← Quay lại trang sách

Vụ Án Thứ 12 Bóng Ma Mộ Địa-Phần 1

Quy kết tội ác có nguồn gốc siêu nhiên, chẳng bằng tin rằng bản thân con người có khả năng thực hiện hành vi tội ác.

- Joseph Conrad -

Nếu không phải vì mưu sinh thì Thẩm Tam không đời nào nửa đêm nửa hôm lại mò tới cái nơi rùng rợn này.

Trước khi nhà nước mới thành lập, núi Kê Lĩnh vốn là một bãi tha ma. Trải qua khói lửa chiến tranh, suốt vài chục cây số vuông quanh đây không một nếp nhà, trở thành một vùng hoang phế đúng nghĩa, chỉ trơ lại những phần mộ cô độc nằm rải rác khắp triền núi phía tây.

Loan Hà là một ngôi làng nhỏ miền núi ở gần Kê Lĩnh nhất, lọt thỏm trong lòng dãy Đại Biệt sừng sững trập trùng. Vào thời kỳ đầu khi nhà nước mới được thành lập, vô số những câu chuyện ma quái về núi Kê Lĩnh được đồn thổi khắp vùng. Có người nói, hồi trước có một đứa trẻ chạy tới đó thả diều, bỗng thấy bị thứ gì chụp một cái, kết quả là sau gáy in hằn năm vết móng tay suốt cả đời. Lại có người nói, cứ vào giữa tháng Bảy hằng năm lại thấy quầng sáng màu xanh lục lập lòe trên đỉnh núi Kê Lĩnh.

Uy lực của chuyện ma quỷ chính là khả năng lan truyền rất nhanh rất xa rất rộng, càng đồn thổi lại càng thần bí, nghe cứ y như thật. Tuy nói Kê Lĩnh nằm ngay sát con đường cái nối liền huyện lỵ với thôn Loan Hà, nhưng suốt chục năm nay, không ai dám bén mảng tới cái bãi tha ma đại bản doanh của cô hồn dã quỷ như lời đồn thổi, cho dù có đi ngang qua cũng không dám nhìn thẳng, sợ bị 'ma nhập'. Cho nên, bãi tha ma từ lâu đã biến thành vùng đất hoang vu.

Thế nhưng, tiền có thể mua chuộc ma quỷ. Sau khi hay tin có một vị quan lớn triều Thanh được mai táng ở núi Kê Lĩnh, gã đào mồ chuyên nghiệp Thẩm Tam đã khăn gói lên đường, quyết tâm tới thử vận may. Biết đâu lại tìm thấy ngôi mộ, kiếm chác được ít đồ cổ thì sao?

Đã sang tiết xuân ấm áp, trăm hoa đua nở, nhưng giữa rừng sâu vẫn lạnh buốt như hầm băng, thậm chí còn đổ trận mưa tuyết đầu tiên sau Tết âm lịch.

Gặp đúng trận mưa tuyết mịt mù, sau một ngày lăn lộn tàu xe, Thẩm Tam đã nhảy xuống khỏi xe khách ngay dưới chân núi Kê Lĩnh trong ánh mắt ngờ vực và sợ hãi của hành khách.

Từ bên đường, men theo chân núi Kê Lĩnh tới sườn núi phía tây, trời đã tối sập. Không biết vì lạnh hay vì sợ, Thẩm Tam cứ run lên cầm cập. Hắn thầm nhủ việc quái gì phải sợ, có chuyện ghê gớm nào mà hắn chưa từng gặp đâu?

Do không thông thạo vùng này, lại thêm trên núi cỏ dại mọc lút đầu người, cản trở tầm nhìn, nên đã lòng vòng hơn hai tiếng đồng hồ quanh bãi tha ma mà Thẩm Tam vẫn không tìm được ngôi mộ nào trông có vẻ như mộ của 'quan lớn triều Thanh'. Ngọn đèn thợ mỏ bắt đầu nhấp nháy vì sắp cạn pin. Thẩm Tam bỏ ba lô xuống, móc ra cục pin dự phòng định đổi, thình lình nghe thấy mấy tiếng 'bụp bụp' loáng thoáng vọng lại từ sườn núi phía bắc khiến hắn sợ đến nỗi hai chân mềm nhũn.

Vào giờ này, còn ai mò đến cái chỗ quỷ tha ma bắt ở đây cơ chứ? Thẩm Tam cố điều khiển đôi tay đang run lên bần bật để đổi pin cho cái đèn thợ mỏ, rồi soi về phía phát ra âm thanh, quát to: “Ai đấy? Làm cái gì thế hả?”

Trên sườn núi phía bắc cách đó chừng năm trăm mét bỗng vụt ra một bóng người trăng trắng, trôi dật dờ giữa không trung, mờ dần, rồi tan biến. Cái bóng trắng vừa tan, vạt cỏ hoang bỗng lay động dữ dội, sau đó phát ra những tiếng lào khào như có như không.

Cảnh tượng rùng rợn đã khiến Thẩm Tam vỡ mật. Hắn đánh rơi cả đèn pin, khuỵu gối xuống đất, vòng tay ôm lấy gáy gào lên: “Thần tiên, xin tha mạng, xin tha mạng!”

Tiếng lào khào hình như đang xa dần. Thẩm Tam bò dậy, vẫn chưa hết kinh sợ, lần mò nhặt lấy chiếc đèn thợ mỏ, soi về chỗ vừa xảy ra chuyện quái dị, nhưng chỉ thấy đen kịt một màu, chẳng thấy động tĩnh gì nữa.

Dù gì cũng có thâm niên mấy chục năm trong nghề trộm mộ, Thẩm Tam nhanh chóng định thần, rồi lấy hết can đảm rẽ cỏ dại, tiến về phía sườn núi phía bắc.

Không có người, cũng chẳng thấy ma quỷ gì sất.

Trên sườn núi có một vạt cỏ dại rộng lớn bị đổ rạp trông giống như bị người ta đè lên. Ánh đèn quét qua, hắn trông thấy một vài linh kiện nhỏ không biết để làm gì. Ở giữa đám linh kiện là một thiết bị nổ đã cháy hỏng.

* * *

“Lúc ấy, là 1 giờ sáng hôm nay. Thẩm Tam không hề đụng tới thiết bị đó, vì trên núi không bắt được sóng nên anh ta phải đi bộ hơn hai tiếng đồng hồ đường núi mới tìm được chỗ có tín hiệu để báo cảnh sát.” Đội trưởng Triệu nói: “Hơn 5 giờ sáng, chúng tôi đã tới hiện trường, theo nhận định sơ bộ, chính xác là một thiết bị gây nổ.”

Tất cả mọi người trên xe đều bị hút vào lời kể sinh động của đội trưởng Triệu. Sau mấy giây yên ắng, không ai lên tiếng, tôi định thần lại đầu tiên: “Dân đào mộ chuyên nghiệp thì không nhìn nhầm thiết bị nổ được đâu. Điều chúng ta quan tâm nhất bây giờ là những tiếng lào khào lúc đó là âm thanh gì?”

“Chẳng lẽ lại có ma quỷ thật?” Hiếm khi Lâm Đào ấu trĩ như vậy.

“Nghiêm túc đi!” Đại Bảo nói: “Không biết chúng ta làm nghề gì à? Nhưng mà, đội trưởng Triệu này, chẳng lẽ các anh cũng không biết à?”

Đội trưởng Triệu cười bí hiểm: “Các anh đoán xem?”

“Anh đừng úp mở nữa.” Tôi hết sức hiếu kỳ với câu chuyện ma quái lúc nãy, sốt ruột giục rối lên: “Anh nói luôn xem nào!”

“Thực ra, đó chính là tiếng ô tô khởi động và xe ô tô chạy trên cỏ dại.” Đội trưởng Triệu nói: “Sau khi quan sát hiện trường, chúng tôi đã phát hiện ra vết bánh xe còn mới nguyên vẹn, hơn nữa, nhìn vào vết bánh xe, có thể thấy bánh mòn vẹt nghiêm trọng, chắc là loại xe chuyên vận tải.

“Có ý nghĩa gì không?” Lâm Đào hỏi: “Anh nói núi Kê Lĩnh ở ngay cạnh đường huyện lộ mà? Đường huyện lộ thì phải có xe đi qua chứ?”

