← Quay lại trang sách

Vụ Án Thứ 11 Oan Hồn Nhà Cổ-Phần 1

Tất cả những ai tìm hiểu về những tai họa của loài người đều tin rằng, phần lớn bất hạnh trên đời đều tới từ sự thiếu hiểu biết.

- Helvétius -

“Sư phụ!” Đại Bảo mừng rỡ reo lên: “Lâu lắm rồi không được cùng sư phụ chạy hiện trường đấy.”

Tuy mỗi lần tới hiện trường phá án, chúng tôi đều báo cáo lên sư phụ để đánh giá, sau đó từ những đánh giá này mà đúc rút ra một số kỹ xảo phá án, nhưng vẫn không thể trực quan sinh động bằng việc cùng sư phụ khám nghiệm hiện trường, tận mắt chứng kiến bản lĩnh lão luyện của sư phụ.

Do số lượng bác sĩ pháp y của sở Công an tỉnh có hạn nên tôi và sư phụ thường xuyên phải chia nhau ra làm việc, cơ hội cùng điều tra một hiện trường là cực hiếm. Tuy nhiên, hôm nay, sư phụ đã ngồi ngay ngắn ở ghế lái phụ chờ chúng tôi.

“Hiện trường quá nhiều nạn nhân, tôi phải đi.” Sư phụ nghiêm túc nói: “Mới đầu năm mới mà đã xảy ra vụ án thương tâm đến vậy, thật quá tàn nhẫn. Mọi người nghe rõ đây, chúng ta tuyệt đối không cho phép tội phạm nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, thản nhiên ăn rằm tháng Giêng được!”

Mồng 8 tháng Giêng, ngày đầu tiên đi làm trở lại sau kỳ nghỉ Tết, tôi, Đại Bảo và Lâm Đào đã nhận được chỉ thị từ trung tâm chỉ huy, 7 giờ sáng xuất phát, cấp tốc tới huyện Khánh Dương khám nghiệm hiện trường vụ án một gia đình ba người bị sát hại.

“Theo như trung tâm chỉ huy thông báo, có ba nạn nhân thiệt mạng.” Tôi nói: “Chắc là hai vợ chồng và một đứa con!”

Từ sau vụ án bé Thanh Hoa trong thời kỳ thực tập, tôi sợ nhất là vụ án trẻ nhỏ bị sát hại. Chúng còn chưa biết đến những điều tốt đẹp trên thế gian này đã bị tước đi quyền được sống, thật đáng căm phẫn.

Sư phụ lắc đầu, nói: “Cụ thể thế nào chưa rõ, hiện trường khép kín, bộ phận Pháp chứng của địa phương đang mở đường vào hiện trường. Cảnh sát khu vực sau khi nhận được tin báo, tiến vào trong nhà, phát hiện ra nạn nhân là một bà cụ và một phụ nữ trẻ. Theo phản ánh, trong nhà còn có một bé gái ba tuổi nhưng cảnh sát khu vực chưa tìm thấy, hiện tại coi như mất tích.”

Giết người để bắt cóc trẻ con? Không đến mức ghê rợn như vậy chứ? Tôi kinh hãi đến toát mồ hôi lạnh.

“Mong là đứa trẻ chạy đi đâu rồi.” Đại Bảo cúi đầu nói: “Có thể thoát khỏi tai nạn.”

“Chỉ mong là vậy.” Sư phụ thở dài.

* * *

Bên ngoài gió lạnh thấu xương, kính xe cũng mờ hơi nước, điều hòa thổi hết cỡ cũng vô tác dụng. Cứ chốc chốc, tôi lại phải đưa tay lau đi những giọt hơi nước bám trên kính, nheo mắt lái xe chật vật trên con đường quốc lộ đã đóng băng. Cần đảm bảo an toàn cho mọi người nhưng vẫn phải mau chóng tới được hiện trường, tổ chuyên án đang đợi chúng tôi. Chặng đường quả là gian nan.

Khánh Dương là một huyện phát triển trong tỉnh, cũng là huyện gần tỉnh lỵ nhất. Cùng với quá trình thành thị hóa nông thôn, huyện lỵ của Khánh Dương đã dần dần mở rộng đến gần tỉnh lỵ. Bởi vậy, hai bên đường lúc nào cũng là phố thị sầm uất, nên dù băng tuyết đầy trời, chỉ sau nửa tiếng đồng hồ chúng tôi đã tới huyện lỵ, sau đó đi thêm một tiếng nữa trên con đường làng nhỏ phủ đầy băng trơn tuột, tiến về phía ngôi làng hiện trường.

Tôi nhảy xuống xe, nhìn chiếc xe cảnh sát phủ kín bùn đất từ cửa sổ trở xuống, nói: “May quá, đi xe việt dã chứ nếu lái con Santana thì bây giờ khéo bùn bịt kín cả cửa sổ xe mất rồi.”

“Phía trước không đi tiếp được nữa đâu.” Viên cảnh sát khu vực dẫn đường cũng đã nhảy xuống khỏi xe, nói: “Bên trong toàn là đường đất cả, đầy ổ gà, đâu đâu cũng đóng băng, sa xuống đấy chắc lên không nổi. Tốt nhất là đi bộ vào vậy.”

Sư phụ mở cửa xe, vừa cúi xuống nhét gấu quần đồng phục vào trong tất vừa nói: “Chỗ hẻo lánh thế này, thời tiết lại khắc nghiệt, ai lại mò tới tận đây gây án cơ chứ?”

Sư phụ vẫn cứ là sư phụ, chưa vào hiện trường đã có thể khoanh vùng điều tra.

Trời quá lạnh, người tới xem cũng không nhiều.

Hiện trường là một ngôi nhà nằm trơ trọi một mình trong phạm vi vài trăm mét xung quanh đều là đồng ruộng và ao hồ. Ngôi nhà trông cổ kính nhưng không hề cũ kỹ. Giữa những khe gạch xanh mọc đầy rêu phong, trên tường phủ kín dây thường xuân đã héo úa, lấm tấm những vụn tuyết trắng vẫn chưa tan hết.

Sư phụ dẫn chúng tôi bước thấp bước cao đi một vòng quanh ngôi nhà cổ, chốc chốc lại đẩy thử vào cửa sổ.

“Cửa sổ đều khóa chặt, chẳng lẽ hung thủ xâm nhập từ cửa chính?” Đại Bảo băn khoăn.

“Mặt tường bên ngoài đều là dây thường xuân, nếu trèo tường vào nhà, chắc sẽ để lại dấu vết phải không?” Sư phụ quay sang hỏi Lâm Đào.

Lâm Đào gật đầu: “Tường cao thế này, nếu trèo lên đương nhiên sẽ để lại vết giẫm đạp, vậy thì chắc chắn sẽ có dấu vết trèo vào.”

“Điều tra viên chính đến rồi, chúng ta tới hỏi xem, tình hình thế nào.” Tôi nói với sư phụ.

Sư phụ khẽ gật đầu, chật vật bước đi trên đoạn đường lép nhép bùn nhão trộn lẫn với băng, từ phía sau ngôi nhà vòng đến cổng chính của hiện trường. Ngoài cổng chính thấy có xác pháo đã được quét gom vào một chỗ, có thể đặt dụng cụ khám nghiệm tại đó. Tôi ngồi xuống, bốc lấy một nắm xác pháo quan sát, không khí năm mới còn phảng phất đâu đây, dường như vẫn nghe thấy tiếng cười nói vui vẻ vọng lại trước cổng từ vài hôm trước.

“Hộ này có bốn người thuộc ba thế hệ sinh sống.” Điều tra viên nói: “Bà Cổ Hương Lan năm nay ngoài 60 tuổi, đã ở góa nhiều năm, chỉ có một cô con gái tên là Chu Phượng, năm nay 29 tuổi. Tuy Cổ Hương Lan một mình nuôi con, nhưng do nhà họ Chu làm nghề kinh doanh nên rất khá giả. Bốn năm trước, bà Cố đã kén một chàng rể cho Chu Phượng, tên là Tôn Hải Âu, một đứa trẻ mồ côi.”

“Kén rể?” Tôi ngạc nhiên hỏi: “Thời đại này mà vẫn còn chuyện đấy à?”

Điều tra viên cười nói: “Còn chứ, con còn theo họ mẹ nữa cơ.”

