← Quay lại trang sách

Chương 4

Một cách bất ngờ, cuộc sống bình thường khiến tôi sợ hãi mãi mà không thấy xuất hiện. Đó là một kiểu hỗn loạn từ bên trong, cái kiểu mọi người sống mà chẳng mảy may suy nghĩ đến ngày mai, so với khi còn chìm trong cuộc chiến, mức độ có phần khủng khiếp hơn.

Người đàn anh cho tôi mượn đồng phục đã rời quân ngũ về nhà nên tôi phải trả lại bộ quần áo cho anh. Lập tức tôi rơi vào ảo giác giống như bản thân đã trở nên tự do, cảm giác ấy đến từ ký ức hoặc cũng có thể là đến từ nỗi nhớ.

Em gái tôi đã chết. Sau khi hiểu ra rằng, thì ra những người bình thường cũng khóc ròng rã như mình, tôi lập tức cảm thấy một sự yên tâm đầy nhạt nhẽo. Sonoko đã đi xem mặt và đính hôn với một người đàn ông nào đó. Sau khi em gái tôi mất không bao lâu thì đám cưới diễn ra. Có thể nói tôi đã trút được gánh nặng trên vai không nhỉ? Tôi tỏ ra vui mừng một cách ích kỷ. Tôi hợm hĩnh cho rằng cô không vứt bỏ tôi mà chính tôi là người vứt bỏ cô, kết quả hôm nay là chuyện đương nhiên mà thôi.

Nhiều năm, tôi dây dưa nghĩ rằng bản thân đã dùng lý trí đánh bại được bản năng, ý chí của tôi đã chiến thắng, thì nay tật xấu của những năm tháng ấy dồn lại, bị số mệnh cưỡng bách đến độ ngạo mạn như một chứng bệnh tâm thần. Cái thứ gọi là lý trí mang một cảm giác vô đạo đức nào đó, như cảm giác của kẻ tiếm quyền ngẫu nhiên được một sự lừa dối đưa lên vương vị. Kẻ tiếm quyền giống như một sự lừa dối ấy thậm chí còn không lường trước được sự trả thù khi thi hành chính sách độc tài ngu ngốc của mình.

Cứ như thế một năm trôi qua trong tâm trạng vui vẻ mập mờ của tôi. Học luật chẳng chút hứng thú, đi học như một cái máy, về nhà như một cái máy, tôi học cách mỉm cười hiểu đời như một nhà sư trẻ thiếu kinh nghiệm. Không hiểu bản thân đang sống hay đã chết. Có lẽ tôi đã quên rồi. Cái chết tự nhiên này... khiến tôi quên sạch hy vọng được chết trận.

Những đau khổ thực sự chỉ đến một cách từ từ. Điều đó hoàn toàn giống như bệnh lao phổi, khi người bệnh cảm thấy những triệu chứng đầu tiên thì căn bệnh đã tiến vào giai đoạn nặng.

Một ngày nọ đứng trước giá sách đã chồng chất rất nhiều ấn phẩm mới, tôi lấy ra một cuốn sách dịch in trên giấy thô. Đó là một tùy bút đầy ngôn ngữ ba hoa của một tác giả người Pháp. Hàng chữ đầu tiên trong trang sách mà tôi vô tình mở ra khiến tôi chú ý. Nhưng rồi trong lòng tôi dấy lên một cảm giác bất an khó chịu, liền đóng cuốn sách lại, trả nó về chỗ cũ.

Sáng hôm sau bất chợt nghĩ ra, trên đường đi học tôi liền ghé vào hiệu sách hôm trước, vốn ở ngay cạnh cổng trường, mua cuốn sách nọ. Giờ giảng luật dân sự bắt đầu, tôi liền mở cuốn sách bên trong cuốn vở, tìm đúng trang sách có hàng chữ đó rồi lén đọc. Dòng chữ ấy còn khiến tôi bất an hơn cả hôm qua.

“Sức mạnh của phụ nữ phụ thuộc vào mức độ bất hạnh của người họ yêu khi bị họ trừng phạt.”

Ở trường đại học tôi có một người bạn thân. Shinise là con trai một chủ tiệm bánh. Nhìn qua thì có vẻ là một sinh viên nhạt nhẽo, chuyên chú học hành, điệu bộ của cậu ta gây cho người khác cảm giác lúc nào cậu ta cũng khinh bỉ cuộc đời và con người. Cậu ta có thể trạng yếu ớt cực kỳ giống tôi nên tự nhiên tôi sinh ra đồng cảm. Thay vì có thái độ của phái Khuyển Nho, bắt nguồn từ sự lừa dối chính mình rằng đó là đang tự bảo vệ bản thân như tôi, những cá tính đó ở cậu ta có lẽ bắt nguồn từ một sự tự tin vô hại. Nhiều khi tôi tự hỏi, cậu ta lấy đâu ra sự tự tin ấy. Một thời gian sau, cậu ta phát hiện ra tôi chưa từng ngủ với phụ nữ, bằng cảm giác của kẻ bề trên vừa cười nhạo, vừa sẵn sàng gánh vác trách nhiệm dạy dỗ kẻ dưới, cậu ta thú nhận với tôi việc từng đi phố đèn đỏ. Và cậu ta rủ rê tôi đi cùng.

“Nếu muốn đi thì cứ gọi điện cho tớ. Lúc nào cũng được.”

“Ừ, nếu muốn đi tớ sẽ gọi... Có lẽ... nhanh thôi. Tớ sẽ sớm quyết định,” tôi trả lời.

Cậu ta đắc ý một cách ngượng nghịu. Cảm giác ngượng ngùng khi nhớ ra thái độ của tôi hiện giờ giống hệt như thái độ của cậu ta lúc được người ta rủ đi phố đèn đỏ. Sắc mặt của cậu ta như biểu hiện cảm giác ngượng ngùng dội lại từ tôi. Tôi cảm thấy bực bội. Bực bội vì tôi muốn hình ảnh của tôi trong mắt cậu ta, dù chỉ một điều thôi, khớp với tôi của thực tại.

Việc căm ghét những điều xấu xa là một kiểu ích kỷ, chính là mệnh lệnh của dục vọng. Dục vọng của bản thân tôi là thứ ham muốn ẩn mật đến độ không chấp nhận một kiểu ích kỷ công khai như thế. Tuy nhiên, dục vọng ảo tưởng của tôi... tức là sự tò mò trừu tượng và đơn thuần dành cho phụ nữ khiến tự do lạnh lùng đến mức chẳng có chỗ cho sự ích kỷ nào. Là một sự tò mò vô đạo đức. Hơn nữa, đó có lẽ là thứ dục vọng vô luân nhất mà con người có thể có.

Tôi bắt đầu một sự luyện tập bí mật và đau đớn. Nhìn chằm chằm vào bức ảnh phụ nữ khỏa thân rồi thử tưởng tượng. Hiển nhiên tưởng tượng ấy của tôi chẳng hề đáp lại tôi. Mỗi khi tật xấu hiện ra, luyện cho bản thân không nghĩ đến những ảo ảnh khác, chỉ nghĩ đến hình ảnh lẳng lơ của đàn bà. Đôi khi có lẽ tôi cũng thành công nhưng sự thành công đó khốn khổ như thể bóp nát trái tim tôi.

Quyết định đánh liều, tôi liền gọi điện hẹn Shinise đợi tôi lúc 5 giờ chiều ngày Chủ nhật ở quán trà. Đó là giữa tháng Giêng năm Chiêu Hòa thứ 22.

“Quyết tâm rồi à?” Cậu ta cười ha hả trong điện thoại. “Vậy thì đi thôi. Tớ chắc chắn sẽ đến. Cậu mà cho tớ leo cây là tớ không tha thứ đâu đấy.”

Chỉ còn lại tiếng cười văng vẳng trong tai tôi. Để cưỡng lại, tôi chỉ có thể nở nụ cười méo xệch như bị động kinh mà chẳng ai hay biết. Tuy nhiên, gọi đó là nỗi u mê của tôi thì đúng hơn là một niềm hy vọng mong manh. Đó là một nỗi u mê nguy hiểm. Tính phù phiếm bắt tôi phải đương đầu với hiểm nguy. Đấy là sự phù phiếm khi không muốn bị người khác nghĩ rằng, tôi đã hai mươi ba tuổi mà vẫn còn “zin”.

Nghĩ là làm, đúng vào ngày sinh nhật mình, tôi hạ quyết tâm.