Đội trưởng Triệu lắc đầu, nói: “Không, sườn núi phía đông của núi Kê Lĩnh mới giáp với đường cái, sườn núi phía bắc thì không, không xe nào chạy ở đó được.”

“Việc này cứ từ từ đã.” Tôi xua tay: “Sao anh biết chắc đấy là tiếng động cơ ô tô?”

“Vì ban nãy tôi nhận được tin báo, đã tìm thấy chiếc xe rồi.” Đội trưởng Triệu mở điện thoại ra, nói: “Theo hướng từ núi Kê Lĩnh đi về phía huyện lỵ, phát hiện một chiếc taxi chìm dưới hồ nước cách huyện lỵ một cây số. Căn cứ vào mức độ ngâm nước của đệm ghế xe, kết luận sơ bộ rằng chiếc xe bị chìm vào lúc 3 giờ sáng sớm hôm nay. Nghĩa là chiếc xe đã rơi xuống nước sau thời điểm Thẩm Tam nghe thấy tiếng động khoảng hai tiếng đồng hồ. Hai tiếng đồng hồ cũng vừa bằng thời gian chạy xe từ trên núi Kê Lĩnh xuống huyện lỵ.”

“Ừm. Khi con người rơi vào trạng thái căng thẳng cao độ, rất có khả năng sẽ nghe thấy âm thanh tương ứng với sự tưởng tượng của mình.” Tôi gật đầu, đồng tình với phán đoán của đội trưởng Triệu.

Trước đây, một đồng nghiệp của tôi nhận được một cú điện thoại lừa đảo, nói rằng con trai anh ta đã bị bắt cóc, yêu cầu anh ta không được ngắt điện thoại, phải chuyển ngay tiền vào tài khoản cho hắn. Đúng lúc đấy, anh ấy nghe thấy có tiếng kêu thảm thiết 'bố ơi, cứu con' vọng vào trong điện thoại. May sao bên cạnh anh ta có một người giữ được bình tĩnh, kịp thời dùng cách viết chữ để trao đổi với anh ta, sau đó gọi điện thoại cho cậu con trai, xác nhận cậu bé vẫn bình yên vô sự mới không bị mắc lừa. Trong tình huống đó, anh đồng nghiệp theo bản năng đã lập tức nghĩ rằng đó là tiếng của con trai mình.

“Thế thì trong xe có xác chết phải không?” Tôi hỏi.

Đội trưởng Triệu cau mày, nói: “Không có xác chết, chỉ là một chiếc xe không.”

“Xe ma à?” Lâm Đào lại nói nhảm.

Tôi đập vào đầu Lâm Đào một phát: “Cậu xem phim ma cho lắm vào! Rõ ràng là có người muốn tiêu hủy chứng cứ.”

Lâm Đào sợ hãi vỗ ngực: “Làm tớ phát khiếp. Cũng may là phát hiện ra sớm, nếu có chứng cứ chắc vẫn còn cơ may lấy được.”

“Ờ…” Đại Bảo ngẩn người: “Không có thi thể, vậy thì gọi chúng ta tới làm gì?”

* * *

Đội trưởng Triệu đúng là có biệt tài kể chuyện, vừa nghe Đại Bảo hỏi vậy, anh ta lại thao thao như cháo chảy.

Sau khi cơ quan công an địa phương nhận được tin báo đã lập tức tới ngay hiện trường, lúc này trời vẫn chưa sáng hẳn, cảnh sát khu vực sợ thiết bị nổ sẽ gây tai nạn nên canh giữ hiện trường tới khi trời sáng. Sau khi trời sáng, đội cảnh sát phòng chống bạo động và chó nghiệp vụ mới đến nơi, đề phòng đây là một hoạt động khủng bố xảy ra bên đường giao thông.

Đội đặc nhiệm nhanh chóng xác nhận rằng đây là một quả bom hẹn giờ rất thô sơ, có thể nổ vỡ kính cường lực nhưng chưa chắc đã gây chết người. Hơn nữa, đây là một quả bom đang trong quá trình thử nghiệm, còn chưa cả kịp lắp đặt thiết bị hẹn giờ. Trong quá trình thử nghiệm, vì thiết bị chưa được đóng kín hoàn toàn cho nên mới từ pháo cối biến thành pháo hoa.

Người nào mà lại lái xe đến một chỗ thế này để thử bom tự chế kia chứ? Đây chính là thắc mắc của cảnh sát khu vực. Chưa biết chừng đây chỉ là một trò đùa ác, mọi người đều tự trấn an mình.

Nhưng, chú chó nghiệp vụ chiến tích đầy mình lại không chịu ngồi yên, cứ sủa ầm lên bên một miệng hố ngổn ngang đá tảng cách chỗ đặt thiết bị nổ khoảng hai trăm mét.

Người huấn luyện tưởng chú chó lên cơn động cỡn, vì chó nghiệp vụ chống bạo động đều được huấn luyện kỹ càng, nếu phát hiện ra bom mìn sẽ không được phép sủa, đề phòng bom mìn được lắp thiết bị điều khiển bằng âm thanh. Nếu chó nghiệp vụ phát hiện ra bom mìn, chúng sẽ ngồi xuống ngay chỗ đó để ra hiệu. Nhưng, hôm nay, chú chó này lại cứ sủa mãi không thôi, khiến cho đồn trưởng đồn cảnh sát phải chú ý.

Sau khi họ cho đào cái hố lổn nhổn đá tảng lên, đã phát hiện ra một thi thể!

* * *

“Hay là có ai tới đó chôn xác, rồi tiện thể thử nghiệm đánh bom luôn?” Tôi hỏi.

Đội trưởng Triệu lắc đầu, nói: “Không xác định được thời gian tử vong.”

“Không xác định được?” Tôi ngờ vực: “Tại sao lại không xác định được? Ít nhất cũng phải đoán được đã tử vong mấy ngày chứ?”

Cái đầu rất to của đội trưởng Triệu lại lắc lia lịa: “Khoảng mấy ngày cũng không phán đoán được, vì thi thể đã bị rắc đầy muối lên người.”

Là cảnh sát bao nhiêu năm nay, đây là lần đầu tiên tôi nghe nói đến thủ đoạn rắc muối lên thi thể.

Có lẽ, hung thủ không muốn để tử thi bị phân hủy nên đã dùng cách ướp muối để bảo quản tử thi, cho rằng làm như vậy, thì thi thể sẽ không bị thối rữa, không dẫn dụ dã thú, sẽ không ai phát hiện được ra. Nhưng, sự thực lại không phải vậy. Nếu muốn ướp muối, điều kiện tiên quyết là phải phơi khô trước đã, nếu không phơi khô mà cứ thế ướp muối, đến khi chôn xuống, dịch lỏng trong thi thể vẫn đủ để vi khuẩn phân hủy sinh sôi khiến thi thể thối rữa. Nhưng, vì có yếu tố bên ngoài tác động làm rối loạn quá trình phân hủy nên sẽ gây khó khăn cho việc phán đoán thời gian tử vong. Có điều, chúng tôi vẫn còn vũ khí bí mật do sư phụ dạy cho, chỉ cần tìm ra được lai lịch thi thể, điều tra rõ nạn nhân ăn bữa cơm cuối cùng vào lúc nào, ăn những thứ gì, sẽ tính toán được chính xác thời gian tử vong.

“Tử thi bị phân hủy nhiều không?” Tôi hỏi.

“Gần như không bị phân hủy.” Đội trưởng Triệu nói: “Thậm chí còn không thấy mạng lưới tĩnh mạch nổi trên bề mặt da.”

Mạng lưới tĩnh mạch bị phân hủy là giai đoạn chắc chắn sẽ xuất hiện trước khi thi thể ngả sang màu xanh lục, tĩnh mạch sẽ nổi rõ trên bề mặt da tạo thành dạng mạng lưới. Trong thời điểm cuối đông đầu xuân hiện nay, thi thể lộ thiên phải mất chừng ba, bốn ngày mới xuất hiện mạng lưới tĩnh mạch. Nếu là ở sâu trong núi non lạnh giá, sẽ càng lâu hơn nữa.

“Giác mạc thì sao?” Tôi hỏi.

“Ờ…” Dù sao, đội trưởng Triệu cũng không phải dân pháp y, nên gãi đầu gãi tai nói: “Tôi cũng không rõ.”

