CHƯƠNG 18
Nhìn kìa!” Ria Mưa gào, làm những mèo khác giật mình. Trên đỉnh đồi, nổi lên trên nền trời màu xám là bộ tộc Gió. Họ đã đứng đợi sẵn ở đó, chờ đợi.
“Đi thôi,” Sao Đen ra lệnh.
Ông chui ra khỏi nơi trú ấn dưới tán cây và nhanh chóng leo lên đồi, theo sau là bộ tộc của ông. Chân Sóc buồn bà nhìn khu rừng, ấn móng vuốt vào nền đất rừng quen thuộc. Tất cả mèo bộ tộc Sấm và bộ tộc Sông đang nán lại nơi bìa rừng, như thể bỏ đi là việc chưa bao giờ họ nghĩ đến.
“Đây không còn là nhà của chúng ta nữa,” Sao Lửa nhắc nhở họ. “Nhà đang đợi chúng ta ở cuối cuộc hành trình.” Ông bắt đầu bước đi, hạ thấp đầu chống lại màn mưa cào xé.
Chân Sóc cũng theo những mèo khác chậm rãi bước đi phía sau ông. Bên cạnh cô, Lông Diều Hâu cong lưng như một chiếc là dương xỉ, đánh dấu mùi hương của ông lần cuối cùng.
“Chúng tôi nghĩ rằng các ngài đã thay đổi suy nghĩ,” Vuốt Bùn gầm gừ khi ba bộ tộc tới gần đỉnh dốc.
“Lông Bùn sắp chết,” Sao Báo Đốm giải thích. “Chúng tôi đợi cho đến khi ông ấy đến chỗ bộ tộc Sao.”
Sao Cao ngồi run rẩy bên cạnh các chiến binh của mình. Xương sườn của ông như những cành cây nhô ra ngoài. Khi các bộ tộc tới đỉnh dốc, ông đứng dậy, nhăn mặt vì tay chân tê cứng. “Thật buồn khi nghe tin của Lông Bùn,” ông meo.
“Ít nhất ông ấy cũng chết dưới dải Thiên Hà, nơi mà chúng ta đã không còn được thấy nữa,” Sao Đen lẩm bẩm.
Lời nói của ông như một cơn rùng mình khó chịu trên cột sống của chân Sóc. “Chúng tôi đã thấy dải Thiên Hà ở nơi mặt trời lặn,” cô phản đối. “Bộ tộc Sao sẽ đợi chúng ta ở nơi chúng ta đến.”
Đuôi Vuốt Bùn giật giật. “Cô đã thấy những ngôi sao, nhưng đó có phải là tổ tiên của chúng ta không hay của một ai khác?”
Chân Sóc chớp mắt, nghĩ về Bộ Lạc Thác Đổ mà họ đã gặp ở trên núi. Nếu Vuốt Bùn nói đúng, họ sẽ bỏ lại bộ tộc Sao như bỏ lại ngồi nhà của họ sao?
Sao Đen vượt qua chỗ bùn lầy lội. “Chúng ta có đi hay không đây?”
“Chúng tôi đã sẵn sàng,” Sao Cao trả lời.
Thảo nguyên trải dài trước mắt họ, tất cả những ngọn cỏ đã bị xới tung, để lộ nền đất trần.
Sao Báo Đốm nhìn chằm chằm vào nền đất đã bị phá vỡ. “Có nhiều quái vật đến vậy sao?”
“Có rất nhiều,” Sao Cao gầm gừ.
Khi bầy mèo vượt qua vùng đất đầu tiên, chân Sóc đã phải đấu tranh. Bùn dính vào bàn chân làm mỗi bước chân trở nên nặng nề và cô cảm thấy mình kiệt sức.
Vuốt Mâm Xôi chạy đến cạnh cô. “Đi thôi; anh có thể giúp.”
“Ổn mà,” cô ngắt lời. “Em có thể tự làm được.”
Anh chớp mắt. “Anh biết em có thể,” anh meo, và chân Sóc ước gì mình đã không quá gay gắt.
Da Bụi ở phía sau họ, mang theo bé Phong trong quai hàm. Đuôi Mây cố gắng bám sát ông. Bộ lông của anh dính đầy bùn, chỉ có lưng là trắng do mưa không ngừng rơi. “Tôi đỡ hộ cho,” anh đề nghị. Anh lấy bé Phong từ miệng Da Bụi, cố gắng không để nó dính bùn.
