← Quay lại trang sách

Chương 5 KHÔNG PHẢI TRỞ NÊN HẠNH PHÚC MÀ LÀ CẢM NHẬN HẠNH PHÚC

Bạn không thể trở nên hạnh phúc, theo tôi, hạnh phúc chỉ là cảm nhận của bạn tại thời điểm đó thôi. Chỉ có những cảm nhận tức thời đó mới là hạnh phúc. Và thời điểm mà chúng ta trải nghiệm hạnh phúc cũng chỉ là thời điểm “hiện tại” mà thôi.

Nếu ngay cả hạnh phúc trong “hiện tại” cũng không cảm nhận được thì ngày mai, ngày kia hay một năm sau người đó cũng không cảm nhận được. Nếu có một ngày, thời điểm ngày mai, ngày kia hay một năm sau đến thì lúc đó nó cũng biến thành “hiện tại” rồi. Nói cách khác, chúng ta luôn có thể cảm nhận hạnh phúc “hiện tại” bất cứ lúc nào.

HẠNH PHÚC LÀ BẢN TỰ ĐÁNH GIÁ BẢN THÂN

Trong cuốn sách này, tôi đã giới thiệu rất nhiều kết quả nghiên cứu liên quan đến hạnh phúc. Vậy người ta đo hạnh phúc của con người bằng cách nào? Chuyện này rất đơn giản. Đó là hỏi trực tiếp người tham gia nghiên cứu. “Nếu nhìn rộng ra một chút, bạn có tháy thỏa mãn với cuộc sống của mình không?” Nếu người đó cảm thấy hạnh phúc, trong não họ sẽ xuất hiện các hạt vật chất. Chỉ cần đo lượng vật chất này là có thể biết người đó có hạnh phúc hay không. Tuy nhiên, dù thời điểm đó có thể kiểm tra lượng vật chất này, nhưng lại không thể biết về lâu dài họ có hạnh phúc hay không. Chúng ta cũng không thể đo mãi trong suốt một đời người được. Chính vì vậy, hạnh phúc là thứ mà chỉ có bạn mới tự đánh giá được.

“Hạnh phúc là tùy thuộc vào suy nghĩ của chính bản thân mình. Hạnh phúc không phải là vật ngoài thân mà nó nằm bên trong con người chúng ta. Hạnh phúc do trái tim ta quyết định…” Có rất nhiều danh ngôn nói về hạnh phúc và câu nào cũng là những triết lý đúng đắn. Bởi bản thân hạnh phúc vốn là thứ mà chỉ có bản thân mình mới đánh giá được. Dù người khác thấy họ vất vả, đau khổ thế nào đi chăng nữa. nhưng nếu người đó nói rằng: Tôi thực sự rất hạnh phúc. Bản thân tôi thật may mắn. Tôi thật biết ơn hiện tại…thì có nghĩa họ đang cảm thấy hạnh phúc. Đó cũng là lý do vì sao “hành động” quyết định 40% hạnh phúc.

Hạnh phúc không phải là thứ bạn có được sau khi đáp ứng một vài điều kiện.

Hạnh phúc chỉ là “cảm nhận” trong khoảnh khắc hiện tại mà thôi.

HÀNH ĐỘNG, YẾU TỐ QUYẾT ĐỊNH 40% HẠNH PHÚC, ĐÃ THAY ĐỔI SAU KHI THÀNH NGƯỜI SỐNG TỐI GIẢN

Tôi biết được điều này là nhờ giảm tối đa đồ đạc trong nhà. Có lẽ tôi đã biết cảm nhận hạnh phúc “hiện tại” rồi. Nếu môi trường chỉ chi phối 10% hạnh phúc thì dù có là căn phòng chất đầy đồ đạc hay một căn phòng trống rỗng của người sống tối giản cũng chỉ tác động được 10% mà thôi. Tôi có thể cảm nhận hạnh phúc “hiện tại” bởi tôi nhận ra sau khi cắt giảm đồ đạc, “hành động” chi phối 40% còn lại này cũng thay đổi.

Từ khi tiến hành giảm bớt đồ, hành động của tôi cũng bắt đầu thay đổi. Tôi trước đây, một người vốn rất thất vọng với bản thân vì không thể cố gắng đạt được hạnh phúc kiểu mẫu, một người chỉ chăm chăm nhìn vào những thứ mình chưa có, nay đã trở thành người sống tối giản. Tôi cảm thấy sự thay đổi này cũng là một lẽ tất nhiên.