Căn cứ vào độ đục của giác mạc cũng có thể suy đoán được thời gian tử vong, nhưng vì không thể phán đoán một cách chuẩn xác nên thường cách này rất ít khi được nhân viên pháp y cơ sở sử dụng.

Vừa đi vừa nói chuyện, thời gian trôi qua rất nhanh, loáng cái đã đến trưa, xe chúng tôi bắt đầu đi vào huyện lỵ.

“Tình hình cụ thể thế nào, quả thực là tôi cũng không rõ lắm, hồi sáng sớm, sau khi phát hiện ra thi thể, tôi liền vội vàng lái xe ra tỉnh lỵ để đón các anh.” Đội trưởng Triệu nói: “Toàn bộ sự việc đều là nhờ mọi người nhắn tin báo cho tôi biết.”

Tôi đề nghị: “Hay là, chúng ta cứ gần trước xa sau, bây giờ đi xem chiếc xe taxi được trục vớt ở gần huyện lỵ trước đã, tiện đường thả Lâm Đào xuống đó, sau đó tới hiện trường sau.”

“Đã bị ngâm trong nước, rồi thì còn giá trị gì nữa?” Đại Bảo lo lắng.

“Không tới xem, làm sao biết được?” Tôi cốc cho Đại Bảo một cái vào đầu.

Một lúc sau, chúng tôi trông thấy mấy chiếc xe cảnh sát và đám đông đang xúm xít trước mặt thì biết ngay rằng đã đến chỗ vớt được chiếc taxi.

“Anh biết không? Đây là xe ma đấy, chẳng có ai lái cả.”

“Nghe nói nó chạy từ trên núi Kê Lĩnh xuống.”

“Nghe nói tiếng nổ máy y như tiếng ma gào, nghe mà chết khiếp.”

“Thế đã là gì, nói cho anh biết nhé, người lái xe là một ma nữ áo trắng đấy.”

Lao xao bên tai là đủ mọi phiên bản về chiếc xe taxi, tôi xách theo hòm đồ nghề, cùng với Lâm Đào, Đại Bảo đi vào bên trong vòng dây cảnh giới.

Thực ra, đây chỉ là một chiếc xe taxi rất bình thường của hãng Geely. Điểm khác biệt duy nhất chính là toàn bộ chiếc xe ướt sũng, nằm bên bờ hồ rỏ nước tong tỏng.

Lâm Đào đeo găng tay, đi quanh chiếc xe một vòng, thò đầu vào chỗ ghế lái nhìn, rồi nói: “Không có gì bất thường. Chìa khóa vẫn cắm trong xe, nhưng trong trạng thái tắt máy. Chắc là đỗ xe lại, rồi mới đẩy xuống nước.”

“Thế thì có lấy được vân tay sau đuôi xe không?” Tôi vội rọi đèn khám nghiệm về phía đó, quét qua quét lại trên nắp cốp xe.

Lâm Đào lắc đầu: “Chắc là không còn hy vọng tìm thấy vân tay đâu, bị ngâm trong nước lâu quá rồi.”

“Ờ…” Đại Bảo cứ kích động là lại lắp bắp: “Mau… mau, mau nhìn này!”

“Gì thế?” Tôi đi về phía Đại Bảo.

Đại Bảo nói: “Trong xe có vết máu!”

Bóng Ma Mộ Địa

Phần 2

Tôi và Lâm Đào mở cửa xe ra, quan sát hình dạng của vết máu trong xe. Vết máu chủ yếu phân bố trên ghế lái phụ, trên khung cửa xe bên phải có vết máu lớn dạng phun bắn, trên chỗ tựa đầu của ghế ngồi có vết máu thấm thành mảng lớn, còn chảy cả xuống dưới thành từng vệt, tạo thành vũng máu trên đệm ngồi.

“Mất máu không ít.” Tôi nói: “Các vết máu bắn mảnh và dài, cho thấy tốc độ máu phun rất nhanh, nếu là động mạch bình thường thì không thể phun mạnh thế được.”

Đội trưởng Triệu nói: “Ừm, theo như khám nghiệm tử thi sơ bộ, có vết súng bắn.”

“Ờ… thế thì vệt khói trắng mà Thẩm Tan trông thấy có phải là khói súng bay lên không?” Đại Bảo hỏi.

Tôi lắc đầu: “Không thể! Khói trắng vừa bốc lên, Thẩm Tam đã lên tiếng khiến hung thủ hoảng sợ chạy luôn rồi, vậy thì hung thủ lấy đâu ra thời gian để chôn xác? Em cho rằng khói trắng chính là do quả bom xịt phụt ra, còn thi thể có lẽ đã bị chôn từ trước đó. Thẩm Tam không nhìn thấy xe taxi và người nên rất có khả năng là thi thể đã bị chôn ở đó từ trước, còn hôm nay hung thủ tới hiện trường chỉ là để thử nghiệm nổ bom thôi.”

Đội trưởng Triệu gật đầu đồng tình.

“Dấu vết này sao trông quen thế nhỉ?” Lâm Đào chợt lên tiếng.

Tại chỗ giáp nhau giữa đệm ngồi và lưng tựa của ghế lái phụ có một vết máu tròn xoe đường kính chừng 1 centimet, trong vết máu lờ mờ có hình bông lúa uốn vòng và một cái khiên.

“Mịa, đồng phục cảnh sát!” Đại Bảo kêu lên.

“Chính xác!” Đội trưởng Triệu nói: “Thi thể mặc cái quần giống hệt quần đồng phục cảnh sát của chúng ta, dấu vết này chắc là do cúc quần in lên.”

“Cũng chưa hẳn đâu.” Tôi nói: “Bây giờ đồng phục cảnh sát đã đổi sang kiểu gì rồi, đồng phục các ngành khác cũng đổi sang kiểu gì rồi? Bảo vệ, quản lý đô thị, quản lý trại giam, quần áo cứ lộn tùng phèo chứ đừng nói chỉ một cái cúc.”

“Nhưng, kết hợp với vết thương bị súng bắn, vẫn có rất nhiều khả năng là cảnh sát.” Lâm Đào mím môi nói.

“Nạn nhân ngồi ở ghế lái phụ, chẳng lẽ anh ta móc súng ra tự sát lúc đang đi xe?” Đại Bảo nói.

Tôi lườm Đại Bảo: “Thế anh đã bao giờ thấy ai bắt taxi, rồi tự sát trên xe, sau đó được tài xế tốt bụng chôn cất đàng hoàng nhưng chẳng thèm đi báo cảnh sát chưa?”

“Tài xế taxi là đối tượng tình nghi quan trọng.” Lâm Đào nói: “Động cơ gây án có khả năng là cướp của.”

Tôi rọi đèn vào cửa sổ xe, nói: “Nhưng, nếu tài xế taxi dùng súng bắn chết người, tại sao trên cửa sổ xe lại không có máu? Cũng không có vết đạn? Nhìn vết máu dính bên cạnh cửa sổ xe, có thể phán đoán rằng viên đạn đã xuyên qua đầu nạn nhân. Còn nữa, cửa kính xe cũng không có dấu vết thay mới.”

“Dốt!” Lâm Đào lừ tôi một cái: “Hạ cửa sổ xuống, rồi mới bắn.”

Tôi lại nhìn cửa sổ xe, nói: “À phải rồi, vết máu phun lên xung quanh khung cửa kính, khắp bốn xung quanh đều có, chắc chỉ có khả năng là hạ cửa kính xuống, rồi mới bắn. Nhưng, nếu thế thì phiền hà đây, vì sẽ không tìm được đầu đạn.”

“Nhưng, vỏ đạn có lẽ vẫn ở trong xe.” Lâm Đào nói: “Như vậy, sẽ nhanh chóng tra ra được chủng loại đạn, từ đó tìm được loại súng gây án.”

“Ừm!” Đội trưởng Triệu nói: “Để tôi đi bố trí, vừa tìm thông tin về tài xế lái chiếc taxi này, vừa tìm kiếm lai lịch thi thể rất có khả năng là cảnh sát kia.”

“Còn phải xét nghiệm ADN nữa.” Tôi nói: “Cần nhanh chóng xét nghiệm vết máu trên xe và ADN của nạn nhân. Lâm Đào ở lại tìm kiếm thật kỹ xem, trên xe còn vật chứng dấu vết nào không, quan trọng nhất là phải tìm được vỏ đạn. Tớ và Đại Bảo tới hiện trường, cũng phải mất vài tiếng đi đường núi đấy.”