Với vẻ dáo dác tìm kiếm, chúng tôi nhận ngay ra nhau. Tôi nhận ra hôm nay cả khuôn mặt tỏ vẻ nghiêm túc hay điệu cười ha hả của cậu ta đều mang cùng một vẻ lố bịch, lại thêm cái miệng he hé liên tục phì phèo thuốc lá. Rồi cậu ta nói vài lời chê bai chán nản rằng bánh ở quán trà này dở tệ. Tôi hoàn toàn không nghe lọt tai lời nào. Tôi nói:

“Có lẽ cậu cũng hiểu ra rồi nhỉ. Dẫn người chưa từng trải nghiệm đến những chỗ như thế, sau đó có thể trở thành bạn bè chí cốt hoặc kẻ thù truyền kiếp.”

“Đừng sợ. Nhìn tớ yếu thế này. Kẻ thù truyền kiếp gì chứ, tớ không gánh vác nổi đâu.”

“Nếu bản thân cậu cũng nhận ra điều đó thì quả là ấn tượng đấy,” tôi cố tình nói bằng vẻ ta đây.

“Tiện thể,” cậu ta làm ra vẻ của một kẻ cùng hội cùng thuyền, “phải đi đâu uống vài ly đã. Lần đầu tiên mà cậu quá tỉnh táo thì có vẻ không ổn lắm.”

“Không, tớ không muốn uống đâu,” tôi cảm thấy má mình lạnh đi. “Tớ sẽ đi mà không uống gì cả. Chỉ thế thôi thì tớ chịu được.”

Và rồi chúng tôi lên chuyến tàu nội đô tối om, chuyển sang một chuyến tàu tư nhân cũng tối tăm như vậy, đến một nhà ga không quen, một khu phố không biết tên, trong một góc của dãy nhà kho san sát có ánh đèn tím tím đỏ đỏ làm lộ ra khuôn mặt lòe loẹt của những cô gái buôn hương bán phấn. Khách làng chơi đến rồi đi trong im lặng qua con ngõ nhỏ ẩm ướt hơi sương, tiếng bước chân khẽ khàng như một con mèo. Ở đây chẳng gợi cho tôi chút ham muốn nào, chỉ có lo lắng, những lo lắng ấy hối thúc tôi như một đứa trẻ hối thúc đồ ăn vặt.

“Ở đâu cũng được. Anh nói được là được”, “Chỉ một chút, một chút nữa thôi mà”, giọng nói hổn hển giả tạo của những cô gái bán hoa vang lên bên tai. Tôi muốn bỏ chạy.

“Gái chỗ này nguy hiểm quá. Khuôn mặt đó mà cũng coi được sao? Ở đằng kia có vẻ ổn hơn.”

“Khuôn mặt thế nào mà chẳng được?”

“Tớ thích người đẹp, để sau này khỏi phải ân hận.”

... Khi chúng tôi đến gần, hai cô gái uể oải đứng dậy. Căn nhà nhỏ đến độ nếu đứng lên là đầu có thể chạm đến trần nhà. Vừa phô ra nụ cười hở lợi và hàm răng giả màu vàng, cô gái nói giọng vùng Đông Bắc kéo tôi vào căn phòng nhỏ rộng ba chiếu.

Suy nghĩ về nghĩa vụ buộc tôi phải ôm lấy cô ta. Rồi tôi ôm đến vai cô. Lúc tôi bắt đầu hôn thì cô bắt đầu cười làm rung cả đôi vai tròn lẳn.

“Không phải thế đâu. Lem nhem hết son mất. Làm như thế này cơ.”

Cô gái điếm mở cái miệng rộng tô son, đẩy lưỡi ra mạnh mẽ như một cây gậy. Tôi cũng bắt chước cô, đưa lưỡi ra. Lưỡi chạm nhau... Chẳng ai hiểu nổi. Không ai hiểu nổi sự vô cảm là một nỗi đau đớn khôn cùng. Toàn thân tôi đau đớn, tê dại đi trong nỗi đau khổ khi hiện giờ tôi không thể cảm thấy một chút cảm xúc nào.

Mười phút trôi qua, tôi đã chắc chắn rằng mình không cách nào làm nổi chuyện này. Sự xấu hổ khiến chân tôi run lẩy bẩy.

Cứ cho rằng cậu bạn chẳng để ý đến vấn đề của mình, thay vì lo lắng, vài ngày sau đó tôi phó mặc bản thân cho cảm xúc buông thả như để tự hồi phục. Giống như một người đang lo lắng về căn bệnh vô phương cứu chữa của mình, dù chỉ biết được tên căn bệnh nhưng trong lòng vẫn dâng lên một cảm xúc giải tỏa tạm thời. Người đó hiểu rất rõ rằng sự giải tỏa này chẳng qua cũng chỉ là tạm thời. Hơn thế người đó chờ đợi cảm xúc giải tỏa lâu dài bên trong nỗi tuyệt vọng khi trái tim anh ta đã chẳng còn nơi nào để trú ngụ. Nói cách khác, có lẽ tôi cũng cảm thấy sự giải tỏa khi chẳng còn nơi nào trú ẩn, cảm thấy cả cú sốc khi chẳng có nơi nào có thể chứa chấp mình.

Bởi vậy, trong vòng một tháng sau đó, bao nhiêu lần tôi gặp Shinise ở trường nhưng tuyệt nhiên không bao giờ đả động đến chủ đề ấy. Một tháng trôi qua, cậu ta dẫn đến một người bạn mê gái cũng thân thiết với tôi rồi hỏi han. Đó là một thanh niên huênh hoang thường thích khoác lác rằng cậu ta chỉ mất mười lăm phút để tán đổ một cô gái. Câu chuyện cuối cùng cũng lật bài ngửa.

“Tớ không chịu nổi rồi. Không thể điều khiển được chính bản thân mình,” cậu bạn mê gái kia vừa nhìn chằm chằm vào mặt tôi vừa nói. “Nếu trong số bạn bè tớ có một gã bất lực thì tớ chẳng chê bai chút nào, thay vào đó lại cảm thấy kính trọng ấy chứ.”

Nhìn mặt tôi biến sắc, cậu ta liền thay đổi chủ đề chuyện.

“Tớ định hỏi mượn cậu cuốn sách của Marcel Proust, sách thú vị chứ?”

“À, Sách hay. Sodom và Gomorrah của Proust. Kể về mối quan hệ đồng tính nam.”

“Cái gì cơ? Sodom và Gomorrah là gì?”

Tôi giả vờ như không hiểu, hỏi bâng quơ như thế, tận lực giậm chân xuống đất như muốn tìm manh mối phản biện rằng, thất bại ô nhục của tôi không bị người ta để ý.

“ Sodom và Gomorrah là Sodom và Gomorrah thôi. Chắc là cậu không biết. Tác giả là đồng tính đấy.”

“Lần đầu tiên tớ nghe thấy chuyện Proust là người đồng tính nam.”

Tôi cảm thấy giọng nói của mình hơi run. Nếu để lộ sự tức giận hẳn sẽ giúp cho hai người này sự xác nhận những suy nghĩ đang tràn ngập trong đầu họ. Tôi lo lắng rằng sẽ phải chịu đựng một cách thật bình tĩnh sự bắt quả tang đáng xấu hổ ấy. Rõ ràng Shinise đã phát hiện ra tất cả. Cảm giác như cậu ta đang tự nhủ rằng, cố gắng đừng nhìn thẳng vào mặt tôi.

Đến 11 giờ, những vị khách đáng nguyền rủa đó mới chịu ra về, tôi lập tức chui vào phòng thức trắng một đêm thổn thức khóc. Cuối cùng thì những ảo tưởng quen thuộc cũng ghé thăm rồi an ủi tôi. Những ảo tưởng tàn nhẫn vô đạo đức thân cận với tôi hơn bất cứ điều gì ấy bắt tôi phải giao phó hoàn toàn bản thân mình cho nó.

Sự an ủi ấy rất có tác dụng. Sau khi hiểu rằng những gì còn lại chỉ là một chút dư vị nhạt nhòa của một cuộc nói chuyện vô nghĩa, tôi lại thường xuyên góp mặt trong những buổi tập trung tại nhà một người bạn cũ. Khác với bạn bè đại học, cuộc tụ tập của những người thông hiểu lễ nghi ngược lại khiến tôi cảm thấy thân thuộc. Ở đó có những tiểu thư vênh váo, ca sĩ sở hữu giọng nữ cao, nữ nghệ sĩ piano tương lai và những quý phu nhân mới kết hôn. Vừa nhảy vừa uống chút rượu vừa chơi mấy trò tầm phào, chơi cả trò trốn tìm cốt để chọc ghẹo nhau. Thỉnh thoảng cuộc vui kéo dài đến sáng.