Mỗi ngày tôi sống vui vẻ, hạnh phúc hơn nhiều so với trước kia. Tôi vốn là một người hướng nội, ít nói cười. Thậm chí đến giờ tôi vẫn hay bị nói là người trầm tính, chẳng biết đang nghĩ gì hay giống như robot. Nhưng tôi biết, con người tôi đang bắt đầu thay đổi từng chút một.

Giờ đây, khi không có nhiều đồ đạc nữa, tôi có nhiều thời gian nhàn hạ hơn. Mỗi ngày tôi đều có thể tận hưởng cuộc sống và chỉ cần như vậy thôi là tôi đã cảm thấy thỏa mãn rồi. không còn so sánh bản thân với người khác nên tôi cũng không có gì phải tự ti về bản thân mình nữa. Tôi cũng chẳng còn chú ý đến ánh mắt hay cách nghĩ của người khác nên làm gì cũng quyết đoán hơn. Khả năng tập trung của bản thân được tăng cao, tôi có thể hoàn thành tốt công việc và làm những gì mình thích. Tôi cũng quen với việc không khoe khoang hay xấu hổ về bất cứ điều gì, nên giờ tôi có thể mạnh dạn làm những gì mình muốn, ví dụ như xuất bản cuốn sách của mình vậy. Giờ đây, tôi chỉ tập trung cho hiện tại của chính mình, không còn dằn vặt vì quá khứ hay bất an vì tương lai.

Và quan trọng hơn cả là khi cắt giảm đồ đạc, tôi đã biết “cảm ơn.” Tôi muốn cảm ơn, trân trọng “hiện tại” của mình, và sau này, tôi vẫn muốn nhìn “hiện tại” một cách tích cực như thế.

Lối sống tối giản không phải là “mục đích” mà là “phương tiện.” Nhờ có lối sống này mà tôi đã nhận ra rất nhiều thứ quan trọng với bản thân. Nhưng tôi cũng thấy mọi người không bắt buộc phải trở thành người sống tối giản. Sau khi nhận ra những điều quan trọng đối với bản thân, nếu bạn có thể trân trọng chúng cho đến mãi về sau thì dù bạn có sắm thêm bao nhiêu đồ cũng không thành vấn đề. Tôi và anh Numahata cùng lập một trang web tên là inimal & Ism. Minimal & ism có nghĩa là phát hiện ra những điều quan trọng (ism) sau khi giảm đồ đạc xuống mức tối thiểu (minimal). Người sống tối giản là người biết “cắt giảm” mọi thứ vì những điều quan trọng với mình. Tôi nghĩ là mình đã giảm đồ đạc xuống mức tối thiểu và đã tìm thấy những thứ quan trọng cho mình.

Và điều quan trọng mà tôi đã tìm ra đó chính là “con người.” “Con người” mà tôi muốn nói ở đây không chỉ là gia đình, bạn bè, người đẹp hay thiên tài. Mà đó là những người cùng ý kiến hay khác ý kiến với tôi. Những người mà tôi gặp trong ngày hôm nay chính là mục đích của tôi.

Chính những người ở hiện tại, những người đang ở ngay trước mắt tôi mới là mục đích của tôi.

LỜI KẾT – LỜI CẢM ƠN CHÂN THÀNH

Nhờ có lối sống tối giản, tôi đã trở thành người biết cảm ơn, trân trọng và đã trưởng thành hơn.

Trước hết, tôi xin gửi lời cảm ơn tới anh Numahata Naoki, người cùng làm trang web với tôi. Nhờ có những bài viết của anh mà lần đầu tiên tôi biết đến từ “người sống tối giản.” Sau đó tôi đã bị nó hấp dẫn. Trong những ngày bàn luận nhiệt tình, sôi nổi với anh Numahata, tôi bỗng nảy ra ý nghĩ muốn tạo nên một trang web cho người sống tối giản. Tôi vẫn luôn cho rằng bản thân mình không phải là người có thể gửi gắm thông điệp gì cho cả thế giới, nhưng trong lúc viết blog, tôi lại thấy say mê với niềm vui mà nó mang lại, và cuối cùng tôi đã quyết định viết cuốn sách này. Một điều tuyệt vời là nhờ lối sống tối giản, tôi đã có những người bạn thân thiết nhất.

