← Quay lại trang sách

Vụ Án Thứ 15 Nhà Vàng Giấu Xác-Phần 1

Ghen tuông là hòn than cháy đỏ đến từ địa ngục.

- Goethe -

Tinh Tinh và Hải Bình là hai luật sư trẻ nhất, xinh đẹp nhất văn phòng luật Thiên Chính trong tỉnh lỵ.

Để mở rộng quy mô, nâng cao hình tượng của văn phòng luật, Vương Thiên Chính đã chi ra khoản tiền lương hậu hĩnh để tuyển dụng hai hoa khôi ngành luật của trường đại học Chính trị Pháp luật, đã lấy được bằng luật tư pháp ngay từ khi còn học trong trường.

Cả hai cô gái đều là hoa khôi nức tiếng trong trường, nhưng mỗi người một tính. Tinh Tinh hướng ngoại, giỏi giao tiếp, thích tung tăng quanh các anh chàng đẹp trai trong văn phòng, đem đến cho họ cảm giác nhìn thấy được nhưng còn lâu mới với tới được, hệt như chú mèo con chỉ thích vờn nghịch các anh. Còn Hải Bình là người đẹp hướng nội, sùng bái quan điểm 'chưa kết hôn đã lên giường đều là lừa đảo'. Ngày nào cũng vậy, cứ sau giờ làm, cô lại đeo tai nghe, chìm đắm trong thế giới âm nhạc của riêng mình.

Giám đốc văn phòng luật Vương Thiên Chính là mẫu người đàn ông của gia đình, rất nghe lời vợ. Đặc biệt là quãng thời gian gần đây, do vợ đang mang bầu nên anh ta ngày nào cũng về nhà đúng giờ. Ngay cả trong tiệc chúc mừng văn phòng nhận được giải thưởng lớn của giới luật sư năm nay, anh ta cũng định chuồn nốt. Một dịp thế này, các đồng nghiệp không thể để sếp vắng mặt được, nên nhất quyết giữ anh ta ở lại.

Tinh Tinh uống hơi quá chén, bá cổ Vương Thiên Chính đòi anh ta đưa về nhà, sau đó đưa mắt liếc Hải Bình một cái.

Nhà Hải Bình ở ngay tỉnh lỵ, nhưng để đi làm cho tiện nên đã cùng Tinh Tinh ở trong căn hộ hai phòng ngủ một phòng khách mà công ty thuê cho. Nhưng, vì thi thoảng Tinh Tinh lại dẫn một anh về, Hải Bình cảm thấy mình như kỳ đà cản mũi, lại không tài nào ngủ được trong tiếng kêu rên phóng túng suốt đêm của Tinh Tinh nên hai người gần như đã có một thỏa thuận ngầm, nếu Tinh Tinh dẫn bạn trai về nhà sẽ nhắn trước cho Hải Bình, và tối đó, Hải Bình sẽ quay về nhà cách đó mười mấy cây số. Tiện cho cả hai bên, Hải Bình luôn nghĩ như vậy.

Những tối cuối tuần của mùa hè luôn sôi động hơn hẳn. Hải Bình xuống xe bus, dạo bước trên đường phố đông vui, nhìn những đôi nam nữ tay trong tay dập dìu trên phố đêm, trong lòng bỗng thoáng qua cảm giác tủi thân. Đã 24 tuổi rồi, nhưng chưa một người đàn ông nào len được vào trong trái tim cô. Nhớ đến vẻ nhiệt tình sôi nổi của Tinh Tinh trong bữa tiệc vừa nãy, cô thầm nghĩ, giá mà mình cũng được vô tư lự như Tinh Tinh thì hay biết mấy.

Hải Bình không muốn về nhà, vì cứ về nhà, bố, mẹ và anh trai lại luân phiên dò hỏi cô về chuyện tình cảm, cứ như sợ cô ế chồng không bằng. Cho nên, vừa sáng thứ bảy, nhân lúc cha mẹ còn chưa ngủ dậy, Hải Bình đã lại xách ba lô quay về phòng trọ. Trời nắng đẹp thế này, đi dạo phố cả ngày với Tinh Tinh còn vui hơn.

Vào khoảnh khắc mở cửa bước vào nhà, Hải Bình đã loáng thoáng ngửi thấy một thứ mùi là lạ. Cửa phòng Tinh Tinh vẫn đóng im ỉm, chắc hôm qua, vui chơi muộn quá nên đến giờ vẫn chưa ngủ dậy. Hải Bình nằm xuống giường mình, cầm điện thoại lướt mạng. Nhưng, càng lúc, cô lại càng cảm thấy cái mùi kia rất bất thường. Cô là luật sư, khi đi thực tập cũng từng đến hiện trường án mạng, cái mùi ấy tanh tanh giống như mùi máu. Hải Bình càng nghĩ càng thấy sợ, liền bật dậy gõ cửa phòng Tinh Tinh. Đáp lại chỉ là sự im lặng.

Hải Bình tìm được chìa khóa phụ, run rẩy mở cửa phòng. Cửa vừa hé, mùi tanh nồng nặc đã xộc thẳng ra ngoài. Cô vội giật lùi lại, gần như không dám liếc vào bên trong…

* * *

Khi chúng tôi đến hiện trường, Hải Bình vẫn chưa bình tâm lại được. Cô ngồi trong xe cảnh sát, hai tay ôm gối, run lên cầm cập, trên mặt đầm đìa nước mắt, trông hết sức đáng thương.

“Có manh mối gì không vậy, anh Hồ?” Tôi thấy cô gái báo tin hẳn là đã sợ hãi đến mức không nói nên lời nên quay sang hỏi trưởng phòng Hồ vừa từ hiện trường đi ra: “Tình hình thế nào ạ?”

“Có lẽ, là giết người do biến thái tình dục.” Trưởng phòng Hồ nói: “Có manh mối, nghi phạm đã bị khống chế.”

Lại là một vụ án bổ sung kinh nghiệm. Vì địa điểm nằm trong tỉnh lỵ cho nên vụ án mạng do sở Công an tỉnh tiếp quản, cho dù không phải là vụ án nghiêm trọng, sư phụ cũng yêu cầu tôi phải tích cực tham gia điều tra phá án, từ đó tích lũy kinh nghiệm, nâng cao trình độ nghiệp vụ của bản thân để càng tiến bộ nhanh chóng.

“Nhưng, thủ đoạn lại quá tàn nhẫn.” Trưởng phòng Hồ nói: “Một cô gái xinh đẹp là thế, mà bây giờ đến lễ truy điệu chắc cũng không thể tổ chức được nữa rồi.”

Hiện trường có dấu vết quét dọn rõ rệt, bộ phận pháp chứng cũng xác nhận sau khi hung thủ sát hại nạn nhân đã dùng cây lau lau sạch nền nhà, xóa bỏ những chứng cứ dấu vết có thể lưu lại.

“Xóa dấu vết hiện trường.” Trưởng phòng Hồ nói: “Thường là người quen mới làm vậy.”

Tôi gật đầu, hỏi: “Thi thể đã chuyển đi rồi, phải không ạ? Không biết tình trạng thế nào?”

Trưởng phòng Hồ đi đến bên giường ngủ kê ở mé căn phòng, chỉ vào mép giường nói: “Lúc đó, nạn nhân nằm ở đây, hoàn toàn lõa thể, chân tay dang rộng, tứ chi bị dây nilon buộc vào bốn góc giường, miệng bị dán băng dính, quần áo bị xé tan tành, ném ở bên giường. Trên người, trên mặt bị đâm cứa tổng cộng phải hơn hai trăm nhát dao, đều sâu đến dưới da.”

Mới chỉ tưởng tượng về hiện trường thôi mà tôi đã rùng mình ớn lạnh: “Vậy là nạn nhân chết vì đau đớn?”

“Hiện trường có rất nhiều máu, theo khám nghiệm sơ bộ, là tử vong vì sốc do mất máu, cũng có nghĩa là mất máu từ từ, tử vong từ từ. Trước khi chết, nạn nhân đã phải chịu đựng nỗi đau đớn khó lòng tưởng tượng nổi.”

“Thế dây nilon và băng dính ở đâu ra?” Tôi hỏi.

“Hỏi cô gái báo tin, cô ấy nói là do hồi chuyển nhà còn thừa lại, vẫn cất trong kệ đầu giường phòng nạn nhân.” Trưởng phòng Hồ nói: “Bởi vậy mới nói, chắc chắn là người quen.”

