Trên Hồ
Charlie lái xe.
Chúng tôi nhằm hướng tây bắc thành phố, đi qua núi Bonnell, vào hạt Texas Hill. Đột nhiên, xung quanh tôi toàn là đồi núi trải dài, cây cối um tùm khắp nơi, hồ nước ngoài cửa sổ xe câm lặng trong hờ hững. Mặt nước lặng như tờ.
Mưa đã ngớt khi chúng tôi rẽ vào đường Ranch. Charlie không nói nhiều, nhưng cho tôi biết cha mẹ anh ta mua cơ ngơi phong cách Địa Trung Hải nằm bên bờ hồ này hai năm trước - năm Nicholas ra tù, đúng một năm trước khi mẹ anh ta qua đời. Chốn ẩn dật riêng tư này là ngôi nhà mơ ước của mẹ, Charlie nói, nhưng Nicholas vẫn tiếp tục sống một mình ở đây sau khi vợ mất. Sau đó, tôi còn được biết thêm họ trả hẳn mười triệu đô cho cơ ngơi được Meredith, mẹ Charlie đặt tên là THE SANCTUARY (Nơi trú ẩn) trên tấm biển đặt ở đầu lối vào.
Rất dễ hiểu vì sao bà chọn cái tên đó. Cơ ngơi rộng mênh mông, đẹp hoang dã và rất riêng tư. Hoàn toàn riêng tư.
Charlie nhập mật mã, hai cánh cổng sắt mở ra, để lộ lối vào rải cuội dài ít nhất một phần tư dặm, uốn lượn nhẹ nhàng tới nhà gác nhỏ. Tường nhà gác phủ đầy dây leo nên rất khó thấy.
Nhà chính thì dễ thấy hơn. Trông như lẽ ra phải nằm ở bờ biển French Riviera - với các ban công đầy hoa leo, mái ngói cổ và mặt tiền đá. Đáng chú ý nhất là những ô cửa sổ lớn cao ít nhất hai mét rưỡi chào đón ta tới nhà, thân mời ta bước vào trong.
Chúng tôi lái xe đến gần nhà gác. Một vệ sĩ xuất hiện. Anh ta lực lưỡng như một cầu thủ bóng bầu dục chuyên nghiệp, mặc vét bó.
Charlie hạ kính cửa khi vệ sĩ cúi xuống, tựa vào cửa sổ bên ghế lái. “Chào Charlie,” anh ta nói.
“Ned. Khỏe không?”
Ned đưa mắt về phía tôi, khẽ gật đầu chào tôi. Rồi quay lại với Charlie. “Ông ấy đang chờ anh,” anh ta nói.
Anh ta đưa tay khẽ đập vào nóc xe và quay vào trong nhà gác mở cánh cổng thứ hai.
Chúng tôi lái xe qua cổng, tiếp tục theo cung đường vòng để dừng lại trước cửa nhà.
Charlie đậu xe và tắt máy. Nhưng anh ta không ra khỏi xe, hình như muốn nói gì đó. Nhưng hẳn là anh ta đã thay đổi ý định hoặc suy nghĩ lại, bởi không nói một lời, anh ta mở cửa bên ghế lái bước ra ngoài.
Tôi làm theo, bước ra giữa trời đêm mát lạnh, sân trước trơn nước mưa.
Tôi dợm chân tiến về phía cửa trước nhưng Charlie chỉ cánh cổng bên hông.
“Đằng này,” anh ta nói.
Anh ta giữ cổng cho tôi vào. Tôi chờ anh ta khóa cổng sau lưng rồi cả hai cùng men theo con đường nhỏ chạy dọc bên sườn nhà, hai bên toàn xương rồng và cây cỏ.
Chúng tôi đi sóng đôi, Charlie đi bên rìa ngoài. Tôi nhìn ngôi nhà - nhìn qua các ô cửa sổ kiểu Pháp chạy dài - chỉ thấy hết phòng này đến phòng khác, phòng nào cũng đèn sáng trưng.
Tôi tự hỏi có phải họ bật đèn sáng lên vì tôi - để cho tôi thấy rõ thiết kế nguy nga đến mức nào, từng chi tiết được chú ý tỉ mỉ ra sao. Hành lang dài uốn lượn treo đầy các tác phẩm nghệ thuật đắt giá cùng các bức ảnh đen trắng. Phòng đại sảnh có mái vòm cùng những chiếc ghế sofa gỗ hõm sâu. Bếp phong cách trang trại ôm trọn phía sau nhà với sàn gạch nung và lò sưởi đá khổng lồ.
