sao Owen phải bỏ trốn?” tôi hỏi.
“Anh ấy buộc phải làm thế,” anh ta nói.
“Nói vậy là sao?”
“Cô đã thấy bao nhiêu ảnh chụp Avett trên tin tức tuần này? Truyền thông sẽ đưa cả Owen vào nữa. Ảnh anh ấy sẽ xuất hiện khắp nơi và họ sẽ tìm ra anh ấy. Những ông chủ của Nicholas ấy. Anh ấy đã thay đổi diện mạo nhưng trông vẫn không khác quá nhiều. Anh ấy không thể chấp nhận rủi ro bị lộ diện như thế. Phải thoát trước khi việc đó xảy ra,” anh ta nói. “Trước khi hủy hoại cuộc đời Bailey.”
Tôi ngẫm nghĩ. Lời giải thích ấy khiến tôi hiểu ra vì sao Owen không đủ thời gian nói tôi nghe bất cứ điều gì - vì sao không có thời gian làm gì ngoài việc bỏ trốn.
“Anh ấy biết rồi sẽ bị bắt,” anh ta nói. “Và khi bị bắt, sẽ bị lấy dấu vân tay, như Jordan Maverick chiều nay vậy. Và việc ấy sẽ tiết lộ anh ấy thực sự là ai, vậy là chấm hết.”
“Nghĩa là họ nghĩ Owen có tội?” tôi nói. “Naomi, FBI, còn ai nữa?”
“Không. Họ nghĩ anh ấy có đáp án mà họ cần, chuyện ấy lại khác,” anh ta nói. “Nhưng nếu cô muốn hỏi có phải Owen đồng ý tham gia vụ lừa đảo không thì tôi xin trả lời có lẽ là không.”
“Vậy thực ra thì có lẽ là gì?”
“Là Avett biết chuyện của Owen.”
Tôi nhìn anh ta.
“Không phải là biết chi tiết cụ thể, Owen không đời nào nói cho ông ta biết, nhưng ông ta biết mình thuê một người trên trời rơi xuống. Không ai giới thiệu, không có mối quan hệ nào với thế giới công nghệ. Owen nói lúc ấy, Avett chỉ muốn tìm được lập trình viên giỏi nhất, nhưng tôi nghĩ Avett tìm kiếm một khía cạnh nào đó nữa. Ông ta muốn một người ông ta có thể kiểm soát khi cần. Và hóa ra đúng là ông ta đã làm thế.”
“Anh nghĩ Owen biết việc gì xảy ra ở The Shop nhưng không biết phải làm gì để ngăn lại?” tôi nói. “Rằng anh ấy ở lại đó với hy vọng có thể sửa lỗi để phần mềm hoạt động bình thường, nhưng rồi bị rơi vào tầm ngắm.”
“Đúng thế,” anh ta nói.
“Đó là một suy đoán rất cụ thể đấy,” tôi nói.
“Vì tôi hiểu chồng cô khá rõ,” anh ta nói. “Và từ lâu anh ấy đã luôn rất thận trọng nên biết thừa nếu dính vào vụ ầm ĩ của The Shop thì sẽ lại phải biến mất và làm lại từ đầu. Bailey cũng sẽ phải làm lại từ đầu. Và đương nhiên rồi, lần này sẽ phải nói hết quá khứ cho con bé biết. Phải làm thế thì không hay ho chút nào...” Anh ta dừng lời. “Ấy là còn chưa nói đến những gì cô phải từ bỏ, giả sử cô chọn đi cùng anh ấy.”
“Giả sử tôi chọn đi cùng anh ấy?”
“Ừm, thì cô sẽ không thể làm một thợ tiện gỗ ẩn danh được? Thậm chí là một nhà thiết kế nội thất? Cô muốn gọi thế nào thì tùy cô. Cô sẽ phải từ bỏ mọi thứ. Công việc của cô, cuộc sống của cô. Tôi biết anh ấy không muốn cô phải làm thế.”
Tôi chợt nhớ tới một trong những buổi hẹn đầu tiên với Owen. Anh hỏi nếu không trở thành thợ tiện thì tôi muốn làm gì. Tôi nói chỉ muốn làm thợ tiện mà thôi - có lẽ vì ông ngoại và có lẽ vì nghề thợ tiện gắn liền với thứ duy nhất ổn định trong đời mình. Tôi chưa bao giờ nghĩ đến công việc nào khác.