“Còn có một căn cứ nữa để khẳng định là người quen.” Trưởng phòng Hồ ngẫm nghĩ, rồi bổ sung thêm: “Qua điều tra sơ bộ, chúng tôi không phát hiện ra vết thương do bị khống chế hay kháng cự trên người nạn nhân. Cho thấy hung thủ đột ngột gây án khi nạn nhân hoàn toàn không đề phòng. Một người có thể vào nhà một cô gái sống độc thân, lại tìm được cơ hội bất ngờ để gây án, chắc chắn phải là người quen. Đương nhiên, cũng có lẽ là hung thủ và nạn nhân đã thỏa thuận trước về tình tiết trói chân tay.”

Tôi gật đầu đồng ý. Muốn khống chế người bị hại, lại cần có thời gian đi tìm dây buộc là rất khó, cho nên tôi nghiêng về giả thiết hung thủ và nạn nhân cùng chơi trò SM (thống dâm), chỉ có điều nạn nhân không ngờ hung thủ sẽ đâm mình dã man đến vậy.

“Nghi phạm là người thế nào?” Tôi hỏi.

“Sếp của nạn nhân, luật sư Vương Thiên Chính, chủ tịch văn phòng luật sư.” Trưởng phòng Hồ nói: “Tối qua chính Vương Thiên Chính đã đưa nạn nhân về nhà.”

“Có chứng cứ không?”

“Hệ thống camera giám sát của khu chung cư đã ghi lại hình ảnh của chiếc xe, có điều tối quá nhìn không rõ mặt.” Trưởng phòng Hồ nói: “Nhưng, chúng tôi thu được một chiếc bao cao su tại hiện trường.”

“Hung thủ biết xóa dấu vết, sao lại bỏ sót bao cao su ở hiện trường được?” Tôi tỏ ra nghi ngờ chứng cứ này.

“Bao cao su được tìm thấy ở khe giường.” Trưởng phòng Hồ nói: “Có khả năng là sau khi dùng xong, chẳng may đánh rơi mất, muốn tìm nhưng không tìm được. Nếu tinh dịch trong bao cao su là của Vương Thiên Chính thì đó chính là chứng cứ trực tiếp.”

“Thế nhưng.” Điều tra viên đứng bên cạnh lên tiếng: “Đến bây giờ Vương Thiên Chính vẫn nhất quyết phủ nhận có quan hệ tình dục với nạn nhân. Anh ta nói, tối đó chỉ đưa nạn nhân về đến dưới chân tòa nhà chứ không lên nhà. Qua thẩm vấn vợ của Vương Thiên Chính, thời gian Vương Thiên Chính về nhà rất bình thường. Đồng nghiệp của Vương Thiên Chính đều nói anh ta bị vợ quản rất nghiêm, chắc không dám làm những việc như vậy đâu.”

“Cũng chưa hẳn.” Trưởng phòng Hồ nói: “Nếu đúng là Vương Thiên Chính gây án, rất có khả năng vợ anh ta sẽ che giấu cho anh ta. Người càng đạo mạo, càng nghiêm túc thì càng có khả năng có vấn đề về tâm lý. Vợ anh ta đang mang bầu đúng không? Thời điểm này, anh ta có khả năng ra ngoài gây án lắm chứ?”

Nghe anh ta nói vậy, tôi chợt liên tưởng đến vụ án Vân Thái.

“Nếu như tinh dịch trong bao cao su là của Vương Thiên Chính, vậy thì mọi lời khai trước đó, sẽ mất hết giá trị.” Tôi chau mày nói: “Đi, khám nghiệm tử thi trước đã.”

* * *

Tình trạng của nạn nhân vô cùng thê thảm, chỉ riêng phần mặt đã bị hung khí sắc nhọn rạch hàng chục nhát, không còn nhận rõ hình thù, trông vô cùng kinh sợ. Các bộ phận đặc trưng cho nữ tính cũng bị rạch cứa với các mức độ khác nhau, lớp mỡ vàng quạch lòi ra khỏi lớp da, các vết thương vẫn còn đầm đìa nhỏ máu.

“Nhìn này.” Trưởng phòng Hồ rạch mở các khớp ở chân tay nạn nhân ra, nói: “Hoàn toàn không có tổn thương do bị khống chế hay kháng cự, hung thủ không khống chế, không uy hiếp nạn nhân, vậy thì hắn đã làm thế nào để tìm dây và trói người đây?”

“Hay là đánh ngất nạn nhân, nhân lúc nạn nhân hôn mê, hắn đi tìm dây?” Tôi hỏi.

“Nạn nhân bị ngất chỉ trong trường hợp bị chuốc thuốc mê, tổn thương não hoặc ngạt thở.” Trưởng phòng Hồ nói. Nhưng, không phát hiện ra những tổn thương kiểu này. Đang tiến hành kiểm tra xem, có bị ngộ độc hay không, chắc cũng chẳng có phát hiện gì đâu.”

“Những bộ phận có thể xuất hiện dấu hiệu ngạt thở trên thi thể như môi, miệng, mí mắt, ngón tay đều đã bị vết dao hủy hoại cả rồi.” Tôi nói: “Nhưng, vừa nãy khi quan sát xương nền sọ, em thấy có xuất huyết ở phần đá xương thái dương.”

Trưởng phòng Hồ nói: “Đúng thế, nạn nhân tử vong do ngạt thở cơ học thường bị xuất huyết ở đá xương thái dương. Nhưng, đây không phải là đặc trưng đặc thù của ngạt thở cơ học. Không thể cho rằng cứ xuất huyết ở đá xương thái dương là tử vong do ngạt thở cơ học, mà phải tìm ra được nguyên nhân dẫn đến ngạt thở.”

Tôi gật đầu, cầm miếng gạc lau sạch phần cơ cổ vừa bị chúng tôi bóc tách, nói: “Cổ bị rạch rất nhiều nhát dao, tuy không chạm đến mạch máu lớn nhưng máu đã dính vào các cơ trên cổ, nên không thể nhận ra phần cổ nạn nhân có bị tổn thương trước khi chết hay không. Nhưng, em cảm thấy sừng lớn xương móng có góc độ hoạt động sang bên phải hơn lớn hơn sang bên trái, không biết có thể làm căn cứ cho thấy đã bị bóp cổ hay không?”

Trưởng phòng Hồ trầm ngâm suy nghĩ một lát, rồi nói: “Cũng khó nói lắm. Ngoài ra, cậu xem đi, bên trong bộ phận sinh dục nạn nhân bị tụ máu dạng mảng trong niêm mạc, chính là căn cứ cho thấy có quan hệ tình dục trước khi chết, nhưng chúng tôi lại không phát hiện ra vết tinh dịch trong âm đạo của nạn nhân, điều này cho thấy bao cao su đã phát hiện được tại hiện trường rất có giá trị.”

“Bao cao su còn mới không?” Trong đầu tôi lại hiện lên hình ảnh của vụ án Vân Thái, nhưng tôi hiểu rõ, vụ án này chẳng liên quan gì đến chuỗi vụ án Vân Thái cả, rõ ràng không phải do cùng một người thực hiện.

Trưởng phòng Hồ gật đầu, nói: “Chắc chắn, mới được sử dụng trong vòng hai hôm. Hơn nữa, Hải Bình đã xác nhận, mấy hôm đó, nạn nhân không có quan hệ tình dục với ai. Cho nên, bao cao su đó chỉ có thể mới được dùng tối hôm qua!”

Tôi vẫn cảm thấy có chút sơ hở logic nào đó, nhưng lại không thể chỉ ra được khúc mắc nằm ở đâu.

“Tổn thương này hình thành thế nào nhỉ?” Đại Bảo đã có phát hiện mới.

Nhà Vàng Giấu Xác

Phần 2

Phát hiện của Đại Bảo chính là vết bong tróc biểu bì trong lòng bàn tay phải, rất nhẹ, nhưng vì có vạt da bong nên phương hướng rất rõ ràng. Tổn thương này hình thành do bị vật thể sắc bén trượt qua, phương hướng là từ cườm tay lên đầu ngón tay.

“Vật gì có thể gây ra được nhỉ?” Đại Bảo thắc mắc: “Hơn nữa, hướng tác dụng lực và hướng tạo ra thương tích lại trái ngược nhau.”

