Vụ Án Thứ 10 Mảnh Xác Bên Đường-Phần 1
Trong tất cả các loài động vật, chỉ duy nhất loài người là tàn nhẫn. Họ là động vật duy nhất xây dựng niềm vui trên nỗi đau khổ tự tạo.
- Mark Twain -
Mỗi dịp Tết đến xuân về, đâu đâu cũng nghẹt cứng những người, đặc biệt là nhà ga trên mọi vùng miền đất nước, đúng là người đông như kiến cỏ, đây quả là một đặc sắc dân tộc khiến người ta vô cùng khó chịu.
Năm nào cũng vậy, trước Tết là khoảng thời gian những người 'bị tội phạm xỏ mũi dắt đi' như chúng tôi đây lo lắng nhất, chỉ sợ dịp sum họp gia đình cả năm mới có một lần lại bị phá đám chỉ vì một cú điện thoại bất ngờ.
Hai tiếng đồng hồ trước, tôi nhận được điện thoại của sư phụ, bảo tôi tới thành phố Sâm Nguyên kiểm tra hiện trường một vụ án. Do công an địa phương không nói rõ tình tiết vụ án qua điện thoại nên khi ngồi trên xe tới Sâm Nguyên, lòng tôi cứ thấp thỏm không yên.
May mà còn hơn hai tuần nữa mới đến Tết, nếu như vụ án không quá phức tạp, tôi tin rằng trong vòng hai tuần có thể tóm gọn được thủ phạm đang rắp tâm phá rối kỳ nghỉ Tết của chúng tôi. Trước khi đi, tôi an ủi Linh Đan rằng cứ yên tâm, không mất Tết đâu mà lo. Tôi cũng hiểu tâm trạng của nàng, dù sao cũng là kỳ nghỉ Tết đầu tiên sau khi chúng tôi cưới nhau.
Sâm Nguyên là một thành phố cấp huyện ở phía tây bắc của tỉnh chúng tôi, nằm ở vị trí giáp ranh với bốn tỉnh. Thường thì nơi giáp ranh nhiều tỉnh luôn rất phức tạp nhưng thành phố Sâm Nguyên lại là một ngoại lệ. Gần mười năm qua, nơi đây chẳng có mấy vụ án mạng đúng nghĩa, số lượng án mạng thấp nhất toàn tỉnh. Công nghiệp điện tử phát triển mạnh mẽ đã mang đến cho người dân thành phố một cuộc sống sung túc và ổn định.
Có thể là vì mười năm qua chưa gặp phải vụ án nghiêm trọng nào nên cơ quan công an địa phương hẳn cũng hơi lúng túng, đến cả gọi điện thoại cho sư phụ cũng không nói rõ được tình hình vụ án.
Sâm Nguyên tuy chỉ là thành phố cấp huyện nhưng lại là nút giao thông quan trọng trong khu vực. Mỗi dịp Tết đến, nhà ga nơi đây vận chuyển đến một triệu lượt hành khách, thực sự là một áp lực nặng nề đối với một thành phố cấp huyện, nhưng bên cạnh đó, cũng mang lại cơ hội phát triển kinh tế cho thành phố.
Vốn đã nghe nói, nhưng lần đầu tiên đặt chân tới ga tàu của thành phố Sâm Nguyên, tôi mới tin là sự thực.
GPS hiển thị còn hai cây số nữa là tới ga Sâm Nguyên, nhưng xe của chúng tôi đã phải bò như rùa, không thể đi số 3 được nữa. Tôi không bấm còi cảnh sát, bởi vì tôi hiểu rằng còi cảnh sát cũng chẳng thể giúp được gì ngoài những ánh mắt lườm nguýt.
Là người nóng tính, tôi sợ nhất là lái xe trong điều kiện thế này. Không thể chịu đựng nổi, tôi quay đầu lại nhìn hai gã Đại Bảo và Lâm Đào vừa mới tỉnh dậy, vẫn còn lờ đờ ngái ngủ ở phía sau, nói: “Lần trước bảo hai người đi học lái xe, đã tiến hành đến đâu rồi?”
“Ơ? Tới rồi à? Sao trông giống Thượng Hải thế?” Lâm Đào không trả lời thì chớ, còn hỏi ngược lại tôi.
Tôi bó tay, quay lại, tiếp tục chuyển số 0, số 1, số 2.
Di chuyển thêm được một cây số, tôi đã phát hiện ra nguyên nhân tắc đường. Có vài chiếc xe cảnh sát đỗ ở phía trước, đèn nhấp nháy xanh lét. Giữa các xe cảnh sát chăng một vòng dây cảnh giới, bên ngoài vòng dây, người ta xúm đông xúm đỏ, kiễng chân, vươn cổ ngó xem.
“Những người kia mang vác bao nhiêu đồ đạc, thế mà vẫn cố chen vào được, tài thật đấy!” Đại Bảo thở dài bất lực.
Người xem đứng quây thành vòng, chiếm hết nửa phần đường dành cho xe cơ giới và toàn bộ phần đường dành cho người đi bộ, ô tô chen chúc nhau ở nửa đường còn lại. Hơn chục cảnh sát đi lại như con thoi, vừa phân luồng giao thông, vừa giải tán đám đông, nhưng cả hai công việc này đều không mấy hiệu quả.
Xe chúng tôi còn cách hiện trường khoảng hai trăm mét nữa nhưng đã không thể nhúc nhích nổi nữa, cũng không thể bỏ xe lại đó, vì vậy sẽ khiến cho đoạn đường càng thêm tắc nghẽn. Tôi bực bội đập mạnh vào vô lăng.
Còn hai kẻ ngồi phía sau vẫn an nhàn vô sự.
Lâm Đào nói: “Anh xem kìa, đám đông quây kín thành vòng tròn, mà tâm của vòng tròn có lẽ chính là hiện trường trung tâm đấy.”
Đại Bảo nói: “Nếu là như vậy, hiện trường trung tâm có lẽ là một bến xe bus?”
“Tại bến xe bus thì có thể xảy ra án mạng gì được?” Lâm Đào nói: “Người xe qua lại nườm nượp thế kia, đừng nói là xảy ra vụ án cố ý gây thương tích dẫn tới tử vong đấy nhé? Thế thì gọi chúng ta tới làm gì nhỉ? Chẳng có tí gay cấn nào hết.”
Khi xe của chúng tôi chỉ còn cách hiện trường khoảng ba mươi mét, cảnh sát khu vực phụ trách bảo vệ hiện trường cũng đã nhận ra xe cảnh sát của chúng tôi, vội vàng rẽ đám đông, mở ra một lối đi hẹp. Nhưng, đám đông vẫn không muốn tránh ra, cứ chen lấn sát vào từ hai bên khiến xe tôi chỉ có thể nhích dần từng chút một.
“Xe cảnh sát của sở Công an tỉnh lao như điên giữa phố đông khiến x người chết x người bị thương”, chợt nghĩ rằng có thể sẽ xuất hiện một bài báo với tiêu đề đại loại như vậy, tôi bất giác nhấn sâu thêm chân phanh cho xe chạy chậm thêm chút nữa.
* * *
Khác với dự đoán, hiện trường không có xác chết, thậm chí đến máu cũng không có, chỉ có vài đôi găng tay cao su xếp chồng lên nhau tại một góc của bến xe bus.
Tôi vừa lôi găng tay ra khỏi hòm đồ nghề đã cất trở lại, vì biết chẳng để làm gì cả. Tôi quay sang hỏi viên cảnh sát khu vực đứng cạnh: “Sự việc thế nào? Bác sĩ pháp y đâu?”
“Thi thể chuyển đi rồi, bác sĩ pháp y đã tới nhà xác.”
“Nhận tin báo lúc mấy giờ?”
“9 giờ 30 phút.” Viên cảnh sát khu vực hất hàm về phía chiếc xe cảnh sát ở bên cạnh: “Người báo cảnh sát đang ở trong xe, tâm trạng vẫn chưa ổn địch, đồng nghiệp của chúng tôi đang hỏi han từ từ.”
Tôi giơ tay xem đồng hồ: “Bây giờ là 11 giờ 30 phút, hai tiếng đồng hồ đã khám nghiệm xong hiện trường? Các anh làm việc tốc độ thật đấy!”