Hiện tại tôi đang là biên tập viên ở công ty Wanibooks. Khi tôi nói muốn xuất bản cuốn sách của mình, thì chỉ có Wanibooks đồng ý xuất bản. Có lẽ mọi người sẽ nghĩ: Xuất bản cuốn sách của riêng mình? Cậu ta có điên không? Cậu ta sắp chết à? Đến bản thân tôi lúc đầu còn nghĩ như vậy nữa là. Nếu là một công ty lớn hơn, đông người hơn thì có lẽ tôi sẽ không thể nói lên nguyện vọng của mình.

Tiếp đến tôi xin gửi lời cảm ơn tới Giám đốc Yokochi, người đã cho phép tôi xuất bản cuốn sách này, Tổng biên tập Aoyagi, người đã giúp tôi trong việc biên tập cuốn sách ngoài kế hoạch này và cấp trên của tôi, Trưởng phòng Ippouji phòng biên tập ảnh. Tôi cũng xin gửi lời cảm ơn tới các đồng nghiệp trong công ty đã giúp đỡ tôi trong suốt một năm qua, khi tôi hầu như chỉ dành thời gian cho cuốn sách này.

Tôi xin gửi lời cảm ơn đến Steve Jobs và Apple. Nhờ có IPhone và MacBook Air do Steve Jobs tạo ra tôi đã vứt được rất nhiều đồ đạc trong nhà và có thể viết bản thảo ở bất cứ đâu. Tôi cũng cảm ơn Word của Microsoft đã giúp tôi viết nên cuốn sách này. Nhờ có ứng dụng Tree2, tôi có thể nắm bắt ý tưởng của mình và Dropbox giúp tôi lưu trữ bản thảo. Tôi xin gửi lời cảm ơn đến các nhà phát minh kỹ thuật số, nhờ có sản phẩm của các bạn mà tôi có thể hoan thành cuốn sách một cách thuận tiện nhất.

Tôi cũng xin gửi lời cảm ơn đến cửa hàng Jonathan’s ở Meguro, đặc biệt là cửa hàng Jonathan’s ở Fudomae, trong những lúc tôi không nghĩ ra ý tưởng, tôi đã ở lì trong quán của bạn một thời gian dài. Lý do tôi chuyển đến Fudomae một nửa là vì có cửa hàng Jonathan’s ở đó. Tôi cũng rất cảm ơn thư viện trung tâm Tokyo. Thư viện này có khu vườn rất đẹp và hầu như ngày nào tôi cũng đến đây. Mỗi lần nhìn những chú vịt, chú rùa bơi trong ao của thư viện, tôi lại thấy mình bớt căng thẳng và tìm được nhiều cảm hứng.

Trong quá trình viết cuốn sách này, tôi đã gặp được rất nhiều người sống tối giản khác. Trước đó, tôi đã tự hỏi mình rất nhiều lần là có nên viết sự thay đổi riêng bản thân mình hay không. Nhưng lúc tôi gặp họ, mọi người đều rất thân thiện và sẵn sàng chia sẻ với tôi mọi thứ. Sau khi giảm bớt đồ đạc trong nhà, dường như ai cũng sống tích cực hơn và luôn hướng về phía trước. Tôi xin cảm ơn các bạn, những người đồng ý cho tôi lấy tư liệu để viết nên cuốn sách này. Mặc dù nội dung cuốn sách chỉ là ý kiến cá nhân của tôi, nhưng bạn đã ảnh hưởng đến tôi rất nhiều. Bản thân tôi đã tự coi mình là bạn bè với mọi người, hi vọng lúc nào đó chúng ta sẽ gặp lại nhau. Đặc biệt là anh Hiji, tôi đã đến tham dự “buổi gặp gỡ của những người sống tối giản ở Tokyo” do anh tổ chức, và buổi gặp mặt này đã giúp tôi hiểu ra rất nhiều điều.

Sau nữa, tôi muốn gửi lời cảm ơn chân thành đến nhà thiết kế Keito Kuwaama. Cuốn sách này có thể xuất bản kịp tiến độ là nhờ có anh Keito Kuwayama đã hoàn thành sớm việc thiết kế cuốn sách, công việc cần có cảm hứng rất nhiều. Cho đến bây giờ tôi vẫn còn khá ngạc nhiên khi anh ấy có thể hoàn thành công việc nhanh đến thế. Thực sự cảm ơn anh rất nhiều.