“Lấy lớn bỏ nhỏ đi.” Tôi nói: “Thời gian tử vong là 2 giờ sáng, có thể khẳng định được chưa?”

Mọi người gật đầu.

Phân tích hiện trường không thể để mắt đến tất cả mọi chi tiết, không thể vì một vài tiểu tiết thiếu hợp lý mà thay đổi cả phương hướng phán đoán chủ đạo, đây chính là phương châm 'lấy lớn bỏ nhỏ' mà các chuyên gia thường nhắc đến. Pháp y là người chứ không phải thánh, không thể nào giải thích được tất cả mọi hiện tượng ở hiện trường, cho nên khi phân tích vụ án, chỉ cần giải thích rõ phương hướng chủ đạo là được.

Tôi nhấc cổ tay và cổ chân của nạn nhân lên quan sát. Trên làn da trắng mịn bị dây trói thít chặt lằn từng vết máu, có thể thấy trước khi chết, nạn nhân đã phải vật vã trong đau đớn.

Tôi quay sang nói với trưởng phòng Hồ: “Theo anh thấy, nếu đã là người quen, thích chơi SM, tại sao lại phải dùng băng dính dán miệng lại?”

Trưởng phòng Hồ hiểu ý của tôi. Mặt dưới lớp băng dính không có máu, nhưng mặt trên lại dính đầy máu, phần da bên dưới băng dính không hề bị rạch. Điều này cho thấy hung thủ đã dùng băng dính bịt miệng trước, sau đó mới cầm dao hành hung. Rõ ràng không phải khi hung thủ rạch vào người nạn nhân rồi, thấy nạn nhân đau đớn kêu rên mới dán băng dính bịt miệng nạn nhân lại.

“Hay là đã có ý định hành hung bằng dao nên mới phải dán miệng từ trước?” Trưởng phòng Hồ phán đoán.

Tôi cúi đầu không nói gì.

Điện thoại của trưởng phòng Hồ chợt đổ chuông.

Vết tinh trùng trong bao cao su phát hiện được ở hiện trường đúng là của Vương Thiên Chính.

Trưởng phòng Hồ mừng rỡ: “Thế là phá án được rồi. Bao cao su còn mới, lại là của Vương Thiên Chính, đến tận bây giờ Vương Thiên Chính vẫn một mực phủ định đã đến nhà nạn nhân, lần này xem, hắn cãi đằng trời.”

Đã có bằng chứng đanh thép, tôi không nói thêm gì nữa, cẩn thận khâu vết mổ lại, kết thúc ca khám nghiệm.

Một cô gái xinh đẹp thế này chắc hẳn không bao giờ muốn mình trở nên khó coi. Chúng tôi cố gắng hết sức để khâu thật tỉ mỉ các vết mổ lại, sau đó dùng bông cồn lau sạch vết máu tại những vết thương trên khuôn mặt cô.

* * *

Sáng hôm sau, tôi nhận được điện thoại của trưởng phòng Hồ.

“Cái tay Vương Thiên Chính này cứng đầu thật đấy.” Trưởng phòng Hồ nói: “Thẩm vấn suốt một đêm mà vẫn không chịu khai nhận. Chứng cớ rành rành mà vẫn khóc lóc kêu oan.”

“Thế bên bộ phận điều tra nói thế nào?” Tôi hỏi.

Theo công tác điều tra, thẩm vấn lâu năm, nhờ tích lũy kinh nghiệm nên đội ngũ điều tra viên thường có trực giác rất nhạy bén. Thực tế đã chứng minh, trực giác kiểu này thường đúng. Trực giác của điều tra viên là căn cứ tham khảo quan trọng đối với phương hướng điều tra của nhân viên khám nghiệm hiện trường.

“Đây chính là lý do chúng tôi muốn gọi cậu đến tiếp tục tham gia điều tra đấy.” Trưởng phòng Hồ nói: “Nghe điều tra viên chính nói, trong suốt quá trình thẩm vấn, Vương Thiên Chính luôn khẳng định mình không hề vào nhà Tinh Tinh. Khi nghe nói đến chứng cứ là cái bao cao su, thoạt tiên anh ta sững lại, sau đó gào lên kêu oan. Điều tra viên chính nói cậu rất có hứng thú với lý thuyết về phản ứng nhỏ của Khương Chấn Vũ đang khá thịnh hành gần đây, đã từng theo học Khương Chấn Vũ, nếu phán đoán theo lý thuyết này thì đối tượng không giống như đang nói dối.”

Tôi trầm ngâm giây lát.

“Ngoài ra.” Trưởng phòng Hồ nói tiếp: “Bộ phận điều tra camera giám sát đã nghiên cứu lại lần nữa về dữ liệu camera ở khu chung cư, tuy người ra vào rất nhiều. Hơn nữa, nhìn không rõ đặc điểm cơ thể, nhưng theo các đồng nghiệp của Vương Thiên Chính phản ánh, tối hôm đó, anh ta mặc áo khoác đỏ. Xem trong dữ liệu video, điều tra viên phát hiện ra có một đôi nam nữ đi vào khu chung cư lúc 9 giờ 30 phút, rồi người đàn ông ra khỏi đó lúc 9 giờ 40 phút. Người đàn ông mặc áo đỏ, còn cô gái kia ăn mặc giống hệt như Tinh Tinh.”

“Nếu như đó đúng là họ thì Vương Thiên Chính đâu có đủ điều kiện thời gian để gây án?” Tôi hỏi.

“Anh ta còn không có cả thời gian để lên nhà.” Trưởng phòng Hồ khẳng định: “Vậy tại sao bao cao su của anh ta lại ở nhà Tinh Tinh? Không thể giải thích được! Ngoài ra, hôm đó là cuối tuần, cho nên khoảng 2 giờ sáng, tức thời điểm Tinh Tinh bị sát hại, vẫn có rất nhiều người ra vào khu nhà, cũng có người mặc áo màu đỏ, nên hệ thống camera giám sát không thể chứng minh được điều gì.”

“Hay là thế này đi.” Tôi thở hắt ra một hơi dài: “Mười lăm phút nữa, chúng ta gặp nhau dưới chân tòa nhà Tinh Tinh ở, rồi tới hiện trường xem sao.”

* * *

Hiện trường đã bị phong tỏa, vì không thông gió nên vẫn nồng nặc mùi máu tanh. Hải Bình đã chuyển ra khỏi hiện trường. Nghe nói ông chủ nhà hôm nào cũng tới văn phòng luật Thiên Chính làm ầm ĩ lên đòi bồi thường, nhưng Vương Thiên Chính đang bị tạm giam, không ai giải quyết được, chủ nhà liền chuyển hướng sang đồn cảnh sát khu vực, đóng đô ở trước cổng đồn ăn vạ.

Đại Bảo và Lâm Đào lúi húi khắp nhà tìm kiếm chứng cứ dấu vết, còn tôi lại bị thu hút bởi khung cửa màu trắng sắc bén trước cửa chính hiện trường.

Cửa chính là cửa sắt, bên trong có khung cửa bằng gỗ màu trắng. Có thể thấy khi sửa sang lại căn phòng này, họ đã đổi cánh cửa gỗ kiểu cũ trước đây, thành cửa bảo hiểm bằng sắt, nhưng vẫn giữ lại phần khung cửa màu trắng.

Sau khi dùng chất Benzidine để kiểm tra phản ứng hóa học, thật bất ngờ, trên khung cửa đã hiện ra phản ứng với máu màu xanh biếc, hơn nữa, phản ứng này lại xảy ra ngay trên rìa cạnh sắc bén của khung cửa.

“Phần rìa cạnh sắc bén này hướng vào trong nên không thể cọ sát vào đây được.” Tôi soi kính hiển vi quan sát hình dạng của vết máu, nói: “Thế thì tại sao lại có vết máu ở đây?”

Trưởng phòng Hồ ngồi xuống bên cạnh tôi, quan sát một lát, rồi trợn mắt kêu lên: “Tay nạn nhân!”

“Phải rồi!” Tôi gật đầu: “Chính là vết xước mà Đại Bảo đã phát hiện ra, bị rìa sắc của khung cửa cứa vào.”