* * *

Chúng tôi ăn cơm hộp ngay trên xe, rồi chợp mắt một lát. Sau một chặng đường xóc nảy, chúng tôi đã đến được núi Kê Lĩnh rùng rợn trong truyền thuyết.

Tôi giơ tay lên nhìn đồng hồ, vì dọc đường gặp một cơn mưa tuyết nhỏ, vòng vèo theo đường núi trơn trượt nên xe phải đi chậm hơn, lúc này đã là 3 giờ chiều.

“Đã hơn bốn tiếng rồi.” Tôi nói: “Chắc phải có kết quả xét nghiệm ADN rồi nhỉ?”

“Có kết quả từ mười phút trước rồi.” Đội trưởng Triệu nói: “Máu ở trên xe là của nạn nhân.”

“Ừm, bị sát hại trên ghế lái phụ.” Tôi nói: “Hiện giờ, nhiều khả năng là tài xế taxi giết người cướp của. Nhưng, tay tài xế này đúng là gây án cũng vụng về thật đấy, đẩy nguyên cả cái xe xuống hồ thế thì sớm muộn gì chúng ta chẳng phát hiện ra? Tìm được xe, lại chẳng tìm được ra ngay người lái?”

“Hờ hờ!” Đội trưởng Triệu cười khẽ: “Tôi nghĩ hay là ở trên núi Kê Lĩnh bị Thẩm Tam dọa cho mất vía rồi, nên mới bỏ của chạy lấy người. Bây giờ chúng tôi đang dốc toàn lực để tìm cho ra tay tài xế.”

“Đã điều tra được thông tin về hắn chưa?” Tôi hỏi.

“Việc đó thì quá dễ!” Đội trưởng Triệu nói: “Đã tới công ty taxi lấy thông tin. Tài xế tên là Tề Hiền, 32 tuổi, cha mẹ mất cả, chưa vợ. Một mình đi đi về về, ít nói. Có giấy phép kinh doanh riêng, xe riêng. Thường ngày anh ta đi làm rất ngẫu hứng, khi thì làm ngày khi thì làm đêm, hứng lên thì làm từ sáng tới khuya, tóm lại là không giao xe cho người khác lái. Người ta đều biết anh ta chẳng có bạn bè thân thích, nhưng không ai biết ngoài giờ làm việc Tề Hiền sống bằng nghề gì.”

“Nghề gì ấy à?” Đại Bảo dựa lưng vào ghế hậm hực nói: “Vừa có súng vừa có mìn, khủng bố chứ còn gì nữa.”

“Thế gần đây, hành tung của anh ta thế nào?” Tôi hỏi.

“Nửa tháng trước đã không ai trông thấy Tề Hiền đâu.” Đội trưởng Triệu nói: “Anh ta cũng không đến công ty dập thẻ. Thường ngày anh ta ít qua lại với người khác nên chẳng mấy ai để ý. Người trông thấy Tề Hiền lần cuối cùng là ông chủ quán mì trước cổng công ty, ông ta nói nửa tháng trước Tề Hiền có tới đó ăn mì.”

“Trong nửa tháng gần đây, chắc là bận chế bom mìn đấy.” Đại Bảo đế vào.

Ở sườn phía bắc núi Kê Lĩnh có hai tốp cảnh sát. Một tốp đang phân tích đặc điểm của quả mìn và các linh kiện, trông sắc mặt của họ, có vẻ như đang bế tắc.

Tốp còn lại, đang vây quanh thi thể.

Tử thi còn mới nguyên, trên người mặc chiếc áo jacket màu nâu, áo len màu đen có dòng chữ 'police' trước ngực và quần cảnh sát màu đen, bên trái thắt lưng còn có một bao súng đã mở. Anh Hoa, bác sĩ pháp y địa phương, nói rằng đã sờ khắp các túi áo quần của nạn nhân, chỉ tìm ra một chùm chìa khóa, không còn bất kỳ vật gì khác.

“Cho dù, không có chứng minh thư, nhưng nhìn vào cách ăn mặc thì biết nạn nhân đúng là cảnh sát.” Tôi đeo găng tay, lật vành mắt lên xem độ đục của giác mạc, rồi lại xoay chuyển khớp vai của nạn nhân, nói: “Nhìn vào tình trạng phân hủy và hiện tượng co cứng tử thi đã giảm bớt thì chắc là đã bị sát hại vào hai ngày trước.”

“Ừm!” Bác sĩ Hoa gật đầu, nói: “Rất có thể tối hôm trước, hung thủ tới chôn xác, hôm sau đến thử mìn.”

Tôi ghé lại gần thi thể, hít ngửi mấy cái, nói: “Lạ thật đấy, thi thể chưa bị phân hủy, sao vẫn ngửi thấy mùi hôi thối nhỉ?”

Bác sĩ Hoa cũng hít mấy cái trong không khí, nói: “Vẫn bình thường mà? Chắc mũi tôi kém. Hay là tại thi thể bị rắc muối lên nên mới có mùi lạ?”

Tôi lắc đầu, không nói gì nữa, dùng kẹp cầm máu kẹp lấy lớp da xung quanh vết thương trên đầu nạn nhân quan sát.

“Thái dương bên trái của nạn nhân có một vết thương hình tròn, xung quanh có dấu vết của nòng súng, chắc đây là chỗ viên đạn đi vào.” Tôi nói: “Thái dương bên phải có một lỗ thủng hình ngôi sao, chắc là chỗ viên đạn bay ra. Phát súng đúng là bắn từ bên trái nạn nhân, cũng chính là bắn về phía ghế lái phụ.”

“Thế… thế nhà xác của các anh ở đâu?” Đại Bảo vừa xoa tay vừa hỏi: “Ở đây lạnh quá!”

Bác sĩ Hoa trả lời: “Chỗ chúng tôi ai chết thì mang đi chôn, làm gì có nhà xác.”

“Vậy phòng giải phẫu tử thi ở đâu?” Đại Bảo vẫn chưa hết hy vọng.

Tôi ngẩng đầu lên nhìn đại Bảo, nói: “Đã theo nghề pháp y thì phải chịu được nóng, chịu được lạnh, chịu được thối, chịu được bẩn. Đã không có nhà xác thì lấy đâu ra phòng giải phẫu tử thi cơ chứ? Chẳng lẽ xây thêm cái phòng giải phẫu ngay trong đồn công an à?”

“Vậy thì các anh thường giải phẫu tử thi ở đâu?” Đại Bảo băn khoăn hỏi.

“Thường thì chúng tôi hay khám nghiệm tử thi ngay tại hiện trường.” Bác sĩ Hoa cười ngượng nghịu: “Sau đó, đem mai táng luôn.”

“Cả mùa hè oi bức hay mùa đông rét cóng cũng như vậy cả à?” Đại Bảo hỏi với giọng đầy cảm phục.

Bác sĩ Hoa gật đầu: “Chúng tôi khổ quen rồi.”

“Đừng lãng phí thời giờ nữa, chỉ còn hơn hai tiếng là trời tối mất rồi.” Tôi nói: “Mau giải phẫu thôi.”

Đại Bảo nhìn khắp xung quanh, thấy không có ai nhòm ngó mới yên tâm mở hòm đồ nghề, lôi các dụng cụ giải phẫu ra.

Chúng tôi đặt tử thi nằm trên tấm vải nilon rộng, rồi ngồi xổm xuống xung quanh, chuẩn bị bắt tay vào giải phẫu. Bác sĩ Hoa lôi ra mấy cái bao bọc giày, nói: “Lồng vào đi, ngồi xổm thế này dễ bị máu dính lên giày lắm.”

Trời rét cắt da cắt thịt, chúng tôi cứ làm được một lúc lại phải đứng lên giậm chân cho đỡ cóng. Nhưng, đối với một gã bắt đầu phát tướng như tôi, ngồi xổm mười phút đã khổ sở lắm rồi, chứ đừng nói là suốt mấy tiếng đồng hồ.

Sau khi cạo sạch tóc của nạn nhân, chúng tôi rạch mở da đầu, sau đó ba người hợp sức cầm cưa thủ công chật vật cưa mở xương sọ của nạn nhân ra.

