← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 19

Như một bóng mây trôi qua mặt đất, các bộ tộc lặng lẽ băng qua một đồng cỏ. Chân Sóc biết ơn vì Vuốt Mâm Xôi luôn đi cạnh cô, che chắn cho cô khỏi những cơn gió. Bây giờ mưa đã ngớt, nhưng những đám mây đang bị gió cào xé hứa hẹn thời tiết sẽ còn lạnh hơn nữa. Run rẩy, cô nhìn lên và thấy một hang ổ Hai Chân đang lờ mờ hiện ra ở phía trước, thậm chí còn lớn hơn cả Tảng Đá Lớn.

Bàn chân của cô rớm máu khi bị đủ thứ gai nhọn đâu vào ở những nơi họ đi qua, và cô mong mỏi sừ mềm mại dưới bàn chân mình. Không khí tràn ngập mùi hương quen thuộc – Hai Chân, quái vật lảng vảng trên đường sấm rền, mùi của chó bay tới từ hang ổ của Hai Chân, và mùi hương của những kẻ cô độc ở gần đây. Bằng bản năng, chân Sóc cảm thấy căng thẳng bủa vây khi mình đang đi lạc vào lãnh thổ của một kẻ khác, mặc dù cô đang được bao bọc bởi nhiều mèo nhất từ trước đến nay. Cô nhìn lướt qua hàng rào, và tim như ngừng đập hoàn toàn khi nhìn thấy những chiếc lá sồi màu nâu đang xào xạc điên cuồng vì gió.

Chân Quạ bước ra khỏi nơi trú ẩn của ông như một cái bóng đến với cuộc sống, và nhìn chằm chằm vào các bộ tộc đầy ngạc nhiên. Một con mèo thứ hai xuất hiện phía sau anh. Chân Sóc nhận ra bộ lông màu đen trắng của Lúa Mạch, con mèo đã cho phép chân Quạ chia sẻ ngôi nhà của ông ấy trong cái nhà kho của Hai Chân từ nhiều mùa trăng trước.

“Sao Lửa! Có thật là ngài không?” Tai chân Quạ giật giật khi ông gọi bạn cũ của mình. Bầy mèo bộ tộc dừng lại và nhìn chằm chằm vào ông. Mọi mèo đều biết về lính nhỏ lông đen bộ tộc Sấm đã bị chính mèo bảo trợ của mình đuổi đi, Sao Cọp. Ngay cả khi họ không biết đến ông ấy khi ông còn ở trong rừng, nhiều mèo đã gặp ông ấy trên hành trình đến Dãy Núi.

“Chào, chân Quạ.” Sao Cao cúi đầu chào hỏi.

“Chân Quạ!” Sao Lửa lách mình qua những mèo khác và đến gặp mặt bạn cũ.

“Sao Lửa!” Chân Quạ chạm mũi với tộc trưởng bộ tộc Sấm. Ông nhìn xung quanh. “Vằn Xám đâu rồi?”

Sao Lửa chớp mắt. “Vằn Xám không đi cùng chúng tôi.”

“Anh ấy chết rồi ư?” Lông của chân Quạ xù lên vì sốc.

Sao Lửa lắc đầu. “Hai Chân đã bắt anh ấy đi.”

“Hai Chân?” chân Quạ lặp lại. “Tại sao?”

“Họ đặt bẫy chúng tôi.” Giọng Sao Lửa đầy vẻ đau buồn. “Chúng tôi buộc phải rời khỏi khu rừng.”

“Cái gì?” Chân Quạ nâng mũi lên để đánh hơi không khí. “Phải bộ tộc Gió và bộ tộc Sông cùng đi với ngài không? Và cả bộ tộc Bóng Tối nữa?”

“Hai Chân đã phá hủy nhà của tất cả chúng tôi,” Sao Lửa giải thích. “Tất cả đã bị quái vật nghiền nát. Nếu chúng tôi ở lại, chúng tôi sẽ bị nghiền nát.”

“Có vẻ ông đói rồi,” Lúa Mạch nhận xét, tiến về phía trước.

“Xin chào, Lúa Mạch,” Sao Lửa chào ông. “Tình hình săn bắt thế nào?”

“Tốt hơn ngài nhiều, theo những gì tôi thấy,” ông thẳng thắn trả lời.

“Ngài đang đi đâu đây?” chân Quạ hỏi.

“Đầu tiên là tới Dãy Núi, sau đó…” Sao Lửa quay sang nhìn Vuốt Mâm Xôi để tìm câu trả lời, nhưng Vuốt Mâm Xôi chỉ thở dài im lặng.