Đại Bảo nghe nhắc đến tên mình, vội chạy tới tham gia phân tích: “Lại kết hợp với chiều hướng của vết thương, thế thì chắc nạn nhân đã đưa tay bấu vào khung cửa, rồi cơ thể bật về phía sau, lòng bàn tay bị phần rìa sắc cứa vào.”

Tôi gật đầu, nói: “Vết thương nói lên hai điều. Thứ nhất, kết hợp với phần cổ nạn nhân có lẽ cũng bị tổn thương, có thể suy đoán nạn nhân bị tấn công bất ngờ tại cửa nên vô thức đưa tay bám vào khung cửa, nhưng vì sức yếu hơn hung thủ nên đã bị lôi vào trong nhà. Cho thấy hung thủ tấn công ở ngay cửa chính chứ không phải là ở trong phòng. Thứ hai, trên cửa chính có mắt mèo, nếu không phải người quen thì nạn nhân sẽ không thể mở cửa cho một người lạ vào ban đêm được.”

Trưởng phòng Hồ nói: “Rất có lý. Nói tóm lại, theo ý cậu thì, hung thủ là người quen của Tinh Tinh nhưng không phải Vương Thiên Chính. Vì Tinh Tinh đã ngầm ra hiệu cho Hải Bình muốn kết nạp Vương Thiên Chính vào đội ngũ người tình nên Vương Thiên Chính hoàn toàn có thể vào phòng một cách bình thường.”

“Em cũng thiên về ý đó.” Tôi nói: “Nhưng, chưa thể loại trừ khả năng Vương Thiên Chính quá hấp tấp, nên đã có hành vi bạo lực ngay ngoài cửa. Từ dấu vết này, về cơ bản có thể nhận định hung thủ hành hung đột ngột ngay tại cửa, rồi bóp cổ Tinh Tinh đến chết ngất. Sau đó, hắn tìm được dây trói, trói chân tay nạn nhân lại để cưỡng hiếp, rồi đâm chém khắp người nạn nhân.”

“Nhưng, phải giải thích thế nào về cái bao cao su đây?” Đại Bảo nói: “Sự thực đã chứng minh, Tinh Tinh bị xâm hại tình dục, nhưng trong âm đạo không hề có tinh dịch, mà tinh dịch ở trong bao cao su chỗ khe giường.”

“Cái này thì em không rõ.” Tôi cụp mắt xuống, lắc đầu: “Nhưng, em thấy chúng ta nên khám xét công khai nhà của Vương Thiên Chính. Chúng ta đã biết tối hôm đó, Vương Thiên Chính mặc áo màu gì, còn nạn nhân lại bị mất máu nhiều đến vậy, cho dù hung thủ đã giặt sạch quần áo, kiểu gì vẫn có phản ứng với vết máu ẩn.”

* * *

Tại nhà Vương Thiên Chính.

Một phụ nữ xinh đẹp bụng bầu to tướng đang khóc lóc thảm thiết. Một cô công an đang ngồi cạnh vỗ khẽ lên vai chị ta, nhẹ nhàng an ủi.

Tôi thấy hơi lo lắng. Việc chúng tôi bất ngờ ập đến hiển nhiên đã gây tổn thương tâm lý nặng nề cho người phụ nữ đang mang thai kia. Nếu chúng tôi bắt nhầm người thì đúng là có lỗi với người ta.

Việc gì càng lo lắng thì lại càng dễ xảy ra. Bộ quần áo Vương Thiên Chính đã mặc tối hôm trước, vẫn còn nguyên trong máy giặt, chưa hề động đến. Chúng tôi cho thử nghiệm vết máu tại các đường may, mép áo suốt gần một tiếng đồng hồ, nhưng vẫn không có phản ứng.

“Có lẽ, chúng ta bắt nhầm người thật rồi.” Tôi buột miệng nói.

Người phụ nữ lập tức thôi khóc, mở to đôi mắt nhìn chúng tôi tràn đầy hy vọng.

Tôi vô cùng áy náy, đi đến bên cạnh người phụ nữ, nói: “Vì hiện trường có chứng cứ chắc chắn nên chúng tôi đã bắt giữ chồng chị. Nhưng, theo như tình hình trước mắt, có rất nhiều khả năng anh ấy không phải là hung thủ, anh ấy vẫn là một người đàn ông đứng đắn, một người chồng tốt.”

Người phụ nữ há miệng kinh ngạc, không thốt nổi nên lời.

Vương Thiên Chính không thể hành hung nạn nhân ngay trước cửa, nếu làm như vậy, kiểu gì trên quần áo cũng sẽ dính phải vết máu. Điều duy nhất không thể lý giải nổi chính là cái bao cao su còn mới.”

Đột nhiên, trong đầu tôi lóe lên một tia sáng.

“Trưởng phòng Hồ, anh bảo cái bao cao su được sử dụng lúc nào?” Tôi hỏi.

“Mới trong vòng hai ngày lại đây thôi.”

Tôi quay sang hỏi người phụ nữ: “Chị và anh nhà gần đây, có gần gũi nhau không?”

Người phụ nữ chợt đỏ bừng mặt.

“Cô ấy đang mang thai mà!” Trưởng phòng Hồ ra hiệu ngăn tôi đừng nói nữa.

Người phụ nữ biết tôi đang muốn giúp Vương Thiên Chính nên khẽ đáp: “Có, tối hôm kia.”

“Nếu là như vậy.” Tôi nhìn trưởng phòng Hồ, mạnh dạn nói: “Liệu có phải là một ai khác đã lấy trộm bao cao su Vương Thiên Chính đã dùng để vu oan hãm hại anh ấy không?”

Trưởng phòng Hồ hiểu ý tôi, bèn lấy điện thoại ra, gọi ngay cho phòng xét nghiệm ADN: “Bây giờ, cần phải khám nghiệm bổ sung đối với vật chứng quan trọng trong vụ án này, chính cái bao cao su. Hãy kiểm tra bên ngoài bao cao su, xem ADN ở trên đó là của người phụ nữ nào.”

Người phụ nữ ngơ ngác nhìn chúng tôi, căng thẳng và nghi hoặc.

Kỳ thực sự việc rất đơn giản. Tinh dịch trong bao cao su là của Vương Thiên Chính, nếu là bao cao su Vương Thiên Chính dùng khi quan hệ với Tinh Tinh, vậy thì ADN bên ngoài bao cao su phải là của Tinh Tinh. Còn nếu ADN bên ngoài là của vợ anh ta, vậy thì tại sao bao cao su mà hai vợ chồng họ dùng lại chạy đến hiện trường? Chỉ có một khả năng là cố tình vu cáo!

“Ngoài ra, tôi cảm thấy kẻ gây ra chuyện này chắc chắn là một kẻ biến thái tình dục.” Trên đường quay về, tôi nói: “Biến thái tình dục thường xảy ra ở những người đàn ông gặp trở ngại về chức năng sinh lý. Như trong vụ án này, hung thủ thực sự đã không để lại tinh dịch bên trong hoặc bên ngoài cơ thể nạn nhân, rất có khả năng hắn có vấn đề về chức năng sinh lý.” Nói đến đây, tôi lại nghĩ đến chuỗi vụ án Vân Thái. Bốn vụ án trước đó, đều có một ít tinh dịch nhưng không có tinh trùng, không thể xét nghiệm ADN. Trong khi vụ án cuối cùng lại có tinh dịch, có tinh trùng, có thể xét nghiệm ADN, tôi vẫn không thể hiểu được tại sao.

“Tỉnh ta có chuyên gia y học lâm sàng khoa sản.” Trưởng phòng Hồ nói: “Tôi sẽ giới thiệu cậu tới đó, cậu tới thỉnh giáo thử xem thế nào. Biết đâu sự việc khiến chúng ta đau đầu lại chỉ là chuyện vặt đối với chuyên gia thì sao?”

Tôi gật đầu, lời anh ấy rất có lý.

Nhà Vàng Giấu Xác

Phần 3

Trong con mắt của bác sĩ pháp y, mọi thi thể đều biết nói, tuy không cất được thành lời nhưng pháp y vẫn nghe thấy được.

Vụ án lần này cũng không ngoại lệ.

ADN lấy được ở bên ngoài bao cao su tại hiện trường chính là của vợ Vương Thiên Chính. Chứng cứ này đã chứng minh được một điều, đây là một vụ vu oan giá họa đã được tính toán kỹ lưỡng.