Da Bụi gật đầu cảm ơn và chạy về phía sau để giúp đỡ Mây Dương Xỉ, mèo đang phải gắng gượng trong từng bước chân.
Chân Chim cũng mang một đứa. Trông cậu ấy như đang trên bờ vực của sự sụp đổ, nhưng bàn chân vẫn tiếp tục bước đi, ánh mắt nhìn cố định vào phần đất phía trước.
Chân Sóc nghe thấy tiếng ầm ầm của quái vật Hai Chân ở phía trước, và mùi hôi thối của chúng bốc lên ngay cả trong cơn mưa. Cô ngước đầu lên, mưa rơi vào trong mắt, và nhìn thấy Hai Chân ở phía chân trời. “Làm thế nào mà chúng ta vượt qua được họ?” cô hổn hển.
“Chúng ta có thể đi đường vòng không?” Sao Lửa gào lên với Vuốt Bùn.
“Họ có mặt ở khắp nơi,” Ria Độc Nhất gọi. “Đây là nơi an toàn nhất để vượt qua, tôi hứa đấy.”
Một con quái vật với bàn chân to và những cái răng sắc nhọn đâm sâu xuống dải đất, trong khi mặt đất ùn lên một đống bùn.
“Nếu chúng ta có thể làm cho nó chạy ra xa khỏi đây, chúng ta sẽ được an toàn,” Vuốt Bùn khuyên. “Quái vật Hai Chân không thể leo lên cao.”
Nhưng chúng có thể đè bẹp chúng ta nếu chúng muốn, chân Sóc nghĩ, nhớ lại lời Đá Tảng.
“Ông nói đúng; đây là cơ hội duy nhất của chúng ta. Hãy đợi cho hai con quái vật nay đi qua rồi chúng ta chạy.” Sao Lửa liếc nhìn những tộc trưởng còn lại, từng mèo một gật đầu tán đồng.
Chân Sóc ép bụng xuống lớp bùn, cảm nhận mặt đất lạnh thấm qua lông và làm ướt da của mình. Da Xỉ Than cúi xuống bên cạnh Sao Cao, đẩy một ít thảo dược về phía ông. Những gói thảo dược cuối cùng sẽ mang năng lượng đến cho ông ấy, chân Sóc đoán.
Ngay khi bọn quái vật đi qua, Sao Lửa ra lệnh cho tất cả cùng chạy.
Bầy mèo bộ tộc Sấm lao về phía trước. Chân Sóc cũng cuống cuồng lao qua bùn, để mắt đến tấm da hung của Vuốt Mâm Xôi. Chỉ cần nhìn thấy anh, cô sẽ có được cảm giác an toàn. Ngay khi tới chỗ bãi đá, cô thở hổn hển với nổi sợ hãi và kiệt sức. Sao Lửa đứng ở giữa, bộ lông màu cam của ông đã biến thành màu nâu bùn. Đôi mắt mở to nhìn những mèo khác vẫn đang cố gắng chạy về phía họ.
Chân Chim chạy tới bãi đá, đưa một đứa trẻ cho Ria Độc Nhất trước khi làm nó ngã. Chân Sóc nghe tiếng Hai Chân hét lên và quay lại thấy hắn đang chạy loạng quạng trên bùn. Hắn đã phát hiện ra những con mèo chậm chạp ở phía sau. Da Hung có trong đám đó, đang cố gắng lôi một lính nhỏ bộ tộc Sông ra khỏi bùn.
“Sao Đen và Sao Báo Đốm đã do dự trước khi ra lệnh cho họ chạy!” chân Sóc rít lên.
Bây giờ quái vật đã quay trở lại, tới thẳng tới đám mèo còn kẹt lại ở hố bùn.
“Họ không đủ thời gian để chạy tới bãi đá!” Vuốt Mâm Xôi thở hổn hển.
“Chúng ta phải quay lại và giúp họ!” Sao Lửa gào.
Sự tuyệt vọng xâm chiếm từng tế bào trên cơ thể chân Sóc, và cô nhảy xuống bùn. Sao Lửa chạy ngay phía trước. Cô cảm nhận được bộ lông của Vuốt Mâm Xôi và sau đó phát hiện ra chân Chim, đang lao mình vào bầy mèo bộ tộc Sông.