“Anh ấy không nghĩ tôi sẽ đồng ý đi cùng đúng không?” tôi nói với bản thân hơn là với Grady.
“Chuyện ấy giờ không thành vấn đề nữa. Tôi đã cố ỉm chuyện, không để FBI lại gần...” anh ta nói. “Nhưng tôi sẽ không thể can thiệp hơn được nữa, trừ phi cô và Bailey được bảo vệ chính thức.”
“Nghĩa là tham gia WITSEC?”
“Đúng, nghĩa là WITSEC.”
Tôi không nói gì, cân nhắc mức độ nghiêm trọng của sự việc. Tôi không thể hình dung làm một người trong chương trình bảo vệ thì sẽ ra sao. Trông sẽ thế nào? Kinh nghiệm duy nhất tôi có được là những gì xem trên phim - Harrison Ford lang thang cùng người Amish trong phim Nhân chứng , hay Steve Martin trốn khỏi thị trấn chỉ vì muốn ăn mì spaghetti ngon trong Thiên đường xanh của tôi . Cả hai đều trầm cảm và lạc lõng. Rồi tôi nghĩ đến những gì Jake nói. Thực tế còn tệ hơn thế rất nhiều.
“Nghĩa là Bailey sẽ phải bắt đầu lại từ đầu?” tôi nói. “Căn cước mới? Tên mới? Mới toàn diện?”
“Đúng. Và tôi sẽ giúp nó bắt đầu lại từ đầu,” anh ta nói. “Tôi cũng sẽ giúp cả cha con bé nữa, ngược lại với những gì đang diễn ra.”
Tôi cố hình dung. Bailey không còn là Bailey nữa. Mọi thứ nó phấn đấu giành được - học hành, điểm số, nhà hát, bản thân - tất cả sẽ bị xóa sạch. Liệu có bao giờ nó sẽ được phép biểu diễn nhạc kịch nữa không, hay làm vậy sẽ khiến nó bị lộ? Sẽ dẫn tới Owen? Học sinh mới ở một trường học nào đó tại Iowa làm diễn viên chính trong vở nhạc kịch của trường. Grady có cho rằng đó là một trong các cách để lần ra dấu vết hai bố con? Còn nữa, thay vì theo đuổi các sở thích trước đây, nó sẽ phải chọn đấu kiếm hay khúc côn cầu, hay nằm im hoàn toàn để tránh không gây chú ý. Dù có nhìn nhận cách nào đi chăng nữa, việc này chỉ có một nghĩa duy nhất, rằng Bailey sẽ không được làm Bailey nữa - vào đúng thời điểm nó đang định hình chính mình, bản thể duy nhất ngoài nó ra không ai khác có thể tạo dựng. Phải rũ bỏ cuộc sống của mình khi mới mười sáu tuổi - đề xuất ấy khiến tôi xây xẩm mặt mày. Khi ta mới là đứa trẻ chập chững biết đi thì lại khác. Khi ta đã bốn mươi thì lại khác.
Biết thế. Nhưng tôi biết nó sẽ chấp nhận để được ở cùng cha. Cả hai chúng tôi sẽ vui mừng chấp nhận hết lần này tới lần khác, nếu điều đó có nghĩa là chúng tôi được ở bên nhau.
Tôi cố tìm niềm an ủi trong ý nghĩ ấy. Tuy thế, sao tôi vẫn lăn tăn - điều gì đó Grady vòng vo không chịu nói khiến tôi chưa an lòng - điều gì đó tôi vẫn chưa nắm bắt được.
“Cô phải hiểu thế này,” anh ta nói. “Nicholas Bell là người xấu. Suốt một thời gian dài, đến cả Owen cũng không chịu thừa nhận ông ta xấu xa đến mức nào, có lẽ bởi Kate rất yêu cha mình. Owen lại yêu Kate và cũng thân thiết với Charlie nữa. Họ tin rằng cha mình là người tốt, chỉ tội có vài khách hàng đáng ngờ. Họ cũng thuyết phục Owen tin thế. Họ thuyết phục Owen rằng Nicholas chỉ làm công việc của một luật sư bào chữa. Bản thân ông ta không làm gì trái pháp luật. Họ thuyết phục Owen vì họ yêu cha mình. Họ tin ông ta là một người cha tốt và một người chồng tốt. Đúng là ông ta là một người cha tốt và một người chồng tốt. Điều ấy thì không sai. Vấn đề chỉ ở chỗ còn nhiều chuyện khác nữa.”
