← Quay lại trang sách

Điều Khủng Khiếp Nằm Ở Chi Tiết

Tôi không bao giờ quên điều Grady nói với mình trên xe.

Anh ta nói điều ấy trên đường đưa tôi về văn phòng Cảnh sát Tư pháp, nơi Bailey đang chờ.

Xe lăn bánh khi mặt trời mọc trên hồ Lady Bird, Austin cựa mình trong ban mai. Khi nhập vào đường cao tốc, Grady rời mắt khỏi mặt đường trước mặt quay sang nhìn tôi - làm như nếu không tôi sẽ không thấy anh ta bực mình thế nào bởi những gì tôi vừa làm.

Rồi anh ta nói điều ấy.

“Họ sẽ trả thù Owen bằng được, không cách này thì cách khác,” anh ta nói. “Cô nên biết điều ấy.”

Tôi cũng nhìn anh ta, bởi tối thiểu tôi làm được việc ấy. Bởi tôi sẽ không sợ hãi trước anh ta.

“Nicholas không bỏ qua chuyện gì bao giờ,” anh ta nói. “Cô mắc bẫy rồi.”

“Tôi không nghĩ vậy,” tôi nói.

“Nếu cô nhầm thì sao?” anh ta nói. “Thì kế hoạch của cô là gì? Lên máy bay, quay về với cuộc sống trước đây, hy vọng sẽ được an toàn? Cô không an toàn. Chuyện không diễn ra như thế.”

“Sao anh biết?”

“Thứ nhất là vì mười lăm năm kinh nghiệm.”

“Nicholas không có hằn thù gì với tôi,” tôi nói. “Tôi bước chân vào hoàn toàn không hay biết gì.”

“Tôi biết thế, cô biết thế. Nhưng Nicholas không biết thế, không biết chắc thế. Và ông ta không đánh cược vào một điều như thế.”

“Tôi nghĩ đây là trường hợp đặc biệt.”

“Tại sao?”

“Tôi nghĩ ông ấy muốn gặp cháu ngoại,” tôi nói. “Nhiều hơn so với mong muốn trừng phạt Owen.”

Grady chững lại. Tôi thấy rõ anh ta đang cân nhắc. Và tôi thấy anh ta cũng đi đến kết luận giống mình - rằng biết đâu sự thực đúng là như thế.

“Cứ cho là cô đúng đi, thì nếu cô làm thế này, cô sẽ không bao giờ gặp lại Owen nữa.”

Đây rồi. Chính là tiếng rì rào trong tai tôi, trong tim tôi. Nicholas nói thế, giờ đến lượt Grady nói thế. Làm như tôi không biết. Tôi biết chứ, nó nặng nề chảy trong tôi, quyện trong máu tôi.

Tôi đang đánh mất Owen. Tôi đang rũ bỏ khả năng có thể xảy ra, rằng biết đâu ở phía bên kia của chuyện này, nếu như có phía bên kia, mọi thứ sẽ quay lại như cũ, tôi và Owen được ở bên nhau. Rằng sẽ có lúc hai chúng tôi được ở bên nhau. Có thể nếu vậy, tôi sẽ nghi ngờ việc Owen về nhà. Có thể tôi sẽ bán tín bán nghi không biết anh có về nhà. Nhưng làm thế này, tôi biết chắc chắn anh sẽ không về nhà.

Grady tạt xe vào lề đường cao tốc. Xe cộ lao rầm rầm qua, xe rung lên vì gió.

“Chưa quá muộn. Quên mẹ Nicholas đi. Quên mẹ quyết định Nicholas tưởng cô vừa thỏa thuận với ông ta đi,” anh ta nói. “Cô không có quyền đưa ra thỏa thuận ấy. Cô phải nghĩ cho Bailey.”

“Tôi đang chỉ nghĩ đến duy nhất Bailey,” tôi nói. “Điều tốt nhất cho nó. Điều Owen muốn tôi làm cho nó.”

“Cô thực sự nghĩ anh ấy muốn cô chọn con đường nơi anh ấy sẽ không bao giờ được gặp lại con bé nữa sao? Không bao giờ được liên hệ với con gái sao?”

“Thế thì anh nói tôi nghe xem, Grady,” tôi nói. “Anh biết Owen lâu hơn tôi nhiều. Anh nghĩ anh ấy muốn tôi làm gì khi biến mất thế này?”

“Tôi nghĩ anh ấy muốn cô nằm yên cho đến khi tôi giải quyết xong chuyện này. Hy vọng là không để ảnh anh ấy lọt ra truyền thông. Hy vọng sẽ tìm ra cách để giữ nguyên được danh tính của cả nhà. Và nếu cần thì tìm được cách chuyển chỗ ở để cả gia đình được ở bên nhau.”

“Cứ nói tới đó là tôi không tin anh nữa,” tôi nói. “Lần nào cũng thế.”

“Cô nói thế là sao?” anh ta nói.

“Cơ hội có được là bao, Grady? Nếu anh chuyển chúng tôi đi chỗ khác, khả năng họ đằng nào cũng sẽ lần ra được chúng tôi là bao?”

“Rất nhỏ.”