“Ồ!” Tôi nói: “Lạ thật đấy!”

Sư phụ xua tay, ý bảo tôi để điều tra viên tiếp tục trình bày vụ án. Tôi vội im bặt.

“Ba năm trước, vợ chồng Tôn Hải Âu và Chu Phượng sinh được một bé gái.” Điều tra viên tiếp tục kể: “Đứa bé tên là Chu Lanh Lợi. Đúng như tên gọi, cô bé rất xinh xắn, thông minh, lanh lợi, đáng yêu, ai nhìn cũng thích. Hơn 6 giờ sáng hôm nay, một người dân trong làng đến rủ Chu Phượng lên thị trấn mua đồ, nhưng gõ cửa mãi mà không thấy ai ra mở, bèn đi vòng ra cửa sổ gian nhà chái phía tây nằm gần cổng chính của khu nhà.”

“Do Tôn Hải Âu bất mãn vì con mang họ mẹ nên đã sát hại mẹ vợ và vợ, sau đó dẫn con bỏ trốn?” Tôi nhịn không nổi buột ra một câu.

Điều tra viên nói: “Điều tra hiện trường sơ bộ không phát hiện ra dấu vết lục lọi. Khóa cổng chính vẫn còn nguyên vẹn, không có dấu vết cạy phá, các cửa sổ đều đóng chặt. Bức tường bên ngoài chúng tôi cũng đã kiểm tra một lượt rồi, không thấy có dấu vết leo trèo.”

“Ý anh là.” Sư phụ xoa cằm: “Thứ nhất, đây giống như một vụ án giết người vì thù hận. Thứ hai, hung thủ đã đàng hoàng tiến vào hiện trường?”

“Không chỉ có vậy!” Điều tra viên nói: “Bác sĩ pháp y của chúng tôi đã tiến hành khám nghiệm sơ qua thi thể của Cổ Hương Lan, nhận định Cổ Hương Lan đã bị sát hại trong lúc ngủ say.”

“Việc này nói lên điều gì?” Lâm Đào hỏi.

“Cổ Hương Lan sống ở gian nhà chái phía tây gần cổng chính nhất, nếu hung thủ gõ cửa vào nhà, có lẽ Cổ Hương Lan sẽ là người đầu tiên dậy mở cửa.” Điều tra viên nói: “Bởi vậy, chúng tôi ngờ rằng hung thủ đã dùng chìa khóa để mở cửa vào nhà.”

“Có vẻ như chúng ta đã tìm ra được nghi phạm số một.” Sắc mặt nặng nề của sư phụ giãn ra chút ít: “Quan hệ giữa Tôn Hải Âu và Chu Phượng ra sao? Tôn Hải Âu tối qua đã làm những gì?”

“Vô cùng khả nghi!” Điều tra viên nuốt nước bọt, nói: “Theo phản ánh của người làng, hai tháng trước, Tôn Hải Âu nảy sinh mâu thuẫn với gia đình vợ, sau đó bỏ ra ngoài làm thuê, từ đó đến nay, chưa quay trở về lần nào.”

“Thời gian gây án đã được loại trừ chưa?” Tôi hỏi.

Điều tra viên nở một nụ cười bí hiểm, lắc đầu, khẽ nói: “Chúng tôi đã điều tra theo số chứng minh thư của Tôn Hải Âu, hôm qua Tôn Hải Âu đã đi tàu cao tốc từ Thượng Hải về tỉnh lỵ.”

“Thế người đâu?” Sư phụ hỏi.

“Hiện giờ, vẫn chưa tìm thấy.” Điều tra viên nói: “Đây là điểm khả nghi nhất, anh ta đã trở về, không phải về nhà thì còn đi đâu nữa? Ngoài ra, mẹ vợ và vợ chết, con gái lại mất tích, điểm này nói lên điều gì?”

“Tàu cao tốc tới tỉnh lỵ lúc mấy giờ?” Sư phụ hỏi tiếp.

“1 giờ sáng.” Điều tra viên đáp.

“Từ ga tàu tới đây mất hơn một tiếng đồng hồ.” Đại Bảo nói: “Vậy thì khoảng hơn 2 giờ sáng là anh ta có thể về tới nhà rồi.”

“Đã điều tra ra tối qua nạn nhân làm những gì chưa?” Sư phụ bấm đốt ngón tay tính toán thời gian, hỏi.

“Tối qua có đám cưới con trai trưởng thôn.” Điều tra viên nói: “Ba người trong nhà đều đi ăn cỗ cưới. Đại khái là ăn cỗ lúc 7 giờ tối, sau đó ‘quậy phá’ phòng tân hôn của cô dâu chú rể, tới hơn 9 giờ mới về.”

“Nạn nhân có thù oán với ai không?” Sư phụ hỏi.

Điều tra viên lắc đầu.

“Làm việc hiệu quả thật đấy.” Sư phụ gật đầu khen: “Chúng tôi còn chưa khám nghiệm tử thi mà các anh đã sắp phá án được rồi.”

Điều tra viên ngượng nghịu gãi đầu gãi tai, nói: “Thì quan hệ nhân quả rõ rệt quá còn gì?”

“Dù thế nào đi nữa, chúng tôi vẫn phải vào xem hiện trường.” Sư phụ nói: “Cố gắng tìm thêm ít chứng cứ để tình tiết vụ án thêm sáng tỏ.”

* * *

Bước vào cổng chính mới nhận ra khu nhà này rộng hơn tưởng tượng nhiều. Gian nhà chính và hai gian nhà chái tạo thành hình chữ U, ở giữa là khoảnh sân khá rộng. Quanh nhà chất đống một số đồ vật tạp nhạp, nhưng nhìn qua vẫn rất sạch sẽ gọn gàng.

“Bình thường, Chu Phượng và Chu Lanh Lợi sống ở gian chính.” Điều tra viên vừa nói vừa đưa tay chỉ: “Gian nhà chái phía đông dành cho khách ngủ lại, cạnh gian phía đông có một gian nhỏ nữa, là bếp. Cổ Hương Lan sống ở gian phía tây, cạnh gian phía tây là nhà vệ sinh.”

“Bình thường, nhà Cổ Hương Lan sống bằng nghề gì?” Tôi hỏi.

“Nhà họ có một vườn cây ăn quả.” Điều tra viên đáp: “Hàng năm thu nhập rất khá, hơn nữa nghe nói tổ tiên nhà họ để lại khá nhiều vàng thỏi, nói chung là không phải lo lắng chuyện chi tiêu.”

Chính giữa sân có lẽ là một tử thi. Nhưng, để phòng ngừa môi trường xung quanh gây ô nhiễm và tránh ánh mắt tò mò của dân làng, nhân viên khám nghiệm hiện trường đã dùng vải nilon phủ lên. Xung quanh thi thể có vết máu phun và vết máu bôi quệt thành mảng, còn có một số vết giày và vết chân trần dính máu, rõ ràng là dấu vết vật lộn.

Sư phụ tới bên thi thể, vén một góc tấm nilon lên.

Tôi nhìn xuống bên dưới tấm nilon, thấy nạn nhân nằm sấp dưới đất, mặt nghiêng sang một bên, là một phụ nữ trẻ, vóc dáng nhỏ nhắn, tóc bết máu lòa xòa, che kín khuôn mặt.

Cô mặc một chiếc áo ngủ bằng vải cotton màu trắng, cổ áo và ống tay áo đều ướt sũng những máu.

Lâm Đào lấy thước đo vết chân ra đo đạc dấu giày tại vị trí rõ nhất, nói: “Theo tính toán, có lẽ hung thủ đi giày cỡ 40.”

“Cỡ 40?” Tôi nói: “Người lớn, có vẻ không cao?”

Lâm Đào gật đầu.

Sư phụ quay lại hỏi điều tra viên ở phía sau: “Theo như các anh biết thì Tôn Hải Âu vóc người thế nào?”

“Không cao.” Điều tra viên giở sổ ghi chép, nói: “Nhìn chung là chưa tới 1,7 mét. Vai to ngực nở, thuộc mẫu người vạm vỡ khỏe mạnh.”

“Nhìn từ dấu vết.” Lâm Đào nói: “Cỡ giày thì tương đồng nhưng dấu giày trông lại khá nông, không giống như của người nặng cân. Nhưng, không thể xem đây là chứng cứ được. Chất liệu giày, tư thế đứng và chất đất đều sẽ gây ảnh hưởng.”