Uy lực của viên đạn không nằm ở khả năng xuyên thấu mà là ở tốc độ xoáy tròn cực nhanh, sẽ hình thành nên một lỗ phá trong thời gian đạn bắn có đường kính lớn gấp mấy chục lần đường kính viên đạn ở xung quanh đường đạn. Lỗ phá này sẽ chèn ép dữ dội các tổ chức mềm xung quanh đường đạn, sau đó lại phục hồi, xung chấn này sẽ khiến cho những bộ phận khá mềm yếu bị vỡ hoặc xuất huyết, gây ra sức sát thương mạnh gấp mười mấy lần lực xuyên thấu của đầu đạn.

Bị tác động bởi lỗ phá trong thời gian đạn bắn, tổ chức não xung quanh đường đạn trên đầu nạn nhân đã vỡ nát hoàn toàn, gây xuất huyết dưới màng nhện và xuất huyết não nghiêm trọng. Cuống não của nạn nhân cũng bị ảnh hưởng, tổ chức não tại vị trí hành não đã nát nhừ như một đống bã đậu.

“Nạn nhân tử vong ngay sau khi trúng đạn.” Tôi nói: “Cuống não nằm sâu trong tổ chức não, khi cuống não bị tổn thương, trung khu thần kinh bị tổn hại thì chức năng hô hấp, tuần hoàn cũng lập tức mất đi.”

Chúng tôi cẩn thận khâu lại phần đầu cho nạn nhân. Tôi thay một lưỡi dao khác, chuẩn bị giải phẫu tiếp phần ngực bụng.

“Ơ!” Bác sĩ Hoa hỏi: “Ngực bụng cũng phải mổ à?”

Tôi ngẩn ra nhìn bác sĩ Hoa: “Ý anh là sao? Thế bình thường các anh không mổ à?”

“Không phải!” Bác sĩ Hoa ngượng nghịu nói: “Hôm nay, lạnh quá, tôi sợ các anh không chịu nổi.”

“Không chịu nổi thì cũng phải mổ.” Tôi đưa dao rạch một đường dọc ngực bụng nạn nhân, nói: “Không chừng lại có phát hiện mới.”

Nào ngờ tôi đã đoán đúng. Lưỡi dao phẫu thuật vừa rạch mở dạ dày của nạn nhân, mùi rượu đã phả lên nồng nặc. Tôi vội vàng đứng dậy, đưa khuỷu tay lên dụi mũi.

“Đấy!” Tôi nói: “Phát hiện thêm được bao nhiêu thứ.”

“Phát hiện ra điều gì kia?” Bác sĩ Hoa hỏi.

“Anh ta uống rượu.” Tôi đáp: “Điều này có thể giải thích tại sao anh cảnh sát này lại dễ dàng bị người ta cướp mất súng bắn vỡ sọ. Vì anh ta uống rượu say, ngủ gục trên xe taxi, bị người ta tước mất súng. Chao ôi, đúng là mình làm mình chịu, không tuân thủ năm điều cấm, đã uống rượu lại còn mang theo súng, khác gì tự đào mồ chôn mình kia chứ.”

“Nhưng mà.” Bác sĩ Hoa thắc mắc: “Bao súng của anh ta giấu bên dưới áo khoác, nếu là tài xế bình thường chắc là không thể biết được. Hay là tay tài xế có quen nạn nhân nên biết anh ta mang theo súng?”

Mọi người đều cúi đầu suy nghĩ.

Sau khi phân tích vật chất trong dạ dày của nạn nhân, tôi nói: “Nạn nhân uống rượu, ăn no, có lẽ đã bị sát hại sau bữa ăn cuối cùng khoảng năm tiếng đồng hồ. Điều đó có nghĩa là, nếu như bình thường nạn nhân ăn cơm vào lúc 7 giờ, vậy thì anh ta bị sát hại vào lúc 11 hoặc 12 giờ đêm. Trong khoảng thời gian đấy, nạn nhân đã làm gì nhỉ?”

“Chắc chắn là đi uống hiệp hai.” Bác sĩ Hoa nói: “Nếu nạn nhân uống rượu trong bữa tối, thế thì năm tiếng đồng hồ sau, mùi rượu trong dạ dày không thể nồng nặc như thế được. Chỉ có một khả năng, đó là sau khi ăn tối xong, anh ta lại đi uống rượu.”

“Đúng là người ăn không hết kẻ lần chẳng ra.” Đại Bảo nói: “Bữa tối của chúng ta chắc lại là mì sốt, có hiệp hai thì chắc cũng chỉ có mì ăn liền thôi.”

Tôi dùng kẹp cầm máu gắp lấy một hạt nhỏ từ trong dạ dày của nạn nhân ra, đặt trên găng tay bóp khẽ, nói: “Anh Hoa đoán đúng đấy, đây là hạt dẻ cười. Bữa tối thì không thể ăn hạt dẻ cười được. Cho nên, rất có thể là anh ta lại đi uống rượu, hát karaoke.”

“Nói tóm lại là nạn nhân tử vong vào khoảng hai ngày trước.” Đại Bảo nói: “Nếu như tìm ra được lai lịch thi thể, những việc này sẽ dễ dàng sáng tỏ thôi mà. Thôi, chúng ta khâu lại đi chứ?”

Tôi gật đầu, nói: “Khâu lại đi.”

Tôi khó nhọc duỗi thẳng lưng, giậm chân thật mạnh, đôi chân như đã tê cứng hoàn toàn. Tôi cởi trang phục giải phẫu, bước đến bên cái hố toàn đá nơi chôn giấu tử thi, ngồi xuống quan sát.

Đại Bảo và bác sĩ Hoa đã khâu xong thi thể, đi đến bên cạnh tôi nói: “Chúng ta quay về huyện lỵ nhé?”

Tôi lắc đầu, nói: “Trong lúc giải phẫu thi thể, tôi vẫn ngửi thấy mùi hôi thối bốc lên từng đợt, nhưng không phải là bốc ra từ thi thể. Bây giờ đến bên cạnh cái hố, tôi cảm thấy thứ mùi ấy càng nồng nặc hơn nữa.”

Đại Bảo hít mấy cái, nói: “Không chỉ em thấy đâu, anh cũng ngửi thấy rồi đây.”

“Còn nữa.” Tôi hỏi: “Núi này là núi đá hay núi đất thế?”

Bác sĩ Hoa gọi bác trưởng thôn nãy giờ vẫn đứng cạnh làm nhân chứng khám nghiệm hiện trường tới, bác trưởng thôn nói: “Tầng trên là lớp đá cứng, dưới lớp đá là đất.”

“Chúng tôi thấy xung quanh cái hố chôn thi thể toàn là đá vụn, cả dưới đáy hố cũng thế.” Tôi cầm một hòn đá ném xuống đáy hố, nói: “Nhưng, thi thể lại được vùi lấp bằng cả đá và đất. Đất ở đây là từ đâu ra nhỉ?”

“Ý em làm dưới đáy cái hố vẫn còn thứ gì khác sao?” Đại Bảo trợn tròn mắt hỏi: “Có người đã đào cái hố này xuống đến tận lớp đất bên dưới, cho nên độ sâu của cái hố chắc không chỉ nông có vậy, mà còn sâu hơn nữa?”

Tôi gật đầu.

Đại Bảo cuống lên, vớ ngay lấy cái thuổng bên cạnh nói: “Để anh đào lên xem nào.”

Bóng Ma Mộ Địa

Phần 3

Tôi ngăn Đại Bảo lại, nói: “Nếu bên dưới là bom, anh đào trúng thì chúng ta toi cả đấy.”

Tôi gọi một đồng nghiệp thuộc tổ gỡ bom mìn tới, dùng máy dò mìn rà một lượt, xác định dưới đáy hố không có bom, tôi mới cùng Đại Bảo và bác sĩ Hoa tiếp tục đào bới dưới hố.

Mới xúc được vài xẻng đất, chúng tôi mới nhận ra bên dưới đúng là có thứ gì đó. Cùng với mùi thối mỗi lúc càng thêm nồng nặc, trong lớp đất dưới đáy hố lộ ra một bàn tay người xanh đen.

Chúng tôi cùng giật mình kêu lên tiếng, còn bác trưởng thôn đứng cạnh thì kinh hãi ngã ngồi xuống bưng lấy mắt.

Tôi nói: “Theo tôi, đây chắc chắn không phải là một sự trùng hợp ngẫu nhiên.”

