← Quay lại trang sách

Chương 11

Malorie cảm giác mình đã chèo thuyền được khoảng ba tiếng đồng hồ. Bắp tay cô nóng bừng bừng. Nước lạnh lõng bõng nơi đáy thuyền, nước cô đã vô tình hắt vào, từng chút từng chút một, với mỗi nhịp chèo. Vài phút trước, Girl nói với Malorie rằng nó phải đi tè. Malorie bảo nó tè. Giờ nước tiểu hòa lẫn với nước sông và Malorie cảm thấy giày của mình ấm ấm. Cô nghĩ về người đàn ông trên con thuyền họ đã đi qua.

Bọn trẻ, Malorie nghĩ, đã không tháo băng bịt mắt. Đó là giọng nói của người sống đầu tiên chúng từng nghe thấy ngoài giọng nói của nhau. Nhưng chúng không nghe lời anh ta.

Đúng, cô đã huấn luyện chúng rất tốt. Nhưng đó không phải một suy nghĩ hay ho. Huấn luyện có nghĩa là cô đã dọa chúng sợ đến mức trong bất kì hoàn cảnh nào chúng cũng không dám không nghe lời. Khi còn là một bé gái, Malorie chống đối bố mẹ mình suốt. Ở nhà không được phép ăn đường. Malorie lén ăn. Ở nhà không được phép xem phim kinh dị. Malorie đã lẻn xuống cầu thang vào nửa đêm và xem trên ti vi. Khi bố mẹ nói cô không được phép ngủ trên đi văng phòng khách, cô chuyển giường của mình vào phòng khách. Đó là những chuyện phấn khích thời thơ ấu nhưng hai đứa con của Malorie không biết đến.

Khi chúng còn là những đứa bé, cô đã huấn luyện chúng nhắm mắt khi thức dậy. Đứng cạnh giường phủ màn chụp của chúng, tay cầm vỉ đập ruồi, cô đợi. Đứa nào thức dậy mà mờ mắt sẽ bị cô đập mạnh vào cánh tay. Chúng sẽ khóc. Malorie sẽ đưa tay và khép mắt chúng lại. Nếu chúng vẫn nhắm mắt, cô sẽ chỉnh áo và cho chúng ăn. Phần thưởng.

“Mẹ ơi,” Girl hỏi, “đó có phải chú hát trên đài không?”

Girl đang nói đến chiếc băng cát xét mà Felix thường thích nghe.

“Không phải đâu,” Boy nói.

“Vậy đó là ai?” Girl hỏi.

Malorie quay mặt sang đứa con gái để giọng cô to hơn.

“Mẹ tưởng chúng ta đã đồng ý rằng hai đứa con sẽ không hỏi bất kì câu nào không liên quan đến dòng sông. Chúng ta sẽ vi phạm thỏa thuận này à?”

“Không ạ,” đứa con gái lặng lẽ đáp.

Khi chúng được ba tuổi, cô dạy chúng đi lấy nước giếng. Buộc một sợi dây quanh eo, cô quấn đầu còn lại quanh thằng bé. Sau đó, cô bảo thằng bé dò đường bằng ngón chân và để nó ra ngoài tự làm việc đó. Malorie sẽ lắng nghe tiếng thùng được kéo lên một cách vụng về. Cô lắng nghe thằng bé vật lộn mang cái thùng quay trở lại với mình. Rất nhiều lần cô nghe thấy nó rơi khỏi tay thằng bé. Mỗi lần như thế, cô bắt thằng bé quay lại giếng và làm lần nữa.

Con bé ghét việc này. Nó nói rằng mặt đất ở chỗ giếng quá “gồ ghề”. Nó nói rằng nó cảm thấy giống như có người sống dưới cỏ. Malorie không cho con bé ăn cho đến khi nó chịu làm việc.

Khi hai đứa trẻ chập chững biết đi, chúng sẽ được đặt ở hai bên phòng khách. Malorie đi trên thảm. Khi cô nói, “Mẹ ở đâu?” Boy và Girl sẽ chỉ. Rồi cô lên xuống cầu thang và hỏi chúng, “Mẹ ở đâu?” Bọn trẻ sẽ chỉ. Khi chúng chỉ sai, Malorie sẽ mắng mỏ chúng.

Nhưng chúng thường không sai. Và rất nhanh chúng hoàn toàn không sai nữa.

Tom sẽ nói sao về điều đó? Cô nghĩ. Anh ấy sẽ nói rằng mày là người mẹ tốt nhất trên Trái đất. Và mày sẽ tin anh ấy.

Không có Tom, Malorie chỉ có thể dựa vào chính mình. Rất nhiều lần, khi lũ trẻ đang ngủ trong phòng, cô ngồi một mình trên bàn ăn và tự hỏi một câu quen thuộc:

Mày có phải là người mẹ tốt không? Liệu một thứ như thế còn tồn tại không?

Lúc này, Malorie cảm thấy có người gõ nhẹ vào đầu gối mình. Cô thở dốc. Nhưng đó chỉ là Boy. Nó đang đòi túi đồ ăn. Giữ mái chèo, cô thò tay vào trong áo khoác và đưa túi đồ ăn cho thằng bé. Cô nghe thấy những cái răng bé nhỏ nhai hạt đóng hộp đã để trên giá dưới căn hầm bốn năm rưỡi trước khi Malorie mang chúng lên sáng nay.

Sau đó, Malorie dừng chèo thuyền. Cô nóng. Quá nóng. Cô toát mồ hôi nhiều như thể bây giờ đang là tháng Sáu. Cô cởi áo khoác và đặt nó trên băng ghế bên cạnh. Rồi cô cảm thấy một cái đập nhẹ vào lưng. Girl cũng đói.

Mày có phải là một người mẹ tốt không? Cô tự hỏi mình lần nữa trong khi đưa gói đồ ăn thứ hai cho con bé.

Cô làm sao có thể mong đợi con mình mơ ước những điều to tát như sao trời nếu lũ trẻ không thể ngẩng đầu nhìn ngắm chúng.

Malorie không biết câu trả lời.