Có Những Việc Ta Phải Tự Làm
Chúng tôi đi dọc hành lang dài treo đầy các bức ảnh nghệ thuật, qua một bức chụp bờ biển California. Bờ biển đẹp tuyệt trần gần Big Sur. Bức ảnh dài ít nhất hai mét, từ trên cao chụp xuống cung đường gần như vô thực chạy qua các dãy núi dựng đứng, những tảng đá hộc và biển cả. Tôi cứ nhìn bức ảnh, tìm cảm giác dễ chịu từ phong cảnh quen thuộc, chăm chú đến nỗi suýt không thấy khi đi qua phòng ăn. Tôi suýt không thấy chiếc bàn ăn trong đó. Bàn ăn của tôi - chiếc bàn được giới thiệu là sản phẩm tiêu biểu trên tạp chí Architectural Digest . Chiếc bàn khởi nghiệp của tôi.
Là sản phẩm được tôi làm lại nhiều nhất. Một cửa hàng lớn thậm chí còn sao chép mẫu ngay sau khi số tạp chí kia ra mắt bạn đọc.
Tôi sững lại. Nicholas nói vợ ông ta cẩn thận chọn từng món đồ nội thất trong nhà. Nhỡ bà ấy thấy chiếc bàn trên tạp chí Architectural Digest thì sao? Nếu đó là lý do khiến bà ấy mua bàn thì sao? Có thể lắm chứ. Sản phẩm vẫn được đăng trên trang web của tạp chí. Chỉ cần nhấp chuột đủ nhiều là bà ấy có lẽ đã tìm được cô cháu mất tích của mình. Giá bà ấy tìm kỹ hơn nữa, giá bà ấy biết mình tìm kiếm gì.
Dù sao thì tôi đã đi đủ xa nên giờ mới có mặt ở đây, ở ngôi nhà tôi không hề muốn đặt chân tới - và thấy một phần quá khứ của mình, như nhắc nhở tôi mọi thứ quan trọng trong đời mình đều phụ thuộc cả vào những gì đang diễn ra lúc này.
Nicholas mở một cánh cửa gỗ sồi dày, giữ cửa cho tôi vào.
Tôi cố không quay lại nhìn Ned đang đứng sau lưng khoảng nửa mét. Tôi cố không nhìn hai con chó dãi rỏ bên mép đang đứng cạnh anh ta.
Tôi theo Nicholas vào phòng làm việc tại gia của ông ta và đưa mắt nhìn quanh - các ghế da sẫm màu, đèn đọc sách khắp phòng, kệ sách gỗ gụ. Sách bách khoa toàn thư và sách kinh điển xếp đầy giá. Bằng cấp và giải thưởng các loại treo khắp các bức tường. Bằng tốt nghiệp loại ưu. Giải Phi Beta Kappa. Giải thưởng của tạp chí Luật học. Tất cả đều đóng khung đầy tự hào.
Văn phòng của ông ta khác hẳn phần còn lại của ngôi nhà. Cảm giác riêng tư hơn. Trong phòng có rất nhiều ảnh gia đình - trên tường, trên tủ, trên giá sách. Nhưng bàn làm việc thì để dành riêng cho các bức ảnh của Bailey. Ảnh lồng trong khung bạc, ảnh phóng to gấp đôi cỡ bình thường. Toàn ảnh Bailey hồi nhỏ, mắt đen, tròn như đĩa. Và những lọn tóc xoăn mềm mại - lúc ấy còn chưa nhuộm tím.
Và mẹ con bé, Kate. Hầu như trong bức ảnh nào cô ấy cũng chụp cùng Bailey: Bailey và Kate ăn kem; Bailey và Kate ôm nhau trên ghế công viên. Tôi chăm chú ngắm một bức ảnh chụp Bailey mới vài ngày tuổi đội chiếc mũ xanh nhỏ xíu. Katie nằm trên giường cùng nó, hai mẹ con môi kề môi, trán cọ trán. Trái tim tôi như tan vỡ. Chắc vì thế mà Nicholas muốn bày ảnh trước mắt - muốn bày tất cả những bức ảnh kia trước mắt - để chúng bóp nát trái tim ông ta mỗi ngày.
Cái xấu cái tốt là như thế. Chúng không cách xa nhau là bao - và thường cùng có một xuất phát điểm là lòng khao khát can trường muốn làm điều gì đó khác biệt.
Ned vẫn đứng nguyên ngoài hành lang. Thấy Nicholas gật đầu, anh ta liền đóng cửa. Cánh cửa gỗ sồi dày. Vệ sĩ ngoài hành lang, chó ngoài hành lang.
Chỉ hai chúng tôi trong phòng, không ai khác.
Nicholas lại gần quầy rượu rót mỗi người một ly. Ông ta đưa ly cho tôi rồi quay ra ngồi sau bàn làm việc, dành cho tôi chiếc ghế trước bàn - chiếc ghế da lớn khắc vàng. “Xin cứ tự nhiên.”
Tôi cầm ly rượu ngồi xuống. Nhưng không thấy dễ chịu khi phải quay lưng về phía cửa ra vào thế này, bởi tôi thoáng nghĩ ai đó hoàn toàn có thể bước vào phòng giơ súng bắn tôi. Một trong hai vệ sĩ có thể làm tôi bất ngờ, hai con chó có thể nhảy xổ vào. Chính Charlie cũng có thể lao vào. Biết đâu tôi đã hiểu nhầm ý Owen trong di chúc thì sao. Biết đâu trong khi cố gắng giải phóng Bailey và Owen khỏi điều chính tôi đã đẩy họ vào sâu hơn trước, tôi đã tự bước chân vào hang hùm một mình. Một sự hy sinh. Trên danh nghĩa Kate. Hoặc Owen. Hoặc Bailey.