“Không thể trùng hợp thế được.” Bác trưởng thôn vẫn bịt mắt nói: “Đây không phải là bãi tha ma, chôn người thì phải ở sườn núi phía tây kia.”

Tiếng kêu của chúng tôi đã thu hút sự chú ý của các đồng nghiệp trong tổ gỡ bom mìn, mọi người cùng xách xẻng chạy lại, hợp sức đào cái xác đã bị phân hủy tương đối lên.

Tôi rũ quần áo của thi thể cho rơi bớt đất cát bám trên đó, nhận ra nạn nhân mặc quần áo bảo hộ lao động.

Tôi lau sạch lớp đất trên mặt thi thể, rồi nhìn vào tấm ảnh nghi phạm mà đội trưởng Tề vừa lấy được, tức tài xế taxi Tề Hiền, sau đó kêu lên: “Còn phải tìm Tề Hiền nào nữa, Tề Hiền đang ở đây này!”

“Cái xác này là Tề Hiền ư?” Đội trưởng Triệu vội vàng tiến lại, nhìn ảnh đối chiếu.

“Trời ơi, hung thủ là loại người nào đây!” Đại Bảo nói: “Giết hai người một lúc?”

“Không!” Tôi lắc đầu, nói: “Căn cứ vào mức độ phân hủy, Tề Hiền phải chết chừng nửa tháng rồi, còn anh cảnh sát mới chết khoảng hai ngày thôi.”

“Nghĩa là, Tề Hiền bị sát hại trước đó, kẻ giết anh cảnh sát không phải Tề Hiền?” Đội trưởng Triệu hỏi.

“Đúng vậy.” Tôi đáp: “Tôi ngờ rằng đây có lẽ là vụ án giết người cướp xe taxi, sau đó lại giả mạo tài xế taxi đi cướp giết cảnh sát.”

Đội trưởng Triệu 'ồ' lên một tiếng, ánh mắt trở nên hoang mang. Vụ án bỗng chốc đi vào bế tắc, manh mối bị đứt đoạn, không biết phải bắt đầu điều tra từ đâu.

Lúc này, màn đêm đã sắp buông xuống, đứng cách nhau ba mét chẳng thể nhìn rõ mặt nhau. Bác sĩ Hoa nhìn lên trời, nói: “Thế bây giờ phải làm thế nào đây? Ý tôi là phải xử lý cái xác thế nào đây?”

“Còn xử lý thế nào được nữa?” Tôi nhún vai, nói: “Mặc quần áo mổ vào, làm tiếp.”

“Nhưng mà.” Bác sĩ Hoa mặt mày nhăn nhó: “Ban đêm trên núi âm mười mấy độ, chúng ta đã ngồi xổm ở đây suốt mấy tiếng đồng hồ rồi, sợ là không chịu nổi nữa. Mà trong núi còn có thú dữ.”

Vừa dứt lời, bỗng nghe loáng thoáng có tiếng gầm rú ở tít xa trong núi.

Tôi cười méo mó: “Nếu không thì biết phải làm thế nào đây? Để tử thi nằm thêm một đêm ở đây, hay là chúng ta đưa xác lên xe cảnh sát chở về huyện lỵ?”

Bác sĩ Hoa lắc đầu quầy quậy, rõ ràng cả hai cách đều không thể được.

Tôi nói: “Biết sao giờ? Đã không còn cách nào khác thì đành phải làm tiếp vậy. Đông người thế này, dã thú chẳng dám bén mảng đến đâu! Có đến cũng là đến nộp mạng làm bữa khuya cho chúng ta.”

Rồi tôi cùng với Đại Bảo đặt thi thể lên tấm nilon, khiêng tới bên xe khám nghiệm, sau đó bảo đội trưởng Triệu trèo lên nóc xe, dựng đèn khám nghiệm lên. Cùng với tiếng nổ rền của máy phát trên xe, ngọn đèn khám nghiệm chiếu ra hai luồng sáng chói lòa.

“Anh nhìn xem.” Tôi vỗ tay nói: “Cái xe khám nghiệm mới sắm này đúng là phê thật đấy, đúng là đèn chiếu sáng di động, còn sáng hơn cả ban ngày.”

“Các anh phải nhanh lên đấy!” Đội trưởng Triệu nói: “Xăng xe phải dành để quay về, chỉ đủ để cung cấp cho máy phát điện ba tiếng đồng hồ thôi.”

“Ba tiếng là đủ rồi!” Tôi chỉ vào mấy chiếc xe cảnh sát đỗ bên cạnh xe khám nghiệm, nói: “Phiền các anh để lại hai người và một xe ở đây đợi chúng tôi, để chúng tôi có thêm một bồn xăng di động, đề phòng hết xăng.”

“Biết đâu còn giúp chúng tôi xử lý bữa ăn khuya nữa.” Đại Bảo chêm vào.

* * *

Tề Hiền bị siết cổ đến chết, và cũng bị rắc muối khắp người.

Các bộ phận như kết mạc mắt, móng tay, miệng, môi của Tề Hiền đều có dấu hiệu bị ngạt thở, có thể xác định Tề Hiền bị ngạt thở cơ học dẫn đến tử vong. Sau khi rạch mổ phần cổ của Tề Hiền, tôi phát hiện ra trên da cổ có một rãnh thít khá sâu, nằm ngang, sau cổ trống một đoạn, cho thấy hung thủ ngồi ở hàng ghế sau, dùng một vật hình dây dài siết chặt cổ nạn nhân. Rãnh thít rộng hơn bình thường một chút, trông có vẻ như không phải dây thừng mà là một vật dài mềm. Lớp biểu bì ở xung quanh vết thít bị bong tróc trên diện rộng, điểm này không những chứng minh được đây là tổn thương khi còn sống mà còn chứng tỏ nạn nhân đã giãy giụa kịch liệt trước khi tử vong.

Mùi thi thể thối rữa trộn lẫn với mùi muối tạo thành một thứ mùi kinh khủng, khiến ruột gan người ta phải quặn lên từng đợt trong tiết trời rét buốt.

“Sao hung thủ lại thích rắc muối lên thi thể thế nhỉ?” Đại Bảo băn khoăn: “Hay là hắn có sở thích ăn thịt muối nhưng không biết muối như thế nào?”

Tôi không đáp nhưng thầm tán đồng suy đoán của Đại Bảo. Tôi lần lượt mở khoang sọ, khoang ngực và khoang bụng của nạn nhân ra, nhận thấy nội tạng của nạn nhân có hiện tượng tụ máu, lại có điểm xuất huyết rõ rệt, đá xương thái dương xuất huyết, tất cả đều chứng thực nạn nhân đã bị siết cổ đến chết.

“Ờ…” Đại Bảo vừa mở miệng, khói trắng đã phả ra mờ mịt: “Cũng hòm hòm rồi nhỉ? Không ngờ ban đêm trong núi lại lạnh đến thế này. Anh đến chết cóng mất!”

Bác sĩ Hoa tay run cầm cập đang cố khâu nốt mũi cuối cùng, nói: “Xong… xong rồi! Cứ đặt tử thi xuống hố trước đã, lấy tấm nilon đậy lên. Tôi đã liên lạc rồi. Ngày mai, nhà xác trong thành phố sẽ cho người đến đưa thi thể về bảo quản, đợi người nhà nạn nhân tới nhận sẽ quyết định hỏa táng hay là mai táng.”

“Nhà xác thành phố cử người đến cơ à?” Tôi đưa tay áo quệt dòng nước mũi ròng ròng nhưng vì trang phục giải phẫu làm bằng vải nilon nên không sao lau sạch được, nước mũi đóng băng bám cứng trên môi khiến tôi không thể nói cho tròn tiếng: “Cũng tận tình thật đấy, xa thế mà vẫn đến.”

“Mơ à, anh nghĩ họ là anh hùng thời đại chắc?” Bác sĩ Hoa khinh khỉnh nói: “Công an đã phải chi ra khối tiền đấy, giám đốc công an còn đích thân tới yêu cầu, cuối cùng họ mới đồng ý ngày mai tới. Anh xem, ai cũng vì nhân dân phục vụ, sao khoảng cách giữa người với người lại lớn thế không biết?”

Tôi khẽ cười, nhấc hai tay Tề Hiền lên, soi dưới ánh đèn quan sát.