Tiếp đến tôi xin gửi lời cảm ơn đến anh Murakami TakashiAkira, người đã giúp tôi biên tập cuốn sách này. Mặc dù bản thân tôi cũng là một biên tập nhưng ngay từ đầu tôi đã không định tự mình biên tập cuốn sách này. Và thật may là tôi đã quyết định như vậy. Nếu tôi làm một mình thì có lẽ đến giờ nó vẫn chỉ là một tập bản thảo dở dang mà thôi. Thỉnh thoảng tôi lại nghĩ: Nếu chỉ viết mỗi ý kiến của mình thì sẽ thế nào nhỉ? Một bản thảo như thế này thì liệu có truyền tải được hết nội dung cho tất cả mọi người không nhỉ? Và anh Murakami đã phải hai lần động viên tôi: Bản thảo này hay đấy chứ. Và kẻ cả với vai trò là biên tập viên, anh ấy cũng làm việc rất cẩn thận và chưa bao giờ để bản thảo của tôi bị chậm tiến độc giả. Một lần nữa, tôi xin cảm ơn anh rất nhiều.

Tôi cũng xin cảm ơn bạn bè, gia đình những người đã giúp tôi quảng bá cuốn sách này. Và tôi cũng hi vọng bạn sẽ nghe một vài lời tâm sự thật lòng của tôi. Tôi rất xin lỗi mọi người, tôi đã vứt hết toàn bộ những món quà mọi người tặng tôi rồi. Trước lúc vứt chúng đi, tôi đã chụp ảnh toàn bộ. Mỗi lần vứt một món nào đi, tôi đều nhớ đến cảm giác hạnh phúc lúc tôi nhận nó và thực sự tôi đã cảm ơn những món quà đó rất nhiều. Lúc nhận những món quà đó, tôi cảm thấy rất hạnh phúc, sau khi vứt chúng đi, tôi cảm thấy hạnh phúc hơn rất hiều. Thực sự, cảm ơn mọi người rất nhiều.

Và tôi cũng muốn gửi lời cảm ơn chân thành đến các độc giả của tôi. Cảm ơn các bạn đã đọc cuốn sách này. Tôi sẽ rất vui nếu các bạn có thể rút ra được một điều gì đó trong cuốn sách này. Và tôi cũng nghĩ là trong cuốn sách này còn khá nhiều điều chưa tốt. Nếu các bạn nhận ra bất cứ điều gì, hãy cho tôi biết nhé. Bất cứ lúc nào tôi cũng sẵn sàng lắng nghe. Và nếu các bạn thích, tôi luôn hoan nghênh bạn đến với “ngôi nhà kiểu mẫu cho người sống tối giản” của tôi. Mặc dù ngôi nhà của tôi chỉ là một “phòng trà” mà thôi.

Cuối cùng, tôi xin gửi lời cảm ơn đến người cha đã khuất và mẹ của tôi. Những gì tôi đã viết ra dù là điều nhỏ nhất thì đó cũng là những suy nghĩ rất tự do của tôi. Đây cũng là điều mà bố mẹ đã luôn dạy cho tôi từ nhỏ: không áp đặt bất cứ điều gì, hoàn toàn để chính mình tự thực hiện. Và thực sự, bố mẹ đã để cho tôi tự làm mọi điều.

Con xin cảm ơn bố mẹ.

Và thay cho lời kết của cuốn sách này, tôi xin trích một câu thơ của nhà thơ Rumi: “Nhưng tôi sẽ im lặng và tôi mong bạn sẽ lên tiếng.”