“Ngài sẽ ở lại với chúng tôi tối nay, phải không?” Chân Quạ hỏi. “Mùa trăng này việc săn bắt rất ổn. Nhà kho sẽ là nơi trú ẩn tốt để tránh bọn chuột cống và cái lạnh.”

“Đợi đã, chân Quạ,” Lúa Mạch cảnh báo. “Có quá nhiều mèo. Sẽ không hay nếu Hai Chân đến lấy rơm cho bò.”

“Đúng vậy,” chân Quạ nói. “Nhưng phải có cách nào đó để giúp họ.”

“Tôi nghĩ là họ có thể ở trong khu nhà bị hỏng,” Lúa Mạch đề nghị.

“Tất nhiên!” Chân Quạ quay sang Sao Lửa. “Ngài còn nhớ chỗ đó không – đó là nơi trú ẩn của ngài và Sao Xanh sau khi bị chuột cống tấn công?”

Sao Lửa liếc lên nhìn những đám mây màu đỏ. “Tôi đã hy vọng có thể đến được chỗ Dãy Núi vào tối nay.”

“Chúng ta không nên từ chối lời đề nghị về thức ăn,” Sao Đen chỉ ra.

Sao Lửa gật đầu. “Ngài nói đúng.” Ông quay trở lại chân Quạ. “Cảm ơn cậu.”

“Chúng tôi sẽ chỉ cho ngài nơi trú ẩn; rồi sẽ chỉ cho các chiến binh nơi săn mồi tốt nhất,” chân Quạ meo. “Có đủ mồi cho mọi mèo.”

Chân Sóc nghe ra tiếng thì thầm phấn khích của bộ tộc, và mấy đứa nhỏ đã bắt đầu kêu meeo meeo vì đói khi chúng có cơ hội để được ăn no.

“Chúng ta cần một chỗ nghỉ ngơi và một bữa ăn nhiều hơn cậu có thể tưởng tượng,” Sao Lửa meo.

Chân Quạ nhìn vào bộ lông đầy bùn của bạn mình. “Ồ, Sao Lửa,” ông thì thầm. “Tôi nghĩ mình có thể tưởng tượng được.”

Hang ổ bỏ không của Hai Chân không có mái, nhưng bây giờ mưa đã ngừng rơi, bức tường đá của nó có đủ trú ẩn cho tất cả các mèo khỏi gió.

“Tôi nhận ra chỗ này rồi,” Bàn Chân Tro, một nữ miu bộ tộc Gió thì thầm. “Chúng ta đã ngủ ở đây khi Sao Lửa đưa chúng ta về nhà, sau khi Sao Gãy đuổi chúng ta đi.”

“Tôi không nghĩ chúng ta sẽ đến đây một lần nữa,” Bàn Chân Nhện gầm gừ.

Những đứa trẻ và mèo già bày tỏ lòng biết ơn khi chui vào ổ, hài lòng nằm xuống. Chân Quạ và Lúa Mạch dẫn các chiến binh đi săn, trong khi lính nhỏ, chân Sóc và chân Chim ở lại đó để bảo vệ những mèo khác. Da Xỉ Than và chân Lá đi xung quanh bầy mèo để kiểm tra xem có ai bị thương không.

“Chân Sóc?” Chân Lá gọi. “Em có thể mang mớ rêu bị ngấm nước mưa ra ngoài được không? Nữ miu và mèo già đã quá mệt để tìm một chỗ khác rồi.”

Chân Sóc gật đầu và nhanh chóng đẩy đám rêu ướt sũng ra khỏi mấy viên đá ở nơi trú ẩn.

Những con mèo háo hức lấy nó, vỗ vỗ bằng chân để nước chảy ra. Khi mèo già cuối cùng của bộ tộc Gió thoải mái nằm nghỉ, chân Sóc quyết định cô sẽ ngồi xuống để cho bàn chân đau của mình được nghỉ ngơi. Khi đang tận hưởng sự thoải mái ở một góc, các chiến binh trở về, mang theo mồi tươi. Ấm áp, hương thơm tràn ngập nơi trú ẩn, và chân Sóc cảm thấy phấn khơi khi Vuốt Mâm Xôi đặt một con chuột béo ú trước mặt cô.

“Anh có muốn cùng nhau ăn không?” cô đề nghị.

“Không,” Vuốt Mâm Xôi meo. “Tất cả chỗ đó là của em.”

Bụng chân Sóc quặn thắt vì đã lâu như vậy rồi cô không được ăn no, và lần đầu tiên kể từ khi trở về rừng, cô cảm thấy ấm áp và được ăn uống đầy đủ.