“Nếu là như vậy.” Tôi khẳng định: “Vụ án sẽ phá được dễ dàng.”

Trưởng phòng Hồ gật đầu, nói với các điều tra viên trong tổ chuyên án: “Chúng tôi có thể khẳng định, hung thủ chính là người quen của Vương Thiên Chính và Tinh Tinh, nếu không, Tinh Tinh sẽ không thể mở cửa cho đối tượng vào lúc nửa đêm. Còn nữa, hung thủ rất có khả năng gặp trở ngại về chức năng sinh lý, ví dụ như không thể xuất tinh.”

Tổn thương trong âm đạo Tinh Tinh rất rõ rệt, có thể khẳng định hung thủ đã xâm hại nạn nhân nhưng không để lại tinh dịch. Chứng bệnh mà trưởng phòng Hồ vừa nhắc đến là chỉ người bệnh có ham muốn tình dục, có thể cương cứng, nhưng khi thực hiện hành vi tình dục lại không thể xuất tinh, không đạt đến cực khoái được. Cho nên, người mắc phải chứng bệnh này sẽ rất đau khổ, và cũng không thể có con.

“Ý anh muốn nói.” Điều tra viên chính hỏi lại: “Là nhân viên tại văn phòng luật Vương Thiên Chính, chưa kết hôn hoặc đã kết hôn mà không có con?”

Giao điểm duy nhất trong mạng lưới quan hệ của Vương Thiên Chính và Tinh Tinh chỉ có thể là các đồng nghiệp trong văn phòng luật, nên người quen chung của hai người họ, khả năng lớn nhất chính là đồng nghiệp.

Trưởng phòng Hồ gật đầu: “Tôi nghĩ điểm này thì không khó điều tra.”

“Trong giai đoạn điều tra bước đầu, chúng tôi cũng đã điều tra các nhân viên của văn phòng luật.” Một điều tra viên mở sổ ghi chép ra, nói: “Văn phòng luật có tất cả hai mươi bảy người, ngoài tám phụ nữ và Vương Thiên Chính ra, còn mười tám người. Mười tám người này…”

Điều tra viên tra tìm thông tin về các nhân viên chép trong sổ, đếm một chốc, rồi nói: “Đã kết hôn và có con, mười người. Còn lại tám người, năm người được tuyển vào cùng đợt với Tinh Tinh, Hải Bình. Trong năm người này, có bốn người có mối quan hệ mập mờ với Tinh Tinh, còn lại một người ở ngoại thành, tối nào cũng về nhà, vào đêm xảy ra vụ án cũng thế.”

“Nghĩa là, chỉ cần phải thẩm vấn ba người còn lại?” Tôi hỏi.

Điều tra viên gật đầu: “Trong số ba người này có một người đã kết hôn được hai năm, chưa có con. Hai người còn lại đang yêu đương, chưa kết hôn. Trước mắt, không thể xác định đối tượng nào khả nghi hơn cả.”

Tôi day trán, rồi hỏi: “Trong ba người này, có ai có mâu thuẫn với Vương Thiên Chính không”

Điều tra viên lắc đầu, nói: “Tuy Vương Thiên Chính rất sợ vợ nhưng ở văn phòng lại có quyền uy tuyệt đối, không ai dám đối đầu với anh ta. Đương nhiên, rất có thể là trong công việc, Vương Thiên Chính đã làm mếch lòng ai đó nên mới chuộc họa vào thân.”

“Tôi chỉ đoán mò thôi.” Tôi nói: “Người này rõ ràng muốn hãm hại Vương Thiên Chính. Hơn nữa, còn lên kế hoạch rất công phu, lấy trộm được cả bao cao su đã dùng của Vương Thiên Chính, vậy thì có thể khẳng định là họ ở gần nhau. Các anh nghĩ xem, hung thủ không thể lúc nào cũng túc trực dưới nhà Vương Thiên Chính, đợi anh ta đi vứt rác, rồi bới tìm bao cao su đã dùng được. Còn nếu ở gần, có lẽ đã vô tình nhìn thấy bao cao su của anh ta nên tiện tay nhặt luôn.”

Mọi người cùng gật gù.

“Còn một điểm nữa.” Tôi nói: “Theo những thông tin đã nắm bắt được, cá nhân tôi nhận thấy đối tượng đã kết hôn mà chưa có con đáng ngờ nhất. Vì một người thế này mà không thể có con, chắc chắn sẽ càng thêm căm ghét, đố kỵ người đàn ông vượt trội hơn mình về mọi mặt. Vừa hay vợ của Vương Thiên Chính đang mang thai, liệu có phải vì ghen ghét nên mới rắp tâm hãm hại không nhỉ?”

Điều tra viên chính nói: “Tuy không có chứng cứ xác thực nhưng anh phân tích nghe rất có lý. Tin tốt lành đây, đối tượng đã kết hôn nhưng chưa có con sống ở tòa nhà ngay bên cạnh nhà Vương Thiên Chính.”

“Nếu mọi người đều cảm thấy có lý.” Phân đội trưởng Dương nãy giờ im lặng chợt lên tiếng: “Vậy thì hãy chia làm ba nhóm. Một nhóm bí mật khám nhà của nghi phạm. Một nhóm điều tra tình hình ăn mặc của đối tượng vào hôm đó, đồng thời đối chiếu với dữ liệu camera giám sát. Nhóm thứ ba điều tra xem, vào đêm xảy ra vụ án, đối tượng có đủ điều kiện thời gian gây án hay không.”

* * *

Khi nhóm thứ nhất của chúng tôi vẫn chưa thu được kết quả gì, nhóm thứ hai đã báo tin về.

Nghi phạm tên là Mạnh Xuân Oa, thuở nhỏ gặp nhiều bất hạnh. Đến năm 20 tuổi, bị tai nạn giao thông thọt chân, điều trị vật lý trị liệu cả năm mà vẫn không thể hồi phục bình thường.

Chính vì đối tượng bị thọt chân nên nhóm điều tra viên đã phát hiện ra vào khoảng 1 giờ đêm, có một người cà nhắc đi lẫn trong một đám đông đi ăn khuya lẻn ra khỏi tòa chung cư.

“Các anh phán đoán thời gian tử vong có chính xác không thế?” Phân đội trưởng Dương gọi điện cho trưởng phòng Hồ, nói: “Nghi phạm có lẽ rời khỏi hiện trường vào lúc 1 giờ, nhưng các anh lại phán đoán thời gian tử vong vào khoảng 2 giờ, khoảng là khoảng bao nhiêu?”

Trưởng phòng Hồ nói: “Sai số hoàn toàn có thể lên tới một tiếng. Ngoài ra, nạn nhân tử vong do mất máu kéo dài, tử vong một cách từ từ, vào lúc hung thủ rời khỏi hiện trường, chưa chắc nạn nhân đã chết ngay.”

Phân đội trưởng Dương bèn nói: “Được, nếu anh đã nói vậy thì tôi ký lệnh bắt người luôn nhé!”

Trưởng phòng Hồ thoáng do dự, đưa mắt nhìn tôi.

Tôi nhìn lại bằng ánh mắt khẳng định.

Tôi rất tự tin, là vì với tư cách là lực lượng xung kích của nhóm thứ nhất, tôi vừa mới có được thu hoạch.

Trên ban công nhà Mạnh Xuân Oa phơi mấy chiếc quần áo, vì hai hôm nay trời mưa nên vẫn chưa khô, mà theo kết quả điều tra của nhóm thứ ba, đó chính là quần áo Mạnh Xuân Oa đã mặc trong bữa tiệc tối hôm đó.

Trên một chiếc áo T-shirt bằng sợi cotton, Lâm Đào đã vô tình phát hiện ra một vật nhỏ xíu màu xanh lẫn trong thớ vải.

Đó chính là một mẩu sợi trên dây nilon.

Dây nilon là loại sợi cứng, khi cắt đứt sợi dây, trên đầu sợi dây có thể dính lại vài vụn sợi nilon nhỏ. Thật không may, mẩu sợi nilon này lại bị dính vào áo Mạnh Xuân Oa mà anh ta không hề hay biết, thậm chí máy giặt cũng không xả sạch được mẩu sợi này đi.

Đương nhiên, muốn cho người không biết, trừ phi mình đừng làm, một đồng chí trong phòng Giám định ADN đã cắt vụn tấm áo của Mạnh Xuân Oa ra và tìm thấy ADN của nạn nhân trên một vài mảnh vải.