DANH SÁCH 55 QUY TẮC VỨT BỎ

1. Trước hết hãy “vứt bỏ” suy nghĩ: “Không bỏ được”

2. Vứt bỏ là một kỹ thuật

3. Vứt đồ không phải là mình đang “mất đi,” mà là mình đang “được lợi”

4. Xác định lý do không thể vứt bỏ

5. Không có chuyện không vứt được, chỉ đơn giản là không thích mà thôi

6. Bộ nhớ, năng lượng và thời gian của chúng ta đều là những thứ có giới hạn

7. Hãy vứt bỏ ngay bây giờ. Vứt bỏ chính là khởi đầu cho mọi thứ

8. Sau khi vứt, chẳng có món đồ gì khiến bạn hối tiếc cả đâu

9. Đầu tiên hãy vứt từ những loại rác rõ ràng trước

10. Vứt những thứ có nhiều

11. Vứt những thứ đã không dùng trong một năm

12. Vứt những món đồ vốn chỉ sắm theo cách nhìn của người khác

13. Phân loại đồ dùng cần thiết và đồ dùng mong muốn

14. Chụp ảnh những món đồ mà bạn khó có thể vứt đi được

15. Chuyển những kỷ niệm thành dữ liệu sẽ giúp bạn dễ ôn lại kỷ niệm hơn

16. Anh đồ đạc, người bạn ở chung phòng, đến cả tiền nhà cũng không trả

17. Hãy bỏ nay ý tưởng “dọn dẹp,” “sửa sang” đi

18. Hãy vứt cái tổ mang tên “dọn dẹp”

19. Giữ nguyên không gian chết trong nhà

20. Hãy vứt ý tưởng “một lúc nào đó” mà chẳng bao giờ đến

21. Hãy vứt một thời lưu luyến

22. Vứt những món đồ lãng quên

23. Đừng trở thành nhà sáng ạo khi vứt đồ

24. Hãy bỏ ý tưởng “lấy lại vốn”

25. Vứt “hàng dự trữ”

26. Cảm nhận sự rung động của con tim

27. Tận dụng các cuộc bán đấu giá để giảm bớt đồ

28. Tận dụng các cuộc bán đấu giá để nhìn lại các món đồ

29. Dịch vụ bán đồ tại nhà

30. Đừng nghĩ mãi về “giá lúc mua”

31. Cửa hàng chính là “kho chứa đồ” trong nhà bạn

32. Phố phường chính là phòng khách nhà bạn

33. Hãy vứt những thứ mà bạn không hiểu rõ về nó

34. Hãy vứt những món đồ mà bạn không nghĩ là sẽ mua một lần nữa

35. Bạn có nhớ hết những món quà mà bạn đem tặng không?

36. Hãy thử đặt mình vào vị trí của người đã mất và cảm nhận

37. Vứt đồ đi, những thứ còn lại mới là quan trọng

38. Cắt đức gốc phát sinh trong chuỗi gia tăng dụng cụ

39. Nếu bạn không định xây viện bảo tàng, hãy vứt những bộ sưu tập đi

40. Mượn những món đồ mà bất cứ ai cũng có

41. Cho thuê những thứ cho thuê được

42. Đăng những món đồ bạn đã vứt và ngôi nhà của bạn lên mạng xã hội

43. Nếu bạn bắt đầu từ con số không? Nếu bạn bị mất troomk? Nếu bạn chuyển nhà?

44. “Giả vờ” vứt thử

45. Vứt những món đồ có màu sắc kích thích mắt

46. Mua một cái, giảm một cái

47. “Hiệu quả Concorde”/Biết thêm về chi phí chìm

48. Nhìn nhận thất bại ngay lập tứ. Hãy coi đó là tiền học của bạn

49. Hãy coi những món đã mua là đồ đi thuê

50. Đừng mua vì rẻ, đừng nhận vì miễn phí

51. Thời điểm mà bạn đắn đo liệu ó vứt đi được không chính alf lúc bạn có thể vứt nó đi

52. Những món đồ thực sự cần thiết rồi sẽ quay vè với bạn

53. Biết cảm ơn. Vứt đồ nhưng không vứt tình cảm

54. Lãng phí thực ra chỉ là cảm giác của chính bạn

55. Vứt đi chính là nhớ mãi

DANH SÁCH BỔ SUNG 15 QUY TẮC DÀNH CHO NGƯỜI MUỐN GIẢM BỚT NHIỀU ĐỒ HƠN NỮA

(Toa thuốc cho căn bệnh “muốn vứt đi”

1. Hài lòng không phải là “số lượng” của đồ đạc

2. Đồng phục hóa quần áo hàng ngày

3. Ít đồ đạc thể hiện cá tính

4. Sau khi nghĩ năm lần, hãy vứt đi

5. Vứt thử để kiểm tra xem có thực sự cần thiết hay không

6. Một chút bất tiện cũng là thú vui

7. Vứt cả những món khiến con tim bạn rộn ràng

8. Dù bạn có đang khỏe mạnh, cũng hay chuẩn bị trước mọi việc cho mình

9. Giảm bớt đồ đạc không có nghĩa là giảm bớt con người bạn

10. Thay đổi suy nghĩ về cách sử dụng thông thường của đồ đạc

11. Đừng nghĩ nữa, hãy vứt thôi

12. Đừng quan trọng việc “nhất định phải có ít đồ.” Đừng chỉ trích người có nhiều đồ

13. Muốn vứt đồ, muốn giữ đồ đều là những bệnh giống nhau

14. Lối sống tối giản là phương tiện, là lời mở đầu

15. Tự mình suy nghĩ về lối sống tối giản HẾT