“Chuyện này thì tôi không rõ, nhưng hình như hiện trường chẳng có gì cả.” Cảnh sát khu vực gãi đầu gãi tai.
“Hiện trường không có gì? Vậy gọi tôi tới làm gì?” Lâm Đào nói: “Chỉ cần pháp y tới là đủ rồi mà!”
“Đi, tới hỏi thử người báo án xem, tình hình thế nào, sau đó cùng tớ tới nhà xác.” Tôi vỗ vai Lâm Đào, kéo cậu ta vào trong chiếc xe cảnh sát mười sáu chỗ ở bên cạnh.
Trên xe, một cô gái dáng chừng là sinh viên đang run lẩy bẩy, nước mắt đầm đìa trên mặt, bên cạnh còn có một chiếc túi du lịch to tướng.
Ngồi cạnh cô gái là một nữ cảnh sát trẻ măng, dáng người dong dỏng, nét mặt thanh tú, đang cầm giấy bút ghi chép.
Thấy chúng tôi bước lên xe, cô cảnh sát kể lại sơ qua về tình hình thẩm vấn trước đó: “Cô gái này là sinh viên học viện Nông lâm của thành phố chúng tôi, hôm nay định đi tàu hỏa về nhà. Do phòng cảnh sát hình sự quá xa, để không làm lỡ giờ tàu của cô ấy nên chúng tôi không đưa cô ấy về mà hỏi han trực tiếp tại đây luôn.”
“Cô ấy là người báo cảnh sát sao?” Tôi hỏi.
Cô cảnh sát gật đầu.
“Tại em quá tò mò, đáng lẽ không nên xem mới phải.” Cô gái có vẻ như đã trấn tĩnh trở lại: “Tối qua khi tới quầy vé tàu mua vé, em đã nhìn thấy một cái túi ở một góc bến xe. Hôm nay, tới đi tàu, thấy cái túi vẫn nằm ở chỗ cũ, em nghĩ rằng chắc ai đó để quên. Em liền ấn thử vào cái túi, thấy mềm mềm, nghĩ rằng bên trong đựng chăn, ga gì đấy nên cũng chẳng nghi ngờ. Nhưng, lúc nhấc thử lại thấy rất nặng, không thể nhấc nổi, em mới tò mò, nên tiện tay kéo khóa ra xem.”
Cô gái rùng mình, nước mắt lại trào ra giàn giụa.
Xem ra, kỳ nghỉ đông vui vẻ của cô giờ đây đã trở thành ác mộng.
“Cái túi trông như thế nào?” Tôi hỏi.
“Là loại túi xác rắn gồm ba sọc màu xanh đỏ trắng xen kẽ.” Cô gái nói: “Loại túi này rất phổ biến, người đi làm xa về quê thường dùng loại túi này.”
Nói xong, cô gái đưa tay khoanh vòng phác họa về kích cỡ của cái túi. Đại khái là loại túi xác rắn cỡ trung bình, dài tầm 80 centimet.
“Từ hôm qua, em đã nhìn thấy nó rồi à?” Tôi hỏi.
Điều tra viên ngồi cạnh nói xen vào: “Theo điều tra sơ bộ của chúng tôi, người đầu tiên chú ý tới cái túi này là một bà cụ. Bà cụ sống ở một khu dân cư gần ga, hàng ngày đi chợ đều đi qua bến xe bus này. Buổi sáng hôm qua, khi bà cụ đi qua bến xe bus thì chưa thấy có cái túi, tới khoảng 11 giờ trưa quay về thì thấy nó nằm ở đấy, nhưng cũng không mấy để tâm.”
“1 giờ chiều hôm qua, em tới nhà ga mua vé.” Cô gái gật đầu nói: “Lúc đó, cái túi đã nằm ở đó rồi.”
“Một cái túi xác rắn bình thường, đúng là sẽ không gây chú ý.” Tôi trầm ngâm nói.
“Thế em nhìn thấy trong túi đựng thứ gì?” Đại Bảo thấy tôi hỏi vòng vo mãi thì hơi sốt ruột.
“Là một tấm chăn bông gấp gọn, ở giữa bọc xác người.” Cô gái gục đầu bật khóc nức nở, cô cảnh sát bên cạnh trả lời thay cho cô.
“Thế mà cũng phải hỏi!” Tôi cốc vào đầu Đại Bảo một cái: “Không phải xác người thì gọi chúng ta tới làm gì?”
“Phải!” Cô cảnh sát dừng lại một chốc, nói tiếp: “Chính xác hơn thì không phải là xác người, mà là mảnh xác.”
“Ra là vậy!” Lâm Đào đã hiểu ra, vừa giơ tay vạch vẽ, vừa nói: “Tớ đang nghĩ, cái túi bé như thế này, làm sao chứa nổi một cái xác, lại cộng thêm một tấm chăn bông nữa? Trừ phi là xác trẻ sơ sinh.”
Cô cảnh sát đưa mắt nhìn Lâm Đào.
“Không phải, không phải!” Cô gái lắc đầu quầy quậy: “Em nhìn thấy nửa thân người phụ nữ, không có chân.”
* * *
Do hiện trường là nơi công cộng nên nhân viên khám nghiệm hiện trường đã kiểm tra khắp lượt bảng chỉ dẫn xe bus, thùng rác, lan can, mặt đất xung quanh cái túi xác rắn, kết quả đã tìm thấy vài trăm vân tay và hơn chục dấu giày.
Có thể cung cấp manh mối cho chúng tôi, chỉ còn cái túi xác rắn và tấm chăn bông ở bên trong, đương nhiên, quan trọng nhất vẫn là mảnh xác.
Trước khi tới nhà xác, tôi vẫn không yên tâm, lại hỏi cô cảnh sát: “Phía cô chắc chắn là quanh bến xe bus này không có camera giám sát à?”
“Chắc chắn.” Cô cảnh sát nói: “Hồi trước khi chúng tôi xử lý một vài vụ án trộm cắp, đã phát hiện ra bến xe bus này là một góc chết, trong phạm vi năm trăm mét quanh đây không hề có camera giám sát nào có thể quay tới. Chúng tôi sớm đã phản ánh tình trạng này lên cấp trên nhưng đều bị lờ đi. Lần này xảy ra án mạng, để xem, họ còn dám coi nhẹ nữa không.”
“Vậy có bao nhiêu người biết được chỗ bến xe bus là góc chết của camera?” Tôi hỏi.
“Anh nghi ngờ kẻ gây án nắm rõ tình hình camera giám sát ở khu vực này sao?” Cô cảnh sát có vẻ như rất giàu kinh nghiệm: “Người biết được không nhiều đâu, nhưng tôi không nghĩ là do người thông thạo tình hình gây án, bởi vì thành phố chúng tôi có rất nhiều nơi hẻo lánh, nên hung thủ không thể lại đi chọn một chỗ lắm người qua lại thế này để vứt xác. Theo kinh nghiệm công tác, tôi khẳng định rằng hung thủ chỉ ngẫu nhiên gặp may nên mới đến đúng góc chết của máy quay mà thôi.”
Tôi gật đầu tán thành quan điểm của cô cảnh sát: “Theo ý cô, kẻ vứt xác có lẽ là người sống ở quanh đây hoặc từ trong nhà ga đi ra? Lối ra của nhà ga có camera giám sát không?”
Cô cảnh sát thất vọng lắc đầu: “Trước đây, thì cũng có đấy, nhưng đã hư hỏng hơn nửa năm rồi, chưa được sửa chữa.”
“Cũng có nghĩa là, quanh hiện trường không thể phát hiện ra nghi phạm thông qua hệ thống camera giám sát?” Tôi mặt mày tiu nghỉu.
“Có cũng vô ích.” Cô cảnh sát chỉ về phía đám đông vẫn vây kín bên ngoài xe: “Anh xem kìa, đằng kia cứ mười người lại có một người đeo túi xác rắn, dù có camera giám sát đi nữa, liệu anh có thể nhận ra cái túi xác rắn nào mới là cái ở hiện trường không?”
“Đúng thế!” Lâm Đào nói: “Túi xác rắn đang rất thịnh hành, đến LV cũng ra kiểu dáng tương tự.”
Cô cảnh sát lại liếc trộm Lâm Đào một cái, tủm tỉm cười không nói gì.