“Tôi lại không chú ý tới điểm này.” Sư phụ ngồi thụp xuống, ngẫm nghĩ một lát, rồi nói: “Chúng ta hãy nhìn Chu Phượng mà xem, chỉ cao hơn 1,5 mét, cùng lắm cũng chỉ tầm 48, 49 cân. Tầm vóc như vậy, có thể quần nhau với Tôn Hải Âu sức dài vai rộng lâu được đến thế không?”

Theo hướng chỉ của sư phụ, tôi nhìn vào dấu vết vận lộn và những vết máu dạng nhỏ giọt trên nền đất trong sân, nói: “Sư phụ nói cũng phải, phạm vi rộng thế này, lượng máu lại nhiều thế kia, có lẽ nạn nhân mất quá nhiều máu nên mới gục ngã.”

“Nếu Tôn Hải Âu muốn giết Chu Phượng, anh thấy có phải vất vả đến thế không?” Sư phụ hỏi điều tra viên.

Đại Bảo ngồi xuống bên cạnh nạn nhân, đẩy gọng kính trên sống mũi, nói: “Dù gì thì họ cũng là vợ chồng, biết đâu là không đành lòng ra tay?”

“Hắn đã giết một người rồi.” Sư phụ nói: “Có câu giết người thì đỏ mắt, đã giết một người thì có giết thêm nữa cũng sẽ không ghê tay đâu. Nếu hắn đã giết Cổ Hương Lan thì còn có gì mà đành lòng với không đành lòng nữa?”

“Sếp Trần.” Điều tra viên hỏi: “Anh căn cứ vào đâu mà khẳng định hung thủ đã giết Cổ Hương Lan trước?”

Sư phụ chỉ vào gian nhà chái phía tây.

Nhân viên khám nghiệm hiện trường đang phun chất Luminol xuống mặt đất từ gian phòng phía tây tới bên xác Chu Phượng, từ vết chân dính máu từ từ hiện rõ.

Oan Hồn Nhà Cổ

Phần 2

“Ngoài một số vết chân dính máu ở gần thi thể Chu Phượng, còn có một số vết chân máu ẩn.” Lâm Đào đi theo hàng vết chân máu ẩn ở trong sân, nói: “Vết chân máu ẩn đi ra từ gian nhà chái phía tây, màu nhạt dần, tới bên thi thể Chu Phượng thì đi loanh quanh một lát, sau đó đi đi lại lại trong sân, chồng chéo lên nhau, cuối cùng thì mất hẳn.”

“Vì đi lại nhiều nên vết máu đã dần dần mờ đi phải không?” Tôi hỏi.

Lâm Đào khẽ gật đầu: “Đế giày của hung thủ không dính nhiều máu, sức ma sát trên mặt sân xi măng để lại rất lớn, đi khoảng hai vòng, về cơ bản đã không thể phát hiện ra dấu vết được nữa.”

“Đã hiểu chưa?” Sư phụ quay trở lại với câu hỏi: “Vết chân dính máu đi ra từ gian nhà chái phía tây, sau đó không quay vào trong phòng nữa. Bởi vậy, có lẽ hung thủ đã giết Cổ Hương Lan trước, khiến máu dính vào giày, sau đó lại đi ra sân giết Chu Phượng.”

Điều tra viên gật đầu.

Tôi lại hỏi: “Hung thủ đã giết Chu Phượng, rồi còn quanh quẩn đi lại trong sân làm gì nữa?”

Sư phụ khẽ lắc đầu: “Nhìn từ góc độ tâm lý tội phạm, sau khi giết người sẽ có rất nhiều kiểu trạng thái tâm lý rất phức tạp, kiểu gì cũng có. Câu hỏi của cậu phải đợi đến khi tóm được hung thủ mới trả lời được.

“Vậy, ý của sếp Trần là chúng ta đã sai khi nghi ngờ Tôn Hải Âu?” Điều tra viên có vẻ lo lắng.

Sư phụ lắc đầu: “Không, căn cứ này nhiều nhất cũng chỉ là một điểm khả nghi, qua điều tra sơ bộ của các anh, Tôn Hải Âu vẫn là nghi phạm số một.”

Sư phụ nói xong, lại nhìn vào dấu vết vật lộn trong sân, đứng thẳng dậy, vỗ vỗ cho bụi đất rơi khỏi găng tay, nói: “Đi, tới gian phòng phía tây xem sao.”

Chủ gian phòng này hẳn là người chăm chỉ, chịu khó. Gian phòng rất ngăn nắp gọn gàng, quét dọn sạch bóng. Nhưng, người chủ chăm chỉ này lại đang nằm trên giường, im lìm bất động, máu vẫn đang chảy xuôi theo cánh tay phải buông thõng, nhỏ tong tỏng xuống đất.

Trong phòng kê một chiếc tủ lắp ghép, rất sạch sẽ gọn gàng, không hề có dấu vết lục lọi. Đối diện với tủ là một giường đơn, đầu giường và một cạnh giường dựa sát tường, bên đầu giường kê một chiếc tủ nhỏ bằng gỗ gụ rất tinh xảo, có lẽ cũng là đồ cổ.

Cổ Hương Lan nằm trên giường, đầu, mặt và cổ máu thịt lẫn lộn. Tôi tiến lại gần quan sát, vừa nhìn đã giật nảy mình hãi hùng. Khuôn mặt của Cổ Hương Lan đã bị hung khí sắc băm vằm, mắt mũi miệng nát nhừ cả. Trên cổ còn có một vết thương rất lớn, mép vết thương có nhiều vạt da, có lẽ bị hung thủ chém liên tiếp nhiều nhát cho tới khi chết hẳn.

Trên tường bên đầu giường và trên kệ đầu giường bắn tung tóe những vết máu dạng phun, nhìn vào có thể dễ dàng phán đoán được rằng chiếc giường chính là hiện trường ban đầu nơi Cổ Hương Lan bị sát hại.

Sư phụ nhấc hai bàn tay của Cổ Hương Lan lên, nói với bác sĩ Vương của Công an huyện đang đứng bên cạnh: “Trên tay của nạn nhân không có dấu vết kháng cự, thậm chí trên giường cũng không có vết máu bôi quệt do cơ thể xê dịch tạo nên, các anh phán đoán rất đúng, khi bị chém liên tiếp, nạn nhân không hề đề phòng.”

“Đã đo nhiệt độ hậu môn chưa?” Đại Bảo hỏi.

Bác sĩ Vương gật đầu: “Đo rồi, nhưng thân nhiệt của hai thi thể có sự chênh lệch rất lớn.”

Sư phụ nói: “Đúng vậy, thi thể của Chu Phượng ở ngoài trời, còn Cổ Hương Lan ở trong phòng. Gian phòng này giữ nhiệt tốt, nhiệt độ trong ngoài phòng chênh lệch rất lớn, đương nhiên sẽ gây ảnh hưởng rõ rệt tới tốc độ hạ nhiệt của thi thể, cũng gây khó khăn đáng kể cho việc phán đoán thời gian tử vong.”

“Bởi vậy, nên không thể phán đoán chuẩn xác được.” Bác sĩ Vương nói: “Đại khái là trong khoảng thời gian từ 12 giờ đêm hôm qua, tới 3 giờ sáng nay.”

“Tôn Hải Âu có đủ điều kiện gây án.” Đại Bảo nói.

Sư phụ không trả lời, ngồi xuống xem xét cánh cửa tủ đầu giường, vẫy tay về phía Lâm Đào nói: “Lại đây, xem trên cánh cửa tủ có vết gì thế này?”

Lâm Đào soi đèn chiếu vào cánh cửa tủ đầu giường quan sát một lát, rồi kêu lên: “Sếp Trần nhìn đúng rồi ạ, đây có lẽ là vết găng tay dính máu.”

“Vết găng tay dính máu?” Tôi nói: “Tôn Hải Âu về nhà mình giết người, tại sao lại phải đeo găng tay?”

“Mùa đông, đeo găng tay có gì lạ đâu?” Lâm Đào nói.

“Vậy tại sao giết người xong, còn lục tủ?” Tôi hỏi.