Sáng hôm sau, thỉnh thoảng có lúc chúng tôi vừa nhảy vừa ngủ. Đấy là trò chơi mà trong lúc tất cả đều rất buồn ngủ liền đem những tấm đệm ngồi đặt xuống, đĩa nhạc đột nhiên dừng lại báo hiệu đã đến lúc vòng tròn mà điệu nhảy của chúng tôi tạo nên phải vỡ tung ra, một nam một nữ cùng ngồi lên một chiếc đệm, người nào ngồi không trúng vào đệm sẽ phải thể hiện một tài nghệ của bản thân. Những người đứng rồi nhảy, quấn vào nhau rồi cùng ngồi xuống đệm tạo nên một cảnh tượng rất sôi nổi. Trong lúc chơi đi chơi lại trò ấy, đám phụ nữ hoàn toàn không để ý đến thể diện nữa. Cô gái đẹp nhất hôm nay trong lúc ngồi lên đệm cùng một chàng trai khác, không trúng đệm liền bị ngã dập mông xuống nền nhà, váy tốc lên tận bắp đùi, chẳng để tâm đến việc mình đã hơi ngà ngà say, cô rộ lên cười nắc nẻ. Bắp đùi trắng ngần quyến rũ mê hồn.

Nếu là trước đây, tôi sẽ không bao giờ lơ là quên đi màn trình diễn của mình, mà sẽ biến mình thành kẻ giống như những gã thanh niên khác, bắt chước thói xấu của họ mà quay lưng với khao khát thật sự trong lòng mình. Có lẽ ngay lập tức tôi nên lờ mọi chuyện đi. Nhưng kể từ ngày hôm đó tôi đã thay đổi. Tôi chẳng còn chút xấu hổ nào. Tôi chẳng còn chút xấu hổ nào về việc bẩm sinh tôi hoàn toàn không thấy ngượng ngùng khi đứng trước phụ nữ nữa... cứ nhìn chằm chằm vào bắp đùi trắng trẻo đó như thể nhìn chằm chằm vào một thứ vật chất vô tri. Bỗng nhiên trong tôi xuất hiện một nỗi đau khổ tập hợp lại từ một cái nhìn đăm đăm. Nỗi đau khổ ấy nói với tôi rằng, Mày không phải là con người. Mày không có mối gắn kết nào với con người. Mày là một sinh vật cực kỳ đau khổ nào đó chứ không thể là con người được.

Đúng lúc ấy tôi bận bịu chuẩn bị cho kỳ thi công chức. Tôi cố gắng khiến mình trở thành tên tù binh của việc học hành khô khốc, vô vị nên có thể bỏ lại đằng sau một cách rất tự nhiên sự đau khổ của trái tim và thân thể. Nhưng điều đó chỉ cứu vãn cho tôi được một chốc lát. Từ đêm hôm trước, cảm giác bất lực đã lan vào từng ngóc ngách cuộc sống của tôi, nhiều ngày liên tục cảm xúc sụp đổ, chẳng muốn động tay động chân vào bất cứ việc gì. Sự cần thiết phải tạo ra một vài chứng cứ có khả năng giải thích cho bản thân mình hiểu càng lúc càng thúc bách. Nếu không làm vậy thì tôi không thể sống tiếp được. Mặc dù vậy không thể đoán được cách thức vô đạo đức một cách bẩm sinh sẽ diễn ra ở đâu. Khao khát dị thường của tôi, cơ hội để bộc lộ ra cho dù là bộc lộ ra một cách chính đáng đi nữa, cũng không thể có được ở đất nước này.

Mùa xuân đến, trong tôi âm ỉ một nỗi tức giận điên cuồng ẩn giấu bên dưới vẻ ngoài bình lặng. Thời tiết như biểu hiện địch ý với tôi bằng những trận cuồng phong đầy cát bụi. Lúc một chiếc ô tô quẹt nhẹ vào tôi, trong lòng tôi bật ra một lời mắng chửi, sao không tông chết tao đi .

Tôi cố tình ôm lấy việc học hành bị ép buộc, cách sống bị ép buộc. Khi xuống phố trong lúc việc học hành không quá bận rộn, bao nhiêu lần tôi cảm thấy sự hoài nghi trong đôi mắt đỏ ngầu của mình. Trong con mắt người khác, tôi đang trải qua những ngày cật lực học hành, nhưng tôi thừa hiểu rằng việc học hành khổ cực ấy như bị sâu mọt đục rỗng, biểu hiện tính lười biếng đã lên men chua loét của tôi, biểu hiện cuộc sống chẳng cần biết đến ngày mai của tôi, biểu hiện cả sự buông thả phóng đãng của tôi. Nhưng rồi buổi chiều hôm đó như thể kết cục của tất cả sự việc đang xảy ra với tôi trong mùa xuân này. Trong lúc đang ngồi trên chuyến tàu nội đô, bất ngờ tim tôi đập rộn ràng, tiếng rộn ràng trong trẻo đến độ khiến tôi phải nín thở.

Từ trên ghế ngồi đối diện với những người khách đang đứng, tôi nhìn thấy Sonoko. Bên dưới hàng lông mày hiền hậu là đôi mắt phụ nữ vô cùng dịu dàng và tĩnh lặng. Tôi đột ngột đứng lên. Một hành khách đang đứng buông tay ra khỏi tay nắm, bất giác lao về phía cửa. Người phụ nữ đó lập tức ngẩng mặt nhìn trực diện về phía tôi. Đó không phải là Sonoko.

Tôi vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh. Tiếng đập rộn ràng trong tim tôi có thể giải thích một cách đơn giản là sự bất ngờ, hoặc là một cảm giác tội lỗi. Chẳng thể lật ngược sự trong sạch của mối cảm động sâu sắc trong phút chốc ấy bằng những lời giải thích kiểu như vậy. Cũng như những gì đã xảy ra vào buổi sáng ngày mùng 9 tháng Ba trước đây, lần này đột nhiên tôi cũng xúc động khi nhìn thấy Sonoko. Nhưng lần này hay lần trước cũng chỉ là sự xúc động giống nhau mà thôi, chẳng phải thứ cảm xúc khác biệt gì. Thậm chí, đến cả cảm giác sầu bi khi bị hạ gục cũng giống hệt nhau.

Tôi muốn quên đi những mảnh ký ức nhỏ nhoi này, từ đó liên tục những ngày tinh thần dao động. Cũng không hẳn như vậy, cũng không hẳn là tôi vẫn còn yêu Sonoko, việc tôi có thể yêu phụ nữ là chuyện hoàn toàn không thể. Sự hối hận ấy ngược lại biến thành kích động cho những kháng cự trỗi dậy. Cho đến tận ngày hôm qua, những hối hận kiểu như vậy vẫn là cảm xúc duy nhất và rất chân thật tồn tại trong tim tôi.

Những ký ức ấy đột nhiên khôi phục quyền lực của nó trong tim tôi, cuộc chính biến ấy sở hữu một nỗi thống khổ rất hiển nhiên. Hai năm trước, ký ức “nhỏ nhoi” mà tôi đã cẩn thận dọn dẹp đi ấy, bây giờ đã hồi sinh thành một thứ to lớn phi thường trong mắt tôi, giống như đứa con rơi đột nhiên xuất hiện trong bộ dạng hoàn toàn trưởng thành. Đó không phải là bộ dạng tỏ ra dễ chịu mà tôi thường giả vờ trưng ra, đó cũng không phải bộ dạng nghĩa vụ mà càng lúc tôi càng hay sử dụng như một biện pháp tùy nghi để chấn chỉnh mình, đó là trong tận cùng ngóc ngách của ký ức bị bộ dạng vô cùng đau khổ xuyên thủng. Nếu đó là sự hối hận thì rất nhiều người trước tôi đang tìm kiếm một lối đi thích hợp. Nhưng nỗi đau khổ ấy không phải là sự hối hận mà là sự thống khổ như thể từ khung cửa sổ tầng trên bị bắt phải nhìn những tia nắng mặt trời cực mạnh đang phân chia khu phố khiến mọi thứ trở nên tách bạch rõ ràng đến dị thường.