“Được rồi!” Tôi nhún vai: “Gánh nặng trên vai chúng ta xem ra, không nhẹ nhàng đâu. Không chần chừ nữa, tới nhà xác ngay.”
Bước xuống khỏi xe, di chuyển về phía xe mình cũng là một việc hết sức khó khăn, đám đông không hề có ý tránh đường.
“Chậc!” Đại Bảo nói: “Thật không thể hiểu nổi, họ muốn xem cái gì nhỉ? Có nhìn thấy gì đâu? Thi thể đã chuyển đi rồi mà?”
“Chính vì chẳng nhìn thấy gì nên mới muốn xem.” Lâm Đào nói: “Chỉ chứng tỏ được một điều rằng có quá nhiều người nhàn rỗi, lao động thặng dư rất đông.”
Vẫn chỉ có thể quay đi quay lại giữa số 1 và 2, mất mười phút, xe của chúng tôi mới thoát ra khỏi đám đông hiếu kỳ. Tôi quệt những giọt mồ hôi bực bội túa đầy trên trán, thấy như trút được gánh nặng.
“Cậu nói thử xem.” Lâm Đào hỏi: “Kẻ vứt xác là người sống ở gần đây, hay từ nơi khác tới?”
“Tớ chỉ có thể nói rằng.” Tôi đáp: “Nếu từ nơi khác tới vứt xác thì sẽ rất khó điều tra. Ở đây bình quân cứ mười phút thì lại có một chuyến tàu vào ga, hành khách tứ xứ đổ về, chúng ta biết điều tra từ đâu đây?”
“Anh nghĩ rằng hung thủ là người sống ở đây.” Đại Bảo nói: “Nếu là người từ nơi khác tới, vì sao không vứt luôn ở trên tàu cho rồi?”
“Hung thủ cố tình đánh lạc hướng điều tra thì sao?” Tôi nói: “Nếu vứt thi thể trên tàu, chúng ta có thể điều tra từng nơi mà tàu đi qua. Nhưng, nếu vứt xác ở một đầu mối giao thông thế này thì chúng ta đành phải bó tay.”
“Phải!” Lâm Đào gật đầu tán thành: “Tớ cũng cảm thấy hung thủ là người từ nơi khác tới đây vứt xác, bởi vậy hắn mới dùng một chiếc túi xác rắn hết sức phổ biến để che giấu hành tung.”
“Theo như mọi người nói, đây là nơi giáp ranh giữa bốn tỉnh, nếu điều tra lần lượt từng tỉnh thì…” Đại Bảo đẩy gọng kính lên trên sống mũi: “Thì kỳ nghỉ Tết năm nay của chúng ta coi như đi đứt.”
Tôi chau mày nói: “Chúng ta vẫn còn chút hy vọng, biết đâu thi thể sẽ mách bảo cho chúng ta một vài điều gì đó thì sao?”
Loáng cái, chúng tôi đã tới nhà xác nằm dưới chân của một ngọn núi hoang vu ở ngoại ô thành phố.
Nguồn lực kinh tế của thành phố Sâm Nguyên rất dồi dào, tuy không mấy coi trọng phát triển hệ thống camera giám sát, nhưng rõ ràng rất chịu khó đầu tư cho nhà xác. Chắc vì lãnh đạo nơi đây biết lo xa cho hậu sự của mình.
Bước vào trong nhà xác hoành tráng, chúng tôi thấy ngay một tấm biển chỉ dẫn tại góc đông nam: “Phòng giải phẫu pháp y Công an huyện Sâm Nguyên”.
Mảnh Xác Bên ĐườngPhần 2
Trong phòng, năm, sáu người đang đứng vây quanh bàn giải phẫu, kín mít không chừa một chỗ trống.
Thấy chúng tôi bước vào, đội trưởng Tiêu Kiến thuộc đội Cảnh sát hình sự Công an huyện Sâm Nguyên vội tháo găng tay, tiến lại bắt tay chúng tôi. Đội trưởng Tiêu cũng xuất thân từ bác sĩ pháp y, tầm ngoài bốn mươi, dáng người thấp lùn vạm vỡ. Dù hiện tại anh ta đảm đương trọng trách chỉ đạo các vụ án hình sự quan trọng của thành phố Sâm Nguyên, nhưng mỗi khi có thi thể cần khám nghiệm, anh ta đều sẽ đích thân giải phẫu. Anh ta từng nói một câu làm cảm động không biết bao nhiêu bác sĩ pháp y mới vào nghề: “Bác sĩ pháp y là cảnh sát hình sự ưu tú nhất, chúng ta làm việc bằng tình yêu nghề cháy bỏng và bầu nhiệt huyết căng tràn”. Nhờ vào kỹ thuật chuyên môn điêu luyện, anh ta đã bước vào hàng ngũ chuyên gia pháp y của tỉnh, là bác sĩ pháp y duy nhất của cơ quan công an cấp huyện trở thành chuyên gia pháp y cấp tỉnh.
“Trưởng phòng Tần, lại xem đi!” Đội trưởng Tào bảo mấy thực tập sinh đứng dẹp sang một bên, lộ ra mảnh xác trên bàn giải phẫu.
Tuy đã quen nhìn xác chết nhưng trông thấy mảnh xác thế này, tôi vẫn phải chau mày.
Trên bàn giải phẫu là một phần thi thể phụ nữ, do máu đã chảy kiệt nên màu da trắng bệch tới đáng sợ, vừa nhìn đã sởn da gà. Đó là một mảnh thân thể, không có đầu, không có tay chân, nằm trơ trọi ở đó, trông rùng rợn vô cùng.
Tôi chậm rãi mặc trang phục giải phẫu, cùng đội trưởng Tiêu tới bên cạnh thi thể.
Đây là mảnh thi thể của một cô gái có thân hình rất đẹp, nhìn vào da mà đoán, chắc cũng chưa nhiều tuổi lắm. Phần cơ tại mặt cắt của cổ và tứ chi trắng bợt do mất máu quá nhiều.
Tôi khẽ nâng mảnh xác lên, quan sát phần lưng, nói: “Vết hoen tử thi hầu như không có, chắc là nạn nhân đã bị xẻ xác sau khi tử vong chưa lâu.”
Đội trưởng Tiêu khẽ gật đầu. Sau khi tử vong, nạn nhân bị xẻ xác ngay sẽ khiến máu trong các mạch máu lớn chảy ồ ạt ra ngoài qua chỗ đứt, máu trong cơ thể chảy kiệt, đương nhiên sẽ không hình thành vết hoen tử thi rõ rệt.
“Sao vết cắt trên da ở vùng cổ trông như vẫn có chút phản ứng sống?” Tôi nhìn vào vết cắt ở cổ.
Phần cổ của nạn nhân chỉ còn sót lại một nửa, hung thủ đã cắt ngang cổ nạn nhân ở gần đốt sống cổ thứ tư. Có thể nhận ra, hẳn là nạn nhân trước đây, từng sở hữu một chiếc cổ cao thon thả, trắng trẻo tuyệt đẹp.
Mặt cắt có rất nhiều vạt da nham nhở lộn xộn, tổ chức da tại một vài vạt da hình như hơi có phản ứng sung huyết. Phản ứng sung huyết cũng là một loại phản ứng sống. Xương cổ không phải được tách rời tại đĩa đệm cột sống mà là bị chém đứt ngang giữa đốt sống cổ.
“Phản ứng sống?” Một thực tập sinh đeo kính cận kêu lên: “Hay là… chặt đầu?”
Chặt đầu? Hành vi man rợ này đã rất hiếm gặp trong xã hội hiện đại.
Tôi lắc đầu: “Không, nếu chặt đầu lúc còn sống, phản ứng sống tại mặt cắt sẽ cực kỳ rõ rệt. Trong khi phản ứng sống của nạn nhân lại không rõ lắm, bởi vậy, tôi cho rằng, có lẽ là tổn thương vào lúc hấp hối.”
“Vậy thì còn đỡ, ít ra cô ấy cũng không phải chịu đau đớn.” Anh chàng cận thị cất giọng thương xót.
Tôi nhìn vào mặt cắt ở tứ chi của nạn nhân, nói: “Có vẻ như hung thủ mù tịt về kết cấu cơ thể người, chắc chắn hắn không biết thế nào là khớp xương cả.”