“Nhỏ là bao nhiêu? Năm phần trăm? Mười phần trăm?” tôi nói. “Lần lộ thông tin trước thì sao? Cũng chỉ là khả năng rất nhỏ thôi hả? Nhưng đã thực sự xảy ra. Dưới sự bảo vệ của anh, Owen và Bailey đã lâm vào cảnh hiểm nghèo. Owen không muốn mạo hiểm nữa. Anh ấy không muốn đánh cược với việc chẳng may sẽ có chuyện gì đó xảy ra với Bailey.”

“Tôi sẽ không để chuyện gì xảy ra với Bailey...”

“Nếu họ tìm được chúng tôi, họ sẽ dùng mọi cách lần được ra Owen, đúng không? Họ sẽ không khách sáo hay đặc biệt quan tâm gì tới việc Bailey dính đạn lạc. Có phải thế không?”

Anh ta không trả lời. Không thể trả lời.

“Vấn đề ở chỗ anh không thể đảm bảo với tôi rồi chuyện ấy sẽ không xảy ra. Anh không thể đảm bảo với tôi, anh không thể đảm bảo với Owen,” tôi nói. “Đó là lý do vì sao anh ấy để lại nó cho tôi. Là lý do vì sao anh ấy biến mất mà không tìm gặp anh.”

“Tôi nghĩ cô nhầm rồi.”

“Và tôi nghĩ chồng tôi biết anh ấy đã kết hôn với ai,” tôi nói.

Grady cười lớn. “Tôi thì thấy điều có thể rút ra từ chuyện này là không ai biết mình kết hôn với ai thì có,” anh ta nói.

“Tôi không tán thành,” tôi nói. “Nếu Owen muốn tôi ngồi yên để anh lo mọi chuyện thì anh ấy đã nói thế.”

“Thế thì cô giải thích thế nào về email anh ấy gửi cho tôi? Các tệp tin chi tiết anh ấy lưu giữ? Chúng sẽ là bằng chứng trừng phạt Avett cho tội lỗi của anh ta. FBI đã có trong tay thỏa thuận nhận tội trong đó, Avett sẽ phải ngồi tù hai mươi năm...” anh ta nói. “Cô giải thích thế nào về việc làm đó của chồng cô? Cô giải thích thế nào về việc anh ấy thu xếp mọi thứ để được tham gia chương trình bảo vệ nhân chứng?”

“Tôi nghĩ anh ấy làm thế vì một lý do khác.”

“Là gì?” anh ta nói. “Vì tài sản của mình chắc?”

“Không,” tôi nói. “Vì Bailey.”

Grady cười khẩy. Tôi như nghe hết được những gì anh ta muốn nói với tôi nhưng lại không thể nói với tôi. Tôi nghe hết những gì anh ta biết về Owen - giống những gì Nicholas biết, chỉ có lớp vỏ bên ngoài là khác. Có lẽ anh ta nghĩ nói gì gần với sự thực hơn sẽ giúp tôi nghiêng về phía anh ta hơn chăng. Nhưng tôi đã quyết định chọn đứng về phía ai. Về phía Bailey. Và về phía tôi.

“Tôi sẽ nói đơn giản hết mức có thể,” anh ta nói. “Nicholas xấu xa vô cùng. Rồi sẽ có ngày ông ta trừng phạt cô. Bailey có thể sẽ được an toàn, nhưng nếu không thể tìm ra Owen, ông ta sẽ làm hại cô để gây tổn thương cho anh ấy. Ông ta hoàn toàn có thể hủy hoại cô. Ông ta không quan tâm gì đến cô hết.”

“Tôi cũng nghĩ thế,” tôi nói.

“Thế thì cô phải hiểu là tìm cách quay lại với cuộc sống trước đây là mạo hiểm cho cô thế nào chứ?” anh ta nói. “Tôi chỉ bảo vệ được cô nếu cô cho phép tôi mà thôi.”

Tôi không trả lời anh ta, bởi tôi biết anh ta chỉ muốn tôi nói có - có, tôi muốn anh bảo vệ tôi. Đúng, tôi sẽ để anh ta bảo vệ chúng tôi. Nhưng tôi sẽ không nói thế. Tôi sẽ không nói thế bởi tôi biết sự thực là thế này: anh ta không thể bảo vệ chúng tôi.

Nếu muốn, chắc thế nào Nicholas chẳng lần ra được chúng tôi. Tôi đã hiểu ra điều ấy. Cách này hay cách khác, thế nào chuyện cũng trở lại. Mọi thứ sẽ trở lại. Thế thì tại sao không thử chọn cách làm tốt nhất cho Bailey. Và khi chọn làm như thế, Bailey được vẹn nguyên là chính Bailey.

Chưa ai cho nó lựa chọn ấy trước đây. Nó đã đang đánh mất quá nhiều. Điều tối thiểu tôi nên làm cho nó là trao lựa chọn ấy ngay lúc này.

Grady lại nổ máy rồi hòa vào dòng xe cộ. “Cô không thể tin ông ta. Có điên mới nghĩ vậy. Cô không thể thỏa hiệp với quỷ dữ rồi hy vọng mọi thứ sẽ ổn.”

Tôi quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ. “Chỉ có điều tôi đã thỏa hiệp rồi.”