← Quay lại trang sách

Năm Năm Sau.Hay Tám. Hay Mười.

Tôi đang có mặt ở Trung tâm Thiết kế Thái Bình Dương tại Los Angeles, tham gia triển lãm Cái Nhìn Đầu Tiên với hai mươi mốt thợ thủ công và nhà sản xuất khác. Trong phòng trưng bày do trung tâm cung cấp, tôi đang lần đầu giới thiệu bộ sưu tập mới các tác phẩm từ gỗ sồi trắng (chủ yếu đồ nội thất, vài chiếc bát gỗ và các món đồ cỡ lớn hơn).

Các triển lãm như thế này là cơ hội tuyệt vời để tiếp cận các khách hàng tiềm năng, nhưng cũng không khác mấy một cuộc hội ngộ - và như phần lớn các cuộc hội ngộ, phần nào rất cực. Vài nhà kiến trúc và đồng nghiệp ghé vào chào, hỏi thăm tình hình. Tôi cố gắng hết sức để trò chuyện xã giao, nhưng đã bắt đầu thấm mệt. Và khi kim đồng hồ nhích dần tới sáu giờ chiều, tôi thấy mình thường nhìn đi đâu chứ không để ý gì đến khách khứa nữa.

Theo kế hoạch, Bailey sẽ đến cùng đi ăn tối. Bởi thế, tôi chủ yếu để mắt kiếm nó, háo hức chờ đến lúc có lý do đàng hoàng để kết thúc ngày dài. Nó sẽ đi cùng bạn trai mới, anh chàng ở quỹ đầu tư tên là Shep (trừ hai điểm), nhưng nó thề tôi sẽ quý cậu ta. Anh ấy không phải thế đâu, nó nói.

Tôi không hiểu ý nó nhắc đến việc cậu ta làm việc trong lĩnh vực tài chính hay việc tên là Shep. Dù sao chăng nữa, có vẻ cậu ta là hình ảnh ngược lại của người yêu cũ của Bailey, tên ít khó chịu hơn (John) và thất nghiệp. Vậy đấy, hẹn hò lứa tuổi đôi mươi, tôi mừng vì nó để tâm đến những chuyện ấy.

Giờ nó sống ở Los Angeles. Tôi cũng sống ở đây, không xa biển là mấy, không xa Bailey là mấy.

Tôi bán nhà nổi ngay sau khi Bailey tốt nghiệp trung học. Tôi không nuôi ảo tưởng rằng làm thế sẽ tránh được việc tiếp tục bị theo dõi sát sao - bởi những hình nhân luôn lù lù chờ đợi sẽ ra đòn nếu có bao giờ Owen quay lại. Tôi biết họ vẫn đang theo dõi, chờ thời cơ biết đâu anh sẽ mạo hiểm quay về tìm chúng tôi. Tôi sống trong trạng thái biết rõ có người luôn theo dõi, dù anh có quay về hay không.

Nhiều khi tôi nghĩ mình thấy họ, ở sảnh sân bay hay phía ngoài một nhà hàng, nhưng tất nhiên rồi, tôi không biết họ là ai. Tôi để ý bất cứ ai nhìn mình chỉ một giây lâu quá bình thường. Điều ấy khiến không quá nhiều người tiếp cận được tôi, cũng không phải một kết quả tồi. Tôi đã có những người mình cần.

Trừ một người.

Anh ngẫu nhiên ghé chân vào phòng triển lãm, ba lô khoác vai. Tóc dày cắt tông đơ ngắn, sẫm màu hơn, mũi hơi vẹo như từng một lần gãy. Mặc áo sơ mi cài cúc, ống tay xắn cao, để lộ cánh tay xăm trổ, hình xăm bò trườn xuống tay, lần ra năm ngón như nhện.

Đây là lúc tôi nhận ra chiếc nhẫn cưới anh vẫn đeo trên ngón tay. Nhẫn tôi làm cho anh. Nước bóng trên chất liệu gỗ sồi mảnh, có lẽ không ai khác ngoài tôi để ý thấy. Tôi biết nó không có vẻ gì thú vị. Trông anh không thể khác anh hơn được nữa. Còn cả điều đó nữa. Nhưng có lẽ ta phải làm vậy khi cố giấu mình ngay giữa ban ngày. Tôi băn khoăn nghĩ vậy. Rồi tôi băn khoăn không biết có phải anh hay không.

Đây không phải lần đầu tiên tôi nghĩ mình thấy anh. Tôi thấy anh ở khắp chốn.

Tôi bối rối đến mức đánh rơi tập giấy tờ trên tay, chúng lả tả vương khắp sàn.

Anh cúi xuống nhặt giúp tôi. Anh không mỉm cười, bởi nếu anh cười thì tôi đã nhận ra. Anh thậm chí còn không chạm tay tôi. Làm vậy có lẽ là hơi quá nhiều, cho cả hai.

Anh đưa tôi tập giấy.

Tôi cố cảm ơn. Tôi có nói thành lời không? Tôi không biết nữa.

Có lẽ. Bởi anh gật đầu.

Rồi anh đứng thẳng dậy trước khi bước về phía cửa vừa lúc nãy mới bước vào. Và đó là lúc anh nói điều chỉ mình anh nói với tôi.

“Các anh chàng suýt-thành vẫn yêu em,” Owen nói. Anh không nhìn tôi, nói rất nhỏ.

Là cách anh chào.

Là cách anh tạm biệt.

Da tôi bừng cháy, má tôi rực lửa. Nhưng tôi không nói gì. Không có thời gian để nói gì. Anh nhún vai, dịch ba lô trên vai. Rồi anh hòa vào đám đông. Và chỉ có thế. Anh là một người đam mê thiết kế, trên đường sang phòng trưng bày khác.

Tôi không dám nhìn anh bỏ đi. Tôi không dám nhìn theo anh.

Tôi cụp mắt nhìn xuống, giả vờ sắp xếp lại giấy tờ. Nhưng tôi bừng bừng nóng - lửa đỏ rực trên da tôi, trên mặt tôi, chỉ cần đi đủ gần là cảm nhận thấy. Tôi cầu trời để không ai lại gần mình.

Tôi buộc mình đếm đến một trăm, rồi một trăm năm mươi.

Và khi tôi cho phép mình ngẩng lên nhìn, thì tôi thấy Bailey. Con bé giúp tôi dịu lại ngay, giúp tôi cân bằng trở lại. Nó đang tiến về phía tôi đúng từ hướng Owen vừa bỏ đi. Con bé mặc váy len xám, đi giày Converse cao cổ, mái tóc nâu dài tới giữa lưng. Owen có đi qua nó không? Anh có thấy Bailey giờ đã xinh đẹp nhường nào không? Tự tin nhường nào? Tôi hy vọng anh thấy. Tôi hy vọng anh thấy mà cũng hy vọng anh không thấy. Bởi khả năng nào sẽ giúp anh được yên lòng?

Tôi hít một hơi sâu, nhìn Bailey. Nó đang tay trong tay với cậu bạn trai mới tên Shep. Cậu ta đưa tay làm cử chỉ chào tôi, chắc nghĩ đáng yêu lắm. Chẳng đáng yêu gì.

Nhưng tôi vẫn mỉm cười đón hai đứa. Sao có thể không? Bailey cũng nở một nụ cười trên môi. Nó mỉm cười nhìn tôi.

“Chào mẹ,” nó nói.