“Chuyện gì?”
“Như đồng lõa giết người. Tống tiền. Buôn thuốc phiện,” anh ta nói. “Hoàn toàn không hối hận vì đã giúp hủy hoại bao cuộc đời. Ông ta đã góp phần tàn phá cuộc sống của không biết bao nhiêu người.”
Tôi cố không để lộ ra mặt là mình thấy ghê sợ thế nào.
“Nicholas làm việc cho những người hết sức tàn ác,” anh ta nói. “Và không khoan nhượng. Không thể biết họ sẵn sàng làm những gì để Owen chịu lộ diện đâu.”
“Họ sẵn sàng săn đuổi Bailey?” tôi nói. “Có phải ý anh là vậy? Rằng họ sẽ săn đuổi Bailey để lần được Owen?”
“Ý tôi muốn nói trừ phi chúng ta đưa con bé đi thật nhanh, thì rất có thể như thế.”
Dù đang như lửa đốt mà tôi cũng phải chững lại. Tôi nghĩ đến điều Grady ám chỉ. Bailey đang gặp nguy hiểm. Bailey, con bé đang một mình lang thang trên đường phố Austin, có lẽ đang rơi vào nguy hiểm.
“Vấn đề ở chỗ Nicholas sẽ không ngăn họ lại,” anh ta nói. “Có muốn cũng không ngăn được. Vì thế, Owen phải bỏ trốn cùng Bailey. Anh ấy biết có bàn tay của Nick trong mọi chuyện. Và anh ấy dùng thông tin đó gây thiệt hại cho tổ chức của chúng. Cô đã hiểu chưa?”
“Anh nên nói chậm hơn,” tôi nói.
“Không phải lúc nào Nicholas cũng làm việc xấu, nhưng đến một thời điểm nào đó, ông ta bắt đầu tham gia chuyển giao tin nhắn cho các ông trùm, từ đám lính trong tù tới các ông trùm bên ngoài. Các thông điệp mà không có cách nào khác gửi ra ngoài, ngoại trừ thông qua luật sư. Và đó không phải là những tin nhắn lương thiện gì cho cam. Những tin nhắn kiểu như cần phải trừng phạt ai, phải giết ai. Cô có tưởng tượng nổi mình sẽ chuyển giao một thông điệp mà biết chắc sẽ khiến một người đàn ông và vợ anh ta bị giết, để lại hai đứa con thơ mồ côi không?”
“Owen liên quan thế nào?”
“Owen giúp Nicholas thiết lập một chương trình mã hóa để Nicholas gửi các tin nhắn này và để ghi âm các tin nhắn khi cần ghi âm,” Grady nói. “Sau khi Kate bị giết, Owen đột nhập vào chương trình rồi giao nộp tất cả cho chúng tôi. Tất cả email và thư từ các loại... Nicholas phải ngồi tù hơn sáu năm với tội danh thông đồng với tội phạm. Chúng tôi dùng chính các tệp tin này để chứng minh điều ấy. Làm gì có chuyện phản bội Nicholas Bell như vậy mà vẫn có thể quay trở lại bình an.”
Và tôi chợt hiểu ra điều đang khiến tôi bứt rứt, điều Grady chưa chịu đề cập tới.
“Thế thì tại sao Owen không tìm gặp anh?” tôi nói.
“Cô nói gì?”
“Sao Owen không tìm thẳng tới anh?” tôi nói. “Nếu cách duy nhất để chuyện kết thúc tốt đẹp và để thực sự giúp Bailey được an toàn là đưa con bé vào chương trình bảo vệ nhân chứng, đưa Owen vào chương trình bảo vệ nhân chứng, thì tại sao khi mọi chuyện vỡ lở ở The Shop, Owen lại không liên lạc với anh? Tại sao anh ấy không đến gõ cửa nhà anh đề nghị anh chuyển chúng tôi đi nơi khác?”
“Chuyện ấy thì cô phải hỏi Owen.”