* * *

Ngay từ lúc chúng tôi thả Vương Thiên Chính ra, Mạnh Xuân Oa đã chuẩn bị sẵn tâm lý mình sẽ bị bắt. Sau khi bị bắt giữ, anh ta không hề có hành động phản kháng dư thừa.

Mạnh Xuân Oa là người hùn vốn lập nghiệp cùng Vương Thiên Chính, thế nhưng Vương Thiên Chính keo kiệt lại ít quan tâm đến vị 'khai quốc công thần' này, hơn thế nữa, lại luôn có tâm lý đề phòng anh ta.

Phất lên là Vương Thiên Chính, nhận thưởng là Vương Thiên Chính, ngày ngày được các người đẹp vây quanh cũng là Vương Thiên Chính. Còn Mạnh Xuân Oa chỉ là một gã thọt, một vai phụ bé nhỏ ẩn trong xó tối chẳng được ai chú ý.

Nhưng, tất cả những điều đó đều không khiến Mạnh Xuân Oa nảy ra ý định giá họa cho Vương Thiên Chính.

Cho đến khi Tinh Tinh, người tình trong mộng của anh ta cũng liếc mắt đong đưa với Vương Thiên Chính, mới thổi bùng lên ngọn lửa ghen tuông trong lòng, khiến anh ta mất ăn mất ngủ.

Mạnh Xuân Oa mắc chứng không thể xuất tinh, chưa bao giờ biết đến mùi vị cao trào, nhưng mỗi lần quan hệ, thấy vợ mình ngất ngây sung sướng, anh ta cũng được thỏa mãn về mặt tâm lý.

Nhưng, thứ thỏa mãn ấy không thể khỏa lấp được nỗi bất hạnh không con.

Sau khi vợ Vương Thiên Chính mang bầu, có lẽ là xuất phát từ sự quan tâm, cũng có lẽ vì muốn khoe khoang, Vương Thiên Chính thường xuyên hỏi han vấn đề con cái của Mạnh Xuân Oa.

“Hai năm rồi, vẫn chưa bầu bí gì, hai người đâu còn trẻ nữa, cũng nên cân nhắc đến chuyện con cái đi thôi.” Mỗi lần nghe thấy Vương Thiên Chính nói như vậy, Mạnh Xuân Oa đều lẳng lặng siết chặt nấm đấm.

Hôm ấy, thời cơ cuối cùng đã đến.

Mạnh Xuân Oa ngẫu nhiên nhìn thấy Vương Thiên Chính xuống nhà vứt rác, trong túi rác có một bao cao su. Không biết ma xui quỷ khiến thế nào, anh ta đã lẳng lặng nhặt lấy cái bao cao su ấy. Nhưng, kỳ thực đến tận thời khắc đó, anh ta vẫn chưa biết mình sẽ làm gì.

Tối hôm đó, Tinh Tinh quyến rũ tuyệt vời.

Nhưng, cô hoàn toàn không để mắt tới Mạnh Xuân Oa. Sau buổi tiệc, cô đã kéo Vương Thiên Chính cùng về.

Cơn ghen bốc lên ngùn ngụt trong người, Mạnh Xuân Oa bám theo hai người đến dưới nhà Tinh Tinh, nhưng rất bất ngờ khi thấy gã ngốc Vương Thiên Chính còn không cả lên lầu, dứt khoát giằng ra khỏi bàn tay níu kéo của người đẹp, lập tức bỏ về ngay.

Vẻ thất vọng tràn trề trên sắc mặt Tinh Tinh càng khiến Mạnh Xuân Oa đau đớn: “Đừng thất vọng, còn có anh đây, anh sẽ chiều chuộng em.” Mạnh Xuân Oa thầm nghĩ.

Sau đó, đúng như chúng tôi đã phán đoán, Mạnh Xuân Oa lừa Tinh Tinh mở cửa, bóp cổ cô đến ngất xỉu, sau đó trói chặt cô lên giường, dùng mũi dao từ từ cứa rách quần áo cô thành từng mảnh, cưỡng hiếp, giết người, vu oan, quét dọn hiện trường.

Mạnh Xuân Oa nói, thoạt tiên anh ta không hề muốn giết Tinh Tinh, nhưng giày vò cô hồi lâu, vẫn không thể nào đạt được sự thỏa mãn về tâm lý. Trong một lúc bất cẩn, chẳng may anh ta rạch phải người Tinh Tinh, thấy cô quằn quại trong đau đớn, anh ta bỗng cảm thấy rất kích thích.

Vì thế, anh ta đã đánh mất sự kiềm chế cuối cùng, trượt chân xuống vực tối thăm thẳm…

Chương Cuối

Lời Tố Cáo Lặng Thầm

Nếu như tôi có tất cả, tôi là ai, và nếu như tôi mất đi tất cả?

- Erich Fromm -

Liệu vụ án Vân Thái có tương tự như thế không?

Không, nếu như hung thủ không thể xuất tinh thì không thể phóng tinh dịch ra bên ngoài cơ thể được, trong khi thi thể của bốn nạn nhân trong bốn vụ án đầu tiên lại có chút ít tinh dịch, khác hẳn với trường hợp của Mạnh Xuân Oa. Trưởng phòng Hồ nói đúng, trong bệnh viện có rất nhiều chuyên gia, sao tôi lại ngốc nghếch đến vậy, không nghĩ đến chuyện tới bệnh viện xin tư vấn?

Không thể kéo dài thời gian thêm nữa, nghe theo gợi ý của trưởng phòng Hồ, tôi vội vàng tìm tới khoa hiếm muộn của bệnh viện tỉnh trước khi giờ làm kết thúc. Tuy trời đã tối, nhưng trong khoa hiếm muộn vẫn còn hai vợ chồng đang ngồi chờ đến lượt. Để không phá vỡ trật tự, tôi không chen vào trước chỉ vì có người quen giới thiệu, mà lặng lẽ ngồi phía sau hai vợ chồng chờ đợi.

Hai người chốc chốc lại ngoảnh lại, thì thào với nhau, thi thoảng lại ném về phía tôi ánh mắt cảm thông của người cùng cảnh ngộ.

“Nhìn cái gì mà nhìn, tôi… tôi rất bình thường, nhé…” Tôi chỉ biết âm thầm thanh minh trong lòng.

* * *

“Tình trạng như anh nói không phải vấn đề gì hóc búa.” Chuyên gia đúng là chuyên gia, vừa nghe đã nhận ra ngay vấn đề: “Có một chứng bệnh gọi là xuất tinh ngược, chỉ có thể lưu lại rất ít vết tinh dịch giống như anh mô tả, nhưng lại không để lại tinh trùng có nhân tế bào để xét nghiệm ADN.”

“Xuất tinh ngược?” Lần đầu tiên tôi nghe thấy thuật ngữ này: “Vậy thì vết tinh dịch mà chúng tôi phát hiện ra là cái gì vậy?”

“Theo tôi biết.” Chuyên gia nói: “Nguyên lý trong cách xét nghiệm sơ bộ vết tinh dịch là kiểm tra xem, mẫu vật có chứa acid phosphatase hay không. Vật chất này có tồn tại trong chất dịch được tiết ra từ tuyến tiền liệt.”

Tôi gật đầu.

Chuyên gia nói tiếp: “Người mắc chứng bệnh mà tôi vừa nói, trong quá trình giao hợp, tuyến tiền liệt cũng có thể tiết ra một chút ít chất dịch, chảy vào trong âm đạo của đối phương, nhưng khi đạt đến cao trào, tuy có động tác xuất tinh, tinh dịch lại không thể phóng ra qua niệu đạo mà phóng ngược vào trong bàng quang.”

Một lô xích xông những thuật ngữ chuyên môn khiến tôi chóng mặt. Tôi gãi đầu gãi tai, hỏi lại cho rõ hơn: “Vậy thì có nghĩa là, người mắc bệnh này cũng có thể đạt được cao trào?”

Chuyên gia mỉm cười gật đầu.

“Ồ, thế thì phải rồi!” Tôi bừng hiểu ra, lẩm bẩm một mình: “Có khoái cảm nên hắn mới có động lực để tiếp tục phạm tội.”