“Chỗ này thật tốt để nghỉ ngơi,” Hoa Anh Túc kêu nho nhỏ. “Tôi không nghĩ rằng mấy đứa con mình có thể ngủ ngon thế này. Chúng gần như bị đóng băng trong cơn mưa tối qua.”

“Tối nay chúng sẽ được ngủ ấm,” Mây Dương Xỉ đồng ý.

Trời đã tối khi Vuốt Mâm Xôi trở lại. Anh ngồi bên cạnh chân Sóc với một miếng mồi lớn cỡ miếng mồi anh đã đưa cho cô.

Sao Lửa nằm bên cạnh Bão Cát, đuôi của họ, một vàng tươi và một đỏ sẫm, cuộn tròn lại với nhau. “Anh sẽ ở lại với chúng tôi tối nay chứ?” ông meo với chân Quạ, mèo đang nhìn những con mèo khác ăn tối rồi từ từ chui vào ổ.

“Có, tôi thích điều đó.” Ông bước vào góc, nơi bộ tộc Sấm nằm. Bộ tộc Bóng Tối nằm ở phía đối diện, trong khi bộ tộc Sông và bộ tộc Gió nằm ở hai góc riêng biệt khác.

“Tôi chưa bao giờ dám nghĩ là mình lại có cơ hội nằm ngủ giữa bộ tộc như thế này,” chân Quạ thì thầm.

“Tôi chỉ ước sao không phải trong hoàn cảnh này,” Sao Lửa thở dài.

Mắt chân Quạ tối tăm. “Ngài sẽ tìm nhà mới như thế nào?”

“Bộ tộc Sao sẽ cho tụi con biết,” chân Sóc meo. Cô liếc nhìn Vuốt Mâm Xôi, nhưng anh không nhìn lên. “Không phải sao?” Cô nhìn chân Lá, cào cào chân không chắc chắn. Chân Lá cúi đầu, nhưng không nói gì.

Khi chân Sóc thức giấc, ánh mặt trời chiếu thẳng vào ổ. Cô uốn cong móng vuốt, tự hỏi có phải mình dậy muốn quá không. Cô đã ngủ say. Nhìn lên. Cô thấy bố đang đứng trên một nền đá ở giữa căn nhà bỏ hoang. Xung quanh ông, bầy mèo vẫn đang mơ màng ngủ.

“Chúng ta đã ngủ quá lâu.” Sao Lửa meo. “Mặt trời lên cao rồi. Chúng ta phải tới Dãy Núi. Dù đi đến đâu, cuộc hành trình ở phía trước cũng sẽ rất dài.”

Vuốt Bùn liếm bàn chân, gương mặt ông cứng nhắc hỏi. “Tại sao chúng ta phải bỏ một nơi săn mồi tốt như vậy?”

“Đây là lần đầu tiên trong nhiều mùa trăng con của tôi được ăn no!” Hoa Anh Túc chỉ ra.

“Nơi này đầy mồi,” Sao Cao đồng ý. Tộc trưởng bộ tộc Gió có vẻ mệt mỏi cho dù đã được ngủ đủ.

“Chân Quạ chỉ mời chúng ta ở lại một đêm thôi,” Sao Lửa phản bác.

“Thì sao? Nếu chúng ta quyết định ở lại đây lâu hơn, ông ta có thể làm được gì?” Sao Đen ngang ngược nhìn chân Quạ. “Bộ tộc của tôi cần thức ăn và nơi trú ẩn, họ sẵn sàng đánh nhau nếu cần thiết.”

Vuốt Mâm Xôi đứng dậy. “Đây không phải là chỗ dành cho chúng ta,” anh meo. “Tôi không biết chắc nơi chúng ta đến, nhưng tôi biết không phải là ở đây.”

Chân Sóc gật đầu. “Tại Sao bộ tộc Sao muốn chúng tôi thực hiện chuyến đi dài đến nơi mặt trời lặn nếu điều đó chỉ có nghĩa là nhà mới của chúng ta ở đây? Chúng ta không cần dấu hiệu cho điều này.”

Chân Chim giật giật tai. “Chúng ta phải kết thúc chuyến hành trình mà chúng ta đã bắt đầu,” cậu gầm gừ.

“Tôi đồng ý,” Lông Bão lên tiếng từ trong góc của bộ tộc Sông.

“Tôi cũng vậy.” Da Hung duỗi thân mình, cong lưng lại. “Chúng ta phải đi tiếp.”

“Tôi nghĩ họ nói đúng,” bất ngờ Sao Báo Đốm meo. “Có quá nhiều Hai Chân ở xung quanh đây. Nếu một con chó của họ bị sổng thì làm sao? Chúng ta sẽ chết dứ ở nơi này.”