“Ơ… em vẫn còn… còn nhìn cái gì nữa?” Đại Bảo khụt khịt mũi, co ro đứng giậm chân thình thịch.

“Em đang nghĩ.” Tôi quẹt nước mũi, nói: “Cho dù, có bắt được kẻ cướp taxi cũng không thể chứng minh được hắn đã sát hại Tề Hiền, dù sao thì chiếc xe cũng đã hỏng rồi.”

“Tại sao lại không thể chứng minh được?” Bác sĩ Hoa hỏi: “Nếu hung thủ cất giấu khẩu súng cảnh sát thì đó chính là bằng chứng đanh thép. Hắn đã dùng chiếc xe này để sát hại cảnh sát thì mới có súng chứ. Còn chiếc taxi này từ đâu ra? Chỉ có thể là giết tài xế taxi để cướp lấy.”

“Nếu hắn nói nhặt được chiếc xe thì sao?” Tôi nói: “Dù sao, cũng chẳng có cách nào chứng minh được Tề Hiền đã bị giết trên xe, chỉ có thể chứng minh viên cảnh sát bị giết trên xe thôi.”

“Thế thì chẳng phải là cãi cùn à?” Bác sĩ Hoa nói.

“Khi luật sư đã ra tay thì khó nói lắm, cho nên chúng ta phải có được chứng cứ chắc chắn.” Tôi vẫn tiếp tục quan sát đôi tay Tề Hiền.

“Trên sở gửi tin tới.” Đội trưởng Triệu nãy giờ vẫn theo sát chúng tôi chợt lên tiếng: “Có khả năng lấy được mẫu ADN của hung thủ trên thiết bị nổ, vì có một linh kiện có thể đã làm toạc ngón tay của hung thủ.”

“Vậy mà không nói sớm?” Đại Bảo nói: “Làm tôi chết cóng rồi đây.”

Tôi nói: “ADN chỉ có thể chứng minh hung thủ đã từng ở đây, chứng minh hắn đã thử nghiệm bom mìn, chứng minh hắn đã lái chiếc xe có liên quan đến vụ án tới hiện trường nhưng không thể chứng minh hắn sát hại tài xế.”

“Anh nghĩ là chứng minh được chứ.” Đại Bảo nói: “Không thể có chuyện Tề Hiền bị kẻ khác giết, rồi chôn xác ở đây, vứt xe đi, sau đó hung thủ lại dùng chính chiếc xe đấy đi giết cảnh sát, rồi lại chôn luôn vào đúng cái hố này? Mấu chốt là cả hai thi thể đều bị rắc muối khắp người, thủ đoạn này quá đặc biệt. Trên đời này làm gì có chuyện trùng hợp đến thế?”

“Luật sư sẽ nói là có đấy.” Tôi nói: “Thôi đừng mất thời gian nữa, cắt lấy móng tay của nạn nhân để mang kiểm tra chứng cứ vi lượng.”

Bác sĩ Hoa cũng cúi xuống nhìn hai tay Tề Hiền, hỏi: “Có phát hiện gì à?”

Tôi gật đầu: “Trong kẽ móng tay có chất gì giống như lông tơ. Trước khi tử vong, nạn nhân đã giãy giụa kịch liệt, hai tay không có vết thương do bị khống chế, vậy thì theo bản năng, nạn nhân sẽ dùng hai tay nắm chặt lấy đoạn dây siết lấy cổ mình. Nếu trên đoạn dây có vật chất dạng lông tơ thì sẽ trùng khớp với thứ mắc trong kẽ móng tay của nạn nhân.”

Chúng tôi vùi qua loa thi thể, rồi từ từ cởi bỏ trang phục giải phẫu. Đại Bảo lắm lời giờ đã câm bặt, mặt mũi trắng bệch đứng đực ra bên cạnh chúng tôi, nước mũi đông thành nhũ đá dính trên chóp mũi, khiến cái mũi càng dài ra nhọn hoắt.

Tôi gảy cục băng dính trên chóp mũi Đại Bảo đi, hỏi: “Anh có sao không thế?”

Đại Bảo lắc đầu, không nói không rằng, chui tọt vào trong xe khám nghiệm bật điều hòa ấm sực, xoa tay xoa mặt rối rít.

* * *

Sáng hôm sau, Đại Bảo đã phục hồi công lực, nhưng tôi lại bị cảm nặng.

Trên đường tới tổ chuyên án, Đại Bảo cứ chế giễu tôi béo bệu, mới hứng gió lạnh đã không trụ nổi. Tôi lừ anh ta một cái, nói không biết tối qua mũi thằng cha nào mọc dài ra một khúc.

Lâm Đào mặt tươi rói ngồi trong tổ chuyên án đợi chúng tôi.

“Tề Hiền tử vong do ngạt thở cơ học, hung thủ đã ra tay từ phía sau, hung khí rất có thể là vật thể dạng dây có lông mịn trên bề mặt.” Tôi nói: “Còn viên cảnh sát có lẽ ăn cơm tối xong, đã đi uống rượu và hát karaoke, do uống quá chén nên ngủ gục trên xe taxi, bị hung thủ cướp mất súng, rồi bắn chết.”

“Giờ phải điều tra từ đâu?” Giám đốc Công an huyện đã bị sở Công an tỉnh điều đi xử lý chuyên án nên người chủ trì cuộc họp chuyên án là phó chủ tịch huyện chuyên phụ trách mảng công an. Ông ta bước vào phòng họp, chường ra bộ mặt kênh kiệu, đưa mắt chậm chạp quét qua khắp lượt tất cả mọi người trong phòng.

“Dễ thôi.” Đội trưởng Triệu có vẻ chẳng coi ông phó chủ tịch huyện mù tịt nghiệp vụ công an kia ra gì, bèn nói: “Tìm được lai lịch của viên cảnh sát này, mọi việc sẽ dễ dàng giải quyết. Chúng tôi đã điều tra, viên cảnh sát này chắc chắn không phải người của Công an huyện chúng tôi.”

“Giải quyết kiểu gì?” Phó chủ tịch huyện đã hiểu ra ý tứ của đội trưởng Triệu: “Cứ cho là điều tra được lai lịch đi thì anh có điều tra ra được chiếc taxi anh ta đã đi lần cuối cùng không hả?”

“Chúng tôi có cách riêng của mình.” Đội trưởng Triệu có vẻ hơi chùn bước.

“Lai lịch thi thể sẽ nhanh chóng tìm ra thôi.” Lâm Đào phá vỡ bầu không khí căng thẳng, nói: “Bên trong taxi, chúng tôi không chỉ tìm ra được mẫu ADN của một người đàn ông thứ ba ngoài hai nạn nhân, mà còn tìm được cả vỏ đạn. Sau khi phân tích vỏ đạn, thì khẩu súng đó đã được đăng ký, chính là súng của Công an tỉnh Sơn Bắc lân cận. Còn cụ thể là súng của ai, tôi đã cho người đi điều tra, chắc lát nữa, sẽ có kết quả.”

“Tốt lắm!” Phó chủ tịch huyện nhướng mày nói: “Nhưng, huyện Đông Kiều của tỉnh Sơn Bắc nằm gần chúng tôi nhất cũng cách đây hơn ba trăm cây đấy! Không biết viên cảnh sát kia tới chỗ chúng ta ăn chơi, hay là hung thủ đã gây án ở huyện Đông Kiều?”

Lâm Đào nhún vai, nói: “Tìm ra lai lịch thi thể sẽ biết ngay thôi.”

“Vết máu mang ADN của người thứ ba bám trên vô lăng xe và vết máu dính trên thiết bị nổ là của cùng một người.” Trưởng phòng kỹ thuật Công an huyện nói: “Đây chắc hẳn là máu của hung thủ. Ngoài ra, về vật chứng vi lượng trong kẽ móng tay nạn nhân mà trưởng phòng Tần cung cấp, dựa vào kinh nghiệm, tôi cho rằng có lẽ là lông cừu.”

Một nữ cảnh sát trẻ tuổi thuộc phòng Tình báo Công an huyện, đột nhiên đẩy cửa phòng hấp tấp lao vào, nhận ra mọi người đều ngỡ ngàng đổ dồn ánh mắt vào mình, cô chợt đỏ bừng mặt.

“Sao cô lại lộn xộn thế?” Đội trưởng Triệu trách móc.