Đội trưởng Tiêu nói: “Phải, tất cả mọi mặt cắt đều có vạt da rõ rệt, đều bị chặt ngang xương, trong khi ổ khớp lại hoàn toàn nguyên vẹn. Hắn đã phải tiêu tốn rất nhiều sức lực mới có thể chặt đứt hai phần xương cứng nhất của cơ thể người là xương cánh tay và xương đùi.”
“Đúng là hung thủ đã phải tiêu hao rất nhiều sức lực.” Tôi nói: “Mỗi mặt cắt đều có tới vài chục vạt da, cho thấy để cắt đứt được một bộ phận, hung thủ đã phải cắt đến vài chục nhát dao. Sau khi cắt đứt da và cơ bắp, hắn mới chặt xương.”
“Bây giờ, về cơ bản tớ đã có thể tưởng tượng ra hiện trường máu me khủng khiếp tới đâu.” Lâm Đào đứng cạnh tôi bịt mũi nói.
“Theo trưởng phòng Tần thì dụng cụ dùng để xẻ xác có mấy loại?” Đội trưởng Tiêu hỏi.
“Em cho rằng dụng cụ dùng để cắt da và tổ chức mềm có lẽ là vật gọn nhẹ, dễ cầm, sắc nhọn.” Tôi nói: “Còn dao để chặt xương có lẽ là loại dao phay rất nặng. Hai đặc điểm này không thể cùng xuất hiện ở một loại dao được, bởi vậy em cho rằng có hai con dao.”
Đội trưởng Tiêu gật đầu tán thành: “Nạn nhân vừa chết, hung thủ đã tìm ngay được hai con dao để xẻ xác, cho thấy có lẽ nạn nhân chết ở trong nhà, và trong nhà có sẵn hai loại dao này.”
Tôi bỗng sực nhớ ra một chuyện, vội cầm kéo và kẹp cầm máu lên, cắt lấy một miếng thịt nhỏ tại mặt cắt của tứ chi nạn nhân, rồi dùng vải gạc thấm lấy chút máu của nạn nhân, nói: “Đội trưởng Tiêu, nhờ anh điều giúp một xe đưa mẫu vật về mau chóng làm xét nghiệm ADN, sau đó nhập vào kho dữ liệu ADN của người mất tích để đối chiếu thử xem. Xác định nhân thân của nạn nhân là điều quan trọng nhất.”
“Phải đấy!” Lâm Đào hai tay đeo găng tay trắng đang nâng một cái túi xác rắn ba màu xanh đỏ trắng xen kẽ lên: “Nhân tiện chở tớ tới phòng kỹ thuật luôn, tớ muốn thử tìm manh mối từ vật đựng mảnh xác.”
* * *
Xe cảnh sát đã đi khuất, chúng tôi lại tiếp tục công việc khám nghiệm tử thi.
“Đội trưởng Tiêu, theo anh thì chúng ta phải làm sao mới xác định được thời gian tử vong của thi thể này đây?” Tôi nghĩ mãi không ra.
Đội trưởng Tiêu lắc đầu nói: “Hết cách rồi. Vào mùa này, lại quấn trong chăn bông, mức độ thối rữa không nghiêm trọng. Một ngày tới một tuần đều có thể.”
“Vẫn may, một số vị trí quan trọng của thi thể chưa bị hủy hoại.” Tôi dùng kẹp cầm máu kẹp lấy một miếng vải gạc, đưa vào trong bộ phận sinh dục của nạn nhân để lấy mẫu vật từ âm đạo, tiến hành xét nghiệm vết tinh dịch trong cơ thể.” Bộ phận sinh dục và âm đạo không hề có tổn thương hay bong tróc biểu bì, xét nghiệm vết tinh dịch cũng ra kết quả âm tính, hẳn là nạn nhân không bị xâm hại tình dục trước khi tử vong.”
Đội trưởng Tiêu đang cầm hai chiếc kẹp cầm máu chỉnh đốn lại tổ chức mềm rối loạn ở bên trong mặt cắt tại vùng cổ: “Tôi thấy, một cô gái trẻ bị xẻ xác thì hẳn là không phải vì tình dục, mà là vì tình yêu.”
“Xương móng còn không?” Mặt cắt vùng cổ vừa hay ở đúng vị trí của xương móng, nên tôi vội hỏi.
“Không tìm thấy.” Đội trưởng Tiêu đáp: “Có vẻ như không còn nữa.”
“Vậy thì tìm kiếm sẽ hơi tốn công đấy!” Tôi vừa nói, vừa cầm dao phẫu thuật lên: “Có thể rạch ra được không?”
Tôi quan sát kỹ lưỡng, nhận ra giữa hai bầu vú của nạn nhân có một vùng trắng nhợt. Tôi chợt nhớ tới một vụ án thời thực tập, chính nhờ vào vùng trắng nhợt ở trước ngực của nạn nhân mà chúng tôi đã xác định được nạn nhân từng bị khống chế trước khi chết. Hơn nữa, tổn thương này đã trở thành điểm đột phá của vụ án[25].
* * *
Do nạn nhân có làn da rất trắng, cộng thêm mất máu nghiêm trọng nên lại càng thêm bợt bạt, bởi vậy vùng trắng nhợt nhìn không rõ lắm. Tôi vội lấy bông thấm cồn lau đi lau lại một chốc, vùng da trắng nhợt dần dần hiện rõ.
“Đội trưởng Tiêu đúng là chuyên gia.” Tôi tấm tắc khen: “Nếu không nhờ anh tinh mắt nhận ra vùng da trắng nhợt ở đây, chúng ta cứ thế mổ tách khoang ngực, bụng thì sẽ phá hủy mất chứng cứ này.”
Đội trưởng Tiêu khẽ gật đầu, nói: “Đúng vậy, đây chính là chứng cứ để xác thực cho lời khai của hung thủ sau khi đã phá án. Không chỉ có vậy, thông thường mục đích của động tác tì lên ngực là gì?”
“Hãm hiếp, bóp cổ hoặc bịt mũi.” Tôi nói: “Vậy thì chúng ta cần tập trung vào vùng cổ của nạn nhân, nếu có thể tìm ra chứng cứ xác thực, chí ít cũng có thể xác định được nguyên nhân tử vong trong tình trạng thiếu đầu và tứ chi.”
Thông thường trong trường hợp nạn nhân tử vong do bị siết cổ dẫn tới ngạt thở cơ học, phần lớn dấu hiệu ngạt thở sẽ biểu hiện ở đầu và tứ chi của thi thể, đó là căn cứ để xác định nguyên nhân tử vong. Nếu như mất đầu và tứ chi sẽ thiếu hụt rất nhiều căn cứ để xác định hiện tượng ngạt thở cơ học.
“Thi thể đã cho chúng ta rất nhiều manh mối!” Đội trưởng Tiêu chỉ vào một vết sẹo phía dưới vú phải của nạn nhân, nói: “Có lẽ, đây là một dấu vết rất quan trọng.”
Tôi gật đầu nói: “Đây có khả năng là vết mổ túi mật. Hơn nữa, mô hạt tại bề mặt vết mổ vẫn rất mềm, cho thấy thời gian mổ chưa lâu.”
“Phải!” Đội trưởng Tiêu nói: “Theo tôi thấy, từ lúc mổ tới lúc bị sát hại, có lẽ chỉ khoảng hai tháng.”
“Vậy thì dễ rồi.” Đại Bảo nói: “Tới bệnh viện điều tra, người mổ túi mật hai tháng trước có lẽ không nhiều.”
“Nếu nạn nhân làm phẫu thuật tại Sâm Nguyên thì còn dễ.” Tôi nói: “Nếu là người từ nơi khác tới thì khó đấy. Anh quên rồi à, lúc nãy ở trên xe chúng ta đã phân tích có lẽ nạn nhân không phải người bản địa còn gì?”
Đội trưởng Tiêu và Lý Đại Bảo cùng gật đầu.
“Nếu là người ở nơi khác thì rất khó khoanh vùng.” Đội trưởng Tiêu nói: “Bây giờ chúng ta chỉ biết còn nước còn tát, điều tra từ người bản địa.”