Tiếng gầm của quái vật làm nhức óc chân Sóc. Cô nhảy vào bầy mèo bộ tộc Sông, tìm đến một lính nhỏ đang tuyệt vọng chới với giữa đám bùn. Cô cắm răng mình vào cổ thằng nhóc, lôi nó ra và chạy về phía bãi đá.
“Cảm ơn!”
Chân Sóc ngước lên thấy Lông Bão đang nhìn cô. Anh ấy chớp mắt vẻ biết ơn và cúi xuống giúp đỡ một lính nhỏ khác.
“Con của tôi!” Tiếng thét của Hoa Sớm làm chân Sóc giật mình. Một đứa trẻ đang nằm dưới chân nữ miu bộ tộc Sông. Một đứa khác lại lao đầu về phía quái vật, quá sợ hãi để nhận ra mình đang đi đâu.
“Tôi sẽ đưa nó về!” Chân Chim lao về phía trước và bắt lấy thằng nhóc trong quai hàm. Bùn phụt ra từ chân cậu mèo khi cậu trượt trên bùn.
Chân Sóc mang đứa trẻ còn lại và giúp đỡ Hoa Sớm chạy. “Nhanh lên!” cô hét.
Cô đến tảng đá, tìm kiếm một khe hở để trốn khỏi tầm mắt của Hai Chân. Cô chạy dọc theo bờ đá với đứa trẻ đong đưa trong quai hàm. Hoa Sớm ở phía sau cô với Sao Lửa và bầy mèo bộ tộc Sông, cuối cùng là chân Chim với một đứa trẻ khác. Hoa Sớm chạy đến và tỏ vẻ biết ơn với cậu ấy.
Chân Sóc đặt đứa nhỏ xuông chân mình và nhìn quanh để tìm chị. “Chân Lá!” Cô gọi.
Chị ấy đang ở cạnh Sao Cao. Mạn sườn tộc trưởng bộ tộc Gió run lên và đôi mắt mở to đầy sợ hãi. “Hãy đi săn trong lãnh thổ của ta đi!” ông thở khò khè.
Chân Lá nhìn lên khi nghe chân Sóc gọi.
“Chị có thể kiểm tra mấy đứa nhỏ được không?” chân Sóc hỏi. Chân Lá nhìn Sao Cao đầy phân vân, nhưng Da Xỉ Than xuất hiện ngay bên cạnh chị. “Ta sẽ kiểm tra tình trạng của ông ấy,” bà thì thầm
Chân Lá vội vã chạy đến kiểm trả từng đứa nhỏ. Áp tai mình vào ngực của đứa đầu tiên, rồi dến đứa khác. “Chúng chỉ quá sợ hãi và mệt mỏi thôi,” cô kết luận. “Sẽ ổn cả.”
“Tất nhiên là tôi ổn,” một trong mấy đứa nhỏ la lên. “Quái vật không bao giờ bắt được tụi này.”
“Im lặng, bé Liễu,” Hoa Sớm khe đe. Khi cô cúi xuống để rửa bùn trên mặt đứa nhỏ, bầy mèo bộ tộc Bóng Tối cũng xuất hiện.
“Tất cả đều ổn chứ?” Sao Lửa hỏi Sao Đen.
Sao Đen gật đầu, quá mệt để nói.
Các bộ tộc nghỉ ngơi trên đá một lúc, nhưng mặt đất vẫn đang bị xới tung và Hai Chân có thể tìm thấy chúng ngay bây giờ. Đây không phải là một nơi an toàn để nán lại lâu.
“Chúng ta nên đi cùng nhau,” Sao Lửa đề nghị. “Thực hiện chuyến đi với một bộ tộc duy nhất.”
“Và ai sẽ ra lệnh?” Sao Báo Đốm vặn lại. “Ngài?”
Sao Lửa lắc đầu. “Đó không phải là điều quan trọng. Tôi chỉ nghĩ là như vậy sẽ ít nguy hiểm hơn.”
“Ngài không có ý tưởng gì về nơi chúng ta sẽ tới,” Sao Đen lập luận. “Chúng ta phải thật sự tin tưởng tất cả các mèo. Các bộ tộc đều có thể tự mình thực hiện chuyến đi này.”
“Nhưng ngài vừa mới bị tụt lại phía sau,” Sao Lửa chỉ ra. “Bộ tộc Sông cũng vậy. Chúng ta phải đoàn kết lại, ít nhất là trong lúc ở gần bọn Hai Chân.”
