Chương 19
Đứa con trong bụng Malorie đang lớn dần, giờ đã được năm tháng. Giai đoạn ốm nghén đã hết nhưng tình trạng nôn nao vẫn còn đôi chút. Cô mắc chứng ợ nóng. Chân nhức mỏi. Lợi chảy máu. Mái tóc đen dày hơn, lông tay lông chân cũng thế. Cô cảm thấy cơ thể mình to đùng, méo mó và thay đổi. Nhưng khi xách thùng nước tiểu đi qua các gian phòng, cô chẳng nghĩ đến điều gì khác ngoài nơi chốn và sự an toàn của Tom và Jules.
Điều này thật đáng ngạc nhiên, cô nghĩ, rằng mình đã quan tâm đến từng người trong nhà đến mức nào. Trước khi đến đây, cô đã nghe quá nhiều câu chuyện về người với người làm hại lẫn nhau trong lúc tự làm hại mình. Lúc đó, những chuyện kinh hoàng làm Malorie lo lắng bởi vì chúng có thể ảnh hưởng đến cô và đứa con. Bây giờ, sự an toàn của cả ngôi nhà này là điều làm cô lo lắng nhất.
Hai người đàn ông đã đi được năm tiếng. Và mỗi phút trôi qua, sự căng thẳng tăng lên, vì thế lúc này Malorie không thể nhớ nổi liệu những người trong nhà đang làm đi làm lại những việc vặt hay họ đang làm những việc đó lần đầu tiên.
Malorie đặt thùng gần cửa sau. Vài phút nữa, Felix sẽ mang nó ra ngoài đổ. Ngay lúc này, cậu ấy đang ngồi bên bàn ăn để sửa một cái ghế. Malorie đi qua bếp và bước vào phòng khách. Cheryl đang lau dọn: khung tranh, điện thoại. Malorie nhận ra cánh tay Cheryl có vẻ nhợt nhạt và gầy đi. Trong hai tháng cô sống ở đây, cơ thể bọn họ hẳn đã tồi tệ đi rất nhiều. Họ ăn không ngon. Họ không vận động đủ. Không ai tắm nắng. Tom đang ở bên ngoài, theo đuổi một cuộc sống tốt hơn cho tất cả bọn họ. Nhưng anh có thể làm nó tốt lên bao nhiêu?
Và ai sẽ báo cho những người trong nhà biết nếu hai người họ biến mất ở bên ngoài kia, mãi mãi?
Lo lắng, Malorie hỏi Cheryl có cần giúp đỡ hay không. Cheryl nói không trước khi rời khỏi phòng, nhưng Malorie không cô đơn. Victor ngồi sau ghế bành, đối mặt với những cái chăn che cửa sổ. Đầu hếch lên. Lưỡi thè ra và thở nặng nhọc. Malorie nghĩ nó đang đợi ông chủ của mình trở về, giống như cô.
Như thể biết mình đang bị quan sát, Victor chầm chậm quay sang Malorie. Sau đó, nó lại quay về phía những cái chăn kia.
Don bước vào phòng. Anh ấy ngồi xuống ghế bành, rồi đứng lên và bỏ đi. Olympia từ tầng trên đi xuống. Cô ấy đang tìm đồ đạc dưới chậu rửa bát. Malorie dõi theo khi cô ấy nhận ra mình đã cầm trên tay thứ mình đang tìm. Cô ấy trở lên tầng trên. Cheryl quay lại, kiểm tra những khung ảnh. Chị ấy đã làm việc này. Chị ấy đang làm lại. Họ đều đang làm lại. Hồi hộp đi quanh nhà, cố gắng làm đầu óc bận rộn. Họ hiếm khi nói chuyện với nhau. Họ hiếm khi ngẩng đầu lên. Lấy nước giếng là một chuyện và những người trong nhà lo lắng cho nhau khi làm việc đó. Nhưng việc Tom và Jules đang thực hiện là điều khó có thể chịu đựng nhất.
Malorie đứng lên và vào bếp. Nhưng có một nơi trong ngôi nhà này có cảm giác ít giống nhà nhất. Malorie muốn đi đến đó. Cô cần làm vậy. Để trốn tránh.
Căn hầm.
Felix đang trong bếp nhưng cậu ấy không tỏ vẻ nhận ra cô khi cô đi qua. Cậu ấy không nói một lời khi cô mở cửa hầm và đi xuống cầu thang dẫn đến sàn nhà bẩn thỉu bên dưới.
