← Quay lại trang sách

The Never Dry, Phần Hai

The Never Dry đã mở cửa.

Khách khứa có nhiều thành phần: phần đông là khách ghé quán sau giờ làm, vài học viên cao học, và một cặp hẹn hò - anh chàng tóc xanh vuốt lởm chởm, cô gái có hình xăm cánh tay - hoàn toàn không để ý đến ai khác ngoài nhau.

Cậu thanh niên phục vụ quầy rượu trẻ trung và quyến rũ mặc vét đeo cà vạt đang bận rộn phụ trách bữa tiệc rượu sau quầy, rót cho cặp đôi sành điệu hai ly Manhattan. Một phụ nữ mặc áo liền quần không rời mắt nhìn cậu, cố thu hút sự chú ý của cậu để gọi một ly mới. Cô ta cứ cố mãi, chỉ để có được sự chú ý của cậu.

Và Charlie, ngồi một mình ở bàn của ông mình và đang uống whisky, chai rượu đặt ngay bên cạnh.

Charlie lần ngón tay bên thành cốc, đắm chìm trong suy nghĩ. Có lẽ anh ta đang nhớ lại chuyện xảy ra với tôi lúc nãy, ngẫm nghĩ lẽ ra nên cư xử khác khi gặp người phụ nữ không quen biết và con gái của em mình, người anh ta chỉ muốn được gặp lại lần nữa.

Tôi lại gần bàn anh ta. Thoạt đầu anh ta không để ý. Nhưng khi thấy tôi, thay vì giận dữ lại là ánh mắt bàng hoàng khó tin.

“Cô làm gì ở đây?” anh ta nói.

“Tôi phải nói chuyện với ông ấy,” tôi nói.

“Với ai?” anh ta nói.

Tôi không nói gì nữa vì anh ta không cần tôi phải giải thích thêm. Anh ta biết chính xác tôi đang nhắc đến ai. Anh ta biết ai là người tôi cần gặp.

“Theo tôi,” anh ta nói.

Rồi Charlie đứng dậy, dẫn tôi theo một hành lang tối, đi qua nhà vệ sinh và tủ điện để vào tới bếp.

Charlie kéo tôi vào bếp, cánh cửa bập qua lại sau lưng chúng tôi.

“Cô có biết đã có bao nhiêu cớm vào quán tối nay không? Họ chưa hỏi han gì tôi, nhưng họ đến đây cho tôi thấy. Để tôi biết họ có mặt ở đây. Chỗ nào cũng thấy họ.”

“Không phải cớm,” tôi nói. “Tôi nghĩ họ là cảnh sát tư pháp.”

“Cô nghĩ trò này vui lắm hả?” anh ta nói.

“Không hề,” tôi nói.

Rồi tôi nhìn anh ta.

“Anh phải nói với ông ấy chúng tôi hiện đang ở đây, Charlie,” tôi nói. “Ông ấy là cha anh. Con bé là cháu anh. Từ ngày anh ấy đưa con bé đi, cả anh và ông ấy vẫn cố công tìm kiếm nó. Anh không thể giấu chuyện chỉ để mình anh biết, dù có muốn đi chăng nữa.”

Charlie mở cánh cửa thoát hiểm dẫn ra một cầu thang tối om xuống con hẻm ngoài đường.

“Cô đi đi,” anh ta nói.

“Không được,” tôi nói.

“Tại sao?”

Tôi nhún vai. “Tôi không biết đi đâu bây giờ.”

Là sự thực. Sự thực không mấy dễ chịu khi phải thừa nhận với chính mình, huống hồ là với anh ta - Charlie là lựa chọn duy nhất còn lại cho tôi hòng khiến mọi chuyện bình thường trở lại.

Có lẽ vì cảm nhận được điều ấy nên Charlie dừng lại, tôi thấy thái độ cương quyết có phần dao động. Anh ta không đóng cánh cửa thoát hiểm lại.

“Tôi phải nói chuyện với cha anh,” tôi nói. “Và tôi đang đề nghị bạn của chồng tôi giúp mình.”

“Tôi không phải bạn cậu ta.”

“Tôi không nghĩ thế,” tôi nói. “Bạn tôi là Jules đã tìm được di chúc của Ethan giúp tôi.” Ethan , tôi dùng tên này. “Di chúc thực sự của anh ấy. Anh ấy nhắc đến anh trong đó. Anh ấy chọn anh và tôi là người giám hộ cho Bailey. Anh ấy muốn con bé có anh trong trường hợp có chuyện gì xảy đến với mình. Anh ấy muốn con bé có tôi và anh ấy muốn con bé có anh.”

Charlie chậm rãi gật đầu nghĩ ngợi và trong giây lát tôi tưởng anh ta sẽ bật khóc. Mắt anh ta ngân ngấn, hai tay đưa lên dụi lông mày như cố ngăn nước mắt. Nước mắt nhẹ nhõm cõi lòng khi nghĩ đến cơ hội được gặp lại cháu gái - nước mắt của nỗi buồn sâu sắc bởi đã phải bỏ lỡ điều ấy suốt một thập kỷ qua.

“Còn cha tôi thì sao?” Charlie hỏi.

“Tôi nghĩ anh ấy không muốn liên quan gì với Nicholas,” tôi nói. “Nhưng việc Ethan nhắc đến anh trong di chúc cho tôi thấy chồng tôi tin anh, mặc dù có vẻ tôi lại thấy điều ngược lại ở anh.”

Charlie lắc đầu như không thể tin nổi chuyện đang xảy đến với mình. Tôi hoàn toàn hiểu cảm giác ấy.

“Đây là một cuộc chiến cũ,” anh ta nói. “Và Ethan không hề vô tội. Cô nghĩ cậu ấy vô tội. Nhưng cô không biết toàn bộ câu chuyện.”