Buổi chiều nọ rất nhiều mây, báo hiệu những cơn mưa triền miên của mùa mưa. Nhân tiện có việc, tôi liền tản bộ quanh những con phố quen thuộc đang chìm trong bầu không khí giống như một tấm vải lanh mỏng. Từ phía sau bỗng có người gọi tên tôi. Là Sonoko. Tôi quay đầu nhìn cô, nhưng khoảnh khắc đó, tôi không hề giật mình như lúc nhìn thấy người phụ nữ giống hệt cô ở trên tàu điện. Đột nhiên gặp nhau như thế này, với tình huống tự nhiên quá đỗi như thế, tôi cảm thấy như thể mình đã đoán được tất cả từ trước rồi. Cảm giác như thể biết tường tận tất cả về cuộc gặp này từ trước.

Cô mặc một chiếc váy liền thân có hoa văn giống hệt mẫu giấy dán tường đang được ưa thích, chiếc váy không có bất kỳ chi tiết trang trí nào khác ngoài một ít đăng ten. Trông cô chẳng có vẻ gì giống với một phụ nữ đã trở thành người vợ trong gia đình. Cô xách cái xô đi theo một bà lão cũng đang xách xô nhìn như đang đến nơi cấp phát nhu yếu phẩm. Cô để bà lão về nhà trước, rồi vừa đi vừa nói chuyện với tôi.

“Trông anh có vẻ gầy đi.”

“À, do anh đang ôn thi đấy mà.”

“Thế à, anh nhớ cẩn thận sức khỏe đấy.”

Chúng tôi cùng im lặng trong chốc lát. Ánh sáng mỏng manh chiếu xuống con phố nhàn tản nằm giữa hai dãy nhà cổ chưa bị khói lửa chiến tranh thiêu rụi. Từ một căn bếp, một con vịt ướt sũng chạy ra trong bộ dạng sợ hãi, kêu quàng quạc trước mặt chúng tôi rồi phi thẳng về phía bờ mương. Tôi cảm thấy hạnh phúc.

“Gần đây em đang đọc sách gì?” Tôi hỏi.

“Tiểu thuyết à? Cuốn Mỗi người một ý , sau đó thì...”

“Em đọc A chưa?”

Tôi nói đến cuốn tiểu thuyết tên là “A...” đang được ưa thích lúc bấy giờ.

“Là cuốn tiểu thuyết cô gái khỏa thân nhỉ?” Cô nói.

“Gì cơ?” Tôi kinh ngạc hỏi lại.

“À, em đang nói đến bức tranh trên trang bìa ấy mà.”

Ba năm trước, cô không phải là người có thể dùng những từ như “cô gái khỏa thân” khi nói chuyện với người khác. Sonoko không còn thuần khiết nữa, cách sử dụng âm đuôi không cẩn trọng trong từng lời nói khiến tôi hiểu ra điều đó kèm theo một cảm giác đau lòng. Đến một góc phố, cô dừng lại.

“Rõ chỗ này, ở cuối ngõ là nhà em.”

Chia tay thật buồn nên tôi giấu đi ánh mắt khổ sở bằng cách nhìn xuống cái xô của cô. Trong xô chất đầy thạch khoai nưa nhìn như làn da nâu của một cô gái đang tắm nắng trên bãi biển.

“Nếu phơi nắng quá nhiều, khoai nưa hỏng mất.”

“Thế sao, thế thì lớn chuyện đấy nhỉ?” Sonoko nói bằng giọng mũi, âm lượng cao hơn bình thường.

“Tạm biệt em.”

“Vâng, anh giữ gìn sức khỏe nhé,” rồi cô quay lưng bước đi.

Tôi gọi với theo cô, hỏi cô rằng cô có trở về nhà mẹ đẻ không, cô không nghĩ ngợi gì liền nói thứ Bảy tới sẽ về.

Sau khi chia tay, tôi mới để ý đến một việc rất quan trọng mà cho đến bây giờ tôi không hề nhận ra. Hôm nay, có lẽ cô đã tha thứ cho tôi. Tại sao cô lại tha thứ cho tôi? Có chăng một sự sỉ nhục mạnh mẽ hơn bên trong sự dễ dãi này? Nhưng nếu một lần nữa bị sự sỉ nhục của cô tấn công, có lẽ nỗi đau khổ trong tôi sẽ vơi đi phần nào.

Tôi đã mong ngóng đến ngày thứ Bảy. Đúng lúc đó Kusano từ trường đại học ở Tokyo trở về nhà.

Chiều thứ Bảy, tôi đến nhà thăm Kusano. Trong lúc nói chuyện với cậu ta, đột nhiên tôi cảm thấy không tin vào tai mình nữa. Tôi đang nghe thấy tiếng piano. Tiếng đàn không phải là âm sắc hồn nhiên như xưa mà mang theo âm hưởng ưu tư, phóng khoáng, đầy đủ và huy hoàng.

“Ai đấy?” Tôi hỏi.

“Sonoko đấy. Hôm nay em ấy về thăm nhà.”

Kusano chẳng biết những gì đã xảy ra nên vô tư trả lời như thế. Trong tôi từng mảnh từng mảnh ký ức đau khổ ùa về. Kusano chưa bao giờ đả động đến sự cự tuyệt quanh co của tôi dạo ấy, thiện ý này của cậu ta khiến tôi cảm thấy nặng nề. Tôi muốn tìm một chứng cứ cho thấy vào thời điểm đó Sonoko, dù chỉ một chút thôi, đã từng đau khổ, rồi tôi muốn xác nhận sự đau khổ tương ứng với sự đau khổ của cô bên trong nỗi bất hạnh của mình. Nhưng“thời gian” lại một lần nữa lấp kín khoảng không gian giữa tôi, Kusano và Sonoko giống như loài cỏ dại mọc lên um tùm, chôn vùi đi mọi thứ. Lời thú nhận tình cảm không ngại ngùng theo cách nào đó, suy nghĩ theo cách nào đó, sự mê hoặc theo cách nào đó bị cấm chỉ.

Tiếng piano đã ngừng. Kusano tinh ý nói rằng cậu ta sẽ dẫn cô đến. Cuối cùng cô cùng anh trai mình đi vào phòng. Ba người chúng tôi vừa nói câu chuyện đồn đại của những người quen trong Bộ Ngoại giao nơi chồng Sonoko đang làm việc vừa cười vô nghĩa. Rồi Kusano bị mẹ gọi đi, chỉ còn lại tôi và Sonoko trong phòng giống như ba năm về trước.

Cô bắt tôi lắng nghe câu chuyện tự mãn như một đứa trẻ rằng chồng cô đã tận lực trợ giúp để nhà Kusano tránh né được việc bị tịch thu căn nhà. Từ khi cô còn là một thiếu nữ, tôi đã yêu thích những câu chuyện tự mãn của cô. Những cô gái mơ mộng không quyến rũ như một phụ nữ cao ngạo nhưng Sonoko làm cho câu chuyện tự mãn vừa đủ độ để nó trở nên đầy nữ tính, ngây thơ và thiện lành.

“À, mà,” cô chầm chậm nói, “em muốn hỏi anh nhiều lần nhưng đến bây giờ vẫn chưa hỏi. Tại sao chúng ta không thể kết hôn? Từ lúc anh trai em cho em đọc bức thư có câu trả lời của anh, em đã không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Mỗi ngày em đều suy nghĩ rất nhiều. Dù thế em thật sự không thể hiểu nổi. Cho đến tận bây giờ em vẫn tự hỏi, tại sao em không thể kết hôn với anh, thực sự em không hiểu nổi lý do...” Cô hướng về phía tôi với đôi má hơi ửng hồng có vẻ tức giận rồi vừa ngoảnh mặt đi vừa nói như đọc: “Anh ghét em lắm đúng không?”

Bởi cách mà tôi nghe nên trong lòng đã tự trả lời cho câu hỏi thẳng thắn chẳng khác gì điều tra một vấn đề mang tính công việc này bằng một niềm hạnh phúc đầy đau đớn. Nhưng đột nhiên niềm hạnh phúc nực cười ấy chuyển đổi thành một nỗi thống khổ. Thực tế thì đó là một nỗi thống khổ kỳ quặc. Khác với những đau khổ bẩm sinh vốn dĩ đã luôn tồn tại trong lòng tôi, đây là nỗi thống khổ khi sự tự mãn bị tổn thương bởi những đau đớn khi sự việc “tầm thường” hai năm về trước bị khơi gợi lại. Tôi muốn thoải mái khi đứng trước mặt cô. Nhưng vẫn hệt như trước đây, chẳng có tư cách để đứng vào vị trí ấy.