“Tôi đang hỏi anh,” tôi nói. “Đã xảy ra chuyện gì khi thông tin bị rò rỉ lần trước, hả Grady? anh đã bóp chết nó từ trong trứng nước, hay là cuộc sống của Bailey đã bị xáo trộn?”
“Chuyện ấy thì liên quan gì tới việc đang xảy ra?”
“Tuyệt đối có liên quan. Nếu những gì xảy ra lần trước khiến chồng tôi tin rằng anh không thể giữ an toàn cho Bailey, thì chúng tuyệt đối có liên quan tới những gì đang xảy ra lúc này,” tôi nói.
“Tóm lại là WITSEC là lựa chọn tốt nhất cho Owen và Bailey nếu muốn được an toàn,” anh ta nói. “Chỉ có vậy thôi.”
Giọng Grady không chút ăn năn, nhưng tôi thấy rõ câu hỏi của mình động đến anh ta. Bởi anh ta không thể phủ nhận. Bởi nếu Owen thực sự tin rằng Grady đủ khả năng giúp Bailey và tất cả chúng tôi được an toàn, thì giờ này anh đã có mặt ở đây cùng chúng tôi. Chứ không phải ở nơi anh đang ở.
“Nghe này, đừng lạc đề nữa,” anh ta nói. “Việc cô nên làm lúc này là giúp tôi hiểu vì sao Bailey bỏ đi khỏi phòng khách sạn.”
“Tôi không biết,” tôi nói.
“Đoán thử xem,” anh ta nói.
“Tôi nghĩ nó không muốn rời khỏi Austin,” tôi nói.
Tôi không nói thêm chi tiết. Chắc nó chưa muốn về khi đã gần tìm được câu trả lời cho chính mình - câu trả lời cho câu hỏi về quá khứ của nó, câu trả lời Owen không hề giúp tôi chuẩn bị tinh thần phải xử lý thế nào. Tôi bình tĩnh phần nào khi tin rằng đây chính là lý do vì sao nó rời khỏi phòng, tin rằng nó đang ở đâu đó một mình nhưng an toàn, và đang tìm kiếm câu trả lời nó đinh ninh không ai khác có thể tìm được thay cho nó. Lẽ ra tôi phải nhận ra nét tính cách ấy ở một người khác. Tôi cũng hệt như thế.
“Tại sao cô nghĩ con bé muốn ở lại Austin?” anh ta hỏi.
Vào lúc ấy, tôi nói cho Grady sự thực duy nhất tôi biết. “Đôi khi, anh có thể cảm nhận được,” tôi nói.
“Cảm nhận được gì?” anh ta nói.
“Khi tất cả đều phụ thuộc vào mình.”
o
Grady phải đi họp và một cảnh sát tư pháp khác có tên Sylvia Hernadez dẫn tôi dọc hành lang tới một phòng họp. Cô ta nói tôi được phép gọi điện - cứ như điện thoại không bị gắn máy ghi âm, truy số gọi hay đủ trò nào đó họ làm ở đây để đảm bảo biết rõ mọi thứ ta làm vậy. Thậm chí trước cả khi ta định làm gì đó ấy chứ.
Sylvia ngồi ngoài cửa, tôi nhấc ống nghe. Tôi gọi bạn thân của mình.
“Tớ tìm cách gọi cho cậu suốt mấy tiếng đồng hồ,” Jules nói khi nhấc điện thoại. “Bọn cậu không sao chứ?”
Tôi ngồi xuống bên bàn họp dài đưa tay ôm đầu, cố không gục ngã. Kể cả khi đã là giây phút an toàn để gục ngã - bởi có Jules ở đó đỡ tôi.
“Cậu đang ở đâu thế!” Jules nói. “Jake phát khùng gọi điện cho tớ, hét lác ầm ĩ trong điện thoại, nói chồng cậu đang đẩy cậu vào hiểm nguy. Không thể nói tớ nhớ nhung gì người như thế.”
“Ừ, Jake vẫn là Jake mà,” tôi nói. “Anh ấy chỉ muốn giúp thôi mà. Theo cái cách siêu vô dụng của anh ấy.”
“Owen gặp chuyện gì vậy? Anh ấy chưa ra đầu thú phải không?” Jules nói.
“Chưa hẳn.”
“Thế thì cái gì là hẳn?” cô ấy nói. Nhưng giọng Jules nhẹ nhàng, cũng là cách cô ấy bảo tôi không cần giải thích gì thêm lúc này.