Tôi tự nhủ không sao. Tôi chấp nhận thế khi đến đây làm điều tôi muốn làm.
Tôi đặt ly rượu xuống rồi lại đưa mắt nhìn các bức ảnh chụp Bailey hồi nhỏ. Tôi để ý thấy một bức ảnh con bé mặc váy dạ tiệc, thắt nơ trên đầu.
Bức ảnh khiến tôi dịu lại và hình như Nicholas cũng nhận ra điều đó. Ông ta cầm ảnh đưa cho tôi.
“Là sinh nhật lần thứ hai của Kristin. Lúc ấy nó đã nói được cả câu. Tuyệt vời lắm. Tôi đưa nó ra công viên, hình như vào tuần lễ ngay sau đó và tình cờ gặp bác sĩ nhi của nó. Anh ta hỏi thăm nó, nó trả lời hẳn hai câu đàng hoàng,” ông ta nói. “Anh ta ngạc nhiên hết cỡ.”
Tôi cầm khung ảnh trong tay. Bailey nhìn tôi, những lọn tóc như khúc dạo đầu cho cá tính sau này của nó.
“Tôi tin là thế,” tôi nói.
Nicholas hắng giọng. “Nghĩa là giờ nó vẫn thế?”
“Không,” tôi nói. “Toàn nhát gừng, ít nhất khi nói chuyện với tôi. Nhưng nhìn chung thì đúng. Nhìn chung thì nó quả là một ngôi sao.”
Tôi ngầng lên nhìn nét mặt Nicholas. Ông ta đang giận dữ. Tôi không hiêu vì sao. Có phải ông ta tức giận vì tôi đã làm gì đó khiến Bailey không thích tôi theo cách tôi muốn nó thích mình? Hay ông ta tức giận vì chưa bao giờ được có cơ hội làm gì cho nó?
Tôi trả bức ảnh lại cho Nicholas, ông ta chỉnh đi chỉnh lại một cách ám ảnh để đặt nó đúng vào vị trí cũ, như thể đây là việc mà ông ta vẫn làm, giữ từng hình ảnh của nó nằm đúng vị trí mà ông ta có thể tìm thấy. Cảm giác hơi giống như một suy nghĩ viển vông, rằng nếu cứ ôm ấp kỷ niệm về con bé như thế, rồi sẽ đến lúc ông ta tìm lại được cháu gái.
“Vậy chính xác ra thì tôi giúp gì được cho cô đây, cô Hannah?”
“Tôi hy vọng chúng ta sẽ tìm được tiếng nói chung, ông Bell.”
“Nicholas, gọi tôi là Nicholas,” ông ta nói.
“Nicholas,” tôi nói.
“Và không.”
Tôi hít một hơi, dịch người trên ghế. “Ông thậm chí còn chưa nghe xem tôi sẽ nói gì.”
“Ý tôi là không, tìm tiếng nói chung không phải điều khiến cô tới đây,” ông ta nói. “Cả hai chúng ta đều biết điều ấy. Cô đến đây vì hy vọng tôi không giống như kẻ mà tất cả mọi người đã nói với cô.”
“Không phải thế,” tôi nói. “Tôi không quan tâm tới việc ai đúng ai sai ở đây.”
“Thế thì tốt,” ông ta nói. “Bởi tôi nghĩ cô sẽ không thích câu trả lời thực sự. Người ta thường không thế. Chúng ta có quan điểm của riêng mình và thường sàng lọc thông tin sao cho phù hợp với quan điểm ấy.”
“Ông không tin người ta có thể thay đổi suy nghĩ?” tôi nói.
“Cô có ngạc nhiên không?”
“Bình thường thì không. Nhưng ông là luật sư cơ mà,” tôi nói. “Thuyết phục người khác là phần trọng yếu trong công việc của ông mà?”
Ông ta mỉm cười. “Tôi nghĩ cô nhầm tôi với công tố viên rồi,” ông ta nói. “Luật sư bào chữa, ít ra thì một luật sư bào chữa giỏi, không bao giờ tìm cách thuyết phục ai về bất cứ việc gì. Chúng tôi làm điều ngược lại. Chúng tôi nhắc nhở để mọi người hiểu không gì là chắc chắn.”
Nicholas đưa tay với hộp thuốc lá màu nâu trên bàn. Ông ta mở nắp lấy một điếu.
“Tôi sẽ không mời cô một điếu. Thói quen xấu, tôi biết. Nhưng tôi bắt đầu hút thuốc từ hồi còn là thiếu niên. Không có gì khác để làm ở thị trấn nơi tôi sống. Rồi vào tù tôi bắt đầu hút lại, cũng vì lý do tương tự,” ông ta nói. “Từ đó tới giờ vẫn chưa bỏ nổi. Tôi đã cố thử hồi vợ tôi còn sống. Dùng miếng dán nicotine. Cô đã bao giờ thấy chưa? Chúng cũng có ích nếu cô có kỷ luật, nhưng giờ tôi không buồn vờ vịt nữa. Từ khi mất bà ấy... Giả vờ làm gì? Charlie cứ kêu ca suốt vì chuyện này, nhưng nó không làm được gì khác. Tôi già rồi. Không chết vì thứ này thì cũng chết vì thứ khác.”
Ông ta đưa thuốc lên miệng, tay cầm bật lửa bạc.
“Nếu cô cho phép, tôi muốn kể cô nghe một câu chuyện nhỏ,” ông ta nói. “Cô đã bao giờ nghe đến cái tên Harris Gray chưa?”
“Tôi nghĩ là chưa,” tôi nói.
Ông ta châm thuốc rồi hít một hơi dài.