Sao Đen nheo mắt. “Đoàn kết, được thôi,” ông nhân nhượng. “Nhưng mỗi bộ tộc nên nghe theo lệnh tộc trưởng của họ.
Bàn chân của chân Sóc đau nhói, cô liếc nhìn lại quãng đường mà mình phải chạy tới chạy lui vừa rồi, đầy mảnh đá nhọn. Còn có cả những quái vật đáng sợ, cứ nhấm nhô lên xuống như những kẻ tuần tra biên giới.
Vuốt Mâm Xôi chạy tới chỗ cô. “Anh đã nói chuyện với những mèo khác.”
Anh hạ thấp giọng, và chân Sóc hiểu “những mèo khác”, có nghĩa là Da Hung, chân Chim, và Lông Bão. “Bọn anh đã đồng ý là bảo vệ vòng ngoài,” anh giải thích. “Đó là cách để chúng ta có thể phát hiện ra những nguy hiểm và giúp đỡ tất cả những mèo bị tụt lại phía sau. Chân Chim và anh sẽ đi sau cùng. Lông Bão sẽ dẫn đầu. Em nên đi một bên cánh, với Da Hung ở phía còn lại.” Chân Sóc gật đầu. “Chúng ta phải mang họ đi xa nơi này – chúng ta phải có trách nhiệm bảo vệ họ,” anh nói thêm, đôi mắt tối mờ lo lắng.
Chân Sóc quấn đuôi của mình vào đuôi anh. “Chúng ta đang làm những điều đúng đắn nhất,” cô thì thầm. “Em chắc về điều đó.”
“Tất cả sẵn sàng chưa?” Sao Lửa cất cao giọng.
Chậm rãi, bầy mèo tập trung lại gần bờ đá, nép vào đồng tộc của họ. Chỉ Vuốt Mâm Xôi, chân Chim, chân Sóc, Lông Bão và Da Hung tách ra khỏi bộ tộc của mình và tản ra đứng xung quanh bầy. Sao Đen ra lệnh di chuyển đầu tiên, nhưng Sao Báo Đốm, Sao Lửa và Vuốt Bùn cũng nhanh chóng theo sau, và bầy mèo bắt đầu nhảy khỏi bãi đá, tiến vào hố bùn trơn trượt khác.
Họ len lỏi theo rìa lãnh thổ bộ tộc Gió, giữ thấp thân mình và im lặng. Chân Sóc đi men theo một nhóm mèo, vểnh tai lên và chú ý nhất cử nhất động của bọn Hai Chân, cũng như những con mèo bị rớt lại phía sau.
Chân Lá ở ngay cạnh cô. “Mọi chuyển ổn chứ?”
“Em nghĩ vậy,” chân Sóc thì thầm.
“Ý chị là em không sao chứ?” chân Lá nhẫn nại. “Em không cần phải bảo vệ ai cả, em biết mà. Tự mọi mèo đã ra quyết định và thực hiện chuyến đi này.”
Chân Lá chớp mắt biết ơn cô. “Em biết.”
Vì các bộ tộc bị quái vật làm cho chậm tốc độ, cúi thấp thân mình chân Sóc cảm thấy cô gần như đã biến thành cục bùn. Ít nhất là bầy mèo bây giờ trông thật bẩn thỉu, y chang với màu đất đá ở xung quanh. Những con quái vật đã đi xa và không thấy dấu hiệu trở lại nữa.
“Có bùn trong mắt con!” Bé Phong tré lên.
“Yên nào!” Mây Dương Xỉ nạt, và bé Phong buộc phải im lặng. Tim chân Sóc đập nhanh. Chỉ cách vài cái đuôi cáo nữa thôi, họ sẽ thoát khỏi đống bùn này và bọn quái vật.
Đột nhiên cô nghe thấy một tiếng hét lạnh băng. Một con chó gào rú từ nơi bọn quái vật đứng, và khi cô ngẩng đầu nhìn xung quanh, cô thấy chúng đang chạy về phía họ, đôi tai của nó đập mạnh vào đầu và bàn chân khổng lồ nhảy qua bùn.
“Chó!” Sao Báo Đốm gào.
“Chạy đi!” Sao Đen ra lệnh.