“Bailey đang mất tích,” tôi nói.
“Cái gì?” cô nói.
“Nó bỏ đi. Nó trốn khỏi phòng khách sạn. Bọn tớ chưa tìm được nó.”
“Nó là một con bé mười sáu tuổi.”
“Tớ biết chứ, Jules. Không thì sao tớ lại lo sợ đến thế này?”
“Không, ý tớ là nó mười sáu rồi. Nhiều khi cậu cần biến mất một lúc. Tớ chắc là nó không sao đâu.”
“Không đơn giản như thế,” tôi nói. “Cậu đã bao giờ nghe đến cái tên Nicholas Bell chưa?”
“Nổi tiếng lắm à?”
“Là cha vợ cũ của Owen.”
Jules im lặng, ngẫm nghĩ gì đó. “Chờ chút, không phải cậu đang nói đến Nicholas Bell... là Nicholas Bell đó hả? Luật sư đó hả?”
“Đúng, là ông ta. Cậu biết những gì?”
“Không nhiều lắm. Ý tớ là... tớ chỉ nhớ đọc báo lúc ông ta được ra tù hai năm trước. Hình như vào tù vì hành hung hay giết người hay gì đó. Là cha vợ của Owen sao?” cô nói. “Tớ không tin.”
“Jules, Owen đang gặp rắc rối lớn. Tớ nghĩ tớ không thể làm gì để giúp anh ấy được.”
Jules im lặng suy nghĩ. Tôi biết cô đang cố ghép nối những thông tin tôi không cung cấp cho cô ấy được.
“Ta sẽ giúp được anh ấy,” cô nói. “Tớ hứa với cậu đấy. Việc đầu tiên là đưa cậu và Bailey về nhà. Rồi ta sẽ tính cách xem sao.”
Tim tôi thắt lại trong lồng ngực. Jules là vậy - chúng tôi là vậy. Cũng là lý do vì sao đột nhiên tôi nghẹn thở. Bailey đang lang thang ngoài thành phố lạ. Kể cả khi tìm được nó - tôi phải tin tưởng họ sẽ sớm tìm được nó - thì Grady đã nói tôi sẽ không về nhà. Không bao giờ về nữa.
“Ngắt điện thoại rồi à?” Jules nói.
“Chưa,” tôi nói. “Cậu nói cậu đang ở đâu?”
“Ở nhà,” Jules nói. “Tớ mở được rồi.”
Giọng Jules đầy thông tin. Tôi chợt hiểu cô đang nói đến chiếc két nằm trong con lợn tiết kiệm.
“Rồi sao?”
“Ừ,” cô nói. “Max tìm được một ông thợ phá khóa sống ở trung tâm thành phố San Francisco, mới mở được khoảng một giờ trước. Tên ông ta là Marty, chín mươi bảy tuổi. Không thể tưởng tượng nổi hiểu biết của ông ta về két sắt. Ông ta chỉ lắng nghe tiếng khóa khoảng năm phút rồi mở được luôn. Một con lợn tiết kiệm ngu ngốc, làm bằng thép ròng.”
“Bên trong có gì?”
Cô ấy ngừng lại. “Di chúc. Di chúc cuối cùng của Owen Michaels tên khai sinh là Ethan Young. Cậu muốn tớ đọc cậu nghe không?”
Tôi nghĩ đến người đang nghe trộm. Nếu Jules đọc, tôi nghĩ cả đến việc người khác sẽ nghe được di chúc của Owen - không phải di chúc trên máy tính của anh, mà là bức di chúc nó ngầm ám chỉ, như một tin nhắn bí mật dành cho tôi.
Di chúc thực sự của Owen, di chúc hoàn chỉnh của anh. Di chúc của Ethan.
“Jules, chắc họ đang nghe cuộc nói chuyện này, nên ta sẽ chỉ đề cập đến vài việc chính, được không?”
“Tất nhiên rồi.”
“Di chúc nói gì về người giám hộ cho Bailey?”
“Cậu là người giám hộ chính của nó,” cô nói. “Trong trường hợp Owen qua đời, nhưng cũng trong cả trường hợp anh ấy mất năng lực chăm sóc nó.”