“Dấu vết này diện tích nhỏ, màu sắc nhạt.” Lâm Đào nói: “Không loại trừ khả năng hung thủ vô tình quệt tay vào tủ đầu giường.”

“Không!” Sư phụ lúc này, đã mở cánh cửa tủ, nhìn vào trong xem xét.

“Sư phụ phát hiện ra gì thế?” Tôi vội vã nhoài người lại hỏi.

Sư phụ nói: “Cậu nhìn kỹ trong tủ xem, có vấn đề gì không?”

Tôi ngồi xuống bên cạnh tủ, nhìn vào trong. Trong tủ có một vài cuốn sổ, thuốc và ít đồ lặt vặt được sắp xếp gọn gàng, không có dấu vết lục lọi. Tôi nhìn thấy phía trên có một ngăn kéo, liền cẩn thận kéo ra xem. Trong ngăn kéo có vài cuốn album, không có gì khác thường.

“Không có vấn đề gì cả!” Tôi nói: “Hoàn toàn không có dấu vết lục lọi, không phải là giết người cướp của.”

Sư phụ lắc đầu, nói: “Cậu nhìn sai trọng điểm rồi!”

Nói xong, sư phụ cầm đèn chiếu chuyên dụng soi vào mặt trong cánh cửa tủ, đưa tay chỉ, rồi nói: “Cậu không nhận ra đây là cái gì à?”

Tôi lấy kính lúp ra, nhìn theo hướng chỉ của sư phụ, kinh ngạc kêu toáng lên: “Là vết máu phun!”

“Giật cả mình!” Đại Bảo nói: “Ờ… vết máu phun thì có gì bất thường? Sao phải thảng thốt thế?”

Tôi và sư phụ cùng nhìn Đại Bảo.

Đại Bảo ngẫm nghĩ một chốc, đột nhiên bừng tỉnh: “Ơ… phải rồi, vết máu phun tại sao lại chạy được vào bên trong cánh tủ thế?”

Lâm Đào gật đầu, đây là một phát hiện quan trọng.

“Chỉ có một khả năng.” Sư phụ giơ một ngón tay lên, nói: “Khi hung thủ sát hại Cổ Hương Lan, cánh cửa này đang mở.”

“Rõ ràng là chẳng ai đi ngủ mà lại mở cửa tủ đầu giường cả.” Tôi nói: “Vậy thì rất có thể trong lúc mở cửa tủ, hung thủ đã khiến nạn nhân giật mình tỉnh giấc, vì thế mới vội vàng chém chết nạn nhân.”

“Liệu có phải trong lúc hung thủ hành hung nạn nhân đã vô tình làm cánh cửa bật ra?” Lâm Đào hỏi.

Tôi thử kéo cánh cửa vài cái, nói: “Không thể, cánh cửa có bản lề, trừ phi kéo mở hoàn toàn, nếu không sẽ tự động đóng lại. Chắc cái tủ này cũ quá rồi, bản lề bị gỉ nên đóng mở lại càng khó, không kéo mạnh thì không thể mở ra được.”

Lâm Đào cũng kéo thử vài cái, nói: “Phải, chắc chắn là hung thủ đã mở cửa tủ, sau đó giết người, rồi dùng găng tay dính máu đẩy đóng cánh cửa tủ lại.”

“Ý em là, đây là một vụ trộm cắp diễn biến thành giết người cướp của?” Đại Bảo sửng sốt hỏi.

“Liệu có phải là Tôn Hải Âu lén lút tìm kiếm thứ gì đó?” Sư phụ nói: “Sau khi khám nghiệm dấu vết, đã có thể loại trừ khả năng hung thủ lục lọi hiện trường sau đó sắp xếp lại như cũ không?”

Lâm Đào bèn thì thầm hỏi han nhân viên pháp chứng của Công an huyện Khánh Dương một lát, rồi nói với sư phụ: “Có thể loại trừ khả năng hung thủ lục lọi hiện trường sau khi giết người. Tất cả các loại hòm, tủ đều đã xử lý cả rồi, xác nhận sau khi đeo găng tay dính máu, hung thủ không động chạm vào bất cứ đồ vật nào.”

Sư phụ cúi đầu, ngẫm nghĩ một lát, rồi nói: “Hiện trường này rất giống với hiện trường trộm cắp diễn biến thành giết người cướp của chứ không giống với hiện trường giết người vì thù oán. Tuy nhiên, theo điều tra sơ bộ thì Tôn Hải Âu vẫn rất đáng ngờ. Ôi, tôi cũng thấy rối bù canh hẹ lên rồi.”

“Sếp Trần.” Lâm Đào nói: “Vừa rồi, em cũng đã kiểm tra gian nhà chái phía đông và gian chính, có thể khẳng định hung thủ không hề tới đó.”

“Vậy bước tiếp theo, chúng ta làm gì?” Đại Bảo hỏi.

“Trước hết, gọi người chuyển thi thể tới nhà xác đã.” Sư phụ nói: “Khám nghiệm tử thi xong, mới có thể tiến hành phân tích tổng hợp được.”

“Vậy bây giờ chúng tôi…” Điều tra viên có vẻ thấp thỏm. Vừa nghe nói có thể là vụ án cướp của, điều tra viên đã lo lắng thấy rõ, bởi lẽ nếu đúng là như vậy, mà không lấy được vật chứng dấu vết quan trọng tại hiện trường, công tác điều tra tiếp theo sẽ hết sức khó khăn.

“Tôn Hải Âu vẫn là nghi phạm số một.” Sư phụ nói: “Cứ tìm ra đối tượng này đã, rồi tính. Còn nữa, phải tìm bằng được đứa trẻ. Nếu Tôn Hải Âu mang đứa trẻ chạy trốn mất rồi thì khó mà tìm ra được. Ngoài ra, Lâm Đào ở lại đây, một mặt tiếp tục nghiên cứu hình thái vết máu, mặt khác tìm kiếm thử xem, có phát hiện ra dấu vân tay nào không.”

Lâm Đào gật đầu, nói: “Vâng, nhưng hy vọng rất mong manh, dù gì hung thủ cũng đã đeo găng tay.”

Sư phụ tháo găng tay, vỗ vai Lâm Đào khích lệ, sau đó quay lại nói với tôi: “Đi thôi, đường khó đi, cố gắng nhanh lên, tổ chuyên án đang chờ tin của chúng ta.”

Tôi gật đầu, cùng sư phụ quay ra sân.

Tôi không yên tâm, lại quan sát một lượt quanh sân lần nữa. Những đống đồ đạc tạp nham vẫn lặng lẽ nằm gọn gàng ở các góc tường. Đột nhiên, tôi phát hiện ra tại một góc sân cạnh nhà vệ sinh có một vại nước trông hết sức bình thường.

Sư phụ chống nạnh trong sân, cũng đang quan sát khắp lượt từng đống đồ vật xung quanh. Cuối cùng, ánh mắt của tôi và sư phụ cùng tập trung vào vại nước.

Quanh mép vại nước có một vòng tuyết trắng, nhưng non nửa vòng ở phía ngoài lại không thấy tuyết nữa, đây là một vết quệt còn mới.

Tôi và sư phụ không hẹn mà cùng bước lại bên vại nước, nhìn vào bên trong cái vại cao cỡ 1,2 mét.

Và chúng tôi đã phẫn nộ đến cực điểm.

Vì chúng tôi đã nhìn thấy một đôi chân trẻ con.

* * *

Nạn nhân đúng là Chu Lanh Lợi, chính là cô bé ba tuổi xinh xắn đáng yêu trong nhà.

Nhìn thấy thi hài bé nhỏ, tất cả chúng tôi đều đau xót đến thắt lòng. Đứa bé bị dìm trong vại nước lạnh ngắt, làn da đã đỏ tấy và cứng đờ. Cặp mắt to xinh xắn mở tròn, như thể vẫn chìm trong cơn khiếp đảm trước tai nạn thình lình ập tới.

Bé gái được vớt lên, đặt trên một tấm vải nilon trải rộng. Em bé mặc một chiếc áo cotton dài tay, không mặc quần, hai chân trần, tóc ướt rượt, nằm im lìm dưới đất.

Rất nhanh, quần ngủ của bé gái cũng được vớt ra khỏi vại nước.