Cô kéo dây và bóng đèn sáng lên, chiếu sáng khoảng không gian giống như lúc Tom giới thiệu nơi này với cô hai tháng trước. Nhưng bây giờ, căn hầm này có vẻ khác. Còn ít đồ hộp hơn. Ít màu sắc hơn. Và Tom không ở đây ghi chú, ước lượng thời gian những người trong nhà còn duy trì được trước khi cơn đói và sự tuyệt vọng kéo đến.
Malorie bước đến giá và lơ đãng đọc những cái nhãn.
Ngô. Củ cải đường. Lê. Nấm. Hoa quả tổng hợp. Đậu xanh. Anh đào chua. Nam việt quất. Bưởi chùm. Dứa. Đậu chiên. Rau trộn. Củ năng. Cà chua băm. Cà chua bi. Xốt cà chua. Dưa cải bắp. Đậu nướng. Cà rốt. Rau chân vịt. Và các loại nước cốt gà.
Cô nhớ cảm giác chật chội ở dưới đây. Những hộp đồ ăn từng xếp kín như một bức tường. Giờ bức tường đó có những cái lỗ. Rất to. Như thể một trận chiến đã xảy ra và nguồn cung cấp thực phẩm của họ là mục tiêu đầu tiên. Liệu có đủ thức ăn cho họ sống sót đến khi đứa trẻ ra đời không? Nếu Tom và Jules không trở lại, liệu số đồ dự trữ còn lại này có đưa cô đến cái ngày đáng sợ đó không? Chính xác thì họ sẽ làm gì khi hết đồ ăn đóng hộp? Đi săn ư?
Trẻ sơ sinh có thể bú sữa mẹ. Nhưng chỉ khi người mẹ được ăn.
Vuốt ve bụng mình, Malorie bước đến chỗ ghế đẩu và ngồi xuống.
Bất chấp không khí lạnh dưới đây, cô đang toát mồ hôi. Tiếng bước chân không ngừng nghỉ của người trong nhà rất to. Trần hầm kẽo kẹt.
Gạt tóc ra khỏi trán, Malorie ngả người dựa vào giá. Cô đếm hộp. Mắt cô hơi trĩu xuống. Cảm giác được nghỉ ngơi thật tốt.
Rồi… cô thiếp đi.
Khi cô tỉnh dậy, Victor đang sủa ở tầng trên.
Cô ngồi dậy thật nhanh.
Victor đang sủa. Nó sủa cái gì?
Malorie bước nhanh lên càu thang và chạy vội vào phòng khách. Những người khác đã ở đó.
“Im đi!” Don hét lên.
Victor đang nhìn cửa sổ và sủa.
“Có chuyện gì vậy?” Malorie hỏi, ngạc nhiên trước sự hoảng hốt trong giọng nói của chính mình.
Don lại quát Victor.
“Nó chỉ bực bội vì không có Jules thôi,” Felix bồn chồn nói.
“Không phải đâu,” Cheryl phản đối. “Nó nghe thấy gì đó.”
“Chúng ta không biết điều đó, Cheryl,” Don quát.
Victor lại sủa. Thật to, gay gắt, giận dữ.
“Victor!” Don gằn giọng. “Thôi nào!”
Mọi người trong nhà đang tụ lại ở giữa phòng khách. Họ không có vũ khí. Nếu Cheryl đúng, nếu Victor nghĩ có thứ gì đó bên ngoài ngôi nhà, họ có thể làm gì?
“Victor!” Don lại thét lên. “Tao sẽ giết mày!”
Nhưng Victor không ngừng lại.
Và Don, dù đang la hét, cũng sợ hãi như Malorie.
“Felix,” Malorie nói thật chậm, nhìn chằm chằm vào cửa sổ mặt trước nhà. “Cậu nói với tôi rằng ở bên ngoài có một khu vườn. Có dụng cụ gì không?”
“Có.” Felix cũng chăm chú nhìn những tấm vải đen.
“Chúng ở trong nhà à?”
“Vâng.”
“Sao cậu không đi lấy chúng đi?”
Felix quay sang nhìn cô, rồi dừng lại. Và cậu ấy rời khỏi phòng khách.
Malorie nhẩm lại những vật dụng của ngôi nhà trong đầu. Những cái chân của đồ nội thất đều là vũ khí tiềm năng. Mọi vật cứng đều có thể làm đạn.
Victor tiếp tục sủa và ngày càng gay gắt hơn. Trong khoảng lặng ngẳn ngủi giữa những tiếng sủa, Malorie nghe thấy tiếng bước chân lo lắng của Felix, tìm kiếm những vật dụng làm vườn tầm thường có thể bảo vệ họ trước bất kể thứ gì ngoài kia.