Owen đã chuẩn bị cho việc này. Có thể không hẳn là việc này, nhưng cho một sự kiện tương tự thế. Anh đã chuẩn bị để Bailey được ở cùng tôi - anh muốn Bailey ở cùng tôi. Từ khi nào anh bắt đầu tin tưởng tôi đến thế! Từ khi nào anh đã kết luận rằng ở cùng tôi là tốt nhất cho con bé? Tim tôi tràn đầy cảm xúc khi biết anh nghĩ vậy, rằng anh tin tôi làm được việc đó. Chỉ có điều, Bailey đang mất tích, đang ở đâu đó trong thành phố này. Và tôi đã để việc ấy xảy ra.
“Anh ấy có nhắc đến cái tên nào nữa không?” tôi nói.
“Có. Có vài quy định khác nhau nếu cậu không chăm sóc được cho con bé hay dựa vào độ tuổi của nó,” cô nói.
Tôi nghe thật kỹ khi Jules đọc, ghi chú, viết ra giấy những cái tên tôi biết. Nhưng thực ra tôi đang chờ tên của đúng một người - người tôi đang cố xác định xem liệu có nên tin tưởng, liệu Owen có tin tưởng, bất chấp việc tất thảy mọi bằng chứng đều nói anh hoàn toàn không nên tin người ấy. Khi nghe đến cái tên Charlie Smith, tôi dừng bút. Nói với Jules tôi phải đi.
“Cẩn thận nhé,” cô nói.
Jules nói vậy thay lời chào tạm biệt, thay lời “Tớ yêu cậu” thường ngày. Nếu tính đến hoàn cảnh hiện tại và những gì tôi phải tìm cách làm cho được, thì cũng không khác gì.
Tôi đứng dậy nhìn ra ngoài cửa sổ phòng họp. Trời đã bắt đầu mưa nhưng dưới đường, cuộc sống đêm Austin vẫn nhộn nhịp như thường. Mọi người che ô đi bộ tới nhà hàng hoặc nhà hát, bàn luận nên tới quán rượu trước khi về hay đến rạp xem một bộ phim khuya. Hoặc quyết định tối nay vậy là đã đủ, trời sẽ mưa nặng hạt hơn và tốt hơn cả là về nhà. Họ thật may mắn.
Tôi quay lại nhìn cửa ra vào bằng kính. Cảnh sát tư pháp Sylvia vẫn đang đứng bên ngoài. Cô ta đang xem điện thoại, hoặc không quan tâm tới tôi hoặc bận bịu với việc khác quan trọng hơn là nhiệm vụ giữ trẻ. Có lẽ cô ta đang bận rộn với việc mà tôi cũng biết quá rõ. Tìm Owen. Tìm Bailey.
Tôi định ra hỏi tin tức mới thì thấy Grady cũng đang rảo bước ngoài hành lang.
Anh ta mở cửa sau khi gõ, nở nụ cười nhìn tôi - Grady hiền lành hơn, hình như đã bớt phần lạnh lùng.
“Họ tìm được con bé rồi,” anh ta nói. “Họ tìm được Bailey rồi.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm, nước mắt dâng tràn. “Ôi, cảm ơn Chúa. Giờ nó đang ở đâu?”
“Ở khu giảng đường, họ đang đưa nó về đây,” anh ta nói. “Ta nói chuyện một chút trước khi nó về được không? Tôi thấy chúng ta rất cần nhất trí với nó về việc tiếp theo đây cần làm gì.”
Tiếp theo đây cần làm gì. Ý anh ta là đưa nó đi nơi khác, đưa chúng tôi đi nơi khác. Anh ta muốn được tôi ủng hộ khi nói với con bé cuộc đời trước đây của nó đã kết thúc.
“Và còn có việc khác nữa ta cần bàn,” anh ta nói. “Lúc nãy tôi không muốn đề cập đến, nhưng cũng chỉ vì tôi chưa hoàn toàn nói rõ ràng với cô...”
“Thế mà tôi không hề biết đấy.”
“Hôm qua chúng tôi nhận được một bưu phẩm trong đó có một ổ đĩa chứa email công việc của Owen. Tôi cho kiểm tra độ xác thực và chúng đúng là email của Owen. Anh ấy đã ghi chép rất tỉ mỉ việc Avett tạo áp lực muốn niêm yết cổ phiếu lần đầu bằng được, mặc cho Owen nhiều lần phản đối. Và tất cả những gì anh ấy đã làm sau đó để cố gắng sửa chữa.”