“Trong thế giới này có những việc mà em chưa hiểu. Đó cũng là ưu điểm của em. Nhưng cho dù hai người cùng yêu thương nhau đi nữa thì không phải lúc nào cũng có thể sẵn sàng kết hôn. Điều này, anh đã viết trong thư gửi cho anh trai em. Hơn nữa...” Tôi cảm thấy sắp nói ra những lời hèn yếu bèn muốn bản thân im đi. Nhưng đến đây thì không thể dừng lại được nữa rồi. “Hơn thế, trong lá thư đó, anh không hề viết rằng nhất định là chúng ta không thể kết hôn. Anh mới hai mươi mốt tuổi, vẫn còn đi học, việc kết hôn không thể vội vã được. Và trong lúc anh đang còn chần chừ thì em đã nhanh chóng kết hôn với người khác rồi.”

“Em không có quyền được hối hận về điều đó nữa. Chồng em yêu em và em cũng yêu anh ấy. Có lẽ là một suy nghĩ tồi tệ nhưng thỉnh thoảng... điều đó, nói thế nào nhỉ, em tưởng tượng ra một con người khác của em sống bằng cách sống khác với em bây giờ. Nếu thế thì em cũng không hiểu nữa. Em cảm thấy mình đã nói ra điều không nên nói, nghĩ điều không nên nghĩ rồi, thực là đáng sợ. Chồng em thực sự đáng tin cậy. Anh ấy yêu thương, nâng niu em như một đứa trẻ vậy.”

“Có phải em muốn nói rằng em rất thỏa mãn không? Vậy thì em đang oán giận anh. Cực kỳ oán giận anh.”

Thậm chí Sonoko còn không hiểu cả ý nghĩa của từ “oán giận”, cô hiền lành bộc lộ nét hờn dỗi một cách thành thực.

“Tùy anh tưởng tượng thôi.”

“Chúng ta có thể gặp nhau một lần nữa không, chỉ hai người chúng ta,” tôi van nài như thể đang nôn nóng lắm. “Không phải chuyện tội lỗi gì đâu. Chỉ cần nhìn thấy em là anh cũng cảm thấy trong lòng yên ổn. Giờ anh cũng chẳng còn tư cách để nói điều gì nữa. Im lặng cũng được. Chỉ cần ba mươi phút là đủ rồi.”

“Gặp rồi thì làm gì đây? Nếu gặp nhau một lần thì sẽ có lần thứ hai. Mẹ chồng em là người hay xét nét, lần nào em ra ngoài cũng điều tra rõ cả địa điểm và thời gian. Bởi mẹ chồng em suy nghĩ cứng nhắc như vậy nên cực kỳ để ý đến em, không biết chừng...” cô ngập ngừng một chút rồi nói tiếp. “... Tình cảm của con người đang chuyển động theo cách như thế nào không ai có thể hiểu được.”

“Đúng nhỉ. Không ai có thể hiểu được. Em đúng là người vòng vo hệt như trước. Tại sao không thể suy nghĩ một cách thoải mái và rõ ràng hơn về một sự việc?” Tôi đã nói một lời nói dối khủng khiếp như vậy.

“Một người đàn ông thì không sao. Nhưng một phụ nữ đã kết hôn thì không thể làm như thế được. Nếu anh có vợ, anh sẽ hiểu suy nghĩ này của em. Em nghĩ rằng với bất cứ sự việc nào, suy nghĩ một cách cẩn trọng là việc không thừa thãi chút nào.”

“Lời em nói giống hệt như lời một người chị gái đang dạy dỗ em trai mình vậy.”

Kusano trở lại, câu chuyện giữa hai chúng tôi tạm dừng.

Trong cuộc đối thoại ấy, trong lòng tôi chất chứa những hoài nghi vô hạn. Tôi muốn gặp Sonoko, cảm giác đó tuyệt đối là chân thật. Nhưng rõ ràng trong cảm giác ấy chẳng có chút tham vọng nhục dục nào. Mong muốn được gặp cô là một kiểu ham muốn như thế nào nhỉ? Cảm xúc mãnh liệt chẳng vương vấn chút dục tình ấy chẳng phải chính là tôi đang lừa đảo cả bản thân mình hay sao? Vậy thì cho dù có phải là cảm xúc thành thật và sôi nổi đi nữa, đó cũng chẳng khác gì khơi dậy một cách phô trương ngọn lửa yếu ớt dễ lụi tàn. Ngay từ đầu, tình yêu này đã không hề dựa trên bất cứ một rung động thể xác nào. Điều đó rõ ràng là thứ cực kỳ phi lý.

Nhưng rồi tôi lại có ý nghĩ rằng nếu tình yêu nồng cháy của con người có sức mạnh áp đảo được tất cả những điều phi lý thì chắc chắn nó cũng có thể chiến thắng tuyệt đối sự phi lý tồn tại trong chính nó.

Kể từ đêm nọ, tôi quyết định sống cuộc đời khéo léo tránh xa phụ nữ. Sau đêm quyết định đó, khi đôi môi của Ephebe sắp kích động dục vọng trong tôi trỗi dậy, tôi không hề tìm cách nghĩ đến đôi môi của phụ nữ một cách ngu ngốc nữa mà cứ thế tiến đến. Cho dù sau đó đối mặt với một tình huống như thể khi chẳng có nụ hôn nào xuất hiện khiến mọi việc ngược lại trở thành chẳng ra gì... Và rồi hơn cả mùa xuân, sự viếng thăm của mùa hè uy hiếp cảm giác cô đơn của tôi. Những ngày giữa hạ quất roi vào con ngựa đang phi nước đại tồn tại bên trong dục vọng của tôi, thiêu đốt tôi, giày vò tôi. Để bảo vệ mình, đôi khi “tật xấu” phát tác một ngày năm lần.

Học thuyết của Hirschfeld lý giải sự lệch lạc tính dục như một hiện tượng sinh lý đơn thuần càng khiến tôi trở nên mông lung. Đêm quyết định đó là một kết quả đương nhiên, không phải là một kết quả đáng xấu hổ gì.

Khao khát về Ephebe bên trong tưởng tượng đã từng có lúc được các nhà nghiên cứu tin rằng đại khái đó là một kiểu hình tâm lý đang dần được xác minh tính phổ biến, không hề liên quan đến đồng tính luyến ái nam. Người Đức có những xung động giống tôi không phải là hiện tượng hiếm gặp. Nhật ký của Bá tước Platen là một ví dụ rõ ràng. Winckelmann cũng tương tự. Trong thời kỳ Phục Hưng ở Ý, Michelangelo rõ ràng là có những cảm xúc giống hệt tôi.

Nhưng những hiểu biết mang tính khoa học ấy không hẳn là dọn dẹp được những ngổn ngang trong lòng tôi. Sự lệch lạc kia khó mà trở thành thực tế, trong trường hợp của tôi, những rung động xác thịt chỉ dừng lại ở mức độ cảm xúc tối tăm trong một tiếng thở hổn hển chẳng ích lợi gì hay một tiếng rên vô thưởng vô phạt. Tôi dừng lại ở mức độ bị Ephebe mà tôi yêu thích kích động xác thịt. Nói một cách hời hợt thì linh hồn tôi thuộc sở hữu của Sonoko. Tôi không thể nào tin một cách đơn giản vào kiểu cách Trung cổ của cuộc chiến giữa linh hồn và thể xác, nhưng để lý giải được vấn đề thì có thể dựa vào cách nói ấy cũng được. Đối với tôi, sự rạn nứt của hai phạm trù này là một phán đoán được đưa ra nhanh chóng. Sonoko có lẽ là tình yêu của tôi dành cho những điều bình thường, là tình yêu gửi đến tinh thần, là hóa thân của tình yêu dành cho những gì vĩnh cửu.

Nhưng, chỉ thế thôi thì vấn đề không được giải quyết. Tình yêu cháy bỏng không ưa những trật tự cứng nhắc. Giống như những phân tử trong Ete, tình yêu ấy ưa thích được tự do chuyển động hỗn loạn, được trôi nổi bồng bềnh, được run rẩy vì xúc động.