“Có… có… có tiến triển.” Cô cảnh sát vừa thở vừa nói.

Bóng Ma Mộ Địa

Phần 4

“Cô vội cái gì?” Đội trưởng Triệu nói: “Có tin gì thế?”

Cô cảnh sát trấn tĩnh lại, nói: “Đã tìm được lai lịch thi thể, là Phùng Cường, đồn trưởng đồn cảnh sát Thành Quan thuộc Công an huyện Đông Kiều.”

“Gần đây, anh ta có đi công tác đâu không?” Đội trưởng Triệu rất quan tâm đến địa điểm gây án.

“Chắc chắn là không, trước khi mất tích, anh ta luôn ở huyện Đông Kiều. Hai hôm trước, sau khi cùng vài doanh nhân trong khu vực đi hát karaoke về thì mất tích.” Cô cảnh sát trả lời.

“Hung thủ rất không đơn giản, chở thi thể mấy trăm cây số tới tận đây chôn giấu.” Đội trưởng Triệu nói.

Tôi uống một ngụm nước, nói: “Không có gì lạ. Rất nhiều tội phạm thường tìm tới địa bàn mà mình quen thuộc để chôn giấu thi thể, làm như vậy, họ sẽ cảm thấy vững dạ hơn.”

“Từ hệ thống camera giám sát của thành phố có phát hiện thêm được gì không?” Phó chủ tịch huyện muốn khoe khoang thành tích của mình trong việc phát triển hệ thống camera giám sát trong thành phố.

“Đã điều tra từ lâu rồi.” Đội trưởng Triệu nói: “Chất lượng camera kém quá, ban đêm không thể nhìn rõ biển số xe.”

Phó chủ tịch huyện mấp máy miệng mấy cái, rồi im thin thít.

“Tổ công tác của chúng tôi đang trên đường đến Đông Kiều, chắc chắn sẽ tìm ra chút ít manh mối từ hệ thống giám sát của KTV.” Cô cảnh sát bổ sung: “Tổ công tác hỏi ý kiến của tổ chuyên án, các anh có cần phái người đi không?”

Đội trưởng Triệu nhìn tôi như muốn hỏi ý kiến.

Tôi lắc đầu, nói: “Nếu hung thủ đã quen thuộc với khu vực của chúng ta, hơn nữa, hắn còn cướp và giết tài xế taxi ở khu vực này, rồi lấy được cả xe, điều đó chứng tỏ hắn phải là người vùng này. Cho nên tôi nghĩ, chúng ta cứ ở lại đợi tin là được. Nếu như có được thông tin về nghi phạm, còn có thể đến nhà tìm hắn.”

Đội trưởng Triệu gật đầu đồng ý, phó chủ tịch huyện tuyên bố giải tán cuộc họp, mọi người thu dọn sổ sách quay về, nôn nóng chờ đợi tin từ phía tổ công tác tại huyện Đông Kiều.

* * *

Trong khách sạn, tôi ngồi trước máy tính, mở xem ảnh chụp của vụ án. Bỗng nhiên, vết máu tròn in hình huy hiệu cảnh sát trên ghế ngồi đã thu hút sự chú ý của tôi. Tôi phóng to tấm ảnh, quay ngược quay xuôi quan sát, cứ cảm thấy có gì đó rất quen.

Đột nhiên, trong cái đầu còn ong ong nhức vì cảm lạnh bỗng lóe lên một tia sáng, tôi vội vàng cắm USB vào máy, mở tư liệu của toàn bộ vụ án Vân Thái ra xem.

Tôi nhìn chăm chăm vào màn hình máy tính, lần lượt xem từng tấm ảnh trong vụ án Vân Thái. Trong ấn tượng của tôi, hình như tôi đã từng trông thấy cái dấu vết hình tròn thế này ở đâu rồi thì phải, không lẽ hôm nay lại chính là ngày phá được vụ án Vân Thái?

Tôi ngồi lì trước màn hình máy tính, xem ảnh suốt ba tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng tìm ra được hình ảnh in trong trí nhớ của tôi.

Đó là tấm ảnh chụp hiện trường vụ án nữ sinh bị sát hại, rồi hãm hiếp từ ba năm về trước, bên cạnh thi thể cô nữ sinh có một dấu mông còn mới, sau khi đối chiếu với dấu vết tại hiện trường, đó không phải là dấu mông của nữ sinh. Do dấu mông không có điểm gì đặc biệt nên đã bị bỏ qua. Lúc trước, khi tôi xem ảnh của vụ án này, đã nhận ra bên rìa dấu mông có một vết lờ mờ, nhưng do ảnh chưa qua xử lý nên chỉ có chút ấn tượng mơ hồ.

Tôi gọi chuyên viên xử lý ảnh của Công an huyện đến, chưa đầy một tiếng đồng hồ đã khiến cho dấu vết bên rìa dấu mông trong ảnh nét hơn cả chục lần. Đó chính là vết in của chiếc cúc trên quần áo cảnh sát!

Tôi sung sướng đến nỗi tay chân quýnh quáng, chụp ngay lấy điện thoại, bấm số gọi cho phân đội trưởng Hoàng: “Anh, anh, em đã phát hiện ra một manh mối vô cùng quan trọng của vụ án Vân Thái! Một manh mối cực kỳ quan trọng đấy!”

Phân đội trưởng Hoàng đang bận họp, hạ thấp giọng hỏi: “Manh mối gì?”

“Em phát hiện ra một dấu vết, từ đó có thể phán đoán hung thủ mặc quần cảnh sát.” Tôi nói.

“Cảnh sát?” Phân đội trưởng Hoàng kinh ngạc hỏi.

“Không chắc lắm, cũng có khả năng là bảo vệ, trật tự đô thị gì đấy.” Tôi nói: “Tất cả những người làm nghề phải mặc đồng phục na ná kiểu cảnh sát, đều có khả năng.”

Phân đội trưởng Hoàng yên lặng một lát, rồi nói: “Vậy thì có tác dụng gì? Giờ chúng ta chẳng có chút manh mối nào cả, mặc kệ hắn làm nghề gì, cứ khả nghi là lôi đi làm xét nghiệm ADN hết. Hơn nữa, em dám khẳng định chắc chắn là có thể loại trừ hết những nghề không phải mặc đồng phục chứ?”

Phân đội trưởng Hoàng nói đúng, tôi nghe mà cứng họng. Đúng vậy, nếu như hung thủ có bạn bè người thân làm nghề có liên quan, quần thừa cũng có thể cho hắn mặc mà? Tóm lại vẫn cứ phải căn cứ vào xét nghiệm ADN.

Tôi nói: “Anh nói phải, vậy thì các anh cứ tiếp tục sàng lọc đi nhé, nhưng em nghĩ vẫn phải tìm kiếm có trọng điểm.”

“Anh biết rồi.” Phân đội trưởng Hoàng ngắt điện thoại.

Tôi nằm vật xuống giường, nhìn chong chong lên trần nhà. Tên yêu râu xanh kia đến khi nào mới bị sa lưới pháp luật đây?

* * *

Đến giờ ăn, tôi xuống nhà ăn dưới tầng ăn cơm tự chọn. Vừa nuốt được hai miếng, điện thoại lại réo lên, tôi dự cảm là có tin tốt lành.

“Ăn chưa?” Đội trưởng Triệu hỏi.

“Tôi đang ăn đây.” Tôi vừa lụng bụng vừa lùa cơm như rồng cuốn, tôi biết là sẽ phải tới tổ chuyên án ngay.

“Vụ án đã có bước đột phá quan trọng, mười phút nữa tổ chuyên án họp khẩn nhé.”

Quả đúng là vụ án đã có bước đột phá quan trọng, tôi không thể không thán phục hiệu quả công tác của các điều tra viên.

Qua những hình ảnh ghi lại trong hệ thống camera giám sát của quán karaoke Doanh Hoàng huyện Đông Kiều, đã phát hiện ra vào ba ngày trước, cũng chính vào buổi tối Phùng Cường tử nạn, anh ta đã xích mích với một người đàn ông lạ mặt.

Qua hình ảnh camera có thể thấy, Phùng Cường và một người đàn ông đang lôi kéo một cô tiếp viên, một đám nhân viên phục vụ đang xúm vào khuyên can nhưng thực chất lại là bênh vực Phùng Cường. Gã đàn ?