“Vậy cái vừa nãy không chỉ là suy đoán chi tiết đâu nhỉ?” tôi nói. “Về sự dính líu của Owen vào việc này?”
“Ừ, chắc vậy,” Grady nói.
“Vậy chồng tôi đúng là người đã ngăn cản này,” tôi nói.
Tôi cao giọng. Cố kiềm chế nhưng vẫn cao giọng. Bởi Owen đang làm tất cả những gì có thể làm để bảo vệ chúng tôi, bất kể anh đang ở đâu. Và tôi không thể tin Grady biết cách làm điều tương tự.
“Quả thực anh ấy đã giúp rất nhiều,” anh ta nói. “WITSEC nhiều lúc làm khó khi quyết định sẽ giúp ai, nhưng các tập tin này cùng quá khứ của Owen cho thấy rõ vì sao anh ấy đợi đến lúc này mới tuýt còi. Vì sao anh ấy không có lựa chọn nào khác ngoài tiếp tục làm việc.”
Tôi ngẫm nghĩ, lòng dâng lên cảm giác kỳ lạ, nhẹ nhõm pha trộn với một thứ gì đó khác. Thoạt đầu, tôi tưởng mình khó chịu vì Grady giữ kín thông tin Owen liên lạc với anh ta, nhưng rồi tôi nhận ra cảm giác thực còn đáng sợ hơn thế. Bởi tôi bắt đầu hiểu điều Grady nãy giờ cố tình giấu giếm.
“Thế thì tại sao anh lại quyết định nói tôi biết lúc này?” tôi nói.
“Vì chúng ta phải thống nhất khi Bailey tới đây,” anh ta nói. “Về WITSEC, về cách tốt nhất để gia đình cô tiếp bước. Và cô sẽ không phải bắt đầu lại hoàn toàn từ con số không đâu, mặc dù tôi biết có vẻ là như thế.”
“Anh nói thế là sao?”
“Ý tôi nói về số tiền Owen để lại cho Bailey. Là tiền hợp pháp. Là tiền sạch của Owen,” anh ta nói. “Cô sẽ tham gia WITSEC với một khoản tiền tiết kiệm lớn. Đa số mọi người vào WITSEC còn lâu mới được thế.”
“Grady, có phải ý anh là nếu tôi từ chối thì sẽ mất hết...”
“Nếu cô từ chối, cô sẽ mất hết,” anh ta nói. “Đoàn tụ với gia đình, an toàn, không thể nữa.”
Tôi gật đầu, hiểu rõ điều Grady đang tìm cách thuyết phục tôi - muốn tôi đồng tình với việc cả tôi và Bailey cùng tham gia chương trình bảo vệ nhân chứng. Rằng tôi cần đồng tình vì mọi thứ đã được sắp xếp để Owen sẽ đến cùng sống cuộc đời mới với chúng tôi. Mọi thứ được sắp xếp để gia đình tôi được đoàn tụ. Họ tên mới, nhưng đoàn tụ. Ở bên nhau.
Trừ một điều tôi không thể bỏ qua dù Grady có chắc chắn đến mức nào, điều mà tôi biết Owen không muốn tôi bỏ qua. Nỗi nghi ngờ trong tôi. Nỗi nghi ngờ khi tôi nghĩ đến vụ rò rỉ từ WITSEC và khi nghĩ đến Nicholas Bell. Nỗi nghi ngờ khi tôi nghĩ đến sự ra đi vội vàng của Owen cùng những gì tôi biết về anh đủ giải thích cho sự ra đi ấy. Điều duy nhất có thể giải thích vì sao anh vội vàng đến thế. Mọi thứ tôi biết về Owen đều thuyết phục tôi tin vào một điều khác.
Grady vẫn đang nói. “Ta chỉ cần Bailey hiểu rằng đây là cách tốt nhất để nó được an toàn hết mức có thể,” anh ta nói.
An toàn hết mức có thể. Tôi chững lại. Bởi anh ta không chỉ dùng từ an toàn. Bởi an toàn không tồn tại. Từ giờ trở đi thì không.