“Chưa, tất nhiên là chưa rồi. Làm gì có lý do gì chứ? Ông ta là người giới thiệu tôi với các chủ cũ của tôi,” ông ta nói. “Gặp tôi lần đầu lúc ông ta hai mươi mốt tuổi và giữ vị trí thấp tịt trên thang cấp bậc. Nếu là người có vai vế hơn một chút, thế nào các quý ông chóp bu trong tổ chức cũng mời các luật sư công ty giúp ông ta và nếu thế thì tôi đã chẳng ngồi trước mặt cô lúc này. Nhưng chuyện không như thế. Thế là tôi được thành phố Austin mời làm luật sư bào chữa cho ông ta. Chỉ là một công việc tình cờ được gửi tới văn phòng bảo vệ công chúng đúng đêm tôi làm việc trễ. Harris bị bắt khi mang trong người OxyContin. Không phải cả tấn nhưng đủ nhiều. Bị kết tội có ý định phân phối. Chẳng nói cũng biết, mục đích của ông ta đúng là như thế.” Nicholas hít thêm một hơi. “Ý tôi muốn nói tôi đã hoàn thành nhiệm vụ của mình có phần hơi xuất sắc. Bình thường thì nếu vào tay một quan tòa khác, Harris sẽ bị bỏ tù một thời gian, ba mươi sáu hoặc thậm chí bảy mươi hai tháng cũng nên. Nhưng anh ta được tha bổng nhờ tôi.”
“Làm sao ông làm được thế?” tôi hỏi.
“Theo cách cô làm tốt bất cứ thứ gì,” ông ta nói. “Tôi chú ý đến chi tiết. Và công tố viên không ngờ tới điều ấy. Ông ta làm ăn rất luộm thuộm. Không công khai một số chứng cứ bào chữa, vậy là tôi bác được vụ kiện. Harris được tự do. Sau đó, sếp của ông ta muốn gặp tôi. Họ rất ấn tượng. Họ muốn nói tôi biết điều ấy. Và họ muốn tôi bào chữa cho các thành viên khác trong tổ chức khi gặp rắc rối.”
Tôi không biết Nicholas muốn mình nói gì, nhưng ông ta nhìn tôi, có lẽ chỉ muốn biết chắc tôi đang lắng nghe.
“Các quý ông chóp bu trong tổ chức của Harris cho rằng tôi đã chứng tỏ mình có năng lực không thể thiếu để duy trì hiệu quả cho bộ máy nhân lực của họ. Vậy là họ mời hai vợ chồng tôi bay sang Florida trên máy bay riêng. Tôi chưa bao giờ bay hạng nhất, huống chi ngồi máy bay riêng. Nhưng họ mời tôi lên máy bay riêng, cho chúng tôi ở phòng suite nhìn ra mặt biển với người phục vụ riêng rồi mời tôi làm việc cho họ, một công việc thật khó lòng nói không.” Ông ta dừng lời. “Tôi không biết vì sao tôi phải nhắc đến máy bay và phòng suite nhìn ra biển. Có lẽ vì muốn cô hiểu lúc ấy tôi không biết gì nhiều lắm về chủ mình. Tôi không muốn nói tôi buộc phải làm việc cho họ. Tôi tin rằng ta luôn có lựa chọn. Và tôi đã lựa chọn sẽ bào chữa cho những người xứng đáng được hưởng sự bào chữa hợp thức theo luật pháp. Tôi trân trọng điều đó. Tôi chưa bao giờ nói dối gia đình mình về chuyện ấy. Tôi không nói hết chi tiết, nhưng họ biết bức tranh toàn cảnh và biết tôi không đi quá giới hạn. Tôi làm công việc của mình. Tôi chăm lo cho gia đình mình. Nói cho cùng, cũng không khác mấy so với làm việc ở một công ty thuốc lá,” ông ta nói. “Cũng phải đưa ra tính toán đạo đức hệt như nhau.”
“Trừ một điều, tôi cũng không muốn làm việc cho công ty thuốc lá,” tôi nói.
“Chà, không phải ai cũng may mắn có được các nguyên tắc đạo đức nghiêm khắc như cô,” ông ta nói.
Có gì đó trong cách nói của ông ta. Tôi định bụng nhân cơ hội này tranh luận với ông ta, tuy nhiên chợt nghĩ có lẽ chính vì muốn thế mà ông ta nhẩn nha kể lể bản sao chuyện đời mình theo cách ông ta muốn tôi thấy. Để thử tôi. Để thử xem tôi có sẽ làm đúng điều đó hay không - tranh luận, tham gia. Hẳn đó là lý do vì sao ông ta kể chuyện như thế - đây là phép thử đầu tiên. Ông ta muốn xem liệu tôi có mù quáng mặc ông ta muốn nói sao thì nói chỉ để chiếm được cảm tình của ông ta, hay tôi sẽ có chính kiến riêng của mình.
“Không phải nguyên tắc đạo đức của tôi quá nghiêm khắc, mà tôi thấy hình như chủ của ông gây ra rất nhiều tổn thương và đau khổ,” tôi nói. “Biết rõ thế nhưng ông vẫn muốn làm việc cho họ.”
“Ái chà, khác biệt ở chỗ đó hả?” ông ta nói. “Không gây tổn thương? Thế thứ tổn thương khi cô cướp một đứa trẻ khỏi gia đình nó ngay sau khi nó vừa mất mẹ thì sao? Thứ tổn thương khi cô tước đoạt khỏi nó quyền được biết tất cả những ai có thể giúp nó nhớ đến mẹ mình thì sao? Tất cả những ai yêu thương nó?”
Tôi sững lại. Bởi giờ tôi đã hiểu. Nicholas không kể hết câu chuyện của mình cho tôi nghe với mục đích khiến ông ta có vẻ tốt đẹp hơn hay để kiểm tra xem tôi có thực sự quan tâm chú ý hay không. Ông ta kể thế để dẫn lối tôi tới đây, tới chính vị thế này, để ông ta được phun hết ra những lời giận dữ. Ông ta muốn làm tôi đau đớn. Ông ta muốn tôi đau đớn bởi tổn thương do Owen gây ra - bởi cái giá anh trả cho lựa chọn của mình.