“Liệu có phải là…” Tôi không dám tưởng tượng gã hung thủ biến thái kia đã giày vò đứa trẻ thơ vô tội ra sao, cố gắng suy diễn để tự an ủi mình: “khi bị dìm xuống nước, quần tự tụt ra?”

“Cậu thấy có thể không?” Sư phụ chau mày nói: “Khả năng là có hành vi hãm hiếp hoặc dâm ô.”

Sư phụ quan sát bề ngoài thi thể bé gái, xung quanh hai cổ chân có một vòng xuất huyết dưới da, ngoài ra không phát hiện thấy có bất cứ tổn thương nào khác.

“Hung thủ đã túm chặt hai chân đứa trẻ, dốc ngược đầu xuống, rồi ném vào trong vại nước. Sư phụ nói: “Còn về nguyên nhân tử vong cụ thể, cần phải khám nghiệm tử thi mới kết luận được.”

“Tôn Hải Âu rất yêu con gái.” Điều tra viên hết sức băn khoăn: “Lúc nãy các anh nói, Chu Phượng vật lộn với hung thủ, hai bên cân sức, tại hiện trường có dấu vết lục lọi trong tủ đầu giường, hiện giờ lại thêm tình tiết Chu Lanh Lợi bị sát hại, điều này càng chứng tỏ kẻ gây án không phải là Tôn Hải Âu.”

Chúng tôi không ai nói câu nào. Rõ ràng cái chết của bé gái đã vượt quá ngưỡng chịu đựng của mọi người, khiến tất cả đều chìm trong đau đớn phẫn nộ.

“Vại nước rất khuất nẻo, lần đầu khám nghiệm hiện trường, chúng tôi đã không phát hiện ra.” Trưởng phòng Kỹ thuật hình sự Công an huyện Khánh Dương giải thích.

Sư phụ xua tay: “Tới nhà xác thôi, vụ án nan giải hơn tưởng tượng đấy.”

“Hung thủ là một kẻ như thế nào nhỉ?” Tôi ngồi trên xe, rầu rĩ nói: “Sát hại bé gái quá tàn nhẫn, không một chút động lòng, liệu có còn là con người nữa không?”

Sư phụ nói: “Có hai khả năng. Thứ nhất, là kẻ cực kỳ biến thái. Thứ hai, là kẻ thiểu năng trí tuệ không biết nhận thức.”

“Sư phụ thấy liệu Tôn Hải Âu có phải là kẻ gây án không?” Tôi hỏi tiếp.

“Hiện tại, vẫn chưa thể loại trừ.” Sư phụ nói: “Bởi vì, tôi và cậu đều không biết Tôn Hải Âu là người như thế nào. Một người đàn ông chịu sống cảnh chó chui gầm chạn, bị đè nén lâu ngày, khi áp lực tâm lý lên tới đỉnh điểm, chuyện gì cũng có thể làm ra.”

Tôi gật đầu, nhìn về phía trước, đã thấy cánh cổng của nhà xác huyện Khánh Dương hiện ra trong tầm mắt.

Oan Hồn Nhà Cổ

Phần 3

Khám nghiệm tử thi. Trước tiên, chúng tôi giải phẫu thi thể Cổ Hương Lan.

Cổ Hương Lan mặc áo bông, quần bông, khắp người đẫm máu. Trên thi thể có tổng cộng hai mươi mốt nhát dao chém, trong đó mười bảy nhát ở vùng đầu mặt, bốn nhát ở cổ. Xương sọ bị vỡ lún, tổ chức não nát nhừ, là kiểu tử vong tức thì. Sau khi tử vong, hung thủ còn chém bốn nhát vào vùng cổ nạn nhân, làm đứt hoàn toàn động mạch, tĩnh mạch cảnh, thực quản và khí quản; phần đầu chỉ còn nối lỏng lẻo với thân mình nhờ xương cột sống cổ. Nạn nhân tử vong bởi chấn thương sọ não nghiêm trọng.

Sư phụ thu lại thước cuộn trong tay, nói: “Mọi người xem, hung khí là gì?”

Đại Bảo nói: “Dao chặt loại một lưỡi, khẳng định được chứ?”

Tôi gật đầu, nói: “Phần xương bị tổn thương rất nghiêm trọng, đây là dao chặt bằng kim loại khá nặng và rất sắc.” Nói xong, tôi bất giác nhớ lại vụ án xẻ xác xảy ra vào năm ngoái, hung khí gây án chính là một con dao chặt xương rất nặng.

Sư phụ nói: “Mọi người xem, ở vùng mặt, đầu và cổ nạn nhân có rất nhiều vết thương, tuy dính liền với nhau, nhưng nếu quan sát kỹ, vẫn nhìn rõ độ dài của từng vết chém. Vừa nãy tôi đã thử đo, nhát chém dài nhất là 8 centimet. Mọi người đã nhìn thấy loại dao chặt nào mà lưỡi dao chỉ dài có 8 centimet chưa? Hơn nữa, nhìn vào hình thái của chỗ xương gãy, thấy lưỡi dao rất dày, trong khi lưỡi dao chặt lại chỉ có độ dày trung bình.”

Tôi ngẩn ra một lát, kêu lên: “Ồ, rìu?”

Sư phụ gật đầu nói: “Phải, hung khí chính là rìu.”

“Giống người gì mà tàn nhẫn đến thế kia chứ?” Tôi chau mày nói: “Hành hung quá độc ác, chém người ta tàn bạo đến mức này.”

Sư phụ đang kiểm tra dạ dày của Cổ Hương Lan, không trả lời tôi mà hỏi: “Lúc nãy họ nói nạn nhân đi ăn cỗ cưới lúc mấy giờ?”

Tôi chớp mắt vài cái, rồi đáp: “Hình như là 7 giờ.”

“Nếu đúng như vậy.” Sư phụ bấm đốt ngón tay tính toán, rồi nói: “Đã loại trừ khả năng Tôn Hải Âu gây án.”

Tôi biết sư phụ là người rất thận trọng, nếu không có bằng chứng xác thực, sẽ không kết luận đại khái. Về mặt tính toán thời gian tử vong, sư phụ có phương pháp riêng của mình, thậm chí sai số có thể rút lại chỉ còn một giờ đồng hồ.

“Ý sư phụ là.” Tôi nói: “Căn cứ vào thời gian tử vong, đã loại trừ Tôn Hải Âu gây án?”

“Phải!” Sư phụ gật đầu xác nhận: “Suy đoán theo phương pháp mới thì thời gian tử vong chính xác của nạn nhân có lẽ là từ 11 giờ đêm hôm trước, tới 1 giờ sáng hôm sau. Trong khoảng thời gian này, Tôn Hải Âu vẫn ở trên tàu.”

Đột nhiên, điều tra viên chính mồ hôi mồ kê nhễ nhại chạy xộc vào trong phòng giải phẫu, nói: “Tổng đội phó Trần, đã bắt được Tôn Hải Âu rồi.”

Sư phụ chẳng buồn ngẩng đầu, nói: “Thả ra, một phút trước chúng tôi đã loại trừ khả năng anh ta gây án rồi.”

Điều tra viên nói: “Chúng tôi cũng đang định báo cáo với anh chuyện này, vừa nãy Tôn Hải Âu đang đủng đỉnh đi về nhà mình thì bị bắt ở ngay đầu làng. Sau khi hay tin người nhà đều đã chết, anh ta vô cùng kinh hãi, đau đớn khóc lóc vật vã. Chúng tôi cũng có cảm giác không phải là anh ta gây án.”

Sư phụ khẽ gật đầu: “Vậy thì đúng rồi. Hiện trường không phát hiện thấy có dấu vết của rìu, chúng tôi cho rằng hung thủ đã mang theo rìu nhỏ vào hiện trường. Kết hợp với dấu vết lục lọi trong tủ đầu giường, chúng tôi vẫn suy đoán đây có lẽ là một vụ án trộm cắp diễn biến thành cướp của giết người.”

Điều tra viên gãi đầu gãi tai, bối rối nói: “Vậy bước tiếp theo chúng tôi phải làm gì? Nếu là trộm cướp lưu động gây án thì khó khăn đấy. Tới lúc này, bên hiện trường vẫn chưa có tin tức gì báo về, cũng chưa phát hiện ra vật chứng dấu vết có giá trị nào khác, ngoại trừ những vết chân không có gì đặc biệt.”