“Giải phẫu đã nhé?” Tôi cảm thấy con dao phẫu thuật đang rung lên trên tay.
“Trong hõm bả vai sau lưng nạn nhân có hiện tượng xuất huyết do chèn ép rõ rệt.” Đầu tiên, tôi mổ phần lưng của nạn nhân ra: “Điểm này cho thấy trước khi tử vong, nạn nhân bị đè xuống một mặt phẳng và giãy giụa, hoàn toàn phù hợp với sự xuất hiện của vùng da trắng nhợt ở trước ngực mà chúng ta vừa phát hiện ra.”
“Phần cơ tại vùng cổ nạn nhân tuy đã thấm đầy máu.” Tôi nói: “Nhưng, vẫn có thể nhìn ra một số vết xuất huyết lớn dạng mảng ở lớp cơ dưới sâu nằm biệt lập với những chỗ thấm máu này.”
Đội trưởng Tiêu nói: “Đúng vậy, nhất trí với ý kiến của anh. Có lẽ, hung thủ đã tì đầu gối lên ngực nạn nhân, rồi bóp cổ khiến nạn nhân bị ngạt thở cơ học mà chết.”
Đại Bảo đang giải phẫu khoang ngực, bụng của nạn nhân, nói: “Nội tạng có hiện tượng tụ máu, ở tim có điểm xuất huyết, có thể hỗ trợ cho suy đoán nạn nhân tử vong do ngạt thở.”
“Ồ!” Đại Bảo dừng lại một lát, nói: “Trong dạ dày nạn nhân có thức ăn.”
“Để nguyên đó!” Tôi thấy Đại Bảo đang định đưa dao mổ rạch mở dạ dày thì ngăn lại: “Để em xem dạ dày cho.”
Tôi lấy một sợi dây mảnh buộc chặt hai đầu dạ dày của nạn nhân lại, rồi cẩn thận rạch mổ men theo bờ cong nhỏ của dạ dày. Trong dạ dày của nạn nhân có một ít nhũ trấp, không nhiều. Tôi đổ vật chất trong dạ dày lên một cái sàng, nâng lên mũi ngửi, rồi mang tới bên vòi nước ở đầu bàn giải phẫu xối nước rửa.
“Sao em lại thích làm việc này nhỉ?” Đại Bảo ọe một cái: “Mùi ghê quá!”
Tôi chẳng buồn để ý tới Đại Bảo, nhìn những thứ sền sệt đang từ từ hiện rõ trong sàng: “Trong nhũ trấp có lá rau, vỏ ớt, vỏ cà chua, trứng gà xào và rong biển. Tất nhiên, còn loáng thoáng có mùi rượu.”
“Có tác dụng gì không?” Đại Bảo hỏi: “Tìm người thích ăn những món này à?”
“Đương nhiên không phải!” Tôi lừ Đại Bảo một cái: “Có tác dụng chứ! Quan trọng là đằng khác, về họp tổ chuyên án, rồi nói tiếp.”
Đội trưởng Tiêu liếc nhìn tôi, mỉm cười hiểu ý.
Chúng tôi đo đạc được độ dài thân thể và độ dài đốt sống của nạn nhân, cân đo trọng lượng phần thân của nạn nhân, rồi bảo cậu thực tập sinh mang kính cận, dựa vào công thức trong sách để tính toán ra chiều cao và cân nặng. Tiếp đến, chúng tôi bắt đầu cưa lấy xương mu.
Khi chúng tôi bóc tách tổ chức mềm và xương sụn trên liên hợp xương mu, cậu thực tập sinh cận thị đã đọc ra kết quả: “Báo cáo đội trưởng Tiêu, nạn nhân cao 1,65474 mét, nặng 45,221 cân.”
Đội trưởng Tiêu phì cười: “Có cần thiết phải chuẩn xác đến thế không? Chỉ là phép tính mang ý nghĩa thống kê thôi mà. Đúng với suy đoán của tôi lúc đầu, nạn nhân cao khoảng 1,65 mét, nặng 45 cân.”
“Tuổi vẫn còn trẻ.” Tôi sờ vào chỗ tiếp nối của liên hợp xương mu, nói: “Có vẻ như mới khoảng 23 tuổi.”
“Có thể trực tiếp nhìn ra sao?” Anh chàng cận thị hỏi: “Chứ không cần phải tính toán à? Em nhớ là mỗi khi thi, em sợ nhất là phải học thuộc lòng những công thức phức tạp.”
Tôi nói: “Không tin? Thế cậu tính thử xem.”
Vừa dứt lời, bên ngoài bỗng vọng lại tiếng bước chân dồn dập.
Viên cảnh sát khu vực trông coi trạm xe bus vừa nãy chạy xộc vào cửa: “Thế này ạ! Mấy hôm trước, chúng em nhận được tin báo, nói là ở khu vực chúng em quản lý có một cô gái bị mất tích, đặc điểm nhận dạng chính là từng phẫu thuật túi mật hai tháng về trước. Vừa nãy nghe các anh nói mổ túi mật gì gì đó, em liền báo ngay cho người nhà mất tích. Họ liền theo em tới nhận xác đây.”
“Đã lấy ADN người thân của nạn nhân chưa?” Đội trưởng Tiêu hỏi.
“Lấy từ hôm báo tin mất tích, hiện đã có kết quả. Đợi có kết quả ADN của nạn nhân mới đối chiếu được.” Viên cảnh sát khu vực nói.
“Người mất tích chiều cao, cân nặng bao nhiêu, độ tuổi thế nào?”
“Người mất tích tên là Triệu Hồng, cao 1,62 mét, nặng chưa tới 50 cân, 23 tuổi.” Viên cảnh sát khu vực trả lời.
“Sai số trong phạm vi cho phép, quan trọng là tuổi rất chính xác.” Trên mặt đội trưởng Tiêu bừng lên một tia hy vọng.
Người đang gào khóc ngoài cửa chính là mẹ của Triệu Hồng. Bà mẹ được hai cô cảnh sát dìu vào phòng giải phẫu, vừa nhìn thấy mảnh xác đặt trên bàn mổ, bà đã ngất lịm. Cảnh sát khu vực vội vã bấm vào huyệt nhân trung của bà.
Đợi mẹ Triệu Hồng từ từ tỉnh lại, tôi thận trọng hỏi: “Bác khẳng định đây là con gái bác?”
Mẹ Triệu Hồng thoạt tiên rũ rượi gật đầu, sau đó bỗng gào lên xé họng: “Thằng Vương Siêu trời đánh thánh vật! Mày đã lừa gạt con gái tao, mày đã giết con bé! Tao sẽ không tha cho mày!”
Viên cảnh sát khu vực giải thích: “Là thế này. Khi báo tin mất tích, họ nói rằng Triệu Hồng qua lại thân mật với một anh hàng xóm tên là Vương Siêu. Nhưng, Vương Siêu nhà nghèo khó nên nhà Triệu Hồng không đồng ý cho con gái lấy Vương Siêu, còn giới thiệu cho Triệu Hồng một đám khác. Triệu Hồng không đồng ý, mấy hôm trước, đã cùng Vương Siêu bỏ nhà ra đi.”
“Thời đại này rồi mà vẫn còn ép duyên con cái?” Đại Bảo lầm bầm. Tôi biết anh ấy từng bị người nhà ép cưới nhưng vẫn nhất quyết lựa chọn cô người yêu hiện tại.
“Nếu nạn nhân là Triệu Hồng thật.” Tôi nói: “Thì Vương Siêu đúng là nghi can số một. Trước hết phải tìm Vương Siêu đã.”
Đại Bảo liếc xéo tôi: “Thế là phá được án rồi à? Vậy thì cần gì đến kỹ thuật nữa?”
Tôi chau mày: “Phá án sớm là tốt chứ sao? Còn về nhà ăn Tết nữa chứ!”
Mảnh Xác Bên ĐườngPhần 3
“Nạn nhân bị hung thủ tì đầu gối lên ngực, rồi bị bóp cổ dẫn tới tử vong do ngạt thở cơ học.” Đội trưởng Tiêu uể oải tổng kết. Manh mối mà chúng tôi tìm thấy có vẻ sắp sửa được đem ra làm chứng cứ xác thực: “Hung thủ không am hiểu về cấu tạo cơ thể người, xẻ xác nạn nhân một cách thô bạo, hơn nữa không có hành vi giao cấu trước khi nạn nhân tử vong.”