Một năm trôi qua, chúng tôi như người tỉnh dậy sau giấc ngủ. Tôi đỗ kỳ thi công chức, tốt nghiệp đại học và làm việc tại một cơ quan nhà nước. Một năm này, thỉnh thoảng như thể ngẫu nhiên, thỉnh thoảng lại viện cớ bằng một sự việc chẳng có gì quan trọng, cứ hai, ba tháng, một, hai giờ buổi trưa, chúng tôi tự tạo ra những cơ hội gặp nhau như không có chuyện gì xảy ra rồi lại chia tay một cách tự nhiên nhất. Tất cả chỉ có thế. Dù có bị ai đó nhìn thấy đi nữa, tôi cũng hành động không chút gượng gạo. Sonoko cũng không hề đả động đến những chuyện khác ngoài vài lời đùa cợt có phần ngại ngùng khi chúng tôi ở bên nhau và nói những chuyện trong quá khứ mà cô nhớ ra. Có lẽ không cần bàn cãi, đó là một kiểu giao thiệp, thậm chí có thể gọi là một mối quan hệ thân tình. Khi còn đang nhìn thấy nhau, thỉnh thoảng chúng tôi chỉ nghĩ đến việc xóa sạch đi giây phút phải giã từ.

Tôi thỏa mãn vì điều đó. Cảm thấy biết ơn điều kỳ diệu đã đem đến sự đủ đầy, cảm giác thân mật cho một mối quan hệ có thể chấm dứt bất cứ lúc nào này. Không ngày nào là tôi không nghĩ đến Sonoko, mỗi khi gặp cô, tôi đều đón nhận niềm hạnh phúc ấy một cách thật tĩnh lặng. Sự cân bằng tinh sạch và cảm giác hồi hộp lạ kỳ mỗi khi hội ngộ tồn tại trong mọi ngóc ngách cuộc sống của tôi và cũng vô cùng mềm yếu. Nhưng có lẽ cũng là cảm giác ấy đã mang đến cho cuộc đời tôi một trật tự cực kỳ rõ ràng.

Một năm nữa lại trôi qua, chúng tôi bừng tỉnh giấc. Chúng tôi không còn ở trong căn phòng dành cho trẻ con nữa mà đã chuyển sang thường trú ở căn phòng dành cho người lớn, bởi vậy buộc phải sửa sang lại cánh cửa vốn chỉ mở nửa vời. Mối quan hệ của chúng tôi cũng giống như cánh cửa không thể mở quá rộng, sớm muộn gì cũng phải sửa chữa. Không chỉ vậy mà người lớn cũng không chịu nổi những trò chơi đơn giản của trẻ con. Những cuộc gặp gỡ mà chúng tôi cẩn trọng đề phòng con mắt của người ngoài, giống như những tấm thẻ bài, nếu xếp chồng lên nhau thì vô cùng vừa vặn khớp với nhau, độ dày giống nhau, độ rộng y hệt nhau, vừa vặn đến nỗi chẳng khác gì đóng một dấu ấn.

Trên tất cả trong mối quan hệ đó, tôi chỉ biết đến một niềm hạnh phúc vô luân và say sưa nếm thử nó. Đó là sự vô đạo đức trong sạch như một liều thuốc độc tinh chế bằng cảm xúc vô luân kỳ lạ hơn một bậc so với mọi vô luân trên đời. Bản chất của tôi, sự chính trực đầu tiên của tôi chính là một sự vô luân lại khiến tôi được nhìn nhận thành một con người kiên định, đường đường chính chính, khiến mối quan hệ được nhìn nhận thành một mối quan hệ nam nữ trong sạch với hành vi đầy đạo đức. Điều đó ngược lại xu nịnh tôi bằng mùi vị tà ác, mùi vị được giữ bí mật của những đồi bại, xấu ха.

Chúng tôi chìa tay về phía nhau, cùng chống đỡ một điều gì đó, nhưng “điều gì đó” ấy là một thứ vật chất giống như một kiểu khí thể, nếu tin là có thì là có, nếu tin là không có thì sẽ bị xóa bỏ hoàn toàn. Công việc chống đỡ ấy, nhìn qua thì có vẻ đơn giản nhưng quả thực đó là kết quả của một phương thức đòi hỏi sự khéo léo. Tôi bắt ép “sự bình thường” giả vờ của mình phải xuất hiện, rủ rê Sonoko tham gia vào một công việc nguy hiểm, công việc chống đỡ trong khoảnh khắc một tình yêu hoàn toàn là tưởng tượng. Cô không hề biết về mọi chuyện, cứ thế tham dự vào âm mưu đó. Bởi không biết nên sự hỗ trợ của cô trở nên vô cùng hiệu quả. Nhưng qua một thời gian, Sonoko mơ hồ cảm thấy một sức mạnh không thể loại bỏ của mối hiểm nguy có mật độ chính xác chẳng hề giống với những hiểm nguy thô kệch thông thường, đó là một thứ hiểm nguy khó diễn tả.

Một ngày cuối hạ, tôi gặp Sonoko vừa từ khu nghỉ mát trên cao nguyên trở về tại một nhà hàng có tên là Kim Khê. Vừa gặp, tôi liền nói với cô việc mình muốn nghỉ công việc công chức nhà nước.

“Sau này anh tính làm gì?”

“Tùy tình hình vậy.”

“Thật bất ngờ.”

Sau đó cô cũng không tiến sâu thêm vào câu chuyện. Giữa chúng tôi những lễ tiết kiểu này dần hình thành.

Vầng mặt trời vùng cao nguyên làm làn da quanh ngực Sonoko mất đi màu trắng rạng rỡ. Cái nóng làm hạt trân châu quá lớn trên chiếc nhẫn vẩn lên những vệt mờ buồn bã. Có một thứ âm nhạc trộn vào sự mệt mỏi, sự thống thiết vốn có trong giọng nói mang âm điệu cao vút của cô nhưng lại cực kỳ thích hợp với tiết trời này.

Rồi chúng tôi lại tiếp tục đối thoại với nhau một cách rời rạc về những câu chuyện bông đùa, vô nghĩa. Có lẽ bởi cái nóng mà thỉnh thoảng câu chuyện giữa chúng tôi trở nên rất vòng vo. Cảm giác như thể đang nghe cuộc đối thoại của hai kẻ khác, không phải là chính chúng tôi nữa. Cảm giác như thể lúc vừa tỉnh dậy, đánh mất giấc mơ đẹp dở dang, nỗ lực phát điên lúc vừa ngủ lại khiến việc gọi giấc mơ kia quay về trở nên vô ích. Nỗi bất an được đánh thức bởi sự tấn công rõ ràng ấy, niềm hoan lạc trống rỗng của giấc mơ dang dở ấy, tôi phát hiện ra tất cả chúng như một mầm bệnh ác tính đang đục khoét trái tim chúng tôi. Cứ như thể được định trước, trái tim hai chúng tôi nhiễm căn bệnh đó hầu như đồng thời. Điều đó kích động chúng tôi nổi loạn. Chúng tôi cùng nhau nói những câu chuyện đùa cợt như thể bị từng lời nói của đối phương truy đuổi.

Cho dù phần da cháy nắng làm xáo trộn sự tịch mịch bên dưới mái tóc bới cao thanh lịch của Sonoko thì đôi môi đầy xúc cảm, ánh mắt ướt át dịu dàng cùng cặp lông mày ngây thơ vẫn được đổ đầy bằng sự bình thường một cách thật tĩnh lặng. Một nữ thực khách của nhà hàng đi qua bên cạnh chiếc bàn ăn, chú ý đến Sonoko rồi cứ thế đi. Người phục vụ đang đưa kem trái cây trong một chiếc đĩa bạc đặt trên lưng của một con chim lớn bằng băng. Cô khẽ làm cái móc khóa của chiếc túi đeo tay bằng nhựa bật lách tách bằng ngón tay đeo nhẫn lấp lánh ánh ngọc trai.

“Chán sao?”

“Anh đừng nói thế chứ.”

Nghe ra một sự chán chường kỳ lạ nào đó bên trong giọng nói của cô. Thứ đó cho dù có dùng từ “diễm lệ mê hồn” để mô tả thì cũng không có gì là thái quá. Cô lướt ánh mắt ra bên ngoài, nơi khu phố có những cửa hàng san sát nhau trong tiết trời mùa hạ. Rồi cô chậm rãi nói.

“Đôi lúc em không hiểu. Chúng ta gặp gỡ như thế này là vì cái gì nhỉ? Vậy mà sau đó em lại cứ thế đi gặp anh.”

“Có lẽ bởi vì em là một số âm hoàn toàn vô nghĩa. Số dương của em chắc chắn là vô nghĩa.”

“Nhưng đó là chồng của em. Dù đó là một số dương vô nghĩa thì cũng không còn chỗ cho số dương khác nữa.”

“Số học thật là gò bó nhỉ?”