Tôi cứ nghĩ mãi không hiểu sao Nicholas có thể sống một mình ở đây. Sống một mình trong ngôi nhà thế này cảm giác thế nào?
Con đường nhỏ chạy vòng tới hiên nhà lát gạch bàn cờ có các cột chống cổ điển, nhìn ra mặt hồ đẹp đến nghẹt thở - những con thuyền nhỏ nhấp nháy đèn xa xa trên mặt nước, tán sồi cổ thụ tỏa bóng, mặt nước mát rượi thanh bình.
Và một con hào.
Ngôi nhà này, ngôi nhà của Nicholas Bell này, có hẳn một đường hào riêng. Như lời cảnh báo đanh thép nếu không được phép thì đừng hòng ra vào nơi này.
Charlie chỉ tay tới một dãy ghế tựa dài rồi chọn một chiếc ngồi xuống. Mặt hồ lấp lánh đằng xa.
Tôi không nhìn anh ta mà đưa mắt ngắm những con tàu nhỏ trên hồ. Tôi biết vì sao mình phải đến đây. Nhưng giờ đã có mặt chốn này, tôi lại thấy hình như mình đã sai lầm. Thấy lẽ ra mình nên nghe lời Charlie, thấy hình như không gì tốt đẹp đang chờ đợi sau cánh cửa kia.
“Cô ngồi đâu cũng được,” Charlie nói.
“Tôi ổn,” tôi nói.
“Có khi phải đợi hơi lâu đấy,” Charlie nói.
Tôi tựa lưng vào cột.
“Tôi đứng cũng được,” tôi nói.
“Có lẽ cô không nên chỉ lo cho bản thân mình...”
Tôi quay lại khi nghe tiếng đàn ông và giật mình khi thấy Nicholas đứng ngay ngưỡng cửa sau nhà. Hai bên ông ta là hai con chó giống Labrador lớn tướng lông nâu. Mắt chúng dán chặt vào Nicholas.
“Các cột chống không chắc như cô tưởng đâu,” ông ta nói.
Tôi dịch người khỏi cột. “Tôi xin lỗi,” tôi nói.
“Không, không, tôi chỉ đùa, tôi chỉ đùa với cô thôi,” ông ta nói.
Rồi Nicholas vừa phẩy tay vừa lại gần tôi, các ngón tay hơi khòng. Người đàn ông gầy guộc với chòm râu dê rối bù - vẻ ngoài yếu ớt cùng các ngón tay thấp khớp, quần jeans rộng, áo len mềm.
Tôi cắn môi cố không để lộ sự ngạc nhiên. Tôi không nghĩ Nicholas trông thế này - hòa nhã, nhẹ nhàng. Trông giống một người ông hết sức thân thương của ai đó hơn. Cách nói mềm mỏng - ngữ điệu từ tốn, lời đùa vô tư - khiến tôi nghĩ đến người ông yêu dấu của mình.
“Vợ tôi mua các cột chống kia từ một tu viện ở Pháp, chia làm hai nửa để vận chuyển tới đây. Một thợ thủ công địa phương nối chúng lại với nhau, trả lại vẻ đẹp ban đầu. Chúng khá là vững chãi.”
“Đẹp lắm,” tôi nói.
“Đẹp lắm phải không?” ông ta nói. “Vợ tôi rất có khiếu thẩm mỹ. Tất cả mọi thứ trong ngôi nhà này đều do bà ấy chọn. Không trừ một món nào.”
Trông ông ta thật đau khổ, kể cả khi nhắc đến vợ.
“Tôi không có thói quen kể lể về sự tinh xảo của ngôi nhà mình, nhưng tôi nghĩ chắc cô sẽ thích nghe một chút...” ông ta nói.
Tôi sững lại. Có phải Nicholas muốn bóng gió ông ta biết tôi kiếm sống bằng nghề gì? Ông ta có biết không? Có phải thông tin đã kịp rò ri? Hay có khi chính tôi là nguyên nhân gây rò rỉ cũng nên. Phải chăng tôi đã vô tình nói gì với Charlie? Điều gì đó tiết lộ hết về chúng tôi.