Chân Sóc nhìn xung quanh hoản loạn. Không có cách nào để những đứa trẻ và mèo già có thể chạy nhanh hơn một con chó! Khi những mèo khác chạy về phía trước, Sao Lửa và những tộc trưởng khác đã ở giữa bộ tộc của họ và gào lên ra lệnh.
“Mang theo mấy đứa trẻ!” Sao Lửa chỉ huy.
“Giúp đỡ mèo già!” Sao Báo Đốm rít lên.
Chân Sóc nhìn bé Phong, nhưng Ria Độc Nhất đã mang thằng nhóc lên đỉnh dốc. Mây Dương Xỉ chạy theo sau ông ấy, nhưng chân Sóc có thể nghe thấy tiếng hú đáng sợ của bầy chó đang tới gần. Những sinh vật khổng lồ dễ dàng di chuyển trên bùn và thậm chí còn chạy nhanh hơn cả quái vật. Thật sự mèo già đã bị tụt lại phía sau, kể cả những mèo khác đã thúc họ chạy nhanh về phía trước với tiếng hét tuyệt vọng.
Chân Sóc liếc tìm Vuốt Mâm Xôi, và hoảng hốt nhìn thấy anh đang lao đầu về phía con chó. Chân Chim và Da Hung ở bên cạnh, hầu như không bận tâm tới lớp bùn đang bám trên lông. Họ đang làm gì vậy?
Choáng váng, chân Sóc nhìn họ đối mặt với con chó và chỉ kịp hiểu ra ý định khi họ tới gần nó. Tản ra xung quanh, họ bao vây con chó đen to lớn; cùng lúc sinh vật khổng lồ bị ngán chân, cái đầu đung đưa từ bên này sang bên kia để tìm ra con mèo đang đuổi theo nó. Sau đó, ánh mắt nó cố định trên chân Chim và nhắm thẳng vào chiến binh màu đen gầy còm. Ngay lập tức chân Chim chạy về phía Da Hung, bàn chân trượt trong bùn, Da Hung chạy bắn về một phía khác, gào lên khi con chó định ngoặm lấy cô. Con chó do dự, gầm thét, sau đó bám theo chiến binh bộ tộc Bóng Tối. Tim chân Sóc đập liên hồi, nhưng Vuốt Mâm Xôi đã tiến tới phía sau con chó, nhanh nhẹ cào vào hai chân nó.
Bọn Hai Chân nghe thấy tiếng ồn ào, và một tên trong số chúng chạy về phía con chó, gào lên ngay khi Vuốt Mâm Xôi vừa mới chạy cách đó một cái đuôi cáo để né hàm răng sắc nhọn của nó. Chân Chim đã quay lại chạy tới chỗ con chó một lần nữa, bay vút qua mũi nó để nó đứng sững lại đầy hoang mang. Con chó nhìn xung quanh, đôi mắt lấp lánh đầy giận dữ.
Chân Sóc như ngừng thở. Đừng để Hai Chân bắt được cậu ấy! chân Sóc lặng lẽ cầu nguyện cho chân Chim. Họ không thể mất thêm một mèo nào nữa bằng cách này! Sau đó Hai Chân bước tới chỗ con chó, lôi cổ nó kéo đi. Chân Sóc cảm thấy nhẹ nhõm.
Chân Chim chạy vụt qua Hai Chân với Da Hung và Vuốt Mâm Xôi ngay sau đuôi. “Chạy!” cậu rít lên khi quay sang chân Sóc. Cô quay lại và chạy theo sau đồng tộc của mình. Họ đã chạy với tốc độ nhanh nhất lên tới đỉnh đồi và biến mất ở phía bên kia. Chân Sóc kiểm tra xem có mèo nào cần giúp đỡ không, nhưng những mèo già nhất, đang hoang sợ tột độ đã được Lông Nâu Đỏ và Lông Bão đẩy đi an toàn. Chân Sóc đi theo họ.
Chưa được nửa đường, cô chợt nhận ra mình vừa băng qua biên giới bộ tộc Gió và bỏ lại lãnh thổ bộ tộc cuối cùng ở phía sau. Mưa và bùn đã cuốn trôi hết mùi đánh dấu lãnh thỗ và mùi hôi thối của quái vật. Chân Sóc không nhìn trở lại. Họ đã rời bỏ nhà của họ. Cuộc hành trình đã chính thức bắt đầu.