Tôi nhận ra rằng cuối cùng Sonoko cũng đã đặt chân đến cửa vào của ngôi đền ngờ vực. Cánh cửa chỉ mở một nửa bắt đầu cảm thấy dù muốn cũng không thể giữ nguyên trạng thái cũ được nữa. Không chừng cảm giác thực sự hối hận khi nói ra điều đó, cho đến bây giờ có lẽ đang chiếm phần lớn trong sự đồng cảm tồn tại giữa tôi và Sonoko. Tuổi tác vẫn thế mà tôi thấy mình có những suy nghĩ thực sự già đời.

Dù sao đi nữa nỗi bất an không biết gọi tên là gì của tôi, từ lúc nào đó đã truyền sang Sonoko, hơn thế đột nhiên tôi ngộ ra rằng có lẽ việc cảm thấy nỗi bất an này là điểm chung duy nhất giữa chúng tôi. Sonoko tiếp tục nói. Tôi không nghe những lời ấy nhưng đã nóng vội trả lời.

“Em nghĩ nếu chúng ta cứ mãi như bây giờ thì sẽ ra sao nhỉ? Anh có nghĩ rằng chúng ta sẽ bị dồn vào trạng thái tiến thoái lưỡng nan, buộc phải lựa chọn nào đó không?”

“Anh luôn tôn trọng em và không cảm thấy mình làm gì có lỗi với bất cứ ai để phải cắn rứt lương tâm. Tại sao chúng ta không thể gặp nhau như những người bạn?”

“Cho đến bây giờ thì là thế, mọi chuyện đúng như lời anh nói. Anh thì tuyệt vời rồi. Nhưng việc vừa nãy thì em không hiểu. Chúng ta chẳng làm gì đáng xấu hổ thế mà có lẽ em đã nhìn thấy một cơn ác mộng. Lúc ấy em cảm thấy như bị thần thánh trừng phạt vì tội lỗi mà về sau em sẽ gây ra.”

Âm vang của từ “về sau” này làm tôi run lên.

“Nếu xảy ra chuyện đó thì chúng ta sẽ cùng đau khổ sao? Để đến lúc bị giày vò hoàn toàn thì không phải đã muộn rồi ư? Việc chúng ta làm có phải là chơi với lửa không nhỉ?”

“Em nghĩ thế nào là chơi với lửa?”

“Nói về điều đó thì khá là phức tạp.”

“Là bước vào đống lửa à? Giống như nghịch nước vậy.”

Cô không cười. Thỉnh thoảng trong câu chuyện, môi cô mím chặt đến độ võng xuống dưới.

“Gần đây em bắt đầu nghĩ rằng mình thật là một người đàn bà kinh khủng. Em chỉ có thể nghĩ bản thân là một người đàn bà xấu xa, linh hồn đã bị nhơ bẩn. Cho dù cả trong mơ cũng tuyệt đối không được nghĩ đến người đàn ông khác ngoài chồng mới phải. Mùa thu này, em quyết định sẽ rửa tội.”

Trong lời thổ lộ nửa phần là tự nói với mình của Sonoko, theo dấu những nghịch lý trong tim của một phụ nữ vô cùng nữ tính, có thể cảm thấy niềm mong cầu vô thức đã khiến cô nói ra những điều vốn không thể nói ra. Tôi không có tư cách được thương xót cô và cũng chẳng có quyền được làm cô thỏa mãn. Ngay từ đầu tôi đã chẳng có chút ghen tuông nào với chồng cô, làm thế nào tôi có thể, làm thế nào để tôi phủ định rồi lại khẳng định tư cách và quyền lợi đó? Tôi lặng thinh. Trong lúc mùa hạ rực rỡ nhất, tôi nhìn vào đôi tay yếu ớt, trắng bệch của mình và cảm thấy tuyệt vọng.

“Bây giờ em thấy thế nào?” Tôi hỏi.

“Bây giờ sao?”

Cô nhìn xuống, giấu đi ánh mắt.

“Bây giờ em đang nghĩ đến ai?” Tôi lại hỏi.

“Chồng em!”

“Vậy thì em không cần phải rửa tội đâu?

“Nhưng... Em sợ lắm. Em vẫn còn cảm thấy mình đang run rẩy đây.”

“Vậy thì bây giờ thế nào?”

“Bây giờ sao?”

Sonoko ngước mắt lên một cách nghiêm túc, câu hỏi của cô như thể chẳng dành cho ai. Vẻ đẹp của ánh mắt ấy thực là hiếm có. Đôi mắt không hề chớp, ánh mắt mang theo định mệnh và sâu sắc, lúc nào cũng ca lên bí mật của cảm xúc giống như một dòng suối mát lành. Mỗi khi tôi nhìn vào đôi mắt ấy, mọi ngôn từ của tôi đều trở thành câm lặng. Rồi tôi bất ngờ ấn điếu thuốc đang hút vào gạt tàn, chiếc bình hoa vừa dài vừa mảnh liền đổ nhào xuống, cả chiếc bàn lênh láng nước.

Người phục vụ chạy đến dọn dẹp. Nhìn thấy chiếc khăn trải bàn nhăn nhúm vì nước, chúng tôi chợt thấy khổ sở. Đó cũng là cơ hội để rời cửa tiệm sớm một chút. Mùa hè, con phố đông đúc đến mức làm người ta bực bội. Những người yêu nhau vui vẻ và tự hào nắm tay nhau đi qua tôi. Tôi cảm nhận được sự khinh bỉ của tất cả mọi việc đang diễn ra trước mặt dành cho mình. Sự khinh bỉ thiêu đốt tôi giống như ánh nắng mãnh liệt của mùa hè.

Ba mươi phút nữa, thời khắc chúng tôi phải từ biệt sẽ đến. Khó mà nói chính xác đó là sự đau khổ của ly biệt. Nỗi khó chịu trong sâu thẳm tâm hồn tối tăm bị nhìn nhầm thành tình yêu mãnh liệt gây ra cảm giác như thể muốn quét lớp sơn dầu thật đậm lên ba mươi phút ấy. Tôi đứng trước vũ trường, nơi chiếc loa đang rải ra con phố những âm thanh điên loạn. Trong đầu tôi đột nhiên nảy ra những vần thơ mà tôi đã đọc từ rất lâu rồi.

... Nhưng cho dù là thế, đó cũng là

Điệu nhảy không bao giờ kết thúc...

Phần còn lại tôi đã quên mất. Chắc chắn đó là thơ của Andre Salmon. Sonoko gật đầu rồi đi vào vũ trường xa lạ, khiêu vũ ba mươi phút cùng tôi.

Những vị khách ruột tự ý kéo dài thời gian nghỉ trưa ở văn phòng ra một, hai giờ để đi nhảy làm vũ trường trở nên hỗn loạn. Hơi nóng phả thẳng vào mặt. Tấm rèm bức bối chắn ánh sáng bên ngoài cùng thiết bị thông gió xập xệ và cái nóng nực bên trong vũ trường làm đám bụi như sương bên trong luồng sáng của đèn điện chuyển động lờ đờ. Đủ mọi loại khách nhảy vừa rải khắp nơi mùi mồ hôi, mùi nước hoa phụ nữ, mùi keo vuốt tóc rẻ tiền vừa bình tĩnh nhún nhảy. Tôi hối hận vì đã dẫn Sonoko vào đây.

Nhưng ngay cả tôi của hiện tại cũng không thể quay trở ra khỏi vũ trường ấy ngay sau khi bước vào. Chúng tôi vẫn giữ nguyên cảm giác thiếu hứng thú như thế, nhập vào nhóm người đang nhảy. Quạt gió đặt rải rác quanh đó cũng không thể đưa chút gió nào đến được chỗ chúng tôi. Khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi của gã thanh niên mặc áo sơ mi Aloha và cô vũ nữ ghé sát vào nhau cùng nhún nhảy. Cánh mũi của cô vũ nữ đã đen lại, lớp phấn trang điểm bị mồ hôi làm vón cục nhìn như mụn đầu đen. Lưng váy của cô ướt đẫm, bẩn thỉu hơn cả chiếc khăn bàn bị tôi làm ướt lúc trước. Nhảy hay không nhảy thì mồ hôi cũng chảy dài trên ngực. Sonoko thở hắt ra từng hơi có vẻ khó nhọc.