“Thế nhưng.” Tôi nói tiếp: “Vụ án cuối cùng, vẫn là cùng một hung thủ, tại sao lại phát hiện ra rất nhiều tinh dịch, lại còn có thể xét nghiệm được ADN nữa?”

Chuyên gia mỉm cười, nói: “Bình thường thôi mà, bệnh này có thể chữa được.”

“Có thể chữa được ư?” Tôi càng ngạc nhiên hơn: “Điều trị các chứng trở ngại chức năng sinh lý chẳng phải rất phức tạp và khó khăn hay sao?”

Chuyên gia kiên nhẫn giải thích: “Với trình độ y học hiện nay, rất nhiều người hiếm muộn đều có thể chữa khỏi nhờ phẫu thuật. Như với trường hợp xuất tinh ngược, nguyên nhân phát bệnh có rất nhiều, cũng có trường hợp là bẩm sinh. Nếu như tìm ra được nguyên nhân gây bệnh, có thể phẫu thuật để chữa khỏi hoàn toàn.”

“Tôi hiểu rồi!” Tôi gắng tỏ ra bình tĩnh gật đầu nhưng không thể kìm nén nổi niềm phấn chấn trong lòng: “Trước đây, chúng tôi chỉ tìm kiếm những đối tượng chưa kết hôn hoặc đã kết hôn nhưng chưa có con để xét nghiệm ADN mà lại bỏ qua mất chi tiết này!”

“Phải đấy!” Chuyên gia nói: “Chưa biết chừng đối tượng đã chữa khỏi bệnh có con rồi cũng nên.”

“Tôi vẫn còn một thắc mắc nữa.” Tôi mặt mày hớn hở hỏi chuyên gia: “Số người mắc phải chứng bệnh này có nhiều không? Bệnh viện cấp nào mới có thể phẫu thuật chữa trị bệnh này?”

“Đây chắc chắn là hai thắc mắc cuối cùng của anh rồi đấy.” Chuyên gia cũng vui lây trước vẻ phấn khởi của tôi, cười nói: “Theo tôi biết, bệnh viện cấp thành phố đều có thể thực hiện.”

“Tôi đã hiểu!” Tôi mừng rỡ đến nỗi suýt chút nữa thì nhảy lên ôm chầm lấy vị chuyên gia: “Cảm ơn bác sĩ!”

* * *

Sáng hôm sau, tôi bắt xe khách tới thành phố Vân Thái, chỉ mong có thể lập tức lao tới trước mặt phân đội trưởng Hoàng.

“Rất có khả năng hung thủ bị mắc chứng xuất tinh ngược.” Vừa thấy phân đội trưởng Hoàng, tôi đã xổ ra một tràng: “Bệnh này chữa khỏi được, nên chúng ta chỉ cần rà soát các bệnh viện lớn trong thành phố để tìm ra những đối tượng đã làm phẫu thuật chữa khỏi chứng bệnh này trong khoảng thời gian từ một đến ba năm trước.”

“Em không sao đấy chứ?” Phân đội trưởng Hoàng ngơ ngác không hiểu: “Ban ngày ban mặt mà cũng bị mộng du à?”

“Em nói vụ án Vân Thái ấy!” Tôi hét lên.

Lúc này, phân đội trưởng Hoàng mới giật nảy mình, sau đó phấn khởi ra mặt. Nghe xong những phân tích, suy đoán của tôi, anh ấy thở dài tự trách mình: “Nếu chúng ta sớm nghĩ đến cách này thì hay biết mấy. Tuy bác sĩ pháp y đều nắm được nghiệp vụ của các khoa lâm sàng nhưng lại không chuyên sâu về một chuyên khoa nào cả. Về sau, chúng ta vẫn phải thường xuyên giao lưu, hợp tác với bệnh viện mới được.”

“Anh đừng nghĩ vậy.” Tôi an ủi: “Nếu không phát hiện ra tinh trùng trong nạn nhân cuối cùng, chúng ta cũng không thể xác định được hung thủ mắc chứng bệnh trở ngại chức năng sinh lý có khả năng chữa khỏi, càng không thể tìm được hung thủ thông qua hồ sơ bệnh án trong bệnh viện. Đến tận bây giờ, chúng ta mới nắm được thông tin về bệnh lý của hắn, có thêm nhiều manh mối hơn để bắt hắn về quy án. Giờ chân tướng sắp được vạch trần, anh nên vui mừng mới phải chứ!”

Cảnh sát khu vực của Công an huyện Vân Thái hành động vô cùng thần tốc. Anh Hoàng vừa bố trí xong nhiệm vụ, họ đã nhanh chóng bủa đi các ngả, điều tra sàng lọc bệnh án tại các bệnh viện lớn trong thành phố. Nhưng, thật bất ngờ, bắt tay vào điều tra mới phát hiện ra, người mắc bệnh này không phải là ít. Nguyên nhân bẩm sinh, nguyên nhân thứ phát, đã làm phẫu thuật, chưa làm phẫu thuật, hàng chồng bệnh án dày cộp chất cao như núi. Hơn nữa, bệnh án ba năm trước chưa quy chuẩn hóa, để tìm ra được thông tin nghề nghiệp của bệnh nhân trong cuốn sổ y bạ bé xíu thật chẳng khác gì mò kim đáy biển.

Chẳng còn cách nào khác, đành phải dò tìm lần lượt.

Sau hai ngày bù đầu điều tra, một nhân viên áp tải xe chuyển tiền tên là Thủy Lương đã khiến chúng tôi chú ý.

“Thủy Lương năm nay 27 tuổi, bị mắc chứng xuất tinh ngược bẩm sinh.” Điều tra viên giới thiệu: “Hai năm trước, hắn quen một cô gái nhà giàu, sau đó nhanh chóng kết hôn. Sau khi kết hôn không lâu, Thủy Lương tới bệnh viện thành phố làm phẫu thuật, chức năng hồi phục bình thường, nửa năm trước đã sinh con.”

“Các điều kiện đều phù hợp, nhân viên vận chuyển mặc đồng phục, có tiền sử bệnh xuất tinh ngược và đã được chữa khỏi.” Tôi gật gù nói: “Năm nay 27 tuổi, tám năm trước mới 19 tuổi. 19 tuổi đã bắt đầu gây án, lựa chọn đối tượng là thiếu nữ cùng lứa tuổi, có thể lý giải được. Nửa năm trước có con, vậy thì một năm trước vợ đang mang bầu, không thể sinh hoạt vợ chồng, nên hắn mới lại ra ngoài gây án.”

“Có thể bí mật lấy ADN không?” Phân đội trưởng Hoàng hỏi.

“Hơi bất tiện.” Cảnh sát khu vực nói: “Bố vợ của Thủy Lương là chủ tịch hội đồng quản trị của một công ty trong thành phố. Vì vợ mất sớm, ông ta gà trống nuôi con nên cực kỳ cưng chiều con gái. Thủy Lương tới ở rể, vì quá yêu thương con gái con rể nên cho hai vợ chồng ở nhà chăm con cả ngày, không phải đi làm. Trong nhà còn có người giúp việc nữa, không thể lấy bí mật được.”

“Vậy thì xin giấy tạm giữ, bắt người luôn đi!” Phân đội trưởng Hoàng đập bàn ra lệnh.

* * *

Mắt thấy chân tướng sắp được phơi bày trước ánh sáng, tôi cũng không kìm nén nổi niềm hưng phấn, nhất quyết đòi điều tra viên phải cho tôi cùng đi bắt người. Nhân lúc trời tối, chúng tôi tiếp cận khu biệt thự xa hoa, quan sát động tĩnh trong nhà Thủy Lương từ xa. Lúc này, qua khung cửa sổ vẫn còn chút ánh đèn vàng ấm áp, loáng thoáng nghe thấy tiếng trẻ con khóc.

“Tôi thật không thể hiểu nổi, đã có người vợ giàu có đến thế này mà còn đi cưỡng hiếp giết người?” Điều tra viên bên cạnh tôi lẩm bẩm: “Cứ cầm tiền đi kiếm gái là được, sao lại phải cưỡng hiếp giết người?”

“Khó nói lắm!” Tôi khẽ nói: “Hai hôm trước, chúng tôi vừa xử lý một vụ án, hung thủ bị trở ngại chức năng sinh lý, tâm lý cực kỳ bệnh hoạn. Tôi cảm thấy, kẻ gặp trở ngại sinh lý giống như anh ta, có nhiều khả năng tâm lý cũng có vấn đề. Nói không chừng, hung thủ lại thấy thích thú khi gặp phải sự phản kháng của người bị hại.”