“Tôi nghĩ điều khiến tôi choáng váng nhất là sự đạo đức giả của cậu ta,” ông ta nói. “Bởi Ethan biết chính xác tôi làm gì và tôi không làm gì cho chủ mình. Cậu ta biết rõ hơn cả các con tôi. Một phần vì cậu ta có kiến thức về mã hóa và máy tính. Một phần vì tôi với cậu ta trở nên thân thiết và tôi cho cậu ta biết. Cứ biết thế này, cậu ta giúp tôi làm một số việc nhất định. Do vậy mà cậu ta mới gây được những rắc rối như thế.”
Tôi không biết phải tranh luận thế nào về điều này. Tôi không biết phải tranh luận thế nào với Nicholas về tất cả mọi chuyện. Ông ta nhìn nhận bản thân như một người đàn ông của gia đình, bị người khác đối xử bất công. Ông ta coi Owen là người đã đối xử bất công với mình và do vậy cũng có lỗi không khác gì ông ta. Tôi không thể tranh luận với điều cốt lõi trong cách ông ta tự nhìn nhận mình như thế. Nên tôi quyết định im lặng. Tôi chọn cách đi khác.
“Ông nói vậy không sai,” tôi nói.
“Không sai?” ông ta nói.
“Có một điều tôi hiểu rõ chồng mình. Anh ấy sẽ làm bất cứ việc gì vì gia đình mình. Và với anh ấy ông là gia đình, nên tôi hình dung anh ấy rất sẵn lòng làm bất cứ việc gì ông muốn anh ấy làm.” Tôi ngừng lời. “Cho đến khi anh ấy quyết định không thể tiếp tục nữa.”
“Tôi đã làm việc cho tổ chức một thời gian dài trước khi Ethan bước chân vào cuộc đời con gái tôi,” ông ta nói. “Tôi cũng làm việc cho các khách hàng khác nữa, nói để cô biết. Tôi tiếp tục bảo vệ những người mà nếu biết họ thì cô sẽ rất đồng tình ủng hộ, giờ tôi vẫn làm cho họ, dù tôi biết cô không quan tâm mấy đến những điều tốt đẹp tôi làm.”
Tôi không nói gì. Ông ta không chờ tôi nói gì. Ông ta chỉ đang tìm cách chứng minh lập luận của mình và đó là lý do vì sao ông ta bắt đầu nói điều tiếp theo.
“Ethan đổ lỗi cho tôi vì những gì xảy ra với Kate. Cậu ta đổ lỗi cho những người thuê tôi làm việc, mặc dù chuyện ấy không liên quan gì tới họ. Con bé lúc đó đang làm việc cho một thẩm phán tại Tòa án Tối cao Texas, một thẩm phán Tòa án Tối cao Texas có rất nhiều ảnh hưởng. Cô có biết thế không?”
Tôi gật đầu. “Có.”
“Cô có biết vị thẩm phán kia đã đưa tòa án Texas ngả hẳn sang cánh tả và chuẩn bị bỏ phiếu chống lại một tổng công ty năng lượng lớn, lớn thứ nhì trên toàn nước Mỹ? Nếu cô muốn bàn đến tội phạm thực sự, thì tôi nói để cô biết các quý ông ấy lúc đó đang thải các chất độc hóa học hàm lượng cao lên khí quyển, ở tốc độ có thể khiến hai mắt cô sưng đến không mở ra được.”
Ông ta chăm chú nhìn tôi.
“Ý tôi muốn nói là vị thẩm phán sếp của Katie kia đang ủng hộ quan điểm của số đông chống lại tập đoàn ấy. Điều ấy sẽ dẫn tới một cuộc cải cách toàn diện và sẽ gây thiệt hại tới sáu tỷ đô la cho tập đoàn năng lượng kia để áp dụng các biện pháp bảo vệ môi trường tiên tiến. Và ngay sau ngày con gái tôi bị sát hại, ông thẩm phán về nhà thấy một viên đạn trong hộp thư. Cô thấy thế nào? Chỉ là trùng hợp? Hay là đòn cảnh cáo?”
“Tôi không biết đủ nhiều để kết luận,” tôi nói.
“Phải rồi, nhưng Ethan thì quyết định những gì cậu ta biết là đủ. Không ai có thể phân tích phải trái cho cậu ta, rằng những người tôi bảo vệ suốt hai thập ký qua không đời nào làm việc ấy với con gái tôi. Rằng tôi hiểu họ và họ có nguyên tắc tự trọng của riêng họ. Họ không làm những việc như thế. Kể cả các thành viên bất chính nhất trong tổ chức cũng không tự ý làm những việc như thế. Nhưng Ethan không muốn tin. Cho rằng tôi chưa bị ‘trừng phạt’ đúng mức.” Ông ta dừng lại. “Không gì khủng khiếp hơn là mất con mình. Không gì. Đặc biệt khi cô là người dành cả cuộc sống cho gia đình.”
“Tôi hiểu điều đó,” tôi nói.
“Nhưng chồng cô không hiểu. Cậu ta không bao giờ có thể hiểu nổi khía cạnh ấy ở tôi,” ông ta nói. “Sau khi cậu ta làm chứng, tôi chấp nhận ngồi tù sáu năm rưỡi, còn hơn phải đẩy gia đình vào hiểm nguy bằng việc nói hết các bí mật của thân chủ. Và họ coi đó như một phần công việc. Vì thế, họ tiếp tục đối xử hào phóng với tôi đến tận hôm nay. Kể cả khi tôi đã nghỉ hưu, họ vẫn coi tôi như gia đình.”