Bailey không lang thang ngoài phố nữa, nhưng lại đang trên đường tới văn phòng này và tới một thế giới trong đó chỉ có an toàn hết mức có thể , Grady rồi sẽ cho nó biết nó sẽ phải trở thành một người khác. Bailey, không còn là Bailey nữa.
Trừ phi tôi đặt dấu chấm hết cho việc này, đương nhiên rồi. Cho tất cả.
Và đó là lúc tôi quyết tâm. Làm điều tôi cần làm lúc này.
“Nghe này, chúng ta có thể bàn bạc cho thông suốt xem nên thuyết phục Bailey thế nào,” tôi nói. “Nhưng tôi phải vào nhà vệ sinh cái đã... cần chút nước lên mặt cho tỉnh táo. Đã hai mươi bốn giờ rồi tôi chưa chợp mắt.”
Anh ta gật đầu. “Không sao.”
Anh ta giữ cửa cho tôi ra khỏi phòng họp. Tôi dừng chân ở ngưỡng cửa, dừng lại ngay khi đứng cạnh anh ta. Tôi biết đây là phần quan trọng nhất, làm sao cho anh ta tin tưởng mình.
“Tôi nhẹ cả người vì Bailey đã được an toàn,” tôi nói.
“Tôi cũng thế,” Grady nói. “Nghe này, chuyện này không dễ dàng chút nào, tôi hiểu chứ. Nhưng đây là việc tốt nhất nên làm và rồi cô sẽ thấy, Bailey sẽ ổn định sớm hơn cô nghĩ, rồi mọi thứ sẽ không có vẻ đáng sợ lắm đâu. Cô với Bailey sẽ được ở cùng nhau, rồi chúng tôi sẽ đưa Owen về ngay khi anh ấy xuất đầu lộ diện trở lại. Tôi biết chắc Owen đang chờ cô được an toàn, đấy là ưu tiên số một, đảm bảo rằng cô đã được thu xếp ổn thỏa.”
Rồi anh ta mim cười. Và tôi làm điều mình có thể làm. Tôi mỉm cười đáp trả. Tôi mỉm cười như thể tôi tin tưởng anh ta, tin rằng anh ta biết vì sao Owen vẫn chưa về, như thể tôi tin tưởng việc chuyển đến nơi ở mới sẽ là câu trả lời anh và con gái anh cần để được ở bên nhau. Để được an toàn. Như thể tôi tin tưởng ai cũng có khả năng giữ an toàn cho Bailey - trừ tôi.
Điện thoại Grady reo. “Chờ tôi một chút được không?” anh ta nói.
Tôi chỉ về phía nhà vệ sinh. “Tôi đi được không?”
“Được chứ. Đi đi,” anh ta nói.
Anh ta đã kịp bước về phía cửa sổ. Tôi không biết ai gọi, nhưng anh ta đã dồn hết sự chú ý vào người ở đầu dây bên kia.
Tôi theo hành lang về phía nhà vệ sinh, quay lại kiểm tra để biết chắc Grady không nhìn theo. Quả đúng thế. Anh ta quay lưng về phía tôi, điện thoại kề tai. Anh ta không quay lại khi tôi đi qua cửa nhà vệ sinh và cửa thang máy, nơi tôi đưa tay bấm nút xuống. Anh ta vẫn đang nhìn ra ngoài cửa sổ phòng họp, vừa nói chuyện vừa ngắm mưa.
May mắn thế, thang máy mở ra ngay. Tôi một mình nhảy vào, đưa tay bấm nút đóng cửa. Tôi xuống tới sảnh trước cả khi Grady gọi điện thoại xong. Tôi ra ngoài, dưới mưa, trước khi anh ta kêu Sylvia Hernandez vào nhà vệ sinh nữ tìm tôi.
Tôi rẽ qua góc phố lúc cô ta hoặc Grady nhìn lên mặt bàn trong phòng họp và thấy thứ tôi để lại cho họ. Tôi để lại một mẩu giấy nhắn trên bàn, ngay dưới điện thoại. Tin nhắn Owen viết cho tôi. Tôi để lại cho Grady.
Bảo vệ nó.
Tôi đi rất nhanh dọc các con đường lạ ở Austin để tới một nơi vì Bailey, tới một nơi vì con bé và Owen, bởi đó là cách tốt nhất tôi có thể làm, cho dù phải trở lại nơi tôi không muốn trở lại chút nào.