Chương 6
“Cái gì thế, Boy?”
“Mẹ có nghe thấy không?”
“Cái gì? Con nghe thấy gì? Nói đi!”
“Mẹ nghe đi ạ.”
Malorie lắng nghe. Cô dừng chèo thuyền và lắng nghe. Có tiếng gió, dòng sông, tiếng chim quang quác trên cao tít tắp, thỉnh thoảng có tiếng chân của những động vật nhỏ trong rừng. Có cả tiếng thở và tiếng trái tim cô đập dồn dập. Và vượt lên tất cả những tiếng ồn này, từ đâu đó trong lòng sông, phát ra một âm thanh làm cô ngay lập tức cảm thấy sợ hãi.
Thứ gì đó đang ở trong nước và đi cùng họ.
“Đừng nói gì!” Malorie rít lên.
Bọn trẻ im lặng. Cô đặt cán mái chèo trên đùi rồi bất động.
Có thứ gì đó thật lớn trong dòng nước phía trước họ. Thứ gì đó trồi lên và quẫy.
Sau tất cả những việc đã làm để bảo vệ bọn trẻ khỏi phát điên, Malorie tự hỏi liệu mình đã chuẩn bị đủ cho chúng đối phó với những hiện thực cũ kĩ hay chưa.
Như là động vật hoang dã đang chiếm cứ dòng sông mà con người đã lâu không còn lai vãng thường xuyên.
Mũi thuyền hơi chếch về bên trái Malorie. Cô cảm thấy hơi nóng của thứ gì đó chạm vào mép sắt ở đuôi mái chèo.
Chim trên cây đã im tiếng hót.
Cô nín thở và nghĩ đến lũ trẻ.
Thứ gì đang đùa giỡn với mũi thuyền của họ?
Có phải là một trong những sinh vật đó hay không? Cô hoảng loạn nghĩ. Làm ơn, đừng, lạy Chúa, làm ơn là một động vật. Làm ơn!
Malorie biết rằng nếu bọn trẻ tháo băng bịt mắt, nếu chúng gào thét trước khi phát điên, cô vẫn sẽ không mở mắt.
Thuyền lại di chuyển mặc dù Malorie không chèo nữa. Cô nắm lấy một mái chèo và chuẩn bị sẵn sàng vung nó lên.
Nhưng rồi cô nghe thấy tiếng nước rẽ ra. Thứ đó đang chuyển động, dù nghe vẫn còn xa xăm. Hơi thở Malorie nặng nhọc đến mức cô phải thở dốc liên hồi.
Cô nghe thấy tiếng cành cây xào xạc ở bờ sông bên trái và tưởng tượng ra thứ đó đã trèo lên bờ.
Hoặc có lẽ nó bước đi.
Có phải sinh vật đang đứng đó? Nghiên cứu cành cây và bùn dưới chân.
Những suy nghĩ ấy nhắc cô nhớ đến Tom. Tom dịu dàng, người đã dành mỗi giờ hằng ngày cố gắng tìm cách sống sót giữa thế giới mới khủng khiếp này. Cô ước gì anh ở đây. Anh sẽ biết cái gì đang tạo ra âm thanh đó.
Đó là một con gấu đen, cô tự nhủ.
Tiếng chim hót trở lại. Cuộc sống trên những cành cây tiếp diễn.
“Con làm rất tốt,” Malorie thở dốc. Giọng cô căng thẳng tột độ.
Cô bắt đầu chèo thuyền và không lâu sau nghe thấy tiếng bé gái xáo các miếng ghép hình hòa với tiếng mái chèo trong nước.
Cô hình dung ra bọn trẻ, đang trôi xuôi dòng, mù lòa bởi tấm vải đen, bị mặt trời chế giễu bằng cách chiếu sáng vạn vật. Khăn bịt mắt ẩm ướt của cô đang buộc chặt trên đầu. Nó kích ứng da ở gần tai. Đôi khi, cô có thể phớt lờ điều đó. Đôi khi, cô lại chỉ có thể nghĩ đến việc gãi ngứa. Bất chấp cái lạnh, cô thường xuyên nhúng tay vào nước và làm ướt vải chỗ da bị trầy xước. Ngay trên tai. Sống mũi. Nút buộc phía sau đầu. Vải ướt cũng đỡ phần nào nhưng Malorie không bao giờ quen được với cảm giác miếng vải cọ vào mặt. Cô vừa nghĩ vừa chèo thuyền, ngay cả mắt và lông mi của cô cũng mệt mỏi vì miếng vải này.
Một con gấu đen, cô tự nhủ lần nữa.
Nhưng cô không chắc chắn đến thế.
Những cuộc đấu tranh như này đã chi phối mọi hành động của Malorie trong bốn năm rưỡi qua. Từ giây phút cô quyết định đi theo tiếng gọi trên báo và lần đâu tiên đến ngôi nhà ở Riverbridge. Mọi âm thanh cô nghe thấy kể từ khi đó đã mang đến những hình ảnh tồi tệ hơn bất kì động vật nào trên Trái đất này.
“Các con làm rất tốt,” Malorie run rẩy nói với bọn trẻ. Cô định trấn an chúng nhưng giọng cô để lộ nỗi sợ hãi.