“Kể cả khi con rể ông khiến bao người trong số họ phải ngồi tù?” tôi nói.
“Chủ yếu là những người có thứ bậc thấp trong tổ chức,” Nicholas nói. “Tôi nhận hết tội cho cấp trên. Họ chưa quên điều đó. Sẽ không bao giờ quên điều đó.”
“Nghĩa là ông có thể đề nghị họ bỏ qua cho Ethan? Về mặt lý thuyết là thế! Nếu ông muốn?”
“Nãy giờ cô không nghe những gì tôi nói sao?” ông ta nói. “Tôi không đời nào muốn làm việc ấy. Hơn nữa, tôi không thể trả nợ cho cậu ta. Không ai có thể.”
“Ông vừa nói họ sẽ làm bất cứ điều gì ông muốn.”
“Có lẽ đó là điều cô muốn nghe,” ông ta nói. “Tôi nói họ rất rộng lượng với tôi trong một số vấn đề nhất định. Không phải tất cả mọi thứ. Kể cả người trong gia đình cũng không bỏ qua mọi thứ.”
“Đúng,” tôi nói. “Tôi đoán là không.”
Đó là lúc tôi nhận ra còn có gì khác nữa. Tôi biết vậy bởi một điều Nicholas không chịu thừa nhận - ít nhất là hiện giờ thì chưa.
“Ông chưa bao giờ quý Ethan, đúng không?” tôi nói.
“Xin lỗi?” ông ta nói.
“Kể cả trước khi mọi chuyện xảy ra, ngay từ lần đầu gặp mặt, anh ấy đã không phải là lựa chọn của ông. Cho con gái ông. Một thanh niên nghèo đến từ Nam Texas, muốn kết hôn với cô con gái duy nhất của ông. Đời nào ông muốn điều ấy. Anh ấy cũng không khác gì ông. Anh ấy cũng sinh ra và lớn lên ở một thị trấn nhỏ giống hệt nơi ông sinh ra và lớn lên. Anh ấy quá giống với những gì ông đã nỗ lực phấn đấu để cuộc đời được tốt đẹp hơn.”
“Cô là nhà tâm lý học à?”
“Hoàn toàn không,” tôi nói. “Tôi chỉ biết để ý.”
Ông ta nhìn tôi một cách thích thú. Có vẻ ông ta thích điều tôi vừa nói. Ông ta thích tôi nói thẳng tuột như thế.
“Vậy cô muốn tôi làm gì?” ông ta nói.
“Mọi thứ ông làm là để con cái ông có được những lựa chọn khác so với những gì ông có. Kate. Charlie. Những lựa chọn dễ dàng hơn. Để họ có một tuổi thơ đầy hứa hẹn. Trường học xịn nhất, các khả năng tuyệt vời nhất. Để họ không phải vật lộn quá vất vả. Nhưng một trong hai con ông vẫn bỏ học trường Kiến trúc và quyết định quản lý quán bar của gia đình vợ ông. Rồi ly hôn.”
“Cẩn thận,” ông ta nói.
“Còn người kia lại chọn sống với người ông không muốn nhất trên đời.”
“Như vợ tôi vẫn từng nói, ta không thể lựa chọn người con cái ta yêu thương. Tôi đã dàn hòa, bằng lòng với việc Kate chọn Ethan. Tôi chỉ muốn nó được hạnh phúc.”
“Nhưng ông vẫn có cảm giác kia, đúng không? Rằng anh ấy không phải là người tốt nhất cho Kate, anh ấy sẽ không khiến cô ấy được hạnh phúc.”
Nicholas rướn người về phía trước, nụ cười tắt ngấm.
“Cô có biết khi Kate và Ethan bắt đầu hẹn hò, con bé không nói chuyện với tôi suốt một năm trời?”
“Đến tận hôm qua tôi còn không biết đến sự tồn tại của Kate,” tôi nói. “Vì thế, chi tiết về mối quan hệ của họ không phải thứ tôi hiểu cho lắm.”
“Lúc ấy Kate là sinh viên đại học năm nhất. Nó quyết định không muốn quan hệ gì với chúng tôi nữa. Cụ thể là với tôi... nó luôn nói chuyện với mẹ,” ông ta nói. “Ethan gây ảnh hưởng như vậy tới con bé đấy. Nhưng chúng tôi đã vượt qua được giai đoạn ấy. Kate lại về nhà và chúng tôi dàn hòa. Con gái là thế. Con gái luôn yêu cha. Ethan và tôi thì...”
“Rồi ông tin tưởng anh ấy?” tôi nói.
“Đúng thế. Lẽ ra không nên thế,” ông ta nói. “Nhưng tôi đã tin cậu ta. Tôi có thể kể cô nghe chuyện này về chồng cô và rồi cô sẽ không bao giờ coi cậu ta như trước nữa.”
Tôi im lặng. Bởi tôi biết Nicholas đang nói thật, ít nhất là theo cách ông ta nhìn nhận vấn đề. Trong mắt ông ta, Owen là người xấu. Anh đã làm điều xấu với Nicholas. Anh đã phản bội lòng tin của ông ta. Anh đã cướp đoạt cháu gái ông ta. Anh đã biến mất.