“Đừng lo.” Sư phụ giơ tay nói: “Vụ án nào cũng đơn giản như thế thì cần đến chúng tôi làm gì?”

* * *

Đã loại trừ nghi phạm số một, đã xác định được tính chất vụ án, nhưng lại càng khiến chúng tôi cảm thấy rối bời. Nhìn thi thể của bé gái đáng yêu nằm im lìm trên bàn giải phẫu, ai nấy đều thấy trong lòng trĩu nặng.

Bé gái đúng là đã bị xâm hại tình dục. Nhìn vào tổn thương ở bộ phận sinh dục của bé, chúng tôi phán đoán hung thủ đã có hành vi dâm ô đối với bé gái sau khi đã giết chết nạn nhân.

Còn về nguyên nhân tử vong của em bé, sau khi khám nghiệm tử thi, chúng tôi vẫn nghĩ mãi không ra. Trên cơ thể bé gái có dấu hiệu ngạt thở rõ rệt, nhưng vùng cổ và khoang miệng, mũi đều không bị tổn thương. Trong đường hô hấp có ít bọt nước nhưng không thấy có hiện tượng phù phổi, dạ dày cũng không chứa đầy chất lỏng giống như nạn nhân đuối nước thông thường, mà khô ráo không khác gì dạ dày của Cổ Hương Lan.

“Loại trừ ngạt thở cơ học do bị bóp cổ hoặc bịt mũi miệng gây ra.” Đại Bảo nói: “Tuy nhiên, lại không có đặc trưng điển hình của chết đuối, liệu có phải là do cô bé bị dốc đầu thúc xuống nước không?”

“Cậu chưa nghe nói tới chết đuối khô bao giờ à?” Sư phụ lừ Đại Bảo một cái, nói: “Đầu chúc xuống nước cũng là chết đuối điển hình, cũng sẽ có đặc trưng của chết đuối. Chết đuối khô thì khác. Nguyên lý của chết đuối khô là sau khi nước lạnh lọt vào đường hô hấp sẽ kích thích cổ họng, khiến cho thanh môn co thắt, bịt kín đường hô hấp, thường xảy ra vào mùa đông.”

“Ờ…” Đại Bảo le lưỡi, nói: “Em có nghe nói đến, nhưng chưa gặp.”

“Cũng có nghĩa là, khi bé gái còn sống đã bị hung thủ xách ngược lên, rồi nhúng đầu vào vại nước lạnh, sau đó lột quần bé gái, thực hiện hành vi dâm ô?” Tôi đau xót phục dựng hiện trường vụ án.

Sư phụ gật đầu.

“Kẻ này thần kinh rồi chắc?” Đại Bảo nghiến răng trèo trẹo.

Sư phụ đưa tay chỉ vào Đại Bảo nói: “Lần này có lẽ cậu nói đúng đấy, vừa nãy quan sát các tổn thương trên lưng Chu Phượng, tôi thấy suy đoán của cậu rất có cơ sở.”

“Bệnh nhân tâm thần gây án?” Tôi bước tới bên cạnh, vén áo Chu Phượng lên, nhìn thấy trên lưng nạn nhân đúng là có rất nhiều vết thương kỳ quặc.

“Chỉ có thể giải thích rằng trí tuệ của hung thủ không bình thường.” Sư phụ nói: “Thứ nhất là loại người dễ kích động mất kiểm soát. Thứ hai là trẻ vị thành niên. Kẻ tâm thần gây án thường là không có mục đích, nhưng trong vụ án này, hung thủ có mục đích rõ ràng, chính là vì tiền. Gây án với mục đích rõ ràng thế này thì hung thủ không phải là bệnh nhân tâm thần được.”

Tôi và Đại Bảo chuyển thi thể Chu Phượng lên bàn giải phẫu, lấy vải gạc lau sạch vết máu trên thi thể.

“Hai tay nạn nhân có rất nhiều vết chém, là vết thương do kháng cự.” Tôi vừa đo đạc vết thương, vừa nói: “Tại vùng đầu và mặt cũng có nhiều vết chém, xương sọ phía dưới vết thương sâu nhất có hiện tượng gãy xương.”

“Nạn nhân tổn thương nhẹ hơn nhiều so với Cổ Hương Lan.” Đại Bảo nói: “Tử vong chủ yếu là do mất máu quá nhiều.”

Sư phụ nói: “Tất nhiên rồi. Khi bị chém, Cổ Hương Lan đang nằm ngửa, dưới đầu có đệm trải giường, bởi vậy tổn thương do bị chém sẽ rất nghiêm trọng. Còn Chu Phượng bị thương trong quá trình vật lộn với hung thủ, do cơ thể ở trạng thái vận động nên lực chém giảm đi quá nửa, bởi vậy tổn thương sẽ nhẹ hơn nhiều.”

“Sư phụ, không phát hiện ra tổn thương do bị khống chế trên thi thể.” Tôi cẩn thận quan sát tổ chức dưới da tại các khớp xương, nói.

Sư phụ chống hai tay lên mép bàn giải phẫu, cúi đầu nói: “Đúng vậy, điều này đã chứng thực quan điểm trước đó, năng lực khống chế của hung thủ có hạn, thể lực của hắn chỉ tương đương với nạn nhân.”

“Tương đương với thể lực của một phụ nữ nhỏ bé và yếu ớt?” Đại Bảo nói: “Chẳng lẽ hung thủ lại là phụ nữ?”

Sư phụ lừ Đại Bảo một cái: “Phụ nữ gì mà lại giở trò đồi bại với đứa bé gái?”

Đại Bảo há miệng, định nói gì đó lại thôi.

“Kết hợp với phân tích trước đó của sư phụ.” Tôi nói: “Liệu vụ án này có phải do trẻ vị thành niên gây ra không?”

“Trẻ vị thành niên đi giày cỡ 40?” Điều tra viên bên cạnh nói xen vào.

“Không thể loại trừ khả năng này.” Sư phụ nói: “Từng có một sát thủ giết người hàng loạt đi giày cỡ 37, nên rất nhiều chuyên gia đã suy đoán rằng hung thủ là một người đàn ông thấp lùn dưới 1,6 mét. Kết quả là sau khi phá án mới ngã ngửa người, té ra hung thủ là một thanh niên cường tráng cao trên 1,8 mét nhưng chân rất nhỏ. Sự khác biệt ở từng cá thể là rất lớn, đôi khi nằm ngoài dự đoán của chúng ta.”

“Đặc biệt là những tổn thương như thế này.” Tôi lấy vải xô lau khô vùng lưng của Chu Phượng, để lộ ra hơn ba mươi vết thương nhỏ dài không tới 1 centimet xếp thành hàng song song nhau.”

Vết thương nhỏ một đầu hơi tù, một đầu khá sắc, tạo thành hình tam giác rõ ràng. Trên lưng áo ngủ của Chu Phượng cũng có vết rách tương ứng, hình thái tương tự.

“Ồ…” Tôi đang định lên tiếng thì thấy sư phụ giơ tay ngăn lại.

Sư phụ rạch mổ lớp da lưng Chu Phượng, phân tách từng lớp cơ trên lưng nạn nhân, sâu dưới lớp cơ có vết xuất huyết màu đỏ thẫm.

“Giờ thì đã rõ.” Sư phụ nói: “Những vết thương này là tổn thương vào lúc hấp hối. Tổn thương ở lớp cơ tầng sâu sau lưng là tổn thương do bị chèn ép.”

“Sau khi chém ngã nạn nhân, hung thủ còn cưỡi lên lưng chị ta.” Tôi nói: “Sau đó, dùng cạnh lưỡi rìu gõ xuống lưng nạn nhân? Có phải thế không?”

Sư phụ gật đầu xác nhận: “Phải. Vậy thì, từ góc độ tâm lý học tội phạm, cậu thử phân tích xem, lúc đó hung thủ ở trong trạng thái tâm lý thế nào?”

Tôi cúi đầu, ngẫm nghĩ hồi lâu, không trả lời.

“Là muốn khoe khoang thắng lợi sau cuộc vật lộn?” Đại Bảo phá vỡ bầu không khí im lặng.

Sư phụ nói: “Lần này thì Đại Bảo đã trả lời đúng, mười điểm. Hành động này càng chứng tỏ hung thủ là một kẻ trí tuệ không bình thường.”

