Đôi Khi Bạn Có Thể Về Nhà
Máy bay chờ trên đường băng chuẩn bị cất cánh. Bailey không rời mắt khỏi cửa sổ. Nó mệt mỏi quá - mắt thâm quầng sưng húp, da đỏ sần. Trông vừa mệt mỏi vừa sợ hãi.
Tôi chưa nói hết với nó. Chỉ nói đủ để giúp nó hiểu. Đủ giúp nó hiểu tôi không ngạc nhiên khi thấy nó sợ hãi. Tôi sẽ ngạc nhiên nếu nó không sợ hãi.
“Họ sẽ đến thăm,” tôi nói. “Nicholas và Charlie. Nếu muốn, họ có thể mang hai anh họ của cháu đến cùng. Cô nghĩ thế cũng thích. Cô nghĩ các anh họ rất muốn gặp cháu.”
“Không ai ở lại cùng chúng ta đúng không?” nó nói.
“Không. Không có chuyện ấy. Chúng ta sẽ cùng ăn một hai bữa. Bắt đầu là thế.”
“Cô sẽ đi cùng chứ?”
“Lúc nào cũng đi cùng,” tôi nói.
Nó gật đầu ngẫm nghĩ.
“Cháu có phải quyết định về mấy người anh họ ngay bây giờ không?” nó nói.
“Cháu không phải quyết định bất cứ chuyện gì lúc này.”
Nó không nói gì nữa. Nó hiểu - ở mức độ nó tự cho phép bản thân chấp nhận - rằng cha sẽ không về nữa. Nhưng nó không muốn nhắc đến chuyện ấy, chưa phải lúc này. Nó không muốn cùng tôi nghĩ về việc mọi thứ sẽ ra sao khi không có Owen, cảm giác sẽ thế nào. Đúng, cả việc ấy cũng không cần làm ngay lúc này.
Tôi hít một hơi sâu, cố không nghĩ đến những gì rồi sẽ phải xảy ra - nếu không phải ngay bây giờ thì cũng không bao lâu nữa. Những bước đi chúng tôi phải làm, hết bước này tới bước khác, để tiếp tục sống. Jules và Max sẽ đón chúng tôi ở sân bay, tủ lạnh ở nhà đã đầy ắp đồ ăn cho tối nay, bữa tối đã sẵn sàng trên bàn. Nhưng những điều ấy sẽ phải tiếp diễn hằng ngày, cho tới khi nào mọi thứ dần trở lại bình thường.
Và còn có những việc tôi không thể tránh, như cảm giác suy sụp sẽ đến sau vài tuần nữa (hay vài tháng nữa), khi Bailey đã bắt đầu vững chân trên con đường phục hồi và tôi có thời gian yên tĩnh để nghĩ về chính mình. Để nghĩ về những gì tôi đã mất, những gì không bao giờ trở lại. Để chỉ nghĩ về mình. Và về Owen. Về những gì tôi đã mất và vẫn đang mất khi không có anh.
Khi thế giới yên tĩnh trở lại, tôi sẽ đủ mạnh để không bao giờ gục ngã bởi nỗi đau mất anh.
Tôi không gục ngã là nhờ điều kỳ lạ nhất. Tôi sẽ có câu trả lời cho câu hỏi giờ tôi mới bắt đầu nghĩ tới: Nếu biết hết mọi chuyện, liệu tôi sẽ có mặt ở đây? Nếu Owen nói hết tôi nghe ngay từ đầu rằng quá khứ của anh là thế, nếu anh đã cảnh báo tôi biết mình đang dấn thân vào chuyện gì, thì liệu tôi có vẫn chọn anh không? Liệu tôi có chọn để bây giờ thế này không? Nó thoáng khiến tôi nhớ lại quãng thời gian sau khi mẹ vừa bỏ đi, nhờ ông mà tôi mới nhận ra mình thuộc về nơi nào. Và tôi biết câu trả lời sẽ thấm trong tôi như ngọn lửa rực cháy. Đúng. Không chút do dự. Kể cả nếu Owen đã nói tôi hay, kể cả nếu tôi đã biết trước từng chi tiết nhỏ. Đúng, tôi cũng vẫn chọn cách đi này. Bởi nó sẽ là động lực giúp tôi tiếp tục.
“Sao lâu thế nhỉ?” Bailey nói. “Sao mãi chưa cất cánh?”
“Cô không biết. Hình như tiếp viên nói gì về đèn dự phòng trên đường băng,” tôi nói.
Nó gật đầu, vòng tay ôm quanh người, lạnh và buồn bã, áo phông mỏng không chống lại nổi làn không khí lạnh băng trong khoang. Tay nó sởn gai ốc. Như lần trước.
Nhưng lần này, tôi đã chuẩn bị sẵn sàng. Hai năm trước - hai ngày trước thì không. Nhưng giờ đã là chuyện khác. Tôi thò tay vào túi lấy chiếc áo len có mũ ưa thích của Bailey. Tôi đã nhét áo vào túi xách tay để sẵn sàng cho giây phút này.
Lần đầu tiên, tôi biết đưa Bailey thứ nó cần.
Tất nhiên rồi, đó không phải tất cả. Còn lâu mới được thế. Nhưng nó nhận chiếc áo, mặc lên người, khum tay ôm khuỷu tay cho ấm.
“Cảm ơn cô,” nó nói.
“Nhất định rồi,” tôi nói.
Máy bay giật vài mét về phía trước rồi phía sau. Rồi từ tốn lăn bánh trên đường băng.
“Đến lúc rồi,” Bailey nói. “Mãi rồi cũng đi.”
Nó ngả người vào lưng thế, nhẹ nhõm vì cuối cùng máy bay cũng lên đường. Nó nhắm mắt, đặt khuỷu tay lên chỗ gác tay chung.
Khuỷu tay nó vẫn nằm đó, còn máy bay bắt đầu tăng tốc. Tôi cũng tựa khuỷu tay mình lên đó, tôi thấy nó làm điều ấy, tôi thấy cả hai làm điều ấy. Chúng tôi khẽ dịch lại gần nhau thay vì ngược lại.
Cảm giác thật chân thực.
Một khởi đầu.