Về chuyện ấy thì Nicholas không sai chút nào. Có thể ông ta không hiểu sai cả tôi nữa. Nếu tôi muốn lội chân vào vực thẳm ngờ vực Nicholas muốn tạo ra về Owen, thì không khó chút nào. Owen không phải người tôi tưởng, ít nhất là ở nhiều chi tiết khác nhau. Có những điều tôi ước giá đừng tồn tại, những điều giờ tôi không thể coi như mình không biết. Dù là cách này hay cách khác, khi yêu ai là ta đặt bút chấp nhận cần thỏa hiệp như thế. Bất chấp hậu quả. Là thỏa hiệp ta sẽ phải ký đi ký lại nếu muốn duy trì tình yêu ấy. Ta không quay mặt với phần quá khứ ta không muốn thấy của ai đó. Cho dù ta biết sớm hay muộn ra sao. Ta chấp nhận, nếu ta đủ mạnh. Hoặc ta chấp nhận ở mức độ đủ để những điều xấu ấy không gặm nhấm tâm can mình.
Bởi cả điều này nữa. Các chi tiết không phải là toàn bộ câu chuyện. Toàn bộ câu chuyện vẫn là thế này: tôi yêu Owen. Tôi yêu anh và Nicholas không thể khiến tôi nghĩ mình đừng nên yêu anh. Ông ta sẽ không thể gây ảnh hưởng khiến tôi nghĩ mình đã bị lừa. Bất chấp mọi thứ, bất chấp mọi chứng cứ cho thấy điều ngược lại, tôi vẫn tin mình không bị lừa. Tôi tin mình hiểu chồng, hiểu những khía cạnh, những chi tiết quan trọng nhất. Đó là lý do vì sao tôi vẫn ngồi nguyên tại chỗ. Đó là lý do vì sao tôi nói điều tiếp theo.
“Nếu không nhắc đến điều ấy,” tôi nói, “thì tôi nghĩ ông biết chồng tôi yêu thương cháu gái ông thế nào.”
“Cô nói thế là có ý gì?” ông ta nói.
“Tôi muốn thỏa thuận với ông.”
Ông ta lớn tiếng cười. “Lại quay về chuyện ấy hả? Nghe này, cô không biết cô đang nói gì đâu, cô gái thân mến ạ. Chẳng có thỏa thuận gì cho cô hết.”
“Tôi lại nghĩ là có.”
“Điều gì khiến cô nghĩ thế?”
Tôi hít một hơi sâu, biết rằng đây là giây phút cần thẳng thắn với Nicholas. Tựu trung lại, thuyết phục ông ta là điều quan trọng hơn hết thảy. Ông ta sẽ lắng nghe tôi, lúc này hoặc không bao giờ. Điều ấy quyết định tương lai của gia đình tôi. Danh tính của tôi. Danh tính của Bailey. Cuộc đời Owen.
“Tôi nghĩ chồng tôi thà chết còn hơn để ông lại gần cháu gái ông. Tôi nghĩ vậy đấy. Anh ấy đã chứng tỏ điều đó bằng việc phá tung tất cả mọi thứ, đưa nó rời xa khỏi nơi này. Dù điều đó có khiến ông tức giận đến mức nào thì ông cũng nên tôn trọng một người cha như thế. Trước đây, ông không nghĩ anh ấy có thể làm thế.”
Nicholas không nói gì nhưng cũng không nhìn đi chỗ khác. Ông ta tiếp tục nhìn thẳng vào mắt tôi. Tôi cảm nhận rõ ông ta đang bực bội, hơi quá bực bội. Nhưng tôi vẫn nói tiếp.
“Và tôi tin rằng ông muốn kết nối với cháu gái mình? Tôi nghĩ ông muốn kết nối với con bé hơn bất kỳ điều gì trên đời. Rằng ông sẽ sẵn lòng thu xếp với đồng nghiệp cũ để cho phép điều ấy xảy ra. Từ những gì ông nói, ông có thể năn nỉ họ hãy để chúng tôi được yên, để chúng tôi tiếp tục sống cuộc đời mình,” tôi nói. “Nếu ông muốn có cơ hội gặp cháu gái mình, tôi nghĩ ông biết đó là ván bài duy nhất. Hoặc làm thế, hoặc đành để nó biến mất một lần nữa. Bởi đó là lựa chọn còn lại duy nhất, là điều người ta đang nói tôi hay, rằng tôi nên nghĩ tới WITSEC, bắt đầu lại từ đầu. Cháu gái ông sẽ không còn là cháu gái ông nữa. Lại một lần nữa.”
Và chỉ có thế. Đã thành công. Như ai đó vừa hẩy công tắc đèn, mắt Nicholas tối sầm lại và trở nên trống rỗng. Mặt đỏ bừng.
“Cô vừa nói gì?” ông ta nói.
Rồi đứng phắt dậy. Tôi đẩy ghế ra sau trước cả khi biết mình đang làm gì. Tôi đẩy ghế lại gần cửa ra vào, như chuẩn bị tinh thần cho việc ông ta chuẩn bị lao vào tấn công mình. Có thể lắm chứ. Đột nhiên, tôi cảm thấy chuyện gì cũng có thể xảy ra nếu không rời khỏi căn phòng này. Nếu không tránh xa khỏi ông ta.
“Tôi không thích nghe đe dọa,” Nicholas nói.
“Tôi không dọa ông,” tôi nói, cố không run giọng. “Tôi không có ý định ấy.”
“Thế thì ý định của cô là gì?”
“Tôi chỉ đang đề nghị ông giúp đảm bảo an toàn cho cháu gái ông,” tôi nói. “Tôi đề nghị ông hãy tạo điều kiện cho tôi giúp nó gặp lại gia đình. Giúp nó hiểu ông.”
Ông ta không ngồi xuống. Chỉ đứng nhìn tôi chằm chằm. Một lúc rất lâu. Tôi cảm tưởng quá lâu.
“Những người kia,” ông ta nói, “thân chủ cũ của tôi... Có thể tôi sẽ thỏa thuận được với họ thế nào đó. Tôi sẽ phải chi một khoản kha khá. Và thế nào họ cũng băn khoăn không hiểu sao về già tôi lại thay đổi như thế. Nhưng... tôi nghĩ ta có thể đảm bảo họ sẽ để cô và cháu tôi yên.”