Đại Bảo dương dương tự đắc nhìn tôi.

“Theo lời sếp Trần.” Điều tra viên nói: “Thì hung thủ có lẽ là trẻ vị thành niên? Điều này có liên quan tới vấn đề khoanh vùng điều tra đấy, sếp Trần đã khẳng định chưa?”

Sư phụ lắc đầu, nói: “Chưa thể khẳng định, bởi vậy tôi muốn tới hiện trường xem lại lần nữa. Từng ấy thời gian rồi mà vẫn chưa biết được hung thủ xâm nhập vào hiện trường bằng lối nào, như thế là rất không hợp lý!”

* * *

Ăn trưa xong, chúng tôi quay trở lại hiện trường, thấy Lâm Đào vẫn đang cắm cúi làm việc.

“Sếp Trần, chúng em có phát hiện mới.” Vừa thấy chúng tôi bước vào hiện trường, Lâm Đào đã phấn khởi thông báo.

“Tôi đã bảo mà!” Sư phụ nói: “Từng ấy thời gian rồi, kiểu gì cũng phải có chút thông tin chứ.”

Lâm Đào dẫn chúng tôi vào trong nhà vệ sinh bên cạnh nhà chái phía tây, nói: “Theo hướng của vết chân máu ẩn, sau khi sát hại ba mạng người, hung thủ đi ra ngoài qua cổng chính, sau đóng cổng lại. Còn hung thủ vào nhà qua lối nào, chúng em vẫn đang nát óc suy nghĩ, đã loại trừ khả năng hung thủ có chìa khóa, và đây chính là nơi duy nhất có thể xâm nhập vào hiện trường.”

Chúng tôi ngước nhìn lên, trên tường nhà vệ sinh có một ô cửa sổ nhỏ.

“Nhỏ thế này.” Tôi kêu lên: “Ai mà chui vào được?”

“Phải!” Lâm Đào nói: “Mới đầu chúng tớ cũng băn khoăn, nếu chui đầu vào trước, phía dưới không có điểm đỡ, kiểu gì cũng ngã cắm đầu xuống mà bị thương. Nếu hung thủ muốn vào nhà qua lối này, hắn sẽ phải trèo lên bệ cửa sổ, cuộn tròn người chui vào, sau đó nhảy xuống dưới. Nên chúng tớ đã kiểm tra kỹ lưỡng mặt đất và bệ cửa sổ.”

“Các cậu đã phát hiện ra chứng cứ để xác thực cho giả thiết này, phải không?” Ánh mắt sư phụ tràn đầy hy vọng.

Lâm Đào gật đầu nói: “Vâng, chúng em đã phát hiện ra trên bệ cửa sổ bên ngoài và nền nhà phòng vệ sinh có vết giày dính bùn với hoa văn giống hệt như vết giày dính máu tại hiện trường trung tâm.”

“Phải!” Sư phụ nói: “Đây chính là lối vào! Nhưng, các cậu đã làm thí nghiệm chưa, người cao từng đâu mới có thể chui được vào qua ô cửa sổ bé tẹo như thế này?”

“Đã làm rồi ạ!” Lâm Đào nói: “Kết quả cho thấy, đàn ông cao tầm 1,6 mét, vóc người thấp bé cũng không thể chui vào nổi.”

“Thế là đàn ông chỉ cao hơn 1,5 mét ấy à?” Sư phụ nói: “Vậy thì khả năng lớn nhất chính là trẻ vị thành niên.”

Lâm Đào gật đầu.

“Sếp Trần, vậy theo anh thì đứa trẻ tầm bao nhiêu tuổi?” Điều tra viên gãi đầu gãi tai ngượng nghịu hỏi: “Có thể định lượng được không?”

“Tâm lý chưa phát triển toàn vẹn, dưới 16 tuổi.” Sư phụ dừng lại một lát, bổ sung tiếp: “Đã có chút khái niệm mù mờ về tình dục, trên 13 tuổi.”

“Vậy có thể phán đoán là người quen gây án hay tội phạm lưu động gây án không?” Điều tra viên vẫn bối rối: “Hiện nay, có không ít băng đảng trộm cướp mà thành viên toàn là đám choai choai 13, 14 tuổi. Nên đây chính là vấn đề then chốt, ảnh hưởng đến phương hướng điều tra tổng thể.”

Sư phụ cúi đầu, ngẫm nghĩ một lát, rồi nói: “Hiện tại, vẫn chưa có bằng chứng để xác thực. Nhưng, hung thủ không hề có hành động lục lọi đồ vật khác mà chỉ mở tủ đầu giường, cho thấy mục tiêu của hắn là nhắm vào tủ đầu giường. Đã có mục tiêu, thì khả năng lớn là người quen.”

“Trong lúc lục lọi tủ đầu giường, hung thủ đã khiến nạn nhân giật mình tỉnh giấc nên đã ra tay sát hại nạn nhân.” Tôi nói: “Cũng có thể là sau khi giết người; do sợ người khác nghe thấy tiếng động hoặc vì nguyên nhân nào khác nên mới không tiếp tục lục lọi những chỗ khác nữa.”

Sư phụ gật đầu tán thành: “Phải, cũng không thể loại trừ khả năng mà cậu vừa nêu. Vậy hiện giờ, chúng ta cần kiểm tra kỹ lưỡng một lần nữa mục tiêu của hung thủ, chính là chiếc tủ đầu giường.”

Oan Hồn Nhà Cổ

Phần 4

Quan sát kỹ lưỡng lần nữa, chúng tôi phát hiện ra cái tủ đầu giường gỗ gụ được chế tác rất kỳ công. Bốn phía ghép nối rất khít khao, nhưng không nhìn thấy một chiếc đinh nào.

Sư phụ mở cánh cửa, quan sát khắp lượt, lại kéo mở ngăn kéo, cẩn thận nhìn thật kỹ bên trong.

“Cậu có cảm thấy cái ngăn kéo có chỗ nào bất ổn không?” Sư phụ quay lại hỏi tôi.

Tôi nhìn vào trong, ngoài vài cuốn album xếp gọn gàng, trong ngăn kéo không thấy có gì khác thường cả. Tôi ngơ ngác lắc đầu.

Sư phụ nói: “Cậu xem, ngăn kéo rất dày, nhưng bên trong chỉ để hai cuốn album đã đầy, độ dày thế này có hợp lý không?”

Tôi nắm lấy ngăn kéo, nhìn kỹ khắp trên dưới, nói: “Phải rồi, trông hơi bất thường thật.”

Tôi mắm môi mắm lợi lôi cái ngăn kéo, định giật hẳn nó ra.

Sư phụ lắc đầu nói: “Loại tủ này ngăn kéo thường được cố định phía sau, không lôi ra được đâu.”

Nói xong, sư phụ gõ khắp một vòng xung quanh ngăn kéo, rồi phấn khởi nói: “Ngăn kéo rỗng ở giữa.”

“Ý sư phụ là có ngăn ngầm nữa à?” Tôi nhấc cuốn album ra, gõ xuống đáy ngăn kéo, thấy phát ra tiếng 'cộp cộp' rất vang, kinh nghiệm mách bảo tôi bên dưới ngăn kéo đúng là có một ngăn ngầm nữa.

Sư phụ khẽ khàng lần sờ xung quanh ngăn kéo, sau đó cất giọng bí hiểm: “Mò thấy chốt ngầm rồi.”

Vừa nói dứt câu: “tạch” một tiếng, đáy ngăn kéo lập tức tách đôi từ giữa.

Tôi kinh ngạc không thốt nên lời, lần đầu tiên nhìn thấy loại ngăn ngầm, chốt ngầm cổ xưa bí hiểm thế này, đúng là ngoài sức tưởng tượng. Lật cánh cửa vừa được mở ra dưới đáy ngăn kéo, liền lộ ra một ngăn ngầm phía dưới.

Trong ngăn ngầm có vài cuốn sổ tiết kiệm chồng lên nhau lộn xộn.

“Đây có lẽ là nơi cất giấu tiền bạc, sổ tiết kiệm của Cổ Hương Lan.” Sư phụ nói: “Giờ đã có suy đoán gì chưa?”