Sao Đen nheo mắt. “Tốt thôi,” ông thì thầm.

Hoa Anh Túc đành miễng cưỡng đứng lên, thức con mình dậy. “Dậy thôi con yêu,” cô thì thầm. “Chúng ta phải đi thôi.”

“Nhưng ở đây ấm mà,” một con meo.

“Và có đầy mồi,” con khác lên tiếng.

“Chúng ta phải đi,” Hoa Anh Túc nói với chúng. Giọng cô đầy vẻ mệt mỏi, và chân Sóc cảm thấy cần phải thông cảm cho nữ miu bộ tộc Bóng Tối. Cô ấy bước ra ngoài, với những đứa trẻ theo sau, lông của chúng còn vương lại nơi chúng ngủ.

“Tôi sẽ đến Dãy Núi cùng ngài,” chân Quạ đề nghị, phất đuôi vào hông Sao Lửa.

Bầy mèo im lặng rời khỏi nơi trú ẩn, hướng về phía vách đá của Dãy Núi, bầu trời lại bắt đầu xám xịt. Chân Sóc rùng mình khi gió lạnh thổi xù lông cô. Mặt trời đã bắt đầu lặn. Nếu họ đi chậm theo tốc độ của mèo già và trẻ con, họ sẽ không tới được Dãy Núi trước khi mặt trời lặn.

“Bây giờ ai là thủ lĩnh trợ tá của bộ tộc Sấm?” cô nghe chân Quạ hỏi Sao Lửa.

Chân Sóc liếc nhìn Vuốt Mâm Xôi, nhưng anh vẫn mở to mắt nhìn thẳng về phía trước.

“Là Vằn Xám,” Sao Lửa gầm gừ.

Chân Quạ nhìn chằm chằm vào bạn mình ngạc nhiên. “Nhưng anh ấy đã đi rồi.”

Sao Lửa tròn mắt nhìn ông ấy, đôi mắt đầy đau thương. “Chúng tôi phải rời bỏ nhà của mình là chưa đủ sao? Đừng hỏi tôi về anh ấy nữa. Tôi biết anh ấy sẽ không bao giờ rời bỏ tôi.” Ông nhìn chằm chằm vào khoảng không một lần nữa. “Bộ tộc Sấm đã có một thủ lĩnh trợ tá, và không cần chọn một mèo mới vào vị trí đó.”

Dãy Núi bắt đầu chuyển sang màu xanh đen khi mặt trời hạ thấp dần. Bầy mèo vẫn cố gắng bước từng bước lên dãy núi, không ngừng nghỉ. Bây giờ, họ đang nằm kiệt sức bên ngoài hang Miệng Mẹ. Chân Sóc nhìn chằm chằm vào đường hầm tối om dẫn đến tảng đá Mặt Trăng. Các tộc trưởng và mèo lang y của họ biết mất vào đó ngay khi họ đến.

“Em cũng muốn đi nữa,” chân Sóc thì thầm với chị gái. “Chị nói cho em biết bộ tộc Sao nói gì đi.”

“Sao Báo Đốm nói chuyện này không dành cho lính nhỏ, và Sao Lửa đã đồng ý với bà ấy,” chân Lá meo.

“Chị có nghĩ bộ tộc Sao sẽ nói với chúng ta mọi thứ không?”

“Ai mà biết được chứ?” chân Lá thì thầm.

Có tiếng đá lạo rạo do chân dẫm lên, và Sao Lửa bước ra khỏi đường hầm, theo sau là Sao Cao, Sao Báo Đốm, và Sao Đen. Khuôn mặt họ không có biểu hiện gì khi họ tách ra và tới chỗ bộ tộc mình.

“Em muốn biết chuyện gì đã xảy ra!” chân Sóc phiền lòng.

“Họ không thể nói cho chúng ta biết bất cứ chuyện gì về buổi đâu,” chân Lá nhắc cô.

Chân Sóc cảm thấy bồn chồn thất vọng. Nếu chân Lá nói đúng; cô sẽ không có được sự kết nối đặc biệt với bộ tộc Sao. Cô phải làm thế nào để giúp bầy mèo?

“Chân Sóc!” Vuốt Mâm Xôi gọi. Chiến binh màu hung chạy vội về phía cô. “Chúng ta cần phải gặp nhau!” anh thì thầm, gật đầu nhìn đỉnh núi. “Chúng ta cần phải quyết định nơi chúng ta sẽ tới.”

Chân Sóc ngoảnh đầu sang một bên. “Em nghĩ chúng ta nên đến nơi mặt trời lặn để tìm Nửa Đêm.”