Tôi gật đầu, họng nghẹn lại trước câu hỏi tiếp theo. Câu hỏi tôi phải đưa ra cho Nicholas.
“Còn Ethan thì sao?” tôi nói.
“Không, không Ethan gì hết,” ông ta nói.
Ông ta nói không chút ngập ngừng. Nói một cách dứt khoát.
“Nếu Ethan quay lại, tôi không thể đảm bảo an toàn cho cậu ta,” ông ta nói. “Món nợ của cậu ta quá lớn. Như tôi nói, tôi không thể bảo vệ được Ethan, kể cả nếu tôi có muốn làm vậy. Nói cho cô rõ, tôi lại không muốn thế chút nào.”
Tôi đã chuẩn bị sẵn trước tình thế khó đổi này. Tôi đã chuẩn bị tinh thần ở mức cao nhất có thể - một phần nhỏ xíu trong tôi vẫn tin rằng rồi mình sẽ không phải làm điều ấy. Điều là mục đích tôi đặt chân tới nơi này. Một phần nhỏ xíu trong tôi vẫn không tin khi tôi bắt đầu làm điều ấy.
“Nhưng cháu gái ông,” tôi nói. “Ông có thể đảm bảo an toàn cho nó? Có phải ý ông là thế?”
“Đúng thế.”
Tôi im lặng một lát. Tôi im lặng tới lúc tin tưởng vào chính mình rồi mới nói. “Thế thì được.”
“Thế thì được?” ông ta nói. “Thế thì cái gì được?”
“Tôi muốn ông nói chuyện với thân chủ cũ về việc ấy,” tôi nói.
Ông ta không buồn che giấu vẻ bối rối. Ông ta bối rối vì cứ tưởng mình biết rõ tôi đến đây làm gì. Ông ta tưởng tôi sẽ năn nỉ cho cuộc sống và sự an toàn của Owen. Ông ta không hiểu rằng tôi đang làm đúng điều ấy, cho dù nhìn có vẻ không đúng chút nào.
“Cô có hiểu cô đang cân nhắc gì không?” ông ta hỏi.
Tôi đang cân nhắc cuộc sống không có Owen. Là vậy đó. Một cuộc sống hoàn toàn không như bất cứ điều gì tôi từng tưởng tượng cho bản thân mình, nhưng ở đó, Bailey được làm Bailey. Nó sẽ lớn lên nguyên vẹn như khi dưới sự giám sát sát sao của Owen, niềm tự hào của Owen. Nó sẽ tiếp tục sống cuộc đời mình, hai năm nữa lên đại học, chọn hướng đi nó muốn - không phải sống dưới danh nghĩa khác - giả vờ làm người khác - mà được sống là chính mình.
Bailey và tôi sẽ tiếp tục - nhưng không có Owen, không có Ethan. Owen, Ethan: hai người ấy bắt đầu hòa với nhau trong tâm trí tôi - người chồng tôi tưởng mình rất hiểu, người chồng hóa ra tôi không hiểu gì. Người chồng tôi sẽ không được ở bên. Tôi đang cân nhắc những điều ấy.
Đây là thỏa hiệp tôi sẵn lòng gật đầu với Nicholas, nếu ông ta đồng ý. Tôi nói với ông ta lý do vì sao.
“Ethan muốn vậy,” tôi nói.
“Muốn sống không có cô?” ông ta nói. “Tôi không tin.”
Tôi nhún vai. “Ông không tin thì vẫn là sự thực,” tôi nói.
Nicholas nhắm mắt. Đột nhiên, ông ta trông mệt mỏi làm sao. Tôi biết một phần vì ông ta đang nghĩ đến chính mình - đến việc cả đời phải sống thiếu con gái (và cháu gái) của mình. Nhưng cũng vì ông ta thấy cảm thông cho Owen, cảm giác ông ta hoàn toàn không muốn có nhưng sao vẫn dâng lên trong lòng.
Và hiện ra trước mắt tôi là thứ Nicholas không nghĩ sẽ để tôi thấy. Nhân tính của ông ta.
Nên tôi quyết định sẽ nói thực, nói nên lời điều tôi đã trăn trở cả tuần nhưng chưa bao giờ nói thành lời - với bất kỳ ai.
“Tôi chưa bao giờ thực sự có mẹ,” tôi nói. “Bà bỏ đi khi tôi còn nhỏ, không lớn hơn cháu ông là mấy khi gặp ông lần cuối. Bà cũng chưa bao giờ có mặt trong đời tôi một cách có ý nghĩa. Chỉ thỉnh thoảng gửi một bưu thiếp hay gọi một cú điện thoại.”
“Cô nói điều đó với tôi làm gì?” ông ta nói. “Để tôi thương cảm hả?”
“Không, tôi không nhằm mục đích ấy,” tôi nói. “Tôi có ông ngoại, ông tôi tuyệt vời lắm. Truyền cảm hứng. Đầy yêu thương. Tôi được nhiều hơn đa số mọi người ấy chứ.”
“Thế thì tại sao?”
“Tôi hy vọng những gì tôi vừa nói giúp ông hiểu một điều. Rằng bất chấp những thiệt thòi tôi sẽ phải gánh chịu, ưu tiên hàng đầu của tôi là cháu ông. Cho dù phải trả giá thế nào, làm những gì tốt cho nó là hoàn toàn đáng giá,” tôi nói. “Ông hiểu điều ấy hơn tôi.”
“Điều gì khiến cô nói vậy?” ông ta nói.
“Ông đã trải nghiệm trước tôi.”