Tôi lật giở mấy cuốn sổ ghi tên Chu Phượng, tiền gửi đúng là không hề ít. Tôi nói: “Mục tiêu của hung thủ đã rõ, chính là tiền cất trong ngăn ngầm. Nhưng, là ai mới biết được trong tủ đầu giường của Cổ Hương Lan có ngăn ngầm? Chắc chắn, phải là người rất thân thiết.”

“Thế bà Cổ Hương Lan không sợ người ta khênh cả cái tủ đi à?” Đại Bảo bật ra một câu chẳng đâu vào đâu.

Sư phụ cười nói: “Cậu bê thử xem.”

Đại Bảo bước lại, ôm lấy cái tủ, ráng sức nhấc lên, rồi nói: “Ái chà, đúng là không bê nổi. Đồ cổ chắc chắn thật đấy, gỗ xịn có khác!”

“Nhưng.” Tôi băn khoăn: “Hung thủ đã đạt được mục đích chưa?”

Sư phụ gật đầu, nói: “Có lẽ, đã đạt được mục đích mới không lục lọi nơi khác. Đã có chứng cứ này, chúng ta có thể mạnh dạn suy đoán, hung thủ cực kỳ thông thạo hiện trường.”

“Đã loại trừ khả năng Tôn Hải Âu gây án.” Tôi nói: “Nếu là trẻ vị thành niên nhà khác gây án, tại sao đối tượng biết được Cổ Hương Lan giấu tiền ở đây? Chỗ này cũng kín đáo đấy chứ.”

“Không biết!” Sư phụ nói: “Lỡ đâu do Cổ Hương Lan không đề phòng thằng bé nên đã mở ngăn ngầm ngay trước mặt nó cũng nên.”

Sư phụ lại lay cái chốt ngầm tinh xảo mấy cái nữa, rồi quay sang nói với điều tra viên: “Người quen, mà không, phải nói là người rất quen, thiếu niên, tầm 13 tới 16 tuổi, cao khoảng 1,5 mét, gầy gò. Đặc điểm là có rìu nhỏ, sau khi gây án, áo sẽ dính máu, đột nhiên có nhiều tiền tiêu xài. Có nhiều điều kiện thế này, không khó điều tra chứ?”

Điều tra viên mắt sáng bừng, khẽ gật đầu.

“Vậy, trưa mai phá án, ok?” Sư phụ hỏi.

Điều tra viên giơ tay xem đồng hồ, nói: “Được, em sẽ cố gắng hết sức.”

“Ừm!” Sư phụ nói: “Cậu đi điều tra trước đi, chúng tôi ở đây kiểm tra hiện trường thêm chốc nữa.”

“Vẫn phải kiểm tra nữa?” Tôi xoa xoa cái thắt lưng ê ẩm. Từ sáng sớm tới giờ đã được nghỉ ngơi chút nào đâu.

“Đương nhiên.” Sư phụ nói: “Cho tới lúc này, ngoài phân tích suy đoán thì chưa phát hiện ra bất cứ vật chứng nào để xác nhận hung thủ, vụ án thế này mà đưa ra trước tòa, lại chẳng bị luật sư đập cho te tua?”

Tôi chỉ còn biết gật đầu.

Lâm Đào nói: “Nhưng, kết quả điều tra của chúng ta cho thấy hung thủ luôn đeo găng tay, nên khả năng để lại vân tay hầu như không có!”

Sư phụ nói: “Tôi cũng biết là rất khó khăn, nhưng không thể cho đó là việc đương nhiên mà từ bỏ khám nghiệm, vì tìm ra chứng cứ là trách nhiệm của chúng ta.”

* * *

Theo chỉ đạo của sư phụ, chúng tôi chia nhau lấy vết máu tại hiện trường, hy vọng rằng hung thủ đã bị thương trong quá trình hành hung mà để lại dòng máu tội ác ở đâu đó. Lâm Đào dẫn một tốp công sự lần tìm dấu vân tay dọc theo 'quỹ đạo hành động' của hung thủ. Trong khi đó, sư phụ nhàn rỗi ngồi bên ngoài vòng cảnh giới hút thuốc, chuyện phiếm với phân đội trưởng đội Cảnh sát hình sự Công an huyện.

Khoảng hơn hai tiếng đồng hồ sau, khi tôi không còn chịu đựng nổi cơn đau nhức ở vùng thắt lưng nữa, chợt nghe thấy Lâm Đào kêu lên kinh ngạc.

Sư phụ bỏ ngay điếu thuốc, đeo găng tay, vừa đi vào hiện trường vừa hỏi: “Bình tĩnh, bình tĩnh, đừng có hoảng hốt lên như thế chứ.”

“Sếp Trần nói rất đúng.” Lâm Đào đeo khẩu trang, chỉ vào một mảng tường nhà vệ sinh vừa bị cậu ta dùng bột bạc bôi đen, nói: “Đã có vân tay!”

“Nhưng, đã nói là đeo găng tay cơ mà?” Sư phụ nheo mắt nhìn.

“Đây là vân tay ngón cái.” Lâm Đào mau chóng đưa ra phán đoán: “Xung quanh vân tay có vết găng tay.”

Sư phụ hết nhìn Lâm Đào lại nhìn tôi, sau đó ánh mắt một lần nữa dừng lại trên dấu vân tay, nói: “Hiểu rồi, găng tay bị rách!”

Lâm Đào gật đầu, nói: “Có thể suy luận như vậy.”

“Khẳng định là có liên quan tới vụ án chứ?” Sư phụ hỏi lại.

“Khẳng định!” Lâm Đào nói chắc nịch: “Một số vết găng tay dính máu đã phát hiện ra ở hiện trường đều giống hệt với vết găng tay xung quanh ngón cái ở chỗ này. Hung thủ đã không gặp may, khi nhảy qua ô cửa sổ xuống, ngón tay đã vô tình tì lên gạch men lát tường qua lỗ thủng của găng tay.”

“Tốt!” Sư phụ phấn khởi đấm lên bức tường, nói: “Có được chứng cứ này rồi, chẳng mấy mà phá được án!”

Lâm Đào không hề tỏ ra đắc ý trước phát hiện của mình, vẫn khiêm tốn nói: “Nếu không nhờ sếp Trần đốc thúc thì chúng em đã từ bỏ ý định tìm kiếm vân tay rồi. Đúng như lời anh nói, chưa tới giây phút cuối cùng thì quyết không từ bỏ. Sự việc tưởng chừng không thể, cuối cùng vẫn có thể xảy ra.”

Sư phụ gật đầu tán thành, nói: “Thu quân, về nghỉ. Bảo họ mau chóng đưa mẫu vân tay ở hiện trường tới bộ phận điều tra để làm bằng chứng, còn chúng ta quay trở về chờ tin từ bộ phận điều tra vào ngày mai!”

* * *

Quá mệt mỏi vì ngay ngày đầu tiên đi làm trở lại sau dịp nghỉ Tết đã phải lao lực quá độ nên vừa về tới khách sạn, tôi đã lăn ra ngủ như chết. Tới khi ánh nắng ấm áp mùa đông chiếu lên cửa kính vào sáng hôm sau, tôi mới tỉnh dậy. Cầm điện thoại lên xem, đã gần 9 giờ, tôi vội vàng bật dậy, không kịp cả đánh răng rửa mặt, cứ thế chạy thẳng tới tổ chuyên án.

Sư phụ đã ngồi sẵn trong phòng làm việc, sắc mặt tối sầm.

“Thực đáng ngại!” Điều tra viên chính nói: “Qua điều tra sơ bộ, Cổ Hương Lan là người rất hiếu khách, thích làm việc thiện, quan hệ rộng rãi, được nhiều người yêu mến, hơn nữa đặc biệt yêu quý trẻ nhỏ. Chúng tôi đã tìm ra tổng cộng mười bảy cậu nhóc thường xuyên tới nhà bà ấy chơi, có khả năng biết được chỗ giấu tiền trong kệ đầu giường và phù hợp với độ tuổi đưa ra.”

“Sao nhiều thế?” Sư phụ nói: “Đã có vân tay rồi cơ mà? Phải dễ điều tra mới đúng chứ?”

Điều tra viên bối rối nói: “Vì đều là trẻ vị thành niên nên công tác điều tra của chúng tôi gặp rất nhiều rắc rối. Dân làng phản ứng gay gắt khi chúng tôi yêu cầu lấy mẫu vân tay của con