“Còn gì nữa không?” Giám đốc Công an huyện Sâm Nguyên Tiền Lập Nghiệp hỏi.
Đội trưởng Tiêu lắc đầu: “Bây giờ cần phải xem, phía Vương Siêu như thế nào đã.”
Tôi đằng hắng lấy giọng, tiếp lời: “Còn về vật chất trong dạ dày nạn nhân, tôi muốn đặc biệt nhấn mạnh một điểm.”
Mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía tôi.
“Trước khi chết, nạn nhân đã uống một chút rượu trắng.” Tôi nói: “Và ăn rau xanh, ớt, cà chua xào trứng, rong biển, không có tinh bột.”
“Vậy thì có thể nói lên điều gì?” Giám đốc Tiền hỏi.
“Trước hết, cho thấy nạn nhân bị sát hại trong lúc đang ăn cơm.” Tôi nói: “Thói quen của người Sâm Nguyên là ăn cơm, đã ăn là phải có cơm, nếu không sẽ không thấy no. Vật chất trong dạ dày nạn nhân vẫn còn nguyên hình thù, cho thấy mới ăn chưa lâu, còn chưa kịp tiêu hóa. Hơn nữa, dạ dày không đầy, chứng tỏ nạn nhân ăn chưa no.”
Mọi người gật đầu bày tỏ sự đồng tình.
Tôi nói tiếp: “Thứ hai, có lẽ là nạn nhân và hung thủ ăn cơm ở trong nhà. Thức ăn trong dạ dày của nạn nhân rất đơn giản, cho thấy món ăn không nhiều, có lẽ chỉ đủ hai người ăn, không thấy có thịt cá gì cả, hẳn không phải ăn ở nhà hàng.”
Đội trưởng Tiêu gật đầu nói: “Đúng vậy, trước đó chúng tôi cũng đã phân tích rồi, có lẽ hung thủ gây án trong nhà, sau khi giết chết nạn nhân đã xẻ xác bằng hai con dao có sẵn.”
Tôi nhìn sang đội trưởng Tiêu, nói: “Cuối cùng, điều này nói rõ hung thủ và nạn nhân quen biết nhau, hơn nữa điều kiện kinh tế không khá giả cho lắm. Trừ phi nạn nhân là người ăn chay, chỉ uống rượu và ăn rau củ quả, còn không thì chứng tỏ mối quan hệ giữa hai người khá thân thiết, không phải khách sáo hay giữ kẽ gì.”
“Bỏ nhà ra đi, thì khả năng kinh tế có được bao nhiêu?” Điều tra viên chính nói: “Theo ba điểm suy luận của anh, cơ bản đã khẳng định Vương Siêu là hung thủ?”
“Cũng có nghĩa là, trong lúc Vương Siêu và Triệu Hồng ăn cơm ở nhà, do xảy ra một vài mâu thuẫn nhỏ nên Vương Siêu đã bóp cổ Triệu Hồng tới chết, sau đó xẻ xác, vứt xác?” Giám đốc Tiền hỏi.
Tôi nhún vai, nói: “Tất nhiên, tất cả đều phải dựa trên một tiền đề, đó là nạn nhân đúng là Triệu Hồng.”
“Mẹ mà còn nhận nhầm con gái được à?” Điều tra viên chính hỏi.
“Chưa biết được.” Tôi giội một gáo nước lạnh lên đầu mọi người: “Trong lúc tâm trạng kích động thế này, thi thể lại không có đầu và tứ chi, khả năng nhận nhầm là rất cao.”
Reng reng…
Vừa dứt lời, điện thoại di động của đội trưởng Tiêu chợt đổ chuông rầm rĩ.
“A lô.” Đội trưởng Tiêu nhận điện thoại, sắc mặt lập tức sầm xuống.
Mọi người nhìn thấy phản ứng của đội trưởng Tiêu, đều âm thầm phán đoán về diễn biến vụ việc.
“Nạn nhân không phải là Triệu Hồng.” Đội trưởng Tiêu ngắt điện thoại, thất vọng nói: “Kết quả giám định ADN đã loại trừ rồi. Hơn nữa, sau khi đối chiếu với kho dữ liệu ADN của người mất tích, cũng không phát hiện ra manh mối nào.”
Mọi người đều ủ rũ cúi đầu thất vọng.
Đại Bảo xắn tay áo, buông ra một câu hết sức vô duyên: “Xem ra, vụ án này vẫn còn nhiều uẩn khúc.”
Giám đốc Tiền thở dài đánh thượt, nói: “Chậc! Rút ngay tổ tìm kiếm Vương Siêu về đã, không phải lãng phí công sức nữa.”
“Mọi người đừng vội nản.” Tôi gắng ra vẻ lạc quan: “Điều kiện của vụ án này vẫn rất tốt. Tuy chưa đối chiếu ra ADN nhưng những suy đoán của chúng tôi vẫn chính xác, chỉ cần tìm ra lai lịch thi thể thì đối tượng có mối quan hệ gần gũi nhất với nạn nhân có lẽ chính là hung thủ. Tôi muốn bổ sung thêm một điều, hung thủ có nhiều khả năng là nam giới. Bởi vì, để đưa một khúc thân mình nặng đến 25, 30 cân cộng thêm một tấm chăn bông tới hiện trường thì cần phải có sức khỏe. Hơn nữa, phụ nữ đeo cái túi xác rắn thế này rất dễ bị người khác chú ý. Đương nhiên, cũng không loại trừ khả năng thuê đàn ông làm giúp.”
“Tôi xin được nói vài lời.” Lâm Đào nãy giờ vẫn ngồi im lặng chợt lên tiếng: “Nhân viên pháp chứng chúng tôi còn có thêm một số phát hiện.”
“Thằng ranh này, có phát hiện sao không nói sớm?” Tôi nói.
“Lúc nãy thấy mọi người tràn đầy tự tin, tớ cứ nghĩ rằng vụ án thế là phá được rồi.” Lâm Đào chậm rãi nói: “Qua kiểm tra vật đựng mảnh xác, thấy cái túi xác rắn không có nhãn mác nên không biết được nơi sản xuất và nơi phân phối. Bông cũng là loại bình thường, qua xét nghiệm vật chứng vi lượng, ngoài vết máu ra thì trên bông không có bất cứ vật chứng có giá trị nào khác. Chăn bông cũng là loại được sản xuất tại vùng này, đoán rằng không có sự khác biệt nào đáng kể so với loại chăn bông được sản xuất trong phạm vi vài trăm cây số quanh đây. Tôi cảm thấy hung thủ quấn chăn bông quanh mảnh xác chỉ là để thấm máu, vì sợ máu chảy ra ngoài túi, bị người khác phát hiện ra. Lỡ có ai va phải cái túi, họ cũng sẽ nghĩ rằng bên trong đựng chăn chứ không phải là xác người.”
“Nói vào trọng điểm đi.” Đại Bảo sốt ruột nói.
“Chúng tôi phát hiện ra hai điều.” Lâm Đào nói: “Đầu tiên, ngoài tấm chăn bông quấn xác, còn có một chiếc áo.”
“Ồ!” Điều này có vẻ như nằm ngoài dự đoán của đội trưởng Tiêu: “Trước đó, chúng tôi không nhìn thấy.”
“Nó được quấn bên trong chăn bông.” Lâm Đào nói tiếp: “Có lẽ, khi quấn chăn bông, hung thủ đã chẳng may quấn cả áo vào, bản thân hung thủ cũng không biết. Chiếc áo được quấn lẫn trong chăn bông đáng lẽ không bị dính máu mới phải, nhưng trên áo lại có vết máu, chứng tỏ đây không phải là áo của nạn nhân thì cũng là áo của hung thủ. Đây là một chiếc áo thun dài tay của nữ, không phù hợp với thời tiết hiện giờ, tôi đoán nhiều khả năng là nạn nhân mặc lót ở bên trong. Chứ nếu là áo hung thủ mặc ở bên trong, sẽ không thể dính máu được.”
“Chiếc áo nhãn hiệu gì? Có đặc trưng nào không?” Tôi hỏi.