Dù thế nào đi chăng nữa thì Nicholas đang là người làm chủ tình thế. Mười giờ trước thì có lẽ không. Nhưng tôi đã thay đổi tất cả từ lúc tự mò tới Austin. Và giờ là thế giới của Nicholas. Austin là thế giới của Nicholas và tôi là người đưa cả gia đình mình trở lại đó. Như để củng cố sự thực ấy, hai vệ sĩ bước chân ra ngoài - Ned và một người nữa. Cả hai đều to lớn, không cười. Cả hai cùng đứng ngay sau lưng Nicholas.
Nicholas không để ý đến họ. Thay vào đó, ông ta chìa tay với tôi. Như với người bạn cũ. Còn cách nào khác nữa, tôi đành chìa tay, để ông ta nắm trọn tay mình.
“Rất vui được gặp cô...” ông ta nói.
“Hannah,” tôi nói. “Cứ gọi tôi là Hannah.”
“Hannah,” ông ta nói.
Rồi mỉm cười - nụ cười chân tình và thoải mái. Đột nhiên, nụ cười ấy khiến tôi lo lắng hơn cả khi ông ta đón tôi bằng thái độ trái ngược. Ý nghĩ tin rằng Nicholas hẳn là người tốt đã đến với Owen khi anh đứng trước mặt ông ta vào thời điểm nào? Làm sao nở được nụ cười kia nếu không phải người tốt? Làm sao ông ta nuôi dạy được người con gái Owen từng yêu thương?
Cứ phải nhìn ông ta không dễ chút nào. Vậy nên tôi hạ mắt nhìn hai con chó.
Nicholas nhìn theo. Rồi ông ta cúi xuống khẽ vỗ đầu chúng.
“Đây là Casper, còn đây là Leon,” ông ta nói.
“Chúng rất đẹp.”
“Quả có thế. Cảm ơn cô. Tôi đưa chúng từ Đức về đây. Hiện đang được huấn luyện theo chương trình Schutzhund .”
“Nghĩa là sao?” tôi nói.
“Dịch chuẩn thì là ‘Chó vệ sĩ’. Chúng có nhiệm vụ đảm bảo an toàn cho chủ. Tôi thì nghĩ có chúng làm bầu bạn cho vui.” Ông ta ngừng lời. “Cô có muốn vuốt ve chúng không?”
Tôi không nghĩ ông ta có ý dọa dẫm gì, nhưng cũng không cảm thấy đó là một lời mời. Ít nhất thì không phải loại lời mời tôi muốn chấp nhận.
Tôi nhìn Charlie lúc ấy vẫn đang nằm dài trên ghế, khuỷu tay che mắt. Dáng nằm ra vẻ thoải mái kia có gì đó hơi gượng ép, cảm giác anh ta không thoải mái hơn tôi là bao khi phải có mặt ở nhà cha mình. Nhưng rồi Nicholas đặt tay lên vai con trai. Charlie cũng đưa tay lên nắm tay cha.
“Chào bố.”
“Đêm dài hả con trai?” Nicholas nói.
“Nói thế cũng đúng.”
“Thế thì làm một ly rượu nhỉ,” ông ta nói. “Con muốn Scotch không?”
“Nghe tuyệt lắm,” Charlie nói. “Tuyệt hảo.”
Charie ngẩng lên nhìn cha, ánh mắt thẳng thắn và cởi mở. Và tôi nhận ra mình đã hiểu nhầm vẻ bồn chồn của anh ta. Nếu Charlie đang lo lắng thì điều đó nhật định không phải về cha anh ta, người hiện giờ anh ta vẫn đang nắm tay.
Grady quả đã đúng - dù trong công việc Nicholas có thể là người thế nào, dù có xấu xa hay nguy hiểm mức nào đi chăng nữa, thì ông ta cũng vẫn là người đàn ông đặt tay lên vai người con trai đã lớn của mình mời một ly rượu tối sau một đêm dài vất vả làm việc. Trong mắt Charlie, Nicholas là người như thế.
Tôi băn khoăn không biết Grady có đúng về mọi chuyện khác. Hay nói đúng hơn, không biết anh ta đúng đến mức nào. Rằng để được an toàn - để Bailey được an toàn - đây là nơi tôi không nên có mặt.
Nicholas gật đầu ra hiệu cho Ned và anh ta tiến lại gần tôi. Tôi chùn lại, lùi một bước, giơ hai tay lên cao.
“Anh làm gì vậy?” tôi nói.
“Cậu ấy chỉ kiểm tra xem cô có mang thiết bị nghe lén không thôi,” Nicholas nói.