“Tôi hiểu.”

“Thế thì cô nghĩ gì? Cô nghĩ sẽ nói chuyện với cha tôi để tìm cách dàn hòa? Không có chuyện ấy đâu, cô nói gì cũng vô ích. Ethan đã phản cha tôi. Cậu ấy đã hủy hoại cuộc đời ông, khiến mẹ tôi qua đời trong quãng thời gian ấy. Và nếu tôi không thể làm gì để hàn gắn lại thì cô cũng không thể làm gì được.”

Charlie đang rất khổ sở. Tôi thấy rõ. Tôi thấy anh ta khổ sở không biết phải nói gì về cha mình và về Owen với tôi. Nếu nói quá ít, tôi sẽ không chịu bỏ đi. Nhưng biết đâu nói quá nhiều tôi cũng không chịu bỏ đi. Trong khi anh ta muốn tôi bỏ đi. Cho rằng như vậy là tốt nhất cho tất cả mọi người. Nhưng tôi đã đi xa hơn thế rồi. Bởi tôi biết chỉ có một cách duy nhất giúp xoay chuyển tình hình.

“Cô kết hôn với cậu ấy bao lâu rồi?” Charlie hỏi. “Với Ethan ấy?”

“Chuyện ấy thì liên quan gì?”

“Cậu ấy không như cô tưởng đâu.”

“Ai cũng nói thế,” tôi nói.

“Ethan đã nói gì với cô?” anh ta nói. “Về em gái tôi?”

Không gì hết. Tôi muốn nói vậy. Không nói thực điều gì. Rốt cuộc, cô ấy không có mái tóc đỏ rực, cũng không yêu khoa học. Không học đại học ở New Jersey. Chắc cũng không biết bơi từ bờ này sang bờ kia bể bơi. Giờ thì tôi biết vì sao Owen nói với chúng tôi những điều ấy - vì sao anh phải bịa ra một quá khứ tỉ mỉ như thế. Để nếu chẳng may một người xấu nào đó tìm cách tiếp cận Bailey hay ai đó nghi ngờ Bailey là người khác, thì nó sẽ có thể nhìn thẳng vào mắt người ấy mà thật lòng phủ nhận. Mẹ cháu là tay bơi cừ tóc đỏ. Mẹ cháu hoàn toàn không giống người chú vừa nói.

Tôi nhìn vào mắt Charlie và thành thật trả lời. “Anh ấy không nói gì nhiều. Nhưng đã có lần anh ấy nói chắc tôi sẽ quý cô ấy,” tôi nói. “Anh ấy nói chắc chúng tôi sẽ rất quý mến nhau.”

Charlie gật đầu nhưng vẫn im lặng. Tôi cảm nhận rõ trong đầu anh ta là bao câu hỏi về cuộc sống của tôi với Owen và về Bailey: giờ con bé thế nào, giờ nó thích gì và hy vọng nó vẫn hơi giống cô em gái đã khuất, người anh ta vô cùng yêu thương. Nhưng anh ta không thể hỏi dù chỉ một câu, bởi anh ta không muốn phải trả lời những câu hỏi dành cho mình, những câu hỏi anh ta không muốn đưa ra câu trả lời.

“Nghe này,” anh ta nói, “nếu cô muốn nghe ai đó nói rằng vì Kristin mà vẫn còn chút thiện chí giữa hai người và vì thế cha tôi sẽ bỏ qua những gì xảy ra giữa ông và Ethan và rằng họ sẽ đạt được thỏa hiệp ở một mức độ nào đó, thì không đời nào đâu. Cha tôi sẽ không bao giờ nhượng bộ. Chuyện không đơn giản thế. Cha tôi chưa quên đâu.”

“Điều ấy tôi cũng biết,” tôi nói.

Và đúng là tôi biết. Nhưng tôi đang trông đợi vào việc đằng nào thì Charlie cũng vẫn muốn giúp tôi. Nếu không thì đời nào chúng tôi lại đang nói chuyện thế này. Sẽ là một cuộc nói chuyện khác - cuộc nói chuyện cả hai chúng tôi cùng không muốn có, về những gì Owen đã gây ra cho gia đình họ. Và tôi. Sẽ là cuộc nói chuyện xé nát trái tim tôi.

Anh ta nhìn tôi dịu hơn trước. “Lúc nãy tôi có làm cô sợ không?” anh ta hỏi.

“Tôi là người hỏi mới phải.”

“Tôi không định nhảy vào cô như thế. Chỉ vì cô cho tôi phen ngạc nhiên hoảng hồn,” anh ta nói. “Cô không hình dung nổi bao người vào đây gây chuyện về cha tôi đâu. Đám tội phạm đường phố, xem xong tin tức về phiên tòa trên kênh Tòa án, đinh ninh chúng biết cha tôi và muốn xin chữ ký. Bao năm trôi qua rồi mà vẫn thế. Cảm giác như chúng tôi nằm trong chương trình du lịch tội phạm ở Austin vậy. Chúng tôi và băng đảng Newton...”

“Nghe kinh khủng quá,” tôi nói.

“Kinh khủng lắm,” anh ta nói. “Quả là rất kinh khủng.”

Charlie nhìn tôi đầy vẻ đánh giá. “Tôi không nghĩ cô hiểu việc cô đang làm. Tôi nghĩ cô vẫn đang hy vọng một kết cục tốt đẹp. Nhưng chuyện này không có kết cục tốt đẹp,” anh ta nói. “Đó là điều không tưởng.”

“Tôi biết không có chuyện ấy. Nhưng tôi hy vọng vào một điều khác.”

“Điều gì?”

Tôi dừng lời một lát. “Rằng chuyện không kết thúc ở đây.”