“Kể cũng lạ.” Lâm Đào nói: “Chiếc áo không có nhãn hiệu, trước ngực có vài ký tự như là chữ cái nhưng đã bị nhuốm máu hoàn toàn, không thể nhìn rõ được. Chúng tôi đã dùng phương pháp đặc biệt để làm cho chữ nổi lên, và đã đọc được ra đó là chữ Aloba.”
“Aloba?” Tôi nói: “Chưa nghe thấy bao giờ.”
“Chúng tôi cũng đã tra trên mạng.” Lâm Đào nói: “Và xác nhận không có nhãn hiệu quần áo nào như vậy, hoặc na ná như vậy.”
“Được rồi!” Giám đốc Tiền nói: “Chuyện này tạm thời để đấy đã, chúng tôi sẽ cử người tiếp tục điều tra. Còn phát hiện gì nữa?”
“Còn có một phát hiện nữa.” Lâm Đào nói: “Ở gần miệng túi, chúng tôi đã tìm ra ba dấu vân tay dính bụi.”
“Có vân tay?” Giám đốc Tiền mắt sáng rực.
“Đúng vậy!” Lâm Đào nói: “Là ba dấu vân tay dính bụi của ngón cái bàn tay phải, của cùng một người, rất rõ nét, có giá trị đối chiếu, và cũng đã loại trừ khả năng là vân tay của người báo cảnh sát. Nhưng, chúng tôi cũng chưa thể khẳng định đây có phải là vân tay của hung thủ hay không.”
“Tại hiện trường, cái túi được đặt ở một góc của bến xe bus.” Điều tra viên chính nói: “Nó không chắn mất đường đi, bởi vậy nếu không phải có người tò mò động chạm vào cái túi nhiều lần thì quả thực chỉ có thể là vân tay của hung thủ.”
“Kiểu gì thì trước hết vẫn phải bắt đầu điều tra từ dấu vân tay.” Giám đốc Tiền nói: “Ngoài điều tra vân tay, những nhóm khác vẫn tiến hành tìm kiếm lai lịch thi thể và điều tra về nhãn hiệu cái áo. Cuối cùng, vẫn phải cắt cử một tổ tìm kiếm xung quanh hiện trường, xem liệu có thấy tứ chi và đầu của thi thể hay không, như vậy sẽ có thêm được chút ít manh mối.”
“Vậy chúng tôi sẽ chờ tin của các anh.” Tôi ngáp một cái: “Gần đây, chúng tôi có quá nhiều vụ án khiếu nại, đi công tác triền miên, viết báo cáo liên tục, mệt mỏi quá.”
Đội trưởng Tiêu thông cảm nói: “Vậy các anh về nghỉ đi, có thức cả đêm cũng vô ích.”
“Tớ tới kho dữ liệu xem vân tay.” Lâm Đào nói: “Hệ thống đối chiếu vân tay tự động, thế nhưng đối chiếu thủ công vẫn chính xác hơn, nên tớ phải tới đó xem sao.”
“Được.” Tôi nói: “Nhưng, đừng quá sức đấy nhé, dù sao thì Sâm Nguyên cũng có chuyên gia pháp chứng chuyên nghiệp, cứ từ từ mà làm, sức khỏe là của mình.”
Tôi cảm thấy giọng điệu của mình chẳng khác gì như sư phụ.
Lâm Đào khẽ gật đầu, dẫn theo vài nhân viên pháp chứng vội vã đi ngay. Tôi và Đại Bảo lái xe đi tìm một khách sạn gần trụ sở Công an huyện nghỉ ngơi.
Do quá mệt mỏi, tôi lại mất ngủ lần nữa.
Án Vân Thái vẫn cứ lởn vởn bám lấy tôi như bóng theo hình, khiến tôi không thể nào quên được. Thật khó hiểu, đã biết được mẫu ADN của hung thủ, vậy mà tại sao mãi vẫn chưa thể phá án? Chắc hẳn hung thủ bình thường trông rất nghiêm túc tử tế, nếu không thì đã nằm trong danh sách nghi vấn của cảnh sát hình sự rồi. Vậy thì gã yêu râu xanh đã sát hại những năm mạng người kia rốt cuộc là một kẻ như thế nào?
Cùng với tiếng ngáy đều đều của Đại Bảo, đầu óc tôi cũng lơ mơ dần.
* * *
Sáng hôm sau, tiếng gọi cửa gấp gáp của Lâm Đào đã lôi hai chúng tôi ra khỏi cơn mộng đẹp.
Lâm Đào suốt đêm không ngủ, vậy mà rửa mặt đánh răng xong, trông vẫn tràn đầy tinh thần.
“Có tin vui nào không?” Tôi sốt ruột hỏi.
“Nhiều là đằng khác.” Lâm Đào cười nói: “Nhưng, còn phải kết hợp với kết quả điều tra tối qua mới có thể xác nhận tin tức này có phải là tin vui mà mọi người đang trông đợi không.”
“Còn úp mở gì nữa.” Tôi giục: “Nói mau lên!”
“1 giờ đêm qua, trong lúc đối chiếu với kho dữ liệu vân tay, chúng tớ đã tìm ra được đối tượng có dấu vân tay hoàn toàn trùng khớp với vân tay tại hiện trường.” Lâm Đào nói: “Đối tượng này tên là Lương Vĩ, 31 tuổi, người tỉnh Thái Dương, làm thuê ở thành phố Thái Hoa thuộc tỉnh lân cận. Hai năm trước, hắn bị bắt do trộm cắp xe đạp điện, bị kết án sáu tháng tù giam nên trong kho dữ liệu mới có vân tay của hắn.”
“Từng có tiền án tiền sự?” Tôi nói: “Có vẻ như trùng khớp với sự tàn nhẫn của hung thủ, rất khả nghi.”
“Hiện tại, điều tra viên đang điều tra xem, một tuần gần đây, hắn đã làm gì.” Lâm Đào nói: “Nếu loại trừ được khả năng hắn vô tình sờ vào cái túi xác rắn, không phải hắn gây án thì còn ai vào đây được nữa?”
“Mau tới tổ chuyên án.” Tôi phấn khởi thay quần áo.
Còn chưa bước chân vào cửa phòng làm việc của tổ chuyên án, tôi đã cảm nhận được bầu không khí phấn khởi, tôi biết chắc chắn đã có tin vui.”
“Tối qua chúng tôi đã liên hệ được với Công an huyện Thái Hoa tỉnh bạn, yêu cầu họ giúp đỡ.” Đội trưởng Tiêu nói: “Họ rất hợp tác, nhờ sự trợ giúp của họ, chúng tôi đã điều tra được Lương Vĩ đã bỏ việc từ một tháng trước, vẫn đang sống ở huyện Thái Dương thuộc thành phố Thái Hoa. Huyện Thái Dương cũng là quê của hắn. Về hành tung của hắn trong một tuần qua, chúng tôi chưa kịp nắm rõ, nhưng biết được hiện tại hắn vẫn đang ở huyện Thái Dương.”
Giám đốc Tiền nói: “Dù thế nào đi nữa, người tỉnh khác để lại dấu vân tay ở Sâm Nguyên chúng ta, ngay trên vật chứng tại hiện trường, bản thân chuyện này đã là một nghi vấn lớn. Bắt giữ hắn, có lẽ mọi việc sẽ sáng tỏ.”
“Cơ quan công an địa phương đã theo dõi hắn rồi.” Điều tra viên chính nói: “Có lẽ, sẽ hành động vào lúc thích hợp, chúng ta sẽ tới đó thẩm vấn trực tiếp.”
“Chúng tôi muốn đi cùng.” Tôi nhìn Đại Bảo và Lâm Đào, xin ý kiến của tổ chuyên án.
“Cũng được!” Đội trưởng Tiêu nói: “Tôi cũng đi, biết đâu hiện trường giết người xẻ xác lại chính là ở Thái Dương cũng nên.”
* * *
Tới Thái Dương, tôi gặp lại bạn học cũ thời đại học tên là Hộ Lâm Phong.
Sau cái ôm thắm thiết, Hộ Lâm Phong nói: “Lớp mình có mỗi cậu là thành đạt nhất, làm trưởng phòng trong sở Công an tỉnh, cậu xem bọn tớ này, vẫn chỉ là bác sĩ pháp y quèn tại công an huyện.”