“Ông có thể tin lời tôi,” tôi nói. “Tôi mang thiết bị nghe lén thì được lợi lộc gì?”
Nicholas mỉm cười. “Đó là loại câu hỏi tôi không thích dính dáng vào nữa,” ông ta nói. “Nhưng nếu cô không phiền...”
“Cô giơ tay lên đi,” Ned nói.
Tôi nhìn Charlie mong anh ta lên tiếng giùm mình - nói làm vậy là không cần thiết. Nhưng Charlie không nói gì.
Tôi đành làm theo đề nghị của Ned, thầm nhủ việc này đâu khác gì khám người ở sân bay, giống khi nhân viên Cơ quan An ninh Giao thông kiểm tra mà thôi. Không việc gì phải nghĩ ngợi nhiều. Nhưng tay anh ta lạnh toát. Tôi thấy rõ khẩu súng bên hông anh ta suốt khoảng thời gian bị lần tay dọc sườn. Sẵn sàng làm nhiệm vụ. Tôi cũng thấy rõ Nicholas đang nhìn. Hai con chó vệ sĩ ngồi bên cũng sẵn sàng làm nhiệm vụ.
Tôi nghẹn thở nhưng cố tỏ ra bình thường. Nếu một trong số họ thấy chồng tôi, họ sẽ hủy hoại anh. Họ sẽ hủy hoại anh tới mức tôi có làm gì bây giờ cũng vô nghĩa. Giọng Grady vang trong đầu tôi. Nicholas là người xấu. Cả đám bọn họ toàn những kẻ nhẫn tâm.
Ned lùi xa khỏi tôi rồi ra hiệu với Nicholas, hẳn có ý mọi thứ đều ổn.
Tôi đưa mắt nhìn Nicholas, cảm giác tay gã vệ sĩ vẫn đang trên người mình. “Khách đến nhà toàn được ông đón tiếp thế này sao?” tôi nói.
“Dạo này tôi thường không mấy khi có khách,” ông ta nói.
Tôi gật đầu, vuốt thẳng áo len rồi khoanh tay trước ngực. Nicholas quay sang với Charlie.
“Con biết không Charle? Cha muốn nói chuyện riêng với Hannah một lát. Con ra bể bơi uống rượu đi. Rồi về nhà.”
“Con đưa Hannah đến đây mà,” anh ta nói.
“Marcus sẽ đưa cô ấy về lúc cần. Cha con mình sẽ nói chuyện ngày mai. Nhé?”
Nicholas vỗ vai con trai lần cuối trước khi chia tay. Rồi không đợi Charlie nói gì, mà cũng chẳng còn gì cho anh ta nói, Nicholas quay lại mở cửa bước vào nhà.
Nhưng ông ta dừng chân ở ngưỡng cửa. Ông ta dừng chân ở ngưỡng cửa, để tôi tự đưa ra quyết định cho mình. Tôi có thể theo Charlie ra về ngay lúc này. Hoặc có thể ở lại một mình với ông ta.
Tôi có hai lựa chọn ấy - ở lại với Nicholas để giúp gia đình mình, hoặc bỏ mặc gia đình để cứu thân. Nghe giống một bài sát hạch kỳ quặc, làm như việc kiểm tra tôi là cần thiết, làm như việc tôi đã đặt chân tới ngôi nhà nơi giúp gia đình và cứu bản thân hóa ra chỉ là một vẫn chưa đủ không bằng.
“Vào chứ?” Nicholas nói.
Tôi vẫn có thể ra về. Tôi vẫn có thể không vào nhà cùng ông ta. Gương mặt Owen hiện lên trong tâm trí tôi. Anh không muốn tôi đến đây. Rồi Grady hiện ra. Về. Về đi. Về đi. Tim tôi đập trong lồng ngực, tiếng thình thịch lớn đến mức tôi tin chắc Nicholas cũng nghe rõ. Nếu không nghe được thì hẳn ông ta cũng cảm nhận được nỗi căng thẳng toát ra từ tôi.
Có thời khắc bạn bỗng nhận ra mọi chuyện đã vượt quá tầm hiểu biết của mình. Đây chính là thời khắc ấy của tôi.
Hai con chó ngẩng lên nhìn Nicholas. Ai cũng nhìn Nicholas, cả tôi cũng thế.
Cho đến khi tôi bước chân về phía cần bước. Về phía ông ta.
“Tôi vào đây,” tôi nói.