Điều tra viên lắc đầu, vẻ mặt tràn đầy căm phẫn.

“Ngộ nhỡ bắt nhầm người thì làm thế nào?” Sau khi ra lệnh trong cơn kích động nhất thời, giờ phân đội trưởng Hoàng lại hơi hối hận: “Nhà người ta có trẻ con, bắt đứa trẻ bé bỏng như thế phải chịu ám ảnh là tội ác đấy, có thể nghĩ ra cách nào để cách ly đứa bé không nhỉ?”

“Cách ly kiểu gì được?” Điều tra viên nói: “Cách ly một cái là nghi phạm chạy mất ngay. Nhưng, anh nói cũng có lý đấy, hay là chúng ta tạm giải tán đã, tìm cơ hội hành động sau?”

Anh Hoàng chần chừ không quyết định ngay được.

Tôi lẳng lặng đi tới bên gốc cây cạnh tòa biệt thự. Đây là một cây thạch lựu đã bị gió quật nghiêng trong trận bão cách đây không lâu. Khiến tôi chú ý là trên thân cây có buộc một sợi dây thừng để cố định.

“Không nhầm đâu!” Tôi nhìn nút dây, khẽ nói: “Chắc chắn là hắn!”

“Vậy thì cũng phải chờ cơ hội!” Điều tra viên đứng bên cạnh phân đội trưởng Hoàng nói: “Tối nay cứ theo dõi, đến mai sẽ lại tìm cách khác.”

* * *

Hôm sau, tôi đang ngủ tít trên xe thì phân đội trưởng Hoàng lay tôi dậy: “Nhìn kìa, Mercedes tới đón cháu rồi.”

Hôm nay, là cuối tuần, chắc là bố vợ Thủy Lương muốn cho hai vợ chồng có không gian riêng tư nên từ sáng sớm đã tới đón cháu về nhà mình. Chiếc Mercedes vừa đi khỏi, anh Hoàng lập tức ra lệnh hành động.

Bà giúp việc mắt lờ đờ ngái ngủ vừa mở cổng ra, nhìn thấy cả đám cảnh sát súng ống lăm lăm bên ngoài thì há hốc miệng kinh hãi. Anh Hoàng giơ tay ra hiệu cho bà ta im lặng, bà ta cứng nhắc gật đầu. Chúng tôi âm thầm tiến lên tầng hai trong sự hãi hùng của bà giúp việc.

Tầng hai có đến bốn, năm phòng, các điều tra viên lần lượt ghé tai vào từng cửa phòng lắng nghe, sau đó dừng lại trước cửa căn phòng thứ ba, quay đầu ra hiệu cho phân đội trưởng Hoàng. Phân đội trưởng Hoàng vừa gật đầu, điều tra viên lập tức đạp tung cửa phòng nhanh như chớp xẹt.

Đập vào mắt là một chiếc giường lớn, một người đàn ông khỏa thân vừa bật dậy khỏi một người phụ nữ tóc dài. Chúng tôi đột ngột xộc vào khiến cả hai người trên giường đều trợn trừng mắt kinh ngạc, cho đến khi nhìn rõ khẩu súng trong tay điều tra viên, người phụ nữ mới kêu rú lên kinh hãi. Tiếng kêu rú đã khiến người đàn ông bừng tỉnh, không kịp vơ lấy quần áo, bật dậy ngay khỏi giường, lao về phía cửa sổ. Ba điều tra viên sau lưng tôi liền vọt tới như tên bắn, ấn hắn xuống nền nhà.

“Các người làm gì vậy! Thả anh ấy ra, thả anh ấy ra!” Người phụ nữ đã kịp hoàn hồn, quên cả che đậy thân thể, cứ thế chạy lại xô đẩy điều tra viên, gào khóc ầm ĩ: “Thủy Lương! Thủy Lương! Các người thả anh Thủy Lương của tôi ra! Giữa ban ngày ban mặt còn coi pháp luật ra gì không? Lũ ác ôn!”

Nhìn người phụ nữ chỉ mặc độc chiếc quần lót xông tới, ba điều tra viên hơi luống cuống. Điều tra viên phụ trách còng tay vừa đưa mắt cầu cứu phân đội trưởng Hoàng bên cửa, vừa giải thích: “Chúng tôi là cảnh sát, cảnh sát đây! Đứng im, đứng im, chị định làm gì vậy?” Nhưng, anh ta có giải thích thế nào cũng vô ích, người phụ nữ vẫn điên cuồng lao đến, hung hăng lôi kéo đấm đá. Điều tra viên chỉ biết cúi đầu chịu trận, ấn chặt người đàn ông xuống đất. Một cô cảnh sát chạy tới giúp đỡ, nhưng lại bị người phụ nữ đang trong cơn điên dại huých cùi chỏ trúng mặt, chảy cả máu mũi.

Một người luôn ở tuyến sau làm công tác pháp y như tôi chưa bao giờ phải chứng kiến cảnh tượng hỗn loạn thế này. Phân đội trưởng Hoàng đã chạy vào, tôi cũng đành phải nghiến răng xông lên, cùng phân đội trưởng Hoàng giữ lấy tay người phụ nữ, ấn cô ta xuống giường. Cô cảnh sát đang máu mũi giàn giụa vội vàng nhặt lấy một tấm khăn, quấn vào người cho cô ta.

Gã đàn ông bị đè dưới nền nhà lập tức giãy giụa kịch liệt: “Bể, bể! Đừng có động vào vợ tao, chúng mày là lũ chó đẻ! Một đám đàn ông bắt nạt một người đàn bà, đúng là khốn nạn!”

“Câu này phải nói với anh đấy!” Phân đội trưởng Hoàng mồ hôi mồ kê nhễ nhại, vừa thở vừa nói: “Thủy Lương, anh bị nghi ngờ dính líu đến năm vụ hiếp dâm giết người, giờ chúng tôi phải bắt giữ anh để phục vụ công tác điều tra.”

Người phụ nữ đang vùng vẫy khóc lóc vừa nghe thấy vậy thì run bắn, gào lên ầm ĩ: “Các người bắt nhầm người rồi, không thể như thế, không thể thế được! Sao các người lại vu oan cho Thủy Lương của tôi! Bố tôi quen sếp của các người đấy, tôi sẽ cho các người mất việc cả lũ!”

“Chị hãy bình tĩnh!” Tôi thấy người phụ nữ không giãy giụa nữa thì thả lỏng tay một chút, nói: “Chúng tôi đã có bằng chứng chứng minh Thủy Lương là nghi phạm lớn nhất. Chúng tôi không đổ oan cho người tốt, nhưng cũng không cho phép kẻ xấu lọt lưới.”

Thủy Lương đã im thít không nói năng gì nữa. Người phụ nữ đang cuộn mình trong khăn biết rằng không đủ sức ngăn cản, liền rũ rượi đổ xuống giường, hai mắt sưng húp nhìn trân trối vào mọi người, khóc nấc lên từng chặp.

* * *

Đã năm tiếng đồng hồ trôi qua, trong phòng thẩm vấn tăm tối, Thủy Lương vẫn không hé răng một lời.

Tôi ra khỏi phòng giám sát, đi tới bên ngoài phòng Giám định ADN, châm một điếu thuốc, đợi kết quả xét nghiệm. Mãi rồi cửa phòng cũng mở ra, nhìn ánh mắt tràn đầy mong đợi của tôi, trưởng phòng Trịnh cười nói: “Sốt ruột lắm phải không? Chuẩn rồi, chính là hắn!”

Tôi mừng cuống lên, cầm báo cáo xét nghiệm chạy về phòng thẩm vấn. Lúc đi qua hành lang, nghe thấy có người đang gào thét ầm ĩ ngoài đó, thì ra bố vợ Thủy Lương sau khi hay tin đã phải nhập viện vì xuất huyết não, tay luật sư đang nhảy choi choi lên chửi bới đe dọa sẽ kiện chúng tôi ra tòa. Nhưng, anh ta không biết rằng, bằng chứng trên tay tôi sẽ đủ để bịt miệng anh ta lại.

“Có biết đây là cái gì không?&rdq