“Pháp y ở đâu mà chẳng thế?” Tôi cười nói: “Sau khi bắt được đối tượng, điều tra viên đánh giá thế nào?”
“Cho rằng hắn là kẻ gây án.” Hộ Lâm Phong nói: “Khi bị bắt, hắn không nói được tiếng nào, run lên lập cập, không phải hắn thì còn ai nữa? Chứ nếu là tớ thì có mà kêu oan ầm ĩ cả đêm.”
Tôi bước tới bên ngoài cửa phòng thẩm vấn, nhìn qua ô cửa sổ, thấy Lương Vĩ đang ngồi trên ghế thẩm vấn, cắn chặt môi dưới, người run bần bật, chốc chốc lại đưa đôi tay bị tra trong còng số tám bưng cốc nước lên uống. Do hai tay run rẩy nên nước trong cốc bắn tung tóe ra ngoài.”
“Tớ lại cảm thấy có lẽ chúng ta bắt nhầm người rồi.” Tôi nói.
“Không phải chứ?” Hộ Lâm Phong kêu lên: “Nếu không phải hắn gây án, sao lại run như dẽ thế?”
“Tại cậu không biết tình tiết vụ án trước đó.” Tôi nói: “Hung thủ ra tay cực kỳ tàn nhẫn, giết người cực nhanh, xẻ xác thô bạo không chút ghê tay. Một kẻ có thể cầm dao băm chặt xương thịt của nạn nhân, vậy thì tâm lý của hắn không thể yếu đến thế được.”
“Nhưng, bảo là có vân tay của hắn cơ mà?” Cậu bạn nghiêng đầu hỏi.
Tôi không trả lời mà lặng lẽ bước vào phòng thẩm vấn, tới bên cạnh Lương Vĩ, nhẹ nhàng hỏi: “Đừng căng thẳng, chúng tôi chỉ muốn hỏi anh gần đây, có gây ra chuyện xấu nào không thôi.”
Lương Vĩ ngẩng đầu nhìn tôi, thấy tôi mỉm cười thân thiện thì đã đỡ run phần nào. Anh ta mấp máy môi, nhưng vẫn chưa thốt nổi nên lời.
Tôi nói tiếp: “Tôi tin anh không giết người, bởi vậy anh hãy nói thật.”
Lương Vĩ đột nhiên, khóc rống lên: “Đúng là tôi không giết người, tôi không giết người.”
“Vậy sao lúc bị bắt anh không kêu oan?”
“Chắc chắn, họ sẽ không tin, họ sẽ không tin tôi đâu.”
“Tôi tin anh!” Tôi chậm rãi nói: “Tôi nói cho anh biết, tôi tới đây là để minh oan giúp anh.”
Lương Vĩ nhìn tôi bằng ánh mắt tràn đầy cầu khẩn, sau đó uống vài ngụm nước, hít thở sâu vài cái, rồi nói: “Ba hôm trước, tôi đi qua một quán mì ở cạnh ga tàu. Tôi thường xuyên tới đó ăn mì. Tôi nhìn thấy một gã hói to khỏe, ăn mặc giống nông dân ra tỉnh làm thuê đang ngồi trên một cái ghế trước cửa quán mì, sau lưng để một cái túi xác rắn. Tôi lén lại gần nhấc thử, thấy rất nặng, nghĩ rằng có thể hắn giấu thứ gì đó bên trong. Tôi định tắt mắt nên len lén mở khóa nhìn vào trong, nào ngờ lại thấy một tấm chăn bông dính máu. Tôi sợ hết hồn hết vía, vội vã bỏ chạy về nhà, nằm suốt một ngày trời.”
“Thế sao lúc đó, anh không đi báo cảnh sát?”
“Tôi sợ cảnh sát lắm.” Lương Vĩ nói: “Tôi từng ngồi tù, ra tù cũng thường ăn cắp vặt, tôi sợ nếu đi báo cảnh sát, khéo lại bị đổ là nghi phạm giết người cũng nên. Các anh hãy tin tôi đi, đúng là tôi không giết người đâu tôi không hề giết người!”
Tôi lặng lẽ quay đi, rời khỏi phòng thẩm vấn, nói với điều tra viên chính: “Thả người, không phải anh ta đâu.”
Mảnh Xác Bên ĐườngPhần 4
“Không được!” Điều tra viên nói: “Dù thế nào thì vân tay cũng là của hắn, hắn vẫn là nghi phạm quan trọng.”
“Tôi đã bảo không phải là không phải!” Tôi sốt ruột nói: “Nhát gan như thế mà có thể giết người xẻ xác được sao? Hắn cũng không thể diễn được như vậy đâu.”
Từng đọc một số sách của thầy Khương Chấn Vũ nên tôi cũng hiểu chút ít về cách quan sát các phản ứng nhỏ của đối tượng.
“Không thả cũng không sao.” Đội trưởng Tiêu tiến lại giảng hòa: “Đối tượng này đã gây ra không ít vụ án trộm cắp, cũng nhân tiện giải quyết một số vụ án nhỏ.”
“Chúng ta tới quán mì xem thử.” Tôi nói: “Biết đâu hung thủ sống ở gần đó thì sao?”
“Tôi dẫn mọi người đi.” Hộ Lâm Phong nói.
Tới nơi rồi mới thấy thất vọng, quán mì rất gần ga tàu, có lẽ hung thủ trên đường tới nhà ga đã tiện đường ghé vào quán ăn.
“Có thể điều tra tàu hỏa từ Thái Dương tới Sâm Nguyên không?” Đội trưởng Tiêu hỏi điều tra viên địa phương: “Chí ít hiện tại chúng ta đã xác định được hiện trường giết người xẻ xác có lẽ là ở Thái Dương, thời gian di chuyển xác cũng đã biết rồi, là ba ngày trước.”
Điều tra viên lắc đầu, nói: “Không dễ điều tra. Lượng khách đi lại vào dịp Tết là đông nhất trong năm, Thái Dương chúng tôi và Sâm Nguyên các anh đều là đầu mối giao thông quan trọng, lưu lượng người rất đông, số lượng chuyến tàu qua lại giữa hai nơi cũng nhiều, thực sự không biết phải bắt tay từ đâu.”
“Sao Thái Dương chỗ anh lạnh thế nhỉ?” Một manh mối giá trị, đột nhiên bị cắt đứt giữa chừng, tôi thất vọng ghê gớm, cứ nghĩ tới việc phải ở lại ăn Tết mà lạnh buốt trong lòng.
“Đừng quá nôn nóng về vụ án, xem thử có khai thác thêm được chút manh mối nào từ chỗ Lương Vĩ không?” Hộ Lâm Phong nói: “Chúng ta đi tắm nước nóng đi, lạnh tê tái cả ngày rồi, thư giãn chút cho sảng khoái.”
Tôi đồng ý, cả đám leo lên xe khám nghiệm hiện trường do Hộ Lâm Phong lái.
Trên đường đi, trong lúc vô tình nhìn ra ngoài cửa sổ, tôi chợt trông thấy một tấm biển hiệu.
“Dừng xe, dừng xe!” Tôi vội vã kêu lên.
“Sao thế?” Hộ Lâm Phong đỗ xe lại bên đường, mặt mày ngơ ngác.
“Quán này, quán này!” Tôi chỉ vào tấm biển hiệu nói.
Hộ Lâm Phong nhìn theo hướng tôi chỉ, bối rối kêu lên: “Quán này không được đâu, là quán massage chân đấy.”
“Phải phải phải, chính là quán massage chân, chính là nó đấy.” Do kích động nên câu từ của tôi có phần lộn xộn.
“Quán này không đàng hoàng đâu.” Hộ Lâm Phong giải thích: “Có nhiều thứ mờ ám, lộn xộn lắm.”
“Ý của anh ấy không phải là vào quán ấy massage chân đâu.” Đội trưởng Tiêu cười nói: “Anh ấy đã vô tình phát hiện ra manh mối vụ án.”
Nghe đội trưởng Tiêu nói vậy, Đại Bảo, Lâm Đào và điều tra viên đều theo nhau nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đó là một cửa hiệu massage chân, trên tấm biển là một hàng chữ cái tiếng Anh: “Aloba”.