← Quay lại trang sách

Chương 18

Khi chiếc thuyền trôi đi, cuốn vào dòng chảy chầm chậm của nước, Malorie vốc nước sông và rửa vết thương trên vai cô.

Đó không phải là một nhiệm vụ dễ dàng và cơn đau rất ghê gớm.

“Mẹ có sao không?” Boy hỏi.

“Không được hỏi,” cô đáp. “Lắng nghe.”

Khi con sói cào trúng Malorie, cô thấy màu đỏ lòa như thể thế giới tối tăm phía sau băng bịt mắt nổ ra thành cơn đau nhói buốt. Bây giờ, khi rửa vết thương, cô nhìn thấy màu tím, xám và lo rằng điều đó có nghĩa là mình sắp ngất đi. Bất tỉnh. Bỏ mặc bọn trẻ tự bảo vệ mình.

Cô đã cởi áo khoác. Áo ba lỗ dính máu và cô run rẩy, tự hỏi bao nhiêu phần trong đó là do không khí lạnh và bao nhiêu phần là do mất máu. Cô lấy con dao cắt bít tết từ trong túi phải áo khoác ra. Sau đó, cô cắt rời ống tay áo khoác và buộc chặt nó quanh vai.

Sói.

Khi lũ trẻ lên ba, Malorie đã tăng độ khó của các bài học. Hai đứa trẻ được hướng dẫn để nhớ mười, hai mươi âm thanh cùng một lúc trước khi được dạy âm thanh đó là gì. Malorie sẽ đi quanh nhà, rồi ra ngoài, rồi lên tầng trên. Trong lúc đó cô sẽ tạo ra tiếng động. Khi trở lại, bọn trẻ sẽ kể xem cô đã làm gì. Rất nhanh, Girl đúng cả hai mươi. Nhưng Boy kể lại được bốn mươi, năm mươi âm thanh, cả những âm thanh cô cố tình hoặc vô tình tạo ra.

Mẹ bắt đầu đi từ phòng ngủ của bọn con. Mẹ thở dài trước khi ra ngoài. Sau đó, mẹ vào bếp và trong lúc đó mắt cá chân của mẹ kêu răng rắc. Mẹ ngồi vào chiếc ghế ăn ở giữa bàn. Mẹ đặt khuỷu tay lên bàn. Mẹ hắng giọng rồi đi xuống hầm. Mẹ đi bốn bước đầu chậm hơn sáu bước sau. Mẹ gõ ngón tay vào răng.

Nhưng cho dù cô dạy bọn trẻ nhiều đến đâu, chúng cũng không thể được chuẩn bị để gọi tên những con thú lang thang trong khu rừng bao quanh dòng sông này. Những con sói, Malorie biết, có lợi thế hơn. Cũng như bất kì thứ gì khác họ gặp phải.

Cô buộc cái ga rô chặt hơn nữa. Vai cô nhức nhối. Đùi cô đau âm ỉ. Cổ cô nhức buốt. Sáng nay, cô cảm thấy khỏe khoắn đủ để chèo hai mươi dặm. Bây giờ, đã bị thương, cô cần nghỉ ngơi. Cô tự đấu tranh với chính mình. Cô biết rằng trong thế giới cũ, nghỉ ngơi là việc nên làm. Nhưng dừng lại ở đây có thể đồng nghĩa với cái chết.

Một tiếng rít to trên bầu trời làm Malorie giật thót. Nó giống như tiếng chim săn mồi. Giống như tiếng của một con chim dài đến ba mươi mét. Ở phía trước, thứ gì đó quẫy nước. Chuyện xảy ra ngắn ngủi nhưng âm thanh đó thật dáng sợ. Thứ gì đó di chuyển trong rừng ở bên trái. Thêm những chú chim đáp lời. Dòng sông sống dậy và mỗi mẩu chứng cứ của việc này đều khiến Malorie thêm sợ hãi.

Khi cuộc sống bừng tỉnh xung quanh cô, nó dường như nuốt chửng mọi thứ bên trong.

“Mẹ không sao,” cô nói dối bọn trẻ. “Bây giờ mẹ muốn chúng ta lắng nghe. Chỉ thế thôi. Không gì khác.”

Malorie tiếp tục chèo thuyền, cố gắng không nghĩ đến cơn đau. Cô không biết mình còn phải đi bao xa nữa. Nhưng cô biết là rất xa. Ít nhất là xa như đoạn đường cô vừa đi qua.

Nhiều năm trước, mọi người trong nhà không chắc động vật có phát điên hay không. Họ nói về điều đó suốt. Tom và Jules ra ngoài một chuyến, tìm những chú chó dẫn đường cho họ. Khi Malorie và những người khác đợi họ quay lại, cô bị hình ảnh kinh dị về những động vật hoang phát điên khủng bố tinh thần. Ngày hôm nay, cô lại trải qua những suy nghĩ đó. Khi dòng sông sống dậy cùng thiên nhiên, cô tưởng tượng ra điều tồi tệ nhất. Giống như những năm trước, khi bọn trẻ chưa chào đời, khi sự bất động của cánh cửa ra vào nhắc cô nhớ đến những thứ điên rồ đang ẩn nấp ngoài kia cho dù những người bạn yêu mến có đang ở cùng hay không.