“Đây là cơ hội cuối cùng của chúng ta,” Vuốt Mâm Xôi trả lời. “Trước hết, chúng ta phải nói chuyện với nhau đã. Đi thôi.”

Chân Sóc chạy theo anh xuống con dốc, hướng đến nơi các bộ tộc đang nghỉ ngơi. Cô có thể thấy Lông Bão vội vã tiến đến từ phía bầy mèo bộ tộc Sông, bộ lông màu xám của anh ấy phát sáng dưới ánh trăng. Da Hung và chân Chim đã ngồi sẵn sàng trên đỉnh đá, in bóng trên nền trời màu xám.

Bóng tối trải dài bên kia Dãy Núi, một màn đen khổng lồ làm chân Sóc muốn nghẹt thở. Ngoài kia, có tuyết bám đầy ngọn núi, những con mèo lạ, những sinh vật nguy hiểm, và nơi mặt-trời-chìm, mặt nước trải dài nơi Nửa Đêm sống. Chân Sóc dùng mình. Ôi, bộ tộc Sao, chúng con đang làm gì đây?

“Tất cả đều muốn chúng ta đến nơi mặt-trời-chìm và tìm Nửa Đêm phải không?” Vuốt Mâm Xôi hỏi.

Mắt Da Hung mở to lo lắng. “Chị không nghĩ là chúng ta không nên đến đó, nhưng sẽ như thế nào nếu bà ấy không còn ở đấy?”

“Đó là một chuyến đi dài và nguy hiểm,” Lông Bão đồng ý.

“Em đã quá tin tưởng việc chúng ta có thể dẫn mọi mèo đến nhà mới an toàn,” chân Sóc meo, nhớ lại sự phấn khích khi cô nghe được tin nhắn của Nửa Đêm từ chỗ mặt-trời-chìm. “Chúng ta đi là để cứu họ.”

“Và thay vào đó chúng ta lại dẫn họ đến những nơi nguy hiểm không cần thiết,” Vuốt Mâm Xôi thì thầm.

“Tại sao bộ tộc Sao không chọn những mèo khác thực hiện thông điệp này?” Lông Bão thở dài.

Tim của chân Sóc đau nhói. Anh ấy đã mất quá nhiều thứ. Em gái thì chết khi thực hiện chuyến đi đầu tiên, và bây giờ Hai Chân lại bắt mất bố. Cô tiến tới gần và ấn hông mình vào hông anh.

“Có ai nghĩ rằng tổ tiên đang bỏ rơi chúng ta không?” Da Hung meo, giọng cằn nhằn nhưng đầy sợ hãi.

“Em cũng nghĩ như chị, họ đã không gửi tin nhắn như lời Nửa Đêm hứa,” Vuốt Mâm Xôi thừa nhận. “Có ai thấy một chiến binh nằm xuống không?”

“Có lẽ là Lông Bùn?” Lông Bão meeo.

“Ông ấy là một mèo lang y,” chân Sóc chỉ ra.

“Liệu Nửa Đêm có biết sự khác biệt đó không?” Da Hung thì thầm/

Bầy mèo nhìn nhau im lặng trong thoáng chốc.

“Nhưng Lông Bùn chết trong lãnh tổ bộ tộc Sông!” Một cơn quặn thoắt dấy lên trong bụng chân Sóc. “Nếu cái chết của Lông Bùn là một dấu hiệu, thì chúng ta đã đi sai đường mất rồi!”

Năm con mèo trừng mắt nhìn nhau, đầy vẻ sợ hãi khi tưởng tượng những tộc trưởng của họ phải dẫn các bộ tộc quay về khu rừng chứa đầy bọn quái vật một lần nữa.

Ôi, bộ tộc Sao, chúng tôi đã sai sao? Chân Sóc ngẩng mặt lên trời và nhắm mắt. Khi cô mở mắt ra, một ánh sáng vụt qua thu hút sự chú ý. Cô thở hổn hển, và những mèo khác dõi theo ánh mắt cô. Trên đầu họ, một ngôi sao băng rực sáng bay ngang bầu trời.

“Chiến binh ngã xuống!” chân Sóc thở. Nó là dấu hiệu mà họ đã chờ, một trong những chiến binh của biến mất vào hư vô để chỉ cho chúng thấy con đường phải đi. Một vệt sáng mỏng như tơ nhện, kéo dài về phia chân trời nơi những ngọn núi nhấm nhô in bóng trên nền trời.

“Bây giờ chúng ta đã biết mình phải đi đâu,” Vuốt Mâm Xôi thì thầm.

“Phía sau ngọn núi,” chân Sóc meo.