Nicholas không nói gì. Không cần nói gì. Bởi ông ta hiểu điều tôi nói. Mẹ tôi chưa bao giờ gắng sức vì gia dình - bà chưa bao giờ gắng sức vì tôi. Con người bà là thế. Có vẻ như, tôi sẵn lòng từ bỏ mọi thứ để làm điều ngược lại cho Bailey. Cách này hay cách khác, bởi con người tôi là thế.
Và nếu Nicholas đồng ý với những gì tôi đề nghị, điều ấy cũng sẽ cho thấy con người ông ta. Chúng tôi sẽ giống nhau ở điểm ấy. Bailey sẽ là điểm chung giữa chúng tôi. Chúng tôi sẽ là hai người làm bất cứ điều gì cần làm cho con bé.
Nicholas khoanh tay trước ngực, gần như tự ôm mình, như muốn tự động viên mình trước những gì ông ta không biết chắc có nên làm hay không.
“Nếu cô vẫn muốn tin rồi sẽ có ngày mọi chuyện thay đổi,” ông ta nói. “Rằng một ngày nào đó, mọi chuyện sẽ qua hết và Ethan có thể về với cô, tuồn trở lại với cô và họ sẽ để cậu ta yên... sẽ không có ngày ấy. Không đời nào có ngày ấy. Họ sẽ không bao giờ quên. Chuyện đó không đời nào xảy ra.”
Tôi thu hết nghị lực nói điều tôi thực sự tin tưởng. “Tôi có nghĩ thế đâu.”
Nicholas nhìn tôi, đánh giá tôi. Và tôi nghĩ ông ta đã tin tôi. Hay ít nhất thì chúng tôi đã nhích lại gần nhau hơn. Dù tốt hay xấu thế nào chăng nữa.
Nhưng bỗng có tiếng gõ cửa. Charlie bước vào phòng. Hóa ra anh ta vẫn nán lại, bất chấp lời yêu cầu của Nicholas. Nicholas không hài lòng với con trai chút nào. Nhưng thậm chí còn kém hài lòng hơn khi nghe tin báo.
“Grady Bradford đang chờ ngoài cổng,” Charlie nói. “Còn có khoảng một tá cảnh sát tư pháp sau lưng anh ta nữa.”
“Mãi rồi cũng đến,” Nicholas nói.
“Cha muốn con làm gì?” Charlie nói.
“Cho anh ta vào,” Nicholas nói.
Rồi Nicholas quay lại nhìn tôi, khoảnh khắc có được giữa hai chúng tôi vậy là đã bị ngắt quãng. “Nếu Ethan về, họ sẽ biết,” ông ta nói. “Họ sẽ luôn để mắt đến cậu ta.”
“Tôi hiểu điều đó.”
“Kể cả nếu cậu ta không về, vẫn có khả năng họ tìm được cậu ta,” ông ta nói.
“Thì tới giờ đã ai tìm được anh ấy đâu,” tôi nói.
Ông ta nghiêng đầu đánh giá tôi. “Tôi nghĩ cô nhầm,” ông ta nói. “Bần cùng lắm Ethan mới phải sống xa con gái...”
“Tôi lại không nghĩ thế.”
“Thế thì là sao?” ông ta nói.
Có chuyện gì đó đang xảy đến với Bailey, tôi muốn nói thế. Có chuyện gì đó đang xảy ra vì Owen, vì mối liên quan của anh tới tất cả những chuyện này, và cuối cùng Bailey sẽ bị tổn thương. Cuối cùng nó sẽ bị giết.
“Một lý do khác,” tôi nói.
Bảo vệ nó.
Charlie đưa tay chạm vai tôi. “Xe đến đón cô tới rồi,” anh ta nói. “Cô phải về đi.”
Tôi đứng dậy chuẩn bị ra khỏi nhà. Hình như Nicholas có nghe tôi nói, nhưng lại cũng hình như không nghe thấy gì. Vậy là hết.
Không còn gì để làm nữa. Nên tôi theo Charlie. Tiến ra phía cửa phòng.
Rồi Nicholas gọi với theo.
“Kristin...” ông ta nói. “Cô có nghĩ nó sẽ chịu gặp tôi không?”
Tôi quay lại nhìn ông ta. “Tôi nghĩ là có,” tôi nói. “Có chứ.”
“Gặp nhau thì sẽ ra sao?”
“Nó sẽ là người quyết định sẽ gặp ông bao lâu và bao nhiêu lần. Nhưng tôi sẽ không gây tác động gì. Tôi sẽ đảm bảo để nó hiểu rằng rất nhiều chuyện từng xảy ra ở đây không liên quan gì tới tình cảm của ông dành cho nó. Và rằng nó cần làm quen với ông.”
“Nó sẽ nghe lời cô?”
Nếu là một tuần trước, câu trả lời hẳn sẽ là không. Sáng nay, liệu cũng là không chăng? Nó ra khỏi phòng khách sạn khi biết rõ tôi muốn nó ngồi yên một chỗ. Nhưng tôi vẫn phải làm cho Nicholas tin câu trả lời là có. Tôi cần ông ta tin điều đó, cả tôi cũng phải tin điều đó mới có thể làm được việc này. Tôi biết tất cả phụ thuộc vào giây phút này.
Tôi gật đầu. “Nó sẽ nghe tôi.”
Nicholas không nói gì. “Cô về đi,” ông ta nói. “Cô sẽ được an toàn. Cả hai. Cô có lời hứa của tôi.”
Tôi hít một hơi sâu. Nước mắt dâng lên khi tôi đứng ngay trước mặt ông ta, khiến mọi thứ nhòe cả.
“Cảm ơn ông,” tôi nói.
Ông ta lại gần đưa tôi khăn giấy. “Đừng cảm ơn tôi,” ông ta nói. “Tôi làm điều này không vì cô.”
Tôi tin ông ta. Nhưng vẫn nhận khăn giấy. Rồi rời khỏi nơi ấy thật nhanh.