Chúng tôi đi xuyên qua cổng vòm được kết bằng hoa giả khá lỗi thời vào trong vườn rồi ngồi trên một chiếc ghế thô kệch để hít thở chút khí trời. Thế mà dù có khí trời đi nữa, nền bê tông phả ra hơi nóng mãnh liệt vẫn ném nhiệt độ đến tận bóng của chiếc ghế. Vị ngọt của Coca Cola dính lại nơi đầu môi. Có lẽ nỗi đau ti tiện từ tất cả cảm giác của tôi khiến Sonoko im lặng. Tôi không thể chịu nổi khoảng thời gian quá trầm mặc này, bèn di chuyển ánh mắt, quan sát xung quanh.

Một cô gái mập mạp đang vừa phe phẩy chiếc khăn tay trước ngực vừa buồn bã dựa vào tường. Những bước nhảy nhanh trên nền nhạc Swing đã nhanh đến độ như muốn áp đảo mọi thứ xung quanh. Cây linh sam bonsai trong vườn ghé sát thân mình trên mặt đất nứt nẻ. Những chiếc ghế bên dưới mái hiên đã kín chỗ nhưng trên mấy chiếc ghế đúng hướng nắng lại hoàn toàn không có ai.

Thế mà chỉ một nhóm người đã chiếm hết mấy chiếc ghế đúng hướng nắng ấy, cười đùa như thể chẳng thèm để ý đến ai. Đó là hai cô gái và hai chàng trai. Một cô gái gắn điếu thuốc lá kẹp giữa hai ngón tay lên môi bằng bộ dạng phớt đời, mỗi lần rít thuốc lại khẽ giấu đi cơn ho, làm lộ ra cánh tay bên trong chiếc đầm liền thân được may vụng về đúng kiểu được may lại từ kimono mùa hè. Cánh tay màu đỏ giống như cánh tay con gái nhà ngư dân ấy đôi chỗ có dấu tích của những vết côn trùng cắn. Các cô gái nhìn kỹ từng khuôn mặt đùa cợt thô bỉ của các chàng trai rồi cười rung cả người, chẳng quan tâm đến những tia nắng mãnh liệt của mùa hè đang vương đầy trên tóc. Một chàng trai mang khuôn mặt có chút thâm hiểm, xanh xao đang mặc một chiếc áo Aloha vậy mà cánh tay lại vô cùng vạm vỡ. Nụ cười đàng điếm thường trực tắt lịm trên môi. Ngón tay anh ta chọc vào ngực một cô gái làm cô ta cười rộ.

Tôi bị người còn lại thu hút. Người đó là một chàng trai khoảng hai mươi hai, hai mươi ba tuổi, thô kệch nhưng nét mặt cân đối và rám nắng. Anh ta cởi trần, đang quấn lại quanh bụng cái đai bằng vải bông trắng tinh đã bị mồ hôi nhuộm thành màu nâu sáng. Vừa cười vừa tham gia vào câu chuyện với bạn bè, anh ta vừa quấn chiếc đai. Như thể cố tình, anh ta quấn đai rất chậm. Trên ngực nổi lên những cơ thịt khỏe mạnh, rắn chắc, lồ lộ, phần cơ thịt hõm xuống sâu đến mức nhìn rõ ba chiều kéo dài từ giữa ngực đến tận phía bụng. Chuỗi cơ bắp giống như dây thừng lớn bện chặt bằng rơm dần biến mất ở hai bên mé sườn. Cơ thể nóng rẫy, trơn tru ấy đang được cuộn chặt rồi thắt lại một cách rất cẩn thận bằng chiếc đai vải bông bẩn thỉu. Đôi vai trần cháy nắng rạng rỡ như được quét lên một lớn dầu bóng. Từ ngấn nách lấp ló đám lông rậm um tùm, xoăn lại, bị ánh nắng chiếu vào phát ra màu ánh kim lấp lánh.

Khi nhìn thấy hình xăm một đóa hoa mẫu đơn trên cánh tay cực kỳ rắn chắc đó, ham muốn tình ái nổi lên mạnh mẽ trong tôi. Ánh nhìn chăm chú của tôi găm vào cơ thể tuy hoang dã bởi quá thô kệch nhưng tuyệt đẹp hiếm có ấy. Anh ta đang cười dưới bóng mặt trời, lúc ngẩng lên, có thể nhìn thấy yết hầu chuyển động. Sự hồi hộp khó tin khuấy đảo lồng ngực tôi. Tôi không thể rời mắt khỏi anh ta được.

Tôi quên mất sự tồn tại của Sonoko. Tôi chỉ nghĩ đến một thứ duy nhất. Anh ta cứ cởi trần như thế rồi đi ra phố, chiến đấu với một đám người bất hảo. Một lưỡi dao găm bén nhọn xuyên thủng chiếc đai, đâm vào cơ thể anh ta. Chiếc đai bẩn thỉu ấy nhuộm đỏ máu, trở thành một màu sắc tuyệt đẹp. Thi thể nhuốm máu của anh ta được đặt lên một tấm phản rồi được khiêng trở lại nơi này.

“Chỉ còn năm phút nữa thôi.”

Chất giọng cao và có chút bi ai của Sonoko dội đến tai tôi. Tôi quay lại phía Sonoko một cách kỳ quặc.

Thời khắc đó trong tôi có cái gì đó bị xé ra làm đôi bởi một thứ sức mạnh rất tàn khốc. Giống như tia sét giáng xuống bổ một cái cây tươi tốt ra làm hai nửa. Tôi nghe thấy âm thanh thương tâm khi tòa nhà cho đến bây giờ được tôi xây cất bằng cả tâm hồn sụp đổ. Như thể nhìn thấy khoảnh khắc sự tồn tại mang tên “tôi” bị đẩy vào sự “không tồn tại” đáng sợ nào đó. Tôi lờ đi, trong chốc lát bám vào suy nghĩ bó buộc như bị đóng đá.

“Chỉ còn năm phút thôi sao? Dẫn em đến cái nơi như thế này không phải là ý kiến hay. Người như em thì không nên nhìn bộ dạng thô tục của đám người này. Ở đây có những kẻ lần đầu gặp mà đã không biết lễ nghĩa nên dù có phủ nhận thế nào đi nữa thì đến đây đơn giản chỉ là để nhảy mà thôi.”

Nhưng người nhìn thấy mọi thứ chỉ có mình tôi. Cô không nhìn thấy gì cả. Cô đã được huấn luyện rằng, những gì không được nhìn thì coi như không nhìn thấy. Với vẻ mơ hồ, cô nhìn chằm chằm vào hàng người với những cái lưng ướt đẫm mồ hôi đang quan sát những người khác nhảy.

Mặc dù vậy, trong lúc không để ý, không khí trong sàn nhảy này có vẻ đã gây ra một kiểu phản ứng hóa học trong tim Sonoko, cuối cùng thì đôi môi tĩnh lặng của cô xuất hiện dấu hiệu của một thứ giống như một nụ cười. Cười theo kiểu dùng nụ cười để chuẩn bị cho những lời muốn nói.

“Những chuyện đó thật kỳ quặc nhưng không phải anh cũng giống thế sao? Đương nhiên là anh biết rõ ‘chuyện ấy’ phải không?”

Tôi đã tận lực rồi. Hơn thế có một thứ giống như chiếc lò xo trong tim tôi, khiến tôi phải trả lời một cách thành thực.

“Ừ... vậy là em biết rồi nhỉ. Anh rất tiếc.”

“Từ bao giờ vậy?”

“Mùa xuân năm ngoái.”

“Cùng với ai?”

Câu hỏi ngây thơ này khiến tôi bất ngờ. Suy nghĩ của cô chỉ là gắn tôi vào mối quan hệ với một người con gái khác mà cô không hề biết tên.

“Anh không thể nói tên cô ấy được.”

“Ai?”

“Em đừng hỏi nữa.”

Trước bộ dạng cầu khẩn khi bị hỏi những điều không thể nói ra ấy của tôi, cô im bặt như vừa trải qua một chớp mắt đầy kinh ngạc.

Tôi tận lực xua đi khoảnh khắc mà tôi không thể giả vờ như thường lệ, khi đó khuôn mặt sẽ nhợt nhạt đến mức tái xanh. Tôi chờ thời khắc ly biệt. Điệu Blue dung tục hòa lẫn vào thời gian. Trong điệu nhạc buồn bã phát ra từ chiếc loa, chúng tôi đứng im lìm.

Tôi và Sonoko đồng thời nhìn đồng hồ đeo tay.

Là thời khắc này. Tôi đứng dậy, nhìn trộm một lần nữa về phía mấy chiếc ghế ở hướng mặt trời chiếu rọi. Có vẻ đám người lúc trước ngồi đó đã đi nhảy, những chiếc ghế trống không được đặt trong khoảng không gian tràn trề ánh nắng